Dị thế chi thú nhân bộ lạc – Chương 68-70

    Thuộc truyện: Dị thế chi thú nhân bộ lạc

    Trước tiên đem Cách Lỗ Khắc dấu trong chỗ ở tạm thời của mình, Gia Á hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện.

    “Con nói cái gì!” Gia Á nhịn không được nhảy dựng lên, Hải Ân Tư vừa nói gì đó? Nó định giữ Cách Lỗ Khắc ở bên người!

    “Hắn là tế ti, con muốn mang thì mang được sao!” Nhân ngư giới rất lâu mới có thể sinh ra một tế ti, cho dù là thần tử cũng không có biện pháp can thiệp vào quy tộc của nhân ngư giới.

    “Hơn nữa, không có nước biển hắn ta sống thế nào? Đem hắn về bộ lạc Phỉ Tư Thắc thì tìm đâu ra nước biển cho hắn?” Lại liếc nhìn về phía nhân ngư đỏ rực kia bị Hải Ân Tư gói như gói bánh chưng đặt trên mặt đất, không ngừng giãy dụa, tuy rằng Gia Á quả thực cảm thấy Cách Lỗ Khắc không đáng để đồng tình, người như thế mất đi năng lực là chuyện tốt. Nhưng nếu thực sự đưa hắn về lục địa, Gia Á thực không dám tưởng tượng việc này sẽ náo loạn tới tình trạng gì!

    “Con có thể đi tìm hải hồng châu, hoặc là về sau sinh sống ở gần Đông Hải, nhất định sẽ có biện pháp.” Hải Ân Tư bình tĩnh trả lời, đối với cậu mà nói không có việc gì là không làm được.

    “Con cũng đừng quá hồ nháo!” Gia Á nhịn không được mắng Hải Ân Tư.

    “Đưa hắn trở về đi!” Gia Á nhìn ra đứa con mình rất coi trọng nhân ngư này. Đối với Cách Lỗ Khắc, không chỉ riêng Gia Á, đối với tất cả mọi người mà nói thật sự là không có hảo cảm.

    “Không cần.” Hải Ân Tư cố chấp nói.

    “Con thật sự muốn vậy?” Gia Á nhìn biểu tình Hải Ân Tư, biết đứa con mình lần này có thể là thật tình.

    “Đương nhiên.” Cách Lỗ Khắc đối với cậu mà nói đã gây ấn tượng vô cùng mạnh mẽ, đã thuộc về cậu, vô luận thế nào cũng không thể buông tay.

    Gia Á nhíu mày liếc mắt nhìn Cách Lỗ Khắc một cái, người ở phía sau vô cùng hung mãnh nghiến răng luống cuống trên mặt đất. Khóe miệng Gia Á run rẩy, có loại con dâu này thực sự làm người ta có cảm giác muốn khóc.

    “Nếu con thật sự muốn mang hắn ta bên người, phải đi đảo nhân ngư thuyết phục tộc trưởng đồng ý, ta không muốn vì chuyện này phải đi giải quyết hậu quả cho con!” Gia Á lo lắng nhất là giới nhân ngư vì mất đi tế ti mà tức giận.

    “Không thành vấn đề, bất quá chỉ là một tế ti mà thôi, nếu bọn họ không đáp ứng thì con sẽ không giúp bọn hắn tu sửa kết giới.” Hải Ân Tư tuyệt không lo lắng tế ti còn có thể sinh ra, nhưng thần tử chỉ có một người duy nhất, Hải Tư Tư trong lòng đã tính toán sẵn kế sách.

    “Đứa con, ta xem bộ dáng của hắn có vẻ không muốn ở lại bên cạnh con đi.” Tuy là thói quen của thú nhân là coi trọng sẽ trực tiếp trói lại mang về nhà nấu thành cơm, nhưng dù sao đây cũng là nhân ngư, không phải khảm đặc bình thường.

