Đệ nhất thi thê – Chương 193-200

    1500

    Thuộc truyện: Đệ nhất thi thê[Có Audio]

    ★ Chương 193 – Nhớ cái đầu anh ấy! ★

    Cây cối và rau quả trong không gian lớn nhanh như thổi, sáng sớm họ trồng xuống, đến trưa cây đã đơm quả, họ hái quả về, mang vào trong kho hàng để cất đi.

    Thế nhưng, thời gian ngọt ngào thấm thoát thoi đưa, mười ngày tới, Mộ Nhất Phàm phải ra khỏi không gian, bởi vì vừa mới về thành B, anh còn phải quay trở lại Mộ thị để báo cáo chuyện vật tư với Mộ Duyệt Thành, còn chuyện Mộ gia với Chiến gia cũng phải giám sát cho tốt, anh không thể vung tay mặc kệ.

    “Muốn đóng gói anh mang về ra mắt bố em quá đi.” Mộ Nhất Phàm vừa rời không gian liền ôm lấy Chiến Bắc Thiên, lưu luyến không rời mà nhìn người đàn ông của mình.

    Tuy hai người đã ở bên nhau mười ngày trong không gian, thế nhưng trong lòng vẫn không nỡ chia xa, hận không thể ở bên nhau mỗi phút mỗi giây.

    Chiến Bắc Thiên xoa xoa tóc anh: “Cơm nước xong rồi về.”

    Mộ Nhất Phàm nghĩ sau này còn có thời gian bên Chiến Bắc Thiên nữa, bèn gật đầu đồng ý.

    Sau khi ăn cơm xong, anh mới từ từ lái xe rời khỏi doanh địa của Chiến Bắc Thiên, quay trở lại tầng tám mươi của Mộ thị, tới phòng làm việc của Mộ Duyệt Thành.

    Mộ Duyệt Thành thấy Mộ Nhất Phàm quay về, khẽ hừ nhẹ: “Vừa mới về thành B đã lại chạy ra ngoài rồi.”

    Ánh mắt Mộ Nhất Phàm lóe lên, cười hề hề kéo ghế đi tới ngồi trước bàn Mộ Duyệt Thành: “Con đi gặp vợ con, mười ngày không gặp, con nhớ vợ.”

    Ánh mắt Mộ Duyệt Thành ngưng lại, nghi ngờ hỏi: “Mẹ thằng bé?”

    Lại nói, con trai ông đã ba mươi tuổi, đã tới tuổi trưởng thành, cũng đến lúc kết hôn rồi.

    Trước mạt thế, ông có ý giới thiệu đối tượng cho con trai cả, để nó cưới vợ sinh con nối dõi tông đường, nhưng lại bị con trai nói lảng sang chuyện khác, rõ ràng không muốn nói chuyện kết hôn.

    Sau mạt thế, ông càng thêm bận rộn.

    Bận rộn đến mức ngay cả hôn sự của con trai cũng quên mất, đặc biệt là, đột nhiên con trai ông dẫn theo một đứa trẻ hai, ba tuổi trở về, ông càng không nghĩ tới chuyện kết hôn của con nữa.

    Giờ ngẫm lại một chút, cũng nên tìm cho con nó một người vợ.

    Mộ Nhất Phàm vội vã gật đầu: “Vâng, con đi gặp mẹ thằng bé.”

    Mộ Duyệt Thành chau mày lại, gương mặt lộ vẻ do dự: “Nếu như… nếu như con thực sự thích cô ta, thì mang về ra mắt người cha này đi.”

    “Nhưng mà, thân phận của vợ con hơi đặc biệt, con sợ bố sẽ ghét bỏ.” Mộ Nhất Phàm dè dè dặt dặt nói.

    “Bởi lý do này mà con vẫn không chịu dẫn nó về gặp ta sao?”

    Mộ Duyệt Thành liền nghĩ đối phương là một cô gái mại dâm, nên con trai cả mới lo ông không chấp nhận người con dâu này. (Nguyên văn là gái phong trần – từ này thường dùng để chỉ gái mại dâm.)

    Mộ Nhất Phàm ra sức gật đầu.

    “Con…” Mộ Duyệt Thành nghĩ chuyện này cần phải suy nghĩ kỹ lại, bèn đổi đề tài: “Lần này ra ngoài tìm vật tư có gặp chuyện gì đặc biệt không, còn có, sao đột nhiên Cao Phi lại lĩnh hội dị năng?”

    Mộ Nhất Phàm biết tuy Mộ Duyệt Thành chuyển đề tài, nhưng chắc chắn sẽ suy nghĩ kỹ chuyện vợ của anh, thế nên cũng không ép Mộ Duyệt Thành, tránh chữa lợn lành thành lợn què.

    Anh nói qua loa chuyện tìm vật tư, sau đó giải thích về chuyện của Cao Phi và nói tới Dung Tuyết, để Mộ Duyệt Thành có thể đề phòng.

    Sau đó, hai người lại tiếp tục bàn bạc chuyện Chiến gia, nói chuyện gần hai giờ, Mộ Nhất Phàm mới rời khỏi phòng làm việc.

    Mộ Duyệt Thành day day thái dương, thở dài một hơi, không biết nên giải quyết chuyện của con trai cả thế nào.

    Lúc này, Triệu Vân Huyên bưng cà phê đi tới: “Anh thở dài cái gì vậy?”

    Mộ Duyệt Thành đưa mắt nhìn bà: “Đóng cửa vào.”

    Triệu Vân Huyên đóng cửa phòng làm việc lại, đặt cà phê lên bàn: “Có phải có chuyện gì muốn nói với em không?”

    Mộ Duyệt Thành nhấp một ngụm cà phê, nói thẳng: “Nhất Phàm không còn nhỏ, đã đến tuổi tìm đối tượng cho nó kết hôn, nhưng giờ trong lòng nó chỉ nhớ thương mẹ Kình Thiên, bà cũng biết, rất có thể mẹ Kình Thiên là gái mại dâm, mặc dù Mộ gia chúng ta không phải danh gia vọng tộc gì, nhưng gì thì gì cũng là một gia đình gia thế trong sạch, sao có thể để Nhất Phàm cưới một cô gái như vậy về?”

    Ánh mắt Triệu Vân Huyên khẽ lóe lên: “Tạm không nói tới Nhất Phàm có thích cô gái kia hay không, nhưng cô gái kia với thân phận mẹ Kình Thiên mà nói, Nhất Phàm nên cưới cô ấy mới phải, nếu không, sự tình truyền đi, người ngoài sẽ nói Mộ gia chúng ta chê nghèo ham giàu, sinh con xong liền bỏ mặc người ta, như vậy sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Mộ gia.”

    Mộ Duyệt Thành thấp giọng nói: “Nhưng cô ta là gái mại dâm, như vậy sẽ tốt cho danh tiếng của Mộ gia sao?”

    Nếu đối phương là con cái nhà bình thường, chắc chắn ông sẽ không phản đối.

    “Duyệt Thành, có mấy lời này em không biết có nên nói với anh không.”

    Mộ Duyệt Thành nhìn Triệu Vân Huyên: “Giờ chỉ có hai chúng ta, có gì mà không thể nói.”

    Triệu Vân Huyên do dự một lúc, mới nói: “Chuyện anh vừa nói, tuy tốt cho Nhất Phàm, nhưng anh có từng nghĩ, liệu Nhất Phàm có chịu mở lòng hay không? Còn có, tình hình sức khỏe Nhất Phàm thế nào anh cũng rõ, nếu như may mắn, có thể chữa trị khỏi, nhưng nếu không may….”

    Bà nói tới đây thì ngập ngừng: “Vậy chẳng phải là hại con gái nhà người ta sao? Còn có, cô gái kia cưới về cũng chưa chắc đã đối xử tốt với Kình Thiên, chẳng phải sẽ thiệt thòi cho thằng bé sao, nhất là Nhất Phàm thường xuyên phải dẫn đội đi ra ngoài tìm vật tư, không có nhiều thời gian ở nhà, ai biết cưới về rồi cô ta sẽ đối xử với Kình Thiên thế nào.”

    Mộ Duyệt Thành nhìn xoáy sâu vào mắt Triệu Vân Huyên, khóe môi giần giật, muốn hỏi có phải bà cũng đối xử như vậy với Nhất Phàm không, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

    Ông giơ tay lên, phất phất tay: “Bà ra ngoài trước đi, để tôi yên tĩnh suy nghĩ một chút.”

    Triệu Vân Huyên cũng không dám làm phiền ông, xoay người rời khỏi phòng làm việc, thuận tay giúp Mộ Duyệt Thành đóng cửa phòng lại.

    “Mẹ, mẹ vừa nói gì với bố ở trong đó thế?”

    Mộ Nhất Hàng vừa từ bên ngoài về, đang định quay về phòng, thấy mẹ mình ra khỏi phòng làm việc của bố, bèn tò mò hỏi một câu.

    Triệu Vân Huyên mỉa mai cười, tiến lên trước nhỏ giọng nói: “Nói chuyện hôn sự của Mộ Nhất Phàm, thằng đấy muốn cưới gái mại dâm về Mộ gia, cũng chính là muốn kết hôn cùng mẹ Mộ Kình Thiên.”

    Mộ Nhất Hàng ngạc nhiên nhướn mày: “Thật á?”

    “Chính miệng bố con nói với mẹ, chẳng lẽ giả được sao? Giờ mẹ hận không thể bảo Mộ Nhất Phàm cưới cô gái kia về luôn.”

    Giờ Triệu Vân Huyên có thể tưởng tượng người ngoài chỉ trỏ thế nào với Mộ Nhất Phàm, đến khi thể diện của Mộ gia mất hết vì Mộ Nhất Phàm, xem Mộ Duyệt Thành còn có muốn người con trai này không.

    Hơn nữa, nếu Mộ Nhất Phàm cưới cô gái như vậy, so với cưới con gái các nhà lãnh đạo khác, quả đúng là sẽ thiếu một cánh tay trợ lực.

    Triệu Vân Huyên nghĩ tới đây, liền nhìn con trai mình: “Nhất Hàng, con cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng nên tìm đối tượng kết hôn đi, mẹ biết rất nhiều người, có muốn mẹ giới thiệu cho con vài cô không?”

    Mộ Nhất Hàng chau mày lại: “Chuyện này đợi Mộ Nhất Phàm kết hôn xong rồi nói sau, huống hồ giờ con muốn thăng cấp dị năng và lo chuyện Mộ gia, sao có thời gian mà lo mấy chuyện kết hôn này.”

    “Nhưng mà tình hình loạn như vậy, con…”

    Không đợi Triệu Vân Huyên nói hết câu, Mộ Nhất Hàng mở cửa đi vào phòng, sau đó đóng cửa lại.

    “Cái thằng này!” Triệu Vân Huyên tức giận quay về phòng.

    Ở một căn phòng khác, Mộ Nhất Phàm không hề hay biết mọi người đang lo hôn sự của anh, sau khi tắm rửa xong liền cầm điện thoại vệ tinh gọi cho người đàn ông của mình.

    Đối phương vừa nhấc máy, anh liền cười hề hề, bộ dạng ngốc nghếch thể như đây là lần đầu tiên được dùng di động.

    “Bố nó à, nhớ em hông?”

    Đối phương im lặng không trả lời.

    Mộ Nhất Phàm nghi hoặc nhìn điện thoại di động, rõ ràng đã bắt máy rồi mà: “Nè, Bắc Thiên?”

    Ngay sau đó, đối phương nổi đóa lên mà mắng: “Nhớ cái đầu anh ấy!”

    Mộ Nhất Phàm ngớ người.

    Hở?

    Đây không phải giọng của Bắc Thiên, lẽ nào anh bấm nhầm số?

    Không thể nào!

    Trong máy chỉ có mỗi số của Chiến Bắc Thiên thôi mà.

    Phải rồi, giọng nói ban nãy giông giống giọng của Chiến Quốc Hùng.

    Đột nhiên Mộ Nhất Phàm nghĩ tới, rất có thể Chiến Bắc Thiên quay về Chiến gia, sau đó điện thoại vệ tinh bị Chiến Quốc Hùng cầm lấy.

    Nghĩ tới đây, anh lập tức căng thẳng.

    Chết tiệt.

    Sao xui thế không biết??!

    Lần đầu tiên gọi điện thoại, thế mà Chiến Quốc Hùng lại bắt máy.

    “Mộ Nhất Phàm, anh là Mộ Nhất Phàm, có đúng không?” Chiến Quốc Hùng hùng hổ hỏi qua điện thoại vệ tinh.

    Mộ Nhất Phàm nhớ tới câu đầu tiên mình nói khi điện thoại kết nối, không dám mở miệng nói chuyện với Chiến Quốc Hùng, hơn nữa, qua giọng điệu tức giận của Chiến Quốc Hùng, chắc ông đã biết quan hệ của anh với Chiến Bắc Thiên rồi.

    “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry, the subscriber you are dialling has powered off. Please try again later.”

    Một giọng nam nghiêm chỉnh truyền vào tai Chiến Quốc Hùng.

    Chiến Quốc Hùng ngẩn ra, nhìn điện thoại vệ tinh trong tay, rõ ràng còn đang kết nối, ông giận dữ: “Anh còn dám giả vờ giả vịt với tôi à, anh giả vờ nữa đi, giả vờ nữa đi, sau này đừng hòng tới Chiến gia nữa.”

    ★ Chương 194 – Anh đang đe dọa tôi đấy à?! ★

    Mộ Nhất Phàm vừa nghe, vội vã nói: “Ông nội, cháu sai rồi, cháu sai rồi được chưa ạ? Ông đừng tức mà, sẽ ảnh hưởng tới thân thể, cháu sẽ rất đau lòng.”

    “Tôi không phải ông nội anh!” Chiến Quốc Hùng giận dữ nói.

    Mộ Nhất Phàm liền đổi giọng: “Anh Hùng.”

    Chiến Quốc Hùng tức giận hừ lạnh.

    Mộ Nhất Phàm nghe ra Chiến Quốc Hùng thật sự tức giận, vội vàng nói: “Tổ tông, lão tổ tông.”

    Lúc này Chiến Quốc Hùng mới thỏa mãn: “Anh nói đi, anh với cháu trai tôi đã xảy ra chuyện gì? Còn có, không cần phải nịnh nọt tôi, anh lấy cái khí thế lúc tới doanh địa Chiến gia đàm phán mà nói cho rõ với tôi.”

    “………..” Mộ Nhất Phàm day day cái đầu đang đau lên: “Ông chắc chứ?”

    “Chắc chắn.” Chiến Quốc Hùng hừ lạnh một tiếng: “Nếu anh dám lừa tôi chữ nào, anh chết chắc với tôi.”

    “Cháu sợ chọc ông sinh bệnh mất.”

    Chiến Quốc Hùng nói chắc như đinh đóng cột: “Không đâu.”

    Mộ Nhất Phàm nghĩ có lẽ Chiến Bắc Thiên đã cho Chiến Quốc Hùng uống nước linh tuyền, bằng không, Chiến Bắc Thiên đã không nói gần đây sức khỏe ông không tồi.

