Đệ nhất thi thê – Chương 17-24

    1827

    Thuộc truyện: Đệ nhất thi thê[Có Audio]

    ★ Chương 17 – Chiến Bắc Thiên, anh lên đi ★

    Đến khi Mộ Nhất Phàm tỉnh lại, xe đang đỗ ở một con ngõ xa lạ, vạt nắng chao nghiêng đổ về hướng Tây, ánh dương lấp lánh từ phía sau rọi xuyên qua ô cửa thủy tinh.

    Anh nhìn sườn mặt quen thuộc ngồi trên ghế tài xế, xoa xoa đôi mắt vẫn còn đang lim dim, khàn khàn nói: “Thiên, em đói rồi.”

    Bởi vẫn còn đang mơ mơ màng màng, nên anh đã quên mất tiêu chuyện mình xuyên vào tiểu thuyết, người ngồi bên cạnh căn bản không phải trúc mã cùng anh lớn lên.

    Nghe thấy tiếng gọi, Chiến Bắc Thiên hơi ngẩn ra, từ lúc hắn sinh ra tới bây giờ chưa từng có người gọi hắn một cách thân thiết như vậy, hơn nữa giọng nói còn mang theo âm nũng nịu, gọi một cách vô cùng tự nhiên, thể như đã gọi hàng chục năm rồi.

    Mộ Nhất Phàm xuống xe trước, đi tới bên cạnh Chiến Bắc Thiên vừa xuống xe sau, dựa cái đầu vẫn còn đang mơ màng chưa tỉnh táo vào vai hắn, đoạn nói: “Em muốn ăn cá dưa chua, sườn xào dấm, dưa chua ngọt..”

    Anh nói tên năm, sáu món chua liền.

    Chiến Bắc Thiên cúi đầu nhìn chàng trai đang tựa đầu thân mật trên vai mình, chân mày hơi nhíu lại, thấp giọng nói: “Đứng thẳng người lên.”

    “Không được, em mệt lắm..”

    Mộ Nhất Phàm không những không đứng thẳng người lên, trái lại còn như bạch tuộc mà quấn chặt lấy cánh tay Chiến Bắc Thiên.

    Chiến Bắc Thiên lạnh lùng kéo người kia ra, thật sự không quen việc gần gũi với người khác như vậy.

    Mộ Nhất Phàm không sợ chết mà lại dán tới, bộ dạng lờ đờ, người mềm nhũn thể như không có xương.

    Chiến Bắc Thiên: “……….”

    Hắn lại đẩy ra vài lần nữa, nhưng đều không thành công, cuối cùng đành phải mặc kệ Mộ Nhất Phàm.

    Chiến Bắc Thiên nhìn mặt trời sắp xuống núi, đoạn lấy điện thoại ra xem giờ, đã là 4 giờ 57 phút, hắn hơi nheo mắt lại, nghiêng đầu nhìn vào trong con ngõ.

    Hơn mười giây sau, một cô gái dáng người cao gầy, mặc quần jean và áo phông trắng từ trong con ngõ đi ra.

    Cô gái này chừng hai mươi lăm tuổi, ngũ quan vô cùng thanh tú, tóc mái bằng che trán, phía dưới là đôi mắt to long lanh dường như biết nói, trong veo không gì sánh bằng, mái tóc đen dài được cột đuôi ngựa cao cao ở đằng sau, cả người thoạt nhìn thanh lệ mà thoát tục.

    Nhận thấy có người đang nhìn mình, cô nàng ngẩng đầu lên, lập tức đáp lại đôi mắt sâu thăm thẳm của Chiến Bắc Thiên, không khỏi giật mình, cô thấy đối phương vẫn nhìn mình, nhưng lại không nhớ ra đã từng gặp anh chàng đẹp trai này ở đâu, không thể làm gì hơn là lịch sự gật đầu với đối phương, đi qua bên người hắn.

    Ánh mắt Chiến Bắc Thiên dõi theo thân ảnh cô, mãi đến khi cô rời khỏi tầm nhìn mười mét của hắn, lúc này hắn lại quay đầu nhìn về bên trong con ngõ.

    Trong con ngõ, lại có ba người đàn ông dáng vẻ lưu manh bặm trợn đi tới, lén lén lút lút đi theo cô gái ban nãy.

    Đúng lúc bọn họ đi ngang qua trước mặt Chiến Bắc Thiên, Mộ Nhất Phàm còn đang mê man ngửi thấy mùi rượu và khói thuốc, cơn buồn nôn lại ập tới một lần nữa.

    Anh liền đứng thẳng dậy, xoay người nôn ra.

    Bún chua cay sáng nay ăn còn chưa kịp tiêu hóa đã phun hết ra ngoài.

    Ba người đàn ông cúi đầu nhìn bãi nôn dơ bẩn dưới đất, chán ghét mà nhíu chặt chân mày, hai người đàn ông trong đó nhanh chân bước đi, người đàn ông còn lại mắng “Đệt” một tiếng: “Mịa nó, quần và giày của tao bị mày làm bẩn hết cả rồi, bồi thường tiền cho tao đi.”

    Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng mắng, cả người tỉnh hẳn lại, trông thấy quần và giày của hắn dính bãi nôn, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không cố ý đâu, không biết giày với quần của anh bao nhiêu.”

    Người đàn ông đưa mắt nhìn ra phía sau Mộ Nhất Phàm, trông thấy chiếc BMW tiền triệu, đáy mắt lóe lên chữ tham lam, giả bộ giận dữ nói: “Giày của ông 8000 tệ, quần 10000 tệ, tổng cộng 18000 tệ.”

    Mộ Nhất Phàm nhìn chiếc giày đã tróc da và chiếc quần bị tàn thuốc đốt thủng lỗ chỗ, nhíu mày lại: “Anh định tống tiền tôi hả? Cái quần với cái giày này làm gì đến mức 18000 tệ.”

    Cho dù anh có tiền, cũng sẽ không trả cho một người như vậy.

    “Tao tống tiền mày đấy thì làm sao? Nếu mày không bồi thường chỗ tiền này, đừng hòng rời khỏi cái ngõ này.” Gã kia dữ tợn nói.

    Lời vừa dứt, hai tên đồng bọn liền xông tới vây lại.

    Mộ Nhất Phàm mới không thèm để bọn chúng vào mắt, quay đầu nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: “Chiến Bắc Thiên, anh lên đi.”

    Chiến Bắc Thiên: “………..”

    ★ Chương 18 – Coi như mày gặp may ★

    Ba tên lưu manh lúc này mới chú ý tới bên cạnh Mộ Nhất Phàm còn có một người đàn ông, vóc người cao lớn rắn chắc, ánh mắt sắc nhọn, vừa nhìn đã biết là một người từng qua huấn luyện, không phải người dễ trêu chọc.

