Đệ nhất thi thê – Chương 169-176

    1520

    Thuộc truyện: Đệ nhất thi thê[Có Audio]

    ★ Chương 169 – Em ấy là người yêu của cháu! ★

    Hai giờ sau, hai người vẫn còn hừng hực chiến đấu trên giường, tứ chi đan chặt vào nhau, cơ thể điên cuồng rong ruổi, tiếng thở dốc càng lúc càng khàn khàn, đồng thời tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng hai người sung sướng rên lên, phóng hết dục vọng ra ngoài.

    Mộ Nhất Phàm thỏa mãn nằm nhoài trên giường, dường như mệt mỏi chẳng muốn động đậy, tự đáy lòng thấy mình say trong ngọt ngào, có thể làm tình với người mình yêu, cùng người ấy hòa làm một thể, thật sự là một chuyện rất hạnh phúc, rất rất hạnh phúc.

    Nếu không phải sợ làm nhiều sẽ tổn hại đến sức khỏe, anh còn muốn làm thêm.

    Lại nói, nếu như đặt việc này vào mấy tháng trước, có đánh chết anh cũng không tin mình sẽ bị một người đàn ông đè xuống dưới thân, làm tình với đàn ông, hơn nữa, còn muốn hết lần này đến lần khác, thể như làm bao nhiêu cũng không đủ.

    Chiến Bắc Thiên nằm úp sấp trên lưng Mộ Nhất Phàm, hôn lên cần cổ trắng nõn nà, khàn giọng hỏi: “Phía dưới có đau không?”

    “Em là tang thi đấy, năng lực khép miệng vết thương mạnh như vậy, sao có thể đau được, phải rồi, anh lấy dầu bôi trơn từ đâu ra đấy? Chẳng lẽ trước đấy anh…”

    Chiến Bắc Thiên cắt ngang suy nghĩ bậy bạ của anh: “Em để quên dầu bôi trơn ở huyện Ngô Đồng, Hướng Quốc đi lấy về đưa cho anh.”

    “Sao cậu ta không nói sớm, làm em cứ thấp thỏm lo chuyện này mãi.” Vẻ mặt Mộ Nhất Phàm hết sức bức xúc, sau đó anh nhìn số bao đã dùng qua trong thùng rác, lo lắng nói: “Anh chắc là không bị lây nhiễm chứ?”

    Bên trong có gần mười cái bao, đương nhiên, một nửa trong số đó là của anh, anh sợ mình bắn bẩn ra chăn, cho nên cũng đeo bao vào, tránh tinh dịch bắn ra lây sang Chiến Bắc Thiên.

    Chiến Bắc Thiên khẽ cười: “Làm nhiều như vậy, giờ mới hỏi cái này, không phải quá muộn rồi à?”

    Mộ Nhất Phàm chau mày lại: “Em lo mình trong lúc nhất thời vui sướng, lây virus sang cho anh.”

    Chiến Bắc Thiên hôn lên vành tai anh, nói: “Đừng lo, anh không dễ bị lây như vậy đâu.”

    Mộ Nhất Phàm nghĩ tới lúc Chiến Bắc Thiên làm xong, có thể tới linh tuyền trong không gian tắm cho tiêu độc, không còn lo lắng nhiều như vậy nữa.

    Ngay sau đó, anh nghĩ ra cái gì đó, kêu to lên: “Tiêu rồi.”

    “Sao vậy?” Chiến Bắc Thiên nhìn anh.

    Mộ Nhất Phàm vội xoay người nói: “Không phải anh nói sẽ tới chỗ ông nội tán gẫu sao? Đã hơn hai giờ rồi, chắc ông anh giận lắm.”

    Chiến Bắc Thiên giúp anh vén tóc trên trán, nhạt giọng nói: “Chú Thái lừa đấy.”

    “Sao chú ấy lại muốn lừa anh?”

    Mộ Nhất Phàm khó hiểu hỏi, nhưng nhanh chóng hiểu rõ nguyên nhân bên trong, hỏi: “Có phải chú ấy không đồng ý chúng ta ở với nhau không?”

    “Không có chuyện đấy đâu.” Chiến Bắc Thiên ngồi dậy bế Mộ Nhất Phàm lên, đi vào phòng tắm tắm sạch cho hai người, sau đó lại ôm anh đi lên giường nằm: “Còn mấy tiếng nữa là tới sáng, nghỉ ngơi đi.”

    Thế nhưng Mộ Nhất Phàm lại không ngủ được, liền trở mình nằm bò trên giường, hôn lên mặt Chiến Bắc Thiên một cái, hỏi: “Giờ quan hệ chúng ta coi như tiến thêm một bước rồi, có đúng không?”

    Chiến Bắc Thiên nhìn anh, vươn tay lên xoa xoa tóc anh, không lên tiếng.

    “Liệu có phải anh càng thêm tin tưởng em không?” Mộ Nhất Phàm lại hỏi.

    Chiến Bắc Thiên khẽ chau mày, hắn nghĩ có lẽ trong lòng Mộ Nhất Phàm có bóng ma rất lớn với chuyện trước đây hắn nghi ngờ anh.

    Hắn kéo anh ôm sát vào lòng mà cam kết: “Sau này dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không nghi ngờ em, cho nên em không phải lo chuyện này nữa.”

    “Em biết, chỉ là chuyện em định nói tiếp theo đây, em sợ anh sẽ cho rằng em đang gây chia rẽ ly gián.” Đương nhiên giờ Mộ Nhất Phàm tin tưởng Chiến Bắc Thiên, chỉ là dù sao việc này cũng khá đặc thù, nói rõ hơn một chút thì sẽ tốt hơn.

    Đây cũng là lý do vì sao anh lại chọn sau khi quan hệ hai người tiến thêm một bước, mới nói chuyện này ra.

    Chiến Bắc Thiên bị câu nói của anh làm gợi lên hứng thú, lấy tay lên chống đầu nhìn anh: “Em nói xem là chuyện gì, sau khi nghe xong anh sẽ tự có nhận định của mình, sẽ không dễ dàng hiểu lầm em.”

    Mộ Nhất Phàm do do dự dự một hồi, mới mở miệng nói: “Em họ Chiến Nam Thiên của anh là tang thi, là tang thi cao cấp, so với em còn cao cấp hơn.”

    Ánh mắt Chiến Bắc Thiên hơi giật mình.

    Hắn không ngờ Mộ Nhất Phàm lại nói một chuyện giật gân như vậy, chẳng trách Mộ Nhất Phàm lo hắn cho rằng anh đang chia rẽ gây ly gián.

    “Trước mạt thế, em từng gặp Chiến Nam Thiên ở biệt thự thành G, lúc đó anh ta đã biến thành tang thi, hơn nữa đã là tang thi cao cấp. Phải rồi, lúc đó anh ta còn nói đặc biệt tới thành G để gặp em, nhưng mà lúc đó em không biết anh ta là ai, anh ta còn bảo em có chuyện gì thì tới thành B tìm anh ta, mãi đến khi em tới thành B, mới biết anh ta chính là Chiến Nam Thiên.”

    Mộ Nhất Phàm nói xong, lặng lẽ nhìn Chiến Bắc Thiên, muốn nhìn xem Chiến Bắc Thiên phản ứng thế nào.

    Chân mày của Chiến Bắc Thiên nhíu chặt lại: “Sao Nam Thiên lại biến thành tang thi, nó…”

    Ở kiếp trước của hắn, rõ ràng Nam Thiên là dị năng giả, sao kiếp này lại biến thành tang thi.

    Ngay sau đó, Chiến Bắc Thiên nghĩ tới lời Chiến Quốc Hùng nói ngày hôm nay, ánh mắt khẽ thay đổi, nói với Mộ Nhất Phàm: “Anh tin lời em nói.”

    “Thật á?” Ánh mắt Mộ Nhất Phàm sáng lên.

    Anh thật sự rất lo Chiến Bắc Thiên sẽ không tin anh, dù sao thì ở kiếp trước Chiến Nam Thiên cũng không phải tang thi.

    Chiến Bắc Thiên khẽ đáp một tiếng: “Lúc đó nó tới thành G tìm em làm gì?”

    “Không biết, anh ta không nói gì, mấy hôm trước lúc gặp lại, anh ta cũng chỉ bảo em cố gắng thăng năng lực, em hỏi vì sao anh ta lại đối phó với Mộ Nhất Hàng, anh ta cũng không nói.”

    Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại: “Nói như vậy, nó biết em là tang thi?”

    “Ừ, lúc ở thành G đã biết em là tang thi rồi, nhưng mà trước đó thật sự em chưa từng gặp anh ta.”

    Giờ Mộ Nhất Phàm ngẫm lại, nghĩ không biết có phải Chiến Nam Thiên có năng lực biết trước không, nếu không thì liệu có phải đã sống lại cùng Chiến Bắc Thiên hay không.

    Nếu quả thật là sống lại, không thể nào Chiến Nam Thiên lại đối xử tốt với anh như vậy, phải giống như Chiến Bắc Thiên lúc đầu, hận không thể giết anh mới đúng, sao lại cho anh thời gian để thăng cấp hay gì đó.

    Rốt cuộc Chiến Nam Thiên tới gặp anh nhằm mục đích gì, vì sao giọng điệu lúc đó lại quen thuộc như vậy.

    “Em kể lại chuyện khi đó cho anh nghe đi.”

    Mộ Nhất Phàm liền kể lại chi tiết chuyện mình gặp Chiến Nam Thiên ở thành G ra.

    Chiến Bắc Thiên nghe xong gật đầu: “Anh biết rồi.”

    Hắn kéo Mộ Nhất Phàm vào trong lòng: “Anh sẽ xử lý tốt chuyện này, em ngủ đi.”

    “Ừ.” Cuối cùng Mộ Nhất Phàm cũng buông tâm sự trong lòng xuống, tìm một tư thế thoải mái mà ngủ trong lòng hắn.

    Thế nhưng mãi mà Chiến Bắc Thiên chưa vào giấc, hắn trầm tư nhìn trần nhà, đợi người trong lòng ngủ say rồi mới lặng lẽ rút tay ra, đứng dậy đi tới phòng tắm.

    Mãi đến khi trời sáng rõ, hắn mới ra khỏi phòng tắm, thấy người trên giường vẫn còn đang say giấc ngủ, bèn thay một bộ quần áo thể thao đi xuống dưới tầng, vừa hay gặp Thái Nguyên cũng đang định đi ra ngoài tập thể dục.

    “Chào buổi sáng, thiếu gia.”

    “Chào buổi sáng, chú Thái.”

    “Đi ra ngoài tập thể dục sao?”

    “Vâng.”

    “Cùng đi đi.”

    “Vâng.”

    Hai người cùng nhau rời khỏi khu biệt thự, để phối hợp với tốc độ của Thái Nguyên mà Chiến Bắc Thiên cố ý chạy chậm lại.

    Thái Nguyên nhìn gương mặt không chút biểu tình nào của Chiến Bắc Thiên, cất tiếng nói: “Thiếu gia, thiếu gia với cậu Mộ…”

    Chiến Bắc Thiên cũng không thích vòng vo nhiều lời, bèn nói thẳng: “Giống như chú Thái thấy, em ấy là người yêu của cháu.”

    “Thế nhưng, cậu có nghĩ tới chuyện lão gia sẽ không đồng ý hai người đàn ông ở với nhau không, nếu như lão gia biết sự thật, chỉ e ông ấy sẽ không chịu nổi chuyện kinh động này, nhất là dựa vào tình trạng sức khỏe ông ấy bây giờ, rất có thể bệnh tim sẽ tái phát.”

    Hôm qua ông tới làm phiền hai người họ, chính là bởi không muốn hai người có hành động quá thân mật với nhau trước mắt Chiến Quốc Hùng, nhưng tối hôm qua Chiến Bắc Thiên lại rề rà không ra khỏi phòng, đã nói hắn muốn công bố chuyện này ra.

    “Chú Thái, chú không phải lo, cháu sẽ đợi đến khi sức khỏe ông nội tốt lên mới nói chuyện này ra, giờ làm như vậy, là để ông từ từ phát hiện, không bởi vì sau này đột ngột công bố chuyện với ông khiến ông khó chấp nhận.”

    Thái Nguyên nghe vậy, liền biết Chiến Bắc Thiên đã chuẩn bị từ trước.

    Ông nghĩ Chiến Bắc Thiên là một người biết chừng mực, nên cũng không nói gì thêm, cái gì cần nhắc nhở thì đã nhắc nhở, mong là lúc lão gia biết chuyện này, đã nhìn ra chút gì đó.

    Nghĩ tới đây, Thái Nguyên thở dài một hơi: “Vậy tiểu thiếu gia thì sao? Rốt cuộc tiểu thiếu gia là con ai?”

    Chiến Bắc Thiên coi Thái Nguyên như người trong nhà, nên cũng không giấu giếm: “Là Mộc Mộc sinh.”

    Thái Nguyên trợn to mắt: “Tiểu thiếu gia là do cậu Mộ sinh thật sao?”

    Ngày hôm đó ông nghe thấy Thẩm Khâm Dương nói chuyện này, còn bán tín bán nghi, nghĩ sao đàn ông lại có thể sinh con được.

    Nhưng giờ chính tai ông nghe Chiến Bắc Thiên thừa nhận chuyện này, vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

    “Vâng.”

    Thái Nguyên biết Chiến Bắc Thiên sẽ không lấy chuyện này ra để lừa bọn họ, cảm thán nói: “Tuy rằng chuyện đàn ông sinh con khó có thể tin, thế nhưng có lẽ lão gia sẽ vì tiểu thiếu gia mà chấp nhận cậu Mộ.”

    Chí ít Chiến Bắc Thiên không bị tuyệt tự, Chiến Quốc Hùng sẽ không phản đối quá gay gắt.

    Hai người tập thể dục ở bên ngoài tới tám giờ mới quay về biệt thự, Thái Nguyên thấy xe đỗ trong sân, hai mắt sáng lên: “Là nhị thiếu gia về.”

