Đại thần tiềm quy tắc – Chương 4

    Thuộc truyện: Đại thần tiềm quy tắc

    Part 4 Xá ngã kỳ thùy (Không ai sánh bằng)
    Hướng Dịch vẫn là người phái chủ chiến, chính mình luôn hài lòng với cách làm đó, lần đầu tiên có ý nghĩ đánh không lại bỏ chạy, cậu nhìn một chút bên cạnh đoàn người đông nghìn nghịt, ngực có chút hoài nghi.

    “Được rồi, ngươi bước đi được không?”

    Nguy cơ sinh tử trước mắt, Hướng Dịch không thể không gật đầu.

    Nghỉ ngơi một lúc, bây giờ đi đường không thành vấn đề.

    “Tốt lắm” Dạ Sắc Quân Lâm coi như cậu đã đồng ý, tập trung tinh thần quan sát bốn phía, đem phương hướng các ngoạn gia có level hơi lợi hại một chút quan sát, suy nghĩ chỉ chốc lát liền quyết định điểm công phá.

    Phía bắc người vây quanh ít nhất, hiện tại vừa qua chính ngọ, ánh nắng vừa vặn từ phía nam chiếu đến.

    Hơn nữa, nơi đó có ngựa để bọn có thể đột kích ra ngoài.

    Ngoạn gia ở đây không có ai cấp bậc vượt qua cấp 31, 《 tứ quý 》 tốc độ thăng cấp chậm đến nỗi được công nhận là biến thái —— đương nhiên, đối với tuyệt đại đa số ngoạn gia mà nói, càng có tính khiêu chiến trái lại càng khơi dậy lòng háo thắng của bọn họ.

    Dạ Sắc Quân Lâm một thân mặc sắc áo choàng, cổ áo cao của hắn càng tăng thêm vài phần thần bí.

    Mặt trời mới nhô lên cao, nhìn hắn giống như một con người sống trong đêm đen, không ít người trong lòng đều tuôn ra cảm khái như vậy: Đây là thần nhân a ~~~

    Thời gian thử nghiệm nội bộ và công khai cũng không lâu lắm, tại sao có thể có người luyện đến cấp 40 chứ. Người này tuyệt đối là thiên tài chơi game, đối với phương diện này có thiên phú cực cao.

    Lúc này thấy hắn ở bên cạnh Hướng Dịch, đương nhiên ai cũng không muốn làm chim đầu đàn. Nói không chừng hắc y nhân cấp 40 tiện tay quăng một tiểu kĩ năng, công sức bọn họ mấy ngày nay khổ cực đào hầm kiếm tiền thăng cấp đều thành không công.

    Một đường này khoảng cách sâu sâu không thể vượt qua, trên lý thuyết mà nói là không thể chiến thắng.

    Đương nhiên, trên thực tế cũng không thể chiến thắng = =

    Tại các loại tâm tư bất đồng, Dạ Sắc Quân Lâm kéo Hướng Dịch nhanh chóng hành động.

    Ngoạn gia trên cấp 30 có thể học khinh công, đương nhiên 《 tứ quý 》 thử nghiệm tới nay, trong hơn mười vạn ngoạn gia có thể học được khinh công lác đác không có mấy.

    Thấy tốc độ mau lẹ, mọi người sâu sắc cảm nhận được chênh lệch giữa cấp 40 và cấp 4.

    Người so với người, quả nhiên có thể tức chết người ~~

    Hắc y nhân mang theo Hướng Dịch đi động tác nhanh như chớp khiến đám người ngẩn ngơ, sau đó lập tức có người phản ứng lại: “Cản bọn họ lại.”

    Kim tệ sắp đến tay a, làm sao có thể cứ như vậy bỏ qua?

    Qua lần này, khả năng liền không còn cơ hôi tốt như vậy.

    Dạ Sắc Quân Lâm chạy về hướng Đông.

    Ưu thế lớn nhất là phạm vi Tân Thủ Thôn rất lớn, đủ để cho người bị truy đuổi dễ dàng thay đổi phương hướng.

