Đan Vu Thưởng Thân – Chương 8

    Thuộc truyện: Đan Vu Thưởng Thân

    Sáng sớm hôm sau, đại sảnh nha môn.

    Ngày hôm nay, trời còn chưa sáng, tri phủ liền thẩm vấn phạm nhân, nếu không phải Hô Diên Khiên sớm mướn người chờ ở nha môn suốt đêm, chỉ sợ khi hắn biết được tin tức, Mộc Nghị Tuyên đã bị định tội.

    Trong kinh thành xảy ra vụ án mạng khủng khiếp như vậy, tri phủ không điều tra tỉ mỉ, ngược lại vội vã khai thẩm định tội, rõ ràng có mờ ám.

    Nhưng Hô Diên Khiên lúc này cũng vô kế khả thi. Y định hôm nay đi viếng thăm vài vị quan viên trong kinh thành, để bọn họ can thiệp điều tra vụ này, như vậy có thể đòi lại trong sạch cho Tuyên. Ai ngờ tri phủ lại vội vã khai thẩm, y ngay cả thời gian tìm cứu binh cũng không kịp, chỉ có thể vội vã tới nha môn, chen chúc vào dân chúng đứng ngoài nghe xét, sốt ruột nhìn xung quanh.

    “Sao còn chưa ra?” Hô Diên Khiên nhìn xung quanh, lo lắng muốn nhìn thấy Mộc Nghị Tuyên.

    “Này vũ —— .”Đám nha dịch hô to.

    Đón lấy quan tri phủ đầu đội ô sa, mặc quan phục lam sắc từ phía sau đi ra, vuốt chòm râu cá trê, xoay người ngồi xuống ghế thượng.

    “Dẫn phạm nhân Dịch Tuyên ra công đường.”

    Ra lệnh một tiếng, Dịch Tuyên mặc một bộ tù phục bạch sắc bị đẩy đi ra, tóc tai tán loạn, sắc mặt tái nhợt, trên tay đều mang gông xiềng, khó khăn bước từng bước vào công đường.

    Hắn dừng lại giữa nội đường, nhìn chung quanh bốn phía, không kiêu ngạo không siểm nịnh ngẩng đầu nhìn về phía ghế thượng.

    “Phạm nhân to gan, thấy bản quan còn không mau quỳ xuống.” Tri phủ dùng đường mộc gõ một cái, tràn ngập quan uy.

    Mộc Nghị Tuyên không nói gì, đứng im tại chỗ không quỳ, tri phủ liếc mắt, hai tên nha dịch hung thần ác sát liền tiến tới, mạnh mẽ cưỡng chế hắn ngã xuống đất.

    Hô Diên Khiên đứng trong đám người thấy thế, hung hăng cắn răng, hai tay nắm chặt.

    “Phạm nhân Dịch Tuyên, ngươi hôm qua sát hại toàn gia Hạ viên ngoại hơn hai mươi mạng người, ngươi có nhận tội không?” Tri phủ lạnh lùng cười.

    “Ta không giết người, ta không nhận tội.” Mộc Nghị Tuyên trừng lớn hai tròng mắt, ánh mắt sắc bén.

    “Nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi còn ngụy biện.”

    “Ta nói rồi ta không có giết người, ngươi đừng vu oan cho ta!” Hắn vốn không có giết người, là bị người khác hãm hại. “Ngươi nói có nhân chứng vật chứng, chứng cứ đâu? Nhân chứng đâu? Sao không cho nhân chứng ra đối chất với ta!”

    “Hừ, hai mươi mạng người nhà Hạ viên ngoại đang ở trong phủ đệ thì bị giết, ngươi không chỉ ở ngay hiện trường, trong tay cầm hung đao, hung thủ không phải ngươi thì là ai? Không cần đối chất!” Tri phủ cười lạnh một tiếng, “Không nhận tội sao, người đâu, dùng đại hình.”

    “Ngươi vu oan giá họa! Ngươi là đồ hôn quan, xử oan người tốt.” Mộc Nghị Tuyên chửi ầm lên, phẫn nộ muốn đứng lên, lại bị hai gã nha dịch bên người gắt gao ngăn chặn.

    Đêm qua hắn đã suy nghĩ rất tỉ mỉ, chỉ cần cùng nhân chứng đường đường đối chất, sẽ làm rõ chân tướng, không nghĩ đến vừa bị đem lên công đường, đã bị ép nhận tội, hoàn toàn ngoài dự kiến của hắn.

