Home Đam Mỹ Dật Tiếu Khuynh Thành – Chương 67: Lâm hành tiền

    Dật Tiếu Khuynh Thành – Chương 67: Lâm hành tiền

    Thuộc truyện: Dật Tiếu Khuynh Thành

    Tin rằng mọi người đều đang chờ đến lúc Tiêu Dật nhanh chóng trưởng thành, và bây giờ, như mọi người mong muốn, lại một năm nữa trôi qua, Dật Dật sẽ bước sang tuổi thứ tám.

    Nhắc đến tám tuổi,con số tám này sẽ khiến cho mọi người liên tưởng đến ngay núi Diêm Minh.

    Đúng vậy, Tiêu Dật sẽ nhanh chóng cùng với Ti Lưu Cẩn tới núi Diêm Minh huấn luyện, mà những ngày tháng bình yên của núi Diêm Minh cũng sắp sửa biến mất.

    Kế tiếp là nói đến cảnh Tiêu Dật chia tay với những người khác.

    ……….

    Đầu tiên là nói đến người mẹ ‘thân thiết’ Tiêu Mẫn Nhi và bà ngoại Trương Ngọc Quyên.

    “Vì sao, vì sao, vì sao, vì saoooooooooooooooooo thế hả trời ~~~~”.

    Tiêu Dật thờ ơ, tay vẫn tiếp tục thu dọn hành lý, không để ý đến Tiêu Mẫn Nhi đang ở bên cạnh than khóc dãy nảy.

    “Mẫn Nhi, con nói ít đi vài câu có được không”.Tay Trương Ngọc Quyên cũng không ngừng giúp Tiêu Dật thu dọn hành lí.

    Tiêu Mẫn Nhi bũi môi một cái: “Dật Dật nhà chúng ta đáng yêu như vậy, dựa vào cái gì lại bắt đi huấn luyện mấy thứ ma quỷ của Ti gia chứ, mặt trời thì nắng chói chang như vậy, Dật Dật sao có thể chịu đựng được chứ!”.

    Đối với những lời ai oán của Tiêu Mẫn Nhi, vừa bay đến tai thì lập tức biến mất, Tiêu Dật nhìn nhìn Trương Ngọc Quyên: “Bà ngoại, bà muốn cháu đem nhiều đồ như vậy sao?”.

    “Đúng vậy —- Ơ, bà là cảm thấy những đồ này đều cần dùng đến, cho nên mới ….”.Ngượng ngùng thu tay về, nhìn cái túi hành lí trông như cái núi nhỏ, Trương Ngọc Quyên còn muốn vì mình mà giải thích vài câu.

    “Dật Dật, con rốt cuộc có nghe mẹ nói hay không hả?”.Tiêu Mẫn Nhi tiến đến trước mặt Tiêu Dật: “Chúng ta về nhà đi, đừng đến cái nơi quỷ quái ấy nữa, nghe cái tên đã thấy khủng bố rồi”.

    “Con đã quyết định rồi, nếu như mommy không có giúp thì cũng im lặng một chút đi”.

    Tiêu Dật đem từng cái từng cái một bỏ ra khỏi túi hành lí, nhìn thấy Trương Ngọc Quyên nhịn không được lại đem lén bỏ vào lại trong túi hành lí, trong lòng không ngừng nhắc đi nhắc lại, cái này là để dự phòng, cái kia thì có thể sẽ cần dùng, tất cả phải mang theo hết, ít đi một chút cũng không thể a.

    Tiêu Mẫn Nhi thấy mình khuyên can không có một chút mảy may hiệu quả, vì thế liền một mình trốn vào góc phòng lấy tay vẽ vòng vòng xuống đất, lải nhải nói: “Dật Dật thay đổi rồi ~ Dật Dật không còn nghe lời mommy nữa rồi ~ Dật Dật nhất định là không còn thích mommy nữa rồi ~”.

    Thờ dài, ta mới chỉ là một đứa trẻ tám tuổi thôi mà, tại sao lại bắt ta gặp phải rắc rối với mommy như thế này chứ? Cái trách nhiệm này cũng quá nặng rồi.