    Lúc thường, tay Dạ Sắc Quân Lâm đều rất lạnh.

    Đầu xuân khí trời đã trở nên ấm áp, nhưng mà tay của nam tử này lại giống như băng tuyết lạnh nhất mùa đông.

    Tiếng gió thổi gào thét lọt vào tai, nam tử áo choàng mặc sắc nhãn thần chuyên chú, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào từng dị động trên bốn phương tám hướng của trận chiến.

    Nếu như hai người không thể ly khai, cũng chỉ còn một kết cục bị tiêu diệt.

    Hắn nói qua muốn bảo vệ người kia, liền nhất định sẽ bảo vệ.

    Tay hắn rất lạnh, trong tiếng gió thổi cùng tiếng tên bay Hướng Dịch bỗng nhiên thầm nghĩ, vô thức trở tay nắm lấy một chút.

    Ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, Dạ Sắc Quân Lâm nhàn nhạt nở nụ cười.

    Ba phương hướng chí ít hơn phân nửa người đều chuyển đến phía tây để chặn hai người bọn họ, phương bắc liền trống không.

    “Nắm chặt ta.”

    Đầu mũi tên không ngừng từ phía sau phóng tới, hai người vừa quan sát bốn phía, vừa ứng phó đao kiếm liên tiếp phóng tới. Khoái mã cách bọn họ rất gần, Dạ Sắc Quân Lâm cười cười, bỗng nhiên kéo Hướng Dịch cùng nhau xoay người, lấy tốc độ nhanh nhất cướp ngựa của kẻ sau lưng.

    Tên chủ nhân đáng thương té xuống đất, đứng dậy hướng về phía bóng lưng hai người chạy như bay hét: “Ngươi cái tên đáng chém nghìn đao, đây là ngựa ta tốn năm kim tệ mua về a, giá trị so với lão bà của ta còn quý giá.”

    “Ngươi nói cái gì?” Một nữ nhân dáng dấp thật cao đứng phía sau túm lỗ tai của hắn, “Hanh, con ngựa kia so với ta còn quý giá, ngươi muốn tìm nó làm lão bà của ngươi hả, ta muốn chia tay ngươi.”

    “Đừng đừng đừng, lão bà ta sai rồi, ta sai rồi, 55 lỗ tai đau . . .”

    “Kêu sai rồi cũng vô dụng, con ngựa kia, ngươi nếu dám đem nó tìm về, ta liền bỏ ngươi ngay.”

