Home Đam Mỹ Đại Thúc Phải Gả – Chương 134: Cảm giác

    Đại Thúc Phải Gả – Chương 134: Cảm giác

    Thuộc truyện: Đại Thúc Phải Gả

    Bốn chữ một hồi quen biết, Cố Gia liền ở lại chỗ Nhất Hạ.

    Nguyên lai Nhất Hạ ở ngay nhà trệt trong khuôn viên trường.

    Hai cửa sổ cũ nát bằng gỗ, một cái đầy bụi hướng ra đường, một cái hướng về phía cổng lớn của trường học.

    Trong phòng chỉ có một bàn đọc sách, một cái bàn ăn nhỏ, hai cái ghế cùng một cái giường. Không có phòng tắm, không có phòng bếp, đến một căn phòng riêng cũng không có.

    Nền bằng đất đen, trong phòng có mùi mốc nhàn nhạt, đây là kiểu nhà cũ đặc sắc, Cố Gia vốn không cảm thấy gì, nhưng sau khi hắn bước vào, đột nhiên liền cảm thấy mình lớn lên quá cao lớn.

    Cửa đã thấp hơn đầu không nói, hai đại nam nhân đứng ở trong phòng, miễn cưỡng xoay người cũng khó, Cố Gia mày nhíu chặt lại, nói: “Anh ở chỗ như thế này sao?”

    Nhất Hạ không trả lời.

    Từ từ phố lớn có nhà riêng lại là một lão thần trong công ty, lại đến thôn xóm nhỏ mốc meo ở trong căn nhà trệt nhỏ làm thầy giáo quèn, Nhất Hạ minh bạch Cố Gia kinh ngạc, nhưng Nhất Hạ không nghĩ đáp lại hắn vấn đề này.

    “Tôi buổi tối hôm nay ngủ chỗ nào?” Giường là giường đơn, Cố Gia hỏi.

    Nhất Hạ xoay mặt nhìn về phía hắn. Cuối cùng, Nhất Hạ chỉ chỉ giường: “Ngủ trên giường……”

    Nhất Hạ định nói là mình có thể đem giường nhường cho hắn, mình tìm hai ghế bắc lại ngủ một đêm, nhưng Cố Gia không chờ y nói xong, liền gật đầu: “Được.”

    Học sinh nhỏ tuổi nên tan học sớm, không bao lâu, trường học liền hoàn toàn an tĩnh.

    Cái gọi là sân thể dục đương nhiên không có, nhỏ, hơn nữa trong bãi có rất nhiều nồi chén gáo bồn, lá cải dưa da đầy đất, còn có cả đống lá rụng, cùng một đống lớn nhánh cây đã phơi khô dùng làm củi đun, lung tung rối loạn, làm cho cả trường học thoạt nhìn giống như một phế tích.

    Nhất Hạ đốt nhang muỗi, sau đó ra ngoài rửa nồi to, chuẩn bị nấu cơm.

    Y hoàn toàn không có thời gian nhàn rỗi để ý tới Cố Gia, chờ khi tất cả công việc xong xuôi, cũng đã là hơn 7 giờ.

    Khi đó trời đã tối rồi.

    Hai người ngồi ở trong phòng ăn cơm, một chút thanh âm cũng không có, một câu cũng không nói.

    Nhất Hạ thực trầm mặc.

    Y cùng Cố Gia lâu như vậy không gặp, không biết tình hình đối phương gần đây, không biết nên nói cái gì.

    Y suy nghĩ, Cố Gia khả năng đã kết hôn đi. Rốt cuộc nam nhân có điều kiện tốt sớm thành gia là chuyện thực bình thường.

    Cơm ăn xong không bao lâu, Nhất Hạ đứng dậy trước rời đi, y ở bên ngoài lại bắc nồi to lên, tiến vào hỏi Cố Gia: “Cậu muốn tắm nước ấm hay là tắm nước lạnh?”

    “Tôi không tắm rửa.” Không phải Cố Gia ra vẻ. Cố Gia cũng chưa phát hiện ra chỗ nào có thể tắm được.

