Home Đam Mỹ Đào Hoa – Chương 9

    Đào Hoa – Chương 9

    Thuộc truyện: Đào Hoa

    Editor: Lệ Cung Chủ

    Chỉ nghe thấy bên ngoài Lý đại nương hỏi:” Các vị đại gia có việc gì thế?” Thanh âm cũng có chút run rẩy, hệt như do sợ hãi đám người vừa tới.

    Một thanh âm chói tai hỏi:” Đại nương, có phải đã có một trung niên nam tử cùng một nử tử trẻ tuổi tới đây tá túc có phải không?”

    Lý đại nương trả lời:” Không, không có……”

    Thanh âm khác hung hăng nói:” Không có ai sao bên ngoài lại có hai con ngựa?”

    Một thanh âm già nua khác vang lên:” Nơi này bất quá cũng chỉ có mấy gian phòng, lục soát một chút cũng không sao, cần gì hỏi cái lão phụ này!” Lời còn chưa dứt, liền có tiếng rút đao ra khỏi vỏ, Lý đại nương kêu lên sợ hãi, Trầm Lãng rốt cuộc cũng không thể nghĩ nhiều, một cước đá văng cánh cửa , liền ra sức hướng về phía nam tử đang đe dọa lão phụ.

    Nam tử sửng sốt, không nhúc nhích được gì.

    Trầm Lãng cảm giác có chút khác thường, đã không kịp trở tay. Một tấm lưới từ trên trần nhà rơi xuống, thoáng chốc Trầm Lãng đã bị nhốt thật chặt. Trên bàn cơm trong phòng còn duy nhất một ngọn đèn rất nhỏ chiếu tới, lúc đó có năm người, một nam tử thô kệch đang uy hiếp Lý đại nương, còn thanh âm già nua lúc nãy chính là lão nhân mà y đã hỏi đường lúc giữa trưa ở Ô Hà trấn. Còn có một đôi nam nữ trung niên, tướng mạo hết sức bình thường.

    Đối với một sát thủ cao cấp mà nói, luôn phải có gương mặt khiến người khác vừa nhìn là quên. Như thế mới có thể trà trộn bên trong đám người, vô thanh vô tức mà ngấm ngầm ra tay.

    Thậm chí ngay cách thức giết người cũng vô cùng bình thường.

    Nhưng kỹ xảo của bọn họ lại luôn rất hữu dụng.

    Hữu dụng đến nỗi không cần tốn nhiều sức liền có thể nhốt Trầm Lãng trong lưới

    Lão nhân cười nói:” Trầm Lãng trong truyền thuyết, bất quá cũng chỉ có như thế. Sử dụng một chút kế nhỏ, liền bắt được dễ dàng như trở bàn tay.”

    Nữ tử trung niên cười nói:” Trầm Lãng đại hiệp, chắc chắn là không muốn liên lụy đến lão phụ nhân vô tội kia .Còn Vương Liên Hoa lại khôn ngoan hơn, nhưng hắn chỉ còn một mình, sợ đánh cũng không đánh lại bốn người chúng ta.” Nữ tử này cố ý nói thật lớn tiếng, chính là muốn cho Vương Liên Hoa nghe được thật rành mạch.

    Trong phòng vẫn yên tĩnh, không một người lên tiếng trả lời.

    Nam tử thô kệch kêu lên:” Vương Liên Hoa, ngươi nếu không lộ diện, ta nhất định sẽ giết Trầm Lãng!”

    Trầm Lãng lắc đầu cười khổ nói:” Các ngươi tội gì lấy ta ra để uy hiếp hắn? Ta nếu có chết, cũng chỉ là ít đi một người cùng hắn chia sẻ tàng bảo đồ mà thôi, hắn vui mừng còn không kịp, như thế nào lại cứu ta?” Lời này đúng như lời nhân sĩ trong giang hồ phỏng đoán, lão nhân kia nghe xong, ngước nhìn y ánh mắt chợt lóe sáng, nhưng cũng không nói cái gì. Quay đầu nói với nam tử thô kệch kia:” Ngô Lão Thất, ngươi đi vào trong điều tra chút đi.”

    Ngô Lão Thất vẻ mặt kháng cự hét lớn:” Diệp Nhị, ngươi biết rõ Vương Liên Hoa nổi tiếng mưu mô xảo quyệt, lại còn là truyền nhân của là Thiên Vân Ngũ Hoa Miên. Ngươi không dám đi vào đã đành, lại còn bảo ta đi trước tiên phong.”.