    ★ Chương 170 – Chiến Nam Thiên tới! ★

    Chiến Bắc Thiên dừng bước một chút, đưa mắt nhìn chiếc xe việt dã màu đen đẳng cấp đầy ‘kiêu hùng’, cất bước đi về phía phòng khách.

    Vừa vào hắn liền nghe thấy giọng Chiến Quốc Hùng sang sảng từ trong đại sảnh vọng ra: “Thằng nhóc này, đã bao lâu rồi mới tới gặp người ông này, cả bố mẹ cháu đâu? Sao không tới cùng?”

    Ngay sau đó, một giọng nói ôn hòa vang lên: “Họ có việc bận, buổi tối sẽ cùng bác trai bác gái, còn có chú thím, cô và dượng cùng về ăn cơm với ông.”

    Chiến Quốc Hùng vừa nghe cả nhà cùng về dùng cơm, liền hết sức vui vẻ: “Được, để ta bảo lão Thái đi chuẩn bị cơm nước cho tối nay.”

    Thái Nguyên vào đến cửa cười nói: “Nhị thiếu gia, cuối cùng cậu cũng về thăm lão gia.”

    “Chú Thái.” Chàng trai nhã nhặn ôn hòa ngồi trên ghế sofa cất tiếng.

    “Lão Thái, ông đi tập thể dục về rồi đấy à, đợi lát nữa ăn sáng xong thì chuẩn bị cơm tối nay đi, đã lâu rồi cả nhà không tụ họp lại với nhau.”

    “Được, để tôi đi xem tiểu thiếu gia đã tỉnh chưa.” Thái Nguyên cười vui vẻ đi lên tầng hai.

    Chiến Nam Thiên nghi hoặc nhìn Chiến Quốc Hùng: “Tiểu thiếu gia?”

    Chiến Quốc Hùng vui vẻ cười: “Là con trai của anh cháu, thằng bé kia cứ âm thầm lặng lẽ như vậy mà sinh con ra, giờ bé con cũng đã sắp ba tuổi rồi, tối nay chờ cả nhà về, cho mọi người gặp bé con.”

    Chiến Nam Thiên ngạc nhiên: “Anh cả có con trai ạ?”

    “Ông nội, chào buổi sáng.” Một giọng nói trầm thấp xen vào cuộc nói chuyện của họ.

    Chiến Quốc Hùng cười nói: “Bắc Thiên, vừa nhắc tới cháu thì cháu xuất hiện.”

    Chiến Nam Thiên lập tức nhìn về phía cửa đại sảnh, đến khi nhìn thấy thân ảnh cao lớn, nụ cười hòa nhã trên môi thoáng cứng lại, sau đó mỉm cười đứng lên, mở rộng vòng tay đi về phía Chiến Bắc Thiên: “Anh, đã lâu không gặp.”

    Chiến Bắc Thiên cũng vươn hai tay ra, ôm lại Chiến Nam Thiên, hai người vỗ vỗ lưng lẫn nhau, đây là cách chào hỏi thân thiết giữa anh em với nhau: “Đã lâu không gặp.”

    Hắn nhanh chóng buông Chiến Nam Thiên ra, đoạn nói: “Anh vừa mới đi tập thể dục về, cả người đẫm mồ hôi, đợi anh xuống thay quần áo, sau đó nói chuyện với cậu sau.”

    “Vâng.”

    Chiến Bắc Thiên xoay người đi lên tầng.

    Chiến Nam Thiên đứng tại chỗ, nhìn đến khi bóng Chiến Bắc Thiên khuất đi mới tới ghế sofa ngồi, tán gẫu cùng với Chiến Quốc Hùng.

    Chiến Bắc Thiên quay về phòng mình, thấy Mộ Nhất Phàm vẫn còn nằm trên giường ngủ, bèn đi tới vỗ vỗ người anh.

    Mộ Nhất Phàm mơ màng tỉnh lại, vừa thấy Chiến Bắc Thiên một cái, liền như bạch tuộc mà quấn lấy Chiến Bắc Thiên: “Em không muốn dậy đâu, anh ngủ với em thêm lúc nữa đi.”

    Sau đó, anh ngửi thấy mùi mồ hôi thoang thoảng: “Anh đi tập thể dục à?”

    “Ừ.” Chiến Bắc Thiên vuốt vuốt mái tóc rối bời của anh: “Mau dậy đi, đừng để ông phải đợi lâu.”

    “Nhưng em còn chưa tập thể dục buổi sáng mà.” Bàn tay không an phận của Mộ Nhất Phàm mò vào trong quần Chiến Bắc Thiên: “Anh tập thể dục buổi sáng với em được không?”

    Chiến Bắc Thiên khẽ nhếch môi, đẩy ‘con bạch tuộc’ quấn lấy mình ra, xoay người đi vào phòng tắm.

    Mộ Nhất Phàm cười đầy thỏa mãn, lập tức nhảy xuống cởi áo quần trên người, chạy vào phòng tắm, giở trò với người đàn ông đang tắm trong đó.

    Chỉ chốc lát sau, nhất thời phòng tắm rộ sắc xuân, những tiếng rên rỉ và thở dốc ồm ồm đan cùng tiếng nước, không ngừng vang trong phòng tắm.

    Chừng mười lăm phút sau, tiếng động bên trong mới dần lắng xuống.

    Mộ Nhất Phàm quấn khăn tắm, cả người khoan khoái đi ra khỏi phòng tắm, bộ dạng được ăn no, chỉ thiếu điều lấy tăm ra xỉa răng.

    Anh lấy trong balo ra một bộ quần áo để thay, mặc lên người.

    Chiến Bắc Thiên ra sau vừa đi tới tủ lấy quần áo mặc, vừa nói: “Nam Thiên tới.”

    “Sao cơ?” Mộ Nhất Phàm vội kéo áo xuống, hỏi: “Chiến Nam Thiên về rồi á? Thế em có cần xuống ăn sáng không? Nhỡ anh ta thấy em ở đây, nói thân phận tang thi của em cho ông nội biết thì sao bây giờ.”

    Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Em lo nó nói em là tang thi cho ông nội biết, thì nó cũng sẽ sợ em nói nó là tang thi cho nhà anh biết, cho nên không phải lo chuyện này.”

    Mộ Nhất Phàm cảm thấy cũng có lý, lúc này mới an tâm.

    “Còn có, tối nay bố mẹ anh và mấy chú thím quay về đây ăn cơm, phải để con nó lại giới thiệu với họ hàng một chút.”

    “Được.”

    Đợi Chiến Bắc Thiên thay quần áo xong, hai người cùng rời khỏi phòng, lúc đi xuống dưới tầng, chợt nghe thấy Chiến Quốc Hùng nói: “Mộ Thiên, đây là chú của cháu, mau gọi chú đi.”

    Chiến Nam Thiên cũng dụ dỗ theo mà nói: “Mộ Thiên, qua bên đây, để chú ôm cái nào.”

    Mộ Kình Thiên đưa mắt nhìn Chiến Nam Thiên, lặng lẽ quay đầu nằm sấp trên người Chiến Quốc Hùng không nói lời nào.

    Ở với bé con một thời gian nên Chiến Quốc Hùng biết tính chắt mình rất cởi mở vui tươi, cái miệng cũng ngọt sớt, gặp ai cũng gọi, dù là thấy mấy cậu lính cũng sẽ ngọt ngào kêu “chú ơi”.

    Nhưng hôm nay bé con lại không nói gì, khiến ông rất đỗi lo lắng.

    Ông nhìn về phía Thái Nguyên: “Có phải thằng bé khó chịu trong người không?”

    “Chắc không đâu.” Thái Nguyên không chắc chắn mà nói.

    Lúc ông mặc quần áo cho bé con, bé con còn vui vẻ nói chuyện với ông mà, không giống bị bệnh một chút nào, giờ mới xuống phòng khách không bao lâu, sao có thể ngã bệnh được.

    Chiến Quốc Hùng lo lắng nói: “Tìm bác sĩ tới khám cho thằng bé xem.”

    Lúc này, bé con trong lòng ông giật mình, lập tức ngồi dậy, vui vẻ gọi về phía người vừa xuống tầng: “Ba ba.”

    Chiến Nam Thiên và Chiến Quốc Hùng, Thái Nguyên đồng thời nhìn về phía chân cầu thang.

    Đến khi thấy Chiến Bắc Thiên xuống tầng cùng Mộ Nhất Phàm, Chiến Nam Thiên ngẩn ra, gương mặt thoáng hiện lên sự khó tin.

    Thế nhưng, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, như chưa có gì xảy ra.

    “Hóa ra là thằng bé đòi ba nó.” Chiến Quốc Hùng ngộ ra.

    Mộ Nhất Phàm nhìn Chiến Nam Thiên, mỉm cười tiến lên ôm bé con, hôn lên mặt bé con một cái: “Tối qua ngủ có ngon không?”

    Mộ Kình Thiên gật đầu, ôm bụng nói: “Ba ba, con đói rồi.”

    “Ba ba?” Tới lúc này thì Chiến Nam Thiên không nén nổi sự kinh hãi mà hỏi Chiến Quốc Hùng: “Không phải.. không phải đứa bé là con của anh cả sao?”

    Chiến Quốc Hùng giải thích: “Mộc Mộc là cha nuôi của bé con.”

    “Mộ Mộ? Cha nuôi?” Chiến Nam Thiên nghe thấy Chiến Quốc Hùng thân mật gọi Mộ Nhất Phàm, trong mắt trở nên thâm sâu, trong đó ẩn chứa nỗi ưu tư mà tất cả mọi người ngồi đây đều không hiểu.

    “Mộc Mộc là người của Mộ gia, là anh của Mộ Nhất Hàng, tên là Mộ Nhất Phàm, phải rồi, chúng ta ăn sáng trước đã, có chuyện gì đợi ăn xong rồi nói.” Bởi Mộ Nhất Phàm còn ở đây nên Chiến Quốc Hùng không muốn nhiều lời.

    Chiến Nam Thiên nhìn xoáy sâu về phía Mộ Nhất Phàm, đứng dậy đỡ Chiến Quốc Hùng đi tới nhà ăn.

    Mộ Nhất Phàm khẽ thở phào.

    Qua biểu hiện của Chiến Nam Thiên, hẳn không muốn vạch trần chuyện anh là tang thi, hơn nữa dường như còn muốn làm như không biết anh, nếu đã vậy, anh cũng làm như không biết anh ta là được rồi.

    Chiến Bắc Thiên vẫn luôn im lặng cất tiếng nói: “Vào ăn sáng trước đã.”

    Lúc ăn sáng, trong lúc Chiến Nam Thiên nói chuyện với Chiến Quốc Hùng, thi thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Mộ Nhất Phàm.

    Mộ Nhất Phàm làm như không nhìn thấy ánh mắt của anh ta, vừa cho bé con ăn mì, vừa tán gẫu với Chiến Bắc Thiên.

    Đến khi ăn xong, anh cũng không tiện ở lại Chiến gia, dù sao thì quan hệ của anh với Chiến Bắc Thiên còn chưa nói rõ với người nhà họ Chiến, cho nên cũng không tiện ở lại đây lâu.

    Chiến Bắc Thiên nghe thấy Mộ Nhất Phàm muốn đi, bèn đứng dậy tiễn anh ra ngoài, đưa chìa khóa xe cho Mộ Nhất Phàm: “Hôm nay anh có việc, không tiễn em về được, đưa xe cho em lái.”

    Mộ Nhất Phàm nhận lấy chìa khóa.

    Đến khi tới gara, nhân lúc không có người, anh liền ôm lấy Chiến Bắc Thiên, hôn lên môi hắn một cái, nói: “Bao giờ anh về doanh địa, để em qua đó tìm anh, anh cũng biết với thân phận em bây giờ, không tiện ngày nào cũng tới Chiến gia.”

    “Ngày mai anh về doanh địa, thế nhưng buổi tối phải tới chỗ ông.”

    Mộ Nhất Phàm buông hắn ra, cười nói: “Được, vậy ngày mai em tới doanh địa tìm anh, em đi đây, nhớ phải nghĩ về em đấy.”

    “Ừ.”

    Mộ Nhất Phàm lên xe ngồi, hạ cửa sổ xe xuống, sau đó chỉ chỉ vào mặt mình với Chiến Bắc Thiên.

    Chiến Bắc Thiên tiến lên trước, hôn lên má anh một cái: “Lái xe cẩn thận đấy.”

    “Em biết rồi, em còn muốn giữ mạng mình để ở bên anh cả đời mà.”

    Mộ Nhất Phàm vui vẻ nói, sau đó khởi động xe rời đi.

    Chiến Bắc Thiên nhìn xe rời đi, khẽ cười một tiếng, nhìn mãi tới khi bóng xe khuất đi, mới quay về đại sảnh.

    Hắn thấy Chiến Quốc Hùng đang nói chuyện đến là vui vẻ với Chiến Nam Thiên, ánh mắt khẽ lóe lên, xoay người đi về phía phòng bếp, nhân lúc dưới bếp không có ai, lấy một cái cốc, rót nước suối trong không gian vào cốc.

    Sau đó hắn ra khỏi phòng khách, đưa cốc cho Chiến Quốc Hùng: “Ông, tới giờ uống thuốc rồi.”

    Thái Nguyên ngồi bên cạnh lấy thuốc bình thường Chiến Quốc Hùng vẫn uống ra, đổ đủ số lượng, sau đó đưa cho Chiến Quốc Hùng.

    Chiến Quốc Hùng uống thuốc, còn muốn nói chuyện thêm với Chiến Nam Thiên, thế nhưng đột nhiên lại thấy đau bụng, vội đứng dậy nói: “Bụng ta hơi khó chịu, hai đứa ngồi nói chuyện, ta đi một lúc rồi quay lại.”

    Thái Nguyên lo cho Chiến Quốc Hùng, đứng dậy đỡ Chiến Quốc Hùng về phòng.

    Mộ Kình Thiên biết Chiến Bắc Thiên có lời muốn nói với Chiến Nam Thiên, cũng theo Thái Nguyên đi tới phòng của Chiến Quốc Hùng.

    Cuối cùng, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Chiến Bắc Thiên và Chiến Nam Thiên.

