Đệ nhất thi thê – Chương 9-16

    1805

    Thuộc truyện: Đệ nhất thi thê[Có Audio]

    ★ Chương 9 – Thiên phú làm diễn viên ★

    “Cậu là ai?” Chiến Bắc Thiên hỏi bằng giọng nói lạnh như băng.

    Tuy rằng mặt đối phương bị băng kín mít, nhưng qua quần và giày, cùng với vết thương trên cánh tay phải có thể nhận ra, đối phương chính là người đột nhiên xuất hiện trong đoạn ký ức thêm vào, vô tình đỡ cho hắn một phát đạn.

    “Tôi á?” Đại não Mộ Nhất Phàm vận động vô cùng nhanh, đoạn nói: “Tôi họ Mộc, Mộc trong ‘thụ mộc’, tên đầy đủ là Mộc Mộc.” (Thụ mộc: cây cối)

    Vốn là anh muốn đổi sang một cái họ khác, nhưng lỡ như hàng xóm bên cạnh trông thấy anh gọi một tiếng ‘anh Mộ’, không phải như thế sẽ làm lộ mất sao, không bằng dùng một cái họ đồng âm, còn cái tên Mộc Mộc này, đây chính là biệt danh của anh, bạn bè thân thiết đều gọi anh như vậy hết. (Mộ và Mộc đều đọc là “mù”)

    “Vô cùng cảm ơn anh đã giúp tôi cản mấy người kia lại, nếu không chắc tôi bị dần nhừ tử rồi, cũng vô cùng cảm ơn anh, trong lúc không hiểu tại sao ăn nguyên một phát đạn, anh đã đỡ tôi xuống núi. Về phần đột nhiên anh ngất xỉu, vốn là tôi định đưa anh tới bệnh viện, nhưng mà…”

    Mộ Nhất Phàm sờ bắp đùi đang sưng lên của mình, áy náy nói: “Tôi không thích đến bệnh viện, không thể làm gì hơn là đưa anh về nhà, để bác sĩ tư kiểm tra cho anh, được rồi, không biết anh tên gì nhỉ?”

    “Chiến Bắc Thiên.” Chiến Bắc Thiên trả lời ngắn gọn, nheo mắt lại, đoạn hỏi; “Sao mấy người kia lại muốn đánh cậu?”

    Trong trí nhớ cũ của hắn, trong lúc viếng mộ đồng đội, đúng là gần đó có một gia đình tới viếng mộ, khi đó họ khóc vô cùng thương tâm, cho nên mới khiến hắn chú ý tới, thế nhưng tuyệt đối không có sự xuất hiện của chàng trai tên Mộc Mộc này.

    Đương nhiên Mộ Nhất Phàm không thể nói ra nguyên nhân thật, cũng không thể mượn cớ là viếng nhầm mộ, đừng nói Chiến Bắc Thiên không tin, trái lại còn hoài nghi anh thêm ấy chứ.

    Anh không thể làm gì hơn là làm vẻ mặt day dứt nói: “Tôi không cẩn thận đâm chết con trai họ, bởi vì cắn rứt lương tâm nên lén tới thắp hương cho đứa bé kia, không ngờ.. chuyện sau này anh cũng đã biết rồi đấy.”

    Đúng là oan con bà nó ức quá đi mà!

    Có ai ôm hết chuyện xấu vào người mình không?

    Mà anh lại đi làm cái loại chuyện ngu ngốc này chứ!

    Mong là sẽ không vì chuyện này mà hình ảnh bị giảm thê thảm trong mắt nam chính.

    Chiến Bắc Thiên bình tĩnh nhìn chằm chằm Mộ Nhất Phàm, tựa hồ như muốn từ nét mặt anh nhìn ra xem liệu anh có đang nói dối hay không: “Sau khi tôi ngất xỉu, cậu có thấy tôi biến…”

    Trông thấy đối phương dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn mình, hắn lập tức đổi giọng hỏi: “Cậu ở đây một mình?”

    “Ừ.”

    “Cậu bị thương thế này là vì đỡ cho tôi, cho nên, trước khi vết thương cậu đỡ, tôi sẽ ở lại đây chăm sóc cậu, còn có, cho tôi mượn phòng bếp nhà cậu dùng một lúc.”

    Không đợi Mộ Nhất Phàm trả lời, Chiến Bắc Thiên xoay người rời khỏi phòng giải trí, hắn ở lại đây, không phải vì chàng trai này đang bị thương, mà bởi hắn không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

    Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên rời đi, liền thở phào một hơi, ánh mắt Chiến Bắc Thiên quá sắc bén, khiến anh không chống đỡ nổi.

    Cả người anh mệt lả ngồi co quắp trên sô pha, tự giễu nói: “Giờ mới phát hiện mình còn có thiên phú làm diễn viên.”

    Ít nhất thì Chiến Bắc Thiên không hoài nghi anh.

    Thế nhưng dựa vào hiểu biết của anh về Chiến Bắc Thiên, mặc dù người này không hoài nghi anh, nhưng chắc chắn sẽ rất tò mò, trong vòng nửa tháng mười ngày sẽ không rời đi.

