Home Đam Mỹ Đại Thúc Phải Gả – Chương 103: Thất vọng

    Đại Thúc Phải Gả – Chương 103: Thất vọng

    Thuộc truyện: Đại Thúc Phải Gả

    Nhất Hạ đối với việc Thi Viêm nói ra từ tên điên cảm thấy thực khó hiểu. Thậm chí trong nháy mắt, y còn tưởng rằng, Thi Viêm muốn chửi bới Kỷ Hạo.

    Tay y để ở trên ngực Thi Viêm, lại bị Thi Viêm nắm trong lòng bàn tay hắn, bị đưa đến bên môi Thi Viêm, nhẹ nhàng liếm lấy.

    Trò khiêu khích này làm Nhất Hạ giật mình, xấu hổ mà rút về tay.

    Thi Viêm càng thêm tươi cười, môi mỏng dần dần nhếch lên, ở khóe môi Nhất Hạ nhẹ nhàng ấn một cái.

    Nhất Hạ lại tránh đi. Y nghiêng mặt qua một bên.

    Không đủ ánh sáng, đường cong thân thể bị phủ lấp bởi bóng tối, Thi Viêm lẳng lặng nhìn, đôi mắt càng thêm sâu.

    “Có muốn biết chuyện của Kỷ Hạo hay không?”

    Lời nói Thi Viêm thành công khiến cho Nhất Hạ chuyển mắt quay trở lại nhìn về phía hắn.

    Thi Viêm nhu nhu: “…… Mọi chuyện.”

    Nhất Hạ đương nhiên muốn biết.

    Y ngước mắt cùng Thi Viêm lẳng lặng đối diện, hai mắt hơi hơi dao động, y do dự, cuối cùng, y hỏi: “Cậu muốn nói là Kỷ Hạo thật hay Kỷ Hạo giả?”

    Thi Viêm nhàn nhạt mỉm cười, hỏi lại: “Anh nói đi?”

    Nhất Hạ hai mắt rũ xuống lại nâng lên, tim đập rất mau, y khẩn trương, thanh âm có điểm run rẩy, mở miệng: “…… Cậu nói.”

    Thi Viêm lại cười. Thi Viêm nghiêng đầu hôn lên khuôn mặt y.

    Lần này Nhất Hạ không có tránh đi. Nhất Hạ biết, nếu mình tránh đi, Thi Viêm sẽ không nói.

    Thi Viêm chỉ là dịu dàng hôn lên mặt Nhất Hạ.

    Vạt áo tắm dài bên hông Nhất Hạ bị Thi Viêm bắt được, dây lưng bị Thi Viêm nhẹ nhàng lôi kéo, Nhất Hạ chấn kinh, vội vàng bắt lấy, nhưng là y cùng Thi Viêm ánh mắt đối diện, thực không tình nguyện buông lỏng tay, dây lưng bị Thi Viêm vòng lên ngón tay, nhẹ nhàng kéo ra. Áo tắm khẽ mở ra.

    Ngón tay Thi Viêm nhẹ nhàng vén vạt áo tắm lên. Da thịt Nhất Hạ nhanh chóng bại lộ, cho dù là ở trong bóng tối, cũng cảm giác phi thường xấu hổ.

    “…… Này.” Nhất Hạ bắt được tay hắn, hỏi: “Cậu rốt cuộc nói hay không?”

    “Anh thật xinh đẹp……”

    Thanh âm Thi Viêm thấp thấp nhu nhu tràn đầy mị hoặc, Nhất Hạ xấu hổ, mặt đỏ ửng.

    Chiếc áo dài tắm rơi xuống đất.

    Lại không đi được.

    Thi Viêm hai tay che chở hai bên ghế giữ y ở chỗ đó, khiến y cảm thấy thực bất đắc dĩ.

    “…… Cậu không có thành ý.” Bị Thi Viêm tán thưởng lộ liễu đánh giá, Nhất Hạ cũng không biết nên quay mặt về phía nào, vừa thẹn vừa quẫn bách, quay mặt đi, phát giận với Thi Viêm.

    Thi Viêm cười.

    Thi Viêm nhẹ nhàng ôm lấy mặt y, dường như an ủi hôn y, thấy Nhất Hạ lại quay mặt tránh đi, tươi cười hoãn lại, giữu lấy y, thấp thấp: “Đó là bởi vì anh cũng không có thành ý……”

    Nhất Hạ đưa mắt nhìn hắn.

    Nhất Hạ nhìn thẳng hắn thật lâu.

    Nhất Hạ ánh mắt dừng ở trên môi hắn.

    Người thực khẩn trương, hô hấp cũng thực loạn.

    Nhất Hạ đột nhiên in lên môi Thi Viêm.