    Cách Lỗ Khắc ở một bên vẫn không ngừng lăn qua lăn lại, cổ họng phát ra sóng âm khàn khàn, hung hãn trừng mắt nhìn Hải Ân Tư, thực rõ ràng, hắn ra không tình nguyện chút nào.

    “Con sẽ xử lý.” Hải ân Tư vô cùng buống bỉnh nói, cậu biết Cách Lỗ Khắc không thích mình, nhưng không phải có câu lâu ngày sẽ sinh tình cảm sao, về sau sẽ tốt thôi.

    Gia Á biết tình tình đứa con, dù có 8 con ngựa cũng không quật nỗi.

    “Quên đi, chuyện của con ta cũng lười quản, nhưng nếu con đã coi trọng người này thì phải hảo hảo giáo dục một chút. Nơi này là trên bờ không phải đại dương, tính tình duy ngã độc tôn của hắn không thể xem được.” Gia Á đã bắt đầu hóa thân thành bà mẹ chồng độc ác.

    “Yên tâm, người của con đương nhiên con sẽ hảo hảo ‘dạy dỗ’.” Hải ân tư đối với chuyện ‘dạy dỗ’ Cách Lỗ Khắc thực sự cảm thấy rất thú vị.

    Sau khi Gia Á rời đi, Hải ân Tư cười tủm tỉm đem Cách Lỗ Khắc từ mặt đất ôm lấy, một phen ném lên giường.

    “Xem ra, ta phải làm cho ngươi một cái hang lớn.”

    Hải Ân Tư kế thừa năng lực kim của Gia Á, bàn tay xòe ra, bốn phía dần dần tụ tập những hòn đá nhỏ màu bạc giống như nước mưa dần dần tụ tập trên tay Hái Ân Tư thành một quả cầu, lóe ra ánh sáng chói mắt.

    Cách Lỗ Khắc nhìn thấy một màn trước mắt, cau mày, người này thực sự rất mạnh. Quả cầu kim loại kia dần dần hình thành một cái khuông rơi xuống mặt đất.

    “Bàng Đốn thúc thúc đã đem cả ngôi nhà sửa lại thành hang, nếu ngươi thích, ta cũng có thể giúp ngươi làm một cái.” Hải Ân Tư nói.

    Bàng Đốn? Người này thật sự còn sống! Ánh mắt Cách Lỗ Khắc kinh ngạc để lộ tâm sự của hắn, Hải Ân Tư nhìn thấy gật gật đầu.

    “Mẹ ta nói, bọn họ hiện tại đang sống cùng nhau, thật sự rất vui vẻ hạnh phúc, ngươi chết tâm đi.” Hải Ân Tư ngáp một cái nói, Cách Lỗ Khắc vì Sophie mới mạo hiểm sinh mệnh để lên bờ, có thể thấy hắn thực sự rất coi trọng Sophie. Hải Ân Tư tuy dùng Sophie để lừa Cách Lỗ Khắc lên bờ, chính là cậu không hề tính toán để Cách Lỗ Khắc và Sophie nối lại tiền duyên.

    Cách Lỗ Khắc cúi đầu, thật lâu không hề có phản ứng. Hải Ân Tư đem nước biển dẫn vào hang lớn, ôm Cách Lỗ Khắc bỏ vào trong.

    Cách Lỗ Khắc tiếp xúc với nước biển quen thuộc, nhẹ nhàng thở ra một vài bong bóng nước, nằm trong hang kim loại, dị thường im lặng. Trong đầu hắn tưởng tượng ra hình ảnh hạnh phúc của Sophie và Bàng Đốn, đột nhiên sinh ra cảm giác chính mình đang nằm trên đất liền bị mặt trời thiêu đốt, da dẻ nức nẻ đau đớn, hắn hẳn là nên đối xử với Sophie tốt một chút, nếu lúc trước hắn đối tốt với Sophie, có phải mọi việc sẽ không giống như thế này?