    Hắn không biết Tiết Tuyết Như muốn dồn hắn vào chỗ chết, đã mua chuộc quan phủ, bây giờ hắn có kêu oan thế nào cũng phí công.

    Dụng cụ tra tấn rất nhanh được đưa ra, nhìn các hình cụ dữ tợn, gương mặt Mộc Nghị Tuyên trở nên trắng bệch.

    “Nếu như ngươi thành thật, có thể không bị đau đớn da thịt.” Tri phủ nhe răng cười.

    “Hôn quan! Hôn quan!” Hắn không có giết người, càng không có khả năng nhận tội.

    “Hành hình.”

    “Dừng tay!”

    Thấy hai gã nha dịch lực lưỡng nắm lấy tay Mộc Nghị Tuyên đưa vào thanh nẹp, Hô Diên Khiên nhịn không được, không để ý đẩy ra Bồ nô đang ngăn cản, phi thân nhảy vào công đường đẩy hai tên nha dịch ra, kéo Mộc Nghị Tuyên lên.

    “To gan, cuồng đồ phương nào dám xông vào công đường, mau bắt lại cho bổn quan.” Tri phủ biến sắc, đứng lên.

    “Đừng sợ, có ta ở đây.” Rút đao chém gông xiềng đang trói buộc trên người hắn, Hô Diên Khiên lập tức kéo người ra phía sau che chở.

    “Sao ngươi lại xông vào…” Cảm giác bàn tay to ấm áp đang cầm lấy tay mình, Mộc Nghị Tuyên cắn chặt môi dưới, hốc mắt đỏ ửng.

    Không đợi bọn họ nói thêm gì, nha dịch tay cầm vũ khí từ bốn phía xông tới.

    “Còn không mau bắt lấy bọn họ.” Tri phủ lớn tiếng hạ lệnh.

    “Tuyên, ta lập tức mang ngươi đi.” Cầm chặt tay Mộc Nghị Tuyên, Hô Diên Khiên đánh lui hai gã nha dịch, kéo hắn lui dần ra phía ngoài.

    “Chờ một chút, không được…” Mộc Nghị Tuyên bối rối, muốn tránh ra.

    Nhưng Hô Diên Khiên nắm hắn lực đạo quá lớn, hắn hoàn toàn không thể giãy dụa, chỉ có thể theo bước chân y xông ra ngoài.

    “Có gì để sau hãy nói.”

    Nha dịch không ngừng xông lên, dù Hô Khiên võ nghệ cao cường, mang theo Mộc Nghị Tuyên suy yếu cũng thể chống đỡ nỗi, Bồ nô lập tức nhảy vào giữa sân, vung tay đánh văng mấy người, bảo hộ phía sau chủ tử.

    “Thiếu gia, ta ngăn cản phía sau, các người mau đi!”

    “Hảo, ta giao ở đây cho ngươi.” Biết ở đây càng lâu càng nguy hiểm, Hô Diên Khiên gật đầu một cái, kéo Mộc Nghị Tuyên phi thân thoát ra khỏi nha môn, thoáng một cái, liền biến mất trong đường tắt.

    Vài nha dịch lách qua Bồ nô đuổi theo, nhưng đuổi theo qua vài ngỏ nhỏ đã không thấy bóng dáng bọn họ.

    Vội vã ly khai kinh thành, cũng không biết chạy bao lâu, Hô Diên Khiên mới dừng lại, xác định bốn phía không có người mới buông lỏng tay, Mộc Nghị Tuyên cũng mệt mỏi ngồi xuống một bên không ngừng thở dốc.

    Hắn giơ tay lau mồ hôi trên trán, trên cổ tay lộ ra hồng ngân làm Hô Diên Khiên đau lòng không dứt.

    “Ngươi chịu khổ rồi.” Y thương tiếc vuốt ve cổ tay bị gông xiềng làm bị thương.

    “Đừng như vậy… cũng không đau lắm.” Mộc Nghị Tuyên cố sức rút tay về, dấu ở sau lưng.

    Sao có thể không đau, hắn chỉ muốn làm Hô Diên Khiên không lo lắng, y vì hắn đã làm quá nhiều, sợ tiếp tục như vậy, hắn không có cách nào hồi báo tâm tình của y.

    “Ngươi có biết cướp tù là tử tội?” Vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhắc nhở y tình cảnh hiện tại.