    Lần đầu tiên được Nhất Hạ chủ động khiến cho Thi Viêm nao nao, cuối cùng, hắn cười.

    Đáng yêu.

    Đây là đánh giá mà Thi Viêm cấp ra. Bởi vì cái này Nhất Hạ làm không gọi là hôn, mà là gặm.

    Thi Viêm ôn nhu: “Không phải như thế.”

    Từ trước đến nay bị động, Nhất Hạ bị hắn nói như vậy, mặt lại đỏ lên một chút. Y lập tức lại muốn chạy trốn, lại bị Thi Viêm bắt được cánh tay, đem lực chú ý một lần nữa trở về.

    “Anh không muốn biết sao?” Thi Viêm thanh âm thấp thấp, tươi cười soái mị, hỏi: “Về Kỷ Hạo thật sự, cũng về Kỷ Hạo giả.”

    Nhất Hạ không tình nguyện.  Nhất Hạ lại lại do dự.

    Thi Viêm không muốn Nhất Hạ nghĩ nhiều như vậy, không muốn Nhất Hạ tìm cách khác, dẫn đường, nắm chắc lực chú ý của y.

    Nhất Hạ cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

    Khuôn mặt Thi Viêm tựa như đao khắc, tinh nhuệ, nhàn nhạt cười, giống như ma quỷ dụ hoặc.

    Nhất Hạ hôn lên hắn. Hơi hơi nghiêng đầu, rất thấp thỏm, y chỉ là chậm động tác lại, tiến tới phía trước một chút, đem môi mình đưa đến môi Thi Viêm.

    Môi Nhất Hạ lập tức bị Thi Viêm bắt được.

    Nụ hôn nóng bỏng giống như đang xâm lược. Như là pháo hoa, bậc lửa một cái, liền một phát không thể vãn hồi.

    Áo tắm Nhất Hạ bị lột bỏ. Rơi xuống sàn.

    Tiếng thở dốc, kịch liệt, ẩn nhẫn, càng thêm cuồng loạn.

    Trước quầy bar ánh sáng không đủ, từng đường cong rõ ràng, hai người gắt gao dính một khối.

    Một đêm này, Nhất Hạ lại thất thủ……Nhưng là.

    Y thông qua phương thức này, biết được rất nhiều chuyện mà chính mình không thể tin được, hơn nữa vẫn luôn vô pháp truy cứu.

    Con trai của cha nuôi Thi Viêm năm đó ngoài ý muốn phát sinh quan hệ với Kỷ Hạo.

    Cố Gia thiếu chút nữa bị xe đâm, còn có ông nội Cố Gia đến nay còn đang ở bệnh viện, cũng có quan hệ với Kỷ Hạo.

    Còn có Cổ Nhạc lần trước bị nướng thịt, còn có……

    Nhất Hạ không thể moi từ trong miệng Thi Viêm tin tức của em trai ruột của mình. Nhưng chỉ cần từng đó, Nhất Hạ đã vô pháp tiêu hóa.

    Nhất Hạ còn chưa quên hôm đó Cố Gia khi mắng mình đã nói qua. Bởi vì y, cho nên Cố Gia thiếu chút nữa bị xe đâm bay, bởi vì y, ông nội Cố Gia hiện tại còn đang nằm ở bệnh viện.

    Nhất Hạ không có biện pháp tiếp thu.

    Mặc dù đã gặp qua Kỷ Hạo ác liệt ở trên giường ngày hôm đó, nhưng là tiểu Kỷ Hạo ở trong cảm nhận Nhất Hạ cũng không phải như vậy, Nhất Hạ thậm chí không muốn tin tưởng.

    Thi Viêm cũng không cưỡng bách y tiếp thu. Mà hết sức ôn nhu, an ủi y.

    Nhất Hạ sau đó trở lại trên giường, một giấc ngủ tới giữa trưa ngày hôm sau.

    Mang theo bóng đè, cùng ký ức hỗn độn, thẳng đến khi bị Cổ Nhạc lay tỉnh, lúc này mới có thể từ cảnh trong mơ thoát ra.

    “Vì cái gì……” Cổ Nhạc cũng vừa tỉnh, ngốc ngốc, tóc loạn loạn, làn da mềm mại, giống như đứa trẻ con, nhìn một đống chăn, nói: “…… Ta ôm chính là nó.”

    “Cậu còn không biết xấu hổ nói nữa.” Nhất Hạ có điểm chột dạ, nhưng càng nhiều là oán giận.

    Tối hôm qua y tắm rửa xong lại trở lại trên giường, chăn kéo cũng không kéo được, đành phải đem điều hòa chỉnh cao lên cho ấm, cứ như vậy đi ngủ.