    ★ Chương 171 ★

    Chiến Bắc Thiên ngồi đối diện với Chiến Nam Thiên, rót trà cho hai người, hờ hững nói: “Anh nghe ông nội nói, trước mạt thế chú đi tới chỗ núi sâu thám hiểm, thành ra bị mắc bệnh, giờ cơ thể đỡ hơn chút nào chưa?”

    Chiến Nam Thiên cầm lấy cái tách, khẽ nhấp một ngụm trà nhỏ rồi mới lên tiếng: “Đấy là chuyện từ lâu rồi, giờ tốt rồi anh ạ. Em nói anh, anh cũng thật là, ở bên ngoài có con với phụ nữ khác, đến giờ mới đưa bé con về cho nhà ta gặp, phải rồi, chị dâu là ai vậy?”

    “Giờ anh cũng định nói với chú chuyện chị dâu chú đây.” Hai tay Chiến Bắc Thiên đan vào nhau đặt lên đùi, nhìn Chiến Nam Thiên nói: “Chị dâu chú là người nhà họ Mộ, giờ vì chuyện hai nhà nên vẫn không dám tới gặp ông nội, cho nên anh muốn hỏi rốt cuộc chú với Mộ Nhất Hàng đã xảy ra chuyện gì.”

    “Chị dâu là người nhà họ Mộ?” Chiến Nam Thiên giật mình, khó có thể tin: “Sao lại là nhà họ Mộ?”

    Chiến Bắc Thiên hỏi hắn: “Là người nhà họ Mộ thì kì lắm sao?”

    “Không phải, chỉ là.. sao có thể…” Dường như Chiến Nam Thiên khó có thể chấp nhận chuyện này, chân mày nhíu chặt lại.

    Ngay sau đó, hắn nghĩ ra chuyện gì, bèn nói: “Anh, theo như em biết, người trong nhà họ Mộ tới tuổi kết hôn thì đã kết hôn rồi, người chưa tới tuổi kết hôn thì còn rất nhỏ, sao chị dâu có thể là người nhà họ Mộ được?”

    “Chú đừng xoắn xuýt chuyện này nữa, anh hỏi chú, chú với Mộ Nhất Hàng đã xảy ra chuyện gì?”

    Gương mặt ôn hòa của Chiến Nam Thiên trầm xuống, trong mắt ẩn chứa vài phần tàn độc: “Anh, chuyện em với Mộ Nhất Hàng anh đừng xen vào, hơn nữa, dù có nói ra, anh cũng không giải quyết được chuyện giữa em với nó đâu.”

    Chiến Bắc Thiên nhìn ra Chiến Nam Thiên không muốn nói chuyện này, hơi nheo mắt lại nhìn hắn.

    Chiến Nam Thiên thấy Chiến Bắc Thiên không nói gì, thu nét mặt âm trầm lại, khôi phục vẻ ôn hòa: “Anh, em chỉ muốn tự mình giải quyết mà thôi, về phần chuyện chị dâu, chỉ có thể nói xin lỗi.”

    Chiến Bắc Thiên nhìn người trước mặt, vẫn không nói gì.

    Chiến Nam Thiên cũng không sợ bị Chiến Bắc Thiên nhìn, thản nhiên đối mặt với Chiến Bắc Thiên bằng vẻ mặt ôn hòa.

    Đúng lúc này, Thái Nguyên vội vội vàng vàng từ trên tầng chạy xuống: “Thiếu.. thiếu gia, nhị thiếu gia, chết dở rồi, không biết lão gia bị làm sao, bị tiêu chảy không ngừng, còn có, không hiểu sao cơ thể tiết ra rất nhiều chất bẩn đen như mực, hai người mau đi lên xem xảy ra chuyện gì đi, giờ tôi phải đi gọi bác sĩ Vương tới khám cho lão gia.”

    Chiến Bắc Thiên đứng dậy chạy về phía tầng hai.

    Chiến Nam Thiên cũng đi theo.

    Hai người vừa lên tới tầng hai, liền ngửi thấy một mùi khó chịu.

    “Sao lại thối như thế?”

    Chiến Bắc Thiên đi vào phòng, liền hỏi Chiến Quốc Hùng đang ngồi trong nhà vệ sinh: “Ông nội, ông không sao chứ?”

    Chiến Quốc Hùng ngồi trong nhà vệ sinh cảm thấy bụng mình anh ách đau, cứ tiêu chảy không ngừng, nhưng lại cảm thấy tinh thần càng ngày càng khá lên, liền trả lời đầy tự tin: “Không sao, ta chỉ bị đi ngoài không ngừng thôi, mọi người đừng ở trong phòng, mau đi ra ngoài đi.”

    Thật ra để các cháu ngửi thấy mình đi ngoài ra mùi thối như vậy, khiến ông cảm thấy rất xấu hổ.

    Chiến Bắc Thiên nghe thấy giọng Chiến Quốc Hùng sang sảng lại hữu lực, cảm thấy yên tâm, mở rộng cửa sổ trong phòng ra.

    Nửa giờ sau, bác sĩ Vương được lính đưa tới Chiến gia, để ông kiểm tra sức khỏe cho Chiến lão gia, lại phát hiện thế mà cơ thể của Chiến lão gia còn khỏe mạnh hơn trước.

    Để hiểu rõ hơn tình hình sức khỏe Chiến Quốc Hùng, bác sĩ Vương khuyên Chiến Quốc Hùng tới chỗ mình khám tổng quát một lần.

    Đến khi Chiến Quốc Hùng ngồi xe tới phòng khám của bác sĩ Vương, Mộ Nhất Phàm cũng về tới tòa cao ốc nhà họ Mộ.

    Anh lên tầng tám mươi, cậu lính gác thang máy thấy anh lập tức nói: “Đại thiếu gia, Mộ thượng tướng cho gọi anh tới phòng làm việc của ông ấy một chuyến.”

    Mộ Nhất Phàm gật đầu, đi tới phòng làm việc của Mộ Duyệt Thành.

    Cửa phòng làm việc đang mở, sáu người Mộ Duyệt Thành, Mộ Duyệt Tri, Mộ Duyệt Phong và Lưu Linh Hồng, Lý Thái Ngọc, Triệu Vân Huyên ngồi trong văn phòng, không biết đang bàn bạc chuyện gì, bầu không khí có vẻ nặng nề.

    “Bố, bố tìm con à?” Sau khi Mộ Nhất Phàm vào phòng, ngoài Triệu Vân Huyên ra, anh đều chào hỏi từng người một.

    Mộ Duyệt Thành liền trầm mặt xuống: “Cả ngày hôm qua con đi đâu? Không quay về cũng không báo cho chúng ta biết một tiếng, con có biết chúng ta rất lo lắng cho con không.”

    Mộ Duyệt Phong tiếp lời: “Nhất Phàm, chú nghe lính gác nói cháu đi cùng Chiến Bắc Thiên, có đúng như vậy không?”

    Mộ Nhất Phàm gật đầu: “Đúng ạ.”

    “Cậu ta tới tìm cháu làm gì? Không gây phiền phức cho cháu chứ?”

    Mộ Nhất Phàm mượn đại một cái cớ: “Không, chỉ dẫn cháu đi gặp mấy người bạn thôi.”

    Mộ Duyệt Phong yên tâm: “Không có thì tốt rồi, cháu không biết cả nhà đang lo người nhà họ Chiến tới tìm cháu gây phiền phức như nào đâu.”

    Lúc này Lý Thái Ngọc tinh mắt nhận ra Mộ Nhất Phàm không bế bé con theo, vội vàng hỏi: “Bé con đâu rồi?”

    Trước khi quay về Mộ Nhất Phàm đã nghĩ xong lý do, cho nên nghe Lý Thái Ngọc hỏi vậy, bèn nói: “Bé nó ở nhà mẹ, đợi mấy hôm nữa cháu qua đón bé về.”

    Sáu người trưởng bối liền nghĩ hẳn tối hôm qua Mộ Nhất Phàm chạy tới qua đêm ở nhà mẹ bé con.

    Đàn ông con trai mà, muốn tìm người giải quyết nhu cầu sinh lý, cho nên họ cũng không truy hỏi xem tối qua Mộ Nhất Phàm ở đâu nữa.

    “Duyệt Thành, chắc đêm qua Nhất Phàm không được ngủ ngon giấc, trước mắt anh cho con nó về phòng nghỉ ngơi đi, đừng để con nó mệt, có chuyện gì đợi con dậy rồi nói sau.” Đột nhiên Triệu Vân Huyên lên tiếng.

    Mộ Nhất Phàm nhướn nhướn mày.

    Sao “người mẹ” này đột nhiên tốt với anh như vậy, sao lại sợ anh bị mệt mỏi chứ?

    Dường như Mộ Duyệt Thành nghĩ tới chuyện gì đó, bèn nói: “Vân Huyên nói vậy ta mới nhớ ra một chuyện, Nhất Phàm, con muốn ngủ thì đợi kiểm tra sức khỏe xong hẵng ngủ tiếp, giờ con theo ta tới chỗ bác sĩ Diệp kiểm tra sức khỏe đi.”

    Mộ Nhất Phàm khó hiểu: “Kiểm tra sức khỏe? Sức khỏe con tốt mà, sao phải kiểm tra?”

    “Sức khỏe con tốt?” Mộ Duyệt Thành hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ con quên mình bị ung thư xương rồi sao?”

    Lưu Linh Hồng cũng đứng ra khuyên nhủ: “Nhất Phàm, bố con muốn tốt cho con, con nghe ông ấy đi.”

    Những người khác đều khuyên nhủ, khiến Mộ Nhất Phàm khó xử vô cùng.

    Giờ anh là tang thi, không thể làm kiểm tra, vừa kiểm tra cái sẽ phát hiện ra thân phận anh là tang thi luôn.

    Thế nhưng, biết từ chối chuyện này thế nào đây?

    Mộ Duyệt Tri không nhiều lời, đứng dậy kéo Mộ Nhất Phàm ra khỏi phòng làm việc: “Đi, chú hai đưa cháu đi làm kiểm tra.”

    Năm người khác cũng đứng dậy, theo họ cùng đi vào thang máy.

    “Chú hai, cái kia…”

    Mộ Nhất Phàm đang muốn viện cớ không đi, lại bị Mộ Duyệt Tri ngắt lời: “Nhất Phàm, cháu đừng lo, dù kết quả thế nào, chú hai cũng sẽ cố gắng tìm bác sĩ giỏi nhất tới chữa bệnh cho cháu.”

    Mộ Duyệt Phong cũng nói: “Chú ba cũng sẽ tìm thuốc tốt nhất về trị liệu cho cháu.”

    Sự quan tâm của mọi người khiến Mộ Nhất Phàm hết sức cảm động, cứ như vậy bị dẫn tới chỗ bác sĩ Diệp.

    Mộ Duyệt Thành kéo bác sĩ Diệp đi qua một bên: “Bác sĩ Diệp, anh kiểm tra cho Nhất Phàm, xem bệnh ung thư của nó có bị chuyển xấu không.”

    Triệu Vân Huyên cũng tiến lên nói: “Duyệt Thành, nếu Nhất Phàm đã tới đây kiểm tra rồi, nhân cơ hội kiểm tra tổng quát cho thằng bé một lượt, xem cơ thể có vấn đề gì khác không.”

    Mộ Duyệt Thành gật đầu: “Cũng đúng.”

    Lý Thái Ngọc thấy Triệu Vân Huyên đứng nói chuyện cùng bác sĩ Diệp thì cảm thán: “Coi như cái bà Triệu Vân Huyên này có chút lương tâm, còn nhớ Nhất Phàm bị ung thư xương.”

    Mộ Nhất Phàm vừa nghe vậy, liền cảm thấy lời này có điều bất ổn, bèn hỏi: “Thím ba, thím nói vậy là sao?”

    “Trước đó thím còn lo Triệu Vân Huyên là mẹ kế, nhất định không quan tâm gì đến con, nhưng không ngờ, tối qua lúc dùng cơm, đột nhiên chị ta lại nhắc tới chuyện con bị ung thư xương, còn bảo Mộ Duyệt Thành khuyên con đi kiểm tra, tránh cho bỏ lỡ thời gian khám chữa bệnh tốt nhất, nếu không nhờ chị ta nhắc, chắc mọi người cũng không nghĩ tới chuyện đưa con đi kiểm tra.” Lý Thái Ngọc thở dài: “Lại nói, con cũng đừng trách bố con không nhớ chuyện này, dạo gần đây ông ấy thật sự rất bận, nên mới quên chuyện con bị ung thư xương.”

    Mộ Nhất Phàm chợt nheo mắt lại.

    Chẳng trách đột nhiên Triệu Vân Huyên lại tốt bụng như vậy, bảo anh về phòng nghỉ ngơi, hóa ra là muốn nhắc khéo bố anh cho anh đi làm kiểm tra.

    Hơn nữa đi kiểm tra, là muốn kiểm tra xem anh có phải tang thi hay không.

    “Nhất Phàm, con qua đây, để bác sĩ Diệp kiểm tra tổng quát cho con.” Mộ Duyệt Thành kêu.

    Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, đi tới trước mặt bác sĩ Diệp, sau đó nói với Triệu Vân Huyên: “Ban nãy nghe thím ba nói xong, mới biết dì vẫn nhớ tới bệnh tình của cháu, đúng là phải cảm ơn dì đã quan tâm rồi.”

    Lúc nói tới chữ “dì”, anh cố ý nhấn mạnh.

    Dường như Triệu Vân Huyên không nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của anh, mỉm cười nói: “Dì cũng mong con có thể thật sự khỏe mạnh, con cũng không muốn chúng ta phải gặp cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đúng không?”

    Mộ Duyệt Thành vỗ vỗ vai Mộ Nhất Phàm: “Phải hết sức phối hợp kiểm tra vào, có biết không?”

    Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn Triệu Vân Huyên, sau đó theo bác sĩ Diệp vào phòng khám.

    ★ Chương 172 – Đây là lần cuối cùng. ★

    Sau khi đi vào phòng khám, bác sĩ Diệp bắt đầu bận lu bù lên.

