Home Đam Mỹ Đại Thiếu Trở Về – Chương 54

    Đại Thiếu Trở Về – Chương 54

    Thuộc truyện: Đại Thiếu Trở Về

    Cha Bành tìm người liên hệ Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê, việc này làm rất bí mật.

    Nhưng Trịnh Gia Hòa cho người nhìn chằm chằm giải trí Tinh Duyệt cũng không phải ngồi không, bọn họ rất nhanh liền tra ra một ít dấu vết để lại.

    Trịnh Gia Hòa cũng không biết cha Bành muốn làm gì, trực tiếp đem những thứ tra được đưa cho Cố Ngôn Tử, lại nói; “Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê trước kia là người của phòng làm việc em? Hai người này thật khả nghi.”

    “Em biết bọn họ muốn làm cái gì, yên tâm, không có việc gì.”Cố Ngôn Tử xem qua tư liệu Trịnh Gia Hòa đưa cho mình, cười cười nói.

    “Không có việc gì là được rồi.” Trịnh Gia Hòa nói, hắn tin tưởng loại việc nhỏ này, Cố Ngôn Tử nhất định sẽ xử lý tốt, cũng không quan tâm nữa.

    Mà lúc này, Cố Ngôn Tử hơi bất đắc dĩ.

    Hắn nghĩ Khương Tú đã vào ngục, “chuyện Giang Sơn sao chép” sẽ không xảy ra, kết quả… Cha Bành thế nhưng còn muốn động chân tay.

    Đến lúc đó nhìn thấy <Giang Sơn> chiếu ra nội dung không giống với suy  nghĩ của bọn họ, sắc mặt của bọn họ nhất định sẽ khó xem.

    Cố Ngôn Tử nhớ tới chuyện này, cũng nghĩ tới Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê thiếu chút nữa là hắn quên mất, chắc là hắn lại phải phiền toái luật sư Chu rồi.

    Cố Ngôn Tử sau khi viết xong kịch bản cho Giang đạo, cuộc sống liền trở về quỹ đạo—- hắn lại bắt đầu mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm nấu cơm cho Trịnh Gia Hòa.

    Mỗi ngày còn có thể nằm trên giướng, thoái mái mà lướt điện thoại.

    Hôm nay hắn mở điện thoại ra, liền phát hiện sản xuất Điền lại gửi thông tin của <Giang Sơn> cho bạn bè trong giới, mà Điền Thịnh Đông trong đó lại phát cho toàn bộ bạn bè trong giới của hắn.

    Hắn lại muốn hủy kết bạn với bọn họ.

    Thế nhưng, hiện tại thấy Điền Thịnh Đông nhàn như vậy…. Cố Ngôn Tử hỏi: “Biến nữ nhân đã cắt nối biên kịch xong rồi sao?”

    Tên bộ phim <Nam nhân biến thành  nữ nhân> rất dài, lúc bọn họ tán gẫu, thường thường sẽ gọi tên tắt của nó là biến nữ nhân.

    “Xong rồi!” Điền Thịnh Đông liền gửi tới một cái icon ăn mừng tới: “Tôi đang kiểm tra.”

    Cố Ngôn Tử gửi lại một cái icon dựng ngón tay cái, lại hỏi: “Qua mấy ngày nữa, bộ phim “Món tiến lớn từ trên trời rơi xuống” của Giang đạo sẽ bắt đầu quay, đến lúc đó cùng đi học thêm kiến thức không?”

    “Được!” Điền Thịnh Đông lập tức đồng ý.

    Hai người đang nói chuyên, Điền Thịnh Đông đột nhiên nói: “Kháo, trên mạng lại có người bôi đen cậu!”

    “Phải không?” Cố Ngôn Tử hơi tò mò.

    Điền Thịnh Đông rất nhanh gửi tới một đống ảnh chụp, Cố Ngôn Tử mở ra xem, liền phát hiện ở trên mạng có người nói Giang Sơn khả nghi là sao chép.

