Home Đam Mỹ Đại Thúc Phải Gả – Chương 124: Nói trắng ra

    Đại Thúc Phải Gả – Chương 124: Nói trắng ra

    Thuộc truyện: Đại Thúc Phải Gả

    Một giờ sau, kho bảo hiểm ngân hàng, MiuMiu đứng ở phía sau viên chức ngân hàng, nhìn viên chức ngân hàng mở tủ sắt lấy đồ ra, lòng thấp thỏm.

    Viên chức Ngân hàng cầm một cái hộp giản dị đặt lên trên bàn.

    Hắn đối MiuMiu hơi hơi mỉm cười, sau đó thối lui một bước, đưa tay ý bảo tự nhiên, MiuMiu đứng trước cái hộp, nhìn theo viên chức đối với mình lễ phép gật đầu rời đi, mày hơi hơi nhíu lại, do dự một phen, mở hộp.

    Cô lấy ra một cái túi hồ sơ.

    Tháo sợi dây thừng niêm phong ra, cô đem văn kiện rút ra nhìn một chút, mày dãn ra, vội vàng đem văn kiện nhét trở lại túi giấy rồi cất vào giỏ.

    Cô ra tới cửa lại do dự một phen, đưa mắt nhìn một hồi, gửi đi một tin nhắn dài.

    Cô ra đến cửa ngân hàng không thấy bóng dáng xe mình lập tức lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho tài xế.

    Đầu kia điện thoại không ai tiếp, cô nhìn thời gian tức tối trong chốc lát, nhìn đến xe mình đang chạy lại, mày buông lỏng, chạy nhanh đến thân thủ tính mở cửa xe, không nghĩ, đột nhiên có tiếng động cơ thật lớn, cô vừa quay đầu, một người mặc áo da màu đen đầu đội mũ đen ngồi trên ô tô đánh tay lái đến bên cạnh cô giật lấy túi xách. Túi xách trong tay bị kéo mạnh, cô liền té xuống đường.

    Chiếc Mô tô lượn đi thiếu chút nữa tông trực diện với ô tô đang chạy đến. Tiếng phanh gấp chói tai, người nọ quay đầu lại thấy MiuMiu giãy giụa bò lên muốn vọt tới chỗ mình, vặn tay ga, nhấp chân, nhanh như điện chớp, nghênh ngang rời đi.

    MiuMiu đuổi không kịp hắn, lại ngã xuống đất.

    Vừa rồi bị người mạnh mẽ đẩy trầy da tay chân, đầu đập xuống đất, trán của cô đổ máu. Cô cảm giác trời đất quay cuồng, mông lung nhìn thấy có thật nhiều người vây quanh lại, cô giống như nghe được có người đang khẩn trương kêu mình, nhưng đã không có biện pháp đáp lại, hai mắt từ từ nhắm, chậm rãi, mất đi ý thức.

    Chiếc mô tô màu đen phóng như bay trên một đoạn đường rất dài, lúc đi ngang qua một chiếc xe bảy chỗ màu trắng, vung tay lên trực tiếp ném túi xách vào trong xe.

    Xe máy thực mau không thấy nữa.

    Trong chiếc xe bảy chỗ màu trắng, một người nam nhân nhanh chóng kéo cửa xe lên, cầm lấy túi xách, lục túi hồ sơ, là tên Cổ Nhạc, ngẩng đầu: “Không sai.”

    Nam nhân ngồi trong khoang điều khiển đang hút thuốc ngước mắt, cười nhạo.

    Nam nhân thân thủ hướng ra phía sau, người ngồi sau đưa túi hồ sơ đưa cho hắn, hắn nhìn thoáng qua, ném về phía kính xe đằng trước, nam nhân ngồi ở phía sau lấy điện thoại ra, gọi vào số của Thi Viêm.

    “Viêm thiếu.” Thi Viêm ở đầu kia chuyển được, nam nhân nói: “Lấy được rồi.”

