Home Đam Mỹ Đại Thúc Phải Gả – Chương 109: Họa tới

    Đại Thúc Phải Gả – Chương 109: Họa tới

    Thuộc truyện: Đại Thúc Phải Gả

    Nhất Hạ gật đầu.

    “Anh……” Cố Gia không còn lời nào, hắn tức giận lớn tiếng: “Anh hiện tại nhìn xem thế nào? Mặc kệ mình để bọn họ thay phiên thượng sao? Anh có phải ngốc hay không?”

    Nhất Hạ giật mình, nhìn chung quanh. Quả nhiên, tất cả mọi người đều nhìn qua, đều đánh giá y.

    Khó chịu, tự trong lòng sinh. Áp lực, bức cho Nhất Hạ cơ hồ khó nén xuống. Nhất Hạ vô pháp nhìn thẳng vào vấn đề này. Cái này nguyên bản chỉ là khẽ chạm sẽ đau, nhưng là hiện tại đã thối rữa đến tận tâm, lại không có cách nào giải quyết vấn đề.

    Y thấy cậu muốn kéo mình trở về, y tránh ra lui một bước, thiếu chút nữa cắm sai chân ngã xuống tay vịn thang máy.

    Y được Cố Gia đột nhiên giữ lấy, lại tựa điên rồi mạnh mẽ đẩy Cố Gia ra.  Y sửa lại đi thang bộ.

    Y bước chân thực mau, tựa như đi theo phía sau chính là mãnh thú ăn thịt người, lại bị Cố Gia đuổi theo, bị ngăn góc nghỉ cầu thang.

    “Cậu muốn thế nào?” Nhất Hạ ngước mắt, thấy hắn lại muốn bắt mình, lập tức liền hất tay cậu ra, nói: “Cậu rốt cuộc muốn thế nào?”

    “Muốn anh tự yêu thương bản thân một chút!”

    Nhất Hạ cười. Có điểm cuồng loạn.

    Bởi vì Cố Gia luôn như vậy, luôn muốn đem một y vô pháp thay đổi hiện thực đặt lên bàn, luôn muốn y nan kham.

    “Tự yêu……” Nhất Hạ lắc đầu, ngước mắt: “Như thế nào là tự yêu?”

    “Cùng cậu trở về chính là tự yêu thương mình? Sau đó bị cậu nhốt tại trong phòng, mỗi ngày cũng chỉ có mình cậu?” Nhất Hạ nói thật lớn, rống giận: “Cậu nâng mình lên cao như vậy, kỳ thật cậu cùng bọn họ có cái gì khác nhau?”

    “Không phải nga, có khác nhau……” Nhất Hạ đột nhiên ý thức được cái gì, liếc về phía cậu: “Ít nhất, bọn họ sẽ không thượng xong còn đối tôi thuyết giáo, nói cho tôi biết con người của tôi có bao nhiêu dơ có bao nhiêu nhớp nhúa!”

    Nhất Hạ đẩy Cố Gia ra chạy vội đi xuống.

    Nhưng là y ra cửa lớn lại không thể thuận lợi đi ra khỏi cửa bệnh viện. Y bị Cố Gia bắt được, bị kéo trở về, bị ôm chặt lấy.

    Tuổi đã lớn, lại cùng một người tuổi trẻ ở kia liều mạng xô đẩy, dẫn tới vô số người ghé mắt.

    Nhất Hạ tức muốn hộc máu, cánh tay duy nhất có thể động đậy liền đấm lên lưng Cố Gia.

    Cố Gia quá cao lớn. Lực lượng cách xa hòa khí không đúng, khiến cho một ít người dừng bước chân.

    Bọn họ hai mặt nhìn nhau. Tất cả mọi người đều cảm thấy: Này hẳn là đánh nhau đi? Bọn họ cũng đang lo lắng định gọi cảnh sát.

    Nhưng là, không nghĩ, Nhất Hạ đột nhiên không ngờ tới mà tặng cậu một cái cốc đầu, mọi người cả kinh, Cố Gia hô to, Nhất Hạ tự do, tránh ra.

    “Ôi……” Cố Gia đau đến không nhịn được, ngoan xoa đầu, lui một bước ngẩng đầu: “Anh ngày thường đều đối Kỷ Hạo như vậy sao?”

    “Phải!” Nhiều năm luyện ra phương pháp đối phó tiểu hài tử không nghe lời. Vạn thí vạn linh.

    Nhất Hạ nắm chặt nắm tay chỉ, nghiến răng nghiến lợi, cảnh cáo: “Hơn nữa hắn chưa bao giờ hướng ta khiêu chiến lần thứ hai!”

    Nhất Hạ xoay người liền đi mất. Sao đó lại bị Cố Gia nhào lên.

    Mọi người kinh hô. Bởi vì không biết vì cái gì đang đánh nhau đột nhiên biến thành miệng đối miệng. Mọi người, dần dần không thể tiếp thu mà tan đi. Thậm chí, còn có người mắng.

    Hơn mười phút lúc sau, hết thảy khắc khẩu đều kết thúc, tại đình hóng gió bệnh viện, Nhất Hạ đem một chai nước khoáng cùng một bao khăn giấy quăng lên người Cố Gia.

    “Tôi trước nay chưa thấy qua người như vậy!” Cơn giận của Nhất Hạ khó mà nén. Hơn nữa, Nhất Hạ cảm thấy, Cố Gia lần này xem như đem mặt hai người bọn họ đều ném trở về nhà. (*không còn mặt mũi ra ngoài đường)

    “Anh còn tức giận cái gì?” Cố Gia oán giận: “Nên tức hẳn là tôi được không?”

