Home Đam Mỹ Dật Tiếu Khuynh Thành – Chương 84: Thùy đích ma nan

    Dật Tiếu Khuynh Thành – Chương 84: Thùy đích ma nan

    Thuộc truyện: Dật Tiếu Khuynh Thành

    Mình cũng muốn đi luôn rồi, nhưng mà, trừ khi cái tên Y Ân kia bị Diêu Dạ đánh cho mất trí nhớ,còn không, chờ khi cậu ta tỉnh lại thể nào cũng có nhớ đến là đã nhìn thấy mình trước khi ngất đi, lúc ấy sẽ lại có một đống chuyện rắc rối xuất hiện.

    Tiêu Dật bất đắc dĩ thở dài, đi đến bên cạnh người đẹp Y Ân đang ngủ, lay lay cậu ta.

    “Y Ân, Y Ân?”.

    “….Hử?”.

    Y Ân mơ mơ màng màng được Tiêu Dật đánh thức dậy.

    “Đau quá”.

    Sờ sờ lên cổ mình, Y Ân đau xót kêu lên.

    Vất vả lắm mới ngồi dậy được, đến lúc này đầu óc Y Ân mới trở lại bình thường.

    “Kẻ xấu xí, cái tên vô sỉ đánh tôi đâu rồi? Mà chỗ này là chỗ nào? Vì sao tôi lại ở chỗ này? Cái tên vừa nãy rốt cuộc là ……”.

    Tiêu Dật vội vàng cắt ngang những câu hỏi liên tục như súng liên thanh của cậu ta: “Tôi cũng không rõ lắm, lúc tôi gặp tên kia cũng chỉ nghĩ rẳng hắn là một người hầu muốn hỏi đường thôi.Tên kia đánh cậu bất tỉnh xong cũng đánh rôi bất tỉnh.Tôi cũng vừa mới tỉnh dậy xong.”.

    “Chỗ này bẩn chết đi được”.Y Ân gắng gượng đứng dậy, ra sức phủi những bụi bặm và cỏ khô bám trên người mình, “Nếu như để tôi gặp cái tên khốn nạn ấy một lần nữa, nhất định sẽ băm hắn ta ra làm tám mảnh”.

    “Vấn đề hiện tại của chúng ta là làm cách nào có thể về nhà được”. Tiêu Dật nhìn bốn xung quanh một chút, “Cũng không biết chừng ở chỗ này có dã thú”.

    “Cái gì? Dã thú, không được, tôi muốn lập tức rời khỏi đây! Tôi là người sinh ra đã đoan trang như vậy, sao có thể an táng trong bụng dã thú được chứ!”.Y Ân nghe thấy vậy, bất chấp người mình vẫn còn lôi thôi, vẻ mặt bắt đầu kích động.

    “Trên người có mang theo phương tiện thông báo nào không?”.Tiêu Dật bởi vì tham gia bữa tiệc buổi tối nên đã thay bộ quần áo có chứa điện thoại.

    “Đương nhiên là không có rồi”. Y Ân hùng hồn trả lời.

    Bỗng nhiên từ bụi cỏ bên cạnh Y Ân vang lên một âm thanh.

    “Á á aaaaaaaaa……”.

    Y Ân hoảng sợ la lên, loạng choạng chạy qua chỗ khác.

    “Cậu ————-”.Tiêu Dật nhìn về phía bóng lưng Y Ân, muốn ngăn cậu ta lại, nhưng chỉ nhìn thấy cậu ta vấp phải cành cây mà ngã ụp xuống, “Chờ chút”.

    Tiêu Dật nhìn thấy mặt mũi Y Ân khóc đến lem luốc, nước mắt, bùn, là khô, kết hợp với nhau, làm cho người ta không thể nhận ra người đang ngồi khóc ở đây lúc trước là một mỹ thiếu niên.

    “Cậu có bị làm sao không?”.Tiêu Dật ngồi xuống hỏi.

    “Có,”.Y Ân vốn được nuông chiều từ bé, hai mắt chuẩn bị ngấn lệ,chìa cánh tay ra,sụt sùi nói: “Cánh tay, đau quá”.

