Home Đam Mỹ Đại Thúc Phải Gả – Chương 27: Được cái này mất cái khác

    Đại Thúc Phải Gả – Chương 27: Được cái này mất cái khác

    Thuộc truyện: Đại Thúc Phải Gả

    Nhất Hạ nhìn cây xoài trong lòng ngực mình, thực kinh ngạc.

    Y ngẩng đầu: “Cậu đi đâu mua vậy, to như vậy.”

    Nhất Hạ kinh dị là bình thường, bởi vì cây xoài này to cỡ hai bàn tay của một nam nhân trưởng thành.

    Trái xoài lớn như vậy, bẩm sinh mà đã vậy, có thể nói là khả ngộ bất khả cầu.

    Cố Gia ở kia ngó trái ngó phải, quay đầu lại liếc nhìn y một cái, nói: “Lúc đi thăm hỏi A Di lầu trên đưa cho tôi. Cô ta nói là đặc sản quê mình, chưa có dùng đá ủ chín qua, đưa tôi.”

    Nhất Hạ không nghĩ Cố Gia nhân duyên tốt như vậy.

    Mới vừa chuyển đến, liền thu được lễ vật có trọng lượng như vậy.

    Bất quá nghĩ đến cũng coi như là tất nhiên.

    Bởi vì Cố Gia là người lớn lên được dạy dỗ tốt, lễ nghĩa cũng chu đáo, mới đến, tuổi còn trẻ, liền hiểu được phép tắc đi thăm hỏi, cùng các nhà xung quanh nối quan hệ.

    “Người nhà anh đâu?”

    Cố Gia phát hiện nhà Nhất Hạ chỉ có một mình Nhất Hạ, kỳ quái.

    Nhất Hạ thấy cậu nhắc tới như vậy, tâm tình không tốt, nói: “Nên đi thì đi rồi, nên trở về thì chưa trở về.”

    Cố Gia hai mắt chớp chớp, cuối cùng, khóe miệng nhếch lên.

    Cậu nhếch cằm, hỏi: “Muốn hay không mời tôi ăn cơm?”

    Vụ ảnh chụp, Nhất Hạ đương nhiên nhớ rõ.

    Cố Gia nói chỉ cần mời cậu ăn cơm liền sẽ đem ảnh chụp còn lại đưa Nhất Hạ.

    Nhất Hạ liếc mắt nhìn cậu, hướng cái bàn bên kia chỉ tay: “Vậy ngay bây giờ, có sẵn, tôi lấy chén đũa cho cậu.”

    Nhất Hạ tiến vào phòng bếp.

    Cố Gia không khách khí, đi về phía bàn cơm nhìn nhìn một chút, cầm lấy đũa Nhất Hạ gắp một miếng thịt trực tiếp bỏ vào trong miệng.

    Nhất Hạ vào phòng bếp mới cảm thấy mình ngớ ngẩn.

    Rõ ràng buổi tối hôm nay Kỷ Hạo không về, Cố Gia dùng bộ chén đũa kia không phải tốt sao, mình còn đi vào lấy cái gì.

    Nhất Hạ oán cmình một tiếng, trở lại đại sảnh, thấy Cố Gia ở kia đang gắp thử hết món này đến món khác, mày nhếch lên.

    “Đó là đũa của tôi a.”

    Cố Gia nghe vậy ngẩng đầu, đồ ăn đưa đến trong miệng, vẻ mặt vô tội, thân thủ: “Trả lại anh.”

    Nhất Hạ nhìn, buồn bực.

    Này sao dùng được nữa?

    Y đã ăn qua, Cố Gia ăn qua, sau đó y lại cầm lại gắp đồ ăn sao?

    Nhất Hạ đem đũa trong tay cậu đặt xuống.

    Nhất Hạ đem đồ dùng nguyên bản chuẩn bị cho Kỷ Hạo đặt trước mặt cậu, tiến vào phòng bếp lại thay đổi một đôi đũa mới mang ra. Cố Gia ở trước bàn ngồi xuống, oán giận: “Này cùng với tưởng tượng không giống nhau, tôi nguyên bản còn nghĩ sẽ hẹn ăn tại một nhà hàng sang trọng với ánh nến lãng mạn cơ.”

    Mới vừa nói xong, đèn đột nhiên tắt.

    Cố Gia giật mình quay đầu lại, Nhất Hạ lấy ra hai cây nến đứng ở bên cạnh Cố Gia, bật lửa thắp đèn, ngồi xuống: “Ăn!”