    “Sao không náo loạn?” Hải ân Tư khó hiểu nhìn Cách Lỗ Khắc, xuyên thấu qua nước biển cậu dễ dàng nhìn thấy biểu tình tràn ngập cô đơn của Cách Lỗ Khắc.

    Cách Lỗ Khắc liếc mắt nhìn Hải Ân Tư, sớm hay muộn có ngày hắn sẽ báo thù! Xú tiểu tử này, chờ coi!

    “Ngươi chán ghét ta như vậy?” Hải Ân Tư không khỏi bật cười.

    Đương nhiên! Cách Lỗ Khắc gật mạnh.

    “Ngươi biết vì sao ta lại đối với ngươi như vậy không?” Hải Ân Tư đột nhiên nghiêm túc nhìn Cách Lỗ Khắc nói.

    Vì cái gì? Cách Lỗ Khắc khó hiểu.

    “Bởi vì ngươi cái gì cũng không hiểu, kỳ thật ngươi cũng có tình cảm, chỉ là không có ai nói cho ngươi biết tình cảm này phải xử lý thế nào. Bởi vì tịch mịch nên ngươi giết người, giữ lại linh hồn bọn họ để bọn họ ở lại bên cạnh ngươi. Buồn cười chính là ngươi còn không biết được khát vọng trong lòng mình, có phải ngươi luôn hi vọng có người ở bên cạnh mình, ta nói đúng không?” Hải Ân Tư cảm thấy Cách Lỗ Khắc đối với Sophie không phải là tình yêu, nói đúng hơn là thân tình hay bằng hữu, là một khát vọng có đồng bạn. Nhưng hắn không biết xử lý thế nào với tình cảm này, bởi vì không có ai nói cho hắn biết. Hắn vừa sinh ra đã là tế ti cường đại, mọi người kính sợ hắn, rời xa hắn, Cách Lỗ Khắc kỳ thực chỉ là một đứa nhỏ tịch mịch không hiểu chuyện.

    Cách Lỗ Khắc trong lòng cả kinh, hắn chưa từng có suy nghĩ này! Hải Ân Tư nói bậy bạ gì đó, giết người bởi vì vui, thu thập linh hồn chỉ vì bọn nó xinh đẹp…….Cách Lỗ Khắc không phát hiện ra ý tưởng này buồn cười cỡ nào, xinh đẹp? Đáy biển có vô số sinh vật không phải càng xinh đẹp hơn so với linh hồn sao.

    “Trước kia không ai dám làm trái ý ngươi, không ai nói cho ngươi biết cái gì là đúng cái gì là sai. Hiện tại, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Hải Ân Tư muốn dạy Cách Lỗ Khắc thật tốt, theo một phương diện mà nói, Cách Lỗ Khắc có nhiều điểm tương đồng với cậu, lúc còn nhỏ mọi người luôn sợ cậu, không ai chịu làm bằng hữu với cậu, Hải Ân Tư từng có lúc rất cô đơn. Bất đồng chính là bên cạnh Hải Ân Tư có rất nhiều người thân, thời điểm cậu mê mang sẽ chỉ đường cho cậu, nhưng Cách Lỗ Khắc không có.

    Nhìn thấy Cách Lỗ Khắc, Hải Ân Tư đột nhiên sinh ra ảo giác, cậu nhìn thấy quá khứ của chính mình.

    “Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ mang ngươi đi gặp Sophie, được không?” Hải Ân Tư dùng mật ngọt, giống như đang dỗ hài tử mà dỗ Cách Lỗ Khắc.

    Cách Lỗ Khắc hoài nghi nhìn Hải Ân Tư, tên giảo hoạt này lời nói không đáng tin! Hắn đã mắc mưu một lần, sẽ không có lần thứ hai đâu!

    Hừ! Cách Lỗ Khắc không phục ngoảnh đầu qua một bên, biểu tình giống như sẵn sàng hi sinh, càng làm Hải Ân Tư buồn cười.