    Toàn trường chỉ có duy nhất phòng cầu dơ đến thảm không nỡ nhìn, một cái hố đầy dòi, hợp với hồ nước phía sau, lại không có đèn, muốn hắn ở bên trong tắm rửa, nếu không cẩn thận cắm sai chân……

    …… Còn không bằng giết hắn.

    Nhất Hạ nghe xong giật mình, nhưng là không có miễn cưỡng hắn, mà gật gật đầu, đi ra ngoài.

    Nhất Hạ cất nồi đi.

    Y vào nhà cầm một bộ quần áo đơn giản, đi ra ngoài.

    Nhất Hạ ở đây, 365 ngày đều tắm nước lạnh.

    Chỗ tắm rửa lộ thiên, hoàn toàn không có đồ vật chắn, chỉ có 3 gian tường quây lại bên cạnh giếng. Cổng sắt được khóa, toàn bộ trường học bình thường chỉ có một mình y, y một đại nam nhân, căn bản là không cần che che dấu dấu, trực tiếp múc nước dội lên người là được.

    Lúc ấy không cảm thấy gì, hôm nay trường học không chỉ thừa y một người, Nhất Hạ đột nhiên cảm thấy, có chút ngượng ngùng.

    Y kéo xô nước lên, định cởi quần áo ra, nhưng là động tác dừng lại, y nghĩ nghĩ, không khỏi nghiêng người nhìn qua.

    Cố Gia còn ở bên trong đang ăn cơm.

    Nhất Hạ muốn nhanh lên cho xong việc.

    Y lấy tốc độ cực nhanh cởi quần áo ra, lấy nước xối từ đầu tới chân.

    Y không biết, Cố Gia đã buông chén đũa xuống đi ra.

    Dưới ánh đèn mờ nhạt, da thịt Nhất Hạ được nước xối qua lấp lánh ánh sáng.

    Cố Gia đốt một điếu thuốc, lẳng lặng đứng ở một vị trí rất có kỹ xảo, ngược sáng dựa vào cây cột ốp gạch đỏ, ở đó nhìn y.

    Nhất Hạ thẳng đến khi tắm xong mới phát hiện ra hắn.

    Nhất Hạ nao nao, đứng ở chỗ này, quay đầu lại nhìn nhìn chỗ mình vừa rồi tắm rửa, không khỏi có chút xấu hổ, vào phòng.

    Một buổi tối, hai người đều yên tĩnh không nói chuyện.

    Trong thôn còn chưa tới 9 giờ liền tĩnh lặng, bên ngoài không biết là con gì vẫn luôn kêu, trong phòng không có TV, một cái đài radio xưa cũ thanh âm còn tính rõ ràng, radio phát khúc ca lưu hành.

    Cố Gia buồn đến sắp rớt nước mắt.

    Đáng thương hắn ở chỗ này chả có gì chơi, ngồi ở trên giường, cuối cùng, ngáp mấy ngày liền, lại không phải buồn ngủ, thực bực bội.

    Nhất Hạ rót cho hắn một ly nước đặt lên đài.

    Nhất Hạ cả đêm cùng hắn ngồi ở đây quá mức xấu hổ, một hồi, lại đi ra ngoài.

    Nhất Hạ đi giặt quần áo.

    Không bao lâu sau, y phát hiện Cố Gia lại đứng ở vị trí vừa rồi nhìn mình, Nhất Hạ lúc đầu giật mình, nhưng sau lại hiểu được, nguyên lai Cố Gia đối với hoàn cảnh này không quen.

    Nhất Hạ nghĩ nghĩ.

    Y nhanh chóng đem quần áo giặt sạch, lại vào phòng, Cố Gia lại đi theo y, đi vào.

    “Kỳ thật…… Vì cái gì đến chỗ này?”

    Đây là điều Nhất Hạ vẫn luôn muốn hỏi, chung quy là bởi vì xấu hổ nhàm chán mà nói, mở miệng.

    “Bài bạc loạn đảng…… Đi dập.” Cố Gia nhàn nhạt đáp, thở ra một ngụm khói.

    Nhất Hạ không biết phải đáp thế nào.

    Y đành phải gật gật đầu, nhìn trong phòng, bất đắc dĩ căn phòng quá quen thuộc, tìm không thấy vật dời đi lực chú ý.