    Tiêu Dật nhìn, thì ra là cánh tay của Y Ân bị một viên đá sắc nhọn làm cho bị thương, máu chảy liên tục.

    “Tôi nghĩ thì thấy nơi này là rừng núi, hẳn là sẽ có thảo dược cầm máu”.

    “Vậy cậu còn không mau đi tìm đi”.

    Thể xác và tinh thần của Y Ân đều bị thương, nên đem tất cả những gì tủi hờn bực bội trút hết lên trên người Tiêu Dật.

    “Hử, phấn hoa đó ———–”.Tiêu Dật phát hiện thấy một cây hoa dại nhỏ bên cạnh chân của Y Ân, mắt liền tỏa sáng.

    “Nhanh, đưa cho tôi”.

    Lúc này Y Ân đang nhếch nhác đã không còn thèm để ý đến hình tượng mỹ nhân của mình, thô lỗ đẩy Tiêu Dật ra,gần như là muốn đem cây hoa nhỏ nhắn đáng yêu đáng thương kia bóp nát, nắm lấy cây hoa đắp lên vết thương của mình.

    “Cây hoa đó không có khả năng cầm máu”.

    Tiêu Dật chưa kịp nhìn đã bị Y Ân xô sang một bên, vừa mới quay đầu lại, thấy việc Y Ân đang làm, vội vàng muốn ngăn cản nhưng đã không kịp rồi.

    “Cây hoa đó không thề cầm máu được, tôi muốn thu thập là để điều chế thuốc bột”.

    Trong lòng bỗng nhiên xuất hiện dự cảm không tốt, đồng thời trên người cũng xuất hiện cảm giác kì lạ, Y Ân hỏi: “Cậu làm thuốc bột gì?”.

    “Muôn tím nghìn đỏ”.Nhìn thấy vẻ mặt không hiểu gì hết của Y Ân, Tiêu Dật giải thích: “Chính là, khi dính vào người sẽ tạo ra rất nhiều bọc tím và bọc đỏ”.

    Y Ân trừng Tiêu Dật, vừa cúi đầu nhìn những bọc nho nhỏ màu đỏ trên tay mình: “Cậu không còn chuyện tốt đẹp gì để làm hay sao? Mà lại nghiên cứu cái loại thuốc này! Còn nữa,không phải là loại thảo dược cầm máu cho tôi, cậu kích động như vậy làm gì”.

    Nghe những lời trách móc của Y Ân, Tiêu Dật cũng chẳng còn gì để nói.Tôi vừa rồi đâu có nói cây hoa đó là dùng để cầm máu, còn nữa, tôi thực sự kích động sao? Vậy so với cái người vừa nãy kích động đẩy người ta sang một bên thì gọi là gì?.

    “Cây hoa kia chỉ có một phần trong thành phần chế thuốc, thực ra nó chỉ biết sinh ra những bọc nhỏ màu đỏ thôi”.

    Lời nói của Tiêu Dật xem ra cũng có thể trấn an ý muốn phát điên của cậu ấm Y Ân, những cũng chỉ có tác dụng trong một lúc.

    Y Ân khi thì kêu đau, khi thì mắng chửi, lúc lại tỏ ra vẻ tủi thân, lúc lại cảm thấy sợ hãi.Cuối cùng Tiêu Dật cũng tìm thấy thảo dược có thể cầm máu được cho Y Ân.

    “Tôi, tôi sẽ chết sao?”.

    Với ý nghĩ mất máu quá nhiều thì sẽ chết, Y Ân cũng chẳng thèm quan tâm đến những cái bọc nhỏ màu đỏ mọc đầy trên người mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lo lắng nhìn Tiêu Dật đang băng bó cho mình, dù sao tính mạng vẫn là quan trọng nhất.

    Bộ dạng đáng thương như vậy, làm cho Tiêu Dật không nhịn được mà cười  : “Không, chỉ là mất máu một chút thôi, khi nào về ăn bồi dưỡng một chút là không có vấn đề gì”.

    Nhưng Y Ân không hề chú ý đến lời nói của Tiêu Dật, toàn thân như bị lạc trong nụ cười kia của Tiêu Dật.