    Thế nhưng, những người trên mạng phần lớn không tin: “Hiện tại mọi người là bị làm sao! Một chút chứng cớ không có, há mồm đã nói người khác sao chép!”

    “Tôi xem qua rất nhiều tác phẩm điện ảnh và truyền hình, tiểu thuyết cũng xem không ít, tạm thời không tìm ra <Giang Sơn> có chỗ nào đi sao chép.”

    “Tôi đã tra trên mạng lời kịch của <Giang Sơn> không tồi, đều là Giang Sơn sáng tạo độc đáo.”

    “Người này nói ‘cứ xem rồi sẽ biết’, ý của hắn là nội dung phía sau của <Giang Sơn> sao?”

    “<Giang Sơn> còn đang chiếu, nội dung phía sau ngoại trừ nhân viên bên trong thì không ai biết, cho nên chủ bài post là nhân viên bên trong sao?”

    Dân mạng thảo luận trong chốc lát, sau đó không để ý, nghĩ chủ bài post kia là nhân cơ hội để được chú ý.

    Nhưng mà bên Tinh Duyệt, sao có thể làm cho nhiệt độ của chuyện này lạnh xuống được.

    Cha Bành chi tiền, làm cho những QQ V có lượt theo dõi lớn chia sẻ bài viết của Mã Hoài.

    Sợ bị người nhìn ra việc này có người trù tính, nhưng QQ V có lượt theo dõi lỡn này làm bộ như là fan của <Giang Sơn>: “Có một ít người thật sự là nhám chán! Lại đi bôi đen <Giang Sơn>! có bản lĩnh thì lấy chứng cớ ra đây!”

    Đại V này nhìn như là ấm ức cho <Giang Sơn>, nhưng trên thực tế, hắn vừa nói như vậy kỳ thật làm cho nhiều người biết <Giang Sơn> có thể là sao chép.

    <Giang Sơn> gần đây rất nổi tiếng, việc này sau khi bị truyền thông biết, truyền thông lập tức viết một ít thông tin liên quan, với tiêu đề “Có người ở trên QQ tuyên bố <Giang Sơn> sao chép, rất nhanh liền xuất hiện.

    Điện ảnh và truyền hình Gia Thành là một công ty cho tới nay vẫn thành thật quay phim và bán phim, không phải là loại công ty điện ảnh và truyền hình chuyên có văn hóa tạo scandal, tuy rằng cũng có bộ phận quan hệ xã hội, nhưng không lợi hại như quan hệ xã hội của công ty Tinh Duyệt, thế cho nên sau khi chuyện này xảy ra, bọn họ không đưa ra phản ứng gì hết.

    Sau khi nhìn qua tin tức ở trên mạng của Cố Ngôn Tử, sản xuất Điền mới gọi điện thoại tới, hỏi hắn kịch bản có vấn đề gì không.

    “Đương nhiên không có vấn đề.” Cố Ngôn Tử cho câu trả lời khẳng định. Kịch bản là hắn suy nghĩ đại cương, lại cùng nhân viên của mình viết ra, sao có thể xảy ra vấn đề được?

    “Không thành vấn đề là tốt rồi, chuyện ở trên mạng kia cậu đừng quan tâm.” Sản xuất Điền nói.

    Điện ảnh và truyền hình Gia Thành vẫn là thực thành thật, bọn họ không muốn làm scandal để kiếm được nhiều tiền, chỉ muốn khiêm tốn kiếm tiền mà thôi, hiện tại việc này cũng không ảnh hưởng đến chuyện kiếm tiền của bọn họ, bọn họ cũng không để ý.

    “Đương nhiên, có trong sạch hay không tự bản thân mình sẽ biết.” Cố Ngôn Tử nói.

    Cố Ngôn Tử và điện ảnh truyền hình Gia Thành thực bình tĩnh, Tinh Duyệt bên này ở trong tối chà xát tay gói thêm vài viên gạch, tranh thủ để làm lớn chuyện này lên.

    Bộ phim truyền hình <Giang Sơn> này cũng không dài, nếu động tác bọn họ không mau, thì bộ phim truyền hình này cũng chiếu xong rồi, đến lúc đó chuyện sao chép ầm ĩ lên, đối với bản thân <Giang Sơn> cũng không ảnh hưởng gì.