    “Ta cũng không muốn gạt ngươi, dù sao ngươi cũng đang nằm trong tay ta rồi, ta cần gì phải gạt ngươi nữa. Về sau thời gian còn rất dài, ngươi từ từ sẽ hiểu được.” Hải ân Tư tính toán đi nhân ngư đảo một chuyến, giao dịch với tộc trưởng, cậu phải lấy được một viên hải hồng châu, như vậy có thể mang Cách Lỗ Khắc quay về bộ lạc Phỉ Tư Thắc, thật sự là kế hoạch hoàn mỹ a!

    Cách Lỗ Khắc không hề hay biết chút gì, cứ như vậy bị Hải Ân Tư tự định đoạt số phận của mình, có nên đồng tình với hắn một chút không a?

    Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc Chương 69
    Mùa hạ đã sắp kết thúc, sắp tới vụ mùa thu hoạch, Gia Á cũng nên quay về bộ lạc Phỉ Tư Thắc. Sophie cùng Bàng Tốn ở bộ lạc Ba Tái Tư rất tốt, ước định mùa hè sang năm sẽ gặp lại Gia Á. Hải Ân Tư đi nhân ngư đảo một chuyến, tóm lại không biết dùng điều kiện gì chiếm được sự đồng ý từ bộ tộc nhân ngư, mang Cách Lỗ Khắc đi còn có hải hồng châu, Cách Lỗ Khắc không thể cự tuyệt bị đóng gói mang đi. Trước khi đi, Hải Ân Tư rốt cuộc thiện tâm để Sophie và Cách Lỗ Khắc gặp mặt một lần.

    Cách Lỗ Khắc bị Hải Ân Tư khiên trên vai, một đường không ngừng giãy dụa tiến vào nhà Bàng Đốn, Bàng Đốn cùng Sophie liếc mắt nhìn nhau, tình huống gì đây?

    Không cần nói cũng biết khi Sophie nhìn thấy Cách Lỗ Khắc có bao nhiêu kinh ngạc, người này cư nhiên lại lên bờ, Cách Lỗ Khắc, người luôn xem sức mạnh là quan trọng nhất lại bỏ mặc tất cả chạy lên bờ! Hơn nữa thật ra mà nói, Sophie cũng không nhớ lại được nhiều chuyện lắm, cho nên đối với chuyện lén trốn khỏi kết giới vẫn còn cảm thấy áy náy với Cách Lỗ Khắc rất nhiều, dù sao một nhân ngư tự tiện một mình rời khỏi đại dương là trái với tộc quy.

    “Thối tiểu quỷ chết tiệt!” Tiến vào trong nước, Cách Lỗ Khắc liền rống to với Hải Ân Tư. Lập tức hai tay bị đối phương bắt chéo ra sau lưng, đánh mông.

    “Không được thô lỗ!” Hải Ân Tư bộ dáng người giám hộ của Cách Lỗ Khắc.

    “Ta nhất định sẽ giết ngươi! Ngươi chờ đó!” Sợi tóc rực lửa của Cách Lỗ Khắc phiêu tán, hai tròng mắt lộ ra lửa giận, nắm tay bùm bùm đánh lên người Hải Ân Tư. Trái lại bộ dáng Hải Ân Tư không hề đau đớn chút nào, dù sao lực đạo của Cách Lỗ Khắc hiện tại không khác đang mát xa cậu là bao.

    Sophie ho khan một tiếng.

    “Cách Lỗ Khắc, đã lâu không thấy.” Sophie thực xấu hổ.

    Cách Lỗ Khắc nhìn Sophie được Bàng Đốn ôm trong lòng, bàn tay siết chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt. Tầm mắt dời xuống vết sẹo trên đuôi Sophie, hơi hơi cúi đầu, âm thanh bé xíu.