    “Tử tội thì sao, tên hôn quan đó rõ ràng vu oan ngươi, nếu ta còn không ra tay, không biết ngươi sẽ bị giày vò đến thế nào… Bất kể như thế nào, ta cũng không cho phép ngươi chịu một chút ủy khuất nào.” Vừa nói, một tay liền đem Mộc Nghị Tuyên ôm vào lòng.

    Tuy Mộc Nghị Tuyên cảm kích Hô Diên Khiên vì hắn làm tất cả, cũng biết người nọ thật lòng yêu thương hắn. Nhưng dù nói thế nào hắn cũng là nam tử, chưa từng thích long dương, Hô Diên Khiên động tay động chân như vậy làm hắn rất không được tự nhiên.

    “Không được, ta phải trở về.” hắn đưa tay đẩy Hô Diên Khiên ra.

    Hắn phải trở lại, mặc dù đã từ bỏ Vương vị, nhưng hắn đường đường là đệ đệ Thiên tử, sao có thể làm đào phạm?

    Hơn nữa nếu như hắn cứ trốn như vậy, quan phủ thấy hắn cùng Hô Diên Khiên rời khỏi, rất nhanh thân phận Thiền Vu sẽ bị phát hiện, kể từ đó, hai nước đang hòa bình chỉ sợ sẽ xảy ra chiến tranh, đến lúc đó sinh linh đồ thán, hắn chẳng phải là tội nhân thiên cổ sao?

    “Ngươi còn trở lại làm gì? Chịu chết sao?!” Hô Diên Khiên khó hiểu nhăn mặt, lần thứ hai gắt gao ôm chặt hắn không buông.

    “Ta không rửa oan, sao an tâm đi được? Hơn nữa ngươi thân là Thiền Vu, đem ta cướp đi, nếu bị tra xét đến, hậu quả khó mà tưởng tượng được.”

    Hắn không cam lòng chịu oan, quan trọng nhất hắn không muốn Hô Diên Khiên bị liên lụy!

    “Cho dù muốn rửa oan cũng không nhất định phải trở lại.” Bĩu môi, khẩu khí Hô Diên Khiên lúc này mới buông lỏng một chút.

    Tuyên nói không phải không có đạo lý, chính mình lần này cứu hắn ra đã gây ra tai họa lớn, nếu người ta biết Thiền Vu Hô Diên Khiên công khai cướp tù, chắc chắn tình thế hai nước sẽ bị ảnh hưởng, y không thể vì một phút tùy hứng mà làm con dân hung nô rơi vào chiến tranh loạn lạc.

    “Ngươi cũng biết Tiết Tuyết Như hãm hại ta phải không, ta cùng nàng không thù không oán, nàng vì sao lại đối với ta như vậy? Ta phải tìm hiểu rõ ràng, mới có thể xác định bước tiếp theo nên làm thế nào!”

    “Nói rất đúng, đợi tìm được tiện nhân kia, ta nhất định bắt nàng nói ra sự thật.” Hô Diên Khiên suy nghĩ một chút, lập tức đồng ý.

    Hai người sau khi quyết định, liền trước tiên ở chỗ này nghĩ ngơi. Hô Diên Khiên trên đường đi có lưu lại ám ký chỉ có người trong tộc bọn họ mới hiểu được, để Bồ nô có thể tìm được bọn họ. Thế nhưng qua mười mấy canh giờ, trời cũng tối sầm, vẫn không thấy bóng dáng Bồ nô.

    “Không chờ hắn nữa, đợi trời tối thêm một chút chúng ta có thể vào thành.” Hô Diên Khiên nhíu mày.

    Sau đó bọn họ tìm một hộ nông gia ở phụ cận, dùng một lượng bạc mua hai bộ quần áo cũ, mới đi về hướng cửa thành, nhưng vừa tiền vào vùng phụ cận cửa thành, liền thấy một đội quan binh cầm lệnh truy nã kiểm tra người đi đường vãng lai, không cần nghĩ cũng biết, chình là tìm hai người bọn hắn.

    “Như thế cũng tốt, chúng ta đều trở thành tội phạm truy nã.” Mộc Nghị Tuyên vội vàng quay người kéo mặt nạ xuống, đem cất vào trong ngực.

    “Xem ra ta cũng phải cải trang một phen.” Cười khổ, Hô Diên Khiên mắt sắc thấy có một sạp nón cách đó không xa, lập tức đi mua một cái nón đội vào, đáng tiếc thân hình hắn cao lớn, đi trong đám người rất dễ bị chú ý.