    Nếu đúng như vậy thật, có lẽ trái tim của Chiến Quốc Hùng sẽ khỏe mạnh hơn, sẽ không dễ dàng bị kích thích như trước nữa.

    Mộ Nhất Phàm hít sâu một hơi, đồng thời nghĩ xem nên nói gì với Chiến lão gia, dựa vào tính tình của Chiến lão gia, nói thẳng vẫn sẽ tốt hơn, dù sao thì Chiến lão gia đã nói như vậy, anh cũng sẽ không khách khí nữa.

    Thế là anh dùng khẩu khí ngày hôm đó, nói thẳng ra: “Chiến lão gia, cháu cũng không giấu ông nữa, quan hệ của cháu với Bắc Thiên giống như quan hệ của bố mẹ anh ấy đấy.”

    Chiến lão gia giận dữ: “Nói bậy nói bạ, anh đang bôi nhọ danh dự cháu trai tôi, cẩn thận tôi không tha thứ cho anh, còn có, con trai với con gái tôi là một nam một nữ, đó mới gọi là một đôi, hai thằng đàn ông các anh ở với nhau thì ra cái thể thống gì chứ?”

    Mộ Nhất Phàm thấp giọng nói: “Nếu ông không tin lời cháu, vậy rốt cuộc ông muốn nghe cháu nói cái gì? Lẽ nào nói cháu với Chiến Bắc Thiên chỉ là bạn bè bình thường, nói như vậy ông sẽ tin sao? Nếu quả thật trong lòng ông tin tưởng chúng cháu không có gì, ông đã không muốn cháu giải thích với ông quan hệ của cháu với Bắc Thiên thế nào, đúng không?”

    Chiến Quốc Hùng: “…………”

    “Chiến lão gia, ông tin cháu cũng được, không tin cũng chẳng sao, dù sao thì, Chiến Bắc Thiên là người cháu chọn rồi, đương nhiên, nếu ông có thể đồng ý cho chúng cháu ở bên nhau thì không thể tốt hơn, như vậy cháu có thể cùng Bắc Thiên và Mộ Thiên sống như một gia đình chân chính. Nhưng nếu ông không đồng ý, dù có cướp cháu cũng phải cướp người về.”

    Chiến Quốc Hùng: “………..”

    Mộ Nhất Phàm không cho ông cơ hội nói chuyện, bèn tiếp lời: “Còn có, nếu ông phản đối, trước khi phản đối ông trả Mộ Thiên lại cho cháu đi, bé con do cháu vất vả mang nặng đẻ đau.”

    Chiến Quốc Hùng nheo mắt lại: “Anh đang uy hiếp tôi đấy à?”

    “Cháu không uy hiếp ông, cháu chỉ đang thay đổi phương thức nói cho ông biết, lúc cháu với cháu trai ông ở chung, ai là người ‘thụ’ đối phương.”

    Chiến Quốc Hùng: “…………”

    Thằng nhóc này ngoài miệng lưỡi trơn tru ra, còn rất biết ăn nói nữa.

    “Giờ cái gì cần nói cháu cũng đã nói rồi, cái gì không nên nói cháu cũng đã thẳng thắn, không biết ông có hài lòng hay không?”

    Chiến Quốc Hùng: “……………..”

    Hài lòng cái rắm ấy.

    Ai muốn cháu trai mình ở cùng một chỗ với một thằng đàn ông chứ?

    Đúng lúc này, cửa phòng của Chiến Quốc Hùng bị gõ.

    Chiến Quốc Hùng vội vàng bỏ lại một câu “Dù có chết ta cũng không đồng ý cho hai đứa ở với nhau” sau đó bèn cúp máy.

    Mộ Nhất Phàm bất đắc dĩ thở dài.

    Nếu Chiến lão gia không đồng ý cho anh ở bên Chiến Bắc Thiên, như vậy Chiến Lôi Cương và Dương Phượng Tình cũng sẽ không đồng ý cho anh ở bên Chiến Bắc Thiên.

    Aiiiiii!

    Xem ra anh phải còn trường kỳ kháng chiến.

    Ở bên kia Chiến gia, Chiến Quốc Hùng cúp máy xong, bèn cho người ngoài cửa tiến vào.

    Người đẩy cửa tiến vào chính là Chiến Bắc Thiên, hắn nhìn Chiến Quốc Hùng đang đứng bên cửa sổ, hỏi: “Ông nội, có phải ông cầm điện thoại vệ tinh của cháu không?”

    Chiến Quốc Hùng hừ lạnh, trả điện thoại vệ tinh trong tay cho Chiến Bắc Thiên.

    Chiến Bắc Thiên đưa mắt nhìn điện thoại vệ tinh trong tay, xoay người đi về phía cửa phòng, Chiến Quốc Hùng lại nổi đóa lên mà nói: “Cháu không có lời gì muốn nói cùng người ông này sao?”

    Chiến Bắc Thiên quay người lại nhìn Chiến Quốc Hùng: “Không phải ông đã biết rồi sao? Dù có không biết, cháu tin Mộc Mộc đã nói rõ với ông rồi.”

    Nhất thời Chiến Quốc Hùng cảm thấy hơi chột dạ, dù sao thì điện thoại vệ tinh cũng là ông bảo Thái Nguyên nhân lúc Chiến Bắc Thiên đi tắm, lấy trộm cho ông.

    “Ta biết hay không là một chuyện, giờ ta muốn nghe chính miệng cháu nói ra.”

    Chiến Bắc Thiên chau mày: “Ông nội, Mộc Mộc sẽ là bạn đời của cháu.”

    Chiến Quốc Hùng không thể tin trợn to mắt, giận dữ nói: “Ta không đồng ý! Ta không đồng ý cho hai thằng đàn ông ở bên nhau, nếu chuyện này truyền ra ngoài, cháu có biết sẽ bị người ta chỉ trỏ thế nào không?”

    Ông nhớ rõ ràng trước đây cháu mình thích con gái? Sao giờ lại ở cùng một chỗ với đàn ông? Chẳng lẽ nhập ngũ lâu, cho nên nảy sinh tình cảm với người đồng giới?

    “Ngày mai, mai ta sẽ giới thiệu cho cháu một cô gái để làm quen, ở với con gái nhiều, cháu sẽ không còn hứng thú với đàn ông nữa.”

    “Cháu không đi gặp đâu, còn có, mai cháu muốn đưa Mộ Thiên về chỗ ba con nó.”

    Chiến Quốc Hùng giận dữ: “Cháu muốn người ông này phải tức chết mới cam tâm à! Còn có, ta không cho phép cháu đưa Mộ Thiên về, sau này thằng bé phải ở lại Chiến gia.”

    “Cháu muốn ba ba…” Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói nũng nịu ngọt sớt.

    Vẻ mặt giận dữ của Chiến Quốc Hùng cứng đờ lại, ông thấy chắt mình đang đứng ngoài cửa, bộ dạng muốn khóc nhưng lại không dám khóc, làm ông hết sức đau lòng.

    “Cụ à, cháu nhớ ba ba.” Mộ Kình Thiên tủi thân nói một câu.

    Chiến Quốc Hùng há miệng, muốn nói lời từ chối, nhưng lại không đành lòng, cuối cùng thở dài nói: “Mai đưa Mộ Thiên đi gặp ba nó một chút.”

    Chiến Bắc Thiên lặng lẽ ra ngoài, đóng cửa phòng ôm con rời đi.

    Chiến Quốc Hùng lại thở dài thườn thượt: “Lão Thái, ông nói Mộ Thiên do Mộ Nhất Phàm sinh, là thật sao?”

    Hôm nay lúc ông ở doanh địa của cháu trai nghe người ta đồn thổi cháu trai ông và Mộ Nhất Phàm là một đôi, ông đã sửng sốt và tức giận tới nhường nào.

    Lúc đó, ông muốn quát to đám người đó bớt bôi nhọ danh dự cháu trai ông đi, nhưng ngẫm lại, không có lửa làm sao có khói, hẳn phải thật sự có chuyện gì đó, trong doanh địa mới dám đồn thổi như vậy.

    Nhớ lại lần trước chơi cờ, ánh mắt cháu trai ông nhìn Mộ Nhất Phàm kia, quả thật như ánh nhìn người yêu.

    Cho nên ông càng nghĩ lại càng thấy tức giận, sau đó nổi giận đùng đùng mà rời khỏi doanh địa của cháu trai.

    Ông tính đợi đến buổi tối, đợi cháu trai quay về, ông muốn tìm nó hỏi cho rõ ngọn ngành, nhưng thật không ngờ Thái Nguyên lại nói cho ông hay một tin động trời.

    Nói là chắt trai ông là do Mộ Nhất Phàm sinh ra, người ông vẫn đinh ninh rằng con gái của Mộ gia sinh chắt lại chính là Mộ Nhất Phàm.

    Ngay lập tức, ông bị tin tức này làm cho thất thần lâu thật lâu, mãi đến giờ cơm tối, ông mới lấy lại được tinh thần, phái người gọi Chiến Bắc Thiên về ngay.

    Thái Nguyên ở ngoài cửa tiến vào: “Chính miệng đại thiếu gia thừa nhận như vậy.”

    Chiến Quốc Hùng tức giận nói: “Nhỡ nó lừa ông thì sao?”

    Đàn ông sinh con, thật sự là chuyện không thể tin nổi, sao ông có thể tin đây là thật được.

    Thái Nguyên lắc đầu: “Trông không giống như là gạt.”

    Dựa vào tính tình của đại thiếu gia, đại thiếu gia sẽ không vì muốn ở bên một người đàn ông mà làm chuyện lừa lọc như vậy, huống hồ người bị lừa lại là người nhà họ, càng không phải làm vậy hơn.

    Mặt Chiến Quốc Hùng lạnh đi: “Ngày mai, nhân lúc Bắc Thiên đưa Mộ Thiên về Mộ gia, ông kêu Khâm Dương tới, phải rồi, kêu cả mấy đứa Hướng Quốc, Mao Vũ, Tôn Tử Hào, Lục Lâm vẫn luôn theo Chiến Bắc Thiên đến nữa, ta muốn điều tra cho rõ ràng.”

    “Vâng.”

    ——

    Chiến Bắc Thiên đưa con trai về phòng, Mộ Kình Thiên liền cười hì hì nói: “Có phải con xuất hiện rất đúng lúc không?”

    Chiến Bắc Thiên nhếch môi, vỗ vỗ mông bé con: “Con tự chơi đi, bố muốn gọi điện thoại cho ba con.”

    Hắn bấm số xuống, đối phương lập tức bắt máy, ngay sau đó, một giọng nói nghiêm túc truyền vào tai hắn.

    “Chiến lão gia, ông còn có chuyện gì nữa? Nếu ông muốn ngăn cản chúng cháu thì thôi, bọn cháu sẽ không chia tay, dù có chết, cháu cũng muốn chôn cùng một chỗ với Bắc Thiên.”

    Chiến Bắc Thiên khẽ cười một tiếng.

    Đầu bên kia điện thoại vệ tinh, Mộ Nhất Phàm ngẩn ra: “Bắc Thiên? Là Bắc Thiên đúng không?”

    “Ừ.”

    “Mịa nó, anh có biết lúc nãy khủng bố thế nào không, em gọi điện thoại cho anh, thế mà ông anh lại bắt máy, thần linh ạ, em bị dọa thiếu chút nữa tè ra quần.” Mộ Nhất Phàm lại khôi phục bộ dạng không đứng đắn.

    Chiến Bắc Thiên cong môi cười: “Sao anh không nghe ra em bị dọa sợ chút nào vậy?”

    “Nếu anh nghe ra được, không biết em sợ thảm đến mức nào nữa, mà sao điện thoại vệ tinh của anh lại ở chỗ ông nội?”

    “Chú Thái vào phòng mang quần áo của anh đi giặt, cầm điện thoại của anh đi luôn.”

    “Không phải anh cất điện thoại vệ tinh trong không gian sao? Sao chú ấy lại lấy được?”

    “Điện thoại vệ tinh phải thường xuyên dùng, nếu như cất trong không gian, trước mặt người khác sẽ không tiện lấy ra sử dụng.”

    “Ừ nhỉ.” Mộ Nhất Phàm vừa nghĩ tới ban nãy mình nói chuyện với Chiến Quốc Hùng, liền rên rỉ nói: “Ông nội anh phản đối chúng ta ở bên nhau, làm thế nào bây giờ?”

    ★ Chương 195 – Vợ con cho đấy. ★

    “Ông sẽ đồng ý thôi.” Chiến Bắc Thiên khẳng định nói.

    Giờ ông hắn có thể mềm lòng với chuyện bé con, như vậy, sau này cũng sẽ vì bé con mà mềm lòng với chuyện của hắn với Mộ Nhất Phàm.

    Mộ Nhất Phàm buồn bực thở dài: “Có lẽ vậy, nhưng không biết bao giờ ông mới chịu gật đầu đồng ý, phải rồi, sao ông anh lại xác định được quan hệ của hai chúng ta thế? Lẽ nào Chiến Nam Thiên về mách ông anh chuyện của chúng ta thật?”

    “Là chú Thái nói, chú Thái biết chuyện của chúng ta.”

    “Giờ ông anh đã biết chuyện của chúng ta, thế bố mẹ anh thì sao?”

    “Tạm thời họ còn chưa biết.”

    Đột nhiên Mộ Nhất Phàm cười ngu.

    Chiến Bắc Thiên nhướn mày: “Cười cái gì?”

    “Trước đó em rất lo người nhà anh phát hiện chuyện của hai chúng ta, lúc ông anh chất vấn em, em cũng rất căng thẳng, cơ mà chuyện qua rồi, em lại cảm thấy cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, sau này không phải lo họ sẽ phát hiện chuyện của chúng ta nữa.”

    Chiến Bắc Thiên nhếch môi mỉm cười: “Mai anh dẫn con tới gặp em.”

    “Ừa, cũng nhiều ngày rồi em không được gặp con nó, nhớ ơi là nhớ, lúc đi tìm vật tư, em còn đặc biệt tìm cho con ít đồ chơi, đợi mai con tới sẽ cho con chơi, giờ ông anh biết chuyện của chúng ta rồi, em cũng muốn đẩy nhanh tiến độ cho bố em biết mới được.”

    Mộ Nhất Phàm không thể ngờ, lúc nói xong lời này, sáng hôm sau lúc ăn sáng, thế mà Mộ Duyệt Thành lại đề nghị anh dẫn mẹ đứa bé tới cho ông gặp mặt một lần.

    Mộ Nhất Phàm nghe vậy, thiếu điều bị nghẹn chết bởi chỗ cháo trong miệng: “Bố, bố chắc là cho con dẫn… mẹ.. mẹ thằng bé tới chứ?”

    Mộ Duyệt Thành ừ nói: “Hôm qua ta suy nghĩ cả đêm, con cũng đến tuổi kết hôn an thân rồi, cũng không thể để mỗi lần đi tìm vật tư về lại chạy ra ngoài, cho nên, dù thân phận người kia thế nào thì cũng là mẹ cháu của ta, cũng phải gặp mặt một lần mới có thể đoán xem người này có thích hợp để sống cùng con không, ta cũng nói trước, nếu như nhân phẩm cô ta kém quá, ta sẽ tuyệt đối không đồng ý cho hai đứa đến với nhau.”

