Home Đam Mỹ Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ – Chương 141: Phiên ngoại 1

    Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ – Chương 141: Phiên ngoại 1

    Thuộc truyện: Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ

    *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

    Chuyển ngữ: Andrew Pastel

    “Ngay khoảnh khắc đó, ta chợt nhận ra, ta đã yêu ngươi từ lâu rồi.”

    Mọi người đều nói mùa thu là một mùa tịch liêu. Dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, gió thổi qua, lạnh lẽo mơn trớn, lá khô bay tán loạn, phiến phiến phiêu linh, khiến cho ta buồn vô hạn. Những câu thơ về mùa thu của Cổ nhân cũng rất bi thương oai oán như thế.

    Nhưng Đàm Trình lại không nghĩ vậy. Nhìn những chiếc lá vàng rơi đầy ngoài cửa sổ phòng nghiên cứu, Đàm Trình không nhịn được ngân nga vài khúc ca. Tối hôm qua, cậu đã hẹn gặp Túc Cảnh Mặc, hôm nay sau khi cậu tan tầm, sẽ đến ngoại ô Tây An ngắm rẻ quạt và phong đỏ…… Hơn nữa hôm nay, là sinh nhật Túc Cảnh Mặc ……….

    Cậu đã đặt chỗ ở một nhà hàng cách gian giả cổ Trung Quốc, rất yên tĩnh và thanh lịch, là nơi được đánh giá là địa điểm hẹn hò tốt nhất Tây An. Ngồi trong nhà hàng, nhìn ra cửa sổ thậm chí có thể trông thấy những cây bạch quả phong đỏ hai bên đường, Túc Cảnh Mặc hẳn là sẽ thích.

    Sờ sờ vật trong túi áo, Đàm Trình thỉnh thoảng nhìn lên đồng hồ trên tường. Sao thời gian hôm nay lại trôi chậm đến thế…… Lúc nãy xem đã 3 giờ rưỡi, sao lâu lắm rồi nhìn lại, chỉ mới 3 giờ 50……

    “Đàm Trình hôm nay trông có vẻ vui nha? Lần đầu tiên tôi thấy cậu ngâm nga hát hò đó.”

    Giọng anh Triệu đột nhiên vang lên bên cạnh làm Đàm Trình hoàn hồn. Hơi xấu hổ, cậu đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi: “Rõ vậy à anh?”

    “Đúng rồi, mọi ngày cậu cứ cắm mặt vào đồ cổ ấy, đừng nói hát hò, cậu còn không thèm nghe chúng tôi nói chuyện nữa cơ.” Một nữ đồng nghiệp khác cũng không nhịn được chọc ghẹo cậu: “Mùa thu là mùa tịch bi tịch liêu, nhưng thu tới thấy cậu có vẻ vui.”

    “Có ‘tró FA’ mới tịch bi tịch liêu thôi, có người bên cạnh thì làm gì còn thời gian rảnh để đi bi xuân thương thu.”

    “À ha, anh biết Đàm Trình có người bên cạnh luôn à?” Cô đồng nghiệp nữ cười nói.

    “Sao mà không biết cho được, mười phút ngó đồng hồ một lần, không phải có hẹn với ai thì là gì?” Anh Triệu nhìn Đàm Trình, trêu ghẹo: “Cũng hiếm lắm mới thấy nhóc nhà cậu chờ tan tầm đó.”

    “Đối tượng kết hôn à?”

    Nhìn đồng nghiệp nữ đang hỏi mình, Đàm Trình cười nói: “Đúng vậy.”

    “Thật đúng là, khó lắm mới thấy cậu cười một cái.” Cô đồng nghiệp nữ nhìn chằm chằm Đàm Trình, “Mọi ngày cậu toàn làm cái bản mặt nghiêm túc như ông cụ non khi nghiên cứu. Cậu nên cười nhiều hơn đi, cười rộ lên cũng ra dáng hotboy lắm đó!”

    “Cái gì mà ‘cũng ra dáng’….. Đàm Trình vốn dĩ đã là trai đẹp rồi! Chỉ có mấy cô gu trai kiểu gì ý, cứ thích mấy người tóc dài cười mỉm chi mặt búng ra sữa, có chỗ nào đẹp đâu! Nhìn như con gái!”

    “Này anh Triệu, phụ nữ phản đối ý kiến của anh!” Người cất lời phản đối là cô gái nhỏ tuổi nhất trong đội, Lưu Yến.