    Hai tên đồng bọn vội đi tới bên tên lưu manh vừa bị Mộ Nhất Phàm nôn vào chân, nhỏ giọng khuyên: “Thằng kia nhìn có vẻ không dễ động vào, thôi coi như xong đi, hơn nữa, đừng quên giờ chúng ta còn có chuyện cần làm, nếu không biết về báo cáo thế nào đây.”

    Tên lưu manh kia do dự một chút, dằn mặt Mộ Nhất Phàm: “Coi như mày gặp may.”

    Ba tên kia xoay người đoạn rời đi, đột nhiên Chiến Bắc Thiên lạnh lùng nói: “Ba ngươi trở về nói cho tiểu thư nhà họ Dung, đừng gây phiền phức cho Dung Nhan nữa.”

    Ba tên lưu manh ngẩn người.

    Sao người đàn ông kia biết bọn họ tới tìm tiểu thư nhà họ Dung?

    Mộ Nhất Phàm cũng ngẩn ra.

    Nghe nói vậy xong, anh không chỉ nhớ ra mình đang ở trong truyện, mà còn nhớ ra Dung Nhan là tên nữ chính trong truyện của anh.

    Hơn nữa, theo phát triển của câu chuyện, dù là trước khi nam chính sống lại hay là sau khi nam chính sống lại, sau khi tỉnh lại ở thôn Thủy Hương, nam chính gặp nữ chính đi tới thôn Thủy Hương tảo mộ vào lúc tối muộn, nữ chính đã đưa nam chính về nhà, còn tìm một bác sĩ về lấy đạn ra cho nam chính.

    Với nam chính mà nói, nữ chính là ân nhân cứu mạng, đến khi tận thế, nam chính gặp lại nữ chính một lần nữa, liền dẫn cô theo bên người, dần dần bồi dưỡng được cảm tình.

    Thế nhưng, trước khi nam chính sống lại, hắn chỉ có chút hảo cảm với nữ chính, mãi đến sau khi nam chính sống lại, hai người mới chậm rãi từ bằng hữu trở thành một đôi phu thê.

    Mộ Nhất Phàm buồn bực gãi gãi đầu.

    Giờ anh tranh trước một bước mà cứu nam chính, chẳng phải đã khiến nữ chính bỏ lỡ cơ hội quen biết nam chính hay sao?

    Cũng may mà nam chính biết nữ chính, nếu như nam chính thật sự thích nữ chính, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để cô cũng thích hắn.

    Giống như bây giờ, vì nữ chính mà nam chính chạy tới một con hẻm nhỏ vắng người qua lại, bởi vì theo nội dung phát sinh, ngày hôm sau tiết thanh minh, trên đường đi làm về, nữ chính gặp phải ba tên lưu manh, nếu không phải đúng lúc này nam chính rời khỏi nhà nữ chính, gặp cảnh nữ chính bị ba tên lưu manh bắt nạt này, sợ rằng nữ chính đã bị ba tên lưu manh kéo tới một con hẻm không người mà cưỡng dâm.

    Mộ Nhất Phàm nghĩ tới đây, lẩm bẩm một tiếng: “Thảo nào lại lái xe tới đây.”

    Hóa ra là nam chính chờ nữ chính và ba tên lưu manh kia xuất hiện, mượn cơ hội này cứu nữ chính, cùng làm quen với nữ chính.

    Nếu chuyện như thế thật, vậy ban nãy anh nôn mửa, chẳng phải đã phá hỏng cơ hội cho đôi nam nữ chính quen nhau sao?!

    Mộ Nhất Phàm có chút áy náy, nhưng ngẫm lại, sớm muộn gì nam chính cũng sẽ bị anh thủ tiêu, nam chính nữ chính có quen nhau hay không cũng chẳng hề gì.

    Nghĩ như vậy rồi, trong lòng anh thoải mái hơn nhiều.

    Ơ, khoan khoan.

    Nếu như nam chính tới là để cứu nữ chính, chẳng phải có nghĩa là nữ chính cũng ở gần đây hay sao?

    Mộ Nhất Phàm tò mò nhìn bốn phía xung quanh, thấy ở bên ngoài phía tay trái cách nơi này mười mét, có một cô gái thanh tú mặc áo phông quần jean.

    Sau đó, anh lại trợn to mắt một lần nữa!!!

    ★ Chương 19 – Cậu ta tên là Thúy Hoa ★

    Chết tiệt, thế quái nào nữ chính lại giống người anh thầm mến trong hiện thực y như đúc, đậu xanh, rốt cuộc anh đã đắc tội với thần thánh phương nào mà lại hành anh như vậy.

    Anh nhớ trong lúc mình miêu tả nữ chính đâu có viết về người trong mộng của mình đâu, hơn nữa cũng không hề lấy tên người ấy ra, sao lại méo mó vặn vẹo thành ra nông nỗi này?

    À, phải rồi, anh nhớ Mộ Nhất Phàm trong truyện cũng thích nữ chính, cho nên mới có thể hận nam chính tới như vậy.

    Buồn ơi là sầu, chẳng lẽ bởi vì cái này nên nữ chính mới giống người trong mộng của anh như vậy sao?

    Mộ Nhất Phàm nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Dung Nhan, thất thần lâu thật lâu.

    Ba tên lưu manh kia thấy Chiến Bắc Thiên biết mục đích của bọn họ, chuyện tiếp theo không thể tiếp tục được nữa, đành quyết định quay trở về báo cáo chuyện này.

    Sau khi bọn họ đi rồi, Chiến Bắc Thiên quay sang nhìn Mộ Nhất Phàm, lại thấy anh đang nhìn chằm chằm Dung Nhan không chớp mắt lấy một cái, không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Mộc tiên sinh.”

    Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần: “Sao vậy?”

    “Lên xe đi.”

    Mộ Nhất Phàm thấy sắc mặt Chiến Bắc Thiên không tốt, đoán rằng nhất định nam chính đang ghen, không muốn cho anh nhìn nữ chính, cơ mà anh cứ thích nhìn đấy, hơn nữa, không chỉ muốn nhìn, anh còn muốn giới thiệu bản thân, để nữ chính nhớ rõ anh nữa cơ.

    Anh lập tức quay mặt về phía Dung Nhan đang dừng bước lại bởi vừa nghe thấy tiếng cãi nhau bên này, hưng phấn vẫy tay: “Em gái xinh đẹp ơi, anh là Mộ… Mộc Mộc, em tên gì?”

