Đến tương lai tôi là học bá – Chương 23

    Thuộc truyện: Đến tương lai tôi là học bá

    Chương 23: Giáo sư

    Một hồi tranh đấu cứ như vậy mà kết thúc, hai người ai cũng không nói đúng đáp án, đúng là đã uổng công ầm ĩ lâu như vậy.

    Mãi đến khi về ký túc xá, Edward vẫn còn nhớ mãi không quên đối với Sói Chuối nhà cậu ta.

    Cũng nhớ mãi không quên còn có nhóm người ái mộ trên diễn đàn thế giới giả thuyết đã bị Mạc Vấn bỏ quên sau đầu từ lâu.

    Nói bỏ quên sau đầu cũng không chính xác, bởi Mạc Vấn vốn không biết quy mô đoàn fans của mình lớn đến mức nào.

    Cho dù lúc trước bị nhiều người nhét tin tức vào hòm thư như vậy, Mạc Vấn cũng chỉ cho đó là dư âm từ trận chiến trước mà thôi, qua thời gian thì mọi người sẽ dần quên cậu đi ấy mà.

    Nhưng mà…

    (Đại thần Bóng Dáng đi đâu rồi, từ khi lên tới trung cấp thì không thấy anh ấy đâu cả, làm trái tim của fans đau đớn đến vỡ nát.) Một topic lặng lẽ được đẩy lên vị trí đầu trang, theo lý thuyết yêu cậu sẽ không lên diễn đàn nhắc cậu, bởi vì chỉ cần một cái tên đột nhiên bị ‘chiêu hồn’ trong topic thì nhất định sẽ thu hút antifan, thế nhưng Mạc Vấn đã biến mất một đoạn thời gian dài, có mấy người cũng bắt đầu kích động rồi.

    Lầu 1: Đồng cầu, là ở hiện thực xảy ra vấn đề gì sao? Đẩy lên để đại thần Bóng Dáng nhìn thấy.

    Lầu 2: Trước đó diễn đàn đúng là điên rồi, khắp nơi đều tìm ‘Tôi có bóng dáng’, thật vất vả mới yên tĩnh được một đoạn thời gian, mấy người không thấy phiền à?

    Lầu 3: Lầu 2, chế ăn nhầm thuốc nổ à? Tui tìm thì kệ tôi, có bản lĩnh thì tự chế bỏ tiền mua lại diễn đàn đi, thuận tiện cầu hỏi nguyên nhân ‘Tôi có bóng dáng’ biến mất.

    Lầu 20: Yếu ớt giơ tay, chỉ có tôi cảm thấy ‘Tôi có bóng dáng’ có khả năng đụng phải vách tường ở đấu trường trung cấp nên mới phải biến mất sao?

    Lầu 34: Lầu 20, cậu thì biết cái gì, không thấy ghi chép chiến đấu của đại thần à? Từ khi thăng cấp anh ta đến một trận cũng không đánh.

    Lầu 35: Lầu trên nói rất đúng, tôi đã cẩn thận đối chiếu qua, sau khi thăng cấp không tới 3 phút, ‘Tôi có bóng dáng’ đã logout, sau đó cũng chưa từng login lại.

    Lầu 40: Lầu 40 là ngu ngốc, động là tốc độ tay, chơi là tiếng tim đập, hiện đang lớn tiếng nói cho tôi, tôi là lầu mấy?

    Lầu 41: Đau lòng lầu trên.

    Lầu 42: Ngồi xem lầu 40 tự chứng minh ngu ngốc.

    Lầu 50: Có phải ‘Tôi có bóng dáng’ tự biết khó mà lui không?

    Lầu 52: Lầu trên đùa tui hả, bằng năng lực phụ trợ kia mà nói biết khó mà lui ở đấu trường trung cấp? Lầu trên đang đùa CMN tui đúng không.

    Lầu 80: Đừng ầm ĩ nữa, yên lặng dùng sức mạnh nhỏ bé đến không đáng kể của tui đẩy lên để đại đại nhìn thấy, có chuyện gì thì cũng nói một tiếng mới được chứ.

