Dị giới chi nông gia kí sự – Chương 33

    Thuộc truyện: Dị giới chi nông gia kí sự

    Phương Tằng nghe hỏi liền vui vẻ, anh nói thẳng: “Chưởng quầy Trần uống nước chè cữu mang tới, cực kì khen ngợi. Nhất là chè thượng đẳng, chưởng quầy Trần nói có bao nhiêu ông ấy lấy bấy nhiêu. Huynh trưởng nhà ông ấy làm việc ở nha môn, hàng năm đều sầu việc tặng lễ cho đồng sự, cấp trên đến bạc cả tóc. Chè thượng đẳng của chúng ta pha ra còn thanh hương mỹ vị hơn chè tốt nhất từ phía nam đưa tới. Chưởng quầy Trần rất cao hứng, trả cữu năm lượng bạc hai cân. Còn chè trung đẳng và hạ đẳng chưởng quầy Trần cũng muốn. Cữu sợ nếu chúng ta ra mặt, bị người ngoài biết sẽ động tâm tư nên trực tiếp bán hết cho ông ấy. Tuy có thể kiếm ít hơn nhưng mà an toàn, chắc chắn. Ông ấy trả một lượng bạc một cân chè trung đẳng, một lượng bạc năm cân chè hạ đẳng.”

    Phương Trí Viễn kinh ngạc trước bối cảnh hùng hậu của chưởng quầy Trần. Lúc đầu hắn cũng biết có thể mở một tửu lâu như vậy ở trấn trên chắc chắn là có quan hệ, giờ biết huynh trưởng nhà ông làm việc ở nha môn cũng không kỳ quái, chỉ là hắn hơi coi thường trình độ chi tiêu của người xưa, quan lại dù có là phẩm cấp thấp nhất thì tiêu bạc cũng không nương tay. Chè thượng đẳng nhà hắn có ưu thế địa lý hơn chè phía nam, làm bán tại chỗ, chè phía nam có tốt đến đâu, làm xong chuyển đến đây cũng mất một hai tháng, vị chè tất nhiên sẽ nhạt hơn.

    Đồng thời Phương Trí Viễn cũng tán đồng với lời của cữu cữu hắn. Dù sao bọn họ cũng vô quyền vô thế, cái gọi là mang ngọc có tội, nếu bỗng nhiên trở lên giàu có cũng sẽ chọc mắt người khác. Hơn nữa, chưởng quầy Trần ở trấn trên là địa đầu xà, lại có quan hệ thân thiết trong nha môn, ông là người không xấu, chè này bán cho ông, ông cũng không ép giá quá thấp. Còn việc ông buôn bán chè lời được bao nhiêu, đó là do bản lĩnh của ông ấy.

    Quan trọng nhất là, chè có thể làm hàng năm, năm nay mới chỉ là bắt đầu, chỉ cần không có phiêu lưu tiêu thụ đã rất tốt. Hắn muốn sống nhàn nhã ở nông thôn, nhưng không muốn vì chè mà bị người rình mò, tuy hắn không sợ ai nhưng bây giờ cũng không có năng lực bảo vệ tiền của, vẫn là khiêm tốn thì hơn.

    Phương Tằng nói tiếp: “Giờ chè có chỗ bán, giá cũng không thấp nhưng hái lá chè lại thành vấn đề. Nếu chỉ hai chúng ta, chè hạ đẳng thì không sao, chè trung đẳng thì chịu khó cũng có thể, nhưng chè thượng đẳng mất nhiều công phu nhất, nhưng nó cũng đắt nhất, một cân là hơn hai lượng bạc rồi, chúng ta chỉ cần sao chế hai mươi cân thượng đẳng thì đã được năm mươi lượng bạc, có thể mua bảy tám mẫu ruộng, nếu bỏ lỡ thì đúng là đáng tiếc.”