    Mà cách làm của Tinh Duyệt, khiến cho nhiều người biết chuyện này, chú ý chuyện này càng ngày càng nhiều.

    Phó Xuân Yên là biên kịch, đối với tin tức của <Giang Sơn> rất chú ý.

    Phó Xuân Yến vẫn nhớ thương chuyện đánh cuộc lúc trước, mà gần đây, lượt xem của <Giang Sơn> ngày càng cao mà lượt xem của <Nhà của ngươi> ngày càng thấp, làm cho cô ta ngủ không yên giấc.

    Chẳng lẽ cô ta phải giải thích với Cố Ngôn Tử hay sao? Cô không làm được chuyện mất mặt này!

    Ngay khi Phó Xuân Yến đang khó chịu, cô ta xem được tin tức trên mạng, tinh thần lập tức liền rung lên.

    Nếu <Giang Sơn> là sao chép, vậy cô ta khẳng định không cần phải giải thích!

    Phó Xuân Yến chú ý QQ của Mã Hoài, tính toán tùy lúc biểu hiện sự đồng tình, thậm chí vào ban đêm, cô ta còn mở TV ra, đúng giờ xem <Giang Sơn>.

    Làm như vậy đương nhiên không chỉ mình cô ta.

    Hôm nay cha Bành khó có được về nhà sớm, sau đó liền mở TV, mở tới kênh chiếu phim <Giang Sơn>.

    “<Nhà của ngươi> không phải chiếu trên kênh này.” Mẹ Bành nhắc nhở chồng mình. Bà vẫn thực duy trì nghề nghiệp của chồng, <Nhà của ngươi> một tập đều xem không sót.

    “Tôi biết, không cần bà lắm miệng.” Cha Bành nói với vợ mình, giọng nói rất không bình tĩnh.

    Mẹ Bành há miệng thở dốc, chịu đựng không nói gì.

    Mà lúc này, Bành Tĩnh Hoằng từ bên ngoài đi vào.

    Cha Bành không về nhà, kỳ thật số lần Bành Tĩnh Hoằng trở về cũng không nhiều, nhất là nữa năm này.

    Lúc này nhìn thấy hắn trở về, mẹ Bành vui vẻ: “Tĩnh Hoằng con đã về rồi sao! Đã ăn cơm chưa? Mẹ làm một ít đồ ăn cho con nhé?”

    “Mẹ, không cần.” Bành Tĩnh Hoằng nói với mẹ mình, nói xong, liền xoay người nhìn về phía cha Bành: “Ba, chuyện <Giang Sơn> sao chép, có phải do ba thả ra tin tức giả hay không?”

    Bành Tĩnh Hoằng vừa mới biết chuyện này.

    Lúc Cố Ngôn Tử vừa mới nhận được hạng mục <Giang Sơn>, vẫn còn là bạn trai hắn, không ít lần ghé vào lỗ tai hắn nói tới bộ phim này, hắn tận mắt nhìn thấy Cố Ngôn Tử làm ra đại cương của bộ phim này.

    Hắn cũng biết Cố Ngôn Tử là người cao ngạo, sẽ không sao chép.

    Nếu như thế, mọi chuyện lại xảy ra như vậy, hơn phân nửa là Cố Ngôn Tử bị hãm hại, về phần bị ai hãm hại….

    Bành Tĩnh Hoằng nhìn cha mình, trong mắt cất dấu tức giận.

    “Tôi là ba anh, có người nói chuyện với ba mình như vậy sao?” cha Bành lạnh lùng nhìn con trai mình.

    Bành Tĩnh Hoằng nhìn cha mình tức giận, thấy hơi sợ.

    Lúc này cha Bành lại nói: “Còn nữa, con đã nói là tin tức giả, cha thả một tin tức giả ra ngoài, thì có chỗ tốt nào cho cha?”

    Bành Tĩnh Hoằng chần chừ.

