Đại thần tiềm quy tắc – Chương 27

    Thuộc truyện: Đại thần tiềm quy tắc

    Part 27 Uống rượu hại người
    Nơi ăn là một khách sạn tại trung tâm thành phố, Tiêu Quân Lâm hỏi người phục vụ gian phòng, rồi dẫn Hướng Dịch trực tiếp đi lên phòng riêng ở lầu hai. Trong nháy mắt lúc mở cửa, bên trong yên lặng mất hai giây. Sau đó, mấy kẻ ngồi trước bàn ăn ào ào lên thoáng cái đã xông tới.

    Hôm nay bọn họ nhận được điện thoại của lão bản, nói là hôm nay lão bản sẽ đem tẩu tử tương lai mang tới để bọn hắn nhìn một cái, vì vậy sáu, bảy tên con trai bình thường ngoại trừ công việc, vui chơi, đam mê bát quái bật người hưng phấn.

    Tiêu Quân Lâm hẹn là 6h30 tối, các vị trợ lý kể cả thư ký của 《 tứ quý 》 nghĩ lần đầu tiên gặp mặt, sao có thể để tẩu tử đợi lâu?

    Vì vậy, cả đám người chưa tới 5h30 đã đến.

    Ngoại trừ hai vị nhân vật chính thong dong đến muộn

    Dưới sự tuyên truyền của Mộc Bạch, mấy người trẻ tuổi ở vị trí cao tầng của công ty đã biết trong nhà lão bản bọn họ nuôi một người tình nhân.

    Tuy rằng nam hay nữ tạm thời còn không biết, bất quá Bạch nói nhỏ, tiểu tình nhân của lão bản nhất định là nam, hơn nữa các ngươi đều đã thấy qua bộ dáng của cậu ấy ở trong game… có thể gọi là cool.

    Bạch giải thích thần bí hề hề, nhất thời tất cả mọi người bị gợi lên lòng hiếu kỳ.

    Kể cả A Quyền thân mật nhất với hắn cũng không ngoại lệ.

    Tiêu Quân Lâm không chút nghi ngờ lấy bản lĩnh của Mộc Bạch, chỉ cần hạ công phu, đào được sự thực chính xác chỉ là chuyện sớm hay muộn.

    Vì vậy, hắn cũng không có ý định giấu diếm thân phận của Hướng Dịch để tôn lên sự thần bí khó lường của Mộc Bạch.

    Kéo tay Hướng Dịch, Tiêu Quân Lâm hướng phía mọi người bắt đầu giới thiệu: “Tiểu Dịch, người này chính là Mộc Bạch, ngươi ở trong game đã gặp qua, chính là kẻ ngu ngốc lần trước ngã từ cây đào xuống. Bên cạnh hắn là A Quyền, tiếp theo là Lý Nam, phụ trách lên kế hoạch cho game, tiếp theo là Phương Nham, thư ký của ta…”

    Hướng Dịch mơ mơ màng màng nhớ kỹ.

    Giới thiệu xong người cuối cùng, Tiêu đại thiếu gia chợt đưa tay ôm eo Hướng Dịch, cười với mọi người trước mặt giới thiệu: “Người này chính là Hướng Dịch.”

    Sáu, bảy người rất vinh hạnh gật đầu.

    Tiêu đại thiếu gia cười híp mắt bổ sung một câu: “Tiểu Dịch với ta là quan hệ như thế nào, các ngươi theo ta nhiều năm như vậy, hẳn là hiểu chứ?”

    “Tẩu tử hảo.” Người nam sinh ngồi gần nhất tên là Mộc Bạch cười bắt chuyện, những người khác cũng chào hỏi theo. Nam sinh lớn lên trắng nõn sạch sẽ, ngũ quan rất tinh xảo, lúc cười lên bên gương mặt hiện lên hai cái lúm đồng tiền, điềm điềm nhu nhu.

    Tiêu Quân Lâm gật đầu, đem Hướng Dịch kéo đến bên cạnh mình ngồi xuống, rót cho cậu chén trà. Thấy cổ áo Hướng Dịch lệch, lại duỗi tay giúp cậu sửa lại.

    Động tác này vô cùng thân thiết, lão bản nhà hắn thật đúng là săn sóc.

    Mộc Bạch cười đến lúm đồng tiền trên gò má càng sâu hơn, lập tức ồn ào hướng mấy người bên cạnh chớp mắt: “Các ngươi xem, ta nói không sai chứ, lão đại và đại tẩu tình cảm đúng là tốt, nhìn dáng vẻ ngọt ngào này, thật ước ao a.”