    Tiêu Dật buông đồ cầm trong tay xuống, đi tới bên cạnh Tiêu Mẫn Nhi: “Mommy, con cũng là vì lo nghĩ cho tương lai của chúng ta thôi mà.Trước kia không phải con đã nói rồi sao, phải nhanh chóng có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình trong Ti gia, sau đó sẽ quay về sống cạnh mẹ và bà ngoại, đi tới núi Diêm Minh huấn luyện là con đường duy nhất, con phải ở nơi đó nỗ lực cố gắng,sau này mới có thể bảo đảm về sống cùng với mẹ được”.

    “Có thật vậy không?”.Tiêu Mẫn Nhi mắt sáng như sao: “Mẹ biết là Dật Dật giỏi nhất mà”.

    Nói xong liền cho nó một cái ôm như gấu mẹ ôm con.

    Tiêu Dật bị Tiêu Mẫn Nhi kích động mà chà đạp trong ngực vẫn như trước nói: “Bà ngoại, bà đừng nhét đồ vào thêm nữa.Ở núi Diêm Minh đồ gì cũng có, không phải lo thiếu thứ gì đâu”.

    Trương Ngọc Quyên đang ở sau lưng Tiêu Dật lén lút nhét đồ lại vào trong túi hành lý xấu hổ mà dừng tay lại.

    ……………

    “Thầy giáo, đây là bài tập của em”.

    Tiêu Dật vẫn như mọi khi, đi tới văn phòng của Lưu Minh giao lại bài tập.

    “Trò Ti Lưu Dật”, Lưu Minh đùng một cái thay đổi thái độ, nghiêm túc nhìn Tiêu Dật.

    “Dạ?”.

    “Nghe nói trò sẽ theo qui tắc của Ti gia đến khu huấn luyện,”.Lưu Minh luyến tiếc: “Thầy cảm thấy mình….”.

    Không để cho Lưu Minh thao thao bất tuyệt diễn tả cảm xúc, Tiêu Dật ngay lập tức chặn lời nói của anh ta: “Thầy giáo, cho dù là em phải đi huấn luyện, nhưng trước mười ba tuổi, thời gian học cũng không bị ngắt quãng, nên nếu thầy có đề tài nào khó khăn, cứ xắp xếp đưa cho em, khi em có thời gian sẽ làm thật tốt giao cho thầy”.

    Vừa nghe thấy thế, vẫn có thể ở trường học ngắm tiểu mỹ nhân, hơn nữa những đề tài bảo bối cực cưng khó lại được giải quyết, Lưu Minh lập tức cảm thấy mỹ mãn nói: “Bài tập để ở chỗ này đi”.

    Quay đầu lại tiếp tục cầm quyển sách lên chăm chú đọc.

    “Dật Dật, Dật Dật”.

    Vừa mới đi ra khỏi văn phòng, chợt nghe thấy tiếng của Nam Cung Hạo Nhiên ở đằng xa vừa chạy vừa gọi.

    “Có phải cậu cũng giống như bọn Ti Lưu Du,bắt đầu trở nên bận rộn phải không?”.

    Trong mắt Nam Cung Hạo Nhiên mô hồ như có ánh lệ chớp động.

    “Ừ, nhưng mà vẫn có thể đến thăm tớ mà”.Tiêu Dật an ủi.

    “Nhưng mà, chúng ta sẽ không được chơi cùng nhau nữa”.Cúi đầu, Nam Cung Hạo Nhiên vê vê góc áo của mình.

    “Hạo Nhiên bao nhiêu tuổi rồi?”.

    “Chín tuổi”.

    “Cậu xem, cậu sẽ rất nhanh đến tuổi mười ba, sau đó cậu cũng phải chịu sự huấn luyện của gia tộc, đến lúc đó chúng ta có muốn gặp nhau ở trường cũng không có khả năng, bây giờ cậu có thể chấp nhận được tình cảnh như vậy sao?”.

    Nam Cung Hạo Nhiên mở to hai mắt lắc đầu: “Đương nhiên là không thể rồi”.

    “Chính vì thế, bây giờ chúng ta vẫn còn học cũng với nhau, chẳng qua là thời gian chơi cùng nhau ít đi, như vậy cũng có thể sắp xếp được.Thật ra đây là giai đoạn chuyển giao, chờ cậu đến mười ba tuổi sẽ không còn quá khó để tiếp nhận nữa”.