    “Hắn nếu thực không sao chép, không ai có thể hãm hại hắn!” Cha Bành cười lạnh nói.

    Bành Tĩnh Hoằng cảm thấy cha mình nói có đạo lý, cũng hiểu được thái độ của cha hơi lạ.

    Lúc này, khúc giạo đầu của <Giang Sơn> đã được chiếu.

    Nghe tới khúc giạo đầu, Bành Tĩnh Hoằng đột nhiên nhìn cha mình: “Ba, sao đột nhiên ba lại xem bộ phim truyền hình này?”

    “Ba muốn xem, bộ phim truyền hình này rốt cuộc có cái gì tốt?” Cha Bành  nói.

    Cha Bành nói xong, không nhìn đến con trai mình nữa, lực chú ý đặt trên TV.

    Hắn đã xem qua kịch bản Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê cung cấp, biết trong tập hôm nay chiếu, sẽ có một ít tình tiết và lời thoại sao chép.

    Ánh mắt cha Bành hơi híp lại.

    Khúc nhạc đầu sau khi phát xong, phim truyền hình rất nhanh được chiếu lên.

    Ngay từ đầu cha Bành xụ mặt không có biểu tình gì, nhưng nhìn nhìn, sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi.

    Nội dung của bộ phim này, cùng với kịch bản mà Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê cung cấp hoàn toàn không giống nhau! Những tình tiết và lời thoại mà Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê sao chép, hắn cũng chưa nghe thấy.

    Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

    Hai người kia lừa hắn sao?

    Cha Bành tức giận nói không ra lời, thế nhưng khi hắn quay đầu, lại phát hiện con trai mình còn nghiêm túc nhìn TV.

    Cha Bành nâng tay lên cho con mình một cái tát.

    “Ông làm gì? Đang tốt lành tự nhiên lại đánh con làm gì?” mẹ Bành nhìn thấy cha Bành đánh Bành Tĩnh Hoằng, lập tức nóng nảy, liền đi lên ngăn cản.

    Lập tức phòng khách loạn cả lên.

    Cha Bành đột nhiên phát hiện mọi chuyện không như mình tưởng tượng, bị chọc tức sắp điên.

    Mà lúc này, Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê lại rất sợ hãi.

    Nội dung của bộ phim <Giang Sơn> thế nhưng bị sửa lại.

    Mấy tập này là bọn họ viết, bọn họ viết thật lâu, sửa lại rất nhiều lần, mới làm cho Cố Ngôn Tử vừa lòng, hiện tại…. đoạn nội dung đó trong phim hoàn toàn không có, đổi thành một đoạn khác!

    Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

    Hai người đã sớm sửa sang lại chứng cớ <Giang Sơn> sao chép, tính toàn chờ phim truyền hình được chiếu ra, liền đem những chứng cớ được sửa sang này đăng lên trên mạng, nhưng hiện tại… bộ phim truyền hình này căn bản không có sao chép!

    Những chứng cớ này của bọn họ, tất cả đều vô dụng!

    “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Hồ Tiểu Lê run rẩy hỏi.

    “Cố Ngôn Tử đã sửa đối kịch bản!” Mã Hoài lập tức phản ứng lại: “Hắn…. khẳng định là hắn đã sớm đề phòng chúng ta!”

    “Điều này sao có thể!” Hồ Tiểu Lê không tin, bọn họ làm rất cẩn thận, hơn nữa trước kia Cố Ngôn Tử rất tin tưởng bọn họ, căn bản không đề phòng bọn họ.

    “Lúc trước tôi cảm thấy kì quái, khi chúng ta từ chức, hắn nói tạm thời không có việc làm, nhưng sau đó lại đi quay phim chiếu mạng…. nói không chừng hắn đã sớm viết kịch bản của bộ phim chiếu mạng kia, đề phòng chúng ta nên mới không cho chúng ta biết!” Mã Hoài nghiến răng nghiến lợi.

    Cả người Hồ Tiểu Lê run rẩy, cũng nhớ lại rất nhiều chuyện không thích hợp.