    Chiến Bắc Thiên lạnh mặt xách cổ áo anh, đi vòng qua đầu xe về bên ghế phụ, tống cái người vừa làm chuyện mất mặt này vào trong xe.

    Mộ Nhất Phàm vẫn không từ bỏ ý định, ló đầu ra cửa xe: “Em xinh xinh ơi, lần sau gặp lại anh mời em đi ăn cơm, số di động anh là XXXXXXXXXXX. . .”

    “Ngậm miệng, ngồi xuống.” Chiến Bắc Thiên thấp giọng nói.

    Mộ Nhất Phàm không đếm xỉa tới lời cảnh cáo của hắn, tiếp tục hô to: “Em xinh xinh, nhớ kỹ nhé, anh là Mộc Mộc.”

    Sau đó, anh chỉ chỉ về phía Chiến Bắc Thiên: “Cậu ta là Thúy Hoa.”

    Ha ha, cuối cùng Dung Nhan cũng bị Mộ Nhất Phàm chọc cho bật cười.

    Một anh chàng cao to như vậy lại tên là Thúy Hoa.

    “………” Chiến Bắc Thiên đen mặt đóng cửa xe lại, nhanh chóng lái xe rời đi.

    Mộ Nhất Phàm ủ rũ ngồi vào vị trí: “Tôi còn chưa hỏi được tên cô ấy.”

    Nữ chính giống hệt cô nàng trong mộng anh thầm thương trộm nhớ, cũng không biết tiểu thư nhà họ Dung mà Chiến Bắc Thiên nhắc tới, chính là Dung Tuyết trông như thế nào.

    Hẳn là cũng giống lắm, dù sao hai người cũng là chị em cùng cha cùng mẹ mà. Đương nhiên, nếu không phải cha của Dung Nhan đi ngoại tình, còn khăng khăng đòi ly hôn với mẹ của Dung Nhan để lấy tiểu tam thì hai chị em họ đã không phải xa nhau.

    Khi đó cô em vừa tròn một tuổi đã bị giao cho cha nuôi nấng, tiểu tam lại chẳng ra gì, cho nên, dưới sự dạy bảo của tiểu tam, cô em gái này cực kì gian xảo ngang bướng, lòng đố kỵ rất lớn, còn hận người mẹ và chị gái đã bỏ rơi cô từ nhỏ.

    Bởi vì chuyện gì nữ chính cũng giỏi hơn cô, chàng trai cô thích lại đi thích chị gái cô, cho nên cô mới nghĩ ra chuyện tìm ba tên lưu manh để ức hiếp chị gái.

    Chiến Bắc Thiên liếc nhìn anh một cái, không nói gì, trong lòng nghĩ về chuyện ba tên lưu manh kia.

    Sự tình phát triển đúng như trước khi hắn sống lại, liệu có phải điều này đồng nghĩa với việc tận thế vẫn sẽ tới, nếu như vậy, cần phải chuẩn bị sẵn sàng mới được.

    ★ Chương 20 – Thân thể bất ổn ★

    Mộ Nhất Phàm quay trở lại xe không bao lâu, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, giống như nửa tháng rồi không được ngủ đủ giấc vậy, ngủ vô cùng sâu và ngon giấc, nước miếng chảy ròng ra khỏi miệng, làm ướt đẫm cả vạt áo.

    Lúc dùng cơm, Chiến Bắc Thiên gọi anh thế nào cũng không tỉnh được, chỉ khi dùng sức lay người anh, anh mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã thế, lúc ăn hai mắt vẫn còn nhắm tịt lại, cũng không sợ bị xương cá đâm vào miệng.

    Chính Mộ Nhất Phàm cũng không biết vì sao cả người mình lại rã rời mệt tới như vậy, chỉ riêng việc mở mắt thôi cũng đã cảm thấy vô cùng tốn sức.

    Quay trở lại biệt thự, đến tắm anh cũng không buồn tắm, trực tiếp nằm thẳng cẳng trên giường mà ngủ khò khò, ngủ một giấc tới sáng hôm sau, ăn sáng xong lại vùi đầu ngủ tiếp.

    Ban đầu Chiến Bắc Thiên cũng không để ý tới tình trạng kỳ lạ này của Mộ Nhất Phàm, toàn bộ tâm trí hắn đều đặt ở chuyện sắp tận thế.

    Đến khi hắn đang lên kế hoạch chuẩn bị cho tận thế, đột nhiên di động đổ chuông, là Lục Lâm gọi điện tới.

    “Thiếu tướng, bọn em đã đến thành G, cũng đã điều tra chuyện anh giao phó, quả thật tháng trước ở thôn Thủy Hương có một gia đình có đứa con trai năm tuổi bị lái xe đâm chết, về phần hung thủ đâm chết đứa bé kia, là một gia đình có bối cảnh rất lớn ở thành G, cho nên bọn em cũng không điều tra sâu được, dù sao thì thành G cũng không phải địa bàn của chúng ta, thế nhưng có người nói, hung thủ đâm chết đứa bé kia họ Mộ, sau khi xảy ra chuyện đã dùng hết mọi thủ đoạn để che đậy chuyện này xuống.”

    Họ Mộc?

    Hẳn là Mộc Mộc rồi.

    Chiến Bắc Thiên nhạt giọng nói: “Điều tra tới đây là được rồi, tôi có chuyện khác cho các cậu làm, ngày mai cậu đi thuê một nhà kho rộng hơn 1000m2, trong vòng một tháng, Hướng Quốc phụ trách mua gạo, càng nhiều càng tốt, chất lượng gạo như các gia đình bình thường ăn là được rồi, còn có..”

    Sau khi giao phó mọi chuyện xong, hắn nhìn thời gian không còn sớm, liền cầm chìa khóa xe ra ngoài, đi xem còn có thứ gì cần chuẩn bị hay không.

    Cứ như vậy bận bận rộn rộn suốt ba bốn ngày, chỉ có thời gian ăn và ngủ, mới có thể quay trở về biệt thự của Mộ Nhất Phàm.

    Dần dần hắn phát hiện, mấy ngày này Mộ Nhất Phàm có cái gì đó bất bình thường, ngoài việc càng ngày càng ít nôn mửa ra, nếu không phải ăn no rồi ngủ say thì cũng là ngủ say rồi lại ăn no, hơn nữa, lượng cơm ăn vô cùng lớn, còn thích ăn đồ chua, quả thật sống như heo.

    Vốn là Chiến Bắc Thiên không muốn để ý tới Mộ Nhất Phàm, nhưng nghĩ tới chuyện Mộ Nhất Phàm đang mang bệnh trong người, còn giúp hắn cản một phát súng, mà quan trọng nhất là, Kình Thiên Châu đang ở trong cơ thể Mộ Nhất Phàm, cho nên hắn không thể không chú ý.