    “Lão bà, ta sai rồi sai rồi tha thứ ta tha thứ ta ><” người nào đó vừa rồi còn vẻ mặt tức giận lập tức thay đổi. Trò khôi hài này hóa giải không ít tốc độ của mọi người, xung quanh thậm chí có người ngừng truy đuổi. Không ít người nhìn nam tử áo đen phía trước kia, trong lúc giật mình lại cảm thấy thật phong độ tài hoa, thiên quân vạn mã, không ai sánh bằng. Thần nhân không hổ là thần nhân, luyện level nhanh không tính, bên cạnh còn có đệ nhất phú hào của sever không tính, vậy mà lại gạt người a gạt người ~~~ Vừa rồi rõ ràng chạy sang hướng đông, vì sao sau lại đột nhiên đổi thành chạy qua hướng bắc? Phía sau tiếng bước chân đuổi sát theo ít dần, Dạ Sắc Quân Lâm thở phào nhẹ nhõm. Hai người ở trên ngựa chạy băng băng, đều không nhìn thấy phía sau có một kẻ ngoạn gia cấp 18 và cấp 30 nhìn lẫn nhau một cái, đồng thời ăn ý giơ lên cung tiễn trong tay. “Sao lại tới nữa?” Nghe được tiếng mũi tên xé gió sau lưng, Dạ Sắc Quân Lâm nhíu nhíu mày. Cho dù lần này thanh âm lớn hơn một chút thì thế nào, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, rất dễ là có thể tránh thoát. Dạ Sắc Quân Lâm vừa nắm tay Hướng Dịch sưởi ấm, vừa nghĩ. Bất quá trên đời luôn luôn có chuyện người định không bằng trời định. Dạ Sắc Quân Lâm đồng học đắc ý, tự tin, tự nhận vô địch cuối cùng cũng vấp phải một chuyện, tràng diện vừa rồi quá mức hỗn loạn, vũ khí của rất nhiều người đều rơi rụng trên mặt đất. Con ngựa dưới thân không cẩn thận đạp lên một thanh đao trong đó. “Tê ——”tiếng ngựa hí vang ở bên tai hai người, móng ngựa vung lên làm người ngã về phía sau. “Con bốn chân hỗn đản, hại ta không kịp tránh rồi.” Dạ Sắc Quân Lâm vội vàng khéo tay nắm chặt cương ngựa, kéo Hướng Dịch xuống. Thân thể cấp tốc nghiêng, nhưng mà một mũi tên phía sau cuối cùng vẫn tránh không thoát, mặc dù là gần sát qua, cũng nghiêng lệch đâm vào sau lưng. Ngồi xuống ngựa khôi phục bình thường, Hướng Dịch từ trên tay Dạ Sắc Quân Lâm tiếp nhận dây cương, cũng không có lập tức đem mũi tên phía sau hắn nhổ ra, mà theo phương hướng hắn chỉ dẫn chạy đi. Dạ Sắc Quân Lâm tựa hồ đối với địa lý phương hướng rất quen thuộc, vòng rất nhiều đường rốt cục bỏ rơi đám người, ở một nơi non xanh nước biếc ngừng lại. Chờ hai người an định lại, ngồi ở trên cỏ. Dạ Sắc Quân Lâm sờ sờ sau lưng của mình, nhịn không được đau lòng: “Ta ngoạn trò chơi nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thụ thương, lần này xem náo nhiệt thực sự là thua thiệt lớn, biết vậy sớm thấy không thích hợp nên đi luôn. ” Hướng Dịch khóe miệng lộ ra nụ cười như có như không. “Này này, đừng có cười trên nỗi đau của người khác a ~~~ Quân Lâm chỉa chỉa lưng của mình, “Ta bị thương ngươi còn cười.” Hướng Dịch không trả lời, sát sát bàn tay có chút lạnh như băng của hắn, cảm giác có chút ấm, lúc này mới buông. “Giúp ta cỡi quần áo ra nhìn thương thế, ” Dạ Sắc Quân Lâm lười biếng nói, “Sau đó trong khoảng thời gian ta bị thương này, phải chiếu cố thật tốt ta nga.” Chỗ ở của hai người tạm thời là một sơn động nhỏ. Tới đây một đoạn thời gian, Hướng