    Dưới động tác hơi lộ ra sự thân mật của Tiêu Quân Lâm, hơn nữa sáu bảy người bên cạnh ồn ào, Hướng Dịch có chút mất tự nhiên cúi đầu uống trà. Tiêu Quân Lâm đoán được tám, chín phần suy nghĩ của cậu, cặp mắt lập tức liếc Mộc Bạch, nhẹ nhàng nói: “Bạch Bạch, yên tâm, bắt đầu từ mai ta sẽ đem ngươi giao phó cho A Quyền, cũng sẽ cho ngươi rất ngọt ngào…”

    “Lão đại, ta sai rồi.” Nam sinh vừa nãy vẻ mặt còn đắc ý, bật người vẻ mặt đau khổ, cúi đầu, bắt đầu đâm thọc, “Mấy hôm ngài đi vắng, A Quyền thường thường khi dễ ta. Còn có, ta mới không cần giao phó cho hắn, tên khốn kia hôm qua để ta đói bụng cả ngày!”

    Người xung quanh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nghĩ thầm nhân vật khi dễ và bị khi dễ có phải nên nói ngược lại không? !

    Còn có, đói bụng cả ngày là bởi vì Mộc Bạch tiểu gia ngài cùng người ta giận dỗi, cố ý cả ngày không ăn gì đi?

    Một người nam nhân trẻ tuổi gầy gầy cao cao bên cạnh nghe được lời của hắn, dừng lại vài bước, đưa tay lên mặt Mộc Bạch nhéo một cái, hung tợn đem ly rượu trước mặt hắn đoạt đi: “Tốt Bạch Bạch, nếu vậy ngươi đã một ngày chưa ăn gì, hôm nay cũng đừng uống rượu. Bụng rỗng không thể uống rượu là kiến thức cơ bản, tẩu tử ngươi nói có đúng không?”

    Hướng Dịch đang trong trạng thái tự do, nghe A Quyền cùng Mộc Bạch nói chuyện, những người này khiến cậu có cảm giác rất quen thuộc, cậu không tự chủ được gật đầu một cái.

    Nam sinh trắng nõn hung hăng dùng ánh mắt đem A Quyền lăng trì một nhát, quay đầu đối với Hướng Dịch lại thay đổi một biểu tình rất ủy khuất: ” Tẩu tử, ngươi không thể đối với ta như vậy a, ta đã một hai cái nửa tháng chưa chạm qua một giọt rượu… Ngươi sao nhẫn tâm chứ, sao nhẫn tâm chứ, nhẫn tâm chứ?”

    Dư âm ngân nga, nhiễu lương tam nhật không tiêu tan. (nhiễu lương tam nhật: vang vọng không dứt)

    Hướng Dịch yên lặng cúi đầu uống trà, đồng thời dùng mắt len lén nhìn trộm Tiêu Quân Lâm.

    Tiêu đại thiếu gia vẻ mặt tươi cười, ánh mắt nhìn Bạch thiếu, nhìn thế nào thì nhìn vẫn thấy giống một con hồ ly.

    Hướng Dịch quay đầu lại, ngực cảm khái, Mộc Bạch thực sự là giống y như đúc bộ dáng của hắn trong game.