    “Sophie, ngươi có khỏe không……………..” Bộ dáng của Sophie hiện tại thực hạnh phúc, ngay cả khóe môi cũng mang theo ý cười thản nhiên, quả nhiên cùng người khác ở cùng một chỗ so với hắn tốt hơn nhiếu lằm phải không………..kỳ thật Cách Lỗ Khắc gần đây suy nghĩ rất cẩn thận, cảm giác hắn dành cho Sophie, tựa hồ là tình lữ nhưng thực tế thì không phải, giống như lời Hải Ân Tư, hắn rất tịch mịch. Đồng loại sợ hắn, dị tộc cũng sợ hắn, người đứng trên cao không chịu nổi tịch mịch, hắn chỉ muốn có một người đồng bạn có thể ngồi ăn chung mà thôi. Sophie xuất hiện thật đúng lúc, tình cảm hắn đối với Sophie như hài tử thích thú một món đồ chơi, khát vọng độc chiếm, vì có cậu làm bạn mà hân hoan, nhưng đây cũng không phải là tình cảm chân chính.

    Bởi vì hắn là nguyên nhân khiến Sophie gặp nhiều phiền toái, hắn đã hiểu ra, dù thế nào đi nữa Sophie cũng là đồng bạn của hắn, là người hắn quan tâm nhất.

    “Tốt lắm.” Sophie nắm tay Bàng Đốn trả lời, cậu cảm thấy tính tình Cách Lỗ Khắc dường như trở nên tốt hơn.

    “Cách Lỗ Khắc, thật sự xin lỗi, ta đã tự mình lên bờ, nhưng ta không có cách nào bỏ Bàng Đốn, anh ấy sở dĩ có thể tiến vào nhân ngư giới cũng vì ta dung túng, xin ngươi tha thứ cho ta.” Cách Lỗ Khắc dù sao cũng là đồng bạn của Sophie suốt mười mấy năm qua, đối với Bàng Đốn phi thường tàn nhẫn nhưng hắn đối với Sophie thực sự rất tốt.

    “Không có gì tha thứ hay không tha thứ cả, ngươi hoàn toàn có lý do để hận ta.” Cách Lỗ Khắc quay đầu đi.

    “Ngươi không phải vẫn luôn muốn biết vì sao mình lại biến thành nhân ngư sao? Ta hiện tại nói cho ngươi.” Cách Lỗ Khắc đã biết tộc nhân ngư đã từ bỏ hắn, Hải Ân Tư cưỡng bức, dụ dỗ hắn đi đâu cũng mặc kệ, dù sao hắn bây giờ cũng không có gì để mất, dứt khoát thành thật với nhau đi.

    “Lúc trước ngơi tới Đông Hải để tìm đảo nhân ngư, ta gặp ngươi chính là lúc này, nhưng ta không phải muốn giúp ngươi. Ngươi gặp sóng thần, cơ thể chìm vào đáy biển, ta lấy linh hồn ngươi về. Ta thường xuyên nói chuyện phiếm với ngươi, nghe ngươi kể bởi vì có người yêu thích vì thế mới đi tìm một cơ thể, ta chính là không thích con người các ngươi suốt ngày nói yêu thích gì đó, ta muốn chứng minh ngươi kỳ thật không chịu nổi một kích vì thế liền biến ngươi thành nhân ngư. Bởi vì nhân ngư không có cảm tình, vì thế tất cả trí nhớ của ngươi sẽ bị phong ấn, chỉ đơn giản như vậy.” Cách Lỗ Khắc không biết chính mình có thể có cơ hội gặp Sophie lần nữa hay không, tuy rằng lúc đầu hắn không đối tốt với Sophie nhưng lúc sau cũng xem là người một nhà, trừ bỏ việc sát hại Bàng Đốn, hắn cho tới giờ cũng chưa làm chuyện gì chân chính xúc phạm tới Sophie.

    Hải Ân Tư cũng biết bầu bạn của mình trước kia có bao nhiêu hiềm khích.