Dịch cũng không biết có một cái địa phương như vậy. Mặt trời chiều ngả về tây, dư vị hoàng hôn làm cảnh sắc xung quanh sơn động nhỏ từng tấc đất đều đẹp đến động nhân, dẫn con ngựa đưa hai người thoát ly hiểm cảnh đến cạnh dòng suối nhỏ uống nước. Dưới cây lớn nằm sấp một người, Hướng Dịch đem mũi tên sau lưng Dạ Sắc Quân Lâm nhổ ra. Lấy ra, thoa lên một ít thảo dược hái được lên xung quanh. “Này này, rất đau ~~” Dạ Sắc Quân Lâm nhịn không được nói, hắn cũng không có đem cảm giác đau của mình điều chỉnh thấp xuống, liền rút tên từ trong cơ thể ra. Lấy ra, cảm giác tuyệt không dễ chịu. Nếu như bị thủ hạ những người đó biết tình trạng bây giờ của hắn, một đám đầu óc không đạo đức trông thấy sẽ hả hê thành cái dạng gì. Khó có được một lần nhìn náo nhiệt, thế nào liền đụng phải loại sự tình này a? Dạ Sắc Quân Lâm híp mắt, này có tính là tự làm bậy không? Nghe được hắn kêu lên đau đớn, Hướng Dịch không nói gì, tiếp tục động tác trong tay, khí lực ngược lại so với vừa rồi lớn hơn vài phần, chọc cho Dạ Sắc Quân Lâm đau đến rên rỉ liên tục. Thoa thuốc, băng bó, cuối cùng đem y phục mặc lại cho hắn. “Được rồi?” Dạ Sắc Quân Lâm thoáng động cánh tay, vẫn còn có chút đau nhức, bất quá so với vừa nãy khá hơn, cười khích lệ nói, “Ngươi xử lý vết thương rất thuần phục, so với người ta gặp trước đây còn chuyên nghiệp hơn.” Trong 《 tứ quý 》 cũng không có kỹ năng băng bó vết thương, hơn nữa phương pháp xử lý vết thương này của cậu ấy, cũng không phải là từ trong trò chơi khác học được, trái lại càng giống như từ nguyên bản hiện thực. Phía sau không có tiếng động, Hướng Dịch lại đi vòng qua trước người hắn nhìn xuống khí sắc trên mặt hắn, đưa tay đem đống thảo dược không dùng đặt trong một chậu nhỏ. Vết thương muốn nhanh khỏi hẳn, mỗi ngày đều phải bôi thuốc. Chờ người này thương thế dưỡng hảo cậu có thể rời đi nơi này, tiếp tục giết cái con trâu rừng húc cậu bị thương kia. Có cừu oán bất báo phi hảo hán. Cho dù là đầu trâu rừng cũng vậy = = “Này này, ta đói bụng, phụ cận có cái gì ăn không?” Vừa ở Tân Thủ Thôn đánh một trận, thể năng tiêu hao rất lớn, Dạ Sắc Quân Lâm nhìn chung quanh, nói “Nhớ không lầm, ngọn núi này có không ít dã quả.” Vừa lúc mình cũng đói bụng, Hướng Dịch đem các thứ thu thập xong, chạy đi hái được không ít dã quả trở về, đặt ở bên cạnh Dạ Sắc Quân Lâm. Trái cây tươi ngon mọng nước, hai người đều ăn đến no. Trong trò chơi thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã đến chạng vạng. Dạ Sắc Quân Lâm nhìn sắc trời một chút: “Chúng ta ở chỗ này, sẽ không có người phát hiện. Một hồi ta có việc phải logout, ngươi có tính toán gì không?” Hướng Dịch nhớ tới thời gian trong cuộc sống thực tế cũng là chạng vạng tối, quả thật có chút không chịu nổi, cậu cũng nên logout. Nghĩ đến tối nay Tử Hiên sẽ làm cá trích kho và nấm hương đôn bài cốt, Hướng Dịch vô thức nuốt nước miếng một cái. Dạ Sắc Quân Lâm đang muốn ly khai, vừa vặn thấy được vẻ mặt của cậu, lấp tức thấy hứng thú, nháy mắt mấy cái hỏi: “Đang suy nghĩ gì? Có việc gì thú vị sao?” Ước chừng