    Dài dòng đến nỗi làm người ta muốn bịt lỗ tai. >_< Kỳ thực trong thoáng chốc gặp nhiều người như vậy, hơn nữa đều đối với cậu rất nhiệt tình, Tiểu Hướng đồng học ngực lúc này có chút bất ổn. Tiêu Quân Lâm như là biết tâm tư của cậu, từ dưới khăn trải bàn vươn tay đặt tay lên lưng cậu, gần như cắn lỗ tai của cậu nói nhỏ: “Tên nhóc này lại bắt đầu nổi điên, đừng để ý đến hắn.” Hướng Dịch rất khẩn thiết gật đầu, ngực cảm thấy Tiêu Quân Lâm thật là tri kỷ của cậu a. Ngay cả cách nghĩ cũng giống nhau như đúc. = = Nhìn Mộc Bạch đáng thương, A Quyền ở bên cạnh con ngươi xoay chuyển, trong lòng cân nhắc, niết niết khuôn mặt trơn nhẵn của Mộc Bạch, nói : “Hảo, hôm nay ngươi muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, ta không hạn chế ngươi.” Mộc Bạch ném bỏ vẻ uể oải trên mặt, rất đắc ý cười, tiếng cười kinh khủng tràn ngập trong ngoài gian phòng. Người phục vụ cứ tưởng chuyện gì xảy ra, chạy tới gõ cửa, bị Tiêu đại thiếu gia kịp thời phản ứng nhanh lấp liếng cho qua. Bất quá, Mộc Bạch đồng học sắc mặt biến hóa cực nhanh, làm cho Hướng Dịch ngồi một bên lần đầu tiên thấy được, mắt trợn tròn, thập phần không thể tin được. Thức ăn trên bàn đã sớm lên, bất quá lúc trước lão bản chưa tới, tất cả mọi người không có động đũa. Tiêu Quân Lâm kêu mọi người ngồi xuống, quan sát các món ăn trên bàn xoay, bất động thanh sắc đem các món Hướng Dịch thích chuyển qua bên cạnh cậu. Hướng Dịch cầm đũa bắt đầu ăn, qua năm sáu phút có người bắt đầu hướng cậu mời rượu. Trong phòng ăn bảy tám người đều rất nhiệt tình, mở miệng là “Tẩu tử” gọi đến thân thiết, nhiệt tình không gì sánh được. Cậu da mặt không dầy như vậy, khuôn mặt tuấn lãng dần dần đỏ lên. Mộc Bạch ngồi ở bên cạnh cậu, uống vài chén rượu xong, cũng to gan lên. Đoán chừng là bình thường bị A Quyền và Tiêu đại lão bản đè ép quá độc ác, lúc này Mộc Bạch túm tay áo Hướng Dịch, bắt đầu kể lể phẫn uất trong lòng: “Tẩu tử, lão đại thường thường khi dễ ta.” Hướng Dịch quay đầu, tay áo bị người nào đó túm lại, cậu lúng túng hướng phía Tiêu Quân Lâm mãnh chớp mắt. Tiêu đại thiếu gia sờ sờ đầu của cậu, giống như khen ngợi nói: “Tiểu Dịch, hiếm khi Bạch thiếu tự chui đầu vào lưới, cơ hội tốt như vậy, lúc nên khi dễ nghìn vạn lần không thể nương tay a.” Dừng một chút, hắn hạ giọng nói: “Tỷ như, hỏi một chút mối tình đầu của hắn là ai, thuận tiện moi ra mật mã thẻ ngân hàng của hắn, bình thường tiền mặt đều giấu ở chỗ nào, hỏi được đêm nay ta mời khách.” Hướng Dịch: “…” A Quyền: “…” Tiếng lòng của mọi người bên cạnh: Lão bản, ngài thật là âm hiểm. ********************************************************** Những lúc náo nhiệt sẽ cảm giác tửu lượng của mình biến lớn hơn, Mộc Bạch khi nãy chiếm được lệnh cho phép uống rượu của A Quyền, lập tức lôi kéo Hướng Dịch bắt đầu mời rượu. “Tẩu tử, ta vừa nhìn thấy ngươi liền thích.” Bạch thiếu rót cho mình một chén rượu, lại vì Hướng Dịch rót đầy, “Đến, chúng ta cạn một chén, vì chúng ta có một lần đầu gặp gỡ tuyệt vời.” Hướng Dịch mí mắt hơi run rẩy, không tiện cự tuyệt, cùng hắn cụm ly, ngửa đầu uống. Lần trước trong game cậu hung hăng dùng kiếm chém Mộc Bạch vài lần, xế chiều hôm nay nhìn thấy Vệ Danh Viễn, Hướng Dịch lúc đó cảm thấy kỳ thực cùng người này so sánh, Bạch thiếu đồng học đã gọi là người tốt rồi. Thấy Hướng Dịch uống một hơi cạn sạch mặt không đổi sắc, Mộc Bạch cười đến trên gò má hiện ra lúm đồng tiền: “Tẩu tử, thật sảng khoái, không hổ là đàn ông! Sau này chúc ngươi và lão đại phúc như Đông Hải, thọ bỉ nam sơn, trăm năm hảo hợp, bỉ dực song phi, sớm sinh quý tử, con cháu cả sảnh đường, sống đến thiên niên vương bát vạn năm quy…” (bỉ dực song phi: đôi chim liền cánh, sống đến thiên niên vương bát vạn năm quy : sống lâu như rùa nghìn, vạn năm tuổi =.