Home Đam Mỹ Đào Hoa – Chương 29

    Đào Hoa – Chương 29

    Thuộc truyện: Đào Hoa

    Editor: Lệ Cung Chủ

    Beta: Vườn Độc Thoại

    Ba người dựa theo lối đi tàng bảo đồ phía trước, tuy là bằng trí nhớ Vương Liên Hoa mà vẽ ra, khả nếu là hắn vẽ ra, người trong thiên hạ, kể cả chính Vương Liên Hoa, đều tuyệt đối tin tưởng trương đồ (bức vẽ lại) kia cùng nguyên đồ (bức vẽ gốc) đến dấu chấm phẩy cũng không sai.

    Nhưng dựa vào trương đồ kia, thẳng hướng tây đi, khoảng hơn ba trăm dặm đường, sẽ thấy có một ốc đảo nhỏ, khả ba người đã đi được bốn năm ngày rồi, nhưng cũng không thể nhìn thấy ốc đảo trong đồ thể hiện.

    Vương Liên Hoa mới bắt đầu hoài nghi, phải chăng sa mạc mênh mông khiến hắn mất đi phương hướng đúng cùng cảm giác cự ly nhạy bén. Chính là đích thực la bàn cũng không có bị hỏng, Trầm Lãng cũng phi thường tin tưởng nói, với cước trình của bọn họ , vốn nên trước lúc hôm nay bầu trời tối đen đã có thể đến ốc đảo kia.

    Khiến người tâm lãnh chính là lời nói Tần Tứ nương nói.

    “Ta kể từ khi mới mười bảy tuổi, thì đã theo từ con đường này xuyên qua sa mạc đi Lạp Tát (là thành phố lớn nhất Tây Tạng). Cái chỗ này, từ trước tới nay không hề có ốc đảo.”

    Vương Liên Hoa mới bắt đầu cười khổ. Hắn cười khổ giống như bộ dáng của một thiếu niên thư sinh thanh tú ngại ngùng.

    Hắn nói: “Ta phạm vào sai lầm ngu ngốc nhất.”

    “Ốc đảo một trăm năm trước, hiện tại cho dù mất đi, cũng không có gì kỳ quái .” Hắn như có điều suy nghĩ nói, “Hiện tại trừ kinh nghiệm của Tứ nương cùng cảm giác của chính mình, đã muốn cái gì cũng không thể tin tưởng.”

    Tứ nương cười lạnh nói: “Ngươi tin tưởng ta?”

    Vương Liên Hoa cười nói: “Ta ít nhất tin tưởng ngươi sẽ không để cho mình và chúng ta cùng chết.”

    Trầm Lãng đột nhiên nói: “Tứ nương, ngươi đi đường này đã nhiều năm như vậy, đường thể hiện ở trương tàng bảo đồ, ngươi sẽ không không quen chứ?”

    Tứ nương mãnh liệt cả kinh, ngẩng đầu nhìn y.

    Trầm Lãng khẽ cười nói: “Chúng ta đến tột cùng có hay không đi nhầm đường? Đi như thế nào mới là đúng? Ngươi cũng biết chứ Tứ nương?”

    Tứ nương tự biết nói lỡ, đỏ mặt nói: “Đường nhỏ trăm năm trước, ta lại có thể nào khẳng định cùng hiện giờ nhất tề hay không.”

    Trầm Lãng lắc đầu nói: “Không đúng, con đường mòn hiện nay, đó là do người trước tạo ra, nếu không có sự cố đặc biệt, càng nói sẽ không Khinh Dịch (chuyển đổi).”

    Tứ nương cúi đầu không nói.

    Trầm Lãng liền cười nói: “Tứ nương đã không dị nghị, tại hạ đi theo Tứ nương, chính là không sai. Vậy thỉnh Tứ nương dẫn đường.”

    Tứ nương cũng không nói cái gì, cứ xoay người đi trước. Vương Liên Hoa thấy thế, vỗ tay cười nói: “Trầm Lãng, không nghĩ ngươi cũng có chút câu hỏi thủ đoạn, tiểu đệ bội phục.”

    Tứ nương lạnh lùng thốt: “Chúng ta đích xác lệch khỏi quỹ đạo trăm năm trước của cổ đạo (đường cũ).”