    “Như vậy còn chưa đủ.” Mộc Nghị Tuyên quan sát toàn thân hắn một phen, sau đó đem diện cụ chính mình đeo lên trên mặt y.

    Mặt Hô Diên Khiên rộng hơn hắn một chút, đường nét lại thâm sâu, mặt nạ của chính mình làm trước đây một chút cũng không hợp, nhưng Mộc Nghị Tuyên lôi kéo một chút, làm mặt nạ nằm ngay ngắn trên gương mặt Hô Diên Khiên, y liền trở thành một người vừa quái vừa xấu, lại đeo lên một cái khăn đen che mặt, không lộ ra tý sơ hở nào.

    Hai người vừa đi đến trước cửa thành, cúi đầu muốn vào cửa, quan binh thủ vệ lập tức ngăn cản bọn họ. “Đứng lại, đem khăn mặt lấy xuống.”

    Hô Diên Khiên liếc mắt nhìn quan binh một cái, sau đó chậm rãi đem khăn đen che mặt kéo xuống.

    Một khuôn mặt xấu xí đập vào tầm mắt, quan binh lập tức thở ra một ngụm khí lạnh, phất tay bảo bọn họ đi mau.

    Thấy kế sách có hiệu quả, hai người không dám dừng lại, vội vã bước vào thành.

    Sau khi vào thành, Mộc Nghị Tuyên cũng không vội vã tìm người, trái lại đi tìm một gian tửu lâu, kêu một bàn đồ ăn ngon, ngồi xuống ăn uống no say.

    “Ngươi không phải muốn cấp bách đi tìm nữ nhân kia sao, sao lại có tâm tình ăn uống thế này?” xem bộ tướng hắn ăn, Hô Diên Khiên vừa bực mình vừa buồn cười.

    “Cho dù muốn tìm người, cũng không thể để bụng đói đi tìm a, ta đã một ngày một đêm chưa ăn gì.” Hắn ăn như gió lốc, thoáng cái quét sạch hơn phân nữa thức ăn trên bàn.

    “Ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn, không ai giành với ngươi a.” Thấy hắn ăn dũng mãnh như vậy, Hô Diên Khiên liên tục lắc đầu, lúc này mới cầm đũa lên ăn.

    Đợi cơm nước no nê, hai người nghĩ ngơi một hồi, Hô Diên Khiên mới hỏi : “Bây giờ chúng ta làm gì?”

    “Đương nhiên là tìm người, ta sẽ hảo hảo trả lại cho Tiết Tuyết Như những đau khổ ta phải chịu a.” Ánh mắt lưu chuyển, trong vẻ lạnh lùng hàm chứa một tia ranh ma.

    Ban đêm, Mộc Nghị Tuyên một thân hắc y che mặt cẩn thận đi trên nóc nha môn, thân hình như một con báo lanh lẹ, Hô Diên Khiên cũng diện một kiện hắc y đồng dạng theo sát phía sau hắn.

    “Quả nhiên ở chỗ này.” Hai người tìm qua vài gian phòng, cuối cùng tìm ra mục tiêu.

    Hắn đoán nữ nhân này nhất định sẽ ngụ ở nha môn tri phủ, từ đó chứng minh nữ nhân này cùng quan phủ nhất định có thông đồng.

    “Ngươi là như thế này tiến vào phòng của ta.” Hô Diên Khiên nhịn không được nhớ tới buổi tối mê hồn đó, tiến tới bên tai hắn trêu đùa.

    “Còn nhắc lại chuyện trước đây, ta nhất định đánh ngươi từ nóc nhà rơi xuống.” Hung hăng trừng mắt liếc y, Mộc Nghị Tuyên giơ nắm tay lên.

    “Hảo hảo, không nói là được, chính sự quan trọng hơn.”

    Mộc Nghị Tuyên không để ý đến hắn, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Tiết Tuyết Như ngồi ngay ngắn trước bàn, bưng lên cái chén thưởng thức hương trà.

    “Nàng còn có tâm tư uống trà.” Hô Diên Khiên cười lạnh một tiếng, hận không thể lập tức nhảy xuống giáo huấn nàng.

    “Muốn thay ta báo thù? Vậy ta giao nàng cho ngươi.” Mộc Nghị Tuyên nhe răng cười, vui vẻ làm người rãnh rỗi.

    “Yên tâm, giao cho ta là được.” Nói xong, hắn xốc mái ngói lên, lao thẳng xuống, không để cho người phía dưới có một cơ hội thở dốc, một ngón tay liền điểm vào huyệt đạo của nàng.