    Hắn nhìn đồng hồ treo trên tường, đã là tám giờ tối, trong phòng khách lặng ngắt, không có chút hơi người.

    Chiến Bắc Thiên do dự một chút, đoạn nhấc chân đi lên tầng hai, đi về phía phòng của Mộ Nhất Phàm.

    Cửa phòng không khóa trái, mở ra là có thể đi vào, bên trong tối om, chỉ có thể nương ánh sáng bên ngoài cửa sổ để nhìn bày trí trong căn phòng.

    Chiến Bắc Thiên bật đèn, lập tức nhìn thấy ‘xác ướp’ đang nằm trên giường.

    Khuya hôm trước, Lý Thanh Thiên tới biệt thự đổi thuốc cho Mộ Nhất Phàm, thay băng trên tay ngay trước mặt hắn, trên tay phải Mộ Nhất Phàm thật sự có một vết thương do bị đạn bắn.

    Về phần băng trên mặt, bởi vì Mộ Nhất Phàm không muốn hắn nhìn thấy gương mặt xấu xí do bị dị ứng thuốc, cho nên kéo Lý Thanh Thiên về phòng thay băng.

    “……….” Chiến Bắc Thiên mím môi đi tới, biết khó có thể gọi Mộ Nhất Phàm dậy, bèn lấy tay đẩy anh một cái: “Mộc tiên sinh, dậy đi, dậy đi!”

    Người trên giường không phản ứng chút nào.

    Chiến Bắc Thiên lại tăng lực: “Mộc Mộc, dậy đi.”

    Kêu chừng bảy tám tiếng, ‘xác ướp’ trên giường mới từ từ tỉnh lại, đôi mắt lim dim chớp chớp, ngơ ngác nhìn Chiến Bắc Thiên, có cảm giác không rõ đây là thực hay đang ở trong mộng.

    Chiến Bắc Thiên nhân lúc anh có vẻ tỉnh, lập tức lạnh lùng nói: “Thân thể anh bất ổn, anh mau đi rửa mặt thay quần áo khác, để tôi đưa anh tới bệnh viện kiểm tra.”

    Mộ Nhất Phàm phản ứng rất chậm chạp, qua mười giây đồng hồ mới ngẩn người ậm ừ một tiếng, sau đó đi vào buồng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh lại một chút.

    Đến khi đi vệ sinh, anh cảm thấy quần ngủ mình đột nhiên chật ních, cúi đầu nhìn, cả người tỉnh táo lại trong nháy mắt, hoảng hốt gào to với bên ngoài: “Thiên… Bắc Thiên… Chiến Bắc Thiên, anh mau tới đây cho tôi!!”

    ★ Chương 21 – Chẳng khoa học chút nào cả ★

    Chiến Bắc Thiên nghe thấy tiếng la om sòm, mặt biến sắc, vội vã chạy ào vào phòng vệ sinh.

    Chỉ thấy tay trái Mộ Nhất Phàm vén áo mình, tay phải run run chỉ vào bụng, run giọng mà nói: “Anh.. anh xem.”

    Ánh mắt Chiến Bắc Thiên từ trên mặt nhìn xuống dưới bụng Mộ Nhất Phàm, cái bụng nhô lên tròn vo như thai được năm, sáu tháng rồi.

    Hắn không khỏi giật mình.

    “Cơ bụng mà tôi vẫn luôn tự hào mất tiêu rồi.”

    Mộ Nhất Phàm nói bằng vẻ mặt buồn rười rượi như đưa đám, tuy rằng cơ bụng săn chắc kia không phải anh luyện ra, nhưng anh rất thích thân thể này, không giống như anh ở ngoài đời thực, luyện thế nào cũng không ra cơ bụng.

    Chiến Bắc Thiên: “…….”

    Đây không phải trọng điểm chứ?

    “Tôi chỉ không vận động có ba bốn ngày, sao lại phát tướng thành ra như vầy cơ chứ, không khoa học chút nào cả.”

    Chiến Bắc Thiên: “……….”

    Hắn đoán có lẽ là Kình Thiên Châu đang tác quái, bằng không sao bụng người thường có thể to lên nhanh như thế được.

    “Á!!” Đột nhiên Mộ Nhất Phàm kêu ré lên một tiếng.

    Chiến Bắc Thiên bị tiếng kêu quỷ quái của anh làm cho sợ hết hồn, bỗng chốc trầm mặt xuống, hỏi: “Cậu kêu cái gì?”

    Mộ Nhất Phàm hoảng hốt nói: “Tôi… tôi cảm thấy hình như có cái gì đang động trong bụng.”

    Chiến Bắc Thiên nhíu mày: “Có cái gì đang động?”

    “Ừ, đấy, lại động này.” Mộ Nhất Phàm sờ sờ bụng, kích động mà nói: “Động thật đó, nếu anh không tin thì sờ một cái mà xem.”

    Chiến Bắc Thiên nhìn chằm chằm cái bụng tròn vo, trên mặt lộ vẻ do dự.

    Da Mộ Nhất Phàm không tính là trắng nõn, bên trong rốn có một nốt ruồi son, màu sắc vô cùng tiên diễm, thể như một giọt máu tươi. (tiên diễm: tươi đẹp)

    “Anh xem, lại động này, có chuyện gì vậy?” Mộ Nhất Phàm lo lắng nhìn Chiến Bắc Thiên.

    Chiến Bắc Thiên lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn Mộ Nhất Phàm đang căng thẳng, thử giơ tay lên đặt lên bụng anh, năm giây sau, đột nhiên cái bụng động một cái.

    Hắn sững sờ, vội vã thu tay về, trong lòng cảm thấy có chút quái dị, lại cảm thấy có chút vi diệu, vô cùng rối bời.

    Chiến Bắc Thiên day day mi tâm: “Chúng ta tới viện kiểm tra.”

    Mộ Nhất Phàm lập tức nói: “Tôi không đến cái bệnh viện cùi bắp kia đâu.”

    “Tôi có một người bạn làm việc ở viện quân y thành G, để tôi đưa cậu tới đó, giờ cậu mau đi thay quần áo, tôi xuống dưới chờ cậu.” Chiến Bắc Thiên vừa nói vừa rời đi, đoạn lấy di động ra gọi điện cho bạn của mình, nói qua tình huống với người bạn kia, mười phút sau, Mộ Nhất Phàm mặc đồ ngủ đi xuống lầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Bụng to quá, quần trong nhà đều không vừa, áo cũng vậy.”