    ★ Chương 10 – Đêm nay tôi muốn ngủ với cậu ★

    Chiến Bắc Thiên quay trở về đại sảnh, đầu tiên mở tivi ra, xác định mình đã thực sự quay trở lại thời điểm trước khi tận thế năm 2014, sau đó mới xoay người đi vào phòng bếp tìm đồ ăn.

    Giờ đầu óc hắn đang có chút hỗn loạn, tất cả những gì xảy ra trong mạt thế tựa như một giấc mơ, nếu như đây là mơ, vậy chuyện không gian tùy thân giải thích sao đây?

    Còn có..

    Chiến Bắc Thiên giơ cánh tay trái mình lên, trên bàn tay lập tức hiện lên đốm lửa màu đỏ tía, đây là một loại dị năng hắn nhận được sau khi mạt thế.

    Nếu như không phải nằm mơ, vậy sao hắn lại trùng sinh?

    Nhưng nếu như trùng sinh, sao hắn lại gặp một chàng trai lạ tên Mộc Mộc này, lẽ nào hắn đã trùng sinh đến thế giới song song?

    Đột nhiên, Chiến Bắc Thiên cảm thấy không gian trong cơ thể mình có một thứ kỳ lạ đang chuyển động.

    Hắn nghi hoặc nhắm mắt lại, dùng lực tinh thần lướt xem không gian, sau đó hắn giơ tay phải lên, một hạt châu màu đỏ hiện ra giữa lòng bàn tay hắn.

    Ngay sau đó, hạt châu đỏ bay lên, dùng tốc độ nhanh nhất bay ra khỏi phòng bếp, ào tới phòng giải trí.

    Mộ Nhất Phàm đang ngồi thẫn thờ trong phòng giải trí, khóe mắt trông thấy một ánh sáng đỏ bay tới, còn chưa kịp định thần, ánh sáng đỏ “vèo” một cái, như điện xẹt mà xông tới phía anh.

    Một khắc sau, Mộ Nhất Phàm cảm thấy có một vật gì đó cưng cứng vừa bay vào trong miệng mình, chui xuống cổ họng, khiến anh cảm thấy khó chịu, ho khan một tiếng.

    Chiến Bắc Thiên lạnh lùng rảo bước vào phòng giải trí, nhìn quanh gian phòng, không thấy hạt châu màu đỏ kia đâu, lại thấy Mộ Nhất Phàm đang dùng một tay bịt miệng, tay kia ôm lấy yết hầu, không ngừng ho khan, tựa như đang nghẹn vật gì.

    Mộ Nhất Phàm ho khan vài tiếng mới cảm thấy thoải mái hơn, anh trông thấy Chiến Bắc Thiên đang đứng ngoài cửa, không khỏi nói: “Hình như vừa có cái gì đó chui vào trong miệng tôi.”

    Ánh mắt Chiến Bắc Thiên sa sầm xuống, tiến lên trước ngồi xuống: “Há miệng ra.”

    Mộ Nhất Phàm nghi hoặc nhìn hắn một cái, nghe lời há miệng ra.

    Chiến Bắc Thiên lập tức giơ tay phải lên, đưa ngón trỏ vào trong yết hầu anh.

    “Ọe!!!” Mộ Nhất Phàm lập tức nôn khan, sau đó nôn ra một bãi nước mật vàng.

    Anh lấy tay lau miệng, giận dữ quát: “Anh làm cái gì vậy?”

    Chiến Bắc Thiên lạnh lùng nói: “Cậu vừa nuốt một thứ rất quan trọng với tôi.”

    Mộ Nhất Phàm trợn to mắt nhìn hắn: “Tôi nuốt cái gì vậy?”

    Ban nãy anh chỉ thấy một tia sáng màu đỏ, không nhìn rõ được đó là vật gì.

    Chiến Bắc Thiên không giải thích nhiều lời với anh, đoạn đứng lên, thấp giọng nói: “Tôi cho cậu nửa giờ, mặc kệ cậu muốn nôn hay muốn đi ngoài, phải tìm mọi cách để lấy nó ra cho tôi, nếu không, chúng ta đi tới bệnh viện lấy ra.”

    Nói xong, hắn bước ra khỏi phòng giải trí.

    Mộ Nhất Phàm nổi trận lôi đình mà nhảy dựng lên: “Đờ mờ, anh bị bệnh à, cho có nửa giờ, anh muốn tôi lấy ra kiểu gì chứ? Dù có đi ngoài thì cũng đâu thể đi nhanh như thế được, vừa mới nuốt vào, cũng phải chờ tới sáng mai mới ra được chứ.”

    Chiến Bắc Thiên dừng chân trong thoáng chốc, xoay người nhìn Mộ Nhất Phàm đăm đăm, như đang thật sự cân nhắc lời anh nói, hắn trầm mặc trong chốc lát, đoạn nói: “Được, vậy thì sáng sớm ngày mai, thế nhưng, đêm nay tôi cần phải ngủ với cậu.”