dừng lại mười giây đồng hồ, Hướng Dịch đem toàn thân hắn quan sát một phen, lúc này mới quay đầu đi chỗ khác mặt không thay đổi nói một chữ: “Cá.” Một chữ này còn là xem công lao hôm nay hắn cứu mình mới nói. “Cá?” Nhìn vẻ mặt cậu lạnh như băng, tâm tư đồng dạng không theo lẽ thường suy nghĩ, Dạ Sắc Quân Lâm liền vui vẻ, giơ cánh tay lên bới bới tóc, “Ngươi thích ăn cá?” Hướng Dịch liếc nhìn hắn một cái, không đáp lời. “Ngươi thích cá hấp, cá kho, cá chua cay hay là cá nướng?” . . . “Ta nghĩ cá nướng không sai, vừa thơm vừa giòn lại ngon.” . . . “Đương nhiên cá khô nướng cũng ngon, ăn với quế hoa tiêu pha gừng, tươi non ngon miệng.” . . . “Không nói lời nào rất vui sao?” Người nào đó ghé vào trên cỏ thở dài một hơi, hắn vẫn là lần đầu tiên đụng phải người kỳ lạ như thế. Mộc Bạch và vài người khác thường thường khen hắn có cá tính, bây giờ nhìn lại, người trước mắt này so với hắn còn đặc sắc hơn ~~ Hướng Dịch nhìn hắn một cái, dùng cỏ trên tay lau khô kiếm. “Hanh, cá có cái gì ngon, ngày mai chờ ta đến, ta làm chân chính mỹ thực cho ngươi ăn.” Dạ Sắc Quân Lâm luôn luôn kiềm chế vô cùng tốt ngay cả tận mắt thấy hảo huynh đệ của mình từ trên cây ngã xuống cũng có thể mặt không đổi sắc, giờ lại chán nản nói. Chỉ cần có thể thuận lợi giải quyết xong chuyện tối nay, ngày mai hắn liền có thời gian thả lỏng một chút. Thân ở 《 tứ quý 》 khoang trò chơi tuy rằng chỉ có thể cảm nhận được 30% vị giác, bất quá thế cũng được rồi. Thật lâu không nghe được thanh âm trả lời, Dạ Sắc Quân Lâm cảm giác trong lòng là lạ. Quay đầu nhìn Hướng Dịch, thấy cậu sớm đã cầm kiếm không coi ai ra gì chặt chém tiểu điểu ~~~~ “Tiểu tử thối, xem như ngươi lợi hại.” Dạ Sắc Quân Lâm lần đầu tiên có xung động thổ huyết. Chờ Hướng Dịch ngoạn điểu trở về, cái thân ảnh nằm dưới cây lớn kia đã tiêu thất. Bởi vì level thấp, nên một con chim cũng chưa bắt được, Hướng Dịch đứng dưới tàng cây cảm thấy có chút ngẩn ngơ, đem quả đào mật hôm nay Mộc Bạch cho cậu lấy ra, đặt ở chỗ Dạ Sắc Quân Lâm biến mất, nhấn nút logout. Từ trong phòng đi ra, đúng lúc thấy Tử Hiên đem món cuối cùng bưng lên bàn cơm. Bốn món ăn một món canh, quả nhiên có cá kho và nấm hương đôn bài cốt cậu thích ăn. Lăng Ti Hữu cầm ba cái bát đi ra, ba người rửa sạch tay xơi cơm ăn. Hướng Dịch và Lăng Ti Hữu cách ăn luôn luôn thuộc về loại hình lang thôn hổ yết, hơn nữa với tài nấu nướng của Tử Hiên, không bao lâu trên bàn ăn liền sạch bách. “May mà ta gắp trước thức ăn vào bát, ” Tử Hiên luôn luôn thích nhai nuốt chậm, cực đoan khinh bỉ tốc độ ăn cơm của hai người bọn họ, “Các ngươi không thể ăn chậm một chút sao? Lại không ai tranh với các người.” Lăng Ti Hữu cười cười: “Thói quen rồi.” Tử Hiên nhìn Hướng Dịch: “Được rồi, cái khoang trò chơi dùng tốt không?” Hướng Dịch gật đầu, dùng thật thoải mái, cũng không có phản ứng bất thường. Công ty Tứ Quý trước đây ra vài loại trò chơi tiếng vang cũng không tệ, thế nên trò chơi này hiện giờ mới là game online 3D mới ra nhất trong và ngoài nước, số người đăng kí rất nhanh lên đến hơn mười vạn. Sau