    Thật ra, ông cảm thấy lời Triệu Vân Huyên nói hôm qua cũng rất có lý.

    Giờ con ông bị ung thư xương, còn không rõ có thể chữa trị được hay không.

    Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, con trai cả bởi vì bị ông ngăn cản mà không thể lập gia đình sống hạnh phúc, cứ như vậy, trong lòng ông cũng không dễ chịu gì, huống hồ cháu ông còn nhỏ như vậy, quả thật cũng cần người chăm sóc.

    Cho nên ông nghĩ, nếu phẩm hạnh và danh tiếng cô gái kia không quá tệ, ông sẽ gặp một chút, dựa vào địa vị Mộ gia họ ở thành B, ông tin những người khác dù có biết cũng không dám lấy Mộ gia ra để nói luyên thuyên.

    “Phẩm hạnh của vợ con tốt cực kỳ.” Mộ Nhất Phàm không thích nghe người khác chê người đàn ông của anh không tốt.

    “Mong là như vậy.” Mộ Duyệt Thành chau mày, “Ta đã đồng ý gặp mặt rồi, con sắp xếp thời gian đưa cô ta tới cho ta gặp một chút.”

    Mộ Nhất Phàm ấp úng nói: “Còn có.. bố à, không phải là con không muốn đưa người ấy tới gặp bố, chỉ là, thân phận của người ấy hơi đặc biệt một chút.”

    “Ta biết, hôm qua con đã nói rồi mà.”

    “Còn có, thân hình người ấy cũng hơi đặc biệt, có thể không giống như bố nghĩ… như này.” Hai tay Mộ Nhất Phàm vẽ hình hồ lô trên không.

    Mộ Duyệt Thành nghi hoặc hỏi: “Tay con như vậy là sao?”

    Mộ Nhất Hàng ngồi phía đối diện ngạc nhiên nhìn Mộ Nhất Phàm.

    Nếu hắn không đoán sai, người anh trai này của hắn vừa mới vẽ đường cong của phụ nữ.

    Lẽ nào người anh ta chọn là một người phẳng lì như tường?

    “Nói chung là, người ấy không giống như bố nghĩ đâu, nếu con dẫn người ấy tới gặp bố, dù bố có không chấp nhận, con cũng muốn ở bên người ấy.”

    “Này, cái thằng nhóc này, vất vả lắm ta mới đồng ý gặp mặt cô ta một chút, thế mà con đã lên mặt với ta thế này, ta muốn nhìn xem rốt cuộc cô ta có bản lĩnh gì mà mê hoặc con đến độ điên đảo thần hồn, ngay cả người cha này cũng không cần nữa.”

    “Người ấy rất bản lĩnh luôn!”

    Nếu không phải trước mặt anh là Mộ Duyệt Thành, anh còn muốn khen thêm mấy câu nữa.

    Đúng lúc này, điện thoại vệ tinh đổ chuông, Mộ Duyệt Thành lấy điện thoại vệ tinh trong túi mình ra nhìn, nhưng lại không phải điện thoại ông reo.

    “Chuông điện thoại của con đấy.” Mộ Nhất Phàm nhanh chóng lấy điện thoại vệ tinh ra.

    Mộ Nhất Hàng và Triệu Vân Huyên đỏ mắt nhìn điện thoại vệ tinh trong tay Mộ Nhất Phàm.

    Điện thoại vệ tinh là do Chiến gia phát triển ra ngoài, hôm đó ở buổi hội nghị, Chiến gia phát miễn phí cho mỗi doanh địa hai chiếc điện thoại vệ tinh, để cho mọi người có thể dễ dàng liên lạc, cũng để người trong mỗi đội tiện liên lạc với nhau.

    Thế nhưng, nếu sau này muốn có điện thoại vệ tinh riêng, nhất định phải bỏ tinh hạch tới Chiến gia mua, chỉ có điện thoại Chiến gia đã lắp lại mới có thể sử dụng, điện thoại vệ tinh bên ngoài chỉ là phế phẩm.

    Ngoài ra, Chiến gia còn khống chế toàn bộ thông tin vệ tinh, sau này nếu ai có điện thoại vệ tinh, phải mang tinh hạch tới Chiến gia nộp phí sử dụng, nếu không sẽ không gọi được.

    Sau khi Chiến gia phát cho mỗi doanh địa hai chiếc điện thoại vệ tinh, đã không còn thừa điện thoại để bán cho mọi người, phải nửa tháng hoặc một tháng sau mới có thể mua được.

    Hơn nữa, điện thoại vệ tinh là hàng số lượng có hạn, nếu không tranh thủ mua sớm một chút, sẽ lại phải chờ thêm một thời gian nữa mới mua được.

    Bởi vậy nên Mộ Nhất Hàng và Triệu Vân Huyên mới tức đỏ mắt, hơn nữa suy nghĩ đầu tiên trong đầu họ là Mộ Duyệt Thành đưa chiếc điện thoại vệ tinh còn lại cho Mộ Nhất Phàm.

    Khiến bọn họ bực mình nhất là, Mộ Duyệt Thành lại lừa họ mà nói là đưa chiếc điện thoại kia cho mấy người Mộ Duyệt Bân sử dụng.

    Mộ Duyệt Thành ngạc nhiên nhìn Mộ Nhất Phàm: “Con lấy điện thoại vệ tinh ở đâu ra đấy?”

    Mộ Nhất Hàng và Triệu Vân Huyên đưa mắt nhìn Mộ Duyệt Thành, vẻ mặt ông ngạc nhiên tựa như không biết vì sao Mộ Nhất Phàm lại có chiếc di động vệ tinh này.

    “Vợ con cho đấy.” Mộ Nhất Phàm cười đầy đắc ý.

    “Sao có thể?” Trực giác Mộ Duyệt Thành cho rằng đối phương là một cô gái mại dâm, sao cô ta lại có được điện thoại vệ tinh còn chưa phát hành.

    “Sao lại không thể? Con đã nói vợ con rất bản lĩnh rồi mà.” Mộ Nhất Phàm không nhiều lời cùng ông, lập tức nhận điện thoại, ừ ừ liên tiếp mấy tiếng liền, sau đó đứng bật dậy nói: “Con có việc phải đi một chuyến, đợi con hẹn vợ con xong, sẽ dẫn tới gặp bố.”

    Anh lập tức chạy về phía thang máy, rời khỏi tầng tám mươi.

    Đến khi thang máy đóng cửa lại, Mộ Nhất Hàng mới lấy lại tinh thần, hỏi: “Bố, lai lịch vợ anh ấy thế nào? Sao lại có điện thoại vệ tinh cho anh ấy?”

    “Sao ta biết được?” Mộ Duyệt Thành tức giận trả lời: “Mới ban nãy ta vẫn còn đinh ninh là gái mại dâm, giờ xem ra không phải như ta nghĩ, có được điện thoại vệ tinh hẳn là lãnh đạo của một doanh địa.”

    Ông không ngừng nghĩ xem có lãnh đạo doanh địa nào là một cô gái trẻ không.

    Triệu Vân Huyên ngồi bên cạnh hết sức rầu rĩ, nếu biết người Mộ Nhất Phàm thích có lai lịch lớn, tối hôm qua bà đã chẳng nói đỡ thay cho Mộ Nhất Phàm.

    Mộ Duyệt Thành nghĩ người con trai mình thích không phải gái mại dâm, hết sức cao hứng, khẩu vị cũng tốt lên, ăn tận ba bát cháo thịt liền.

    ——

    Mộ Nhất Phàm ra khỏi cao ốc Mộ thị, ngắm trái nghía phải, cuối cùng tìm thấy xe của Chiến Bắc Thiên ở một chỗ có bóng râm dưới cao ốc.

    Giờ thời tiết càng ngày càng nóng, hầu như không ai nguyện ý ra đường, càng không nói tới đi bộ giữa trời nắng chang chang, ngay cả khi lái xe đi cũng không chịu được nhiệt độ bên ngoài.

    Mấy cậu lính đứng gác cổng cố gắng nép mình mà đứng sâu vào trong đại sảnh để kiểm tra thân phận những người ra vào cao ốc Mộ thị.

    Mộ Nhất Phàm chạy về phía xe Chiến Bắc Thiên, vừa lên xe đã ôm lấy Mộ Kình Thiên đang ngồi trên người Chiến Bắc Thiên: “Con trai, ba ba nhớ con chết đi được.”

    Anh hôn mấy cái lên mặt bé con, sau đó lại hôn chùn chụt lên mặt Chiến Bắc Thiên: “Bố em nói muốn gặp anh đấy.”

    Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Bố em đã biết quan hệ của chúng ta rồi sao?”

    Mộ Nhất Phàm cười hề hề: “Vẫn chưa, cơ mà bố bảo muốn gặp mẹ thằng bé.”

    “Mẹ thằng bé?” Chiến Bắc Thiên liếc nhìn anh đầy sâu xa.

    “Anh đừng tính toán mấy cái xưng hô này với em, anh nói xem đợi em giải thích rõ mới gặp bố em? Hay là chọn ngày gặp mặt luôn đi?”

    “Giờ doanh địa anh càng ngày càng nhiều người, cho nên mấy ngày này tương đối bận rộn, chúng ta hẹn ba ngày sau gặp mặt ở doanh địa bố em đi, tốt nhất là chỉ có mình bố em, đợi bố em thừa nhận quan hệ của chúng ta rồi, sau đó mới gặp những người thân khác.”

    “Được, em nghe anh.” Mộ Nhất Phàm suy nghĩ một chút, lại nói: “Thế trước mắt không nói thân phận anh, tránh cho đến lúc đó bố không chịu gặp nhé.”

    “Ừ.”

    Mộ Nhất Phàm cũng không quấy rầy Chiến Bắc Thiên đi làm việc khác, anh hôn lên môi Chiến Bắc Thiên một chút, sau đó ôm con đi xuống xe.

    Anh nhìn bóng xe Chiến Bắc Thiên lái đi, lúc này mới xoay người quay về tòa cao ốc.

    Vừa đi tới cửa, lính gác cổng liền nói: “Đại thiếu gia, có người tới tìm anh.”

    “Ai vậy?” Mộ Nhất Phàm tò mò hỏi.

    Cậu lính giơ tay lên chỉ về một chiếc xe việt dã đen ‘kiêu hùng’ đang đỗ ngoài cổng chính.

    ★ Chương 196 – Chụt chụt chụt! ★

    Mộ Nhất Phàm nâng mắt lên, nhìn chiếc xe việt dã kia có chút quen mắt.

    Thế nhưng, anh cảm thấy quen mắt cũng không kì lạ, giờ đâu đâu người ta cũng lái xe này.

    Bởi mạt thế, những chiếc xe đắt giá không cần dùng tiền để mua, chỉ cần là xe không chủ là có thể lái đi.

    “Đó là xe của chú Nam Thiên.” Bé con trong lòng anh nhỏ giọng nhắc nhở.

    “Chiến Nam Thiên?”

    Mộ Nhất Phàm nhíu mi.

    Chiến Nam Thiên tới tìm anh làm gì?

    Không phải khuyên anh chia tay Chiến Bắc Thiên đấy chứ?

    Mộ Nhất Phàm cảm thấy người này không dễ ứng phó, tính cách có chút âm trầm bất định.

    Một giây trước còn có thể nói chuyện ôn hòa với bạn, một giây sau đã trở mặt, thật sự rất khó nắm bắt, chẳng giống Chiến Nam Thiên mà anh miêu tả chút nào.

    Hơn nữa, cấp bậc Chiến Nam Thiên cao hơn anh, nếu như đột nhiên tâm tình Chiến Nam Thiên không tốt, chuyển sang khống chế anh, như vậy thì nguy mất.

    Thế nhưng, anh lại không thể không đi gặp Chiến Nam Thiên, dù sao Chiến Nam Thiên cũng là người nhà Chiến gia, là em họ của Bắc Thiên, gì thì gì cũng phải nể mặt Bắc Thiên.

    Mộ Nhất Phàm giao bé con trong tay cho binh lính: “Giúp tôi đưa bé tới chỗ thím ba hoặc thím hai.”

    “Vâng.” Binh lính đón lấy bé con.

    Mộ Nhất Phàm rời khỏi tòa cao ốc, đi tới trước xe Chiến Nam Thiên, khẽ gõ cửa xe.

    Cửa sổ xe nhanh chóng hạ xuống, gương mặt tuấn tú nhã nhặn của Chiến Nam Thiên cũng hiện ra theo.

    Mộ Nhất Phàm hỏi: “Xin hỏi nhị thiếu gia nhà họ Chiến tìm tôi có việc gì?”

    “Lên xe đi?”

    Chiến Nam Thiên nói bằng giọng điệu ôn hòa, nhưng trong lời nói lại ẩn sự ra lệnh.

    Mộ Nhất Phàm nhìn ghế bên cạnh: “Có chuyện gì thì nói ở đây luôn đi, tôi còn phải đi về chăm sóc bé con nữa.”

    Chiến Nam Thiên chợt nheo mắt lại, nghĩ đến cảnh Mộ Nhất Phàm vừa bế bé con vào trong cao ốc, trong mắt lóe lên tia hung tàn: “Chiến Mộ Thiên, là do cậu sinh thật sao?”

    “Đúng vậy.”

    Chiến lão gia đã biết chuyện rồi, Mộ Nhất Phàm cũng không sợ thừa nhận nữa.

    Chiến Nam Thiên cố đè nén cơn tức trong lòng, thấp giọng nói: “Hoang đường, một người đàn ông không có tử cung thì sinh thế nào được?”

    Hôm qua lúc hắn nghe Chiến Bắc Thiên nói Mộ Nhất Phàm là “mẹ” bé con đã khiếp sợ tới nhường nào, đây cũng là lần đầu tiên từ lúc sinh ra tới giờ, hắn thất thố như vậy.

    Nhưng ngẫm lại, một người đàn ông thì sao có thể sinh con, chắc chắn là họ đang đùa mình.

    “Đàn ông không có tử cung có thể sinh con đúng là hoang đường thật, nhưng con người có dị năng thì không hoang đường sao?”

    Chiến Nam Thiên nói: “Con người có dị năng có nguyên nhân của nó, có liên quan đến chuyện các nhà khảo cổ học khai quật mộ đế vương, còn cậu? Cậu là vì nguyên nhân gì? Đàn ông đàn ang sinh con thì hay ho lắm sao? Đúng là mất mặt đàn ông!”

    Mộ Nhất Phàm nheo mắt lại: “Sao anh biết con người có dị năng là liên quan tới mộ đế vương? Anh lấy tin này từ đâu?”

    Chuyện này ở cuối tiểu thuyết mới có người tra ra được nguyên nhân con người có dị năng, bởi đế vương trong mộ đế vương từng là một tu chân giả.