    Lầu 85: Cái kia… Trong lòng tui bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ, mấy thím đừng đánh tui. Xem thời gian logout, tui cảm thấy rất có khả năng ‘Tôi có bóng dáng’ muốn lấy được tinh tệ sau khi thăng cấp… Tui lặn trước, mấy thím tiếp tục.

    Lầu 86: Móa, lầu trên đùa mị hả! Phụ trợ sư sẽ thiếu tinh tệ? Nhưng mà tại sao mị lại cảm thấy hơi tin tưởng là thế nào ORZ.

    Lầu 90: Nhìn tới nhìn lui tôi quyết định ủng hộ lầu 85, có lý, có chứng cứ thì tôi tin.

    Lầu 91: Lầu 85 đã tẩy não thành công, tôi cũng muốn tin thì làm sao giờ.

    Loại comment giống như đùa giỡn này lại nói đúng nguyên nhân Mạc Vấn tham gia thế giới giả thuyết, nếu có ngày sự thật bị vạch trần, không biết vẻ mặt bọn họ có dễ nhìn không nữa.

    Lúc trước Warner yêu cầu Lambert cần phải tìm được ‘Tôi có bóng dáng’, nhưng ánh mắt phát hiện nhân tài này không chỉ có mình anh mới có, có mấy tổ đoàn đội cũng gấp gáp tìm kiếm, chỉ sợ chính mình bị chậm một bước.

    Trong học viện Illinois, một thanh niên có dáng người cao lớn ra khỏi cơ giáp, qua loa lau mồ hôi trên mặt, quay đầu hỏi người bên cạnh: “Còn chưa tìm được tin tức của người kia?”

    Người được hỏi lắc lắc đầu, trả lời: “Không có, sau khi logout cũng không thấy xuất hiện nữa, anh ta lại không có bạn bè gì cho nên không có cách nào tra tiếp.”

    Thanh niên suy tư một lát, nghĩ không còn mấy tháng nữa là đến cuộc thi lựa chọn cơ giáp sư, so với việc tiếp tục đợi một phụ trợ sư xa xôi không thực tế như vậy, không bằng suy nghĩ hướng đi khác chắc chắn hơn: “Nếu trong học viện có phụ trợ sư xin vào đội thì không cần từ chối, cứ đưa tư liệu cho tôi xem, còn người trên diễn đàn kia thì không cần quá chú ý nữa.”

    “Được rồi, vậy tôi đăng tin chiêu mộ lần nữa.” Người bên cạnh tiếp lời.

    Không riêng gì có một đống người trên thế giới giả thuyết truy tìm Mạc Vấn, trên thực tế, cũng có người hỏi thăm vị trí lớp học của Mạc Vấn.

    Thời gian nghỉ ngơi của lớp tinh anh hệ viễn cổ, trong lớp bỗng nhiên ồn ào hẳn lên, mọi người đều chăm chú nhìn ra cửa, đến cả Edward khi liếc mắt nhìn thấy gì đó cũng đột nhiên bày ra vẻ mặt quân tử, nghiêm túc nhìn xem.

    Động tĩnh khác thường khiến Pohl không nhịn được tò mò mà liếc mắt nhìn qua, sau đó, cũng học theo Edward mà vuốt phẳng vạt áo, nghiêm túc ngồi tại chỗ.

    Bởi vì người đứng trước cửa là một nữ sinh xinh đẹp.

    Nữ sinh kia bị mọi người nhìn chằm chằm không thể không lui về sau một bước, mang theo chút ái ngại mở miệng, âm thanh trong suốt, vang dội hỏi: “Xin hỏi bạn học Mạc Vấn có ở đây không?”

    Trong nháy mắt, nụ cười của chúng nam sinh trong lớp lập tức đọng lại trên mặt.

    Giời ạ, thời đại này đến kẻ ‘vô học’ cũng có thể hấp dẫn em gái?

    Pohl trợn tròn mắt, không ngờ Mạc Vấn nhanh tay như thế, mới đó mà đã cua được em gái rồi.

    Nếu anh em đã ra sức, vậy mình cũng không thể kéo chân sau của anh em được.

    Pohl thoáng suy nghĩ, trên mặt lộ ra nụ cười như thiên sứ, thân thiện nhìn nữ sinh, lớn tiếng trả lời: “Cậu đến bãi cỏ sau lớp học nhìn xem, nếu không thì cứ đến thư viện ấy, thường cậu ta hay ở hai chỗ đó.”