    Ví dụ như nói…. từ khi Bành Tĩnh Hoằng đính hôn, Cố Ngôn Tử cùng Bành Tĩnh Hoằng chia tay, trong diễn đàn của phòng làm việc bọn họ, cũng không có người nào nói chuyện, đến ngay cả Lâm Linh trước kia cho dù không có việc gì cũng thích gửi vài tin tức, cũng im lặng không thấy bóng.

    Lúc ấy bọn họ còn tưởng rằng, mọi người là nhìn thấy Cố Ngôn Tử thất tình, sợ kích thích Cố Ngôn Tử nên mới không nói lời nào, hiện giờ nghĩ lại…. lúc ấy kỳ thật bọn họ đã bị xa lánh.

    Những người đó… kỳ thật đang chê cười bọn họ? mà kịch bản bọn họ lo lắng đề phòng mất ăn mất ngủ, người ta chắc là không hề xem, trực tiếp liền vứt sang một bên.

    Mã Hoài cùng Hồ Tiểu Lê đều bị chọc tức, nghẹn khuất nói không nên lời.

    “Không nghĩ tới Cố Ngôn Tử dĩ nhiên là người như vậy.” Mã Hoài oán hận nói, Cố Ngôn Tử rõ ràng đã sớm nhìn ra, thế mà còn làm bộ không biết, tâm tư thật sự quá sâu!

    “Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?” lúc này Hồ Tiểu Lê lại càng sợ hãi.

    Những người đó kêu bọn họ đi hại Cố Ngôn Tử, nếu bọn họ làm không được, sẽ dạy dỗ bọn họ…. nhưng bây giờ, bọn họ phải làm như thế nào mới làm tốt chuyện này?

    Những người đó có thể đến dạy dỗ bọn họ hay không?

    Lúc trước Mã Hoài không nghĩ tới tầng này, sau khi Hồ Tiểu Lê nói ra, cũng sợ hãi.

    Hai người bọn họ có thể bị đánh không?

    Mã Hoài cùng Hồ Tiểu Lê càng nghĩ càng sợ, lại không dám chạy trốn, lui ở trong phòng trọ lo lắng hãi hùng một đêm, cũng không biết lúc này, có rất nhiều người ở trên mạng khen <Giang Sơn>.

    “Nội dung hôm nay của Giang Sơn thật đặc sắc!”

    “Nam nữ chính tương tác với nhau thật ngọt ngào!”

    “Lúc trước vẫn cảm thấy nam chính hơi miệng lưỡi trơn tru khiến người không vui, hôm nay lại có cách nhìn mới về hắn!”

    “Tôi vẫn không thích diện mạo của Phong Tư Vũ, nhưng hiện tại đột nhiên cảm thấy hắn thật tuấn tú….”

    “A a a a a! đăc sặc! rất đặc sắc! mọi người nhất định phải xem Giang Sơn! rất đẹp!”

    ….

    Lúc tất cả mọi người đang khen <Giang Sơn>, cũng có người nhắc tới chuyện <Giang Sơn> bị nghi ngờ sao chép.

    Nhưng mà…

    “Nói sao chép cái gì? Nhiều người xem Giang Sơn như vậy, nếu thật sự có sao chép, mọi người đã sớm nhìn ra!”

    “Chính là, người nói Giang Sơn sao chép, hiện tại cũng không đưa ra được chứng cớ!”

    “Người ở trên mạng hãm hại người khác thật sự là không tổn thất cái gì! Đau lòng cho biên kịch của Giang Sơn.”

    …..

    Mọi người mỗi người một câu nói xong, sau khi phát hiện vẫn không có ai đưa ra chứng cớ <Giang Sơn > sao chép, liền càng thêm khẳng định cái nhìn của mình.

    Ngày hôm sau, mọi người còn phát hiện lượt xem của <Giang Sơn> thế nhưng đạt tới 2.54!

    Lượt người xem này rất cao!

    Nếu cứ tiếp tục như vậy! lượt xem của <Giang Sơn> có khả năng sẽ trên 3, cố gắng còn có thể trên 4!