    Khóe miệng Thi Viêm nhếch lên cười.

    Nam nhân nói: “Bất quá con nhỏ kia lại bị thương không nhẹ a.”

    “Liên quan gì đến ngươi a? Tiền thuốc men lại không cần ngươi cấp.”

    “Không phải vấn đề này, sợ Bùi lão mà thôi.”

    Thi Viêm đạm cười. “Ngươi cho rằng cô ta dám đem sự tình này nháo lên sao?”

    Hắn duỗi tay, búng búng chỗ thuốc đã cháy hết vào gạt tàn thuốc, đang muốn nói gì đó, không nghĩ, chuông cửa đột nhiên vang.

    Hắn nhíu mày, nghĩ người đến là phục vụ phòng, hắn đứng dậy đi đến mở cửa, không nghĩ tới, thấy rõ người đứng ở trước mắt, hắn thực sự sửng sốt.

    Thi Viêm trực tiếp đem trò chuyện chặt đứt.

    Đây là lần đầu tiên gặp mặt giữa bọn họ từ sau khi Nhất Hạ được cứu ra.

    Hai người cũng không biết nên trưng ra biểu tình gì với đối phương, càng không biết nên nói cái gì.

    Thời gian dài, Nhất Hạ có nén nỗi xấu hổ, cuối cùng, y trực tiếp: “Tôi là tới…… Hỏi cậu đưa lại báo cáo DNA kia.”

    Thi Viêm ngẩn ra. Nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại thần sắc. Hắn tránh ra, đối Nhất Hạ ý bảo: “Đi vào.”

    Nhất Hạ đứng bất động ở cửa.

    Thi Viêm nhíu mày, nhưng cũng không lại mở miệng, mà là để cửa mở ra, tự mình xoay người đi vào.

    Nhất Hạ thấy hắn như vậy, đành phải theo vào.

    Nhất Hạ đi vào phòng khách, nhìn đến trên sô pha cùng thảm ném lại một đống lung tung rối loạn đồ vật của nữ nhân, y đột nhiên cảm thấy mình có lẽ không nên tiến vào.

    Nhất Hạ nhìn về phía phòng ngủ, Thi Viêm thấy y như vậy, nói: “Nơi này không có nữ nhân.”

    Nhất Hạ giật mình.

    Nhất Hạ thấp giọng: “Nga.”

    “Uống cái gì?” Thi Viêm đi đến quầy bar.

    Nhất Hạ lại liếc mắt xem những đồ vật của nữ nhân đó một cái, kỳ thật y rất để ý, y tổng cảm thấy mình ở chỗ này không có phương tiện, liền trực tiếp: “Báo cáo DNA của Cổ Nhạc ở đâu?.”

    Động tác rót rượu của Thi Viêm ngừng lại.

    Hắn ngước mắt: “Ai nói với anh tôi có loại đồ vật này?”

    “Liền Tử.”

    Lệ khí, từ trong mắt Thi Viêm chợt lóe qua.

    Nhưng là, thực mau, hắn liền điều chỉnh cảm xúc, hỏi: “Anh muốn nước trái cây hay là rượu?”

    Nhất Hạ mày hơi hơi nhăn lại. Y há miệng, Thi Viêm lại hỏi: “Anh không ngồi sao?”

    Thi Viêm ngữ khí thực đạm, có điểm lãnh.

    Nhất Hạ bởi vậy nhìn hắn, nhưng thấy hắn nhìn chằm chằm vào mình, Nhất Hạ lại dời tầm mắt, lắc lắc đầu, nói: “Không có phương tiện.”

    Thi Viêm nghe vậy chớp mắt.

    Hắn liếc đống đồ vật của nữ nhân một cái, cuối cùng, đối Nhất Hạ: “Tôi không có thứ đồ vật anh muốn.”

    “Tôi biết cậu có.”