    “……” Cố Gia hết chỗ nói rồi.

    Hai cây nến nhỏ.

    Không có hoa văn, loại thẳng tắp cơ bản.

    Cố Gia nhìn, cảm thấy bữa tối với “ánh nến” trước mắt này thật đen đủi.

    Cậu lúc này mới phát hiện tâm tình Nhất Hạ lúc này không chỉ kém bình thường.

    Cố Gia nhìn chằm chằm Nhất Hạ, thấy Nhất Hạ vùi đầu im lặng nhai cơm, đột nhiên, cười nhạo.

    Nhất Hạ nghe tiếng ngẩng đầu lên.

    Đèn flash điện thoại tách một tiếng.

    Nhất Hạ sửng sốt, nhìn Cố Gia đem điện thoại có hình ảnh vừa chụp được dựng ở giữa hai cây nến, mày nhíu lại.

    “Anh có muốn thêm chút không khí không?”

    Màu đen hài hước, trông cứ như là lễ truy điệu, người lạc hậu kiêng kị nhất cái này, Nhất Hạ phẫn nộ.

    Nhất Hạ thân thủ đoạt không được điện thoại, Cố Gia né tránh tay y làm động tác ngăn lại, thấy Nhất Hạ muốn mắng, dựng ngón trỏ ở ngay trước đôi môi xinh đẹp của mình, Nhất Hạ trừng mắt nhìn cậu, không mắng được.

    “Không cần nhỏ mọn như vậy.”

    Cố Gia làm một khuôn mặt hài hước sau đó đem ảnh mới vừa chụp được xóa, nói: “Tôi xin lỗi.”

    Nhất Hạ tâm tình tệ hơn.

    Nhất Hạ trực tiếp quăng đôi đũa không ăn nữa.

    Nhất Hạ rời khỏi bàn ăn bỏ đi, Cố Gia thấy y như vậy, biết mình đùa với lửa rồi, cảm thấy không thú vị, cũng không ăn nữa.

    Nhất Hạ ngồi ở trên sô pha trầm mặc thật lâu, Cố Gia đi tới, hỏi: “Tôi nghe A Di trên lầu nói em trai anh là mấy năm trước mới tìm lại được?”

    Biết là em trai sao?

    Không nói là bạn trai sao?

    Nhất Hạ nhấc mi, liếc cậu, cuối cùng, nói: “Không phải là tìm lại được, là đã trở lại.”

    Cố Gia mở lại đèn

    Đại sảnh sáng lại như cũ.

    Cậu đi đến trước bàn, đem ngọn nến thổi tắt, Nhất Hạ thấy cậu như vậy, lại đi đến trước bàn ngồi xuống.

    “Nơi đó cậu thuê hay là mua?”

    “Thuê.”

    Nhất Hạ một lần nữa cầm lấy đôi đũa, nghe vậy ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Cố Gia một cái, gật gật đầu.

    Kỳ thật Nhất Hạ đoán được.

    Cố Gia tuổi trẻ như vậy, sao có thể có tiền mua phòng.

    “Cậu còn đang đi học đúng không?”

    Nhất Hạ vừa hỏi, Cố Gia đang nhai thịt ngẩng đầu lên, cuối cùng, gật gật đầu.

    “Ở gần đây, cậu cùng em trai tôi học cùng trường đại học sao?”

    Cố Gia hai mắt chớp, lại gật gật đầu.

    Nhất Hạ không nói.

    Nhất Hạ cảm thấy, Cố Gia cùng Kỷ Hạo tuổi không sai biệt lắm, nhưng mà nếu là luận tính lõi đời, luận tính độc lập, Cố Gia so với Kỷ Hạo cường hơn nhiều.

    “Cậu ở chỗ này, không được để ý, người nhà cậu biết không?”

    Cố Gia giương mắt, hồi lâu, mới nói: “Bọn họ mặc kệ.”

    “Cậu không có nói?”

    Cố Gia hơi hơi mỉm cười, nói: “Bọn họ không muốn nghe.”

    Nhất Hạ nhớ tới trung niên nam nhân cao gầy kia.

    Cố Gia đọc sách rất nhiều còn đi làm thêm ở hai chỗ, mỗi lần nhìn thấy nam nhân kia thì đều mắng.