    “……..” Chiến Bắc Thiên cầm lấy chìa khóa xe: “Thế cứ như vậy đi.”

    Đến khi bọn họ tới bệnh viện quân y đã là một giờ sau, Mộ Nhất Phàm lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

    Chiến Bắc Thiên nhìn sườn mặt đang say giấc của anh, quyết định không đánh thức, nhẹ nhàng bế người xuống, đi tới phòng làm việc của bạn mình, khẽ chào chàng trai nhã nhặn đang ngồi trước bàn làm việc: “Khâm Dương.”

    Thẩm Khâm Dương ngẩng đầu, trông thấy Chiến Bắc Thiên đang bế một người trong lòng, hơi ngẩn ra: “Cậu ta đang ngủ?”

    “Ừ.”

    Chiến Bắc Thiên đặt anh nằm xuống giường, sau đó nói qua bệnh tình của Mộ Nhất Phàm với Thẩm Khâm Dương, ngay cả vết thương do đạn bắn và chuyện ung thư xương cũng không giấu giếm.

    Sau khi nghe xong, Thẩm Khâm Dương khẽ than một tiếng: “Bệnh tình của cậu ta không đơn giản, rất có thể là do ung thư xương gây nên.”

    Chiến Bắc Thiên mím môi, đoạn nói: “Tôi nghĩ ông nên siêu âm B cho cậu ta.”

    Thẩm Khâm Dương không khỏi kinh ngạc nhìn anh.

    Trên gương mặt lạnh lùng anh tuấn của Chiến Bắc Thiên lộ ra một chút bất đắc dĩ: “Lát nữa nếu ông nhìn thấy cái gì, cũng đừng quá ngạc nhiên.”

    ★ Chương 22 – Cha đứa bé này là ai? ★

    Buổi tối, trong bệnh viện có rất ít người đi siêu âm B, Thẩm Khâm Dương lại là chủ nhiệm bệnh viện, thế nên đẩy thẳng Mộ Nhất Phàm vào phòng siêu âm B, Chiến Bắc Thiên cũng đi vào theo.

    Thẩm Khâm Dương làm theo yêu cầu của Chiến Bắc Thiên, kiểm tra cái bụng tròn vo của Mộ Nhất Phàm, cuối cùng cũng hiểu tại sao Chiến Bắc Thiên lại bảo anh đừng quá kinh ngạc.

    “Thần linh ơi, cậu ta rõ ràng chuẩn men, còn không có tử cung, nhưng lại có thể mang thai, nhìn cái cỡ này, phải lớn năm tháng rồi, hơn nữa thai nhi không chỉ sống, mà còn rất khỏe mạnh, đây quả thật là chuyện y học không giải thích nổi.”

    Vẻ mặt Thẩm Khâm Dương không thể tin nổi, lúc nhìn Mộ Nhất Phàm, hai mắt sáng lấp lánh, thể như nhìn bảo vật không bằng, hận không thể đưa anh tới phòng nghiên cứu mà tìm hiểu.

    Chiến Bắc Thiên cau mày, mặc dù trước khi tới hắn đã đoán được phần nào tình huống của Mộ Nhất Phàm, thế nhưng lúc nghe tin một người đàn ông mang thai năm tháng, vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

    Chỉ là, mấy hôm trước kiểm tra, bác sĩ vừa mới nói thai nhi được ba tháng, sao đột nhiên lại thành năm tháng rồi?!

    “Ông chắc là năm tháng chứ?”

    “Đương nhiên. Không phải trước đó ông nói ngoại trừ buồn nôn, nôn mửa ra, cậu ta còn thích ăn chua, thích ngủ sao? Đây đều là phản ứng của phụ nữ có thai còn gì.”

    Chiến Bắc Thiên phức tạp nhìn hình ảnh thai nhi trên màn hình siêu âm, lúc này hắn có thể khẳng định chắc chắn thai nhi này là do Kình Thiên Châu biến thành, một người đàn ông sao có thể vô duyên vô cớ mang thai, còn trong vài ngày ngắn ngủi từ ba tháng trở thành năm tháng được.

    Ánh mắt phức tạp của hắn lại chuyển qua nhìn gương mặt đang băng kín mít của Mộ Nhất Phàm, thật sự không hiểu vì sao Kình Thiên Châu lại chạy vào trong bụng người này.

    “Phải rồi, cha đứa bé này là ai? Sao không tới bệnh viện cùng hai người?” Thẩm Khâm Dương tò mò quay đầu nhìn về phía Chiến Bắc Thiên.

    Sắc mặt Chiến Bắc Thiên cứng đờ, bờ môi mỏng mím chặt không lên tiếng.

    Nếu hắn nói thai nhi kia là do Kình Thiên Châu biến thành, chắc chắn cậu bạn tốt sẽ không tin.

    Nhưng nếu nói cha đứa bé căn bản không tồn tại, vậy chuyện lại càng hư cấu hơn, nếu không có người cung cấp tinh tử, thì sao trong bụng lại vô duyên vô cớ có một em bé được.

    Đương nhiên, hắn có thể nói bừa tên một người đàn ông ra, nhưng làm như vậy có thể hủy hoại danh tiếng của Mộc Mộc, hơn nữa, nghiêm túc mà nói thì, cái thai này cũng có liên quan tới hắn, dù sao Kình Thiên Châu cũng là do hắn dùng máu tươi nuôi nấng mà thành, hẳn là có quan hệ máu mủ với hắn.

    Chiến Bắc Thiên vừa nghĩ tới có một người đàn ông khác ôm đứa bé của hắn, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu, thậm chí còn có chút kì dị.

    Thẩm Khâm Dương thấy ông bạn tốt chẳng nói chẳng rằng, mắt càng mở to hơn: “Đừng nói đứa bé này là của ông nhé?”

    Chiến Bắc Thiên không nói gì.

    Thẩm Khâm Dương cảm thấy bộ dạng này của hắn giống như là đang ngầm thừa nhận, không thể tin nói: “Bắc Thiên, không phải ông thích con gái sao? Sao đột nhiên lại chơi với đàn ông vậy? Nếu ông nội ông biết được chuyện này, nhất định sẽ bắn chết ông.”

    Chân mày Chiến Bắc Thiên nhíu chặt lại, không định giải thích với anh ta, chỉ hờ hững hỏi: “Có thể lấy cái thai này ra không? Hoặc là phá bỏ nó.”

    Hắn nghĩ sau khi lấy thai nhi ra, sẽ biến trở về hạt châu.

    Thế nhưng hắn vừa nói xong, chàng trai nằm trên giường đột nhiên cuộn tròn người, trong miệng đau đớn nói ra một tiếng: “Đau quá.”