    Lão nhân già ho khụ một tiếng nhìn về phía đôi nam nữ trung niên, nhưng bọn họ cũng không muốn đi đầu.

    Nguyên nhân cũng chính vì là sát thủ hạng nhất, bọn họ so với những người giang hồ bình thường càng thêm yêu quý sinh mệnh của mình. Bởi vì bọn họ hiểu được: ‘Nếu là đem tính mạng của bản thân đi đánh cược, người chết trước có thể chính là bọn họ.’

    Chỉ có làm cho con mồi từ chỗ bí mật đi ra, liền nắm chắc một kích tức trúng. Mà hiện tại con mồi cuối cùng kia, lại đang núp ở trong bóng tối, nhìn trộm thợ săn, cảm giác này thật sự không hề thoải mái.

    Huống chi, trong chốn võ lâm người đó lại được mệnh danh là kẻ xảo quyệt nhất, ma đầu này thực sự rất khó đối phó.

    Thực chất là bọn hắn úng trung tróc miết (bắt ba ba trong hũ – có nghĩa là ra tay bắt địch khi địch không còn đường thoát), nhưng lúc này lại thành Vương Liên Hoa ôm cây đợi thỏ.

    Căn phòng với hai cánh cửa hé mở không một tiếng động, lúc này thoạt nhìn hệt như Diêm La điện thường khiến người sợ hãi.

    Trầm Lãng lại đột nhiên nở nụ cười.

    Cười một cách vô tư.

    Cười đến nỗi mấy người kia đều có chút chột dạ.

    Nam tử trung niên hỏi:” Ngươi thua ở trong tay bọn ta, còn có thể cười được sao?”

    Trầm Lãng đột nhiên ngừng cười, nghiêm mặt nói:” Cười các ngươi tính toán trăm phương nghìn kế, rốt cuộc lại không dám ra tay.” Vừa dứt lời, chỉ nghe cửa sổ trong phòng phát ra một tiếng, có một bóng đen nhảy ra ngoài, thẳng lướt qua cửa ngoại viện, trong chớp mắt liền không thấy nữa.

    Nữ tử trung niên kêu to một tiếng:” Quả nhiên trốn, mau đuổi theo!”

    Lão nhân lại kêu lên:” Dừng! Ai biết được đây có phải là kế điệu hổ ly sơn hay không!”

    Trầm Lãng vẫn cười ha ha nói:” Tất nhiên là nếu muốn chạy, hắn đã sớm chạy, cần chi phải chờ đến lúc này. Vương Liên Hoa đến tột cùng vẫn có vài phần trượng nghĩa sao.”

    Nữ tử trung niên nghe được nhíu mày nói:” Ta nói Trầm Lãng dù là ai đi chăng nữa, cũng chỉ là vật thế thân. Ta nếu là Vương Liên Hoa, tuyệt đối sẽ không cứu ngươi mà làm liên lụy đến mình.”

    Lão nhân lúc này cũng cảm thấy không chắc chắn, tình hình lại như thế này, rõ ràng đây là thời cơ tốt để bắt Vương Liên Hoa, nếu hắn thật sự chạy thoát, khó có cơ hội lần sau. Chỉ đành cắn răng nói:” Chu Tứ, Ngô Thất, các ngươi theo ta đuổi theo xem sao, Ngũ Nương ngươi ở lại canh chừng bọn họ.” Nói xong lão nhân liền vụt đi ngay, Chu Tứ cùng Ngô Thất cũng đuổi theo ra ngoài.

    Nhất thời trong phòng lại yên tĩnh, chỉ nghe thấy thanh âm Lý đại nương nghẹn ngào, chắc chắn là cực kì sợ hãi, muốn khóc rồi lại không dám khóc, rơi vào tình cảnh này thì người bình thường ai lại chẳng hoảng sợ.

    Ngũ nương hiển nhiên vẫn là có chút đề phòng, chăm chăm nhìn vào cánh cửa tối om kia, sợ Vương Liên Hoa vẫn còn trong đó mà bất ngờ xông ra.

    Đột nhiên có một trận gió, thổi tắt ngọn đèn le lói trên bàn.

    Sau đó là tiếng của một người nhảy xuống.

    Ngọn đèn lại sáng trở lại, Vương Liên Hoa đã mỉm cười đứng bên cạnh ngọn đèn, bóng hắn trải dài dưới đất, che lấp ngọn đèn, nói:” Tối nay gió thật lớn.”

    Trầm Lãng cười khổ nói:” May mà ta vẫn còn sức lực.” Một bên vất vả thoát ra khỏi cái lưới.

