Home Đam Mỹ Đại Thúc Phải Gả – Chương 122: Bất lực

    Đại Thúc Phải Gả – Chương 122: Bất lực

    Thuộc truyện: Đại Thúc Phải Gả

    Lúc sau, là một mảnh hỗn loạn.

    Nhất Hạ cùng Cổ Nhạc đều bị người Cố Gia bắt, nhưng là không biết vì cái gì, Nhất Hạ lại bị người ném ra ngoài.

    Nhất Hạ rốt cuộc tìm không thấy Cổ Nhạc.

    Hắn ở bệnh viện đi tới đi lui, không có người rảnh lý hắn, hắn hoang mang lo sợ, chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu, thật vất vả chờ đến khi bác sĩ ra tới, cuối cùng, một đống người chiếm lĩnh bệnh viện.

    “Tình huống thế nào?” A Đề gần nhất liền hỏi tình huống Cố Gia, bác sĩ đối a Đề giải thích một đống lớn, a Đề sau khi nghe xong, phát hiện Nhất Hạ, hung hăng trừng mắt nhìn Nhất Hạ một cái.

    “Ta muốn thay hắn chuyển viện.”

    “Chính là người bị thương hiện tại yêu cầu phẫu thuật.”

    “Ta nói ta muốn thay hắn chuyển viện!”

    A Đề rống to, cũng không dung bác sĩ phân trần, trực tiếp đối người bên cạnh ra lệnh: “Ngươi, đi làm thủ tục.”

    “Nhưng là người bị thương thật là yêu cầu……”

    Bác sĩ bị a Đề mạnh mẽ đẩy ra, thực mau, bên ngoài truyền đến tiếng xôn xao, rất nhiều người đều kêu lên sợ hãi.

    Có mấy người mặc đồng phục dọn dẹp thiết bị từ bên ngoài lao vào. Bọn họ động tác phi thường mau, như đã trải qua huấn luyện, trực tiếp đi vào trong phòng cấp cứu đoạt người đi.

    Mấy người bảo vệ bệnh viện lại can thiệp, tất cả đều bị súng chĩa vào người, Nhất Hạ thấy đoàn người tràn đầy lệ khí, nóng vội cùng đi ra ngoài, cảm giác được dòng khí cường đại cùng tạp âm, vừa quay lại, nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng, kinh ngạc.

    Câu Câu xông tới hỗ trợ nhân viên đem cáng nâng lên máy bay trực thăng, sau đó hắn nhảy lên máy bay trực thăng đối với đám người dưới đất ra hiệu, máy bay trực thăng chậm rãi bay lên không, đoàn người đứng dưới đất cũng chậm rãi lên xe, nghênh ngang rời đi.

    Bọn họ muốn đi đâu? Nhất Hạ hoảng loạn quay đầu lại.

    Y thấy a Đề dẫn người trong bang từ bên trong đi ra, biết bọn họ phải đi, chạy nhanh bắt lấy hắn: “Ngươi muốn đem Cố Gia đưa đi nơi nào?”

    A Đề liếc y một cái, trực tiếp hất tay y ra.

    Nhất Hạ lại vội vã tiến lên, hỏi: “Cổ Nhạc hiện tại ở đâu?”

    Nhắc tới Cổ Nhạc, a Đề trong mắt hiện ra lệ khí.

    “Ngươi hẳn nên thấy may mắn là mình không có bị mang đi.” A Đề tỏ ý không tốt: “Kỳ thật hết thảy mọi việc đều là tại ngươi, nếu ngươi còn dám đi theo, ngươi chớ có trách ta không khách khí!”

    A Đề nói xong đẩy y ra liền bỏ đi mất.

    Nhất Hạ lại muốn chạy theo, bị người thô bạo đẩy ngã té xuống đất. Nhất Hạ còn bị người ta đạp mấy cái.

    Y bị đau, đỡ tường bò lên chạy ra, lại thấy a Đề đã lên xe, đi mất rồi.

    Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

    Nhất Hạ cưỡng bách chính mình bình tĩnh.

    Y lập tức nhớ tới trong lúc hỗn loạn Cổ Nhạc nhét điện thoại vào trong tay mình.

    Y lấy từ trong túi ra, tay thực run, thực nỗ lực mới tìm được số điện thoại của A Lộ.

    A Lộ lúc này đang ở trong biệt thự, vừa nghe Nhất Hạ nói, kêu sợ hãi: “Không phải chứ?!”

    Lao thúc bị hắn kinh động.

    Chớp mắt, buông xuống tờ báo trong tay, Lao thúc hỏi hắn: “Xảy ra chuyện gì?”