    Trong giới tu chân, chỉ cần cố gắng tu luyện trăm năm là sẽ nhanh chóng thăng thiên, thế nhưng tiếc là vị đế vương này lại ham phú quý chốn nhân gian, không bỏ được thế giới phồn hoa, bèn chuồn xuống nhân gian, làm đế vương hô phong hoán vũ.

    Nhưng tiệc vui chóng tàn, vị đế vương này chỉ biết hưởng thụ vui vẻ chốn nhân gian, chứ không biết cách trị vì quốc gia, không bao lâu sau dân chúng bắt đầu kêu than.

    Khi có đó một nhân sĩ tu chân vừa mới xuống nhân gian trải nghiệm nghe được tin này, lập tức hội báo lên phía trên, sau đó chuyện này truyền tới thiên giới.

    Thượng đế thiên giới cho rằng vì vị đế vương kia gây nhiễu loạn nhân gian, bèn phái người đi bắt vị đế vương kia về, trong lúc đế vương phản kháng, bị người của thiên giới dùng thiên lôi đánh hạ.

    Con trai đế vương chôn đế vương vào trong rừng sâu núi thẳm, dùng phù chú dành cho thiên giới để phong ấn quan tài, ghi chép sách sử về đế vương lúc sinh thời, cất sách sử trong phần mộ, đây cũng là lý do vì sao người đời sau biết vị đế vương này là một tu chân giả.

    Còn có, hắc khí mà Trịnh Gia Minh và đồng nghiệp hít phải, thật ra chính là oán khí của đế vương, oán khi mang theo lời nguyền và pháp lực của ông, cho nên mới có thể khiến người trần có dị năng giả.

    “Tôi tự có nguồn tin của mình.” Chiến Nam Thiên kéo áo Mộ Nhất Phàm, kéo về phía hắn: “Cậu với Chiến.. anh trai tôi đã xảy ra chuyện gì? Có phải chỉ là đùa hay không?”

    Mộ Nhất Phàm kéo áo mình lại: “Tôi nói, không phải anh quản quá nhiều rồi đấy chứ? Dù anh có là em trai của Bắc Thiên, thế nhưng cũng không được quản chuyện anh mình, cùng lắm cũng chỉ có thể khuyên bảo anh mình mà thôi.”

    “Cậu nói tôi quản quá nhiều?” Chiến Nam Thiên hít sâu: “Cậu có biết tôi là….”

    Nói đến đây, đột nhiên hắn dừng lại.

    Mộ Nhất Phàm nhìn hắn đăm đăm: “Biết anh là cái gì?”

    Chiến Nam Thiên lạnh lùng nhìn Mộ Nhất Phàm: “Tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu, nếu hôm qua cậu chỉ đùa giỡn với tôi thì thôi, tôi sẽ không để ý nữa, nhưng nếu hai người là thật…”

    Bàn tay cầm vô lăng của hắn siết chặt, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo hơn: “Cậu tự mình giải quyết cho tốt, chưa nói tới Chiến gia có chấp nhận một người con dâu là đàn ông hay không, chỉ với thân phận tang thi của cậu, cũng đủ để họ lọc thịt róc xương cậu rồi, tự cậu nghĩ cho rõ đi.”

    Nói đoạn, Chiến Nam Thiên nhanh chóng lái xe rời đi.

    Mộ Nhất Phàm sững người đứng tại chỗ.

    Phải rồi!

    Anh là tang thi mà!

    Trải qua khoảng thời gian cùng đám Trần Hạo đi tìm vật tư, suýt chút nữa anh quên mất chuyện mình là tang thi.

    Giờ dù Chiến gia và Mộ gia có đồng ý anh ở bên Chiến Bắc Thiên, thế nhưng chuyện anh là tang thi vẫn sẽ là quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

    Anh vẫn phải bứt rứt không yên, từng giây từng phút đều phải lo sẽ bị người khác phát hiện ra thân phận của mình.

    Hơn nữa, qua một thời gian nữa, thành B sẽ đưa máy kiểm trắc tang thi đi vào sử dụng, nếu anh không thể tránh được máy kiểm trắc này, sau này sẽ không thể tiếp tục ở lại thành B nữa.

    “Nhất Phàm! Nhất Phàm!”

    Mộ Duyệt Thành dẫn một đội ngũ từ tòa cao ốc chạy ra, hỏi Mộ Nhất Phàm đang đứng xuất thần: “Nhất Phàm, con không sao chứ?”

    Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, ủ rũ nói: “Không sao ạ.”

    “Mới có binh sĩ báo cáo, nói Chiến Nam Thiên tới tìm con, có thật như vậy không? Nó có đả thương con không?”

    Mộ Duyệt Thành nhìn Mộ Nhất Phàm từ trên xuống dưới một lượt, thấy anh không thương tích gì, lúc này mới thở phào.

    “Không sao.”

    Mộ Nhất Phàm nhìn vẻ mặt lo lắng của Mộ Duyệt Thành, rầu rĩ nói: “Bố, nếu sau này con không thể ở bên cạnh bố, bố phải tự chăm sóc mình đấy.”

    Mộ Duyệt Thành sửng sốt, quát to: “Con nói lung tung cái gì đấy? Có phải con lo ta không cho con cưới vợ về, nên mới cố ý nói mấy lời này khiến ta phải khổ sở không?”

    Ông cho rằng con trai đang lo chuyện bị ung thư xương: “Con đừng suy nghĩ lung tung, trước đó ta đã nói rồi, chỉ cần người con thích nhân phẩm tốt, ta sẽ chấp nhận cô ấy, sau này có cô ấy chăm lo cho cuộc sống của con, ta cũng an tâm hơn nhiều, còn có, chú con đang tận lực phái người đi tìm bác sĩ giỏi nhất khám bệnh cho con, nhất định có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh ung thư xương của con.”

    Mộ Nhất Phàm: “…………….”

    Anh nhận ra dường như Mộ Duyệt Thành hiểu lầm ý anh.

    Thế nhưng, lời của bố đã nhắc nhở anh một chuyện, sau này, nếu bố anh không đồng ý cho anh ở bên Chiến Bắc Thiên, anh có thể lấy chuyện mình bị ung thư xương không sống được bao lâu nữa ra để ép ông đồng ý cho anh ở cùng với Chiến Bắc Thiên.

    Ha ha!

    Anh thất đức quá đi!

    Haiiizzzzzz!

    Việc này chỉ nghĩ vậy thôi, chứ bảo anh làm, anh thật sự không làm được!

    “Này này, sao con không chịu nói gì thế!”

    Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần: “Con muốn chấn chỉnh lại cao ốc Mộ thị.”

    Mộ Duyệt Thành sửng sốt, sao chuyển đề tài gì mà nhanh thế?

    “Con muốn chấn chỉnh lại thế nào?”

    “Trước mắt không nói cho bố, bố nói đi có đồng ý không?”

    Mộ Duyệt Thành chau mày: “Tùy con, chỉ cần không khiến toàn bộ người trong tòa nhà phàn nàn, con muốn làm cái gì thì làm cái đấy!”

    “Được, vậy con về trước.”

    Mộ Duyệt Thành gật đầu: “Ta phải tới doanh địa, có chuyện gì thì gọi cho ta.”

    “Vâng.”

    Mộ Nhất Phàm quay trở lại phòng của mình trong tòa cao ốc, lập tức gọi điện cho Chiến Bắc Thiên: “Bắc Thiên, chuyện lần trước anh muốn thành lập tổ nghiên cứu chữa trị virus tang thi đến đâu rồi?”

    Chiến Bắc Thiên chưa đi tới doanh địa, vẫn còn đang ngồi trên xe nghe thấy Mộ Nhất Phàm hỏi câu này, chỉ biết nhất định cậu chàng đã gặp chuyện gì, nếu không giọng nói đã không sốt ruột như vậy.

    “Khâm Dương đã đồng ý giúp anh quản lý tổ nghiên cứu này, mấy ngày nữa sẽ bắt đầu nghiên cứu, sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?”

    Mộ Nhất Phàm nằm vật xuống giường: “Anh vừa đi thì Nam Thiên tới tìm em.”

    Chiến Bắc Thiên chau mày lại, lập tức đoán ra được đã xảy ra chuyện gì: “Có phải nó nhắc tới chuyện em là tang thi không?”

    “Ừ, cơ mà có một số cái anh ta nói rất có lý, dù Chiến gia và Mộ gia có chấp nhận chuyện chúng ta, thế nhưng một khi phát hiện thân phận tang thi của em, nhất định họ sẽ phản đối, chắc chắn sẽ không cho anh ở bên em.”

    Chân mày Chiến Bắc Thiên càng chau chặt hơn.

    Đây đúng là một vấn đề lớn.

    “Đừng lo, anh sẽ xử lý tốt chuyện này, em cũng đừng suy nghĩ lung tung, nếu bọn họ không chấp nhận em, đến lúc đó anh sẽ rời thành B cùng em.”

    Chỉ một câu nói đơn giản vậy thôi, nhưng cũng đủ khiến Mộ Nhất Phàm ném những chuyện không vui trong lòng ra xa vạn dặm, cả người như được ngâm trong hũ mật ngọt, ngọt chết anh luôn.

    “Anh tốt cực kỳ luôn ấy!” Anh quay về phía di động phát ra tiếng hôn “chụt chụt” to ơi là to, hôn chùn chụt như vậy mấy chục cái liền, vô cùng hưng phấn nhiệt tình, khiến khóe miệng Chiến Bắc Thiên cong tít lên, họa thành một đường cung hoàn mỹ.

    Cậu chàng này cũng dễ dụ thật đấy, chỉ nói một câu thôi đã đủ để khôi phục sức sống rồi, nhưng sau khi nghe giọng nói tràn đầy tinh thần của anh xong, trái tim hắn mới bình tĩnh đáp xuống vị trí cũ.

    “Anh còn bận việc, em không quấy rầy anh nữa.” Mộ Nhất Phàm khôi phục tinh thần, lập tức cúp máy.

    Trong lòng anh cảm thấy, chỉ cần có Chiến Bắc Thiên ở bên cạnh, sẽ không phải lo lắng gì nữa.

    Chiến Bắc Thiên nghe anh cúp máy, lập tức gọi điện cho Thẩm Khâm Dương, bảo cậu ta mau chóng bắt tay vào hạng mục nghiên cứu chữa trị virus tang thi.

    Sau đó, hắn lại gọi điện cho Lục Lâm, để cậu ta đi điều tra tung tích của Dung Tuyết, tìm được cô ta, không cần phải hồi báo, có thể đánh chết luôn.

    Không ngờ Lục Lâm lại nhỏ giọng nói: “Lão đại, em đang ở chỗ Chiến lão quân ủy.”

    Chiến Bắc Thiên hỏi thẳng: “Ông tìm mấy cậu tới, là để hỏi chuyện của tôi với Nhất Phàm, có đúng không?”

    “Không biết ạ, giờ bọn em mới tới Chiến gia, còn chưa gặp Chiến lão quân ủy. Mới đầu bọn em còn tưởng anh cho gọi bọn em tới, nhưng tới rồi mới biết là không phải.”

    “Nếu họ hỏi chuyện của tôi với Nhất Phàm, cậu có thể nói thẳng.”

    Lục Lâm hết sức lo lắng: “Nhưng mà, thân thể Chiến lão gia…”

    “Giờ sức khỏe ông rất tốt, không cần phải lo lắng.”

    “Vâng, em không nói nhiều nữa, đợi bọn em xong chuyện ở đây, sẽ đi tìm Dung Tuyết luôn.”

    Chiến Bắc Thiên cúp máy xong, bắt đầu suy nghĩ xem sau này nên làm thế nào.

    ——

    Mộ Nhất Phàm gọi điện cho Chiến Bắc Thiên xong, liền đi xuống tầng bảy mươi chín, lập tức cho triệu tập người trong Mộ gia, cùng với những người có quan hệ thân thích với Mộ gia lên tầng bảy mươi chín để họp hội nghị.

    Chỉ cần là người ở tòa cao ốc Mộ thị, sẽ đều bị gọi lên tầng bảy mươi chín.

    Mộ Nhất Phàm đợi mọi người tới đông đủ rồi, lập tức tuyên bố một chuyện: “Từ nay về sau, binh lính trong tòa nhà với người trong nhà ăn sẽ không phải bưng cơm lên nữa, mọi người muốn ăn thì xuống căn tin ăn, còn có, không được ngồi tụm lại một bàn ăn, phải tách ra dùng cơm.”

    Những lời này khiến rất nhiều người lớn tiếng dị nghị.

    Mộ Duyệt Hiên hỏi: “Nhất Phàm, cháu làm vậy có lý do gì đặc biệt không?”

    Mộ Nhất Phàm nhìn về phía bác mình: “Muốn Mộ thị có thể hùng mạnh, nên tương hỗ với người dưới nhiều hơn, kéo gần quan hệ đôi bên, như thế họ mới nguyện ý tiếp tục theo bên cạnh chúng ta, nỗ lực tìm vật tư cùng Mộ thị. Còn nếu cứ như trước, nếu cứ bắt người ta bưng thức ăn lên, như vậy khoảng cách sẽ càng ngày càng xa, họ sẽ nghĩ chúng ta cao cao tại thượng, không thể leo tới, không thể thân cận, họ sẽ không có bất cứ cảm tình gì với chúng ta, nếu có người lấy lợi ích ra mê hoặc sẽ có thể phản bội chúng ta bất cứ lúc nào.”

    Mọi người đều theo chủ nghĩa dân chủ, cũng tự nhiên hiểu đạo lý này, những ý kiến phản đối dần lắng xuống.

    “Còn có….”

    Mộ Nhất Phàm lấy thẻ thân phận từ trong túi ra.

    ★ Chương 197 ★

    Mọi người nghi hoặc nhìn thẻ thân phận màu vàng, không hiểu Mộ Nhất Phàm lấy thẻ thân phận ra để làm gì.

    “Thẻ thân phận cũng cần thống nhất màu sắc, không thể vì là người của Mộ gia thì dùng màu sắc khác để từ đó hưởng đãi ngộ khác nhau, tôi thấy thống nhất sang màu đen cũng không tồi. Cho nên, từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người đổi sang dùng màu đen, không được khác nhau ở chỗ nào, mọi việc phải đối xử ngang nhau.”

    Sau đó Mộ Nhất Phàm giải thích đến cách phân chia thẻ thân phận, màu vàng tượng trưng cho người của Mộ gia, màu tím tượng trưng cho người có quan hệ thân thích với Mộ gia, còn có thẻ màu xanh lam và xanh lục, không cần nói cũng biết đều tượng trưng cho người có thân phận tương đối đặc thù, chỉ có màu đen là tầng lớp thấp nhất, phân chia như vậy khiến trong lòng những người thuộc tầng lớp thấp rất dễ nảy sinh chướng ngại với người ở tầng lớp cao hơn.

    “Chú sẽ sai người đi làm chuyện này.”

    Mộ Duyệt Tri thân từng làm quản lý cấp cao ở tập đoàn Mộ thị rất tán thành với ý kiến này của anh, chỉ có như vậy mới có thể lôi kéo lòng người.