    Ngũ nương dường như đã muốn té ngửa trên mặt đất, không nhúc nhích được gì.

    Lý đại nương chỉ yên lặng nhìn bọn họ, nói cũng nói không nên lời.

    Vương Liên Hoa nói:” Đại nương, nơi này thật sự nguy hiểm, người mau chạy nhanh đi, tránh rơi vào tay bọn cường đạo.”

    Lý đại nương muốn chạy đi, nhưng chân lại mềm nhũn, loạng chạng ngã xuống đất. Vương Liên Hoa cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy lão phụ nhân, lập tức đi thẳng ra ngoài cửa, nói:” Đại nương, ngươi nên đi lên trấn trên tìm con của bà đi.”

    Đại nương rơi lệ:” Đêm hôm khuya khoắc, ta lại không biết cưỡi ngựa, nếu gặp phải thổ phỉ, thì ta biết làm sao đây? Xin hai vị thương xót, tiễn ta đi một đoạn.”

    Vương Liên Hoa nghe vậy, thở dài:” Cũng được.” Liền lên ngựa, nhìn Trầm Lãng nói:” Chúng ta tạm thời hộ tống lão phụ nhân rời khỏi đây .”

    Trầm Lãng nói:” Được.” rồi cũng lên một con ngựa khác.

    Lập tức tình thế ngay lúc đó, thay đổi khôn lường.

    Ánh sáng chợt lóe , một tiếng kêu đau đớn vang lên.

    Chỉ thấy Lý đại nương ngã trên mặt đất, tay trái thì bị cái roi ngựa quấn chặt, trong tay lại còn cầm một đoản đao lóe sáng.

    Trầm Lãng ngượng ngùng cười nói:” Ta còn tưởng rằng ngươi cũng bị gạt” Vung tay lên, liền thu hồi cái roi ngựa.

    Vương Liên Hoa cười lạnh nói:” Ta cũng không phải là người đại nhân đại nghĩa như Trầm Lãng.”

    Lý đại nương nằm trên mặt đất vô cùng lo lắng, lại oán hận nói:” Sao các ngươi biết, sao các ngươi biết……?”

    Trầm Lãng nói:” Cũng không có gì, chỉ là những người kia tên gọi là Diệp Nhị, Lão Tứ, Ngũ Nương, Lão Thất, liền đoán rằng ít nhất cũng phải có bảy người. Hôm trước ở Ô Hà Trấn có hai người, cộng thêm bốn người kia, lại chỉ có sáu người, còn thiếu một người. Huống chi mới vừa nãy lúc bọn họ truy đuổi lại đi cả ba người, chỉ để lại một người là Ngũ Nương canh gác, hiển nhiên là bất thường.”

    Vương Liên Hoa cười nói:” Trầm Lãng, không ngờ ngươi lại có thể suy nghĩ được như thế. Thật đúng là không uổng công ta cứu ngươi đến liên lụy chính mình.” Rõ ràng là lấy lời ban nãy của Ngũ nương châm chọc y , Trầm Lãng cũng chỉ có thể cười khổ.

    Vương Liên Hoa nhảy xuống ngựa, đến gần Lý đại nương oán hận đá một cước, tay nắm lấy tóc của lão phụ nhân, nhìn ánh mắt của lão cười lạnh nói:” Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, hai mắt này, chính là đôi mắt của một người mẹ hiền từ, nhưng lại ở trên mặt của ngươi, thật đúng là đáng tiếc. Hay đem nó tặng cho ta, ngươi thấy như thế nào?”

    Lý đại nương sợ hãi đến nỗi không thể phát ra âm thanh, chỉ thấy bàn tay trắng trẻo tinh tế vuốt lên mặt lão, hai ngón tay chỉ thẳng vào dưới mí mắt phải của bà.

    Ác ma kia lại cười.

    Cười đến mỹ lệ hệt như đóa hoa nở rộ trong đêm tối.

    Thanh âm có chút ôn nhu:” Ta bắt đầu đây……”

    Hai mắt nhắm nghiền, thân thể căng thẳng, chuẩn bị chịu đựng hiện thực tàn khốc.

    Tiếng kêu thảm thiết đã ẩn sẵn ở trong lòng, chỉ chờ một hơi phá vỡ cổ họng.

    Nhưng lực nhấn từ ngón tay trên mắt lão phụ nhân lại đột nhiên biến mất.

    Lời nói Trầm Lãng lúc này hệt như thiên âm:” Giữ lão lại đi, còn có chút tác dụng.”

    Thuộc truyện: Đào Hoa