    Mộ Nhất Phàm: “………”

    ★ Chương 11 – Dọa người ★

    Chiến Bắc Thiên là một người nói được thì làm được, Mộ Nhất Phàm cũng không ngốc đến mức đi thách thức tính nhẫn nại của nam chính, ngoan ngoãn chạy tới buồng vệ sinh, dùng ngón tay thọc vào cổ họng, tiếc là ngoại trừ nôn ra dịch vàng ra, cũng không nôn ra được cái gì khác.

    Chiến Bắc Thiên không nói gì thêm, chỉ là đến giờ ngủ, hắn thật sự đi tới phòng Mộ Nhất Phàm, cùng anh ‘đồng sàng cộng chẩm’. (Cùng giường chung gối)

    Hai thằng đàn ông ngủ chung một chiếc giường, điều này hết sức bình thường, huống hồ ở trong hiện thực, anh và người bạn nối khố Chiến Bắc Thiên cơ hồ như ngủ cùng giường mà lớn lên, cho nên cũng không cảm thấy mất tự nhiên gì.

    Chỉ là ——

    Mộ Nhất Phàm từ từ mở hai mắt, liền đối diện với đôi con ngươi đen láy sắc bén, tựa như hắc báo trong đêm thâu, ở trong căn phòng mờ tối, sắc đen lóe lên một cách kì dị.

    Anh tức giận liếc mắt một cái: “Anh có thể đừng nhìn tôi chằm chằm được không, anh có biết như vậy rất dọa người hay không hả, hại tôi không ngủ được nữa.”

    Chiến Bắc Thiên diện vô biểu tình nói: “Cậu băng kín như cái xác ướp nằm trên giường, trông càng dọa người hơn!”

    “……..” Nhất thời Mộ Nhất Phàm nghẹn lời, không thể làm gì hơn là đưa lưng về phía Chiến Bắc Thiên, ngẫm xem rốt cuộc mình đã nuốt vật gì của hắn.

    Lúc đó anh thấy một tia sáng màu đo đỏ, trong tay Chiến Bắc Thiên có thứ gì màu đỏ nhỉ?

    Mộ Nhất Phàm không ngừng hồi tưởng về nội dung trong truyện, ngay lập tức nghĩ ra cái gì đó, đột nhiên trợn to mắt.

    Anh nghĩ ra rồi.

    Gia tộc Chiến Bắc Thiên truyền lại một viên ngọc châu màu đỏ, tên là Kình Thiên Châu, nghe nói là vật tiên gia, nhưng thực chất lại là một không gian tùy thân, mỗi tháng Chiến Bắc Thiên đều phải cung cấp máu tươi để cung dưỡng nó.

    Hơn nữa, sắc Kình Thiên Châu càng diễm lệ, linh khí trong không gian lại càng dồi dào sung túc, toàn bộ không gian đều vận hành xoay quanh Kình Thiên Châu, chẳng trách Chiến Bắc Thiên lại sốt ruột muốn lấy ra như vậy.

    Mộ Nhất Phàm lại tiếp tục ngẫm nghĩ.

    Nếu như anh không trả lại Kình Thiên Châu cho Chiến Bắc Thiên, Chiến Bắc Thiên sẽ không có nhiều linh khí để tu luyện dị năng, cũng sẽ không trở nên vô cùng lợi hại nữa, như vậy, sau này anh muốn giết Chiến Bắc Thiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

    Thế nhưng, nếu anh không trả Kình Thiên Châu lại cho Chiến Bắc Thiên, có khi còn chưa kịp giết Chiến Bắc Thiên thì đã bị Chiến Bắc Thiên xử tử rồi.

    Mộ Nhất Phàm xoắn xuýt hồi lâu, bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ.

    Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh hết sức tự giác đi vào buồng vệ sinh ngồi, sau đó vô cùng kích động mà chạy tới phòng bếp, nói với Chiến Bắc Thiên đang làm bữa sáng: “Tôi vừa ra một cục to ơi là to, anh tự đi tìm đi, xem có đồ của anh hay không.”

    “………..” Chiến Bắc Thiên lạnh như băng xoay người, lạnh lùng nhìn về phía anh.

    Mộ Nhất Phàm nhìn ánh mắt lạnh lẽo kia, không khỏi nuốt nước miếng một cái: “Có.. có chuyện gì?”

    Được rồi.

    Bảo người khác đi bới phân của mình, đúng là gây khó dễ cho người ta, nhưng bảo anh tự đi bới phân của mình, anh cũng không làm được.

    Chiến Bắc Thiên cầm đôi đũa trên bàn, đưa cho anh: “Tôi cho cậu ba phút, nếu không tìm ra, chúng ta đi thẳng tới bệnh viện.”

    ★ Chương 12 – Cái tên khốn kiếp này ★

    Mộ Nhất Phàm không thể tin nhìn hắn: “Đừng nói là anh bắt tôi đi bới phân đấy nhé? Không phải anh nói muốn chăm sóc cho tôi hay sao? Anh chăm sóc người ta thế này đó hả?!”

    Chiến Bắc Thiên mặt không đổi sắc nói: “Cậu còn 2 phút 50 giây.”