    Mộ Nhất Phàm thấy ông ta vừa lấy ống tiêm, vừa lấy bông vải, vừa nhìn đã biết là muốn lấy máu của anh.

    “Bác sĩ Diệp, sáng nay tôi ăn sáng rồi, không ảnh hưởng gì tới xét nghiệm máu chứ? Tôi nhớ nếu ăn sáng rồi, làm xét nghiệm sẽ ảnh hưởng tới kết quả.”

    Động tác của bác sĩ Diệp hơi khựng lại một chút, cười nói: “Không sao, tôi làm kiểm tra những cái khác, sẽ không ảnh hưởng tới kết quả.”

    “Nói cách khác, những xét nghiệm mà kết quả bị ảnh hưởng thì mai vẫn phải quay trở lại, đúng không? Thế không bằng ngày mai làm kiểm tra một thể, việc gì phải chia ra làm hai lần.”

    Bác sĩ Diệp thấy Mộ Nhất Phàm muốn đứng dậy, vội kéo tay Mộ Nhất Phàm nói: “Đại thiếu gia, chờ một chút.”

    Mộ Nhất Phàm dừng bước lại, nhìn ông ta.

    Bác sĩ Diệp khuyên bảo: “Đại thiếu gia, cậu cũng thấy rồi đấy, bố cậu, dì cậu, cả các chú các thím đều đang ở bên ngoài lo lắng đợi kết quả kiểm tra của cậu, nếu giờ cậu đi ra, chẳng phải lại để họ phải lo lắng thêm một ngày nữa sao, với cả tôi không chỉ lấy máu cậu kiểm tra, lát nữa còn phải xem tình huống đùi cậu, cho nên đại thiếu gia đừng vội đi.”

    Mộ Nhất Phàm nói đầy sâu xa: “Nói tới nói lui, vậy ông nhất định phải làm kiểm tra trong ngày hôm nay, có đúng không?”

    Bác sĩ Diệp tránh ánh mắt nhìn anh, đoạn gật đầu.

    Mộ Nhất Phàm liền ngồi yên tại chỗ: “Thế ông lấy máu đi, lấy xong đừng có hối hận.”

    Bác sĩ Diệp thấy anh đồng ý cho lấy máu, liền đẩy nhanh tốc độ, đâu thèm để ý câu nói phía sau kia có ý gì.

    Mộ Nhất Phàm thấy bộ dạng bác sĩ Diệp như sợ mình đổi ý, nhếch môi lên đầy mỉa mai: “Bác sĩ Diệp, tôi nghe những người khác nói, ông và những y tá ở đây đều do dì tôi đưa tới.”

    Bác sĩ Diệp nghe ra ý tứ trong câu hỏi của Mộ Nhất Phàm, động tác cứng lại, cười gượng nói: “Đúng vậy.”

    Mộ Nhất Phàm không nói gì, nhìn chòng chọc bác sĩ Diệp đeo dây ga rô vào tay mình, sau đó tiêm mũi kim vào trong tay anh.

    Hai mươi phút sau, Mộ Nhất Phàm và bác sĩ Diệp đi ra khỏi phòng y tế, sáu người ngoài cửa vội vây tới: “Bác sĩ Diệp, tình hình sức khỏe Nhất Phàm sao rồi? Bệnh tình có chuyển xấu hay không?”

    Bác sĩ Diệp nhìn sáu người lo lắng trước mắt, mất hơn mười giây mới từ từ thong thả nói: “Tình hình sức khỏe của đại thiếu gia rất tốt, bệnh tình cũng không chuyển xấu đi.”

    Ngoài Triệu Vân Huyên ra, năm người khác đều thở phào.

    “Vậy cần điều trị thế nào?” Câu này do Triệu Vân Huyên hỏi.

    “Cái này cần mời một bác sĩ chuyên trị ung thư xương tới trị liệu cho đại thiếu gia mới được.”

    Triệu Vân Huyên chau mày lại, hai mắt nhìn bác sĩ Diệp đăm đăm, ngầm ra hiệu nói: “Bác sĩ Diệp, không phải ông có nghiên cứu về ung thư xương sao? Sao lại phải tìm bác sĩ khác?”

    Bác sĩ Diệp không nói được tiếng nào.

    Mộ Duyệt Tri nói: “Chuyện tìm bác sĩ này giao cho tôi đi.”

    Triệu Vân Huyên lườm xéo bác sĩ Diệp, mím môi không nói gì.

    Mộ Duyệt Phong nói: “Vậy đợi anh tư tìm bác sĩ cho Nhất Phàm, sau đó em sẽ đi tìm thuốc cho Nhất Phàm.”

    Mộ Duyệt Thành vỗ vỗ vai hai người em: “Làm phiền hai em rồi.”

    “Còn một chuyện quan trọng nữa, tôi muốn nói với Mộ thượng tướng.” Bác sĩ Diệp lại cất tiếng nói.

    Triệu Vân Huyên nghĩ hẳn là bác sĩ muốn vạch trần chuyện Mộ Nhất Phàm là tang thi, hai mắt sáng lên, vội vàng nói: “Bác sĩ Diệp, ông có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.”

    Mộ Duyệt Thành lo bác sĩ muốn nói bệnh tình của con trai cả không lạc quan, chau mày lại, căng thẳng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

    Lưu Linh Hồng hỏi: “Bọn tôi có cần phải tránh đi không?”

    Bác sĩ Diệp cũng không nói có phải tránh đi không, nói thẳng ra: “Sau khi tôi khám cho Mộ phu nhân, cũng chính là bà Triệu Vân Huyên, phát hiện Mộ phu nhân mắc chứng tâm thần nghiêm trọng.”

    Thoạt đầu Triệu Vân Huyên ngẩn ra, sau đó không thể tin mở to mắt nhìn bác sĩ Diệp: “Cái.. cái gì?”

    Năm người còn lại đều bị câu nói này làm cho sững sờ, thật không thể ngờ bác sĩ Diệp lại nói ra chuyện đầy kinh ngạc như vậy.”

    Triệu Vân Huyên lấy lại tinh thần, mặt đỏ gân phồng mà chạy tới trước mặt bác sĩ Diệp, nắm lấy cổ áo bác sĩ Diệp mà giận dữ nói: “Bác sĩ Diệp, ông nói bị bệnh tâm thần gì cơ? Với cả, tôi tới chỗ ông kiểm tra lúc nào? Ông đừng đặt điều nói xấu tôi.”

    Tiếng la chói tai khiến mọi người xung quanh đều nhíu mày lại.

    Bác sĩ Diệp mặt không đổi sắc nói: “Mộ phu nhân, bà đừng giấu giếm bệnh tình nữa, nếu không, bệnh của bà sẽ càng lúc càng nghiêm trọng hơn, cũng sẽ ảnh hưởng tới thời gian chữa trị tốt nhất.”

    Gương mặt trang nhã của Triệu Vân Huyên trở nên méo mó: “Tôi làm gì có bệnh, bác sĩ Diệp…”

    Nói đến đây bà dừng lại một chút, gương mặt giận dữ đột nhiên trở nên điên cuồng và dại ra: “Ông đã nói sẽ giúp tôi giấu bệnh tình, ông…”

    Mộ Duyệt Thành không thể tin nhìn bà: “Vân Huyên, bà vừa nói cái gì? Bà thật sự bị…?”

    Ba chữ “bệnh tâm thần” nghẹn trong cổ họng ông, không thể nói nên lời.

    Mấy người Mộ Duyệt Phong và Mộ Duyệt Tri sợ hãi nhìn họ, một người bình thường ăn mặc chỉnh chu và lộng lẫy, xã giao lưu loát giỏi nhất thế mà lại bị bệnh tâm thần.

    “Tôi bị bệnh tâm thần! Tôi bị bệnh tâm thần thật! Tôi bị bệnh tâm thần!” Triệu Vân Huyên như điên như dại mà nắm lấy tay Lý Thái Ngọc, không ngừng hét to lên.

    Lý Thái Ngọc sợ hãi mà núp phía sau chồng mình.

    Mộ Duyệt Phong vội vã đẩy Triệu Vân Huyên ra.

    “Triệu Vân Huyên, bà sao vậy?” Mộ Duyệt Thành kéo cánh tay Triệu Vân Huyên, giận dữ nói.

    “Duyệt Thành, tôi bị bệnh tâm thần, tôi còn khiến..” Triệu Vân Huyên ngơ ngác nói, nhưng lời còn chưa dứt, một giọng nói lạnh lùng truyền tới, cắt ngang lời bà.

    “Mẹ, mẹ ở đây làm gì?”

    Mọi người nhìn về phía thang máy, thấy Mộ Nhất Hàng nhìn chòng chọc Triệu Vân Huyên, chật vật bước chân tới.

    Đột nhiên Triệu Vân Huyên cảm thấy đầu đau nhức, sau đó ánh mắt đờ đẫn trở nên thanh tỉnh, đột nhiên lắc đầu, trông thấy con trai mình, ánh mắt nhất thời trở nên mơ màng, dường như không rõ mình vừa làm cái gì.

    Bà nghi ngờ nói: “Nhất Hàng, sao con lại ở đây? Chân của con còn chưa khỏi, sao con lại tùy tiện xuống giường đi lại vậy?”

    Triệu Vân Huyên muốn đi tới đỡ con trai mình, lại bị Mộ Duyệt Thành cản lại.

    Bà chau mày lại: “Duyệt Thành, anh làm cái gì?”

    Mộ Duyệt Thành thấp giọng nói: “Vân Huyên, tôi thấy giờ bà nên nghỉ ngơi cho tốt thì hơn.”

    Ông cầm lấy bộ đàm, bảo binh lính đưa Triệu Vân Huyên về phòng, không có lệnh của ông, không được phép đi ra.

    Triệu Vân Huyên thấy Mộ Duyệt Thành cưỡng chế đuổi mình về phòng, không khỏi giận dữ: “Duyệt Thành, anh muốn làm cái gì? Anh định giam lỏng em sao? Anh…”

    Ngay lập tức, bà nhớ ra lời bác sĩ Diệp nói ban nãy, lo lắng nói: “Chẳng lẽ anh tin lời bác sĩ Diệp, cho rằng em bị bệnh tâm thần? Em với anh là vợ chồng nhiều năm, em bị bệnh hay không, chẳng lẽ anh còn không biết sao? Sao em có thể bị tâm thần được?”

    Mộ Duyệt Thành giải thích: “Tôi không tin lời bác sĩ Diệp, chỉ là cảm thấy tinh thần bà ban nãy thật sự có chút vấn đề, bà về phòng nghỉ ngơi trước, tối nay tôi tới thăm bà.”

    Mộ Nhất Hàng nói theo: “Mẹ, mẹ nghe bố nói đi, lát con sẽ tới thăm mẹ.”

    Triệu Vân Huyên thấy con trai chớp mắt ra hiệu với mình, lúc này mới ngoan ngoãn theo lính gác rời đi.

    Mộ Nhất Hàng lập tức nói: “Bố, con tin chắc chắn mẹ không bị bệnh tâm thần, nhất định là có người bỏ thuốc cho mẹ, hoặc là dùng dị năng để khống chế mẹ, nên mới khiến tinh thần mẹ kì lạ như vậy.”

    Nói đến đây, hắn ta lạnh lẽo nhìn về phía Mộ Nhất Phàm nãy giờ vẫn không lên tiếng.

    Mộ Nhất Phàm cũng không sợ Mộ Nhất Hàng nhìn mình.

    Chuyện này đúng là do anh làm, là anh dùng dị năng hệ tinh thần khống chế bác sĩ Diệp và Triệu Vân Huyên.

    Nhưng nếu không phải Triệu Vân Huyên ép sát anh, chỉ một đêm chưa về mà đã nghĩ ra cách muốn kiểm tra xem anh có phải tang thi không, anh đã không dùng dị năng hệ tinh thần khống chế họ.

    Hơn nữa, vốn chuyện tiến hành rất thuận lợi, nhưng thật không ngờ Mộ Nhất Hàng lại đột nhiên chui ra, nếu không anh đã có thể ép Triệu Vân Huyên nói ra bí mật trong lòng.

    Điều này cũng đồng nghĩa giờ anh vẫn chưa khống chế tốt được dị năng hệ tinh thần, trước đó khống chế bác sĩ Diệp đã hao tốn một ít thời gian của anh.

    Mộ Duyệt Thành day day cái trán đau nhức.

    Ông cảm thấy gần đây mọi chuyện đều không thuận lợi, cứ từng chuyện từng chuyện xui xẻo giáng xuống, đầu tiên là bố ông bị người ta bỏ thuốc dẫn tới loạn trí, sau đó con trai bị người nhà Chiến gia đả thương, giờ vợ ông lại bị bác sĩ chẩn đoán bị tâm thần.

    “Ta biết, bởi lo mẹ con bị khống chế gây tổn thương tới người khác, nên mới cho người đưa bà ấy về phòng, đợi bà ấy khá lên rồi sẽ tới thăm.”

    Mộ Duyệt Thành nhìn về phía bác sĩ Diệp: “Bác sĩ Diệp, ông nói vợ tôi bị bệnh tâm thần, rốt cuộc là làm sao?”

    “Bố, con nghi ngờ bác sĩ Diệp cũng bị người ta khống chế.” Mộ Nhất Hàng nói.

    Mộ Nhất Phàm nheo mắt lại.

    Anh nhớ ra rồi.

    Mộ Nhất Hàng cũng là dị năng giả hệ tinh thần.

    Chẳng trách ban nãy có thể hóa giải anh khống chế Triệu Vân Huyên.

    Nếu Mộ Nhất Hàng không xuất hiện, Triệu Vân Huyên đã bị phán là bị bệnh tâm thần rồi.

    Mộ Duyệt Thành thấy ánh mắt bác sĩ Diệp dại ra, liền cho người bắt lấy bác sĩ Diệp.

    Mộ Duyệt Tri giận dữ nói: “Anh ba, nhất định phải điều tra cho rõ chuyện này, xem rốt cuộc ai muốn đối phó với Mộ gia chúng ta.”

    Mộ Duyệt Phong nói: “Chắc là người nhà họ Chiến.”