    Thi Viêm đôi mắt vừa nhấc, trong mắt hiện ra lệ khí. Nhưng là hắn nhìn sắc mặt Nhất Hạ không tốt, sắc mặt của hắn ngay sau đó liền hoãn lại.

    Hắn đi tới.

    Đầu mẩu thuốc lá sớm đã ném vào gạt tàn thuốc, hắn giơ một bàn tay lên, một ly rượu trái cây đưa đến trước mặt Nhất Hạ.

    Nhất Hạ nhìn ly rượu trái cây, lại ngước mắt nhìn hắn, do dự một chút, nhưng cũng không có tiếp.

    “Hay là anh muốn ly này?”

    Rượu mạnh không thêm đá, Thi Viêm giơ lên đưa tới trước mặt Nhất Hạ, Nhất Hạ nhìn cũng không thèm nhìn.

    Nhất Hạ kỳ thật muốn tìm chỗ ngồi, nhưng nhìn những đồ vật lung tung rối loạn đó, y cuối cùng quyết định đứng.

    “Cậu lấy đồ đưa tôi đi”

    Nhất Hạ muốn nói mình bây giờ rất gấp. Nhưng không khí thực cương, Thi Viêm lại thực trầm mặc, cái này khiến cho y cảm thấy nói như vậy rất khó nói ra.

    Nhất Hạ là tới cầu người. Nhất Hạ rất rõ ràng.

    Thi Viêm lại đem rượu trái cây tiến lại gần Nhất Hạ vài phần, Nhất Hạ có điểm không được tự nhiên, đành phải tiếp nhận, thấp giọng: “Cám ơn.”

    Cổ Nhạc đã từng nói với y, nguyên nhân y bị bắt đi. Nhất Hạ đối với việc tái kiến Thi Viêm, kỳ thật căn bản còn không có chuẩn bị tốt.

    Nhưng là, Lao thúc lúc ấy không biết gọi điện thoại cho ai. Sau đó A Lộ lại không biết thu được tin tức ai phát tới.

    Tất cả mọi người đều thực nghiêm túc thực bí ẩn thương lượng một phen, Liền Tử liền đem y tống cổ tới nơi này, cũng không có nói rõ ràng vì cái gì, cũng chỉ nói chỉ có y mới có thể lấy được bản báo cáo kia.

    Lấy như thế nào?

    Nhất Hạ ngước mắt.

    Thi Viêm thực an tĩnh đốt thuốc. Thậm chí không có nhìn y.

    Nhất Hạ cảm thấy thực xấu hổ. Nhất Hạ suy nghĩ, có lẽ, y hẳn là nên nghĩ cách khác.

    Nhất Hạ muốn chạy.

    Không khí quá cương, y ứng phó không tốt với, y đem cái ly đặt lại lên bàn, vừa định nói phải đi, lại nghe Thi Viêm: “Tôi có đồ vật anh muốn.”

    “Bất quá……” Thi Viêm xoay mặt nhìn y: “Tôi vì cái gì phải cho anh?”

    Nhất Hạ ngoài ý muốn một phen, đôi mắt chớp chớp, mở lớn, nhìn hắn.

    Thi Viêm càng tiến sát lại gần y.

    Khoảng cách đó, cảm giác được nhiệt độ cơ thể cùng hô hấp Thi Viêm, con ngươi Nhất Hạ nâng lên lại rũ xuống, cả người căng thẳng, cực độ khẩn trương.  Y muốn lui một bước, nhưng khuỷu tay lại bị Thi Viêm kiềm trụ.

    Thi Viêm cúi đầu nhìn y, cuối cùng, thấp giọng lặp lại một lần: “Tôi vì cái gì phải cho anh?”

    “Nếu cậu không cho tôi, Cổ Nhạc sẽ chết……”

    Nhất Hạ ngẩng đầu: “Bọn họ là bởi vì tôi mới có thể phát sinh loại sự tình này……”

    Thi Viêm lẳng lặng nhìn Nhất Hạ, hai tròng mắt Nhất Hạ tràn đầy tự trách.