    Khuông lang ——

    Cái chén trong tay Tiết Tuyết Như nặng nề rơi xuống mặt đất, trừng lớn hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhưng người bị điểm huyệt đạo không thể động đậy.

    “Tuyên, xuống đây.” Một chiêu chế địch, Hô Diên Khiên đắc ý hướng hắn phất tay.

    “Đến đây.” Mộc Nghị Tuyên xoay người nhảy xuống, đứng trước mặt Tiết Tuyết Như.

    “Đừng tới gần nàng.” Hô Diên Khiên kéo hắn lại, không cho hắn tiếp cận Tiết Tuyết Như.

    Lai lịch của nàng bọn họ vẫn chưa tinh tường, nếu nàng sử dụng độc lại rắc rối.

    “Ngươi giải á huyệt của nàng, ta có chuyện muốn hỏi.”

    Hô Diên Khiên gật đầu, tiến tới giải huyệt đạo, Tiết Tuyết Như tuy đã có thể nói, nhưng một chữ cũng không nói, trấn định không giống người bình thường.

    “Tiết Tuyết Như, lâu rồi không gặp.” Mộc Nghị Tuyên kéo cái ghế, ngồi xuống đối diện nàng.

    “Không ngờ ngươi còn dám trở về.” Con ngươi trong suốt không còn nữa điểm ôn nhu, tất cả đều là hận ý.

    “Ngươi dám tới, ta vì sao lại không dám tới?”

    “Hảo, tốt, không hổ là người ta muốn giết, thật can đảm.” Ánh mắt Tiết Tuyết Như sắc như kiếm nhìn chằm chằm hắn, nghiến răng nghiến lợi.

    “Ngươi rốt cuộc là ai, trước khi ta cứu ngươi, chúng ta chưa từng gặp mặt, ngươi vì sao phải hãm hại ta?” Mơ hồ cảm nhận được hận ý của nàng, Mộc Nghị Tuyên cảm thấy khó hiểu. Chính mình trước đây không hề nhận biết nữ nhân này, nhưng vì sao nàng giống như có thâm thù đại hận với hắn? Hắn nhất định phải hỏi cho rõ.

    “Ta vì sao phải nói cho ngươi biết?” Tiết Tuyết Như cười lạnh.

    “Ngoan ngoãn trả lời, bằng không đừng trách ta không biết thương hương tiếc ngọc, đem đầu ngón tay ngươi vặn gãy từng cây một.” Hô Diên Khiên đen mặt, một chưởng đem bàn gỗ cứng chắc đánh vỡ một góc.

    Cô gái này quả nhiên không thấy quan tài không đổ lệ, cô ta thật sự nghĩ rằng bọn họ không dám ra tay hay sao.

    Mộc Nghị Tuyên cũng không ngăn cản Hô Diên Khiên, lẳng lặng nhìn Tiết Tuyết Như, giống như muốn xuyên thủng nàng.

    “Tên ta vốn là Tiết Phi Yến.” Nàng cắn răng trả lời, hai tay run rẫy không ngừng. “Ta và ngươi không thù không oán, có mẫu thân tốt như Lăng Bích Hoa!”

    “Mẫu…Nương của ta làm sao?” Nghe thấy tên mẫu hậu, Mộc Nghị Tuyên cực kỳ kinh hoảng.

    “Cha của ta vốn là trấn quốc đại tướng quân, Lăng Bích Hoa vì muốn đem người của nàng quản lý binh quyền, hãm hại phụ thân ta, hại hắn oan uổng chết trong ngục, cả nhà hơn mười nhân khẩu bị lưu vong, may mà ta vận khí tốt trốn thoát được, hôm nay ta làm như vậy, chỉ muốn đem tất cả tội lỗi của nàng trả cho ngươi mà thôi.” Tiết Phi Yến oán hận nhìn hắn.

    Mộc Nghị Tuyên trầm mặc. Hắn nhớ mang máng năm đó đúng là có một vị đại tướng quân họ Tiết, Tiết tướng quân cũng từng tiến cung dạy võ nghệ cho hắn vài ngày.

    Rất lâu sau đó, Tiết tướng quân không vào cung nữa, lúc đó hắn cũng có hỏi qua mẫu hậu, nhưng mẫu hậu cái gì cũng không nói, còn không cho phép hắn tiếp tục tập võ.