    Phương Trí Viễn gặp Lưu Trang liền có tính toán, nói với Phương Tằng: “Cữu cữu, hôm nay con gặp Lưu Trang. Một mình hắn vào núi sâu, rừng già cũng không sợ. Bây giờ không phải lúc động vật sinh con sao, Lưu Trang cũng không đi săn, chúng ta nhờ hắn giúp hái búp chè. Hơn nữa cây chè có ở chỗ chúng ta cũng không nhiều, không chừng những nơi khác cũng có, có lẽ trên núi ở Lưu gia thôn cũng có. Nhờ Lưu Trang hái chè ở Lưu gia thôn thì có thể có nhiều búp hơn.”

    Phương Tằng nghĩ nghĩ, nói: “Hổ tử, con nói cũng đúng, nhưng nếu lá chè bị người khác biết thì chúng ta cũng không thể kiếm tiền nữa. Cữu lo….”

    Phương Tằng chưa nói hết nhưng Phương Trí Viễn cũng hiểu. Bọn họ có thể kiếm nhiều bạc như vậy là do chè không phổ biến, nếu bị người khác biết câu chè ngay ở trên núi, chắc chắn mọi người cũng sẽ sao chế chè, nhà hắn sẽ không còn ưu thế nữa.

    Phương Trí Viễn từng nghĩ đến chuyện này cho nên hắn từng muốn di thực cây chè về trồng tại nhà mình, nhưng nghĩ rồi cũng thôi. Ở nông thôn vốn không có gì bí mật, trước kia nhà hắn làm bánh hồng cũng đã rất cẩn thận nhưng vẫn có vài người nhìn thấy, tuy không biết bọn hắn làm gì nhưng cũng đều đến lừa Phương Tằng nói.

    Vì thế hắn mới không động đến mấy cây chè. Một mặt là vì chè ở sâu trong rừng mới có phẩm chất tốt, mặt khác cũng chủ yếu là vì để thế mới có thể chỉ có nhà hắn tìm thấy hái. Do đó mà dù hắn biết nhiều người hái nhanh thì kiếm được càng nhiều nhưng vẫn chỉ để hai cậu cháu đi hái. Việc này phải giấu, đợi bọn hắn kiếm được tiền rồi tính sau.

    Nhưng việc mời Lưu Trang cũng là do Phương Trí Viễn suy nghĩ cẩn thận. Thứ nhất, cậu là người tốt. Thứ hai, chè phải sao chế, kỹ thuật chỉ hắn biết, Lưu Trang có lá chè cũng vô dụng. Phương Trí Viễn đối với Lưu Trang có tín nhiệm và thương tiếc mà chính bản thân hắn cũng không phát hiện. Hắn biết cách làm người của Lưu Trang nên theo bản năng mà tin tưởng rằng dù Lưu Trang biết lá chè nhưng cũng sẽ không phản bội bọn họ.

    Hắn nói với cữu cữu: “Cữu cữu, con nghĩ như thế này, cữu xem, lá chè này ở trên núi lâu rồi nhưng cũng không ai biết. Nhờ Lưu Trang hái, có lẽ hắn sẽ kỳ quái, nhưng hắn là người tốt, bảo hắn đừng nói với ai thì chắc chắn hắn sẽ không nói. Hơn nữa tay nghề sao chế chỉ chúng ta mới biết, không lộ ra trước mặt hắn thì cơ bản không thành vấn đề.”

    Phương Tằng ngẫm cũng thấy đúng nên nói: “Vậy được rồi, chè trên núi ba người chúng ta hái cũng đủ. Thế thì ngày mai đến Lưu gia thôn xem sao. Mấy ngày nữa là đến vụ mùa, chúng ta còn phải đi cày ruộng và thả nước nữa. Mai con trực tiếp hỏi Lưu Trang xem, nếu nó đồng ý thì ban ngày nó lên núi hái chè, chiều tối cữu sẽ đến lấy, cũng không làm mất thời gian sao chế của chúng ta.”