    Mộ Nhất Phàm đang ngủ ngon đột nhiên cảm thấy dưới bụng đau thắt, nháy mắt mở to mắt ra, khó chịu cắn môi dưới tái nhợt, ôm lấy cái bụng nhô lên.

    Thẩm Khâm Dương nhỏ giọng nói bên tai Chiến Bắc Thiên: “Có khi nào đứa bé trong bụng cậu ta biết là ông không cần nó, cho nên bắt đầu cáu kỉnh?”

    Chiến Bắc Thiên lạnh lùng lườm anh ta một cái, nhưng cũng không phản bác lời Thẩm Khâm Dương nói.

    Bởi lần trước lúc bác sĩ nói muốn phá cái thai này, Mộc Mộc cũng ôm bụng kêu đau như thế.

    Mắt thấy Mộ Nhất Phàm sắp lăn xuống giường, Chiến Bắc Thiên quay đầu nói với Thẩm Khâm Dương: “Ông coi như ban nãy tôi chưa nói gì đi.”

    Đột nhiên Mộ Nhất Phàm không còn thấy đau nữa, cả người mệt lả nằm thẳng đơ trên giường.

    Chiến Bắc Thiên híp mắt lại.

    Xem ra, Kình Thiên Châu không muốn đi ra.

    Nếu như chính nó không muốn đi ra, những người khác cũng không thể lấy nó ra được.

    Mộ Nhất Phàm nhìn xung quanh phòng siêu âm, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Chiến Bắc Thiên, yếu ớt hỏi: “Có phải vừa kiểm tra thân thể hay không? Rốt cuộc cơ thể tôi xảy ra chuyện gì vậy?”

    Sao đột nhiên bụng đau gần chết, sau đó lại không đau nữa, hơn nữa cơn đau tới rất nhanh mà đi cũng rất vội.

    Chiến Bắc Thiên không nói lời nào.

    Thẩm Khâm Dương nhìn mặt bạn tốt, cười híp mắt nói: “Cậu này, cậu mang…”

    “Khâm Dương, ông theo tôi ra đây.” Đột nhiên Chiến Bắc Thiên cắt ngang lời anh ta.”

    “Hửm, ừ.” Thẩm Khâm Dương vô cùng tiếc nuối vì không thể nói hết lời, quay đầu đi ra.

    Mộ Nhất Phàm nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng họ rời đi.

    Khâm Dương?

    Thẩm Khâm Dương?

    Đậu xanh!!

    Có phải cứ dùng tên bạn bè vào trong tiểu thuyết thì nhân vật cũng sẽ giống người ngoài đời không? Giống như Chiến Bắc Thiên và Thẩm Khâm Dương giống hai người bạn của anh từ nhỏ như đúc ấy.

    Bên ngoài phòng siêu âm, Thẩm Khâm Dương thấp giọng nói: “Bắc Thiên, ông định giấu cậu ta chuyện cậu ta mang thai sao? Chuyện này chỉ có thể giấu được một thời gian, nhưng đến lúc sinh con..”

    Chiến Bắc Thiên nói tiếp: “Khi đó dù cậu ta có không muốn sinh, cũng đã sinh ra rồi.”

    Thẩm Khâm Dương: “……….”

    Chiến Bắc Thiên đảo mắt nhìn quanh hành lang không có người qua lại, thấp giọng nói: “Khâm Dương, ngày mai cậu lập tức từ chức hoặc xin nghỉ quay về thành B…”

    Thẩm Khâm Dương nghi hoặc: “Sao tôi phải từ chức xin nghỉ?”

    Chiến Bắc Thiên trầm mặt: “Tạm thời tôi không thể nói rõ cho ông sự thật.”

    Thẩm Khâm Dương biết bạn tốt sẽ không vô duyên vô cớ bảo mình từ chức xin nghỉ, nhất định là bạn tốt nhận được tin tức gì đó trong quân đội, cho nên mới yêu cầu anh làm như vậy.

    “Từ chức ngay lập tức thì không thể, nhưng xin nghỉ thì chắc là được, cậu muốn tôi nghỉ bao nhiêu ngày?”

    “Một tháng.”

    Thẩm Khâm Dương nghĩ cũng rất nhiều năm rồi mình làm việc không xin nghỉ, gật đầu đồng ý nói: “Được, đợi làm xong phẫu thuật ngày mai, tôi sẽ xin nghỉ quay về thành B.”

    “Sau khi về thành B, ông và đám Quân Lâm cố gắng thu thập thật nhiều lương thực dự trữ trong nhà, tốt nhất là có bao nhiêu thu bấy nhiêu, về phần những chuyện khác, đợi đến khi tôi có tin chính xác sẽ nói cho mọi người biết nên làm thế nào.”

    “Được.”

    Đột nhiên Chiến Bắc Thiên trầm mặc, đôi mắt lạnh nhạt chợt hiện lên một tia mất tự nhiên.

    Thẩm Khâm Dương chưa từng thấy một Chiến Bắc Thiên như vậy, trêu ghẹo nói: “Nhìn bộ dạng này của ông, có phải có chuyện gì thầm kín khó nói với tôi không?”

    Chiến Bắc Thiên ho nhẹ một tiếng: “Có thể tới khoa sản lấy mấy quyển sách cho thai phụ không.”

    Thẩm Khâm Dương bật cười ha hả, tiếng cười của anh ta vang vọng khắp hành lang vắng vẻ: “Chiến Bắc Thiên, không ngờ ông cũng có ngày hôm nay. Có phải ông đang lo không biết nên chăm sóc ‘chàng vợ’ của mình thế nào không?”

    Mặt Chiến Bắc Thiên đen xì lại.

    Hắn và Mộc Mộc không phải loại quan hệ như Thẩm Khâm Dương nói, muốn xem sách cho thai phụ, cũng là vì Kình Thiên Châu, đây là chuyện liên quan tới không gian tùy thân của hắn.

    Thẩm Khâm Dương thu nụ cười lại mà nói: “Có mấy lời này tôi muốn nhắc ông, cái thai trong bụng cậu ta rất kì lạ, nói không chừng có thể chết non trong bụng bất cứ lúc nào, quan trọng nhất là cậu ta bị ung thư xương, không phải ông đã nói cậu ta không còn nhiều thời gian sao? Rất có khả năng cậu ta không đợi được đến ngày đứa bé ra đời, cho nên, hai người phải chuẩn bị tốt tâm lý, còn có, cậu ta không có sản đạo, lúc sinh cần phải sinh mổ, ông nên chuẩn bị sẵn sàng đi.” (sản đạo: đường thai nhi từ trong bụng mẹ chui ra ngoài)

    Nói đến đây, anh ta lại cười: “Tôi chỉ cảm thấy kì quái là, ông đưa con nó vào kiểu gì.”