    Cường hôn – loại phương pháp này dùng để đối phó người yên tức muốn hộc máu là vạn thí vạn linh.

    Nhưng là hắn không nghĩ tới, Nhất Hạ ngoan độc như vậy. Hắn thân thủ khẽ chạm đôi môi đầy huyết của mình, đau quá. Môi sưng lên.

    Cố Gia đã tức giận lại bất đắc dĩ, thân thủ hướng Nhất Hạ chỉ vào máu trên miệng: “Anh xem!”

    Nhất Hạ không xem. Nhất Hạ đương nhiên biết hắn tình huống bi thảm. Nhất Hạ vừa rồi cắn hắn ngoan như vậy, khẳng định là huyết nhục mơ hồ, nếu là nhìn khẳng định sẽ áy náy, cho nên đánh chết đều không xem.

    Nhất Hạ muốn chạy, lại bị Cố Gia giữ chặt.

    Nhất Hạ bị hắn giữ ở cột đình, chớp mắt, ngước mắt: “Cậu lại muốn làm sao?” Nhất Hạ đã không còn thời gian. Nhất Hạ có điểm gấp, thậm chí có điểm hoảng hốt.

    Cố Gia cúi đầu nhìn chằm chằm y.

    Nhất Hạ tâm hoảng sợ dán ra sau, không kiên nhẫn: “Cậu rốt cuộc muốn làm sao?”

    Một tờ khăn giấy bị nước đá thấm ướt đưa tới Hạ trước mặt Nhất.

    Nhất Hạ giật mình.

    Nhìn tờ giấy, nhìn nhìn lại Cố Gia, cảm xúc trong mắt y trăm ngàn chuyển, vừa định mở miệng, Cố Gia lại giành trước một bước, nói: “Chúng ta không cãi nhau nữa được không?”

    Nhất Hạ ngước mắt.

    “Phải, tôi tâm lý không cân bằng, tôi ngang ngược, tôi nói chuyện khó nghe, tôi coi thường người khác……” Cố Gia nén cơn tức, tự nói một đống về mình, sau đó thực nghiêm túc đối Nhất Hạ: “Anh đại nhân bỏ qua tiểu nhân được không?”

    Nhất Hạ yên lặng nhìn Cố Gia, cuối cùng, hỏi: “Cậu lại muốn bảo tôi cùng cậu trở về hay là thế nào?”

    “Không thể sao?”

    “Vấn đề là hiện tại quyền quyết định không ở chỗ tôi.”

    Nhất Hạ ngước mắt: “Tôi là lừa gạt tín nhiệm Thi Viêm, khiến hắn mang tôi ra ngoài, nếu tôi không quay về, Cổ Nhạc sẽ cùng hắn đại chiến.”

    “Kia liên quan gì đến anh?”

    “Như thế nào liền không liên quan chuyện của tôi?”

    “Anh còn muốn ngu xuẩn đến đi để ý bọn họ, anh cho rằng bọn họ là thật sự thích anh sao?” Cố Gia lại lớn tiếng.

    Nhất Hạ không muốn cùng hắn tranh cãi, lắc đầu, một tay bắt được cánh tay Cố Gia, đem hắn đẩy ra, nói: “Cậu có hiểu hay không, từ ban đầu, quyền quyết định đều không ở chỗ tôi, không có người ý đồ đi tìm hiểu ý nghĩ cùng cảm thụ của tôi, thậm chí tôi căn bản là vô pháp quyết định mình ở đâu. Cho dù tôi chịu cùng cậu trở về, có lẽ ngày mai, ngày mốt, tôi lại sẽ bị một người khác bắt đi, cậu có hiểu không?”

    Cố Gia minh bạch. Cho nên, hắn cắn môi dưới, không nói lời nào.

    Nhất Hạ đẩy hắn ra, xoay người phải đi, nhưng là nghĩ nghĩ, lại quay đầu lại: “Cậu không cần lại tranh bãi nước đục này. Cậu đối tôi, hẳn là cũng không phải cái gì thiên trường địa cửu đi? Nếu chỉ là bởi vì khí không thuận mà chấp nhất, không cần thiết tự mình tìm phiền toái, cậu nói, có phải không?”

    Nhất Hạ rất tự giễu mà cười: “Chờ bọn hắn mấy bữa nữa ghét tôi, mà tôi lại tìm không được em trai ruột của mình, tôi liền rời đi nơi này, đi tìm nữ nhân kết hôn, tìm công việc, an an tĩnh tĩnh mà qua ngày.”

    “Đến thời khắc đó còn không tiến lên phía trước, tôi cầu xin cậu……” Nhất Hạ ngước mắt: “Buông tha tôi!”

    Nhất Hạ đi rồi.

    Cố Gia nhìn theo chống eo, bực bội không thôi, một cỗ oán khí chắn ở trong cổ họng, cuối cùng, một quyền đánh lên cột đình.

    Nhất Hạ trong lòng rất khó chịu.

    Y ra đến cửa lớn bệnh viện, đi đến chỗ tương đối thoáng đãng, nhìn đến tắc xi, thân thủ định bắt, không nghĩ, đột nhiên một cánh tay che khăn lên mũi mình, Nhất Hạ kinh hoàng giãy giụa, một mùi hóa học xông thẳng xoang mũi. Thực mau, y cả người mềm xuống, y giống như nghe được có người kêu lên sợ hãi, nhưng là như truyền qua nước nên thanh âm vặn vẹo, toàn bộ thế giới đều mơ hồ không rõ, dần dần, y nhắm hai mắt lại, dư lại, cũng chỉ một mảnh hắc ám lạnh băng …

    Thuộc truyện: Đại Thúc Phải Gả