    Nhìn ra bên ngoài, một mảnh đen như mực, y đi ra ngoài, Cố Gia khẳng định lại ra đứng ở bên ngoài cho muỗi thịt, y nghĩ nghĩ, định miễn cưỡng tìm đề tài, lại nghe Cố Gia nói: “Ngủ.”

    Nhất Hạ giật mình.

    Cố Gia đem đầu mẩu thuốc lá ném vào ly nước Nhất rót cho hắn, trực tiếp nằm ngã xuống giường.

    Giường nhỏ, Cố Gia dáng người quá cao lớn, thậm chí còn thừa ra một khúc chân, có điểm quẫn bách.

    Cố Gia nằm xuống, thấy Nhất Hạ lại muốn đi ra ngoài, hỏi: “Không ngủ sao?”

    Nhất Hạ quay đầu, định nói mình tính toán lấy ghế ghép lại thành giường, nhưng thấy cậu lại nhổm dậy, như là muốn đuổi kịp y, Nhất Hạ đành phải nghĩ lại.

    Nhất Hạ cảm thấy, thâm sơn cùng cốc, nơi này an tĩnh như vậy có cảm giảm bất an là không thể tránh được. Nhưng nghĩ một hồi, lấy hiểu biết của y đối Cố Gia, lại cảm thấy sẽ không như vậy.

    Nhưng y vẫn ngồi trở lại ghế. Y đối Cố Gia: “Tôi muốn đọc sách, chưa có tính ngủ.”

    Cố Gia liếc y một cái, nằm xuống.

    Radio cũng không cho Nhất Hạ đụng vào, Cố Gia thậm chí còn ôm ở trong lòng ngực, Nhất Hạ đột nhiên cảm thấy hắn như vậy có điểm buồn cười, nhưng lại rất an tĩnh, không hề cùng Cố Gia nói chuyện.

    Khi đến 11 giờ, Nhất Hạ giật mình, mới phát hiện ngủ quên trên bàn cơm.

    Y xốc màn lên nhìn xem, Cố Gia đã ngủ rồi.

    Nhất Hạ lấy radio ra, tắt đi.

    Y tính đến phòng học kê hai cái bàn lên rồi ngủ tạm một đêm, nhưng nhìn Cố Gia, y lại từ bỏ.

    Nhất Hạ cứ như vậy, miễn cưỡng nằm xuống vị trí Cố Gia chừa lại cho mình.

    Y mới vừa nghiêng người tính ngủ Cố Gia liền xoay người ôm lấy y.

    Nhất Hạ vi lăng cứng đờ, thoáng quay đầu lại, Cố Gia cọ mặt sau lưng Nhất Hạ, cánh tay cứng như thép vòng lấy người Nhất Hạ, không còn chút động tĩnh.

    Nhất Hạ ở kia cương thật lâu. Thẳng đến khi, y cho rằng Cố Gia thật sự đã ngủ rồi.

    Y xoay mặt nhắm hai mắt lại, thả lỏng xuống, tay hơi hơi thu lại, nhẹ nhàng mà cũng thực tự nhiên, ôm lấy cánh tay đang ôm chặt người mình.

    Cái vòng tay này, làm Cố Gia mở to mắt. Hai mắt sáng ngời, kỳ thật hắn căn bản chưa từng ngủ.

    Hắn chỉ là cảm thấy hai người cứ như vậy lặng im ngồi xuống nhìn nhau không thú vị. Cho nên, mới quyết định đi ngủ.

    Hắn thoáng thả lỏng cánh tay rồi sau đó buộc chặt lại thêm mấy phần.

    Nhất Hạ đã hoàn toàn thả lỏng, bị hắn chậm rãi nạp vào trong lòng ngực mà không biết.

    Lần tương ngộ này là do ngoài ý muốn.

    Ở chung một hồi, điều duy nhất Cố Gia thấy được, là nam nhân nguyên bản vốn đã không nói nhiều này, sinh hoạt tại đây một đoạn thời gian, trở nên càng thêm trầm mặc……

    Thuộc truyện: Đại Thúc Phải Gả