    Mộ Nhất Phàm: “………………”

    Ức chế quá!!!

    Anh chỉ muốn cho Triệu Vân Huyên một bài học thôi mà, thế quái nào lại đổ thêm tội danh cho Chiến gia rồi.

    Mộ Duyệt Thành hơi nheo mắt lại: “Việc này chúng ta quay về phòng rồi nói sau.”

    Năm người xoay người đi về phía thang máy.

    Phía sau đó, Mộ Nhất Hàng hạ giọng giận dữ nói với Mộ Nhất Phàm: “Có phải anh không, là anh điều khiển mẹ tôi, khiến mẹ thừa nhận chuyện mình bị bệnh tâm thần, có đúng không?”

    Mộ Nhất Phàm không thừa nhận chuyện này, chỉ nhìn Mộ Nhất Hàng lạnh giọng cảnh cáo: “Đây là lần cuối cùng, sau này chú mà còn dây vào anh, anh sẽ không khách khí.”

    Dứt lời, anh mở to mắt ra, Mộ Nhất Hàng liền cảm thấy đầu mình đau nhói, rên rỉ kêu thảm lên.

    Mộ Nhất Phàm giả bộ vụng về đỡ lấy Mộ Nhất Hàng bị ngã nghiêng người, nhân cơ hội đụng vào vết thương trên đùi Mộ Nhất Hàng.

    Mộ Nhất Hàng đau đến rên lên, phẫn nộ nhìn Mộ Nhất Phàm: “Anh…”

    Mộ Nhất Phàm cười đầy xấu xa: “Em trai Nhất Hàng, em không sao chứ?”

    Mộ Duyệt Thành đi vào thang máy nghe thấy tiếng kêu, vội quay đầu lại: “Làm sao vậy?”

    Mộ Nhất Phàm nói: “Bố, Nhất Hàng không cẩn thận đụng vào vết thương, con đỡ em nó rồi, không sao đâu ạ.”

    Mộ Nhất Hàng: “……………..”

    ★ Chương 173 ★

    Mộ Nhất Phàm biết mấy người Mộ Duyệt Thành có chuyện muốn thương lượng cùng nhau, hơn nữa, là chuyện có liên quan tới Chiến gia, bèn mượn cớ về phòng. Bởi anh sợ nếu nghe những chuyện có liên quan tới việc đối phó với Chiến gia, sẽ không nhịn được mà nói đỡ cho Chiến Bắc Thiên.

    Một bên là người mình thích, một bên là người nhà mình, anh không muốn hai bên xảy ra chuyện.

    Mộ Nhất Hàng cũng không có tâm trí đâu đi nghe các trưởng bối nói chuyện, sau khi quay trở về tầng tám mươi, liền đi tìm Triệu Vân Huyên.

    Triệu Vân Huyên thấy con trai tới, vội vàng hỏi: “Nhất Hàng, bố con sẽ không tin lời bác sĩ Diệp, cho rằng mẹ bị bệnh tâm thần chứ?”

    Mộ Nhất Hàng an ủi mẹ mình: “Mẹ, mẹ sống với bố đã mấy chục năm, mẹ có bệnh hay không, chẳng lẽ bố lại không rõ?”

    Triệu Vân Huyên liền tái mặt: “Nếu đã rõ mẹ không bị bệnh tâm thần, sao còn giam lỏng mẹ trong phòng. Còn cả bác sĩ Diệp kia nữa, cái tên ăn cây táo rào cây sung, thế mà lại nói với bọn họ mẹ bị bệnh tâm thần, uổng công thường ngày chúng ta đối xử với ông ta tốt như vậy, thế mà lại nói xấu mẹ, rốt cuộc mẹ đã bạc đãi ông ta ở đâu?”

    Cứ nghĩ tới bác sĩ Diệp nói bà bị bệnh tâm thần, bà lại tức giận biết bao nhiêu, đổi lại là ai cũng không muốn bị người khác nói mình bị bệnh tâm thần.

    Cũng may giờ đã là mạt thế, nếu trước mạt thế bị cho rằng mình mang bệnh tâm thần, nói không chừng sẽ bị đưa tới bệnh viện.

    “Không liên quan gì tới bác sĩ Diệp, bác sĩ Diệp bị người có dị năng hệ tinh thần khống chế, cho nên mới nói mẹ bị bệnh tâm thần.”

    Mộ Nhất Hàng nhớ tới lời cảnh cáo ban nãy của Mộ Nhất Phàm, sắc mặt liền lạnh xuống.

    Triệu Vân Huyên ngạc nhiên nhìn con trai mình: “Sao cơ? Bác sĩ Diệp bị người có dị năng hệ tinh thần khống chế? Ai đã khống chế ông ấy?”

    Mộ Nhất Hàng lạnh lùng nói: “Là Mộ Nhất Phàm.”

    Triệu Vân Huyên càng thêm ngạc nhiên: “Nó.. không phải nó là dị năng giả hệ phong sao?”

    “Có lẽ anh ta là dị năng song hệ, ngoài dị năng hệ phong ra, còn có dị năng hệ tinh thần. Mẹ, ban nãy mẹ cũng bị khống chế, liên tục nói với chú thím mình bị bệnh tâm thần, còn suýt nữa nói chuyện bí mật trong lòng ra, nếu không phải con cũng muốn tới nhìn xem kết quả kiểm tra của Mộ Nhất Phàm, không biết hậu quả sẽ tới mức nào nữa.”

    Sắc mặt Triệu Vân Huyên thoáng trắng bệch: “Mẹ thế mà cũng bị khống chế sao, chẳng trách trước đó rõ ràng mẹ không thấy con xuống, nhưng đột nhiên con lại xuất hiện trước mặt mẹ, hóa ra là mẹ bị khống chế, cũng may, cũng may con đến kịp thời, nếu không…”

    Giờ hồi tưởng lại, bà cảm thấy sợ hãi, nếu như bà nói từng chuyện từng chuyện mình đã làm ra, không biết hậu quả sẽ thế nào.

    Mộ Nhất Hàng nheo mắt lại: “Mẹ, chuyện đối phó với Mộ Nhất Phàm trước mắt tiến hành từ từ một chút, để sau này hẵng nói, sau này mẹ cũng cố gắng tránh đừng tiếp xúc một mình với Mộ Nhất Phàm, tránh cho anh ta làm gì bất lợi với mẹ, giờ năng lực con không bằng anh ta, phải nghĩ cách để thăng năng lực lên mới được. Huống hồ, chúng ta đã chịu đựng vài chục năm, chẳng lẽ không thể chịu thêm chút nữa, sau này còn nhiều cơ hội đối phó anh ta, nhất là bây giờ anh ta còn bị ung thư trong người, khối u có thể chuyển tốt hay không cũng là vấn đề.”

    Triệu Vân Huyên cảm thấy đúng là dạo gần đây mình đã hơi nóng vội.

    Thế nhưng, bà có thể không nóng vội được sao?

    Giờ đã là mạt thế, không giống như trước mạt thế, hơn nửa công ty đều thuộc về Mộ Nhất Phàm, bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

    Thế nhưng, giờ là mạt thế, không bị luật pháp hạn chế, nếu bọn họ không nhân cơ hội này mà khống chế đội ngũ và vật tư vào tay mình, nói không chừng sau này sẽ bị người khác chiếm lấy.

    Cho nên, bà mới không kịp chờ để trừ khử Mộ Nhất Phàm, đặc biệt Mộ Nhất Phàm từng là quân nhân, bà lo Mộ Duyệt Thành sẽ giao hết đội ngũ cho Mộ Nhất Phàm quản lý, khi đó bà và con trai sẽ quay trở lại như trước khi mạt thế, khiến bà có cảm giác mình như kẻ đi ăn nhờ ở đậu.

    Triệu Vân Huyên nghĩ mình không có dị năng, tạm thời không thể đối mặt với Mộ Nhất Phàm, chỉ có thể gật đầu, đồng ý làm theo lời con nói.

    Mộ Nhất Hàng thấy Triệu Vân Huyên gật đầu, thở dài một hơi, nhưng nghĩ tới dị năng của Mộ Nhất Phàm mạnh hơn mình, trong mắt lại lóe lên một tia không cam lòng.

    Nhất định hắn phải nghĩ biện pháp để thăng năng lực của mình mới được.

    Ở bên kia, sau khi Mộ Nhất Phàm quay trở lại phòng, liền học cách điều khiển dị năng tinh thần.

    Tuy loại dị năng này không giống như các dị năng khác – trong quá trình sử dụng sẽ toát ra nhiều dạng công kích hoa lệ và mạnh mẽ – nhưng nếu sử dụng dị năng này thích hợp, cũng sẽ hết sức lợi hại.

    Mộ Nhất Phàm luyện tập trong phòng một ngày một đêm, vất vả lắm mới đợi được tới ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong anh liền lái xe rời khỏi tòa cao ốc Mộ thị, đi tới doanh địa của Chiến Bắc Thiên.

    Cũng không thể trách anh nóng vội được, giờ anh và Chiến Bắc Thiên cuối cùng cũng bước tới giai đoạn tân hôn, mới đêm hôm kia hai người còn “động phòng hoa chúc”, đương nhiên giờ hận không thể tranh thủ ở bên người mình yêu mỗi phút mỗi giây.

    Lúc Mộ Nhất Phàm đi tới cổng doanh địa của Chiến Bắc Thiên, anh thấy ngoài cổng có hai người nam nữ trung niên bị binh lính ngăn lại, không cho phép đi vào.

    Người đàn ông cao gầy, ngoại hình hết sức nhã nhặn, chỉ là gương mặt mệt mỏi và quần áo rách rưới, thoạt trông có vẻ chật vật.

    Người phụ nữ thì ăn mặc tương đối chỉnh tề hơn, gương mặt cũng được trang điểm nhẹ nhàng, chỉ là nụ cười tươi nịnh nọt trên mặt khiến người ta không thích nổi.

    Mộ Nhất Phàm chỉ nhìn thoáng qua họ, đến khi binh lính đồng ý, liền lái xe đi vào doanh địa, đỗ xe trong bãi.

    Lúc anh bước xuống xe, đột nhiên thấy mình không thể động đậy được, anh cúi đầu nhìn, phát hiện từ trên xuống dưới bị cành mây quấn lấy, sau đó bị trói kín lại, như bị biến thành một cái kén tằm.

    “Đừng động đậy.” Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng từ phía sau vang lên: “Mộ Nhất Phàm, tôi có lời muốn nói với anh.”

    Mộ Nhất Phàm nghe ra là giọng của Lục Lâm, liền trợn trắng mắt lên: “Anh có chuyện gì thì nói thẳng, sao phải dùng dị năng trói tôi lại?”

    “Không trói anh lại, tôi không nói được.”

    Mộ Nhất Phàm: “…………..”

    Anh đợibmãi mới tới hôm nay, còn chưa được gặp người ấy mà đã bị vướng chân, tức giận nói: “Anh có chuyện gì thì nói mau lên, tôi còn có việc phải đi tìm lão đại anh.”

    Lục Lâm nói: “Lão đại còn chưa tới doanh địa.”

    “Thế cứ từ từ mà nói, tôi không vội.”

    Lục Lâm: “………..”

    Mộ Nhất Phàm đợi mấy phút, vẫn không nghe thấy Lục Lâm nói gì, không thể làm gì hơn là tự nói: “Rốt cuộc anh muốn nói gì, chuyện gì mà khó mở miệng như vậy? Anh không định tỏ tình với tôi đấy chứ? Tôi nói cho anh biết, anh mơ đi, tâm tư tôi dành hết cho lão đại của anh rồi, cả đời này không thay đổi đâu nhớ.”

    Lục Lâm lườm anh một cái: “Không phải.”

    “Thế rốt cuộc là cái gì?”

    Lục Lâm mất tự nhiên khẽ ho một tiếng: “Cái kia.. Mộ Nhất Phàm…..”

    Mộ Nhất Phàm không nói gì, đợi cậu ta từ từ nói xong.

    Lục Lâm lại chần chừ một hồi, sau đó nhanh chóng nói: “Cảm ơn anh.”

    Nói xong, Mộ Nhất Phầm liền nghe thấy tiếng bước chân chạy đi.

    Đi rồi á?

    Chỉ nói mỗi tiếng cảm ơn thôi à?

    Cơ mà, cảm ơn cái gì chứ?

    Đầu Mộ Nhất Phàm mù sương.

    Ngay sau đó, anh nhớ ra mình còn bị một đống cây trói chặt, vội vã kêu lên: “Lục Lâm, anh còn chưa cởi trói cho tôi mà, mau quay về đi, mẹ kiếp, có ai cảm ơn như anh không?”

    Anh vừa nói xong, toàn bộ cành cây bị anh hút vào trong cơ thể.

    “Hể?”

    Mộ Nhất Phàm ngạc nhiên giơ tay lên nhìn một chút.

    Hình như chỗ cây kia bị chính anh cởi ra?

    Lẽ nào anh vừa sao chép dị năng hệ mộc của Lục Lâm vào?

    Nói cách khác, giờ trên người ngoài dị năng hệ tinh thần ra, anh còn có dị năng hệ mộc?

    Mộ Nhất Phàm thử một chút.

    Cỏ dưới chân đẩy anh cao lên một mét.

    Mộ Nhất Phàm tấm tắc khen.

    Dị năng sao chép này thần kỳ quá đi!

    Mộ Nhất Phàm lại thử thêm vài lần nữa, sau khi thấy mình thực sự sao chép dị năng hệ mộc của Lục Lâm, mới rời khỏi bãi đỗ xe, đi về phía ký túc xá tìm Trịnh Quốc Tông.

    Trên đường tới ký túc xá, anh gặp phải Mao Vũ.

    Trong bốn người họ, Mao Vũ là người giữ thái độ tương đối ôn hòa với anh, không ôm suy nghĩ phiến diện quá lớn, hơn nữa, người này xử sự cũng khá là lý trí, sẽ không bởi vì chuyện đã qua mà canh cánh trong lòng với anh.

    Cũng bởi như vậy nên Mộ Nhất Phàm mới tiến lên trước, hỏi Mao Vũ chuyện của Lục Lâm, anh biết Mao Vũ sẽ trả lời mình.