    A Lộ hoảng loạn, hoang mang lo sợ, đối với đầu dây bên kia ồn ào: “Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?!”

    “Ngươi có biện pháp nào có thể cứu Cổ Nhạc không?” Nhất Hạ hỏi, đôi môi đã phát run.

    Y không hy vọng Cố Gia có việc, hiện tại Cổ Nhạc bị người ta bắt đi, khả năng sẽ bị người ta dùng tư hình, sẽ bị người ta đánh chết.

    “Cứu? Như thế nào cứu?” A Lộ hảo hoảng loạn, hơn nữa phi thường kích động, ở trong phòng đi tới đi lui, cuối cùng, Lao thúc đứng dậy đoạt lấy điện thoại của hắn, hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy?”

    Nhất Hạ lại lại một lần đem chuyện Cổ Nhạc nói ra.

    Lao thúc vừa nghe xong, kinh lăng.

    “Đúng rồi, Viêm thiếu a!” A Lộ ở kia rống lên, đối Lao thúc chỉ tay: “Ta gọi điện thoại cho Viêm thiếu, ngươi kêu y chờ tin tức của ta!”

    Lao thúc liếc hắn, hỏi đầu kia điện thoại: “Ngươi hiện tại ở đâu?”

    “…… Ở bệnh viện.”

    “Vậy về đây trước.”

    “Ta……” Nhất Hạ nhất thời hỗn loạn, cũng không biết nói mình nên trở về như thế nào, chỉ nói: “Nga……”

    Chặt đứt trò chuyện.

    Nhất Hạ bắt xe.

    Y trong lòng hỗn loạn, hoàn toàn không ý thức được mình ngồi sai xe, thẳng đến khi mình dừng lại ở trước hẻm, Nhất Hạ đi lên lầu, mới kinh ngạc sửng sốt phát hiện ra.

    Nhất Hạ vội vàng xoay người đi xuống dưới.

    Nhưng lại chợt nghe có người gọi mình một tiếng, y giật mình ngẩng đầu, quay lại, nhìn đến Liền Tử đang đứng ở trên cầu thang kinh hỉ nhìn mình, ngẩn ra.

    “Liền Tử……”

    “Anh đã trở lại?!” Liền Tử bước nhanh xuống dưới, đứng ở bên cạnh y, hai tay ôm lấy má y xoa xoa: “Tốt rồi, rốt cuộc đã trở lại!”

    “Anh……” Nhất Hạ bị cô ôm chặt lấy.

    Kinh ngạc với việc Liền Tử nhìn thấy mình hân hoan giống như cô gái nhỏ, Nhất Hạ ngạc nhiên một phen, cuối cùng, lòng cũng hoãn lại.

    “Em như thế nào lại ở chỗ này?”

    “Chờ anh a!” Liền Tử buông y ra, phát hiện người mình nhiễm một thân máu, kinh ngạc.

    “Đây là cái gì?”

    Nhất Hạ giật mình, hiện tại mới phát hiện, trên người mình toàn là máu của Cố Gia.

    “Anh bị thương?!” Liền Tử vô cùng kinh ngạc, thân thủ sờ sờ người y, lại bị y ngăn lại.

    “…… Không có.” Nhất Hạ lắc đầu. Y trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào, thực hỗn loạn, rất khổ sở, chậm bước lên lầu.

    Liền Tử vội vàng đuổi kịp. Liền Tử giúp y mở cửa.

    Y đi vào lấy quần áo tắm rửa một trận, thấy Liền Tử nấu ăn ở kia chờ mình, liền đi tới trước bàn cơm ngồi xuống.

    “Rốt cuộc làm sao vậy?”

    Nhất Hạ ngước mắt, cuối cùng, đem việc mình đã trải qua nói ra.

    “Hai người anh đều không hy vọng có việc, nhưng là anh hiện tại thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ……” Nhất Hạ nói đến hốc mắt đỏ bừng. Thanh âm nghẹn ngào, nhưng rốt cuộc là nam nhi, nước mắt lại không thấy rơi xuống.

    Liền Tử trầm mặc. Cô im lặng trong chốc lát, hỏi Nhất Hạ: “Phía bên Cổ Nhạc nói như thế nào?”

    “Hắn nói muốn tìm Thi Viêm hỗ trợ cứu người.”

    Liền Tử sửng sốt, cuối cùng, cười nhạo.

    “Nếu người bọn họ tìm là Thi Viêm, em dám nói……” Liền Tử thực khẳng định: “…… Cổ Nhạc chết chắc rồi.”

    Thuộc truyện: Đại Thúc Phải Gả