    Nhất Hạ suy nghĩ, có lẽ Cố Gia gia cảnh không tốt, nợ nần quấn thân, muốn giúp người trong nhà gánh tội thay.

    Nhất Hạ đột nhiên cảm thấy có điểm đồng tình với cậu.

    Nhất Hạ trong lòng đột nhiên hiện lên ý tưởng, mở miệng muốn hỏi, nhưng là lại cảm thấy thực đột ngột.

    Cố Gia như thể nhìn ra y có chuyện muốn nói, hỏi: “Như thế nào?”

    Nhất Hạ do dự thật lâu, sợ mình bên này đột ngột, đến lúc đó Kỷ Hạo bên kia lại không cao hứng, trong lòng vẫn luôn nhắc nhở chính mình không cần nói, nhưng mà, miệng không nghe theo óc bảo, cuối cùng vẫn mở miệng.

    “Bên ngoài ăn không ngon, chính mình nấu lại quá phiền toái, nếu không…… Cậu góp ăn chung với tôi không?”

    Cố Gia nao nao.

    Nhất Hạ thấy cậu phản ứng như vậy, cho rằng cậu sẽ không đáp ứng, đang muốn thở ra một hơi, không nghĩ, Cố Gia lại nói: “Được a.”

    Nhất Hạ giật mình.

    Cố Gia hỏi: “Một tháng nên đưa anh bao nhiêu?”

    Nhất Hạ do dự.

    Nhất Hạ có điểm hối hận.

    Y không biết Kỷ Hạo có thể không thích hay không, nhưng là giương mắt, nhìn thấy như vậy, lại không muốn đổi ý.

    Nhất Hạ nói ra một con số cơ bản.

    Cố Gia có chút ngoài ý muốn, hỏi: “Ít như vậy là được sao?”

    “Một người có thể ăn bao nhiêu? Góp chung còn không phải là vì ăn được thêm lại ít tiền đi sao?”

    Nhất Hạ nói xong, Cố Gia gật đầu.

    Cố Gia thấy Nhất Hạ thần sắc bất định, nghĩ nghĩ, nói: “Nếu không như vậy đi. Thời gian của tôi bất địng, tôi đem chìa khóa bên kia đưa cho anh, anh làm xong liền mang cho tôi một phần giúp tôi bỏ tủ lạnh, tôi có có lò viba, tôi trở về trực tiếp hâm lại ăn.”

    Nhất Hạ thả lỏng lại.

    Xem như là biện pháp đẹp cả đôi đường.

    Như vậy, Nhất Hạ có thể giúp được Cố Gia, lại không sợ Kỷ Hạo không cao hứng.

    Nhất Hạ gật đầu.

    Một bữa cơm từ lúc đó về sau, không khí vui vẻ trở lại.

    Cố Gia ăn xong cũng không có lập tức đi, mà là lục lọi ra được game TV Kỷ Hạo ngày thường chơi, cũng không khách khí, mở TV chơi tiếp.

    Kỷ Hạo nói đêm nay không trở lại, cho nên Nhất Hạ liền mặc kệ cậu.

    Nhất Hạ đem tất cả đồ ăn vặt của Kỷ Hạo mang ra đại sảnh, hai người cùng ăn, Nhất Hạ nhìn Cố Gia chơi, ăn ý vui vẻ, thời gian trôi qua rất mau.

    Đồng hồ điểm 11 giờ, Nhất Hạ ngẩng đầu nhìn một cái, đem viên kẹo cuối cùng ném vào trong trong miệng mình, thấy đồ ăn vặt hầu như đã ăn hết, liền lấy quả xoài Cố Gia đưa tới mang vào phòng bếp.

    Quả xoài mang ra đã được cắt thành từng miếng, Nhất Hạ ở bên cạnh Cố Gia ngồi xuống, Cố Gia liếc mắt một cái, xem qua thì thấy từng miếng vàng ươm có vẻ đẹp mắt, há to miệng, muốn Nhất Hạ đút.

    Nhất Hạ liếc cậu.

    Nhất Hạ thấy tay cậu thật sự không rảnh, cố mà làm, đem một miếng bỏ vào trong miệng cậu.

    Cố Gia miệng ngậm lại, mày nhăn chặt, “Oa” một tiếng: “Chua quá!”

    Cố Gia lấy khăn giấy đem miếng xoài phun ra.

    Chua đến khó chịu, cậu mày nhăn đến cực điểm, khuôn mặt soái khí nhăn thành một đống.