    “Ban nãy Lục Lâm làm sao vậy? Tự nhiên nói cảm ơn tôi làm gì?”

    Mao Vũ nhướn mày, cười hỏi: “Anh vừa gặp Lục Lâm à?”

    “Đâu chỉ có gặp, anh ta còn dùng dị năng trói tôi, còn nói cái gì mà không trói tôi thì không nói được, cuối cùng nói hai chữ “Cảm ơn” xong liền chạy đi, chả hiểu cảm ơn cái gì.”

    Mao Vũ cười ha hả: “Cậu ấy cảm ơn anh vì tinh hạch dị năng hệ mộc ấy mà.”

    “Tinh hạch? Tinh hạch gì cơ?” Mộ Nhất Phàm nghe cậu ta nói vậy lại càng mờ mịt hơn.

    “Anh còn nhớ tang thi có dị năng hệ mộc mà chúng ta giết ở huyện Ngô Đồng kia không?”

    “Còn nhớ.”

    “Lúc đó, tang thi kia là do anh giết, sau đó chúng tôi lấy tinh hạch ra. Sau khi trở về thì đưa cho Lục Lâm. Mấy hôm trước cậu ấy hấp thu toàn bộ năng lượng trong tinh hạch vào cơ thể, thành công thăng lên cấp ba, anh nói xem có phải cậu ấy nên cảm ơn anh hay không?”

    ★ Chương 174 – Thỏa mãn em~ ★

    “………” Mộ Nhất Phàm không ngờ Lục Lâm lại cảm ơn vì chuyện này, đột nhiên thấy hơi ngượng ngùng: “Tuy rằng tang thi là do tôi giết, nhưng mà…”

    Anh còn chưa dứt lời, xa xa truyền tới tiếng gọi dồn dập: “Thượng úy Mao, thượng úy Mao.”

    Mộ Nhất Phàm và Mao Vũ nghe thấy tiếng, quay đầu trông thấy Lý Điền Thanh đang vội vã chạy tới.

    Mao Vũ liền hỏi: “Lão Lý, sao vậy? Có phải nghe được tin gì quan trọng không?”

    “Đúng.. đúng là nghe được một số chuyện quan trọng.” Lý Điền Thanh thở hồng hộc nói: “Tôi.. mới nghe thấy người bên ngoài đồn nhau rằng hấp thu năng lượng trong tinh hạch của tang thi và động vật biến dị thì có thể thăng cấp cho mình, giờ hầu như toàn bộ dị năng giả trong thành đều đang sốt sắng đi tìm tinh hạch để thăng cấp dị năng.”

    Mao Vũ thoáng cau mày lại, còn tưởng có thể giấu giếm chuyện này một thời gian, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã bị truyền ra ngoài: “Có biết ai là người phóng tin tức không?”

    “Khong biết, nói chung, sau khi chuyện bị loan ra ngoài mọi người đã xác nhận, sau khi hấp thụ tinh hạch có thể thăng cấp 100%.”

    Lý Điền Thanh nghĩ tới cái gì đó, vội nói: “Phải rồi, thượng úy Mao, tôi còn nghe được một chuyện khiến dị năng giả phải lo lắng sợ hãi.”

    Mộ Nhất Phàm vội vã hỏi: “Chuyện gì vậy?”

    “Có người nói sau khi dị năng giả hấp thụ tinh hạch của dị năng giả, có cơ hội trở thành dị năng giả song hệ, giờ dị năng giả bên ngoài đang lo lắng mình sẽ bị người có năng lực mạnh hơn đoạt tinh hạch đi.”

    Mao Vũ: “…………”

    Mộ Nhất Phàm: “…………”

    Chuyện này thực sự rất nghiêm trọng, sẽ làm mất đi sự tín nhiệm giữa các dị năng giả với nhau.

    Một khi dị năng giả mất đoàn kết, như vậy gặp thi triều, con người sẽ rơi vào tay tang thi, kết quả này mới đáng sợ nhất.

    Lúc này, một chiếc xe thể thao màu trắng đỗ trước mặt bọn họ.

    Mộ Nhất Phàm thấy người trên xe, hai mắt sáng lên: “Bắc Thiên.”

    Mao Vũ liền nói: “Lão đại, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”

    Chiến Bắc Thiên bước xuống xe, nhìn Lý Điền Thanh bên cạnh họ, chau mày nói: “Tôi biết mọi người muốn nói đến chuyện tinh hạch, trên đường tới đây tôi đã nghe được, tình hình hết sức không lạc quan, giờ chúng ta phải giữ an lòng người, đồng thời trong thời gian ngắn đưa ra quy định, nếu người trong đội lấy tinh hạch của dị năng giả khác, sẽ bị xử phạt nghiêm trọng.”

    Nhân lúc mọi người còn chưa biết tình hình bên ngoài, họ cho gọi những đội trưởng tới ký túc xá họp, mất nửa ngày để đưa ra nội quy nghiêm ngặt.

    Sau đó lại cho triệu tập mọi người trong doanh địa tới, nói rõ ràng tình hình với mọi người trong đội, để tránh khỏi trong lúc mọi người vô ý nghe được một ít tin đồn bên ngoài sẽ rối loạn tâm trí.

    Lúc mọi người mới nghe tình hình bên ngoài thì rất lo lắng, nhưng sau khi nghe nội quy trong đội thì yên tâm hơn rất nhiều.

    Sau này, chỉ cần người trong đội lấy tinh hạch của dị năng giả trong hoặc ngoài đội, đều sẽ bị xử phạt nghiêm khắc, mà hình phạt cao nhất là tử hình.

    Dù dị năng giả có khoét tinh hạch ra rồi bỏ trốn, bọn họ cũng sẽ dùng số lượng lương thực lớn để truy nã người đấy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người vì lương thực mà báo cáo hành tung kẻ bị truy nã cho Chiến Bắc Thiên.

    Phải đưa ra quy định tử hình âu cũng là cực chẳng đã, nhưng nếu không đưa ra quy định khiến người trong đội sợ hãi, sẽ không thể xử lý họ.

    Tin rằng người trong đội sẽ không dám tùy tiện khoét lấy tinh hạch của người khác, dù sao một nửa dị năng giả hấp thụ tinh hạch, chưa chắc đã thu hoạch được dị năng của người khác, trở thành dị năng giả song hệ, trái lại còn bị truy nã, không thể tiếp tục ở thành B an toàn này.

    Hơn nữa, mọi người cũng ý thức được, chỉ có cùng nhau tuân thủ nội quy, mới có thể an ổn ở lại trong đội, cho nên không ai lo lắng đề phòng lẫn nhau nữa.

    Huống hồ, trong đội chủ yếu là binh lính và người nhà họ, chỉ có một bộ phận rất nhỏ là người sống sót bình thường, mọi người sẽ không tùy tiện làm xằng làm bậy.

    Sau khi làm xong chuyện thì đã tới tối muộn, Chiến Bắc Thiên muốn giữ an trật tự nên không thể làm gì hơn là phái người quay về Chiến gia báo một tiếng, hắn không thể về Chiến gia ăn tối được.

    Mộ Nhất Phàm cũng ở lại doanh địa cùng Chiến Bắc Thiên.

    Sau khi trở lại phòng, anh liền nói chuyện mình vẫn lo lắng ra: “Giờ xuất hiện tin đồn dị năng giả hấp thụ tinh hạch của dị năng giả xong sẽ có khả năng trở thành dị năng giả đa hệ, khiến em rất lo người nhà chúng ta bởi vì chuyện này mà càng mâu thuẫn hơn.”

    Chiến Bắc Thiên ừ một tiếng: “Anh cũng đang lo chuyện này.”

    Giờ hắn còn đang nghĩ xem làm thế nào để kéo gần quan hệ hai nhà, lúc ở kiếp trước, tình hình hai nhà cũng không xấu đến mức này.

    “Nhất là hôm qua em vừa kéo thêm thù hận cho Chiến gia các anh, không biết bố em sẽ nghĩ biện pháp gì để đối phó với Chiến gia nữa đây.”

    Chiến Bắc Thiên nghi ngờ hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

    Mộ Nhất Phàm cũng không giấu hắn, liền kể chi tiết lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.

    Chân mày Chiến Bắc Thiên càng lúc càng chau lại, nghĩ bệnh ung thư xương của Mộ Nhất Phàm đúng là một mối nguy ngầm, nếu không bỏ nó, sẽ canh cánh trong lòng không yên.

    Còn có mẹ kế và em trai của Mộ Nhất Phàm, nếu không dạy dỗ họ một bài học, bọn họ sẽ còn tìm cách đối phó với Mộ Nhất Phàm, vạch trần chuyện Mộ Nhất Phàm là tang thi.

    Sau khi Chiến Bắc Thiên nghe anh nói xong, nhanh chóng nắm được trọng điểm: “Em có dị năng song hệ?”

    Gương mặt Mộ Nhất Phàm thoáng do dự, sau đó gật đầu: “Chính xác mà nói, đúng là em có song song hai dị năng, thế nhưng bởi vì dị năng của em khá đặc biệt, cho nên có thể sẽ trở thành tam hệ, tứ hệ, thậm chí còn có thể là thất hệ.”

    Anh cũng không giấu giếm Chiến Bắc Thiên nữa, giải thích về dị năng của mình cho Chiến Bắc Thiên nghe, thuận tiện nói luôn vì sao dị năng hệ phong lại biến thành hệ tinh thần, đồng thời bây giờ có thêm dị năng hệ mộc.

    Trong mắt Chiến Bắc Thiên hiện lên sự kinh ngạc tột cùng.

    Từ kiếp trước cho tới kiếp này, hắn chưa từng nghe nói tới loại dị năng đặc biệt như vậy, có thể vô hiệu hóa, lại có thể sao chép dị năng, còn có, dị năng sao chép càng cao cấp, càng có thêm nhiều hệ dị năng.

    Chiến Bắc Thiên liền sử dụng dị năng hệ băng về phía anh, quả nhiên dị năng không có tác dụng với Mộ Nhất Phàm.

    Thế nhưng, hắn lại có chút nghi ngờ: “Nếu có thể vô hiệu hóa, sao Lục Lâm có thể dùng dị năng để trói em lại?”

    “Cậu ấy dùng thực thể, nói cách khác, cành mây mà Lục Lâm dùng lúc đó là đồ thật, cho nên có thể trói em lại, nhưng không thể tấn công em, tấn công em sẽ mất hiệu lực.”

    Chiến Bắc Thiên đã có thể hiểu được đại khái về dị năng của anh, dị năng thật biến thái, nó có lợi mà cũng có hại, dù dị năng có biến thái tới đâu cũng không phải vạn năng, một khi quen với dị năng vô hiệu hóa, sẽ mất đi sự cảnh giác.

    “Đừng dựa dẫm quá nhiều vào dị năng vô hiệu hóa, cũng phải cố gắng thăng cấp dị năng sao chép của em, còn có, chuyện dị năng này đừng nói cho ai biết.”

    Hắn rất lo có người nổi lên tư tâm với dị năng của Mộ Nhất Phàm, tuy rằng Mộ Nhất Phàm là tang thi, hấp thu tinh hạch của Mộ Nhất Phàm cùng lắm cũng chỉ có thể thăng cấp, nhưng mọi người lại không biết chuyện Mộ Nhất Phàm là tang thi, họ sẽ nổi lên ham muốn với tinh hạch của Mộ Nhất Phàm, muốn chiếm dị năng của anh cho mình.

    “Em biết rồi.”

    Mộ Nhất Phàm không yên lòng lật bàn tay mình, ban nãy Chiến Bắc Thiên vừa dùng dị năng để đánh anh, không biết có bị anh sao chép không?

    Ngay sau đó một tay anh phóng ra hoa cỏ, tay kia phóng ra tảng băng.

    Mộ Nhất Phàm rầu rĩ kêu lên: “Dị năng tinh thần của em mất tiêu rồi.”

    Vất vả lắm hôm qua anh mới học được cách khống chế dị năng hệ tinh thần, hôm nay lại mất tiêu luôn rồi.

    Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Em không thể khống chế dị năng sao chép sao?”

    “Tạm thời em còn chưa học được cách khống chế nó.” Mộ Nhất Phàm bổ nhào tới người Chiến Bắc Thiên: “Anh hại em mất đi dị năng tinh thần, anh nói xem anh định bồi thường dị năng tinh thần của em thế nào đây, hả hả hả?”

    Chiến Bắc Thiên ôm lấy cơ thể nhào tới, trong mắt lóe lên tia cười: “Em muốn anh bồi thường em thế nào?”

    “Anh lấy thân thể để bồi thường cho em đi!” Mộ Nhất Phàm vội kéo cổ hắn xuống, hôn lên bờ môi mỏng của hắn.

    Chiến Bắc Thiên khàn giọng nói: “Chỉ dùng thân thể bồi thường là đủ rồi?”

    Mộ Nhất Phàm liền hôn lên khóe môi hắn nói: “Chưa đủ, nếu tối nay anh không hầu hạ em đến thoải mái, thì mấy ngày tới anh đừng mong sống yên ổn.”

    “Thỏa mãn em.” Chiến Bắc Thiên liền bế anh lên giường.

    Hai người không đợi được mà trút bỏ quần áo trên người đối phương, hai thân thể hoàn toàn trần trụi, quấn lấy nhau trên giường.

    Hai người từng có kinh nghiệm một lần, trong lúc ‘ấy ấy’ thành thạo và quen thuộc hơn nhiều, dễ dàng tìm được vị trí nhạy cảm của đối phương, làm đối phương trầm luân trong hoan ái.

    Mãi hơn một giờ sau, hai người mới thỏa mãn phóng ra, sau đó động tác đẩy đưa từ từ chậm lại, thế nhưng đôi môi vẫn không ngừng hôn lên gò má đối phương, bàn tay cũng không ngừng ve vuốt lẫn nhau, để lúc làm chuyện ấy càng thêm thân mật khăng khít.

    Mộ Nhất Phàm nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt, đột nhiên trở mình, đè Chiến Bắc Thiên xuống dưới thân, cúi đầu hôn lên yết hầu gợi cảm của hắn, sau đó hôn một đường lên, mãi đến khóe môi xinh đẹp mới dừng lại.