    Một bộ phim truyền hình đầu tư không cao có thể có lượt xem cao như vậy, quả thực là một kỳ tích!

    Người trong giới, hiện tại đều ghen tị với điện ảnh và truyền hình Gia Thành, mà lúc này điện ảnh và truyền hình Gia Thành đều vui vẻ đến điên rồi.

    Cố Ngôn Tử nhận được tiền lì xì từ sản xuất Điền— một bao li xì hai trăm đồng, sản xuất Điền phát cho hắn mười lần.

    Sau khi Cố Ngôn Tư nhận xong, liền nhận được tin tức của Điền Thịnh Đông.

    “Cố Ngôn Tử, cậu quá lợi hại! ha ha ha ha ha! Cậu có biết bọn họ đưa giá cả cho biến nữ nhân bao nhiêu không? Tôi sắp phát tài rồi!” Điền Thịnh Đông rõ ràng rất hưng phấn: “Trước kia tôi làm nhiều phim truyền hình như vậy, cho dù có làm thêm cũng không thể kiếm nhiều như biến nữ nhân!”

    “Rất tốt… anh không phải là nên phát tiền lì xì cho tôi sao?” Cố Ngôn Tử nói.

    Điền Thịnh Đông phát cho hắn tiền lì xì 188 đồng.

    “Anh còn chọn số may mắn để phát tiền lì xì!” Cố Ngôn Tử nhắn lại.

    “Không phải chọn số may mắn! cậu không biết con số 188 này, thoạt nhìn đẹp không nói, so với phát hai trăm đồng, còn có thể tiết kiệm được 12 đồng không phải sao?” Điền Thịnh Đông nói.

    Cố Ngôn Tử gửi lại một chuỗi dấu chấm tròn.

    Điền Thịnh Đông: “Mười hai đồng tiền, đều đủ cho tôi kêu một phần cơm!”

    “Xin lỗi ngại quá ngài cũng là phú nhị đại đấy!”

    “Nhưng tôi cũng nghèo mà! Ba tôi sợ tôi không quản lý được tiền, cho nên không cho tôi nhiều tiền, tôi còn phải qua bên cạnh vay tiền mua phòng…”

    “Hiểu.” Cố Ngôn Tử nói, lúc trước Điền Thịnh Đông kỳ thật không kiếm được nhiều tiền lắm, vừa cho chi tiêu bản thân vừa phải trả tiền vay mua phòng, còn muốn lưu lại một ít tiền để đầu tư cho những bộ phim của mình, hắn là người sản xuất cũng phải mua quần áo cho mình, còn có trang phục và đạo cụ, mời đầu tư cũng phải đi ăn cơm… hắn không tiết kiệm thì phải ăn không khí.

    Cùng Điền Thịnh Đông nói chuyện một lúc, Cố Ngôn Tử lại lấy lý do làm cơm chiều để ngừng cuộc trò chuyện của hai người.

    Điều này làm cho Điền Thịnh Đông rất không hiểu: “Cố thiếu, câu có tiền như vậy, sao lại không mời đầu bếp?”

    “Tôi thích, không được sao?” Cố Ngôn Tử nói.

    Vài ngày kế tiếp, lượt xem của <Giang Sơn> càng ngày càng cao.

    Cùng lúc đó, luật sự Chu vừa mới giúp Cố Ngôn Tử giải quyết Khương Tú, cầm chứng cứ xác thực mà Cố Ngôn Tử cung cấp, tìm tới Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê.

    Việc làm của Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê, không đủ để ngồi tù, nhưng bồi tiền khẳng định là phải bồi.

    Luật sư Chu đã lấy không ít tiền từ trên tay Nghê Quân Dương, hiện tại, cô tính toán ở trên người Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê cũng không nhiều tiền lắm.

    Về phần bọn họ có thể lấy tiền ra không… sau lưng bọn họ không phải là có người sao?

    Luật sư Chu cảm thấy cô có thể đi tìm Bành tổng của Tinh Duyệt.

    Thuộc truyện: Đại Thiếu Trở Về