    “Sophie, Bàng Đốn thúc thúc, thật sự rất xin lỗi, Cách Lỗ Khắc nhà ta gây ra phiền toái cho hai người, ta về sau sẽ quản giáo hắn thật tốt.” Hải Ân Tư vừa nói ra liền bị Cách Lỗ Khắc xem thường, ai muốn cậu ta quản giáo, xen vào chuyện của người khác!

    Bàng Đốn kỳ thật căn bản là không nhận thức Cách Lỗ Khắc là ai, lúc bị tập kích Cách Lỗ Khắc không hề để lộ diện mục, về phần Sophie, anh cảm thấy Cách Lỗ Khắc làm những chuyện như vậy với tính tình của nhân ngư mà nói cũng có thể giải thích được, trước khi gặp Bàng Đốn hắn cũng như vậy, người xông vào không gian nhân ngư không cần biết lí do sẽ giết. Ai đúng ai sai nói ra cũng không rõ được.

    “Quên đi, Hải Ân Tư, ngươi thật sự muốn đem Cách Lỗ Khắc về đại lục sao?” Sophie thực kinh ngạc.

    “Ân, đây là hải hồng châu.” Hải Ân Tư đưa ra một viên chân trâu đỏ rực như lửa.

    “Để nó vào trong nước, nhân ngư có thể sinh sống không cần nước biển.”

    Sophie rất hiểu tính cách của Cách Lỗ Khắc, xem hắn như một người yếu đuối cần người khác bảo hộ không phải muốn mạng hắn sao. Hải Ân Tư cưỡng chế đem Cách Lỗ Khắc giữ bên người chỉ có thể làm hắn thêm oán hận. Bất quá đây là chuyện nhà người khác, Sophie cũng quản không được, chúc Hải Ân Tư may mắn đi.

    Gia Á bắt đầu lộ trình trở về, hang cá của Cách Lỗ Khắc bị đặt trên một cái xe đẩy được cự thú kéo đi, nhìn qua cửa sổ nhỏ có thể nhìn thấy cảnh sắc không ngừng lùi về phía sau, càng ngày càng xa lạ mãi đến khi hắn không còn nhận biết.

    “Đừng suy nghĩ nhiều, ta nói rồi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt.” Hải Ân Tư quấn lấy mái tóc đỏ của Cách Lỗ Khắc nói.

    Lời này lọt vào tai Cách Lỗ Khắc nghe rất quen, trước kia hắn cũng nói với Sophie như vậy.

    “Ngươi cảm thấy ta là món đồ chơi thú vị sao?” Cách Lỗ Khắc không thể không nghĩ vậy, bởi vì lúc trước hắn đã xem Sophie như vậy.

    “Ngươi nghĩ như vậy cũng được, ta thích ngươi.” Hải Ân Tư kiên trì nói.

    Cách Lỗ Khắc lắc đầu, không phải, thích không phải bộ dáng kia. Cách Lỗ Khắc đột nhiên nhớ lại rất nhiều năm trước, hắn nặn Sophie một cơ thể nhỏ bằng thủy tinh, hai người họ gặp Bàng Đốn trong biển sâu, hắn muốn giết anh, để anh ở cùng với Sophie, chính là Sophie không muốn. Bởi vì Sophie thích Bàng Đốn nên cậu mới buông tha anh………………

    Chính là Hải Ân Tư thì sao? Nói là thích hắn nhưng luôn làm những việc tổn thương hắn, thần tử kỳ thật cũng là một người không có cảm tình đi, kỳ thật hai người bọn họ đều không có cảm tình, bởi vì tịch mịch mới tìm cho mình một người mình cảm thấy thú vị, để mình giống như những người khác, chính là như vậy mà thôi.

    “Hóa ra đều giống nhau.” Cách Lỗ Khắc thở ra mớ bọt khí, nói một câu Hải Ân Tư nghe không hiểu.