    “Bắc Thiên, có chuyện này em muốn hỏi anh.”

    Chiến Bắc Thiên ôm eo anh, nhìn anh hỏi: “Chuyện gì?”

    “Em…” Mộ Nhất Phàm có phần căng thẳng nhìn hắn: “Em đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với anh như vậy, sao anh khinh địch như vậy mà tha thứ cho em?”

    Thậm chí còn chấp nhận anh, làm tình với anh.

    Chuyện quan trọng này khiến anh nghĩ mãi không ra, cho nên, anh cảm thấy nếu không hỏi rõ, trong lòng sẽ vướng một nút thắt khiến anh phải bận lòng.

    ★ Chương 175 ★

    Ánh mắt Chiến Bắc Thiên thoáng ngưng lại một chút, nắm lấy ngón cái tay bên kia của Mộ Nhất Phàm, đột nhiên di chuyển, nhẹ nhàng xoa lên tấm lưng trơn láng, dường như đang tự hỏi nên trả lời câu hỏi này thế nào.

    Mộ Nhất Phàm thấy đôi mắt hắn không sa sầm xuống, cũng không trở lên lạnh lẽo và phẫn nộ, trong lòng thoáng thở phào một hơi, chỉ lo mình nhắc tới mối thù hằn trong kiếp trước của Chiến Bắc Thiên, hắn sẽ tức giận mà bỏ đi.

    Vậy mấy ngày tới, anh sẽ nghĩ mọi cách dỗ cho hắn vui lên.

    Đột nhiên Chiến Bắc Thiên ngừng động tác xoa vuốt, ánh mắt khóa trên người cậu chàng trước mặt, đoạn nói: “Bởi vì anh nghĩ Mộ Nhất Phàm bây giờ không phải Mộ Nhất Phàm trước đó, có lẽ thân thể vẫn là của người kia, nhưng linh hồn thì không phải, em nói xem anh nói có đúng không?”

    Hắn khéo léo ném cho Mộ Nhất Phàm câu trả lời này.

    Mộ Nhất Phàm ngạc nhiên nhìn hắn, nhìn đôi mắt đen láy đang mong đợi câu trả lời từ phía anh, giống như bị đầu độc, khiến anh bất tri bất giác mà gật đầu.

    Chiến Bắc Thiên thấy anh thừa nhận chuyện này, cũng không tiếp tục hỏi xem anh là ai, mỉm cười, đứng dậy ôm anh đi vào phòng tắm.

    Lúc nước chảy lên người, Mộ Nhất Phàm hoàn hồn lại, tức giận nói: “Nếu anh đã đoán ra được, sao trước đó còn đối xử với em như vậy?”

    Thật ra anh cũng đoán có lẽ Chiến Bắc Thiên đã nhận thấy anh không phải Mộ Nhất Phàm trước kia, dù sao thì nhất cử nhất động của anh cũng khác với Mộ Nhất Phàm trước kia như vậy.

    Dựa theo tính tình nguyên chủ trước kia, chắc chắn không có chuyện đi lấy lòng nam chính như anh.

    Động tác của Chiến Bắc Thiên hơi dừng lại một chút, nhắc tới chuyện này, trong lòng hắn lại thấy bứt rứt, bởi đây là chuyện khiến hắn hối hận nhất.

    Thế nhưng, cũng không thể trách hắn được.

    Lúc biết Mộc Mộc chính là Mộ Nhất Phàm, trong lòng ngoài cảm giác bị lừa gạt ra, còn cảm thấy phẫn nộ và thù hằn với chuyện kiếp trước bị Mộ Nhất Phàm sát hại, cho nên, lúc đó hắn không thể tỉnh táo được.

    Đến khi tới Mộ thị tìm Mộ Nhất Phàm, lại vừa hay thấy Mộ Nhất Phàm đang bổ nhào về phía một người, khiến hắn nghĩ anh biến thành tang thi muốn cắn người, liền đá mạnh một cước.

    Mãi đến khi ra khỏi đồn cảnh sát, hắn mới tỉnh táo lại.

    Sau khi quay trở về biệt thự, hắn vẫn nghĩ về khoảng thời gian ở cùng với Mộ Nhất Phàm.

    Không biết có phải hắn trùng sinh tới một thế giới song song không, hay là vì nguyên nhân gì khác, mà Mộ Nhất Phàm ở đây không hề giống Mộ Nhất Phàm mà hắn biết.

    Mộ Nhất Phàm mà hắn biết sẽ không giống như Mộc Mộc, nói xạo dăm ba câu là có thể dỗ cho xong chuyện, cũng sẽ không giống như lúc Mộc Mộc đối mặt với hắn, không có bất cứ năng lực phản kháng nào, sau khi bị hắn đá, lại không đá ngược lại.

    Nếu bị hắn vạch trần thân phận, Mộ Nhất Phàm sẽ không phải giấu giếm gì nữa, hẳn phải kiên quyết đánh một trận, dùng hết mọi thủ đoạn, mạnh mẽ đá lại hắn mới đúng, thế nhưng, đối phương lại bỏ chạy dưới sự trợ giúp của nhân viên trong công ty.

    Bởi vậy nên mấy ngày đó ở biệt thự, hắn thực sự không tin mình có năng lực quan sát tốt như vậy, lại bị Mộ Nhất Phàm lừa gần một tháng, cũng bởi vì lý do này, chỉ cần ai đó nhắc tới một chữ đồng âm ‘mu’, hắn lại cảm thấy hết sức phiền lòng.

    Nhưng lúc không có Mộ Nhất Phàm bên cạnh, hắn lại càng phiền lòng hơn, trong lòng trống rỗng, cứ cảm thấy thiêu thiếu gì đó.

    Cuối cùng, hắn vẫn không nhịn được mà lấy máy theo dõi ra kiểm tra vị trí của Mộ Nhất Phàm, sau khi biết Mộ Nhất Phàm ở thôn Thủy Hương, liền lái xe cả một đêm tới.

    Máy theo dõi này, là sau khi hắn lấy được di động của Mộ Nhất Phàm ở chỗ Dung Tuyết, nhân cơ hội bỏ vào, để sau này tiện điều tra tung tích của Mộ Nhất Phàm.

    Đến khi hắn tìm tới nơi Mộ Nhất Phàm ở, lại vừa hay trông thấy Mộ Nhất Phàm cầm lưới đi ra, đi về phía ao cá.

    Để biết rõ Mộ Nhất Phàm muốn làm gì, hắn bèn đi theo, nhưng không ngờ vì đói bụng mà Mộ Nhất Phàm đi vớt cá, làm thành sashimi lấp đầy bụng.

    Đến khi hắn nghe thấy Mộ Nhất Phàm nói ‘Tôi chỉ có thể ăn được như vậy’, trái tim nhói lên, lại một lần nữa cảm thấy người này không phải Mộ Nhất Phàm mà hắn biết.

    Nếu như là Mộ Nhất Phàm ở kiếp trước, đâu có chuyện lấy cá làm sashimi để lấp đầy bụng, hẳn phải nghĩ hết cách để bắt người giải quyết cái bụng đói rồi.

    Cho nên hắn mới có thể mang sashimi tới cho Mộ Nhất Phàm, đồng thời tặng nhiều một chút, để Mộ Nhất Phàm dư cá chia cho Trịnh Gia Minh ăn.

    Tới giờ hắn vẫn chậm chạp không động tới Trịnh Gia Minh và Trang Tử Duyệt, cũng là nể mặt Mộ Nhất Phàm, nếu không hai người kia đã có kết cục như Quảng Tuấn Kiệt, về chầu Diêm Vương từ lâu rồi.

    “Lúc đó anh còn chưa chắc chắn em có phải Mộ Nhất Phàm mà anh biết không, nên mới hành động như vậy.” Chiến Bắc Thiên dang hai tay ra: “Giờ anh cho em đá lại, được không?”

    Mộ Nhất Phàm hừ nhẹ: “Em thấy anh biết em không nỡ đá anh, nên mới giả vờ hào phóng như vậy chứ gì?”

    Chiến Bắc Thiên cười cười hôn lên gương mặt ướt nước của anh.

    Cậu ngốc này có thể dễ dàng khiến cho hắn vui vẻ như vậy.

    Nếu đổi lại là Mộ Nhất Phàm trước kia, hẳn đã không khách khí mà giẫm nát cậu em của hắn rồi.

    “Muốn bồi thường em, thì mau mau tắm xong cho em, hầu hạ em ngủ đi.”

    Nụ cười trên môi Chiến Bắc Thiên càng rạng rỡ hơn, nhanh chóng tắm sạch sẽ cho anh rồi bế anh lên giường.

    Mộ Nhất Phàm lại chợt nghĩ tới điều gì đó, tò mò hỏi: “Từ khi nào với làm thế nào mà anh phát hiện và khẳng định em không phải Mộ Nhất Phàm trước kia?”

    Chiến Bắc Thiên trả lời qua quít: “Sau khi rời thành G, lúc ở thôn trang nhỏ thì phát hiện ra.”

    Đột nhiên Mộ Nhất Phàm nghĩ ra điều gì, trợn to mắt nhìn: “Có phải anh là người nghe trộm em nói chuyện với Kình Thiên không?”

    Chiến Bắc Thiên không lên tiếng phủ nhận.

    “Mà không, từ trên tầng đi xuống cần thời gian, nhưng mà em không thấy ai ở cầu thang, đến khi quay về phòng, nhìn ra cửa sổ thì thấy anh đang nói chuyện với Mao Vũ, đâu giống người vừa chạy xuống tầng.”

    Chiến Bắc Thiên giải thích: “Lúc đó anh nhảy thẳng xuống tầng dưới, chỉ mất một hai giây, đến khi em chạy ra xem ở cầu thang có ai không thì anh từ từ đi ra khỏi đại sảnh, phân công nhiệm vụ cho Mao Vũ.”

    Mộ Nhất Phàm: “……………”

    Đúng là lính đặc chủng không thể so sánh với người thường, còn dám nhảy thẳng từ trên tầng xuống, đổi lại là người khác, có ai dám?

    “Nếu anh đã nghe trộm em nói chuyện, sao còn muốn chạy? Sao không vào thẳng đó mà hỏi em?”

    Chiến Bắc Thiên: “…………..”

    Lúc đó hắn nghe thấy Mộ Nhất Phàm không phải người của thế giới này, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hoảng hốt và lo sợ, đột nhiên có cảm giác người này sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

    Nếu không, một quân nhân được huấn luyện qua như hắn, sao có thể dễ dàng để người khác phát hiện mình đứng bên ngoài.

    “Lúc đó, nếu anh hỏi liệu em có nói không?”

    Sẽ không.

    Mộ Nhất Phàm lập tức trả lời trong lòng.

    Nếu như lúc đó Chiến Bắc Thiên đi vào gặng hỏi anh, nhất định anh sẽ phủ nhận chuyện này.

    “Anh không tò mò em là người từ đâu tới sao?” Mộ Nhất Phàm hiếu kỳ nhìn hắn.

    “Anh sẽ đợi, đợi đến khi nào em muốn nói với anh.” Chiến Bắc Thiên không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, đoạn tắt đèn: “Ngủ đi.”

    Mộ Nhất Phàm thở phào.

    Nếu Chiến Bắc Thiên gặng hỏi anh, có lẽ anh sẽ không chịu được mà nói chuyện này ra.

    Thật ra, cũng không phải không thể nói, chỉ là dựa vào trí thông minh của Chiến Bắc Thiên, chắc chắn khi anh nói ra mình là người từ đâu tới, hắn sẽ đoán được vì sao ngày đó anh xuất hiện ở thôn Thủy Hương.

    Nếu như Chiến Bắc Thiên biết lúc đó anh muốn giết hắn, không biết sẽ cảm thấy thế nào, liệu có tức giận không muốn để ý tới anh nữa không.

    Cho nên, chuyện này đành phải chờ thêm một thời gian, đợi đến khi tình cảm của hai người ổn định rồi, anh sẽ nói thật cho Chiến Bắc Thiên biết.

    Sau khi Chiến Bắc Thiên thấy cậu chàng trong lòng ngủ rồi, mới khe khẽ thở dài.

    Không phải hắn không muốn biết rốt cuộc Mộ Nhất Phàm là người từ thế giới nào tới, mà là hắn mơ hồ cảm thấy thân phận của Mộ Nhất Phàm ở đây không tầm thường.

    Bởi ngày hôm đó lúc đánh bom tang thi ở thành G, hắn đã quay về thành G tìm tới nhà Trịnh Quốc Tông mà Mộ Nhất Phàm từng đi qua, cho nên, lúc mở cửa, hắn đã nhìn thấy mảnh giấy Mộ Nhất Phàm để lại cho Trịnh Gia Minh.

    Bốn chữ “Tắm nhiều mưa đen” thu hút sự chú ý của hắn, đây là điều Mộ Nhất Phàm muốn nhắc nhở Trịnh Gia Minh, nói rõ Mộ Nhất Phàm biết sau ngày hôm đó sẽ có mưa đen, càng có nghĩa sau khi tang thi gặp mưa, có thể càng ngày càng mạnh hơn, nên mới nhận được dị năng.

    Thế nhưng, phải sau trận thiêu hủy lớn mưa đen mới trút xuống.

    Khi đó hắn cho rằng Mộ Nhất Phàm cũng là người sống lại như mình, thế nhưng sau đó ở thôn trang hắn lại nghe Mộ Nhất Phàm nói mình không phải người ở thế giới này, hắn mới bắt đầu suy xét về thân phận của Mộ Nhất Phàm.

    Một người không phải người ở thế giới này, nhưng lại có hiểu biết về thế giới này, thậm chí còn có thể đoán được chuyện sẽ xảy ra, nói rõ lên điều gì?

    Chiến Bắc Thiên chưa từng nghĩ sâu xa hơn, cũng không muốn nghĩ quá nhiều, đây cũng là lý do hắn vẫn không hỏi thân phận Mộ Nhất Phàm.