    Nữ sinh cười cười cảm ơn Pohl, xoay người đi xuống lầu.

    Pohl nằm nhoài lên bàn cười ra tiếng, anh em, tớ chỉ có thể giúp cậu đến đấy thôi.

    Lúc này, vị giáo sư tuổi khá lớn mới chậm rãi chắp tay sau lưng bước vào phòng học, quét mắt nhìn xung quanh một vòng, rồi bỗng dưng há miệng dò hỏi: “Ai vừa nói ra bãi cỏ sau lớp học tìm người? Rốt cuộc là ai dám to gan trốn tiết của tôi?”

    “…”

    Một mình chạy đến lớp tinh anh tìm người chính là Fibbi, người thấy Mạc Vấn rất quen mắt. Cô vốn không phải loại người sẽ tự mình đi tìm con trai, nhưng sau khi gặp thoáng qua Mạc Vấn ở căng tin rồi trở lại ký túc xá, tâm tình cô vẫn không thể bình tĩnh, đến mức cả một buổi tối đều không thể ngủ yên.

    Trong khi đó, Mạc Vấn đang tựa vào một thân cây đọc sách sử, mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuống ánh sáng vừa phải, lại bất thình lình bị một bóng người che khuất.

    Mạc Vấn còn tưởng Pohl cũng trốn học đến tìm mình, vừa định lên tiếng trêu gẹo ‘cậu nhóc gan lớn’ này, nhưng khi vừa ngẩng đầu đã không khỏi choáng váng.

    “Mạc Tri?” Mạc Vấn tự lẩm bẩm, trong nháy mắt, vành mắt cậu có chút ửng đỏ. Là Tiểu tri cũng tới sao? Nếu không thì tại sao lại giống nhau như vậy.

    Fibbi cúi đầu nhìn thanh niên đang ngồi trước mặt, giữa trán thanh niên có một nốt ruồi son vừa liếc mắt đã thấy, rõ ràng là người xa lạ, nhưng trong lòng cô lại đột nhiên cảm thấy chua xót.

    “Mạc Tri, là ai?” Cổ họng Fibbi nghèn nghẹn, mở miệng hỏi: “Bộ dạng rất giống tôi sao?”

    Nghe xong câu nói này, Mạc Vấn mới miễn cưỡng đè nén tâm tình, ngẩng đầu cẩn thận nhìn kỹ cô bé trước mắt, nhất thời phát hiện cô và Mạc Tri cũng không hoàn toàn giống nhau.

    Tóc Mạc Tri là xoăn tự nhiên, nếu không chăm sóc sẽ chỉa tùm la tùm lum, mà cô gái trước mắt này lại có một mái tóc suôn thẳng khiến người ta ước ao. Hơn nữa vì Mạc Tri thường nằm nhà chơi điện tử, cho nên chân cẳng đều bị em ấy nuôi dưỡng mập mạp như củ cải, đâu có thon đẹp như chân cô bé này.

    Càng xem, hi vọng trong lòng Mạc Vấn càng lúc càng giảm.

    Fibbi nhìn vẻ mặt dần ảm đạm Mạc Vấn của, lại không trả lời câu hỏi của mình, không khỏi mở miệng nói thêm: “Tôi tên là Fibbi, không phải Mạc Tri. Nói ra có thể anh không tin, nhưng lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy anh thì có một loại cảm giác không thể dùng lời mà diễn tả được.”

    Mạc Vấn đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng đối phương.

    Fibbi nhìn Mạc Vấn, thành thật nói tiếp: “Tôi không biết tại sao lại như vậy, mãi đến khi tôi đứng ở chỗ này, nhìn anh, tôi lại đột nhiên muốn khóc, nhưng mà tôi đã cố gắng nhịn xuống.”

    Thấy tôi đã muốn khóc, còn tôi khi thấy gương mặt này sao có thể không khóc đây?

    Tay Mạc Vấn có chút run rẩy, chỉ thấy cậu bỗng dưng dùng tay che mắt, cậu sợ, nếu không che lại thì nước mắt rơi xuống sẽ bị nhìn thấy.