    Bây giờ nghĩ lại, lời Tiết Phi Yến nói có thể là sự thực, mẫu hậu đối với quyền lực rất cố chấp, thậm chí không tiếc tất cả muốn đoạt lấy địa vị của hoàng huynh.

    Bất quá, mẫu hậu cũng đã chết, giờ có truy cứu cũng không có ý nghĩa gì, chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.

    Thấy nữ tử trước mắt cũng là một người đáng thương, hận ý trong lòng Mộc Nghị Tuyên đối với nàng cũng giảm một phần, đồng tình lại tăng một phần.

    “Là ngươi hạ mê dược ta? Đem tội danh giết người đổ lên người ta?” Hắn đã đoán được bảy, tám phần, nhưng vẫn cần nàng chứng thực.

    “Đúng, là ta giết cả nhà họ Hạ, sơn tặc cũng là do ta dùng tiền mời người đóng giả, ngươi có lẽ không thể tưởng tượng ta đã tính toán bao lâu.” Sự việc đến nước này, Tiết Phi Yến dứt khoát thừa nhận. “Ta cùng với người nhà lưu vong đến biên quan, vất vả lắm mới trốn thoát được, không ngờ lại gặp ngươi ——ta vốn không nhận ra ngươi, nhưng ngươi làm rớt một vật bị ta nhặt được, ta đem đến hiệu cầm đồ mới biết vật này lai lịch không nhỏ, là cáp huyết thiệm thừ(1) hiếm thấy, ta nghe thấy tên này, bỗng nhiên nhớ tới có lần phụ thân nói với ta, nuông chìu sủng ái cái gì ngươi cũng không thích, duy chỉ có cáp huyết thiệm thừ quyến luyến không rời, ngay cả khi tập võ cũng muốn mang theo nó, từ đó ta liền nhận ra ngươi, quyết tâm báo thù!”

    “Ngươi quá tàn nhẫn! Một nhà Hạ viên ngoại vô tội, ngươi chỉ muốn hãm hại ta mà thôi, vì sao phải giết bọn hắn?” Lắc đầu, vẻ mặt Mộc Nghị Tuyên tràn ngập bi thương. Không ngờ nàng vì muốn trả thù mình, lại có thể giết cả gia đình vô tội…

    Mậu hậu a, mẫu hậu, nàng ở dưới suối vàng, nếu biết chuyện này, có hay không hối hận đây?

    Vì dã tâm của người, mà con trai người suýt chút nữa bị người khác hại chết!

    “Hừ, bọn họ cũng không phải người tốt lành gì, Hạ viên ngoại vốn từng làm quan trong triều, cùng phụ thân ta là đồng hương, bình thường xưng huynh gọi đệ, ai biết được đến lúc phụ thân ta chịu khổ, hắn không thèm đếm xỉa đến, hôm nay ta giết bọn họ, chính là muốn bọn họ xuống hoàng tuyền bồi tội cho người nhà của ta!” Tiết Phi Yến cất tiếng cười to.

    “Ngươi…cho dù ngươi giết ta, giết cả nhà Hạ viên ngoại, nhưng cha ngươi cũng đã chết rồi, người chết đâu thể sống lại, ngươi hà cớ gì phải làm thế.” Mộc Nghị Tuyên thở dài một hơi.

    “Tuyên, nàng ta đã thú nhận, ngươi nhiều lời với nàng làm gì.” Hô Diên Khiên ở một bên nghe rõ sự tình từ đầu đến cuối không kiên nhẫn nói chen vào.

    Rõ ràng là ân oán đời trước, dựa vào cái gì muốn Tuyên gánh chịu, cũng may Tuyên không có việc gì, nếu thực sự xãy ra chuyện, dù thiếu một sợi lông tơ, y cũng không bỏ qua cho nàng.

    “Cũng được, đem nàng đưa đến hình bộ.” Mộc Nghị Tuyên thở dài nói.

    Tri phủ cùng Tiết Phi Yến cấu kết, sẽ không nghe lời bọn hắn, án giết người cần phải trình lên hình bộ, huống hồ Hạ viên ngoại cũng từng làm quan, Tiết Phi Yến cũng là con của tướng quân ngày trước, việc này thuộc quản lý của hình bộ, hơn nữa nếu Hô Diên Khiên ra mặt, hắn tin tưởng triều đình chắc chắn trả lại sự trong sạch cho hắn.

    Thuộc truyện: Đan Vu Thưởng Thân