    Lưu Yến đặt đồ vật phải mất nửa cái mạng mới khai quật được xuống, tháo găng tay cầm điện thoại chạy đến trước mặt anh Triệu, “Lại đây lại đây, em phải cho anh xem trai đẹp tóc dài đích thực anh mới không quan niệm lệch lạc nữa!”

    Vừa nói, cô gái vừa click mở Weibo, bấm một cái video đứng đầu đưa cho anh Triệu xem, “Thấy chưa! Nhìn thấy chưa! Thấy chiều cao chưa! Thấy dáng người chưa! Thấy mạnh mẽ chưa! Anh Triệu anh nói thử xem anh đã bằng người ta chưa?”

    Đàm Trình đứng đối diện Triệu Hòa Khải nên cũng không nhìn thấy điện thoại của Lưu Yến đang phát video gì, chỉ nghe tiếng con gái la hét chói tai vang ra từ clip. Đàm Trình cũng hơi tò mò, không biết người như thế nào mà làm nữ sinh phấn khích như thế.

    “Đúng là không có nữ tính.” Triệu Hòa Khải xem xong video cũng gục gặc đầu.

    “Dĩ nhiên!” Lưu Yến đắc chí lấy điện thoại về, “Sáng sớm nay trên weibo share clip này quá trời luôn! Em với bạn cùng phòng xem đi xem lại mấy lần! À nghe trên mạng tra ra anh này đang ở Tây An luôn đó! A a a! Em muốn rủ bạn cùng phòng cuối tuần này đi tìm gặp quá!!”

    Đàm Trình nhìn cô gái trẻ đang phấn khích hét chói tai trước mặt mình, hơi bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

    “A! Đúng rồi! Anh Trình! Nghe trên mạng nói theo cảnh vật đằng sau thì hình như là ở công viên phía nam quận Trường An….. Anh ở Trường An phải không? Anh có gặp qua anh này chưa vậy!”

    “Con trai tóc dài à?” Trong đầu bật lên toàn mấy kiểu tóc dài đến vai, Đàm Trình vội vàng lắc lắc đầu: “Anh chưa gặp con trai tóc dài ngang vai nào ở khu đó hết.”

    “Ai nói dài ngang vai!” Lưu yến trừng mắt nhìn mắt Đàm Trình, “Dài hơn nhiều cơ…..”

    “Dài hơn nhiều?”

    Đàm Trình ngẩn người, còn chưa kịp cẩn thận ngẫm lại, Lưu Yến đã bước đến bên cạnh cậu, ngắt lời nói: “Thôi, em cho anh nhìn luôn nè, nhỡ đâu mốt mà anh gặp được thì nhớ gọi cho em! Chụp hình luôn giùm em với!”

    Không đợi Đàm Trình hoàn hồn, cô gái đưa điện thoại đến trước mặt cậu, click mở video.

    Chỉ liếc mắt một cái, Đàm Trình hóa đá tại chỗ.

    Người trong video dáng người cao gầy, rất đẹp, thật sự nổi bật trong nhóm đông những nam nữ già trẻ tập thể dục buổi sáng, có lẽ là đi chung với họ tập Thái Cực quyền, nhưng mà người trong video này đã chỉnh sửa một số đòn quyền, làm vốn là một bài tập dưỡng thân giữ sức khỏe lại như một bài quyền pháp mềm mại mang theo tính xâm lược và tấn công, hẳn là người có học võ, những đợt vung tay như có quyền pháp, uy vũ sinh phong…

    “Anh Trình, anh chưa gặp qua thật à?”

    Đàm Trình không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm người trong video.

    Làm sao mà chưa gặp qua cho được!

    Người này mặc một bộ quần áo thể dục màu xám đậm, giống y như bộ của cậu…..

    Mỗi sáng sớm ngủ dậy, người này sẽ luôn nằm trong lồng ngực cậu, tóc dài đen bóng còn chưa cột lên, tản ra trên gối đầu, trên chăn, trên người cậu……

    Cặp mắt đào hoa như biết cười, khóe môi cong cong đó, cậu có thể si mê coi trọng đến cả đời….

    Đôi chân thon dài, vòng eo nhỏ săn chắc, chiếc cổ mảnh dài, cánh môi màu đỏ nhạt …… cậu đều đã hôn qua…… vẫn còn lại vài dấu vết ái muội đêm hôm trước……

    Túc Cảnh Mặc.