    Đây là tạo hình mà Mạc tri đã tự tay sáng tạo cho cậu lúc trước. Không biết khi cậu chơi Kiếm Tam lại xảy ra chuyện thì em ấy có bao nhiêu tự trách.

    Cố gắng bình tĩnh tâm tình, Mạc Vấn đứng dậy nhìn cô bé có nét tương tự với em gái mình trước mắt, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, giải thích: “Có lẽ kiếp trước chúng là là anh em.”

    Mạc Vấn đứng lên thì cao hơn Fibbi nhiều, Fibbi chỉ có thể ngước đầu nhìn cậu, ánh mắt trời hơi chói mắt khiến Fibbi không thể làm gì khác là hơi híp mắt lại, có chút hiểu mà không hiểu hỏi: “Kiếp trước? Con người, thật sự có kiếp trước sao?”

    Mạc Vấn hơi xúc động, lắc lắc đầu, trả lời: “Tôi cũng không biết con người có kiếp trước không, thế nhưng bây giờ tôi có thể đứng trên mảnh đất này, chính là vấn đề mà khoa học vĩnh viễn cũng không thể giải đáp được.”

    Câu nói này hơi thâm ảo đối với Fibbi, khiến cô rất khó mà hiểu rõ được, nhưng dù vậy vẫn không hề gây khó khăn trong việc cô có thể nhìn ra lúc này Mạc Vấn không muốn nói gì thêm nữa, cho nên cô cũng không nói gì, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn đối phương.

    Mạc Vấn nghĩ Fibbi và Mạc Tri có thể có chút liên quan, tướng mạo hai người có thể là trùng hợp nhưng cảm ứng trong lòng thì ai cũng không thể thay thế được.

    Có thể con người thật sự có kiếp trước kiếp này.

    Mạc Vấn đã tự khuyên nhủ mình như thế. Ở thế giới xa lạ này, sự xuất hiện của Fibbi như một tia sáng lóe lên trong nội tâm u tối của cậu.

    Mạc Vấn đối diện Fibbi, nhìn cô bé vẫn luôn nhìn mình, trong lòng vừa khổ sở lại vui sướng, ngẩng đầu sờ sờ tóc Fibbi, thấy Fibbi cũng không né tránh, tâm tình Mạc Vấn bỗng dưng tốt đẹp hơn rất nhiều.

    “Nhìn anh vui vẻ, tôi cũng vui vẻ.”

    Thấy tâm tình Mạc Vấn thay đổi, trong mắt chợt lóe vui sướng, Fibbi không kìm lòng được mà mở miệng nói một câu.

    Mạc Vấn ngẩn ra, cảm xúc đột nhiên trào dâng trong lòng khiến cậu không biết phải làm thế nào, mãi một lúc lâu sau, cậu mới nhẹ nhàng ôm lấy Fibbi, thấp giọng nói: “Em vui vẻ, anh trai càng vui vẻ hơn.”

    Ánh mắt Fibbi lóe lên, trở tay ôm lấy Mạc Vấn, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực đối phương. Giờ phút này, cảm giác trống vắng trong lòng đã được lấp đầy.

    Trong khi bầu không khí bên này của hai người rất hài hòa, thì xa xa đột nhiên truyền đến tiếng rống của một ông lão.

    “Hai đứa nhóc đang ôm nhau ở bên kia, đừng chạy, dám trốn tiết của tôi, hai trò thật to gan!”

    Mạc Vấn bị rống tỉnh, từ xa đã nhìn thấy vị giáo sư đứng lớp tinh anh vừa gọi vừa chạy qua bên này, theo sau là Pohl đang không ngừng giậm chân ra dấu tay.

    OMG!

    Mạc Vấn trực tiếp kéo em gái chạy trốn.

    Từ xa đã bắt đầu gọi, không chạy mới là kẻ ngu.

    Có điều lâu như vậy cũng không phát hiện cậu trốn học, sao hôm nay lại phát hiện cơ chứ?

    Mạc Vấn gấp gáp chạy về phía trước nên không phát hiện Pohl theo sau giáo sư, hai mắt lập lòe, vẻ mặt chột dạ.

    Thuộc truyện: Đến tương lai tôi là học bá