    Mộ Nhất Phàm gật đầu: “Còn có, sau này mỗi chủ nhật, mọi người trong tòa nhà phải viết một bức thư nêu ý kiến, hoặc là thư tố cáo, buổi trưa ở nhà ăn bắt đầu thu lại. Đương nhiên, nếu không có ý kiến gì, có thể nộp thư trắng, như vậy cũng không tốn công, mọi người có thể không ký tên nếu muốn. Nếu như ý kiến đưa ra được tiếp thu, hoặc những gì tố cáo là sự thực, đều sẽ được nhận thưởng.”

    Anh quét mắt nhìn mọi người, trông thấy có vài người chau mày, dường như không tán thành với cách làm của anh: “Trước mắt tôi chỉ muốn nói như vậy, mọi người có ý kiến gì với lời tôi nói không? Nếu có ý kiến thì nói ra.”

    “Không có.” Mọi người đồng thanh đáp.

    Những lời Mộ Nhất Phàm nói đều là vì muốn tốt cho tòa nhà, anh cũng chưa nói chuyện gì quá phận, cho dù những người này có thành kiến cũng không dám nói.

    “Vậy thì giải tán.”

    Mọi người tản đi, Mộ Duyệt Tri vui vẻ đi tới vỗ vỗ vai Mộ Nhất Phàm: “Nhóc con, làm việc tốt lắm, cái chuyện ăn trên tầng, đúng là chú không nghĩ ra được.”

    Trước đây, không phải ông chưa từng trải qua cuộc sống vất vả, chỉ là sau này dần dần có tiền, ở trong căn nhà lớn, cũng dần mất đi thói quen lấy cơm trong nhà ăn cùng mọi người, cùng ăn chung một bàn, dần dà quen với việc có người ở nhà ăn bưng cơm lên tầng.

    Còn có thẻ thân phận, chuyện này là do Triệu Vân Huyên đề xuất trước, sau đó ông cũng tán thành với cách làm này, cho rằng cũng nên quản lý tòa cao ốc như một công ty, nên có thẻ phân chia chức vụ, khi đó mới dễ quản lý.

    Thế nhưng, sau một thời gian ở chung, bọn họ dần nhận ra mặc dù dẫn đội ngũ và quản lý công ty không khác nhau là bao, chỉ cần đãi ngộ tốt, mọi người sẽ cố gắng làm, thế nhưng nếu đặt lên bàn cân so sánh nghiêm túc thì sẽ thấy khác biệt rất nhiều.

    Trước đây nhân viên làm công trong công ty giúp họ làm ăn buôn bán, lĩnh tiền lương của họ, cho nên phải nghe lệnh của họ.

    Nhưng trong thời mạt thế, họ và những thành viên trong đội có xuất phát điểm giống nhau, cũng đều mạo hiểm tính mạng đi tìm vật tư, cùng họ hợp thành một đội, những người đó chỉ muốn có một nơi an toàn bảo vệ mình, chứ sẽ không coi họ như tổ tông.

    Cho nên, nếu cứ giống như trước kia, sẽ từ từ kéo dài khoảng cách giữa mọi người, mọi người càng ngày càng xa nhau, không thân cận với họ nữa.

    Mộ Nhất Phàm cười cười: “Cháu làm như vậy, cũng chỉ vì muốn tốt cho Mộ thị thôi.”

    Lúc này, Mộ Duyệt Phong đi tới: “Nhất Phàm, chú hai đã tìm được một bác sĩ khoa xương rất nổi tiếng, y thuật của người này cao siêu, nhất định có thể chữa khỏi chân cho cháu.”

    Mộ Nhất Phàm thầm kêu không xong rồi.

    Thế quái nào anh lại quên mất chuyện này.

    Giờ anh không còn dị năng tinh thần, không thể khống chế bác sĩ nói dối giúp mình.

    Mộ Duyệt Tri vỗ trán mình: “Xem chú này, chuyện lớn như vậy mà lại quên được, mai cháu cùng chú hai đi ra ngoài một chuyến, chú dẫn cháu đi khám chân.”

    Mộ Nhất Phàm hỏi: “Chú hai, bác sĩ mà chú tìm kia là ai vậy?”

    “Tam thiếu gia nhà họ Thẩm, Thẩm Khâm Dương, nghe nói cậu ta từng ra nước ngoài du học, y thuật rất giỏi, cũng từng nghiên cứu về căn bệnh ung thư xương.”

    Mộ Nhất Phàm nghe vậy liền thở phào.

    Hóa ra là Thẩm Khâm Dương, y thuật của anh ta không tồi, hơn nữa, sự tình cũng dễ giải quyết hơn rồi.

    “Lại nói, cái cậu kia cũng khó mời lắm nhé, lúc nghe chúng ta là người nhà họ Mộ, không suy nghĩ chút nào đã từ chối lời mời của chú, nguyên nhân là Thẩm gia với Chiến gia thân nhau từ mấy đời, không muốn chữa bệnh cho Mộ gia để đối phó với nhà họ Chiến, sau này cậu ta nghe chúng ta đã làm lành với Chiến gia, lúc này mới chịu gật đầu đồng ý khám bệnh cho cháu.”

    Mộ Nhất Phàm: “……………….”

    Anh có thể kêu Chiến Bắc Thiên tìm Thẩm Khâm Dương khám bệnh cho anh, Chiến Bắc Thiên đã mở lời rồi, anh ta có thể từ chối sao?

    Mộ Duyệt Tri lại tiếp lời: “Chú hỏi Thẩm Khâm Dương rồi, cậu ấy nói tỷ lệ chữa khỏi ung thư xương giai đoạn đầu vẫn rất cao, cũng có thể giảm thiểu khả năng tái phát, nếu chậm trễ sẽ càng khó chữa trị hơn, cho nên sáng mai chúng ta phải đi gặp Thẩm Khâm Dương luôn.”

    Ông vỗ vỗ vai Mộ Nhất Phàm: “Chú tin nhất định Thẩm Khâm Dương có thể chữa khỏi bệnh cho cháu.”

    Mộ Nhất Phàm gật đầu: “Vâng, mà phải rồi chú hai, sao cháu không thấy Nhất Hàng và Triệu Vân Huyên đâu, hai người họ đi đâu rồi?”

    Mộ Duyệt Phong giải thích: “Nhất Hàng mong có thể mau chóng thăng cấp dị năng, nên hầu như ngày nào ăn sáng xong cũng dẫn đội ra khỏi thành tìm tinh hạch, chắc phải hai ngày nữa mới về được, còn chị dâu…”

    Ông khẽ chau mày: “Chắc là ra ngoài đánh bài rồi.”

    Hầu như mọi người đều có thành kiến với việc cứ cách hai ngày Triệu Vân Huyên lại ra ngoài đánh bài một lần, nhưng bởi thấy Triệu Vân Huyên vẫn tận tâm tận lực chăm sóc ông cụ nên mọi người đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

    Mộ Nhất Phàm lại hỏi thêm một chuyện nữa, sau đó đi tìm bác cả Mộ Duyệt Bân hỏi chuyện Chiến gia, sau khi xác định những người có hành vi gây sự đều được trừng phạt nghiêm trọng, lúc này mới có thể yên lòng.

    Đến trưa, người ở tầng trên trong Mộ thị đều xuống dưới tầng một ăn cơm.

    Những người cấp dưới đều sửng sốt, thấy những người cấp trên thì không dám lộn xộn, bình tĩnh đứng yên tại chỗ, cũng không dám xếp hàng lấy cơm, thậm chí lúc những cấp trên đi qua họ, họ đều vội vã lui về phía sau nhường đường cho cấp trên đi qua.

    Mãi đến khi Mộ Duyệt Bân ra dấu nhường mọi người, mọi người mới hoàn hồn lại.

    Mộ Nhất Phàm dẫn con trai đứng xếp hàng thấy người ở nhà ăn lấy nhiều cơm cho anh hơn, lập tức nói: “Đối xử bình đẳng, mọi người ăn bao nhiêu, chúng tôi lấy bấy nhiêu.”

    Người chia cơm cười nói: “Đại thiếu gia, tôi không đặc biệt lấy thêm cơm cho thiếu gia đâu, thiếu gia đừng quên, tiểu thiếu gia cũng phải ăn đó.”

    Mộ Nhất Phàm cúi đầu nhìn Mộ Kình Thiên dưới chân mình, cười nói: “Vậy được rồi, cô lấy thêm cho tôi một cái bát và một cái thìa nhỏ.”

    “Vâng.”

    Lấy cơm xong, Mộ Nhất Phàm dẫn con tùy ý tìm một chỗ rồi ngồi xuống, người đàn ông ngồi ăn bên cạnh cứ thi thoảng lại lặng lẽ nhìn về phía Mộ Nhất Phàm, động tác ăn không dám quá lớn, lúc ăn cũng không dám phát ra tiếng.

    Mộ Nhất Phàm nhận ra điều này, xoa xoa đầu bé con: “Con trai, mau chào chú đi.”

    “Cháu chào chú.” Mộ Kình Thiên ngẩng đầu ngoan ngoãn chào hỏi: “Chú à, chú có muốn thi xem ai ăn nhanh hơn với cháu không?”

    Người đàn ông kia ngẩn ra.

    “Ai thắng thì có thể ăn thêm một bát.”

    Người đàn ông hỏi: “Nếu thua thì sao?”

    Mộ Kình Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó cười khúc khích: “Thì phải nhìn người kia ăn.”

    Người đàn ông bị bé con chọc cười, nhìn cái bát nhỏ đựng đầy cơm của em: “Nếu cháu thắng, cháu có thể ăn thêm bát thứ hai không?”

    Mộ Kình Thiên lắc lắc đầu: “Cháu không ăn được đâu, nên chú phải thắng đấy.”

    Mọi người xung quanh đều bị giọng nói trẻ con của em làm cho bật cười.

    “Được, vậy chúng ta bắt đầu thôi.”

    Mộ Kình Thiên lập tức cầm cái thìa nhỏ lên, liên tục xúc cơm nhét vào miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng phồng ra, dáng vẻ rất dễ thương, các chị các cô và các bác gái xung quanh nhìn thấy đều muốn tiến lên véo một cái.

    Nhưng đồng thời họ cũng rất lo bé con bị nghẹn, vội bảo bé xúc chậm một chút, bầu không khí trở nên sôi nổi hẳn.

    Những người ở Mộ gia khác thấy Mộ Nhất Phàm và Mộ Kình Thiên nhanh chóng quen thuộc với mọi người xung quanh, không cam lòng bị tụt lại, cũng bắt đầu mở lời với những người cùng bàn, dần dần, mọi người dần gần gũi nhau hơn.

    Những người cấp dưới cũng dần yên lòng mà nói chuyện với cấp trên.

    Cùng lúc đó, Triệu Vân Huyên không hề hay biết trong cao ốc Mộ thị xảy ra chuyện long trời lở đất mà đi lên tầng tám mươi, lúc ra khỏi thang máy, lập tức ra lệnh cho lính gác: “Bảo người ở nhà ăn mang cơm lên đây.”

    Binh lính nói: “Phu nhân, đại thiếu gia nói từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người đều phải xuống căn tin ăn, nếu không sẽ không được ăn cơm.”

    Cậu ta cũng rất tán thành với cách làm này của đại thiếu gia, không phân chia tầng lớp cao thấp, tòa nhà sẽ ấm áp tình người hơn.

    Điều này không còn khiến những người ở trên như hoàng tộc, cao cao tại thượng, khiến mọi người khó có thể thân cận nữa.

    Triệu Vân Huyên chau mày lại, nhưng không tỏ thái độ gì với binh lính, chỉ quay về phòng thay một bộ quần áo, đoạn đi xuống tầng xếp hàng lấy cơm, sau đó đi về phía bàn người nhà mình ngồi.

    Vừa ngồi xuống, chị dâu cả của bà lập tức nói Mộ Nhất Phàm đúng là lắm chuyện.

    ★ Chương 198 – Em gọi tới để kiểm tra! ★

    “Vân Huyên, sáng nay em với Nhất Hàng đi đâu thế? Em có biết hôm nay lúc em không ở đây, toàn bộ mọi người trong tòa nhà đều bị cái cậu con riêng kia lấy lòng rồi không?”

    Chị hai lập tức tiếp lời: “Đúng đó, trước đây em nói dùng thẻ màu để phân biệt thân phận cấp cao hay cấp thấp, giờ đều bị con em bác bỏ rồi, đổi sang thống nhất dùng màu đen, hơn nữa phần lớn mọi người đều tán đồng cách làm này của nó.”

    Sở dĩ mấy người bọn họ lo lắng như vậy, là bởi mấy người họ đều không có dị năng, nhờ quan hệ thân thích với Triệu Vân Huyên nên mới có thể được xếp vào cấp cao hơn những người khác.

    Giờ không còn thẻ phân chia thân phận, mà Mộ Nhất Phàm lại nói đối xử với mọi người ngang nhau, như vậy địa vị của họ ở Mộ thị cũng giảm xuống.

    Sau này, không chỉ không còn người bưng đồ ăn lên cho, mà họ còn có thể bị phân nhiệm vụ, làm một số công việc nặng.

    Triệu Vân Huyên ưu nhã ăn từng miếng cơm nhỏ, không nói gì, nhưng chân mày càng lúc càng nhíu chặt lại.

    “Còn có, sau này ngày nào chúng ta cũng phải xuống tầng, ngồi ăn chung một chỗ với đám người này.”

    Anh trai cả của Triệu Vân Huyên thấy em gái mình vẫn không nói gì, lập tức thấp giọng nhắc nhở: “Hai cô có thể bớt nói đi được không, ở đây người tới người lui, có phải mấy cô muốn người ta nghe thấy, để họ cho rằng người nhà họ Triệu chúng ta chỉ muốn hưởng phúc không?”

    Hai cô chị dâu kia lập tức im bặt.

    Anh cả của Triệu Vân Huyên nhìn quanh, xác định không có ai đi qua, mới nhỏ giọng nói: “Vân Huyên, anh không có gì muốn nói, nhưng mà em nên chú ý một chút, nếu không địa vị của Nhất Hàng sẽ bị đứa con riêng kia thế chỗ.”

    Ánh mắt Triệu Vân Huyên đột nhiên trở nên thâm sâu, khiến người ta không nhìn ra bà đang nghĩ cái gì.

    Ở bàn ăn cách đó xa xa, cuộc thi ăn này, cái miệng nhỏ của Mộ Kình Thiên hiển nhiên không thể so với người lớn, sau khi bé con nhìn chú bên cạnh ăn bát thứ hai xong, mới cùng ba quay về phòng.

    Mộ Nhất Phàm liền lấy quần áo mình lấy được ở trong thành ra cho con trai mặc thử, nhưng bộ nào bộ nấy, nếu không phải quá rộng thì cũng là quá chật.

    Cuối cùng, anh rầu rĩ lấy đồ chơi ra đưa cho con: “Sau này ba hứa sẽ tìm được quần áo con mặc vừa.”