    Hóa ra người làm mọi người xôn xao, là người ngày đêm chung sống với cậu, là người cậu yêu đầy tràn cả tâm hồn……

    Đàm Trình vẫn luôn cảm thấy, vừa đẹp vừa tài như Túc Cảnh Mặc chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý, chỉ là cậu không ngờ lại sẽ bị chú ý nhiều đến thế.

    Nhìn Lưu Yến như muốn gói mang về người trong video, Đàm Trình yên lặng nghĩ, về nhà phải trao đổi thêm với Túc Cảnh Mặc, trao đổi chuyện.. đổi chỗ tập thể dục buổi sáng……

    Cuối mùa thu, những cây phong đỏ và rẻ quạt trồng hai bên đường dần dần ngả vàng, từng đợt lá khô theo gió lạnh bay xuống, phủ sắc vàng cam rực kín cả những con đường.

    Hoàng hôn mặt trời lặn sau những tàn cây rẻ quạt, phong cảnh trước mắt vốn là một cảnh tiêu điều hạ màn trong buồn bã, mà thật ra, ngàn năm trước không phải y chưa từng nhìn thấy những cảnh đẹp như vậy, nhưng mà, đi bên cạnh Đàm Trình, cảm nhận được ánh mắt cậu luôn nhìn về phía mình, tâm tình Túc Cảnh Mặc lại cảm thấy khoan khoái không thể giải thích được.

    “Em định vào nhà hàng kia, ngay ở phía trước mặt đó.” Nhìn chăm chú sườn mặt Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình từ từ chậm rãi nắm lấy tay y. Thấy Túc Cảnh Mặc nhướng mày nhìn bàn tay cậu, cậu cũng không buông ra, khẽ cười lên, “Đã 6 giờ, mình qua đó đi, ngồi trong đó cũng có thể ngắm được rẻ quạt.”

    Túc Cảnh Mặc gật gật đầu, “Vậy đi thôi, ta cũng hơi khát.”

    Nhà hàng Đàm Trình định đến ở cuối con đường, theo phong cách cổ phong, kiến trúc phỏng theo những tửu lầu thời kỳ Giang Nam của triều Minh, phân hai tầng, một tầng là đại sảnh, tầng hai là những phòng riêng có bình phong ngăn cách.

    Túc Cảnh Mặc nhìn quanh đánh giá cách trang trí tửu lầu này, bình phong điêu khắc hoa, tranh chữ thủy mặc, tuy không phải danh phẩm nhưng cũng rất tinh xảo, vị trí ngồi gần cửa sổ cũng rất tốt, có thể thấy người đi trên đường, phong đỏ rẻ quạt, và những lồng đèn đỏ vừa lên đèn.

    Nhìn vẻ mặt chờ mong của Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc cong môi cười nói: “Làm sao ngươi biết ta thích tửu lầu như thế này?”

    Biết Túc Cảnh Mặc thích rồi, Đàm Trình mới nở nụ cười, “Em cũng đoán thôi, nghĩ có lẽ anh sẽ thích đến đây.”

    “Dĩ nhiên là thích.” Tới thời đại này hơn tháng, là một thế giới hoàn toàn xa lạ, ngồi ở đây lại có cảm giác như đã trở về Đại Tự. Nhìn Đàm Trình đang rót đầy rượu cho mình, Túc Cảnh Mặc chợt hơi hoảng hốt, hoảng hốt cảm thấy, Đàm Trình đang ở Đại Tự cùng uống rượu với y.

    Đổ rượu cho Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình cười nói: “Nghĩ lại thì đây vẫn là đầu tiên em uống rượu với anh.”

    “Ừm.” Túc Cảnh Mặc nhẹ ngửi mùi rượu, rồi uống cạn: “Rượu này cũng rất thơm.”

    “Thân thể anh chưa tốt, uống ít thôi.”

    “Mấy ngày nay ta đều tập thể dục buổi sáng, đã khỏe hơn rất nhiều rồi,” Ăn hai đũa thức ăn, Túc Cảnh Mặc cười nói: “Không biết vì sao, ta lại cảm thấy kỳ lạ, tình cảnh như thế này, lẽ ra người ngồi trước mặt ta phải là Ninh Vân Trạch và Trương Kính, nhưng bây giờ lại là ngươi.”

    “Ninh….. Vân Trạch? Trương Kính?”

    Túc Cảnh Mặc gật đầu, “Bạn thân, rất hay đi uống rượu cùng nhau,” Nghĩ nghĩ, Túc Cảnh Mặc nói: “Ngươi, hẳn là gặp qua……”

    “Hở?” Đàm Trình ngẩn người, “Gặp ở đâu cơ.”