    Phương Tằng cũng hiểu hai ông cháu Lưu Trang, biết Lưu Trang là đứa hiền lành hiếu thuận, hơn nữa muốn làm chè cũng phải biết cách, chính anh nhiều năm lên núi như thế cũng đâu nhận ra mấy cái cây hình nấm lại là cây chè. Lúc nhìn cháu ngoại sao chế, hỏa hậu như thế nào, vò như thế nào, sao như thế nào đều cần có kỹ xảo. Như anh có nhóm lửa lâu như vậy cũng thường xuyên để lửa quá lớn, sao cháy lá chè cơ mà.

    Thời gian không đợi người, nghe cháu ngoại nói lá chè này chỉ có thể để đến qua tháng, Phương Tằng định sáng mai hái chè trước, đợi sao chế xong thì đến Lưu gia nói chuyện với Lưu Trang. Tính tính thời gian, đợi làm xong chè thì cũng đúng lúc cấy.

    Chè hôm nay mang theo đã bán hết. Năm cân chè thượng đẳng chưởng quầy Trần trả mười ba lượng, chè trung đẳng năm lượng, chè hạ đẳng một lưọng, tổng cộng mười chín lượng. Chưởng quầy Trần đưa luôn hai mươi lượng, nói bù lần sau. Chỉ bận rộn mấy ngày đã kiếm được nhiều bạc như vậy, Phương Tằng vừa kinh ngạc lại càng thêm vui sướng.

    Không ai ngại nhiều tiền. Phương Tằng trước kia nghèo khó nên biết có bạc chưa chắc đã rất tốt, nhưng không có nó thì không thể được. Nếu trước kia bọn anh có tiền bạc, a ma anh cũng không cần làm lụng vất vả như vậy, ca anh cũng không bị Lý Phú khinh thường. Giờ chỉ còn anh và cháu ngoại sống nương tựa lẫn nhau, nhất định phải để cháu anh sống sung sướng, không thể để nó phải chịu khổ như anh.

    Vậy nên lúc anh làm bánh hồng và chè mới không nói cho Lâm Tín, Lâm Chính. Cữu cữu Lâm Thành của anh là lý chính, thích nhất là giúp người khác. Người trong họ ông đều mong phát đạt, xây dựng Lâm gia thôn lớn mạnh. Nếu anh nói hai thứ này cho Lâm Tín, Lâm Chính; Lâm Thành không biết thì thôi, nếu biết, chưa kể những người trong họ khác, ông nhất định sẽ bắt bọn Lâm Tín nói cho Lâm Song. Nếu tin tức truyền ra chỉ sợ toàn bộ Lâm gia thôn sẽ đến nhà hỏi thăm.

    Đến lúc đó, không kể đến việc anh không thể kiếm tiền, nói không chừng còn bị người ta thầm oán. Nhưng thứ này đều là do cháu ngoại anh làm, anh cũng không thể vì nể tình nể nghĩa mà làm cháu anh chịu thiệt thòi. Tất nhiên, nếu nhà Lâm Tín, Lâm Chính có việc, anh tuyệt đối giúp đỡ đến cùng. Chờ cháu anh lớn hơn, tích cóp được tiền bạc, anh có thể thương lượng với cháu ngoại dùng vài thứ giúp đỡ Lâm Tín, Lâm Chính một phen.

    Phương Trí Viễn cũng nghĩ đến Đại Tráng, Tiểu Tráng. Hắn nghĩ hắn chơi với hai đứa chưa đến một năm cũng đã rất có cảm tình, cữu cữu hắn với Lâm Tín, Lâm Chính chắc cũng là như thế. Nhưng đồ vật tuy nói là hai cậu cháu cùng làm, nhưng thực tế cữu cữu hắn vẫn cho rằng đó là của hắn, dù có ý muốn giúp hai người kia cũng sẽ ngượng ngùng không mở miệng được.

    Chè thì không thể nói cho Lâm Tín, Lâm Chính, Phương Trí Viễn muốn dùng chè làm kế an thân lập mệnh, nhưng hắn có thể nói với cữu cữu bánh hồng năm sau có thể hợp tác với hai nhà, nhưng phải bảo bọn họ giữ bí mật, không thể nói cho người ngoài, thứ gì nhiều sẽ không đáng giá. Như vậy vừa đảm bảo tình cảm của cữu cữu hắn, cũng không ảnh hưởng đến lợi ích của hai cậu cháu.