    “Đúng ha”.

    Làm trẻ con tốt xấu gì cũng đã tám năm rồi, bên trong hình hài của trẻ con cũng đã lăn lộn lâu như vậy, Tiêu Dật càng ngày càng phục mình trong công việc vận động tư tưởng cho trẻ con.

    Đem Nam Cung Hao Nhiên ngoan ngoãn khuyên xong,tiếp theo Tiêu Dật phải nói một lời chia tay cực kỳ khó khăn.

    Trong vườn hoa được ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, có một thiếu niên tóc xám đang nhắm hờ mắt tận hưởng những ánh nắng đẹp đẽ của buổi chiều này.

    Nghe được có tiếng bước chân từ xa, Mộc Tuyết Dương mở mắt, hướng về phía người đi tới mỉm cười: “Linh”.

    “Hôm nay có thấy trong người khó chịu chỗ nào không?”.Tiêu Dật theo thói quen hỏi Mộc Tuyết Dương đang ngồi trên xe lăn, lần lượt bóp hai chân của cậu ta.

    “Không”.Mộc Tuyết Dương vuốt mái tóc đen mềm mại của Tiêu Dật, “Bởi vì tôi nghe lời,mỗi ngày đều uống thuốc theo lời dặn của Linh a”.

    “Tôi phải lên núi Diêm Minh rồi”.

    Khóe miệng Mộc Tuyết Dương không hề thay đổi, nở một nụ cười ấm áp: “Vậy thì đi thôi, tới nơi rồi thì phải chú ý tự chăm sóc bản thân mình đó, nghe chưa”.

    “Nhưng mà, cậu……”.Tiêu Dật ngẩng đầu, lo lắng nhìn Mộc Tuyết Dương.

    “Linh không tin tưởng tôi sao?”.Mộc Tuyết Dương ngừng cười nghiêm mặt lại, “Nói gì thì nói tôi cũng đã trải qua một đời người, lại thêm số năm tôi làm quỷ, tốt xấu gì so với cậu cũng phải hơn chứ”.

    Thấy Tiêu Dật vẫn im lặng nhìn mình, vẻ mặt Mộc Tuyết Dương dịu lại, thờ dài nói: “Cậu lo lắng cho tôi,tôi biết,nhưng không phải vẫn còn anh trai tôi nữa sao? Anh ấy sẽ chú ý đến tôi.Hơn nữa cậu cũng không phải là một đi không trở lại, ở trường học, cậu vẫn có thể đến thăm tôi mà. Vậy thì cậu còn lo lắng cái gì nữa?”.

    “Bởi vì cơ thể của A Phong”.Tiêu Dật bũi môi cằn nhằn: “Thật sự là rất yếu a”.

    “Đúng, tôi rất yếu a. Cậu đã nói muốn trị khỏi bệnh cho tôi, vậy thì nhanh đến núi Diêm Minh, đem hết y thuật của Ngô Cù gì đó mà học cho bằng sạch, quay lại đây chữa khỏi cho tôi”.

    Trong lòng thầm tính toán sẽ kê cho Mộc Tuyết Dương một đơn thuốc thật dài,dặn dò thật cẩn thận việc Mộc Tuyết Dương uống thuốc đúng giờ, Tiêu Dật cuối cùng cũng gật đầu.

    ………..

    Tối ngày trước khi đi đến núi Diêm Minh.

    Nằm trên giường nhưng không tài nào ngủ được, Tiêu Dật đã lâu không bị mất ngủ như thế này.

    Rõ ràng là kể từ lần Ti Tu Dạ đi công tác, mới là trải qua lần đầu.Trở mình quay lại, Ti Tu Dạ vẫn còn nằm cạnh bên mình mà, chẳng lẽ, bởi vì quá nôn nóng sao? Tiêu Dật nằm miên man suy nghĩ, chung quy lại vẫn có cái gì đó không hợp lý.

    “Dật Nhi, sao vẫn còn chưa ngủ,ngày mai xe sẽ tới rất sớm để đón hai đứa đi”.Ti Tu Dạ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiêu Dật.