    “Ngày đại hôn của ta, ngươi có nhớ người ‘dẫn tán’ và ‘cùng tán ’ không?”

    Đàm Trình nghĩ nghĩ gật đầu nói: “À, nhớ, hai người đó là bạn thân của anh à?”

    “Đúng vậy, những năm ta tại vị, hai người họ giúp ta quá nhiều.” Lại rót đầy rượu, uống xong, Túc Cảnh Mặc nhíu mày thở dài: “Nhưng mà, sau khi ta chết, Túc Cảnh Nghiên sẽ không đối xử tử tế với họ.”

    Nhìn Túc Cảnh Mặc nhíu mày, Đàm Trình xót lòng, cậu vươn tay vịn lại bàn tay Túc Cảnh Mặc đang cầm chén rượu, nhưng lại không biết nên nói gì.

    “Đừng lo.” Thấy Đàm Trình lo lắng, Túc Cảnh Mặc khẽ cười: “Chỉ là nhớ đến hai người họ, tâm sinh cảm khái thôi, có lẽ giờ này, họ cũng chuyển thế, sống hạnh phúc ở nơi nào đó trong thời đại này.”

    Nhìn Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình chậm rãi nói: “Em không cho anh được gì cả.”

    Túc Cảnh Mặc cười, “Không phải ngươi dâng cả bản thân mình cho ta sao?”

    Khẽ động trong lòng, Đàm Trình nhấp nhấp môi, “Cảnh Mặc, hôm là sinh nhật anh……”

    “Ta biết,” Cười nhìn Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc nói: “Cho nên…..?”

    Nhớ đến vật trong túi, Đàm Trình chợt hoảng hốt lên, hít sâu một hơi, Đàm Trình nhẹ run tay, lấy từ áo khoác ra một hộp nhung, kéo Túc Cảnh Mặc đứng lên.

    Túc Cảnh Mặc chưa đoán được Đàm Trình đang định làm gì, chỉ thấy thanh niên trẻ đang lo lắng bối rối bỗng nhiên quỳ một gối trước mặt mình, ngón tay run rẩy lấy ra một chiếc nhẫn, đỏ mặt, lại nghiêm túc ngẩng đầu nhìn chăm chú y.

    “Cảnh Mặc, mình cưới nhau được không?”

    Bộ dạng quẫn bách của thanh niên như thế này vốn sẽ làm người khác bật cười, nhưng Túc Cảnh Mặc lại không thể cười được, định vẫn trêu ghẹo cậu như mọi lần, ‘không phải hai ta đã thành thân rồi sao’? Nhưng Túc Cảnh Mặc lại không nói ra.

    Hơi hé miệng, y nói: “Đàm Trình, lúc ngươi biết được chuyện ta lợi dụng ngươi từ Lâm Tả….. Khi quay về Đại mộ, ngươi còn nhớ, câu đầu tiên ngươi nói với ta là gì không?”

    Đàm Trình ngẩn người,

    “Ta vốn tưởng rằng kế hoạch thất bại, chờ ngả bài với ngươi, trong lòng rất phiền muộn, nhưng không ngờ, ngươi lại nói với ta, phía nam thành phố Tây An có một con đường đầy phong đỏ và rẻ quạt rất đẹp, ngươi muốn dẫn ta đi xem……”

    “Ngay khoảnh khắc đó, ta chợt nhận ra, ta đã yêu ngươi từ lâu rồi.”

    Đàm Trình cười, đeo chiếc nhẫn vào tay người yêu dấu, “Yêu em từ lúc nào?”

    Nhướng mày, Túc Cảnh Mặc cúi người, cong ngón trỏ nâng cằm Đàm Trình len.

    “Ngươi nói thử xem?”

    Giọng nói trêu đùa còn chưa dứt, đã tiêu tán giữa hai cặp môi dán chặt lấy nhau…

    Một nụ hôn điềm mỹ mang theo hơi rượu ngọt nồng…..

    Xong chén cẩu lương thứ nhất =]]

    Mà nhắc đến trai đẹp tóc dài toy lại nhớ đến ông Tinh Dã =]]] Tiếc là ổng xuống tóc rồi =]]]] 

    btw toy vẫn không thể đổi xưng hô hiện đại cho pi sà được vì aura Hoàng đế của ổng mạnh quá huhu =]]]] 

    Thuộc truyện: Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