    Hắn xoay người, nhìn gương mặt cậu chàng say giấc ngủ, luồn tay vào chăn, sờ lên bắp đùi sưng lên của Mộ Nhất Phàm, chân mày nhíu chặt lại.

    Chuyện ung thư xương, phải mau chóng giải quyết mới được.

    Đột nhiên “Bộp” một tiếng, Chiếc Bắc Thiên bị đập một cái.

    Ngay sau đó, cậu chàng trong lòng hắn lầm bầm: “Đừng lộn xộn, giờ em mệt chết đi được, mai em sẽ làm đại chiến ba trăm hiệp với anh, làm đến khi anh sức cùng lực kiệt mới thôi.”

    Chiến Bắc Thiên nghe vậy, nhất thời dở khóc dở cười.

    ★ Chương 176 – Anh là của em! ★

    Sáng sớm hôm sau, Chiến Bắc Thiên nhân lúc còn chưa ăn sáng, lập tức đi tới tìm Trịnh Quốc Tông kiểm tra tổng quát cho Mộ Nhất Phàm.

    Trong số các bác sĩ ở đây, chỉ có Trịnh Quốc Tông đã biết Mộ Nhất Phàm là tang thi, cho nên để ông khám cho Mộ Nhất Phàm, Chiến Bắc Thiên vô cùng yên tâm.

    Thế nhưng, dù sao Trịnh Quốc Tông cũng không phải bác sĩ khoa xương, không hiểu rõ về bệnh ung thư xương, để ông trị dứt điểm bệnh ung thư xương là điều không thể.

    Chiến Bắc Thiên liền nghĩ tới người bạn tốt của mình là Thẩm Khâm Dương, muốn đưa Mộ Nhất Phàm tới chỗ Thẩm Khâm Dương làm kiểm tra.

    Mộ Nhất Phàm biết suy nghĩ của Chiến Bắc Thiên, vội nói: “Vô ích thôi, giờ em là tang thi, tuy rằng tốc độ hồi phục vết thương nhanh, nhưng cơ thể em đã ngừng phát triển, uống thuốc hay tiêm thuốc căn bản không có tác dụng với em.”

    Anh biết Chiến Bắc Thiên đang lo lắng chuyện gì, an ủi hắn: “Anh đừng quá lo lắng, giờ em là tang thi, ung thư xương không lấy mạng em đâu.”

    Chiến Bắc Thiên xoa xoa bắp đùi sưng phồng của anh, suy nghĩ một chút, nói: “Anh còn chuyện khác muốn tới tìm Khâm Dương, em có muốn đi cùng không?”

    “Đi chứ, sao lại không đi, anh đi đâu em cũng sẽ đi theo anh.” Mộ Nhất Phàm ôm lấy cổ Chiến Bắc Thiên, kéo hắn về phía mình, hôn trộm lên môi hắn một cái.

    “Khụ khụ, hai cậu quên tôi còn ở đây à?” Trịnh Quốc Tông giận dữ nói: “Muốn hôn hít ôm ấp thì cũng chờ ăn sáng xong rồi hôn.”

    Chiến Bắc Thiên vỗ vỗ chân Mộ Nhất Phàm: “Đi ăn sáng trước đi.”

    “Ừa.”

    Ba người cùng ra khỏi phòng y tế, Trịnh Quốc Tông ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nóng như đổ lửa, cảm thán nói: “Đã sắp tháng chín rồi, sao trời càng lúc càng nóng, mới có tám giờ sáng thôi mà đã nóng như trưa rồi, nếu vậy đến trưa với chiều, chắc phải hơn 40° mất, cứ tiếp tục thế này thì nguy to.”

    Mộ Nhất Phàm hơi chau mày.

    Giờ 40° vẫn còn tốt đấy, sau này nhiệt độ còn có thể tăng lên gần 50°, khi đó mới là khổ nhất.

    Tình hình này sẽ kéo dài tới tận tháng mười một, phải đến tháng mười một nhiệt độ mới có thể hạ xuống, khi đó con người mới có thể thở phào.

    Thế nhưng đến trung tuần tháng mười hai, thời tiết sẽ càng lúc càng lạnh, nhiệt độ sẽ hạ tới tận -50°, tuyết giăng khắp trời, không thể ra ngoài được.

    Sau khi quay về tòa nhà, anh phải nhắc bố chuẩn bị cho thật tốt mới được.

    Chiến Bắc Thiên là người được trùng sinh, hiển nhiên cũng biết rõ sự biến đổi của khí hậu, sau khi đi tới căn tin, lập tức bảo Mao Vũ dùng dị năng hệ thủy để bắt đầu tích trữ nước.

    Sau này ra khỏi thành tìm vật tư, lại có nhiều hơn một nhiệm vụ, đó là đi tìm củi gỗ và than đen, nói chung chỉ cần là đồ có thể đốt được, đều phải mang về.

    Sau khi giao nhiệm vụ, ăn sáng xong, Chiến Bắc Thiên liền dẫn theo Mộ Nhất Phàm lái xe rời khỏi doanh địa.

    Lúc lái xe ra cổng, Mộ Nhất Phàm lại thấy người đàn ông và phụ nữ trung niên hôm qua, tò mò hỏi một câu: “Rốt cuộc hai người kia là ai vậy? Hôm qua em đã thấy họ rồi, sao hôm nay vẫn còn ở đây, có phải họ muốn tìm ai không?”

    Chiến Bắc Thiên liếc mắt ra ngoài xe, nhạt giọng nói: “Hai người kia là cha Dung Nhan và người vợ hai của ông ấy.”

    Mộ Nhất Phàm vừa nghe đó là cha và mẹ kế của Dung Nhan thì không nói gì nữa.

    Hai người kia là chúa rắc rối, chẳng trách Chiến Bắc Thiên không cho họ vào doanh địa, cũng không thông báo cho mẹ con Dung Nhan đi ra gặp hai người kia.

    Trong kiếp trước của nam chính, hai người kia thường xuyên gây ra một đống chuyện phiền phức, sau đó để nam chính đi giải quyết hậu quả cho họ, lúc đó, nếu không phải nể mặt họ là cha và mẹ kế của Dung Nhan, nam chính đã đuổi ra khỏi doanh địa từ lâu rồi.

    Cho nên, kiếp này nam chính không cho họ vào nữa, huống hồ kiếp này nam chính không đến với Dung Nhan, càng không thể cho hai người kia vào.

    Mộ Nhất Phàm nghĩ tới đây, khẽ hừ nhẹ một tiếng.

    Chiến Bắc Thiên nghe thấy tiếng, nghi hoặc liếc mắt nhìn anh.

    Mộ Nhất Phàm quay đầu đối mắt với hắn, lại hừ thêm tiếng nữa.

    Chiến Bắc Thiên: “………..”

    Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên không nói gì, lại hừ liên tiếp ba tiếng liền.

    Là người sáng suốt thì đều có thể nhìn ra anh đang mất hứng, Chiến Bắc Thiên không thể làm gì hơn là hỏi: “Sao vậy?”

    “Không sao.” Mộ Nhất Phàm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Chỉ là anh đang mất hứng chuyện ở trong tiểu thuyết, cuối cùng nam chính lại ở bên nữ chính mà thôi.

    Cũng may là lúc này nam chính là của anh, với tính tình của nam chính, không yêu thì thôi, nhưng một khi đã yêu thì sẽ hết sức chung tình, tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với anh.

    Chiến Bắc Thiên: “……………”

    Cũng không biết cậu chàng này thế nào, tuy có những lúc tâm tư hết sức đơn giản thuần khiết, nhưng có đôi khi không tài nào đoán nổi anh đang nghĩ gì.

    Bầu không khí trong xe trầm lặng trong vài phút, sau đó Mộ Nhất Phàm ngồi ngả về phía tay ghế, ôm lấy cổ Chiến Bắc Thiên, dùng sức hôn một cái, tuyên bố chủ quyền: “Anh là của em.”

    Khóe môi Chiến Bắc Thiên cong lên thành một nụ cười khó thể phát hiện ra, giả bộ nghiêm túc: “Anh đang lái xe, đừng lộn xộn.”

    “Sợ gì chứ, giờ trên đường làm gì có ai.” Vòng tay ôm của Mộ Nhất Phàm càng siết chặt hơn, sau đó nhanh chóng hôn lên mặt Chiến Bắc Thiên mấy cái.

    Trên đường thật sự rất an tĩnh, đừng nói là người, đến chó hay mèo cũng không thấy, dường như cả thế giới này chỉ còn lại hai người họ.

    Trong lòng Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên đều rõ, giờ phần lớn mọi người trong thành đều đổ xô ra ngoài tìm tinh hạch, chỉ có một bộ phận nhỏ người không có năng lực mới ở lại trong thành.

    Thế nhưng, đến khi họ tới doanh địa của Thẩm gia, ở nơi đấy lại hết sức ầm ĩ, trông thấy rất nhiều xe phóng nhanh vào doanh địa, sau đó rất nhiều người bị thương được khiêng từ trên xe xuống.

    Những người bị thương không chỉ có sắc mặt trắng bệch, đau đớn rên rỉ, mà trên người còn đẫm máu, bị thủng những lỗ nhỏ, giống như bị đạn bắn vào cơ thể.

    Chiến Bắc Thiên xuống xe, với lấy một người hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

    Người nọ không có thời gian rảnh để trả lời Chiến Bắc Thiên, chạy vội tới bên kia xe, đỡ người bệnh xuống xe, khiêng vào phòng y tế.

    Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên cũng vào trong phòng y tế, liền thấy Thẩm Khâm Dương đang bận bù đầu lên.

    “Khâm Dương.” Chiến Bắc Thiên gọi một tiếng.

    Thẩm Khâm Dương nghe thấy tiếng quay đầu nhìn, trông thấy Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm, gương mặt lóe lên tia kinh ngạc, tức giận nói: “Ông về lâu như vậy rồi mà bạt mạng khắp nơi không chịu tới thăm tôi, cơ mà giờ tôi không rảnh để ý tới mấy ông đâu, cứ tùy ý.”

    Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm theo sau lưng, hỏi: “Doanh địa ông xảy ra chuyện gì vậy, sao nhiều người bị thương thế?”

    Thẩm Khâm Dương vừa giúp người bị thương cầm máu, vừa trầm mặt nói: “Mấy người chú tôi sốt ruột muốn đi tìm tinh hạch để thăng cấp dị năng, nên dẫn theo một đội lớn ra khỏi thành tìm tinh hạch, nhưng còn chưa đụng tới tinh hạch, đã bị đội dị năng giả khác vung tay, muốn cướp lấy tinh hạch của họ.”

    Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Đội gì mà khiến nhiều người trong doanh địa ông bị thương tới như vậy.”

    Theo như hắn biết, thế lực của Thẩm gia có thể xếp vào top 10 trong thành B, sao có thể để nhiều người bị thương như vậy.

    Thẩm Khâm Dương càng chau mày lại: “Tôi nghe người quay trở về nói, trong lúc dị năng giả đội tôi và dị năng giả đội kia đánh nhau, còn không ai bị thương, chỉ là sau đó đột nhiên xuất hiện một quái nhân.”

    “Quái nhân?” Mộ Nhất Phàm tò mò: “Quái nhân gì cơ?”

    “Nghe những người quay trở về nói quái nhân kia có màu da như vỏ cây, môi màu tím, mà con ngươi xanh biếc, giống như có đồng thời cả dị năng hệ mộc và hệ hỏa, mà dị năng hệ mộc của nó rất quỷ dị, sẽ hút máu người, hơn nữa, hút càng nhiều máu, năng lực lại càng mạnh, vô cùng kì dị, hơn trăm dị năng giả cũng không phải đối thủ của nó, ông xem, tất cả mọi người đều bị thương đây này.”

    Thẩm Khâm Dương giúp người bị thương cầm máu, bôi thuốc lên rồi nói tiếp: “Người trong doanh địa chúng tôi bị thương thế này chỉ là chuyện nhỏ thôi đấy, cái đội đánh nhau cùng đội chúng tôi bị chết hết cả, mấy người ở đây đều may mắn, còn giữ được mạng mình, phải rồi, hai người tới đây có chuyện gì không?”

    Vốn Chiến Bắc Thiên có chuyện muốn nói với Thẩm Khâm Dương, tiện thể để Thẩm Khâm Dương khám chân cho Mộ Nhất Phàm, nhưng thấy anh ta bận rộn như vậy, không thể làm gì hơn là nói qua loa: “Tôi muốn tìm một tiểu đội nghiên cứu tới nghiên cứu thuốc trị virus tang thi, nếu ông có hứng thú, có thể tới Chiến gia hoặc doanh địa tìm tôi, còn có, trời sẽ càng ngày càng nóng, ông nhớ tích trữ nước.”

    “Được, tôi sẽ phân phó cho những người khác làm.”

    “Vậy bọn tôi đi đây.”

    Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm rời khỏi phòng y tế, đột nhiên động tác thoa thuốc của Thẩm Khâm Dương ngừng lại, nhìn về phía cửa phòng y tế.

    Thật ra anh ta rất tò mò với lời mời của Chiến Bắc Thiên, giống như tò mò chuyện trước mạt thế Chiến Bắc Thiên bảo anh ta xin nghỉ quay về thành B, còn cả chuyện bảo anh và đám Quân Lâm chuẩn bị thóc gạo, anh cứ luôn cảm thấy dường như Chiến Bắc Thiên biết trước điều gì đó.

    “Bác sĩ Thẩm?” Một y tá vỗ vỗ người Thẩm Khâm Dương.

    Thẩm Khâm Dương lấy lại tinh thần, vội vã xử lý vết thương cho người bệnh.

    Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên ra khỏi tòa nhà, một chiếc xe phóng nhanh tới dừng trước mặt họ, mà người ngồi trong xe lại chính là Tôn Tử Hào.

    Tôn Tử Hào thấy họ thì vội vàng nói: “Lão đại, cha anh bị thương, Chiến lão quân ủy bảo anh mau về một chuyến.”

    Mộ Nhất Phàm vừa nghe vậy, liền có một dự cảm không lành.

    Thuộc truyện: Đệ nhất thi thê[Có Audio]