    Vì thế, Phương Trí Viễn nói: “Cữu cữu, chè này của chúng ta cũng tạm ổn rồi. Cữu cữu Lâm Tín, cữu cữu Lâm Chính đều tốt với chúng ta, lần sau làm bánh hồng gọi hai nhà họ cùng làm đi, nhưng dặn họ đừng nói ra nếu không chúng ta cũng không bán nổi nữa. Tất nhiên, chè con vẫn muốn giữ bí mật.”

    Phương Tằng nhìn cháu ngoại, không ngờ cháu mình lại có tình nghĩa như thế. Anh cảm khái nhìn Phương Trí Viễn, thầm nghĩ: Hổ tử giống ca ca, mềm lòng trọng nghĩa.

    Phương Tằng vẫn biết, người dễ nói chuyện và nặng tình cảm nhất trong nhà là ca anh. Anh thì làm việc cũng rất tốt, làm người cũng tạm được, nhưng thật ra là một người lạnh lùng. Cháu ngoại có thể nhớ đến huynh đệ Lâm Tín, muốn giúp đỡ họ cũng là vì nhớ ơn họ, cũng là lo lắng đến tình cảm của cữu cữu anh cùng hai nhà bọn họ.

    Ánh mắt Phương Tằng nhìn Phương Trí Viễn hơi phức tạp, anh cười xoa xoa đầu hắn, nói: “Hổ tử, suy nghĩ của con là tốt, biết người khác đối tốt với con thì đối tốt lại mới không phải người vô ơn. Nhưng việc này không đơn giản như con nghĩ đâu. Lâm Tín làm lý chính, nếu hắn biết cách làm bánh hồng mà bị người trong thôn biết thì chắc chắn động tâm. Cữu cữu của cữu, cũng là cữu gia con đấy, là người sĩ diện, nếu biết chắc chắn sẽ ép Lâm Tín nói ra với mọi người cùng làm. Nhưng đồ là chúng ta dùng để kiếm tiền, không thể cho không người ngoài, không chừng có cho mà còn bị mỉa mai. Hơn nữa, lúc đó Lâm Song biết cũng sẽ không để yên. Như vậy Lâm Tín nói hay là không nói? Nói, chúng ta dùng nó kiếm tiền, cữu muốn giúp đỡ huynh ấy chứ không phải để huynh ấy ngáng chân chúng ta, nhận ơn chúng ta mà báo oán thì cữu sẽ không vui, tình cảm tốt đến đâu cũng sẽ xuất hiện vết nứt. Nhưng nếu không nói, cha, đệ đệ, người trong họ đều sẽ không bỏ qua huynh ấy. Cứ như vậy huynh ấy sẽ khó cả đôi đường. Ý tốt của chúng ta cuối cùng không chừng còn bị oán thầm.”

    Phương Trí Viễn nghe trợn mắt há mồm, hỏi; “Nhưng đồ vật rõ ràng là của chúng ta. Chúng ta cho cữu cữu Lâm Tín thì tự cữu ấy làm, những người đó có quan hệ gì với cữu ấy cũng đâu thể hữu lý hợp tình dùng đồ của cữu Lâm Tín? Đó khác gì ăn cướp?”

    Phương Tằng nhìn cháu ngoại, cười cười, cảm thấy cháu ngoại đúng là còn nhỏ, tuy làm việc nhìn ổn trọng nhưng đạo lý đối nhân xử thế lại vẫn rất ngây thơ, nói: “Đều là người trong họ, họ hàng hang hốc, mấy trăm năm trước cùng một tổ tông. Người bên ngoài thì cũng đỡ, Lâm Tín mạnh mẽ cũng có thể cản được. Nhưng Lâm Song là đệ đệ của huynh ấy, hai cụ Lâm gia biết nhà mình có cách kiếm tiền, sống đầy đủ sao có thể để y sống khổ. Bánh hồng làm cũng không khó, chỉ cần biết biện pháp là có thể kiếm tiền, chắc chắn hai cụ Lâm Thành sẽ nói cho Lâm Song. Lâm Song biết, nhà chồng Lâm Song sẽ biết. Đến lúc đó thì không thể từ chối người trong thôn. Dù sao Lâm Song đã gả ra ngoài, Lâm Tín có thể dạy cho một ca nhi đã lấy chồng, vậy sao những người thúc thúc, bá bá trong họ có thể để yên?”