    Nếu chàng trai nằm trong kia không phải vợ của Chiến Bắc Thiên, anh chỉ muốn bắt tới phòng nghiên cứu mà tìm hiểu.

    Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn anh: “Có cần tôi tự mình làm mẫu trên người ông không?”

    Thẩm Khâm Dương cười gượng hai tiếng: “Có cần tôi kiểm tra tình hình ung thư xương của vợ ông không?”

    “Không cần, cậu ta có bác sĩ riêng chẩn trị rồi.” (Chẩn trị: chẩn đoán và trị liệu)

    “Tôi đi lấy sách cho ông, ông xuống dưới tầng chờ tôi.”

    Chiến Bắc Thiên xoay người, đẩy cửa quay trở lại phòng siêu âm: “Đi.”

    Mộ Nhất Phàm đang thẫn thờ lập tức xuống giường: “Bác sĩ có nói cho anh rốt cuộc tôi bị bệnh gì không?”

    Chiến Bắc Thiên hờ hững nói: “Đầy hơi.”

    “Đầy hơi?” Mộ Nhất Phàm không tin: “Không phải đâu, tôi không cảm thấy đầy hơi mà, anh không gạt tôi đấy chứ?”

    Thế nhưng, đúng là bị đầy hơi sẽ gây ra cảm giác buồn nôn, nhưng cái bụng phồng to và chứng thèm ngủ này giải thích thế nào đây?

    Chiến Bắc Thiên không để ý tới anh, đi thẳng xuống tầng.

    Mộ Nhất Phàm thầm nghĩ Chiến Bắc Thiên chẳng có lý do gì để gạt mình cả, không thể làm gì hơn là đành phải tin câu trả lời của hắn.

    Xuống dưới tầng một, Chiến Bắc Thiên bảo anh vào trong xe chờ.

    Mấy phút sau, Thẩm Khâm Dương xách theo một cái túi đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, đưa cho Chiến Bắc Thiên.

    Chiến Bắc Thiên quay trở lại trong xe, để túi ra ghế sau, lái xe rời khỏi viện quân y.

    Mộ Nhất Phàm ngồi ghế phụ ngoái lại nhìn, nương ánh đèn bên ngoài hắt vào, anh thấy trong túi có mấy cuốn sách.

    Trong đó, ở bìa cuốn sách ở phía trên cùng có viết một chữ “Dựng”, cũng không biết là sách gì.

    (Dựng – 孕 : thai)

    ★ Chương 23 – Tự đào đường chết!!! ★

    Chiến Bắc Thiên thấy Mộ Nhất Phàm vẫn ngoái đầu nhìn về phía sau: “Cậu đang nhìn cái gì vậy?”

    Mộ Nhất Phàm thu hồi đường nhìn: “Sao bạn của anh chỉ cho anh mấy cuốn sách, anh ta không kê đơn thuốc cho tôi sao?”

    “Thuốc gì?”

    “Trị đầy hơi.”

    “……..” Chiến Bắc Thiên thản nhiên liếc mắt nhìn gương mặt bị băng kín mít của Mộ Nhất Phàm: “Cậu bị dị ứng thuốc, không kê đơn.”

    Mộ Nhất Phàm liền nghẹn lời.

    Tự đào đường chết mà!!!

    Sao lúc đấy anh lại lấy cớ dị ứng thuốc ra cơ chứ, nếu biết trước đã nói trên mặt bị thương rồi.

    Giờ thì hay rồi, không có thuốc uống, còn phải ưỡn cái bụng to ra.

    Mộ Nhất Phàm xoa cái bụng tròn vo, khóc không ra nước mắt: “Bạn anh có nói, khi nào thì hết đầy hơi không?”

    Anh vác một cái bụng tròn, xấu như bị phát tướng vậy.

    Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao anh lại thảm thế cơ chứ, rốt cuộc đã làm sai chuyện gì mà lại bị xuyên vào trong tiểu thuyết của mình vậy.

    Mộ Nhất Phàm không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra trước khi anh xuyên vào trong tiểu thuyết.

    Còn nhớ lúc đó vừa mới viết xong “Vua mạt thế”, trúc mã Chiến Bắc Thiên tới tìm anh, nói tháng sau hắn sẽ kết hôn với chị ruột anh.

    Anh ngẩn người, lập tức nói chúc mừng.

    Thế nhưng Chiến Bắc Thiên chẳng có vẻ gì là vui vẻ, lạnh giọng hỏi: “Ngoài chúc mừng ra, em không còn ý nghĩ gì khác sao?”

    Anh suy nghĩ một chút, cao hứng nói: “Vừa khéo em mới viết xong tiểu thuyết, chúng ta cùng đi ăn mừng đi.”

    Trong nháy mắt, mặt Chiến Bắc Thiên tối sầm xuống: “Đi mà tìm nhân vật trong tiểu thuyết của em mà ăn mừng ý.”

    Nói xong, đóng sầm cửa bỏ đi.

    Đêm hôm ấy, không hiểu tại sao anh lại xuyên vào trong tiểu thuyết của mình.

    Đến bây giờ anh vẫn không rõ Chiến Bắc Thiên tức cái gì.

    Lẽ nào, bởi vì lời Chiến Bắc Thiên nói, cho nên anh mới xuyên vào trong tiểu thuyết?

    Chiến Bắc Thiên tính toán thời gian Kình Thiên Châu lớn lên mà nói rằng: “Có lẽ là khoảng một tháng nữa.”

    Nếu như trong một đêm có thể làm cho mang thai ba tháng, bốn ngày sau thai ba tháng biến thành năm tháng, như vậy, có lẽ mất khoảng tám ngày để thai lớn thành bảy tháng, khoảng mười sáu ngày để sinh ’em bé’ ra.

    Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của hắn, bao giờ Kình Thiên Châu mới chịu đi ra, hắn cũng không rõ nữa.

    Mộ Nhất Phàm vừa nghe xong, thiếu điều nhảy dựng lên: “Một tháng? Sao lâu như vậy? Không phải tôi chỉ bị đầy hơi thôi sao? Sao phải mất một tháng mới tiêu được?”

    Được rồi.

    Đúng là dạo gần đây anh ăn hơi nhiều, đã thế ăn no rồi lại ngủ say, chẳng trách bị đầy hơi như vậy.

    Trong tình huống không uống thuốc, cần một tháng để tiêu, có lẽ là bình thường.