    “Tốt xấu gì tôi cũng đỡ cho anh một phát đạn, giờ nói gì thì nói cũng là người mang thương tật, anh lại bắt tôi đi làm loại chuyện nặng nhọc này, hơn nữa, cái thứ kia của anh đột nhiên nhảy vào miệng tôi, anh…”

    “Còn 2 phút.”

    “Mợ nó, thời gian của anh nhảy nhanh thế?”

    “1 phút 30 giây.”

    Mộ Nhất Phàm nhìn đôi mắt đen vô tình, hít sâu một hơi, cái người trước mắt này không phải bạn nối khố của anh, nếu không đã chẳng bắt anh phải làm như vậy cho hắn.

    Anh cắn răng, đoạn hỏi: “Anh muốn tìm thứ gì?”

    “Một hạt châu màu đỏ.”

    Quả nhiên là Kình Thiên Châu.

    Mộ Nhất Phàm cố nén lửa giận, buồn bực cầm đôi đũa lên, xoay người quay trở lại căn phòng ở tầng hai, chốc lát sau, trong phòng vang lên tiếng gầm rú: “Đại tiện chảy về hướng Đông, phân trong hố lộn nhào (hây hây lộn nhào) phân trong hố rung động vui sướng, cái thì loãng cái chất thành tảng, anh có tôi tất cả đều có í a..” [1]

    Chiến Bắc Thiên: “………..”

    Ngay sau đó, Mộ Nhất Phàm “Ọe” một tiếng.

    Chiến Bắc Thiên: “…………”

    Mộ Nhất Phàm lau miệng, nhìn chỗ phân và nước tiểu thối hoắc buồn nôn kia, không nhịn được nữa mà gầm rú lên: “Chiến Bắc Thiên, cái tên khốn kiếp nàyyyyyy.”

    Chiến Bắc Thiên nghe thấy tiếng, khóe môi lạnh lùng hơi cong lên hiện lên ý cười mà chính hắn cũng không nhận ra.

    “Ọe!”

    Chiến Bắc Thiên: “………….”

    Hắn lấy điện thoại di động trong túi quần ra, gửi tin cho cấp dưới của mình: “Lục Lâm, cậu và nhóm Hướng Quốc đặt vé máy bay tới thành G một chuyến, sau khi đến rồi thì lập tức điều tra giúp tôi xem trong thôn Thủy Hương có gia đình nào có con bị đâm chết hay không.”

    Sau khi giao phó xong công việc, tầng trên vang lên tiếng xả nước.

    Mộ Nhất Phàm ôm dạ dày buồn nôn đi ra khỏi phòng, bực mình rống lên với Chiến Bắc Thiên đang đứng ở cửa phòng bếp: “Không tìm thấy.”

    “Trước tiên cứ như vậy đi, những chuyện khác đợi mọi người tới rồi nói sau.” Chiến Bắc Thiên gửi tin đi, thản nhiên nói: “Xuống ăn sáng trước đã.”

    “Còn khẩu vị đâu mà ăn nữa.” Mộ Nhất Phàm tức giận đi xuống tầng một, ngồi vào bàn ăn, biết rõ rồi mà còn hỏi: “Vật kia quan trọng với anh lắm sao?”

    “Ừ.” Chiến Bắc Thiên bưng hai cái bát từ trong bếp đi ra đặt lên mặt bàn.

    “Thế anh yên tâm, tôi không lấy đồ của anh đâu, đợi tôi lấy ra rồi nhất định sẽ trả lại cho anh, anh cũng biết tay tôi không chỉ bị thương do súng bắn mà trong người tôi còn bị bệnh, nhưng tôi không muốn tới bệnh viện phẫu thuật, cho nên buổi tối anh không cần nhìn chòng chọc như vậy, tôi không ngủ được.”

    Mục đích thật sự của Mộ Nhất Phàm là lấy được lòng tin của Chiến Bắc Thiên, trong vòng một tháng, phải tìm cơ hội tốt để giải quyết nam chính, cho nên trả lại Kình Thiên Châu cho nam chính là bước đầu tiên để gây dựng lòng tin.

    Chiến Bắc Thiên ăn mì không lên tiếng.

    Mộ Nhất Phàm thấy hắn đồng ý, cao hứng cầm đũa lên, đang muốn gắp mì lên ăn, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, nhanh chóng bụm miệng chạy ào vào phòng vệ sinh.

    Một tiếng “Ọe” vang lên, khiến Chiến Bắc Thiên đang ngồi bên ngoài ăn mì không khỏi chau mày.

    Mộ Nhất Phàm ói mấy phút mới đi ra khỏi phòng, mệt lả mà ngồi dựa vào ghế: “Chẳng lẽ vì quá tởm… cho nên mới buồn nôn?”

    Lời vừa dứt, anh lại cảm thấy buồn nôn, vội vã chạy vào phòng vệ sinh, lần này nôn còn lâu hơn lần trước.

    Chiến Bắc Thiên liên tục phải nghe tiếng nôn mửa, đâu nuốt trôi mì được nữa, hắn đặt đũa xuống, đi tới phòng khách xem tin tức buổi sáng.