    Trầm Lãng nói: “Thỉnh cầu Tứ nương mang nhóm ta quay về đường ban đẩu.”

    Tứ nương cười nói: “Chính là ta còn chưa muốn chết.”

    Vương Liên Hoa đảo mắt cười nói: “Vậy kia là cái gì long đàm hổ huyệt (ý chỉ nơi cực kì nguy hiểm), khiến Tứ nương so với sợ độc dược còn sợ hơn?”

    Tứ nương nói: “Bởi vì tự lúc hai mươi năm trước, theo người đã từng đi qua cổ đạo kia, còn không ai có thể còn sống sót, chúng ta liền gọi là ‘Quỷ lộ’ (con đường quỷ) .”

    Trầm Lãng nói: “Tên này, nghe tựa hồ có chút giả thần giả quỷ ( ý nói là gạt người).”

    Tứ nương nói: “Khi đó ta chỉ có hơn mười tuổi, cũng không có theo gia phụ ra đi. Năm ấy gia phụ bị một hồi bệnh nặng, rồi đến hai kỳ trăng sắp cận ngày xuất phát, tới vùng Lan Châu, liền nghe được lời đồn đãi con đường kia đã thành ‘Quỷ lộ’. Gia phụ lúc ấy còn không tin, không chịu lại cho là nói quá, chỉ vì ốc đảo dọc đường cổ đạo, là nơi tiếp tế thủy lương, nghỉ tạm và hồi phục thật là tốt, nên vẫn kiên trì đi cổ đạo.” Nàng hít một hơi tiếp tục nói: “Cuối cùng gia phụ thoáng đi trước một đoạn đường, liền vội vàng quay về, về sau ta hỏi gia phụ chuyện này, gia phụ cùng ta nói, ông ở nơi nào cũng thấy được cảnh tượng cực đáng sợ.”

    Vương Liên Hoa nói: “Tái cảnh tượng đáng sợ, cũng bất quá là tử thôi.” Hắn nói lên tử, ngữ khí khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ, bởi vì hắn vốn chính là người khinh thường sinh mệnh của người khác. Trầm Lãng nghe xong không khỏi khẽ nhíu mày.

    Tứ nương nói: “Bên trong sa mạc, nơi nơi đều là thi cốt, chúng ta đối với tử, so với người bình thường đã muốn lãnh đạm. Nhưng Gia phụ thấy, là hàng trăm thi thể, so với lò mổ lợn chết còn muốn nhiều thi thể hơn, hơn nữa đại bộ phận người chết, đều là bằng hữu trong thương hội của gia phụ. Hơn nữa mỗi một loại tử trạng cũng không giống nhau, giống nhau duy nhất chính là biểu tình trên gương mặt của bọn họ đều sợ hãi tới cực điểm, đã muốn không văn chương nào khó có thể hình dung.” Mặt nàng lộ vẻ bi thương nói: “Việc này trở thành ác mộng của gia phụ, tra tấn người rất nhiều năm, thẳng đến khi ông rốt cục bị bệnh mất đi.”

    Nghe chuyện cực kỳ bi thảm như thế, Trầm Lãng lộ vẻ mặt oán giận nói: ” Đó là bởi vì vừa nghe việc này, mà không phải quỷ thần hoặc lực lượng thiên nhiên sở thành. Lại không biết là người như thế nào, có thể làm ra chuyện đến như vậy.”

    Vương Liên Hoa khẽ cười nói: “Thực nhìn quỷ thần lại như thế nào? Người trên giang hồ luôn nói tại hạ so với quỷ còn khó đối phó hơn, tại hạ khó đối phó bất quá Trầm huynh, tất nhiên hẳn là quỷ thần sợ chúng ta, mà không phải là chúng ta sợ quỷ thần.”

    Ốc đảo, nguyên là một nơi tràn ngập hy vọng.

    Đối với lữ nhân mỏi mệt, nếu là trước mắt đột nhiên xuất hiện một mảnh ốc đảo chân thật, quả thực chính là kỳ tích của thần ban cho.

    Cho dù nó chỉ tồn tại trong long người, cũng có thể dấy lên ý chí muốn sống.