    Đúng rồi, chỗ là lạ là ở đây, Tiêu Dật bỗng nhiên phát hiện ra, bò lên,nửa người nằm úp lên người Ti Tu Dạ.

    “Cha không có điều gì muốn nói sao?”.

    Trong bóng tối tiếng cười nhẹ của Ti Tu Dạ khẽ vang lên.

    “Thế cha cần phải nói điều gì sao?”.

    Tuy rằng không nhìn thấy được biểu hiện của Ti Tu Dạ, Tiêu Dật vẫn cố gắng trừng mắt về phía đầu của hắn.

    Lúc sau thì liền rơi vào im lặng, trước kia  mỗi ngày trước đi làm về đều là nói bô lô ba la một tràng dài dằng dặc, giống như hận không thể biến mình thành một con búp bê đem bỏ vào túi áo rồi đi làm.Bây giờ thực sự là rất đáng nghi rồi.

    Dường như từ trong bóng tối có thể nhìn thấy được vẻ giận dữ của Tiêu Dật, Ti Tu Dạ vươn tay chuẩn xác mà nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật.

    “Sao cha lại nhớ  hồi trước có người nào đó cảm thấy cha thực sự rất phiền, thực sự nói rất nhiều vậy ta?”.

    Tiêu Dật đem mặt dí vào lồng ngực Ti Tu Dạ, rẫu rĩ nói: “Con ngày mai là không còn ở nhà nữa rồi nha”.

    Hai người đều biết, Ti Tu Dạ bận rộn như vậy, ban ngày nhất định sẽ phải đến công ty làm, mà Tiêu Dật cũng là một học trò gương mẫu, cũng phải đến trường đi học. Đáng lẽ bọn họ còn có thể ở cạnh nhau vào buổi tối cuối tuần, nhưng từ ngày mai trở đi, tất cả đều tan như bọt nước.

    Trước khi mười ba tuổi, mỗi tháng chỉ được về nhà có một lần, sau khi qua tuổi mười ba thì đến một lần cũng chẳng được về.

    Lúc này đây, thật sự là sắp phải xa nhau lâu thật lâu rồi, chẳng lẽ Ti Tu Dạ dễ dàng như vậy nói lời tạm biệt sao?

    Thấy Tiêu Dật vẫn nằm ở trên người, đem toàn bộ cơ thể của nó ôm vào trong lòng, Ti Tu Dạ lại một lần nữa cảm nhận được hoàn chỉnh sự thỏa mãn mà bé con này đem lại cho mình.

    Tiêu Dật cũng không nói gì, cứ thế im lặng.

    Lâu đến nỗi lúc Tiêu Dật chuẩn bị tiến vào mộng đẹp thì Ti Tu Dạ nói một câu.

    Cũng bởi thời gian cũng quá lâu, Tiêu Dật cũng quá mệt mỏi, cho nên một thời gian lâu sau đều cho câu nói đó như là ảo giác của chính mình.

    Khi đó Ti Tu Dạ nói: “Dật Nhi, hãy nhanh quay về”.

    ……..

    Bên này rất nhiều người đang u sầu trong bầu không khí chia tay thì bên kia, vẫn có người đang vui vẻ háo hức.

    “Tiểu Du, chị nói xem, Dật Dật sau khi đến đây, sẽ tới bộ của người nào trước”.

    “Tốt nhất là nên đến chỗ của chị, hơn nữa đến rồi ở luôn không đi nữa”.

    “Chị nghĩ tốt đẹp quá rồi đấy, em ấy chắc chắn sẽ phải luân phiên một vòng ngây ngốc qua cả ba bộ ”.

    “Chị nghĩ lại thì thấy, Dật Dật có thể đến đây là tốt rồi, thế này thì chúng ta có thể hàng ngày được nhìn thấy Dật Dật rồi”.

    “Em mặc kệ tất cả, Dật Dật tới đây rồi, nhất định phải đến ở chỗ của em.”.

    “Em lại đây, hừ, chị sẽ không để cho Dật Dật ở cái phòng giống như chuồng heo của em đâu”.

    Thuộc truyện: Dật Tiếu Khuynh Thành