    Hơn mười phút trôi qua, Mộ Nhất Phàm vẫn chưa đi ra, hơn nữa trong buồng vệ sinh cũng im hơi lặng tiếng, Chiến Bắc Thiên không còn tâm trí xem tin tức, đứng dậy đi tới buồng vệ sinh, lại trông thấy Mộ Nhất Phàm ngất xỉu dưới đất.

    ★ Chương 13 – Cậu là giai hả? ★

    Chiến Bắc Thiên vội vàng đi tới lay người Mộ Nhất Phàm: “Mộc tiên sinh? Mộc tiên sinh? Mộc Mộc! Mộc Mộc!”

    Người nằm dưới đất không phản ứng chút nào, hắn vội vàng đỡ lấy người, cầm lấy chìa khóa ở bàn trong phòng khách, chạy ra khỏi biệt thự, lái xe đi tới bệnh viện.

    Lúc Mộ Nhất Phàm tỉnh lại, anh đang bị đẩy vào phòng cấp cứu, trông thấy Chiến Bắc Thiên bên cạnh, khàn giọng hỏi: “Tôi bị làm sao vậy?”

    Anh nhớ lúc ở trong phòng vệ sinh mình nôn rất dữ, chỉ thiếu điều nôn cả dạ dày ra, cảm giác vô cùng khó chịu, sau đó liền ngất xỉu, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, không biết tiếp theo xảy ra chuyện gì.

    Chiến Bắc Thiên lạnh nhạt nói: “Cậu bị ngất xỉu trong phòng vệ sinh, tôi đưa cậu tới bệnh viện.”

    Bác sĩ tiến lên kiểm tra, đoạn hỏi: “Cậu đây, trong người cậu có chỗ nào không thoải mái không?”

    Mộ Nhất Phàm vô lực trả lời: “Buồn nôn, muốn ói.”

    Nói xong, cảm giác buồn nôn lại ập tới, anh vội vã chống nửa thân trên, nôn khan vài tiếng.

    Những gì có thể nôn ra thì sáng nay anh đã nôn hết rồi, giờ trong dạ dày không còn gì có thể nôn ra nữa.

    Đến khi anh ngớt nôn rồi, bác sĩ mới bắt mạch cho anh: “Ngoại trừ buồn nôn, trong người còn có chỗ nào không thoải mái không? Ví dụ như có cảm thấy cả người nóng bừng, nhiều đờm, yết hầu sưng đau hoặc là thiếu máu, bệnh thấp khớp các loại hay không?”

    “Không.”

    Mộ Nhất Phàm không muốn nói ra chuyện bị ung thư xương và bị đạn bắn, tránh cho lúc bác sĩ kiểm tra, Chiến Bắc Thiên nhìn ra sự bất thường.

    Khóe môi Chiến Bắc Thiên run run, thể như muốn nói điều gì đó với bác sĩ, nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn im lặng, không muốn chú ý tới quá nhiều chuyện.

    Bác sĩ đang chuyên tâm nghe mạch, đột nhiên chân mày chau lại, giương mắt nhìn gương mặt bị băng bó của Mộ Nhất Phàm hồi lâu, thể như muốn nhìn ra điều gì đó trên gương mặt anh.

    Mộ Nhất Phàm thấy sắc mặt bác sĩ nghiêm lại, vội vã hỏi: “Bác sĩ, tôi có ổn không?”

    Không phải nhìn ra trong người anh có bệnh chứ?

    Nếu biết trước như vậy thì đã chẳng cho bác sĩ bắt mạch rồi.

    Mộ Nhất Phàm đặt tay kia lên ngực, xác định trái tim vẫn còn đang đập mới thở phào nhẹ nhõm, anh thật sự lo lắng bây giờ mình bị biến thành tang thi.

    Giọng của bác sĩ có phần không chắc chắn: “Cậu là nam phải không?”

    Mộ Nhất Phàm ngẩn người: “Ông thấy tôi giống con gái ở chỗ nào?”

    Dù mặt có bị băng kín đi chăng nữa, nhưng từ giọng nói, yết hầu, vóc người.. đều có thể nhìn ra anh là đàn ông, ông bác sĩ đần này sao lại hỏi anh một câu hỏi ngu như thế?

    “Thật kì lạ.” Bác sĩ buông tay Mộ Nhất Phàm ra.

    Chiến Bắc Thiên hỏi: “Sức khỏe cậu ấy thế nào?”

    “À ừm, mấy người ở đây đợi, tôi kêu một bác sĩ khác tới xem một chút.” Bác sĩ nói xong, để Mộ Nhất Phàm đang toát mồ hôi và Chiến Bắc Thiên ở lại, vội vã rời khỏi phòng cấp cứu.

    Chiến Bắc Thiên nói: “Tôi đi đăng ký cho cậu.”

    Sau khi hắn rời đi, Mộ Nhất Phàm lại buồn nôn mà nôn khan thêm vài lần nữa.

    Sau đó bác sĩ dẫn một vị bác sĩ lớn tuổi tới bắt mạch cho anh, hỏi thăm một vài vấn đề về thân thể anh.