    Mộ Nhất Phàm cảm thấy mình không phải một người ba tốt, từ lúc Mộ Kình Thiên ra đời cho tới nay, anh chưa từng đảm nhiệm bất cứ trách nhiệm nào của một người ba, nếu không phải giao cho Trịnh Quốc Tông chăm sóc thì cũng là cho thím hoặc người nhà họ Chiến chăm, còn anh thì chỉ bận bịu lo chuyện của mình.

    Mộ Kình Thiên cầm đồ chơi nhìn Mộ Nhất Phàm mà cười khúc khích.

    “Con cười cái gì?” Mộ Nhất Phàm vừa bực mình vừa buồn cười xoa xoa đầu con nhỏ.

    Mộ Kình Thiên cười đến hai mắt cong lên: “Ba ba càng ngày càng giống một người ba.”

    Thật ra trong không gian có rất nhiều quần áo, nhưng em thấy cuối cùng Mộ Nhất Phàm cũng đảm đương trách nhiệm của một người ba mà đi lấy quần áo và đồ dùng hàng ngày về cho em, trong lòng em thấy rất vui.

    “Giống là thế nào, ba vốn là ba ba của con mà.”

    Mộ Nhất Phàm nói xong, mới hiểu được ý tứ trong lời Mộ Kình Thiên, anh áy náy nói: “Sau này ba sẽ dành thêm thời gian chơi với con.”

    Mộ Kình Thiên chớp chớp mắt: “Ba không ở bên bố à?”

    “Dạo này bố con bận bịu, không cần ba ở bên.”

    “Nhưng mà, con nghe cụ nói, cụ muốn giới thiệu mấy cô cho bố làm quen, nếu ba không ở bên cạnh bố, bố sẽ bị mấy cô khác đoạt đi đấy.”

    “Sao cơ?” Mộ Nhất Phàm lập tức nhảy dựng lên: “Có chuyện như vậy thật á?”

    Anh liền lấy điện thoại vệ tinh ra, vội vã bấm số gọi cho Chiến Bắc Thiên.

    Đầu dây bên kia vừa ‘alo’ một tiếng, Mộ Nhất Phàm đã nói: “Em gọi tới để tra hỏi đây.” (Nguyên văn là tra cương – từ này dùng để chỉ bạn gái tra hỏi xem bạn trai mình có lăng nhăng bên ngoài không)

    Chiến Bắc Thiên nhươn nhướn mày: “Tra cái gì cơ?”

    Mộ Nhất Phàm nhìn hành động của mình chọc bé con cười ngoác miệng ra, xoa xoa đầu bé con: “Trêu ba có vui không?”

    Sau đó anh nói với Chiến Bắc Thiên ở đầu bên kia điện thoại: “Ban nãy trêu thế thôi, em chỉ muốn nói với anh, chú hai nhà em giúp em tìm Thẩm Khâm Dương khám bệnh, anh có thể nói với anh ấy một tiếng, bảo anh ấy giả vờ kiểm tra không?”

    “Bao giờ em phải khám?”

    “Ngày mai.”

    “Ừ, anh biết rồi.”

    Mộ Nhất Phàm không làm phiền Chiến Bắc Thiên làm việc nữa, cúp điện thoại, cùng bé con nghỉ ngơi.

    Vào buổi tối, Mộ Duyệt Thành quay về dùng cơm, biết tin Mộ Nhất Phàm thực sự thực hiện một cuộc chấn chỉnh lớn trong tòa nhà, giúp bầu không khí trong tòa nhà sôi nổi hẳn lên, hết sức khích lệ anh, còn nói sau này cứ tiếp tục phát huy.

    Mộ Nhất Phàm nhân lúc Mộ Duyệt Thành vui vẻ, bèn nói chuyện Chiến Bắc Thiên hẹn ba ngày sau gặp mặt ra.

    Mộ Duyệt Thành biết tin mẹ cháu mình muốn gặp một mình ông cũng không tức giận, bởi trong lòng ông cũng đoán được đại khái rằng nhất định đối phương lo ông phản đối hai người, cho nên muốn gặp ông trước, đợi đến khi ông đồng ý mới gặp những người khác sau.

    Hơn nữa, ông cảm thấy làm như vậy cũng rất hợp lý.

    Sang ngày hôm sau, Mộ Nhất Phàm và Mộ Duyệt Tri ăn sáng xong, bèn ngồi xe đi tới doanh địa Thẩm gia, không ngờ lại được thông báo rằng Thẩm Khâm Dương đã tới viện nghiên cứu quốc gia.

    Mộ Duyệt Tri không muốn kéo dài thời gian chữa trị của Mộ Nhất Phàm, không thể làm gì hơn là lái xe tới viện nghiên cứu quốc gia tìm Thẩm Khâm Dương.

    Nhân viên trong viện nghiên cứu quốc gia biết họ là người nhà Mộ gia, cũng không dám chậm trễ, lập tức dẫn vào phòng tiếp khách.

    Không bao lâu sau, Thẩm Khâm Dương đi tới phòng tiếp khách, anh ta vừa thấy Mộ Nhất Phàm một cái, khóe miệng giần giật, có cảm giác như đang cố nín cười.

    Mộ Duyệt Tri lập tức nói rõ lý do mình tới:” Thẩm tam thiếu, thật xin lỗi vì đã làm phiền cậu làm việc thế này, nhưng mà tôi lo bệnh tình của cháu mình kéo dài sẽ không ổn, nên đành phải tìm tới tận đây.”

    Thẩm Khâm Dương cũng không tức giận, chỉ nói với Mộ Nhất Phàm: “Anh theo tôi đi làm xét nghiệm.”

    Mộ Duyệt Tri vội đẩy Mộ Nhất Phàm đi: “Còn không mau đi theo Thẩm tam thiếu đi.”

    “Vâng.”

    Mộ Nhất Phàm theo Thẩm Khâm Dương ra khỏi phòng tiếp khách, đi về phía cầu thang.

    Trên đường đi, họ gặp hơn mười người đeo khẩu trang trắng, trên người khoác áo blouse của nghiên cứu viên, bọn họ trông thấy Thẩm Khâm Dương thì đều cất tiếng chào “Bác sĩ Thẩm”.

    Ngay sau đó, ánh mắt chuyển sang nhìn người bên cạnh Thẩm Khâm Dương, trong số đó có một nghiên cứu viên không biết bị dọa cái gì, lập tức lui mấy bước, đụng phải người đứng sau.

    Người đứng sau kêu “ai ái” một tiếng: “Đau, đau, đau, anh giẫm phải chân tôi rồi.”

    Người giẫm chân hoảng sợ vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”

    Thẩm Khâm Dương chau mày hỏi một câu: “Không sao chứ?”

    Người bị giẫm xoa xoa chân: “Không sao ạ.”

    Thẩm Khâm Dương gật đầu: “Thế mọi người bắt đầu làm việc đi.”

    “Vâng.”

    Hơn mười người đi về phía phòng nghiên cứu dưới lòng đất.

    Mộ Nhất Phàm quay đầu nhìn nghiên cứu viên vừa giẫm lên chân đồng nghiệp kia, nheo mắt lại, đợi bọn họ xuống cầu thang mới cất tiếng hỏi: “Có phải trong số các nghiên cứu viên của anh có một người tên Đoàn Viễn Hoằng không?”

    Thẩm Khâm Dương liếc nhìn anh một cái: “Sao anh biết?”

    Mộ Nhất Phàm không trả lời.

    Thẩm Khâm Dương cũng không hỏi lại, đột nhiên “xì” một tiếng, cuối cùng không nhịn được nữa mà cười phá lên.

    Mộ Nhất Phàm khó hiểu nhìn Thẩm Khâm Dương: “Anh cười cái gì?”

    “Bởi tôi thấy cậu, lại nghĩ tới…. chuyện hôm qua, nên không nhịn cười được.”

    Thẩm Khâm Dương càng cười lại càng to, khiến Mộ Nhất Phàm cũng càng thêm tò mò.

    “Chuyện gì khiến anh cười như điên thế?”

    Thẩm Khâm Dương quay đầu nhìn anh, sau đó lại không nhịn được mà bật cười ha hả.

    Qua hồi lâu, anh ta mới nín cười: “Tôi nói cậu nghe, sáng hôm qua, ông Chiến gọi tôi với cả đám Lục Lâm tới Chiến gia, hỏi từng chuyện một…”

    Thẩm Khâm Dương nhìn xung quanh, xác định không có ai, mới đè thấp giọng nói: “Hỏi về chuyện cậu mang thai sinh con.”

    Nói đến đây, anh ta lại bật cười ha hả: “Cậu không biết lúc đó đám Lục Lâm miêu tả cậu sắp sinh, làm tôi cười thiếu chút nữa vỡ bụng.”

    Lúc đó ông Chiến nghe chuyện, khóe miệng cũng giần giật, dường như cũng muốn bật cười lên.

    Khóe miệng Mộ Nhất Phàm giần giật.

    “Anh dọa bọn họ chết khiếp.”

    Mộ Nhất Phàm tức giận nói: “Thì chính tôi cũng sợ chết khiếp, được chưa hả.”

    Anh sinh bé con ra xong, còn không tin mình đàn ông đàn ang mà lại có thể sinh con.

    Thẩm Khâm Dương nghe vậy, lại càng cười dữ hơn, cười đến thở không ra hơi.

    Mộ Nhất Phàm lườm anh ta: “Anh đừng cười nữa, cả cái tòa nhà vọng toàn tiếng cười của anh.”

    “Tôi không nhịn được thật, cậu không biết đâu, sau đó…..” Thẩm Khâm Dương lại cười mấy tiếng, sau đó tiếp tục nói: “Sau đó còn kêu bác sĩ Trịnh đỡ đẻ cho cậu tới, ông ấy nói cậu… ha ha… ngu tới mức vẫn đinh ninh cái thai là bị đầy hơi, ha ha, bé con từ trong bụng chui ra, vẫn còn không tin mình sinh con, ha ha…”

    Thoạt đầu trông thấy ông Chiến, bầu không khí vẫn còn rất nghiêm túc, mọi người không dám làm loạn.

    Ai ngờ cuối cùng mọi người bò rạp xuống đất mà cười, ngay cả bốn người Lục Lâm thân là quân nhân cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.

    Ông Chiến cũng không ngăn cản, bởi ông cố nín cười thôi đã rất khó khăn rồi, nếu mà cất tiếng, chỉ sợ sẽ bật cười lên.

    Mộ Nhất Phàm: “………….”

    Chết tiệt!

    Đấy là tại Chiến Bắc Thiên lừa anh đấy chứ.

    Hơn nữa, đặt chuyện này lên bất cứ người đàn ông nào, cũng không thể tin mình mang thai.

    Còn cả lang băm nữa, sao lại lôi chuyện xấu của anh ra ngoài kể lể chứ.

    “Tiêu rồi, tiêu rồi, tôi cười đau bụng quá.”

    Thẩm Khâm Dương ôm bụng dựa vào tường, cười đến không còn hơi sức đâu để bước tiếp: “Cậu nói xem vì sao lúc đó Bắc Thiên không quay chuyện này lại cho bọn tôi được một trận xả láng.”

    Mộ Nhất Phàm: “……………”

    Nếu Chiến Bắc Thiên dám quay chuyện này lại, anh sẽ ầm ĩ với hắn cả một đời luôn..

    “Trời ơi! Tôi cười toát cả mồ hôi luôn rồi này!” Thẩm Khâm Dương lau mồ hôi trên trán: “Thời tiết bây giờ nóng quá.”

    Anh ta cười chán cười chê, mới dẫn được người lên căn phòng trên tầng năm.

    Mộ Nhất Phàm vừa đi vào thì thấy Chiến Bắc Thiên đang ngồi trên ghế giở sách.

    Hai mắt anh sáng lên: “Bắc Thiên, sao anh cũng ở đây?”

    Đúng là kinh hỉ mà, thật không thể ngờ Chiến Bắc Thiên cũng tới đây, có lẽ là vì lo cho anh.

    Thẩm Khâm Dương nhếch môi: “Cậu ta lo cho cậu nên mới tới. Tôi nói nè Bắc Thiên, ông không tin y thuật tôi tới vậy à? Có cần tôi đây phải cam đoan với ông, tôi có lòng tin rằng 90% sẽ chữa khỏi bệnh giai đoạn đầu.”

    Chiến Bắc Thiên đứng dậy đi tới bên cạnh Mộ Nhất Phàm, xoa xoa đầu anh: “Không phải là không tin ông, mà ngược lại, tôi mong ông không kiểm tra sức khỏe cho em ấy.”

    Trước đây hắn cũng có ý muốn Thẩm Khâm Dương khám cho Mộ Nhất Phàm, nhưng để Thẩm Khâm Dương làm kiểm tra, đồng nghĩa với việc thêm một người biết Mộ Nhất Phàm là tang thi, cũng sẽ thêm một phần nguy hiểm vì có thể để lộ ra chuyện này.

    Nhất là dưới sự tồn tại của dị năng giả hệ tinh thần, sẽ càng dễ bị tra ra hơn.

    Thẩm Khâm Dương ngạc nhiên nhìn hắn: “Vì sao?”

    Chiến Bắc Thiên không trả lời anh ta, chỉ nói: “Sau khi hai người ra khỏi đây, ông đọc tên thuốc trị ung thư xương cho chú của Mộc Mộc, để bọn họ đi tìm thuốc. Với cả, ông nói với chú của Mộc Mộc, sau này chỉ cần tới kiểm tra định kỳ là được rồi.”

    Tuy rằng Thẩm Khâm Dương rất tò mò vì sao bạn tốt lại muốn làm như vậy, nhưng nếu cậu ta muốn giữ bí mật với người bạn tốt như mình, vậy anh cũng không hỏi nhiều nữa.

    “Được, thế bây giờ chúng ta bàn chuyện nghiên cứu virus tang thi đi, tôi đã tìm các nghiên cứu viên về, có thể bắt đầu nghiên cứu từ hôm nay, nhưng mà tôi thiếu thiết bị và thuốc, còn cả mấy tang thi cấp thấp nữa. Nhất định phải là cấp thấp nhất, và không có dị năng, nếu không tôi sợ tang thi điên lên sẽ cắn chúng tôi.”

    “Mấy cái này không thành vấn đề, ông liệt kê tên những loại thuốc và thiết bị ông cần cho tôi, tôi sẽ đi tìm đủ.”

    “Được, ông đợi một chút, tôi viết cho ông.”

    Thẩm Khâm Dương đi tới trước bàn ngồi xuống, lấy bút và giấy từ trong ngăn kéo ra.

    Mộ Nhất Phàm chau mày, cất tiếng hỏi: “Cái người tên Đoàn Viễn Hoằng kia cũng nghiên cứu về virus tang thi sao?”

    ★ Chương 199 – Ai bảo tui quyến rũ như vầy chứ?! ★

    Thẩm Khâm Dương nghe Mộ Nhất Phàm nhắc tới Đoàn Viễn Hoằng hai lần liền, ngẩng đầu hỏi: “Có phải cái cậu Đoàn Viễn Hoằng kia có vấn đề gì không?”

    Chiến Bắc Thiên cũng nhìn Mộ Nhất Phàm: “Đó là ai vậy?”