    Khả bọn họ muốn tiến đến ốc đảo, cũng là nơi cực kỳ nguy hiểm đáng sợ. Ít nhất, đã là hai mươi năm không ai đặt chân qua, hoặc nói là không có người sống trở về.

    Tứ nương sắc mặt đã rất khó xem, bởi vì bọn họ quay lại cổ đạo không lâu, liền thấy được cổ thi thể thứ nhất.

    Thi thể cũng không phải thật đáng sợ, nhưng là cũng rất mới mẻ, còn chưa bị dương quang độc ác sa mạc phơi khô, có thể thấy được đã chết cũng không phải thật lâu. Làm cho người ta sợ hãi nhất chính lại là kiểu chết này của hắn.

    Hắn là đầu lưỡi bị chặt đứt, mất máu mà chết. Chết kiểu này chính là một loại hết sức thống khổ mà thong thả, có thể làm cho người chết nếm cả sợ hãi lúc sắp chết, oán hận đủ để hóa thành lệ quỷ. ( quỷ mà khóc ra máu ấy @@ )

    Trầm Lãng tâm tình có điểm trầm trọng.

    Bởi vì y nhìn ra người này có điểm quen thuộc, giống như ở Lan Châu Anh Hùng hội thượng đã từng thấy qua.

    Người thứ hai người chết y liền càng nhận thức.

    Rõ ràng chính là “Đoạn trường kiếm” Mạc Tân, chính là hắn hiện tại thật sự “Đoạn trường”.

    Phẩu phúc (bụng bị mổ ra) chết kiểu này vốn liền xem không tốt lắm, ruột bị lôi ra đến nỗi càng khiến người buồn nôn. Trong không khí tràn ngập bài tiết vật cùng máu tươi hỗn hợp cổ quái thối vị, chỗ đã có mấy thực thi ưng (chim ăn xác) giương cánh bay tới.

    Tứ nương nhảy xuống lạc đà, khom thắt lưng đang không ngừng nôn mửa.

    Nàng mới vừa phun xong, Vương Liên Hoa liền thân thủ điểm huyệt đạo của nàng đem nàng hướng ném trên xe.

    Cảnh tượng kế tiếp, Tứ nương nếu là nhìn đến, còn không đem ruột đều nôn ra.

    Đừng nói là Tứ nương, ngay cả Trầm Lãng đều có điểm xanh cả mặt.

    Bởi vì bọn họ thật sự thấy được cảnh tượng theo như lời của Tứ nương .

    So với lò mổ lợn chết còn muốn nhiều thi thể hơn.

    Hơn nữa bọn họ cũng nhận thức trong đó đại bộ phận người chết, bởi vì bọn họ đúng là người đã xuất hiện ở Lan Châu võ lâm đại hội.

    Mấy ngày trước đây, bọn họ còn hăng hái, khí thế bức nhân, hiện tại lại thành một khối thi thể tử trạng kỳ thảm.

    Vương Liên Hoa sắc mặt lại thập phần cổ quái.

    Hắn cũng bởi vì trước mắt cảnh tượng thê thảm này mà sinh ra vẻ sợ hãi.

    Chỉ nghe hắn đột nhiên cười to ba tiếng, nói: “Diệu! Diệu! Thật sự là diệu!”

    Trầm Lãng có chút kinh nghi nhìn hắn, Vương Liên Hoa lại không hề sở giác, toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm một đống thi thể phía trước, linh hoạt xem xét.

    Chỉ nghe hắn thì thào lẩm bẩm: “Ấn bốn mùa, hóa ngũ hành, hợp tam tài, bố cửu cung, theo phi tinh, dời đấu vị, trấn bát quái, phục hai cực, ẩn tứ tượng, chuyển lục hợp, lục đinh độn giáp, bố sinh khắc kỳ môn, nhất nặng môn chiếm một chữ, kêu hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai, thẳng khiến người đi vào , đều ra không được.”

    Trầm Lãng nghe hắn lời ấy, cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.

    Chẳng lẽ thi thể trước mắt này, đúng là do một trận thức cực kỳ xảo diệu tạo thành?

    Thuộc truyện: Đào Hoa