    Vốn nên ngủ ở bên cạnh Cổ Nhạc – Thi Viêm đã không thấy.

    Hỏi Cổ Nhạc, Cổ Nhạc gãi gãi đầu, lúc này mới đột nhiên tỉnh táo, ngón trỏ búng một cái: “Sinh nhật hắn.”

    Cổ Nhạc ngáp một cái, ôm chặt Nhất Hạ, lại ngã xuống.

    Ngủ sớm dậy sớm quả nhiên không tốt. Hắn tối hôm qua ngủ sớm, kết quả ban ngày vẫn dậy không nổi.

    Đôi mắt như mang thống khổ nhíu mi, vùi đầu ở trong lòng ngực Nhất Hạ, giống hài tử đang làm nũng cọ cọ, lại tiếp tục ngủ, Nhất Hạ nhỏ giọng oán giận một câu, vỗ mái tóc của hắn, ánh mắt rơi xuống vị trí nằm của Thi Viêm.

    Không nghĩ tới hôm nay là sinh nhật hắn.  Phải nói, tối hôm qua qua 12 giờ chính là sinh nhật hắn.  Không nghĩ tới sinh nhật Thi Viêm, Nhất Hạ cùng hắn ở trước quầy bar dưới lầu làm. Có tính là đã tặng lễ vật hay không?

    Nhất Hạ huyết khí lên mặt, nhàn nhạt, người cũng cảm thấy rất mệt, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

    Tổ chức sinh nhật ở ngoài cũng rất bận.

    Thi Viêm buổi tối 7 giờ mới xuất hiện ở chỗ Mã Lệ Nhàn, đi ăn bên ngoài cảm giác không có chút nào nhiệt tâm, lại phi thường chờ mong bữa cơm này.

    “Tới.”

    “Ân.” Thi Viêm ngã xuống sô pha.

    Mã Lệ Nhàn trang điểm nhẹ nhàng, như cũ làm người ta cảm thấy phi thường ngăn nắp.

    Bà thấy hắn lấy thuốc lá ra ngậm trong miệng, buông giẻ lau trên tay xuống, đối Thi Viêm ôn nhu: “Không cần hút nhiều thuốc như vậy.”

    Thi Viêm không trả lời.

    Nhưng là Thi Viêm dụi điếu thuốc đi.

    Mã Lệ Nhàn đạm đạm cười, đối Phượng thẩm nói: “Ăn cơm.”

    Rất nhanh, đồ ăn được lục tục bưng lên bàn, Thi Viêm theo Mã Lệ Nhàn đi vào nhà ăn, Phượng thẩm giúp mình múc canh, hỏi Mã Lệ Nhàn: “Chỉ có hai người?”

    Mã Lệ Nhàn ngước mắt: “Không vui sao?”

    Đương nhiên vui. Thi Viêm đạm đạm cười, ngồi xuống trước bàn.

    Hắn không thích cùng Bùi lão ăn cơm, bởi vì mỗi lần ăn cơm, Bùi lão sẽ lấy cái gì ra để giáo huấn hắn, bàn chuyện này nọ.

    Mã Lệ Nhàn ngồi xuống.

    “Hắn xuất ngoại giải sầu rồi.” Bà nói: “Con lại không phải không biết, lúc hắn không có ở đây, mấy người bên cạnh sao lại muốn tới chỗ này.”

    Thi Viêm cười nhạo.

    Mã Lệ Nhàn ở trong đại trạch Bùi gia, mỗi phòng thê thiếp tính ra cả đống.

    Ngày thường Bùi lão ở đây, mấy người ở các phòng sẽ đi qua thăm lẫn nhau.

    Ra vẻ rất nhiệt tình, giả bộ náo nhiệt.

    Trên cơ bản nếu Bùi lão không ở nơi này, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng không thấy, thực bình thường.

    Mã Lệ Nhàn không ngừng giúp Thi Viêm gắp đồ ăn.

    Thi Viêm vùi đầu ăn, tuy rằng không nói quá nhiều, nhưng là nghe mẹ mình ở bên cạnh lải nhải, hỏi han ân cần, cảm thấy trong lòng thực ấm áp.

    Đã bao nhiêu năm?  Có bao nhiêu năm không thể giống như bây giờ, chỉ hai mẹ con ngồi xuống, không có ai quấy rầy, hảo hảo ăn bữa cơm?

    Thi Viêm trong lòng vui vẻ, nhưng lại có điểm thương cảm.

    Hắn sợ chính mình khống chế không được cảm xúc, và cơm quá nhanh, không ngờ, bị nghẹn.

    Mã Lệ Nhàn vội vàng kêu người đưa nước tới.

    Nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, Mã Lệ Nhàn ho đến mặt đỏ lên, oán trách: “Thật là, đã trưởng thành rồi, ăn một bữa cơm còn làm người khác nhọc lòng như vậy.”

    Thi Viêm hơi hơi kéo kéo khóe miệng.

    Hắn rót nửa ly nước, Mã Lệ Nhàn thấy hắn không có việc gì, đôi lông mày nhíu chặt lại giãn ra, trong lòng như thể đang ước lượng, có tâm sự, nói: “Qua sinh nhật này, con lại lớn một tuổi, tuổi không nhỏ, là thời điểm tìm tìm người về đây chiếu cố con.”

    Thi Viêm vi lăng. Tuổi không nhỏ?

    Hắn xoay mặt nhìn về phía Mã Lệ Nhàn, có điểm không thể hiểu được.

    Tuổi tác Thi Viêm, nói muốn kết hôn, tùy tiện ở trên phố tìm vài người hỏi một chút, đều sẽ cảm thấy quá sớm.

    Hắn không rõ, Mã Lệ Nhàn đột nhiên nói như vậy……

    “Con có hay không nghĩ tới, con về sau đều phải ở trong cái nhà này, ở bên người lão Bùi, vì hắn cúc cung tận tụy, cái gì cũng không chiếm được, lại vĩnh viễn không thoát khỏi?”

    Thi Viêm nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia cảm giác.

    Hai mắt dần dần lặng im, hắn nhìn mẹ mình, đột nhiên cảm thấy mình giống như nghe ra cái gì, nhàn nhạt: “Kia thì thế nào?”

    “Con là do mẹ sinh ra, con chịu ủy khuất, ta làm mẹ trong lòng rất rõ ràng.” Mã Lệ Nhàn thanh âm rất thấp, thở dài, ôn nhu: “Con không cam lòng. Nhưng hắn là kẻ cố chấp, vô luận con nỗ lực như thế nào, hắn chỉ biết con là người ngoài…… sẽ không bận tâm cảm thụ của con.”

    Thi Viêm trầm mặc.

    Hai mắt tràn đầy ấm áp giống như trung nguyên đang xói mòn, Thi Viêm lẳng lặng rũ mắt nhìn chằm chằm chân bàn, không tiếng động chờ đợi phần sau Mã Lệ Nhàn muốn nói.

    “Trong nhà người người đều biết, Bùi Na thực thích con.” Mã Lệ Nhàn tay đặt ở trên đùi Thi Viêm.

    Bà nói: “Tính cách cô ta hơi ích kỷ một chút, nhưng kỳ thật cái gì cũng tốt, các con lại hoàn toàn không có huyết thống, con nếu như cũng thích cô ta, nếu không…… Suy xét một chút cùng cô ta ở bên nhau?”

    Ngữ khí đó, là thật cẩn thận mà thử.

    Quả nhiên……

    “Nếu con làm con rể hắn, con liền thành nửa con trai hắn……” Mã Lệ Nhàn bắt được tay hắn: “Vậy hết thảy liền không giống nhau……”

    Thi Viêm ngó bà.

    Mã Lệ Nhàn đang quan sát phản ứng Thi Viêm đối với chuyện này.

    Biểu tình kia của Thi Viêm thật sự thảm nhiên, lẳng lặng, không nói gì, lại, thực thất vọng.

    Thi Viêm kéo khóe miệng, châm chọc cười.

    Di động của hắn vang.

    Hắn lấy ra nghe, nghe đầu kia điện thoại Cổ Nhạc gào thét hỏi Thi Viêm: “Ở đâu?”

    “Mày đoán xem.”

    Cổ Nhạc lúc này đang ở PUB.

    Xa hoa truỵ lạc, hắn chơi đến rất high, trên người toàn là vũ nữ ăn mặc gợi cảm vòng quanh hắn động thân vuốt ve.

    Hoàn cảnh quá loạn, Cổ Nhạc đối với đầu dây bên kia rống: “Tao đoán lát nữa mày nhất định rảnh!”

    Thi Viêm cười.

    Cổ Nhạc đối Thi Viêm báo địa chỉ, chặt đứt trò chuyện, thấy Nhất Hạ ngồi ở góc lạnh lùng liếc hắn, tâm tình rất tốt, đẩy ra MM gợi cảm đang ghé vào người mình, đến bên cạnh Nhất Hạ khoe mẽ ôm lại, không nghĩ, bị Nhất Hạ đẩy ra, lùi về sau một bước, đụng vào một người, ba người ngước mắt, tập trung nhìn vào, Nhất Hạ thấy là Cố Gia, thực sự ngẩn ra.

    Thuộc truyện: Đại Thúc Phải Gả