    Mộ Nhất Phàm giải thích đơn giản: “Là một người bạn của Nhất Hàng, từng làm nghiên cứu viên ở viện nghiên cứu quốc gia.”

    Chiến Bắc Thiên lập tức nhớ tới chuyện Mộ Nhất Phàm từng nói ở thành K, hỏi Thẩm Khâm Dương: “Khâm Dương, người này là ông tìm tới sao?”

    “Đoàn Viễn Hoằng là người ông Chiến mời tới, từng nghiên cứu về virus tang thi ở viện nghiên cứu. Nửa năm trước, lúc tang thi chạy trốn khỏi viện nghiên cứu, cắn chết rất nhiều người, cậu ta cùng hai nghiên cứu viên khác may mắn sống sót, là một trong những nghiên cứu viên hiểu rõ về virus tang thi nhất, có cậu ta ở đây, việc nghiên cứu về virus tang thi mới thu hoạch được nhiều kết quả.”

    Thẩm Khâm Dương nhìn ra Chiến Bắc Thiên không muốn giữ người này ở lại trong đội, bèn nói: “Gần đây Đoàn Viễn Hoằng mới phát minh ra máy kiểm trắc tang thi, xác suất chính xác đã lên tới 95%, tôi tin sẽ không ai lọt qua, sắp tới máy kiểm trắc sẽ được đưa vào sử dụng ở ngoài thành B, đây là một cống hiến rất to lớn, cho nên phải giữ người này trong đội mới được.”

    Mộ Nhất Phàm chau mày lại không nói lời nào.

    Gương mặt Chiến Bắc Thiên không để lộ bất cứ biểu tình gì: “Phải giám sát thật kỹ người này, đừng để cậu ta có thể lén lút làm chuyện gì mờ ám, còn có, trong ngoài phòng nghiên cứu đều phải lắp đặt camera giám sát, từng nghiên cứu viên ra vào đều phải lục soát khắp người, đảm bảo không mang theo bất cứ loại thuốc gì nguy hiểm mới được phép ra vào viện nghiên cứu.”

    “Tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.”

    Thẩm Khâm Dương lại cúi đầu, tiếp tục liệt kê những đồ dùng cần thiết ra giấy.

    Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên ngồi bên kia nhỏ giọng thảo luận: “Giữ Đoàn Viễn Hoằng ở lại viện nghiên cứu sẽ không sao chứ?”

    Chiến Bắc Thiên chau mày, nghiêm túc tự suy xét những mặt lợi và hại của việc này: “Ngoại trừ lén mang virus tang thi ra ngoài giao cho Mộ Nhất Hàng ra, về phần nghiên cứu cậu ta không có vấn đề gì bất ổn, anh tin ở viện nghiên cứu lớn như vậy, cậu ta sẽ không dám tùy tiện động tay động chân. Nếu muốn mau chóng nghiên cứu ra thuốc, chỉ có thể tạm giữ cậu ta lại, anh sẽ phái vài người thay phiên nhau giám sát nhất cử nhất động của cậu ta.”

    Mộ Nhất Phàm gật đầu.

    Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại: “Giờ vấn đề lớn nhất là, người này nghiên cứu ra máy kiểm trắc, sau này em ra vào thành B đúng là vấn đề lớn.”

    Chân mày Mộ Nhất Phàm nhíu chặt lại.

    Đây đúng là một vấn đề lớn, chỉ trừ khi anh có thể khống chế được virus tang thi trong người.

    Chiến Bắc Thiên xoa xoa tóc anh: “Đừng suy nghĩ nhiều, giờ việc quan trọng nhất của em là làm thế nào để khống chế tốt dị năng sao chép, còn phải thăng cấp dị năng nữa, giờ dị năng sao chép của em cấp bao nhiêu rồi?”

    “Hôm qua em hấp thụ linh khí trong không gian của anh, đã gần max cấp hai rồi, giờ chỉ cần em về hấp thu ít tinh hạch nữa là có thể thăng lên cấp ba.”

    “Bảo Kình Thiên đưa em vào không gian mà thăng cấp, như thế sẽ không có ai quấy rầy em, anh cũng có thể vào trong thăm em bất cứ lúc nào.”

    Hai mắt Mộ Nhất Phàm sáng lên: “Sao em không nghĩ ra cách này nhỉ?”

    Chiến Bắc Thiên trêu anh: “Em không nghĩ ra là bởi trong đầu em bị ba con sói với dầu bôi trơn lấp kín chỗ rồi.”

    Mộ Nhất Phàm giận dữ nói:” Đầu em đầy cái gì cơ hả, còn không phải vì người ta lo cho tính phúc của anh sao, hừ, anh không nghĩ xem rốt cuộc ai là người sướng nhất hả?”

    Chiến Bắc Thiên buồn cười cong môi lên.

    Lúc này, Thẩm Khâm Dương thu bút về: “Tạm thời tôi chỉ nghĩ ra được nhiêu đây thôi, nếu như còn cần cái gì, tôi sẽ liên lạc lại với ông.”

    “Ừ.”

    Thẩm Khâm Dương nhìn đồng hồ đeo tay: “Tôi với Nhất Phàm phải xuống đây.”

    Chiến Bắc Thiên gật đầu.

    Mộ Nhất Phàm mau chóng hôn lên mặt hắn một cái: “Em đi đây.”

    “Ừ.”

    Thẩm Khâm Dương thấy trong mắt bạn tốt mình tràn đầy cưng chiều và ý cười, chép miệng chèm chẹp hai tiếng, sau đó cùng Mộ Nhất Phàm rời khỏi phòng làm việc.

    “Tôi thấy Bắc Thiên thua triệt để dưới tay cậu rồi, nếu không cậu ta đã chẳng ngả bài với ông Chiến.”

    Vẻ mặt Mộ Nhất Phàm rõ là đắc ý: “Ai bảo tui quyến rũ như vầy cơ chứ?”

    Thẩm Khâm Dương buồn cười: “Coi cái bộ mặt đắc ý của cậu kìa.”

    Hai người quay trở lại phòng tiếp khách, lập tức thu nụ cười trên môi lại.

    Thẩm Khâm Dương nói đơn giản với Mộ Duyệt Tri về bệnh tình của Mộ Nhất Phàm, sau đó đưa cho Mộ Duyệt Tri tờ giấy mình viết ra: “Giờ tôi không có mấy loại thuốc này, nên không thể cho anh ấy uống, nếu như tìm được những loại thuốc này thì tới chỗ tôi, sau đó uống thuốc theo như tôi kê đơn.”

    “Được, được.” Mộ Duyệt Tri cất đơn thuốc đi.

    “Những thứ như thuốc nước, thuốc tiêm cũng cần mọi người tìm về, còn có thuốc để làm hóa trị, những thứ này mọi người cần phải ra ngoài thành tìm, sau khi tìm được, tôi sẽ chính thức tiến hành chữa bệnh cho cậu ấy.”

    “Cảm ơn Thẩm tam thiếu, chúng tôi không làm phiền cậu làm việc nữa.” Mộ Duyệt Tri đứng dậy nói.

    Thẩm Khâm Dương tiễn ông và Mộ Nhất Phàm rời khỏi tòa nhà, đợi bọn họ lái xe đi, đoạn xoay người đi xuống phòng nghiên cứu dưới tầng hàm, trông những nghiên cứu viên đang bận rộn làm việc, hỏi: “Mọi người đã nghĩ xem bắt tay vào nghiên cứu từ phương diện nào trước chưa?”

    Có nghiên cứu viên trả lời: “Giờ chúng tôi chỉ còn thiếu tang thi, cần lấy virus tang thi ra kiểm tra.”

    “Tang thi thì phải tối nay hoặc ngày mai mới được đưa tới, giờ mọi người tập trung nghiên cứu việc mình thích trước, đợi tang thi được đưa tới thì bắt đầu chính thức nghiên cứu.”

    “Vâng.” Mọi người tản đi.

    Thẩm Khâm Dương đi tới vị trí của mình ngồi xuống, đang định làm nghiên cứu của mình thì trông thấy Đoàn Viễn Hoằng đi tới.

    “Bác sĩ Thẩm.” Đoàn Viễn Hoằng lịch sự gọi một tiếng.

    Thẩm Khâm Dương quay đầu mỉm cười: “Nghiên cứu viên Đoàn, có chuyện gì sao?”

    “Cũng không có chuyện gì, chỉ là ban nãy trông thấy anh đi cùng với đại thiếu gia nhà họ Mộ, nên muốn hỏi xem bác sĩ Thẩm có quen đại thiếu gia nhà họ Mộ không.”

    Ánh mắt Thẩm Khâm Dương gợn sóng: “Cũng không tính là quen, là chú của cậu ấy đặc biệt tới tìm tôi, bảo tôi khám bệnh cho cậu ta một chút, sao? Cậu cũng quen đại thiếu gia nhà họ Mộ à?”

    “Tôi với em của anh ấy – Mộ Nhất Hàng là bạn thân, cho nên mới muốn hỏi một chút, anh ấy tới khám, có phải vì bệnh ung thư xương không?”

    “Ừ.”

    “Bệnh ung thư xương của anh ấy không nghiêm trọng chứ? Bệnh tình của anh ấy đúng là đáng lo ngại, sức khỏe anh ấy không có biến đổi gì đặc biệt chứ?” Đoàn Viễn Hoằng dè dặt hỏi.

    Thẩm Khâm Dương hỏi: “Biến hóa đặc biệt gì cơ?”

    Đoàn Viễn Hoằng giải thích: “Ý của tôi là, ung thư xương của anh ấy không trở nên nghiêm trọng chứ?”

    “Không.”

    Đoàn Viễn Hoằng thầm thở phào.

    Mỗi lần hắn trông thấy Mộ Nhất Phàm, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi, sợ Mộ Nhất Phàm biến thành tang thi mà nhào tới cắn mình, hoặc là biến mình thành tang thi.

    Nhất là khi hắn từng tận mắt chứng kiến tang thi cắn đồng nghiệp của mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi với tang thi, như người ta thường nói, “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”

    Giờ hắn đồng ý chịu tới viện nghiên cứu làm nghiên cứu về tang thi, cũng là bởi thù lao ông Chiến đưa ra rất hậu hĩnh, mỗi tháng ngoài bao ăn, bao tất cả đồ dùng hằng ngày, còn giúp bọn họ chăm sóc người nhà, mỗi tháng thưởng cho 50kg gạo, điều kiện so với họ tự ra ngoài tìm vật tư thì tốt hơn rất nhiều.

    Đoàn Viễn Hoằng mỉm cười với Thẩm Khâm Dương: “Tôi chỉ muốn hỏi thay cho Nhất Hàng một chút thôi, không làm phiền bác sĩ Thẩm làm việc nữa.”

    “Ừ.”

    Thẩm Khâm Dương nhìn bóng lưng hắn rời đi, thu tầm mắt lại, tiếp tục làm công việc của mình.

    ——

    Mộ Nhất Phàm và Mộ Duyệt Tri còn chưa về tới cao ốc Mộ thị, xe đã bắt đầu bốc khói, nếu không phải Mộ Nhất Phàm có dị năng hệ băng, nhất định hai người đã bị nhiệt độ trong xe quay chín rồi.

    “Giờ thời tiết càng ngày càng nóng, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì xe cũng bị phát nổ vì nắng nóng. Phải rồi Nhất Phàm, chú nghe bố cháu nói cháu là dị năng hệ phong mà? Sao lại dùng dị năng hệ băng? Lẽ nào cháu là dị năng song hệ?” Mộ Duyệt Tri hỏi.

    Mộ Nhất Phàm cũng không biết có nên nói cho chú hai chuyện dị năng đặc biệt của mình không, cuối cùng chỉ khẽ ừ một tiếng.

    Mộ Duyệt Tri vui vẻ nói: “Giỏi lắm, giờ không có mấy người có dị năng song hệ đâu.”

    Mộ Nhất Phàm nói: “Chú hai, chú với nhóm chú ba cũng nên mau chóng thăng cấp dị năng, không thể để bị tụt lại phía sau những người khác được.”

    “Cái này chú đã bàn bạc với nhóm chú ba của cháu xong từ lâu rồi, mai bọn chú sẽ dẫn đội ra khỏi thành lấy tinh hạch, tiện thể giúp cháu đi tìm thuốc về, chắc mất khoảng nửa tháng gì đó, chú sẽ tận lực tìm hết thuốc về chỉ trong một đợt.”

    “Cảm ơn chú hai.”

    “Chúng ta là người một nhà mà, khách khí cái gì chứ, khoảng thời gian tới chú không có ở nhà, cháu thay chú chăm sóc cho các thím nhé.”

    “Vâng, không thành vấn đề.”

    Hai người quay trở lại tòa cao ốc Mộ thị, việc đầu tiên làm là tới nhà ăn.

    Trải qua chuyện hôm qua toàn bộ người ở trên cao xuống tầng dưới ăn cơm, giờ những người ở tầng dưới thấy họ xuống dùng cơm cũng không còn ngạc nhiên và hoảng hốt nữa.

    Sau khi Mộ Nhất Phàm ăn xong, liền dẫn con trai về phòng nghỉ ngơi, tiện thể nhờ con trai đưa mình vào không gian hấp thu linh khí để thăng cấp.

    Linh khí trong không gian dồi dào, cấp bậc dị năng của anh lại thấp, nên anh ở trong không gian hai ngày, cũng bằng một giờ so với bên ngoài là đã có thể thăng lên cấp ba.

    Sau khi ra khỏi không gian, anh mượn cớ “muốn tìm hiểu rõ các dị năng” mà cho gọi các binh lính hệ thủy, hệ mộc, hệ thổ, hệ tinh thần tới, để họ sử dụng dị năng lên người anh, sau đó học cách khống chế để không sao chép bừa bãi dị năng của đối phương.

    Sau đó, anh phát hiện ra, chỉ cần ý chí của mình mạnh mẽ là có thể khước từ không sao chép dị năng của người khác.

    Ví dụ như nếu trong lòng anh không muốn mất đi dị năng hệ băng một chút nào, như vậy dị năng hệ băng sẽ không bị những dị năng khác thay thế, sau khi anh hấp thu dị năng tinh thần của binh lính cũng nghĩ như vậy.

    Chỉ cần trong lòng muốn giữ dị năng hệ tinh thần lại, dị năng hệ tinh thần sẽ không biến mất. Cuối cùng, trong cơ thể anh có dị năng hệ băng, dị năng hệ tinh thần và dị năng hệ thủy.

    ★ Chương 200 – Bố cháu là ai? ★

    Sau khi Mộ Nhất Phàm có thể khống chế dị năng sao chép thì cũng là lúc Mộ Duyệt Tri dẫn một nhóm người rời khỏi cao ốc Mộ thị, ra ngoài thành tìm tinh hạch thăng cấp dị năng.

    Quyền quản lý cao ốc Mộ thị vào tay Mộ Nhất Phàm, Triệu Vân Huyên cũng không tranh giành với anh, làm như không biết chuyện, sáng ăn xong liền ra ngoài tìm mấy bà cô nhà giàu khác đánh bài cùng.