    Ông bác sĩ lớn tuổi kia vừa kinh hãi lại vừa nghi hoặc nhìn Mộ Nhất Phàm: “Cậu là nam thật chứ?”

    Mộ Nhất Phàm tức giận nói: “Có cần ông đây cởi quần ra cho mấy người kiểm tra không hả?”

    “Không cần không cần.” Bác sĩ lớn tuổi ngượng ngùng kéo bác sĩ kia đi tới góc phòng nhỏ giọng thảo luận.

    Mộ Nhất Phàm loáng thoáng nghe thấy ông bác sĩ lớn tuổi kia nói nào là “Lần đầu tiên tôi thấy” rồi lại “Trên đời này lại có chuyện như thế thật” các loại…

    “Bác sĩ, rốt cuộc tôi bị làm sao vậy?”

    ★ Chương 14 – Báo cáo kiểm tra ★

    Hai bác sĩ quay trở lại trước mặt Mộ Nhất Phàm: “Cậu này, chúng tôi kiến nghị cậu nên đi siêu âm B[1] một chút.”

    “Siêu âm B?” Mộ Nhất Phàm giật mình.

    Anh còn một tháng nữa mới chính thức biến thành tang thi, hơn nữa, tim vẫn còn đang nhảy nhót trong lồng ngực, siêu âm B cũng không thành vấn đề, vậy nên liền đồng ý đi siêu âm B.

    Bác sĩ lập tức đưa Mộ Nhất Phàm đi đóng phí.

    Bệnh viện quy mô nhỏ không nhiều người đến khám như các bệnh viện lớn, đóng phí xong, xếp hàng đợi khoảng mười phút, chẳng mấy chốc đã tới lượt Mộ Nhất Phàm.

    Kiểm tra cho Mộ Nhất Phàm là một nữ bác sĩ, cô bôi gel siêu âm lên trên người Mộ Nhất Phàm, sau đó dùng đầu dò bắt đầu kiểm tra tình huống.

    Ngay sau đó, đôi mắt cô hiện lên tia sửng sốt và cổ quái, không khỏi đưa mắt nhìn bộ ngực rắn chắc và yết hầu Mộ Nhất Phàm một cái, nhỏ giọng thầm thì: “Không phải là người chuyển giới đấy chứ?”

    Thính lực Mộ Nhất Phàm rất tốt, nghi hoặc nhìn cô ta: “Chuyển giới cái gì cơ?”

    Nữ bác sĩ không trả lời hắn, đáy mắt ních đầy sửng sốt và ngưng trọng, sau đó cô thu đầu dò, đoạn nói: “Nửa giờ sau tới lấy báo cáo kiểm tra.”

    Trong lúc đợi kết quả, Chiến Bác Thiên đi tới một quán ăn gần bệnh viện ăn sáng, Mộ Nhất Phàm lo mình thấy đồ ăn lại nôn khan, ảnh hưởng tới sự ngon miệng Chiến Bắc Thiên, nên cũng không đi theo cùng, hơn nữa nói không chừng anh còn phải kiểm tra tiếp, càng không thể đi ăn sáng.

    Đợi đến khi Chiến Bắc Thiên quay về, vừa vặn đã có báo cáo kết quả siêu âm B.

    Mộ Nhất Phàm đọc báo cáo không hiểu gì, bèn đưa cho bác sĩ phòng cấp cứu.

    Bác sĩ nhìn báo cáo, sững sờ một hồi: “Cái.. cái này..”

    Mộ Nhất Phàm bị bác sĩ làm cho căng thẳng, anh không sợ mình có bệnh, chỉ sợ bác sĩ nhìn ra dị trạng của mình, hại anh mất mạng luôn.

    Cuối cùng, anh thật sự không chịu nổi bác sĩ cứ đờ người ra nhìn báo cáo, tức giận nói: “Bác sĩ, ông có thể nói thẳng cho tôi biết mình bị bệnh gì không, ông cứ muốn nói lại thôi như vậy làm tôi rất căng thẳng, không bị bệnh cũng bị ông hại cho có bệnh.”

    Bác sĩ lấy lại tinh thần, vội nói: “Xin lỗi cậu.”

    Ông ta hạ thấp giọng, lại nói: “Cậu Mộc, theo như ban nãy chúng tôi bắt mạch, mạch cậu là mạch hoạt[2], mạch hoạt thường là do thiếu máu, bị thấp khớp, bị nhiễm sốt cấp tính giai đoạn cuối, bị viêm ruột mãn tính, bị xơ gan cổ trướng, ngoài ra, trong trường hợp phụ nữ không bị bệnh mà nghe được mạch hoạt thì được chẩn đoán là có thai, cậu…”

    Mộ Nhất Phàm sốt ruột cắt ngang lời ông ta: “Bác sĩ, mấy cái ông nói kia, tôi không hiểu gì hết trơn á, ông chỉ cần nói cho tôi biết tôi bị bệnh gì là được rồi.”

    Bác sĩ vội nói: “Cậu đã mang thai.”

    Nhất thời phòng cấp cứu lặng như tờ.

    Mộ Nhất Phàm như nghe được “Thiên Phương dạ đàm”[3], trợn to mắt nhìn bác sĩ.