    Có phải mình mất máu quá nhiều rồi nên sinh ra ảo giác hay không? Tại sao bỗng nhiên cảm thấy cái tên xấu xí này cười lên lại đẹp đến như vậy? Nhất định là đầu óc choáng váng rồi. Nhưng mà, cái ảo giác kia, thực sự, thực sự rất đẹp a.

    Mặt đỏ hây hây lộ ra vẻ ngượng ngùng, sắc mặt của Y Ân so với lúc trước xem ra cũng khá hơn nhiều.

    Tiêu Dật không có thời gian rảnh rỗi mà ngồi chăm sóc cho Y Ân, sau khi băng bó vết thương cẩn thận xong liền đi đến dưới gốc cây nhặt những cành cây nhỏ.

    “Cậu làm gì vậy?”.

    Y Ân yếu ớt ngồi nhìn theo Tiêu Dật.

    “Nếu như không thấy hai người chúng ta, thì những người trong buổi tiệc chắc chắn đã phát hiện ra, bây giờ cũng có thể là đang đi tìm rồi”.Tiêu Dật đem những cành cây xếp thành một đống, “Bộ dạng cậu như thế này, bước đi còn khó khăn nữa là nói đến chuyện tìm đường ra”.

    “Tôi sẽ đốt một đống lửa xem xem có thể dẫn người đến chỗ này hay không”.

    Khói bắt đầu từ từ bay lên, xung quanh cũng bắt đầu yên tĩnh trở lại.

    “Sẽ có người đến tìm chúng ta sao?”.

    Mi mắt của Y Ân đang có xu hướng từ từ rũ xuống,giọng nói có chút buồn ngủ.

    “Cậu là con trai của tổng thống M quốc, bọn họ sao lại không tớ tìm cậu cơ chứ”.

    Dựa vào thân cây, Y Ân cúi đầu, giống như không nghe thấy lới nói của Tiêu Dật: “Cậu là cậu chủ của Ti gia, dù như thế nào thì bọn họ cũng tới tìm cậu, tìm được cậu thì cũng tìm được tôi”.

    “Cậu, không sao chứ? Có phải là thấy lạnh không?”.Thấy Y Ân ngồi co ro thành một đống, Tiêu Dật ngồi sát lại.

    “Trước kia tôi,”.Y Ân vẫn đắm chìm vào suy nghĩ của mình như trước “mơ thấy một giấc mơ.Tôi ngồi giữa một cánh đồng hoang, cứ như thế chờ đợi rồi lại chờ đợi, nhưng không một ai đến cứu tôi.Chỉ có một mình tôi, không ai nhớ tới tôi, không ai quan tâm tôi, chỉ có một mình tôi”.

    “Nhưng mà,”.Y Ân ngẩng đầu lên cười cười: “Cũng may, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi”.

    Thực sự chỉ là mơ thôi sao? Nhìn khuôn mặt Y Ân vẫn còn những vết bẩn và những điểm màu đỏ nho nhỏ,Tiêu Dật cảm thấy có lẽ bây giờ nhìn có vẻ thuận mắt hơn.

    ……

    “Y Ân thiếu gia, Lưu Dật thiếu gia! Các cậu đang ở đâu vậy?”.

    “Nhìn kìa, bên kia có khói bốc lên”.

    “Mau, mau qua đó xem sao”.

    “Y Ân thiếu gia, Lưu Dật thiếu gia, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được hai người”.

    “Mau tới giúp, hình như Y Ân thiếu gia bị thương”.

    Sau một hồi ồn ào huyên náo qua đi, cái đêm ở nơi hoang dã của Tiêu Dật và Y Ân rốt cuộc đã kết thúc.

    ………

    Toàn thân bụi bặm đã được tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ ngủ thoải mái, Tiêu Dật cứ mặc đồ ngủ như thế mà đi ra.

    Nhưng khi nó đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở trên giường kia,thì nó biết, buổi tối hôm nay của nó vẫn chưa kết thúc.

    “Con xin lỗi”.

    “Dật Nhi đang nói gì vậy,”.Ti Tu Dạ cười nói: “Sao đột nhiên lại nói xin lỗi vậy chứ?”.