    Hơn nữa, mọi người gặp chuyện gì cũng chỉ tìm tới nhờ Mộ Nhất Phàm giải quyết, hơn nữa, ấn tượng của mọi người với anh cũng rất tốt, nhất là sau khi biết Mộ Nhất Phàm là người ra chỉ thị xuống dưới căn tin ăn, cứ một điều đại thiếu gia hai điều đại thiếu gia, gọi đến là liên tục.

    Mộ Nhất Phàm trông bầu không khí trong tòa nhà càng lúc càng sinh động, trong lòng cảm thấy hết sức vui vẻ.

    Nhưng đồng thời anh cũng rất căng thẳng, bởi vì trưa hôm nay, Chiến Bắc Thiên sẽ tới doanh địa của Mộ gia để gặp Mộ Duyệt Thành.

    Mộ Nhất Phàm biết trước Mộ Duyệt Thành sẽ không đồng ý cho anh ở bên Chiến Bắc Thiên, chẳng còn tâm trạng đâu để ăn uống, anh lấy một cái bánh bao và một cốc sữa đậu nành cho con trai, sau đó lái xe dẫn con đi tới doanh địa của Mộ gia.

    Trước khi vào cổng chính, anh phân phó vài câu với binh lính, để khi nào Chiến Bắc Thiên tới đây có thể lái thẳng xe đi vào.

    Phân phó mọi chuyện xong, Mộ Nhất Phàm lái xe đi vào doanh địa.

    Không biết có phải do trời quá nóng hay không, anh không thấy các binh lính luyện tập trong thao trường.

    Xe Mộ Nhất Phàm vừa đỗ trước cổng tòa nhà làm việc thì anh thấy đám Cao Phi vui vẻ chạy tới: “Nhất Phàm, cuối cùng anh cũng tới doanh địa rồi.”

    Mộ Nhất Phàm thấy người họ đẫm mồ hôi, bèn dẫn họ tới một chỗ có bóng mát, cười hỏi: “Tôi vừa mới xuống xe mà mấy cậu đã tới rồi, có phải biết tôi sẽ tới không?”

    Cao Phi cười nói: “Bọn em hỏi thượng tướng, thượng tướng nói hôm nay anh sẽ tới.”

    “Thế mấy hôm nay các cậu thế nào rồi?”

    “Tốt lắm ạ.” Đặng Hiểu Nghị thấy không có ai đi ngang qua đây, lại nói: “Giờ có rất nhiều người trong đội xin chúng ta.”

    Mộ Nhất Phàm khó hiểu: “Xin cái gì?”

    Trần Hạo giải thích: “Trong doanh địa chúng ta có rất nhiều người không có dị năng, giờ thấy Cao Phi ra ngoài một chuyến thì có được dị năng, trong lòng rất hâm mộ, muốn theo chúng ta cùng ra ngoài tìm vật tư.”

    Mộ Nhất Phàm nhíu mày: “Theo chúng ta tìm vật tư cũng được thôi, nhưng mà, có một chuyện tôi cần phải nói rõ.”

    “Chuyện gì ạ?”

    “Tôi mong mọi người đừng ôm tâm lý theo tôi ra ngoài tìm vật tư thì có được dị năng.”

    Trần Hạo gật đầu: “Cái này bọn em cũng đã nói rõ với họ rồi, bọn họ nói, thà ra ngoài tìm vật tư, chứ không muốn tiếp tục ở lại doanh địa làm kẻ vô dụng.”

    Ngay từ đầu Mộ Nhất Phàm đã muốn lập một đội ngũ, nên liền gật đầu đồng ý: “Vậy được rồi, mấy cậu bảo những người muốn theo đội chúng ta ra khỏi thành tới đăng ký, tôi sẽ sắp xếp thời gian dẫn đội cùng đi tìm vật tư, nhưng có một chuyện tôi muốn nói rõ, bên ngoài vô cùng nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào, không thể đảm bảo mọi người đều có thể an toàn trở về, nếu ai sợ chết thì đừng tới.”

    Năm người đồng thanh nói: “Từ lúc chúng em làm lính, đã không màng tới chuyện sinh tử.”

    Mộ Nhất Phàm mỉm cười: “Tôi sẽ cố gắng bảo vệ an toàn cho mọi người.”

    “Ba ba, con uống hết sữa đậu nành rồi.” Đột nhiên một giọng nói của trẻ con vang lên, thu hút sự chú ý của họ.

    Năm người Cao Phi nhìn bé con trong lòng Mộ Nhất Phàm: “Nhất Phàm, con của anh sao?”

    Mộ Nhất Phàm giúp bé con lau miệng, bế bé con tới trước mặt bọn họ: “Ừa, có đáng yêu không? Kình Thiên, mau chào năm chú đi.”

    “Cháu chào năm chú ạ!”

    Chu Toàn cười nói: “Thằng bé đáng yêu quá!”

    Trần Hạo hỏi: “Bé con tên Kình Thiên sao?”

    “Ừ.”

    Đặng Hiểu Nghị véo véo gương mặt bầu bĩnh của bé con: “Nhất Phàm, thằng bé không giống anh, có phải giống chị dâu không?”

    “Ừa.”

    “Thế sao anh không dẫn chị dâu tới?”

    “Sau này sẽ dẫn người ấy tới gặp mấy cậu, phải rồi, giờ thời tiết nóng như vậy, mấy cậu có phải luyện tập bên ngoài không?” Giờ Mộ Duyệt Thành còn chưa biết tới sự tồn tại của Chiến Bắc Thiên, cũng chưa thừa nhận Chiến Bắc Thiên, cho nên Mộ Nhất Phàm không nói trưa nay chị dâu họ sẽ tới đây dùng bữa.

    “Giờ nhiệt độ ngoài trời lên tới 50°, nóng quá thể quá đáng, khiến rất nhiều binh lính bị sốc nhiệt mà ngất xỉu, thượng tướng ra lệnh cho mọi người luyện tập rèn giũa trong phòng, đợi đến khi nhiệt độ hạ xuống mới ra ngoài huấn luyện.”

    Cao Phi thở than: “Cũng may là thượng tướng đã cho những dị năng giả hệ thủy tích trữ thật nhiều nước, nếu không mọi người chết khát mất, thế mới nói chúng ta may thật đấy, giờ không biết bên ngoài có bao nhiêu người gặp nạn, nhất là giờ không có quốc gia và chính phủ giúp đỡ, đợi đến khi hết nóng, dù mọi người không bị biến thành tang thi thì cũng sẽ bị chết vì nóng.”

    Bốn người còn lại đều mày chau mặt ủ.

    Mộ Nhất Phàm thấy họ nhìn mình trân trân bằng vẻ mặt đau khổ, nhướn mày: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”

    Cao Phi lúng túng cười hề hề: “Bọn em không biết liệu anh có thể sắp xếp một xe nước, đưa về phía khu phố của những người nghèo, để mọi người có thể uống chút nước, ít nhất cũng có thể cầm cự một thời gian.”

    Mộ Nhất Phàm chau mày: “Để tôi đi hỏi xem thế nào.”

    Anh thấy mọi người vui vẻ reo hò, lập tức cắt tiếng họ: “Mọi người đừng vui mừng quá sớm, tôi chỉ đi hỏi một chút thôi, chưa chắc đã được, mọi người nghĩ mà xem, tuy trong doanh địa chúng ta có nhiều nước, nhưng cũng rất nhiều người, chẳng mấy nước sẽ bị dùng hết.”

    “Tuy dị năng giả hệ thủy có thể làm ra nước, nhưng sẽ cung không đủ cầu, nhất là khi không có nhiều dị năng giả hệ thủy lắm, toàn bộ mọi người trong doanh địa này phải dựa vào họ để duy trì, cho nên chỗ nước tích trữ chẳng mấy sẽ dùng hết.”

    Cao Phi thở dài: “Bọn em cũng đã nghĩ tới vấn đề này.”

    Mộ Nhất Phàm vỗ vỗ vai cậu ta: “Mấy cậu đừng nản chí, nếu không được, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.”

    Cao Phi gật đầu.

    Mộ Nhất Phàm giao bé con cho bọn họ: “Giúp tôi bế bé con, để tôi đi nói với bố tôi một chút.”

    Khổng Tử Húc đón lấy bé con trong tay anh: “Nhất Phàm, anh cứ yên tâm đi, bọn em ở dưới đây chờ anh.”

    “Ừ.”

    Mộ Nhất Phàm đi lên tầng, tới phòng làm việc của Mộ Duyệt Thành, vừa khéo các sĩ quan đang báo cáo với Mộ Duyệt Thành tình hình bể chứa nước.

    “Thượng tướng, nước trong bể chứa càng lúc càng ít, chưa tới nửa tháng nữa nước sẽ hao hết.”

    Mộ Duyệt Thành chau mày lại: “Giờ người trong doanh địa chưa biết chuyện này chứ?”

    “Tạm thời còn chưa biết.”

    “Không được để lộ chuyện này ra, tránh làm rối loạn quân tâm, thêm nữa, cố đốc thúc các dị năng giả hệ thủy xuất nước ra.”

    Sĩ quan chau mày lại: “Những dị năng giả hệ thủy đều đã tận lực rồi, xuất một chút nước đã mệt lả đi, đây cũng là bởi doanh địa chúng ta có nhiều người, mà dị năng giả hệ thủy lại quá ít.”

    “Bảo mọi người cố tiết kiệm nước, nếu không quá khát thì cố chịu đựng.”

    “Giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.”

    Mộ Duyệt Thành day day trán: “Còn chuyện gì nữa không?”

    “Hết rồi ạ.”

    “Vậy xuống đi.”

    Sĩ quan xoay người, đi tới cửa thì trông thấy Mộ Nhất Phàm, lập tức cất tiếng chào: “Đại thiếu gia.”

    Mộ Duyệt Thành nghe thấy tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía cửa: “Sao tới sớm thế.”

    “Vâng, không có việc gì nên tới xem một chút.” Mộ Nhất Phàm đi tới ghế trước mặt Mộ Duyệt Thành rồi ngồi xuống: “Bố, con vừa nghe mọi người nói chuyện, có phải thiếu nước dùng không?”

    Anh nghe sĩ quan báo cáo như vậy, đâu còn dám mở miệng xin một xe nước nữa.

    Mộ Duyệt Thành thở dài: “Cũng không phải vậy, nhưng đây là chuyện không sớm thì muộn thôi, trong doanh địa chúng ta chỉ có mười bảy dị năng giả hệ thủy, sao có thể cấp đủ nước cho mấy vạn binh lính, cũng may mà có con nhắc ba tích trữ nước từ sớm, nên mọi người mới có nước để uống. Nếu như nước bên ngoài cũng có thể uống như trước thì hay biết mấy, không đã chẳng ra nông nỗi này.”

    “Đã ai nghĩ tới cách biến nước không thể uống thành nước có thể uống chưa ạ?”

    “Sao chưa nghĩ chứ, giờ rất nhiều nghiên cứu viên đang bắt tay nghiên cứu, nhưng mới bắt đầu, sao có thể nghiên cứu ra được luôn. Giờ đã là cuối tháng chín rồi, cố chịu đựng thêm một tháng nữa, nhập thu rồi cuộc sống của mọi người sẽ bớt vất vả hơn.”

    Mộ Duyệt Thành nghi hoặc đưa mắt nhìn xuống dưới chân và phía sau anh: “Một mình con tới thôi sao? Kình Thiên đâu? Ở cao ốc à? Không dẫn tới sao?”

    Mộ Nhất Phàm cười nói: “Có ạ, đang chơi dưới tầng cùng với đám Cao Phi.”

    Lúc này ở dưới tầng, đám Khổng Tử Húc đang chơi với bé con đến là vui vẻ, Mộ Nhất Phàm vừa đi liền hỏi bé con: “Cháu trai, nói cho mấy chú nghe, mẹ cháu tên gì nào?”

    Đôi mắt tròn xoe của Mộ Kình Thiên khẽ đảo một cái, cười hì hì nói: “Mẹ cháu tên Mộ Nhất Phàm.”

    Đặng Hiểu Nghị “xì” một tiếng, bật cười ra.

    Chu Toàn và Trần Hạo đều buồn cười.

    “Đó là ba cháu, ba cháu khác với mẹ cháu.” Khổng Tử Húc quay đầu nhìn về phía nhóm Cao Phi: “Thằng bé trông cũng phải ba tuổi rồi, sao còn không phân rõ được ba với mẹ?”

    Trần Hạo nhìn ánh mắt của bé con có vẻ lanh lợi giảo hoạt, lắc đầu: “Trông không giống thật, mà ngược lại như đang nói đùa với chúng ta ấy.”

    Mộ Kình Thiên lập tức bật cười khúc khích.

    Khổng Tử Húc thấy bé cười đến là vui vẻ, khẽ vỗ mông bé con: “Cái thằng bé này, đến mấy chú mà cũng dám giỡn.”

    Mộ Kình Thiên chu cái miệng nhỏ của mình lên: “Cháu không lừa mấy chú mà, mẹ cháu là Mộ Nhất Phàm.”

    “Thế được rồi, mẹ cháu là Mộ Nhất Phàm, vậy ba cháu là ai?”

    “Ba cháu cũng là Mộ Nhất Phàm.”

    Đặng Hiểu Nghị chẹp miệng hai tiếng: “Miệng thằng bé này còn kín hơn cả ba nó, càng không tiết lộ gì hơn, làm tôi rất tò mò, không biết chị dâu là thần thánh phương nào.”

    Lúc này Mộ Kình Thiên lại nói thêm: “Chú à, còn một người chú chưa hỏi.”

    “Còn ai chưa hỏi?” Khổng Tử Húc tò mò nhìn bé con.

    “Chú còn chưa hỏi bố cháu là ai.”

    Mọi người sửng sốt.

    Đặng Hiểu Nghị bật cười ha hả: “Té ra bé con nó gọi mẹ là bố, nếu đúng như vậy thì thú vị thật đấy!”

    Chu Toàn gật đầu: “Không chừng là thế thật, lần trước nghe Nhất Phàm nói, vợ anh ấy rất ngầu, có khi bé con coi mẹ là bố thật.”

    Khổng Tử Húc lập tức hỏi: “Thế bố cháu là ai?”

    Mộ Kình Thiên cười hì hì, đợi hơn mười giây sau mới nói: “Bố cháu tới rồi.”

    “Hở?” Mọi người ngẩn ra.

    Đúng lúc này, một chiếc xe việt dã màu đen đỗ dưới bóng cây ngoài cổng lớn.

    Mộ Kình Thiên vui vẻ chỉ tay: “Kia là xe bố cháu đấy.”

    Bé lập tức giãy ra khỏi vòng tay của Khổng Tử Húc, chạy về phía cổng lớn.

    Đám Cao Phi nhìn bé, cũng đi tới cổng theo.

    Mộ Kình Thiên vui vẻ vẫy chào người ở trong xe: “Bố bố, hôn hôn.”

    Đám Cao Phi nhìn chòng chọc chiếc xe việt dã, một lúc sau, cửa xe được mở ra.

    Thuộc truyện: Đệ nhất thi thê[Có Audio]