    Ngay cả Chiến Bắc Thiên đã từng kinh qua tận thế, gặp đủ loại chuyện khoa học khó có thể giải thích cũng giật mình cả kinh nhìn bác sĩ.

    Bác sĩ bị hai anh chàng cao lớn nhìn chằm chằm, vô cùng áp lực, nhưng vẫn nhắm mắt bất chấp mà nói: “Đúng là chuyện này không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng, kết quả siêu âm B sẽ không sai, trên hiển thị cho thấy, tuy cậu Mộc không có tử cung, nhưng.. nhưng đã mang thai ba tháng…”

    ★ Chương 15 – Ông câm miệng lại cho tôi!!!! ★

    “Củ lạc giòn tan.” Mộ Nhất Phàm phẫn nộ đập mạnh bàn: “Tôi đường đường là đàn ông, sao có thể mang thai được, nhất định báo cáo kiểm tra sai rồi.”

    Mà dù anh có là con gái, thì cũng chắc chắn không mang thai được, bởi vì trong trí nhớ nhân vật này, bốn tháng gần đây nhân vật chỉ có ở trong nhà, ngoài Lý Thanh Thiên và mấy người giao hàng tới ra thì không gặp bất cứ kẻ nào, càng không nói tới chuyện lên giường với đàn ông.

    Hơn nữa, Mộ Nhất Phàm thích con gái mà, sao có thể mang thai với người đàn ông khác được chứ?!

    Bác sĩ lại nói tiếp: “Cậu Mộc, tôi có thể hiểu được cảm giác của cậu lúc này, nhưng mà báo cáo này đúng là của cậu, bởi vì trong báo cáo cũng ghi rõ người kiểm tra giới tính nam, trong thân thể không có tử cung, nhưng lại mang thai, đây là chuyện rất bất hợp lý, cho nên tôi kiến nghị, cậu là đàn ông..”

    “Ông câm miệng lại cho tôi!!!” Mộ Nhất Phàm phẫn nộ túm áo mà rống lên với bác sĩ.

    Một người đàn ông lại bị nói là mang thai rồi vân vân, nếu không tức giận, nhất định anh không phải đàn ông rồi!

    Bác sĩ không sợ chết mà nói liền một hơi: “Mau phá cái thai này đi.”

    “Ông…” Mộ Nhất Phàm muốn nói gì đó, đột nhiên bụng lại co rút dữ dội, thể như ruột thắt lại thành nút, khiến anh đau đớn: “Đau.. đau, đau bụng…”

    Bác sĩ hoảng hốt vội vã đứng lên: “Có lẽ là cậu bị động thai.”

    “Ông…” Mộ Nhất Phàm tức tới mức muốn dần cho cái tên lang băm này một trận nhừ tử, mợ nó chứ, có thể nhìn sắc mặt người ta một chút hay không hả, lại cứ nhắc đi nhắc lại cái chữ “Thai”.

    “Cậu Mộc, tôi khuyên cậu lập tức phá bỏ cái thai này, nếu không rất có thể sẽ ảnh hưởng tới tính mạng cậu.” Bác sĩ vừa nói vừa đi tới đỡ lấy Mộ Nhất Phàm.

    Thế nhưng vừa chạm tới cánh tay Mộ Nhất Phàm, nhất thời như bị điện giật, luồng điện chạy dọc cơ thể, sau đó cả người tê rần, mềm nhũn mà ngã xuống đất.

    Chiến Bắc Thiên sững sờ.

    Hắn thấy trong cơ thể Mộ Nhất Phàm phát ra một luồng điện màu đỏ tía giật cho bác sĩ ngã sấp xuống.

    Mộ Nhất Phàm còn tâm tình đâu mà quản xem bác sĩ kia còn sống hay đã chết, chính anh cũng bị đau đến ngã lăn lộn xuống đất: “Đau quá.. đau chết tôi…”

    Tiếng kêu thảm thiết khiến ba cô hộ sĩ vội vã chạy tới, các hộ sĩ trông thấy bác sĩ bị ngã xuống đất, cuống cuồng kêu lên: “Bác sĩ Trịnh, bác làm sao vậy? Mau, mau đi gọi bác sĩ Hồ tới xem thế nào.”

    Lúc này phòng cấp cứu loạn cả lên.

    Chiến Bắc Thiên hoàn hồn lại, vội vã bế Mộ Nhất Phàm nằm dưới đất, đi ra khỏi phòng cấp cứu.

    Trong khoảnh khắc Chiến Bắc Thiên bế Mộ Nhất Phàm, cơn đau dưới bụng đột nhiên biến mất vô thanh vô tức, nếu không phải cả người vẫn còn đang lả đi thì cơn đau ban nãy dường như chỉ là ảo giác của anh.

    “Mịa nó, lang băm, nhất định ông ta là một tên lang băm.” Anh vừa la lối om xòm vừa ra khỏi bệnh viện.

    Chiến Bắc Thiên tìm xe của Mộ Nhất Phàm, đỡ anh ngồi xuống ghế bên cạnh, đoạn xoay người ngồi vào ghế tài xế.