    Tiêu Dật nhìn thấy như vậy, biết chắc trong lòng Ti Tu Dạ đang rất rất giận.

    “Con không nên coi nhẹ an toàn của bản thân mà đi theo người khác”.

    “Dật Nhi có phải quên cái gì rồi không, hay là muốn cha bổ xung thêm, ví dụ như là, CÁI – NGƯỜI – KIA – LÀ – AI? Sát thủ đệ nhất của Lưu Kim sao?”.

    “Lẽ ra con phải nói sớm cho cha biết, để cha khỏi phải lo lắng cho con”.Tiêu Dật leo lên người Ti Tu Dạ: “Con thực sự rất rất xin lỗi”.

    “Aizzzzz,”.Nhìn vào đôi mắt màu tím thuần khiết kia, Ti Tu Dạ biết mình không có cách nào để kiên quyết tới cùng, không khỏi thở dài một tiếng, ôm nó vào lòng: “Dật Nhi, con rốt cuộc là muốn cha làm như thế nào đây? Vì sao con lúc nào cũng có thể gặp những tình huống như vậy chứ?”.

    Trong buổi tiệc, bị một đống người vây quanh, bên cạnh còn có một người phụ nữ cứ ríu ra ríu rít, làm cho trong lòng Ti Ti Dạ không khỏi phát bực cùng không đủ kiên nhẫn.

    Khi hắn quay đầu lại tìm Tiêu Dật lại phát hiện ra chỗ mà đáng nhẽ bé con kia phải đứng thì lại trống không.

    Đẩy đám người kia qua một bên, bỏ lại khách khứa, Ti Tu Dạ đi ra hành lang bên ngoài, gọi người mà mình phái đi âm thầm bảo vệ Tiêu Dật, thì được biết Dật Nhi của mình lại ngoan ngoãn đi theo kẻ đứng đầu tổ chức sát thủ ‘Sát’ – Diêu Dạ.

    Bởi vì là đệ nhất sát thủ nên Diêu Đạ dã sớm chú ý đến người bảo vệ bí mật, tuy người bảo vệ đã phát ra khí trường nhưng lại không có cách nào cử động được, thế nên mới bị mất dấu vết của tiểu thiếu gia.

    Cái loại tâm trạng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì,thì đây chính là lần thứ hai trong đời mà Ti Tu Dạ trải qua, lần đầu tiên chính là lúc Tiêu Dật bị bắt cóc,nhưng cũng không tài nào có thể giận được bé con đang ở trên người mình.

    Ti Tu Dạ cực kỳ không thích cái cảm giác những chuyện không nằm trong vòng kiểm soát của chính mình.

    “Vừa rồi con không bị thương, sao không bỏ lại cái tên nhóc kia mà về trước”.

    Cũng biết Ti Tu Dạ là người vô tình như vậy, nhưng Tiêu Dật vẫn nói: “Người ta dầu gì cũng là con trai của tổng thống của M quốc, người mà cha hợp tác làm ăn, sao lại nói giống như là quăng đi một đống rác như thế? Nếu như một mình quay trở về, bọn họ sẽ không cảm thấy kì lạ hay sao?Nếu tổng thống Ái Đức Hoa biết được, như vậy chẳng phải là đem phiền phức tới cho cha hay sao?”.

    “Con đã gây cho cha không ít phiền phức rồi, thêm một cái nữa cũng không vấn đề gì”. Ti Tu Dạ hừ lạnh: “Dù sao cũng không được phép có lần sau nữa.Sau này, nhỡ may có gặp nguy hiểm, chỉ cần bảo vệ tốt bản thân mình là được rồi, còn những kẻ khác thì cứ làm giống như cha,không thèm để ý đến chúng”.

    Nghe Ti Tu Dạ ngang ngược qui định, Tiêu Dật quyết định: không nên mở miệng ra phản bác là tốt nhất, khi đàn ông giận dữ, đầu tiên là phải dùng chính sách làm yên lòng, cũng chỉ là một cái qui định thôi mà, chờ đến sau này gặp rồi tính sau.

    Thuộc truyện: Dật Tiếu Khuynh Thành