bữa cơm chiều Hướng Dịch xem xong TV liền trở về phòng ngủ. Sáng hôm sau lên trò chơi, hôm qua ở cạnh sơn động logout, hôm nay cũng vào đúng chỗ đó. Rất xa ngửi thấy được một trận hương vị xông vào mũi. Game online 3D 《 tứ quý 》 có một điểm rất đặc sắc là có thể khiến ngoạn gia thân ở khoang trò chơi, qua sóng điện não và tác động ảnh hưởng đến trung khu thần kinh, làm cho bản thân ngoạn gia tự động điều chỉnh khứu giác, cảm giác đau và vị giác ở các mức độ khác nhau. Bởi vì kiểm tra đo lường ra đối với thân thể không có bất cứ thương tổn gì, ngoại trừ có không ít người ngăn lại cảm giác đau, công năng khứu giác và vị giác trong trò chơi rất được ngoạn gia yêu thích. Quả đào mật để dưới đất kia hình như bị người di động qua, Hướng Dịch nhìn một chút xung quanh, bên cạnh dòng suối nhỏ thấy được một bóng người. Hắc sắc áo choàng bị cởi xuống, nam tử nghiêng người tựa ở một bên cây, ở cạnh một đống lửa sưởi ấm. Đi đến gần, mới phát hiện trên tay hắn là một xâu cua nướng vàng óng ánh, xốp giòn, mặt trên không biết quét gia vị gì, mùi thơm ngào ngạt chính là từ đây phiêu tán ra. Dạ Sắc Quân Lâm nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên. Áo choàng bao quang cổ từ lâu đã cởi xuống, cả khuôn mặt lộ ra. Bước chân của Hướng Dịch bỗng nhiên bị đình trệ hơi chậm lại. Đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc nhìn rõ tướng mạo của Dạ Sắc Quân Lâm, cũng không tinh xảo thanh tú giống Tử Hiên. Rõ ràng là ngũ quan thông thường, chỉnh hợp cùng một chỗ lại lộ ra một loại lực hấp dẫn nói không rõ được, làm người khác rất khó dời mắt. “Phát ngây ngốc cái gì? Đến ăn cua đi.” Dạ Sắc Quân Lâm thấy Hướng Dịch đi tới, hướng cậu vẫy tay, “Tối hôm qua ta đáp ứng để cho ngươi ăn ngon, nên hôm nay thức dậy sớm đi bắt cua. Khả năng chữa thương của ma tộc khá tốt, vết thương trên lưng ta cũng tốt không sai biệt lắm. Thử xem, có đúng hay không so với cá hôm qua ngươi ăn còn ngon hơn?” Hắn đưa qua một xiên cua nướng vàng óng ánh xốp giòn trên tay, lại đem một xiên khác lên nướng. Hướng Dịch nhìn sắc mặt hắn đích xác so với hôm qua tốt hơn nhiều, cũng không đôi co thoái thác, thân thủ tiếp cua trong tay hắn gặm một cái, nhai giòn giòn, hương vị tràn đầy miệng. Thịt cua vị đạo vốn đã ngon, được hắn nướng tư vị càng ngon hơn vô cùng. Mặc dù chỉ có 30% vị giác, Hướng Dịch trong khoang trò chơi vẫn là nhịn không được tán thưởng. Khi đói bụng quá, có rất ít người có thể chống lại được sự mê hoặc của thức ăn, Hướng Dịch một hơi ăn sạch sẽ mỹ thực nóng sốt đủ làm người khác chảy nước miếng trong tay. “Ăn ngon không?” Dạ Sắc Quân Lâm cười híp mắt hỏi. Hướng Dịch mặt không thay đổi nhìn một xiên khác trong tay hắn, bình thường mặt cậu luôn khốc khốc, ngày hôm nay đương nhiên cũng không thay đổi. Cậu xưa nay không có tâm tư phức tạp gì, chỉ mở to đôi mắt, đôi mắt đen thăm thẳm trong suốt không gì sánh được. Dạ Sắc Quân Lâm nở nụ cười, chớp chớp mắt, tóc dài tung bay, vẻ mặt sâu xa không hiểu rõ được của hắn: “Đáp ứng ta một việc.”

    Thuộc truyện: Đại thần tiềm quy tắc