    Phương Tằng cũng không nói tiếp, thấy Phương Trí Viễn còn nhỏ cũng không nói lại. Trên đời này, không biết đủ nhất chính là lòng người. Anh ở đây là nhà biệt lập, trong thôn có người có ý xấu anh cũng không sợ. Nhưng không sợ trộm đến trộm chỉ sợ trộm nhớ thương, đến lúc lại gây chuyện phiền toái.

    Phương Trí Viễn nghĩ cũng thấy đúng, ở hiện đại ngươi chỉ cần có cách tốt thì bạn bè người thân cũng nghĩ hưởng xái, huống chi là ở thời đại để ý dòng họ như thế này. Hắn sơ xuất cũng là đương nhiên.

    Không nói tiếp chuyện này, hai cậu cháu nhân lúc còn chưa muộn liền lên núi hái chè. Phương Tằng và Phương Trí Viễn quyết định là chè thượng đẳng và trung đẳng trước, hạ đẳng làm sau cùng. Dù sao hai loại này giá cao, kiếm nhiều, bọn họ muốn có lợi ích cao nhất.

    Buổi tối, đốt đèn sao chế chè. Hôm sau Phương Tằng dẫn Phương Trí Viễn đến Lưu gia thôn. Phương Tằng đưa Phương Trí Viễn thẳng đến nhà Lưu a ma. Lưu a ma đang ở trong bếp làm gà giò cho Lưu Trang ăn, nghe đến tiếng xe la vội vàng đi ra nhìn xem. Phát hiện là hai cậu cháu Phương Tằng, nghĩ là đến xem sân phơi, ông vội vàng tiếp đón, nói: “Phương đương gia, mau vào, ngươi đến xem ruộng phải không? Một tháng nữa là bắt đầu cấy, ngươi xem xem cũng tốt.”

    Vừa nói vừa nhanh tay rót hai cốc nước đường đưa cho Phương Tằng và Phương Trí Viễn. Phương Tằng khách khí hàn huyên một lúc mới hỏi: “Lưu a ma, cháu ông có nhà không? Cháu có việc muốn nhờ.”

    Lưu a ma nghe, nói: “Ở nhà Lưu Gia. Cũng tại dạo này A Trang rảnh rỗi, ta liền dạy A Trang thêu hoa. A Trang là ca nhi, sau này ra cửa cũng không thể chỉ biết múa đao múa kiếm, như vậy người ta sẽ không thích.” Nghĩ đến tính tình Lưu Trang, Lưu a ma liền lo lắng. Hán tử nào mà không thích ca nhi ôn ôn nhu nhu, nhẹ nhẹ nhàng nhàng. A Trang nhà ông sinh ra không xinh đẹp, tính tình lại mạnh mẽ như vật, sau này sao gả cho người khác được.

    Phương Trí Viễn vừa nghe Lưu Trang đi thêu hoa lập tức 囧, nghĩ đến cảnh anh chàng đẹp trai như Lưu Trang cầm kim thêu, được rồi, Phương Trí Viễn thừa nhận hắn không thể tưởng tượng nổi, không tả được. Trái lại, Phương Tằng tán thành cách nghĩ của Lưu a ma, ca nhi có thể không xinh nhưng phải phẩm hạnh tốt, giỏi giang.

    Lưu a ma nhìn Phương Tằng và Phương Trí Viễn, ngẫm nghĩ nói: “Các ngươi ngồi đây đợi, ta đi gọi A Trang.” Nói xong liền nhẹ nhàng đi tới nhà Lưu Gia.

    Thuộc truyện: Dị giới chi nông gia kí sự