    Chiến Bắc Thiên hờ hững hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

    Mộ Nhất Phàm lập tức lắc đầu: “Không có vấn đề gì.”

    Ơ khônggggggggggggggg!!!!

    Không phải là không có vấn đề, mà là vấn đề rất nghiêm trọng!

    Rõ ràng anh muốn tìm cách lôi kéo sự tín nhiệm của nam chính, thế mà lại lăn trên giường bốn ngày, không có bất cứ giao lưu gì, giờ chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa, liệu anh có thể giành lấy sự tín nhiệm của nam chính, nhân lúc nam chính không đề phòng mà thủ tiêu nam chính không?

    ★ Chương 24 – Thanh lọc dạ dày ★

    Đương lúc Mộ Nhất Phàm khổ não không biết làm gì để lôi kéo quan hệ với nam chính, ngày hôm sau, anh phát hiện tuy rằng nét mặt Chiến Bắc Thiên vẫn lạnh như băng như trước, ngữ điệu cũng chẳng có chút tình cảm nào, nhưng anh lại có thể cảm nhận được thái độ của Chiến Bắc Thiên sinh ra một tia ôn hòa khó có thể nhận ra.

    Giống như lúc tám giờ sáng, Chiến Bắc Thiên đặc biệt chạy tới phòng anh gọi anh rời giường ăn sáng, không giống như trước kia, nấu đồ xong đặt lên bàn rồi bỏ đi, tám giờ tối thì mang đồ ăn nhanh quay về, cũng không quản xem anh đã dậy ăn sáng và ăn cơm trưa chưa.

    Ngoài ra, bữa sáng cũng trở nên vô cùng phong phú, không chỉ có sữa, trứng gà, sủi cảo, bánh bao, mà còn có mì thịt băm, cháo bí đỏ táo chín, cả một bàn đầy ắp thức ăn.

    Mộ Nhất Phàm nhìn nam chính ngồi đối diện, dè dặt hỏi: “Hôm nay anh đang vui à?”

    Nếu không, sao lại chuẩn bị bữa sáng phong phú như vậy?

    Chiến Bắc Thiên nhìn anh một cái, đặt bát cháo nóng hổi xuống trước mặt anh.

    Mộ Nhất Phàm nghĩ ra điều gì đó, lại hỏi: “Anh cho tôi ăn nhiều như vậy, không phải là để tôi có thể nhanh chóng đi ra hạt châu của anh chứ?”

    Chiến Bắc Thiên đang ăn mì, khóe miệng giật một cái: “Câm miệng.”

    Mộ Nhất Phàm thấy sắc mặt hắn không tốt, không dám ho he thêm lời nào nữa, nhanh chóng cầm lấy cái thìa xúc cháo, lại phát hiện cháo hôm nay ăn rất ngon.

    Kỳ quái là, rõ ràng là cháo ngọt, nhưng ăn vào anh lại cảm thấy thể như mình vừa ăn cháo thịt heo thơm ngào ngạt vậy.

    “Anh mua cháo ở đâu đấy? Thơm quá, ngon ơi là ngon.”

    Chiến Bắc Thiên dừng động tác lại, nhìn ngón tay bị đứt của mình, không nói gì.

    Mộ Nhất Phàm ăn cháo xong, vẫn còn thấy chưa đủ no, lại ăn thêm một ít mì thịt băm, sủi cảo, bánh bao, uống sữa, toàn bộ đồ ăn sáng trên bàn bị anh quét sạch.

    Anh dựa vào lưng ghế, thỏa mãn xoa xoa cái bụng tròn vo, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đau đớn nói: “Tiêu rồi, tôi quên mất mình đang bị đầy hơi, không thể ăn nhiều như vậy.”

    Chiến Bắc Thiên cảm thấy bộ dạng này của anh vô cùng buồn cười, khóe môi không khỏi cong lên.

    Thế nhưng khóe môi vừa cong lên đã bị thu lại, hắn cầm lấy điện thoại của Mộ Nhất Phàm, bấm số di động của mình, sau đó gọi sang cho máy mình, lưu số hai bên lại, đoạn mở một bài nhạc nhẹ nhàng.

    Mộ Nhất Phàm nghe thấy liền buồn ngủ, buồn bực nói: “Anh có thể đổi bài khác không? Nghe bài này làm tôi buồn ngủ quá.”

    Anh muốn bồi dưỡng tình cảm với nam chính, không thể tiếp tục ngủ quên được.

    Chiến Bắc Thiên mặt không đổi sắc nói: “Không đổi.”

    Hắn cầm lấy chiếc cốc thủy tinh trên bàn, đi vào phòng bếp.

    Mộ Nhất Phàm nhìn theo bóng lưng hắn, đột nhiên chú ý tới tiếng nhạc, nhưng sao mãi mà không có tiếng hát, chỉ có mỗi tiếng dương cầm du dương.

    Trong phòng bếp, Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn Mộ Nhất Phàm đang xoa xoa bụng nghe nhạc bên ngoài, xoay người đặt ngón tay lên miệng cốc, ngay sau đó, đầu ngón tay bắn ra nước trong.

    Được khoảng 2ml nước rồi hắn thu hồi nước ở đầu ngón tay, sau đó lại pha với nửa cốc nước máy bình thường, đi ra khỏi phòng bếp, đứng trước mặt Mộ Nhất Phàm, hờ hững nói: “Uống cốc nước, thanh lọc dạ dày.”

    Mộ Nhất Phàm không mảy may nghi ngờ hắn, uống một hơi cạn sạch cốc nước.

    Một khắc sau, đột nhiên bụng quặn lên khó chịu, thể như ruột đang cuồn cuộn trong đó, Mộ Nhất Phàm vội ôm cái bụng nhô ra, chạy vội lên phòng vệ sinh trên tầng hai, đi nặng hơn nửa giờ, cuối cùng bụng dạ cũng thoải mái hơn nhiều.

    Lúc này cả phòng bốc mùi khó ngửi, chỉ thiếu điều hun chết anh trong đó.

    Mộ Nhất Phàm tức giận giật khăn giấy trên tường: “Mợ nó, không phải là hắn muốn lấy lại Kình Thiên Châu nên cho mình uống thuốc xổ đấy chứ?!”

    Bảo sao đột nhiên nam chính tốt với hắn như vậy, vừa gọi hắn rời giường, vừa chuẩn bị cả một bữa sáng phong phú, quả nhiên là có âm mưu.

    Mộ Nhất Phàm đứng dậy đi tới bồn rửa tay, vươn hai tay ra muốn rửa, chợt ngẩn người ra, khựng lại tại chỗ.

    Thuộc truyện: Đệ nhất thi thê[Có Audio]