    Khóe miệng Thi Viêm nhếch lên.  Hắn cười đến có điểm tự giễu, lại giống như đối Nhất Hạ châm chọc. Càng thêm nữa, lại là bất đắc dĩ.

    “Hắn sẽ chết……” Thi Viêm lời này nói ra thực đạm, nhưng lại mang theo hận ý.

    Hắn thấp giọng nhu nhu hỏi Nhất Hạ: “Nếu tôi cùng hắn, bắt anh chọn lựa, anh hy vọng ai tồn tại?”

    Nhất Hạ ngẩn ra.

    “Lại hoặc là, tôi cùng Cố Gia, anh hy vọng ai có thể lưu lại trên đời này?”

    Nhất Hạ ngước mắt.

    Thi Viêm tươi cười lan tràn, lại nói: “Lại hoặc là nói như thế này, nếu giữa bốn người bọn tôi chỉ có thể sống một người, anh yêu nhất chính là người nào?”

    Khoảng cách cực gần, Nhất Hạ cùng Thi Viêm đối diện, hai mắt tràn đầy do dự, Nhất Hạ rũ mắt, nói: “Không biết.”

    “Đừng nói vì cái gì nói tôi vĩ đại như vậy ……”

    “Từ lúc bắt đầu tôi không có quyền lựa chọn!” Nhất Hạ thản nhiên: “Các người chưa bao giờ sẽ để ý tôi có thích hay không, tình không tình nguyện, từ lúc bắt đầu, các người đều chỉ là hưởng thụ quá trình truy đuổi mà thôi……”

    “Có đôi khi tôi suy nghĩ, có lẽ truy chính là ai đối với các người căn bản không trọng yếu, đổi lại là ai cũng được, bởi vì……” Nhất Hạ ngước mắt, lại liếc mắt nhìn những món nữ trang một cái: “Đối với các người mà nói, đối thủ là ai mới quan trọng.”

    Thi Viêm đối với tưởng tượng này của Nhất Hạ thực kinh ngạc, phản ứng này, Nhất Hạ một chút đều không ngoài ý muốn.

    Cổ Nhạc cho dù mỗi đêm đều cùng y ngủ chung, nhưng  mỗi ngày vẫn sẽ đi ra ngoài phong hoa tuyết nguyệt.

    Thi Viêm ở nơi này có đồ vật nữ nhân, từ trong ra ngoài, cái gì cũng có, cho dù là tên ngốc tử, cũng biết là chuyện như thế nào.

    Kỷ Hạo cũng có rất nhiều bí mật, tỷ như, nam hài hôn hắn trong tấm ảnh.

    Cố Gia phi thường chấp nhất, nhưng luôn cường điệu hứa hẹn kia, chỉ là cảm thấy Nhất Hạ hẳn sẽ thực hiện.

    “Tay nắm tay trên đoạn đường tận tình đùa bỡn yêu cùng hận, kết quả là, có tình không yêu, có ý tứ sao?” Nhất Hạ thanh âm rất thấp, nhìn Thi Viêm, hốc mắt đã ươn ướt.

    Cũng không phải khóc, mà là đối với mình, với bọn họ, đột nhiên cảm thấy thực buồn cười.

    Nhất Hạ không có cầu hắn báo cáo kia nữa. Nhất Hạ cứ như vậy đi mất.

    Thi Viêm trong một cái chớp mắt rất khó hình dung tâm tình của mình. Hắn mắt thấy Nhất Hạ rời đi, thậm chí không có ngăn cản. Bởi vì hắn cảm giác mình vừa rồi như là bị người ta nặng nề tát mạnh một cái, ngã ngồi trên sô pha, lau mặt, khó có thể miêu tả.

    Thuộc truyện: Đại Thúc Phải Gả