    Nhất Hạ chạy nhanh đi lấy túi kẹo, lục tìm, trống không.

    Nhất Hạ lúc này mới nhớ ra, viên kẹo cuối cùng bị mình ăn luôn rồi, y hé miệng, chỉ chỉ trong miệng mình, còn không có kịp nói chuyện, hai mắt trợn to.

    Bởi vì Cố Gia đột nhiên thân thủ kéo cổ y lại, y bị lôi về phía trươc, Cố Gia lấp kín miệng y lại duỗi lưỡi tiến vào hút mạnh, viên kẹo trong miệng Nhất Hạ cứ như vậy bị Cố Gia bá đạo đoạt đi mất.

    Nhất Hạ hoàn toàn ngạc nhiên.

    Cố Gia ngậm kẹo, tiếp tục chơi game.

    Nhất Hạ ở kia sửng sốt rất lâu mới hồi lại phục tinh thần, tức giận muốn phát hỏa, không nghĩ, lại nghe cửa chính truyền đến thanh âm.

    Kỷ Hạo đã trở về?!

    Nhất Hạ vừa quay đầu, quả nhiên là Kỷ Hạo.

    Kỷ Hạo đi vào trong đại sảnh, tâm tình giống như thực không tồi.

    Nhưng là cậu vừa ngẩng đầu nhìn thấy Cố Gia, sắc mặt liền trầm xuống một chút.

    Nhất Hạ xem mặt đoán ý, trong lòng hoảng loạn, lập tức đuổi người.

    Cố Gia bị Nhất Hạ mạnh mẽ kéo vài cái, quay đầu thoáng nhìn, thấy được Kỷ Hạo.

    Cậu lập tức liền minh bạch, cũng thức thời, buông đồ đứng lên, đối Nhất Hạ: “Thời gian không còn sớm, tôi phải đi rồi.”

    Nhất Hạ cười cười.

    Y đứng dậy tiến Cố Gia ra bên ngoài, Cố Gia đi đến trước mặt Kỷ Hạo, Kỷ Hạo ánh mắt đầy lệ khí, phi thường không tốt, Nhất Hạ nhìn, hãi hùng khiếp vía, chạy nhanh đem Cố Gia hướng cửa đẩy.

    Cố Gia liếc mắt nhìn Nhất Hạ một cái, lại liếc Kỷ Hạo, cười nhạo một tiếng, vòng qua Kỷ Hạo hướng cửa bước tới.

    Cố Gia đi xong giày, vừa muốn đi, Nhất Hạ đột nhiên gọi cậu lại.

    Cố Gia quay đầu lại, Nhất Hạ liếc mắt nhìn trong phòng một cái, nhỏ giọng: “Ảnh chụp!”

    Không nghĩ tới thời khắc mấu chốt Nhất Hạ vẫn không quên, Cố Gia cảm thấy buồn cười.

    Cậu lấy ra điện thoại, tìm ra ảnh chụp ở trước mặt Nhất Hạ quơ quơ, hỏi: “Nhìn xem ~”

    Nhất Hạ gật gật đầu, cho rằng Cố Gia sẽ đem xóa tấm ảnh, không nghĩ, Cố Gia ấn vài cái, lại ở trước mặt Nhất Hạ lắc lắc, Nhất Hạ tập trung nhìn vào, điện thoại biểu hiện lại là đang ở gửi đi.

    Di động Cố Gia gửi đi xong, điện thoại Nhất Hạ ném ở phòng khách đột nhiên vang, Nhất Hạ ngẩn ra, bên kia liếc mắt một cái, lại quay trở lại, Cố Gia đã đi đến trước cửa nhà mình rồi.

    Ách?

    Ách?! Ách?!

    Có ý tứ gì?!

    Này……

    Ảnh chụp đó……

    Ảnh chụp đó vẫn chưa có xóa a?!

    Nói chỉ cần mời cơm liền xóa, Nhất Hạ đột nhiên ý thức được mình là bị người ta chơi.

    Nhất Hạ đuổi theo chạy ra ngoài, mới vừa bước ra khỏi cửa, bước chân khựng lại, đột nhiên, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, kinh hãi.

    Không xong!!

    Kỷ Hạo có thói quen xem điện thoại mình ……

    Nhất Hạ hoảng hốt, sửa lại phương hướng chạy về, cất bước chạy vội vào trong phòng khách.

    Thuộc truyện: Đại Thúc Phải Gả