    Hắn cũng không lập tức khởi động xe rời đi, mà nghiêng đầu nhìn chàng trai vừa la mắng lăng băm vừa xoa xoa bụng, bỗng nhiên “phì” một tiếng, cuối cùng cũng không nhịn được mà cười rộ lên.

    ★ Chương 16 – Cái đồ không có lương tâm!! ★

    Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng cười, bực bội quay đầu nhìn Chiến Bắc Thiên: “Hay lắm sao mà cười? Đến khi anh bị người ta chẩn đoán là mang thai xem anh có cười được nữa hay không!”

    Chiến Bắc Thiên lập tức ngưng cười, sờ lên gò má mình.

    Ban nãy, mình cười sao?!

    Đã bao nhiêu lâu rồi hắn không cười như vậy?!

    Cũng phải năm, sáu năm rồi đi.

    Chiến Bắc Thiên thu hồi suy nghĩ, hờ hững mà nói: “Tôi nghĩ thai nhi siêu âm ra được kia, chắc là hạt châu cậu nuốt vào, chỉ cần lấy ra được là tốt rồi.”

    Thế nhưng, thai nhi và hạt châu khác nhau như vậy, sao bác sĩ lại nhìn hạt châu ra thai nhi ba tháng được cơ chứ?

    Hắn nhìn sang bộ dạng thở phào nhẹ nhõm của Mộ Nhất Phàm, cũng không nói nghi hoặc trong lòng mình ra.

    Mộ Nhất Phàm cũng cảm thấy chỉ có thể giải thích như vậy, cho nên ban nãy bác sĩ mới nghĩ lầm rằng anh đang mang thai.

    “Tôi đói bụng rồi.”

    Chiến Bắc Thiên khởi động xe, đoạn hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

    Mộ Nhất Phàm suy nghĩ một chút, hai mắt đột nhiên sáng ngời: “Tôi muốn ăn bún chua cay.”

    Ấn đường Chiến Bắc Thiên khẽ giật một cái, vừa buồn nôn lại vừa muốn ăn chua, chẳng lẽ thật sự….

    Hắn bình tĩnh lái xe rời khỏi bệnh viện, tìm hơn mười con phố, cuối cùng cũng thấy một cửa hàng nhỏ bán bún chua cay.

    Mộ Nhất Phàm ăn một lúc năm bát bún to, đến nước lèo cũng không bỏ lại mà húp cạn sạch.

    Chiến Bắc Thiên đợi anh ăn được tương đối rồi, lúc này mới lên tiếng: “Lát nữa tôi muốn tới khách sạn Thịnh Hoa lấy hành lý của mình.”

    “Ừ.” Mộ Nhất Phàm giơ tay lên, lại gọi ông chủ cho thêm một bát bún chua cay nữa.

    Chiến Bắc Thiên thấy anh gắp đồ bằng tay phải rõ nhanh, đoạn nheo mắt lại: “Tay phải cậu không đau nữa à?”

    Tay bị thương do bị đạn bắn, chưa được mười ngày nửa tháng thì không tốt được, càng không nói tới chuyện sử dụng đũa linh hoạt như vậy, quả thật trông như chưa từng bị trúng đạn.

    Mộ Nhất Phàm dừng động tác lại, nhất thời chột dạ, cánh tay không chút đau đớn nào khiến anh đã quên béng mất chuyện bị đạn bắn, huống hồ từ tối qua tới giờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn tâm trí đâu mà nhớ phải giả bộ trước mặt Chiến Bắc Thiên.

    Anh ngẩng đầu, giả bộ điềm tĩnh, tủi thân mà nói: “Đau chứ, chỉ là tôi vẫn cố nén chịu, không thì anh định đút bún cho tôi ăn à?”

    “Cậu tiếp tục chịu đựng đi là được rồi.”

    “Cái đồ không có lương tâm.” Mộ Nhất Phàm cúi đầu, tiếp tục ăn bún.

    Đáy mắt Chiến Bắc Thiên hiện lên ý cười nhàn nhạt, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

    Một tháng sau, cái gọi là lương tâm này sẽ hại chết chính mình.

    Mộ Nhất Phàm trông thấy Chiến Bắc Thiên khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, chẳng còn tâm tình ăn bún nữa, liền gọi ông chủ tính tiền.

    Lúc quay trở lại xe, anh ngáp dài một cái, đột nhiên mí mắt nặng trĩu: “Tôi muốn ngủ một lát.”

    Chiến Bắc Thiên nghiêng đầu, cái cậu kia thế mà đã ngủ say được rồi.

    Hắn lái xe tới khách sạn Thịnh Hoa, lấy hành lý rồi tới quầy phục vụ trả phòng.

    Đến khi quay trở về xe, Mộ Nhất Phàm vẫn còn đang ngủ, hơn nữa đến tư thế cũng chưa từng thay đổi.

    Chiến Bắc Thiên cũng không vội lái xe đi, hắn ngồi vào ghế lái, hồi tưởng lại thời điểm này ở kiếp trước mình đang làm cái gì.

    Thuộc truyện: Đệ nhất thi thê[Có Audio]