=”) Mọi người bên cạnh hóa đá. Hướng Dịch nhìn chằm chằm hắn, không nói tiếng nào. Bạch thiếu uống rượu đến H (high??), đè thấp tiếng len lén nói với cậu: “Tẩu tử, xem phân lượng hai chúng ta nhất kiến như cố, ta hiện dâng cho ngươi một bí mật. Lão đại của chúng ta chưa từng nói qua luyến ái, kinh nghiệm thật là ít ỏi. Hắc hắc, tẩu tử ngươi lớn lên thật cao, thân thủ cũng rất lợi hại, bằng không thử thử làm phía trên xem?” Hướng Dịch vò vò tóc, rất hoài nghi cậu nghe lầm. Mộc Bạch hưng phấn: “Tẩu tử ngươi không hiểu sao? Ta nói với ngươi là lúc “làm tình”, ngươi đè lên người lão đại của chúng ta.” Hướng Dịch rượu chưa kịp nuốt xuống nên sặc một cái, gương mặt tuấn tú sung huyết đến đỏ bừng. Môi mím chặt, cúi đầu không dám ngẩng lên. Bạch thiếu nhìn phản ứng của cậu, trên mặt má lúm đồng tiền càng sâu, hướng phía Hướng Dịch tễ mi lộng nhãn: “Việc này có nhiều sức khiêu chiến a! Tẩu tử, đừng nhìn lão đại chúng ta dáng vẻ hùng tráng, ngạch, đương nhiên trên thực tế cũng là rất hùng tráng. Bất quá người cường tráng bị đặt dưới thân, mới càng có khí phách a! Tẩu tử ngươi nói đúng không?” Hướng Dịch hầu kết cuộn lên, nuốt xuống một ngụm rượu, trong cổ họng nóng hừng hực. Nhìn Mộc Bạch uống rượu xong hai mắt đã có chút say bí tỉ, như phản xạ có điều kiện quay ra nhìn Tiêu Quân Lâm. Hài tử thuần khiết như cậu, lúc này cũng có thể dự đoán được phản ứng của Tiêu đại lão bản = = Sắc mặt kia, phỏng chừng không phải là tái xanh mà là đen rồi. A Quyền vội vàng đứng lên đi tới, mắt liếc thấy Tiêu Quân Lâm mặt không đổi sắc bẻ gãy một chiếc đũa, liền một tay bịt cái miệng ẩm ướt, ấm áp lại mềm mại của Mộc Bạch. Bất quá dưới áp suất kinh khủng của đại lão bản, A Quyền tuy rằng lưng ưỡn thẳng, nhưng bầu không khí hương diễm gì đó trong đầu đều không còn. Quả nhiên uống rượu hại người na ~~~ Nhìn sắc mặt lão đại, đã đen sánh được với con vịt đen trong hồ. Bị bịt miệng, Mộc Bạch đồng học bắt đầu vì tự do mà giãy dụa, uốn tới ẹo lui nhất định không chịu an tĩnh. A Quyền ở bên cạnh hung tợn nói: “Bạch Bạch, không được nhúc nhích!” Bạch thiếu say bảy tám phần càng thêm khí huyết dâng trào, trong lòng hắn dâng lên ủy khuất, người này là ai a? Móng của kẻ nào phách lối như thế, cũng dám bịt miệng hắn đường đường Bạch thiếu đây, không cho hắn nói? ! Là tên khốn kiếp nào a, xem lão tử không cắn chết ngươi @%#%¥… %*%… ¥#¥ Mộc Bạch nổi giận, cũng không quản thân thể của mình đang bán tựa ở trên người kẻ nào đó, há mồm ra liền nhằm chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ của A Quyền dùng sức cắn một cái. Trận đau đớn khắc khoải này… A Quyền tru một tiếng, không thể không buông lỏng tay ra thả tự do cho người nào đó. Vì vậy, Mộc Bạch đắc ý cười. Sau đó, trong tiếng kinh hô của tất cả mọi người, Bạch thiếu té xuống đất. Thật bất hạnh, vừa vặn là nền đá cẩm thạch. ‘Đông’một tiếng, rất nặng nề… Đầu thật giống như một khối đá lớn rất nặng rơi xuống đất. Toàn bộ gian phòng đều yên tĩnh. Tiêu Quân Lâm mặt đen cấp tốc trở lại bình thường, nhìn cái kẻ nam sinh nằm trên mặt đất cả người đau đớn, liên tục lăn không ngừng, suýt khóc lên, Tiêu đại lão bản kéo kéo cà- vạt, trên mặt đổi lại thành vẻ nghiêm túc: Đáng thương, bị đụng rất đau a. Bạch thiếu say rượu lúc này đầu óc thanh tỉnh một chút, rốt cục thấy rõ người vừa hại hắn ngã xuống đất là ai. Lúc A Quyền thử đưa hắn ôm dậy, Mộc Bạch nhắm mắt không để ý hắn, tiếp tục khóc lóc om sòm lăn lộn, ngoài miệng hô lớn: “A Quyền, hôm nay Bạch thiếu không thượng được ngươi, lão tử sẽ không họ Bạch!” … Mọi người lau một chút hồ hôi, nghĩ thầm Bạch thiếu vốn không phải họ Bạch, ngươi họ Mộc mà. Còn có, nhìn Mộc tiểu gia ngài thể trạng này, muốn thượng cũng là A Quyền thượng ngươi = = . ************************************************************** Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bổ sung ~ Sắp tới ngày 16 tháng này bắt đầu ra tỉnh ngoài tìm việc làm, đại khái rất lâu nữa sẽ không thể lên mạng. Vì vậy, truyện rất nhanh sẽ kết thúc. Những tình tiết ngọt ngào bất tận, yêm sẽ nỗ lực ở thời điểm nào đó, đem nó dừng ở một đoạn thích hợp nhất.

    Thuộc truyện: Đại thần tiềm quy tắc