    Về phần Hải Ân Tư rốt cuộc có phải như vậy không? Ai biết được, Hải Ân Tư và Cách Lỗ Khắc đều là người lãnh khốc, Hải Ân Tư mới mười sáu tuổi nên vẫn có rất nhiều chuyện không hiểu. Có lẽ rất nhiều năm về sau cậu mới có thể suy nghĩ cẩn thận chính mình rốt cuộc vì sao lại cố chấp với Cách Lỗ Khắc như vậy, nhưng đó là cái gì cũng không còn quan trọng, bởi vì Hải Ân Tư biết mình muốn hắn, như vậy đã đủ rồi.

    Trải qua rất nhiều tháng, trong một biểu chiều tà tràn ngập ánh tà dương, Cách Lỗ Khắc nhìn thấy một khoảng đại địa rộng lớn, từ con đường nhỏ trên đỉnh núi nhìn uống, một bộ lạc khổng lồ ập vào mi mắt, vô số phòng nhỏ phân bố rậm rạp, tộc nhân đông đúc không ngừng lui tới, còn có ruộng lúa chín vàng lay động theo gió. Cây cối trong rừng cao hơn mười trượng, cự thú qua lại không ngớt giữa một mảnh xanh rì, Cách Lỗ Khắc giật mình, theo bản năng lùi về phía sau, nơi này không phải thế giới của hắn, hắn vĩnh viễn không thể dung nhập nơi này.

    Lui về phía sau bị Hải Ân Tư chặn lại, Cách Lỗ Khắc bị ôm vào trong lòng ngực.

    “Nơi này là nhà của ta, cũng sẽ trở thành nhà của ngươi.” Hải Ân Tư khẽ mỉm cười, một ngày nào đó, có lẽ còn rất lâu, bất quá đó là chuyện xưa khác.

    Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc Chương 70
    Phiên Ngoại – Một – Quyết Đấu
    Chúng ta từng nói qua, mọi người trong bộ lạc Ba Tái Tư đối xử với Sophie rất tốt, thường xuyên tụ tập trước cửa nhà Bàng Đốn, nhìn ngắm sinh vật có chiếc đuôi cá kỳ lạ. Trong đó, Kỳ Nhĩ Á là người đáng nhắc tới nhất, người này không giống đại đa số mọi người trong bộ lạc, cậu chỉ muốn nhìn xem sinh vật đã mê hoặc Bàng Đốn rốt cuộc có bộ dáng gì mà thôi!

    Kỳ Nhĩ Á này đương nhiên là đệ nhất mỹ nhân của bộ lạc Ba Tái Tư, đối với đệ nhất dũng sĩ vô cùng cố chấp. Từ rất lâu trước kia đã thích Bàng Đốn, lúc anh làm tộc trưởng phi thường dũng mãnh thiện chiến, sức chiến đấu và tốc độ của anh trước giờ chưa từng có lỗ đạt nào có thể đuổi kịp hay vượt qua. Kỳ Nhĩ Á có nghe qua chuyện xưa của Bàng Đốn, đương nhiên cũng biết Sophie. Vài năm trước khi Bàng Đốn trở về thăm bộ lạc, Kỳ Nhĩ Á từng thổ lộ với anh. Chẳng qua Bàng Đốn lúc này trong lòng chỉ có một mình Sophie, vì thế kiên quyết cự tuyệt.

    Cũng vì việc này mà đệ nhất mỹ nhân Kỳ Nhĩ Á bị tổn thương lòng tự trọng, từ đó về sau liền ghen ghét Sophie chưa từng gặp mặt kia. Tuy rằng tộc trưởng đương nhiệm một mực theo đuổi cậu chính là hành động của Kỳ Nhĩ Á dường như phát điên, nhất nhất quyết tâm phải theo đuổi Bàng Đốn!

    Sau này Bàng Đốn trở lại còn mang theo một nhân ngư, đây chắc hẳn là Sophie trong truyền thuyết. Kỳ Nhĩ Á sẽ chịu buông tay sao? Đương nhiên không, cậu chính là đệ nhất mỹ nhân trong bộ lạc, nếu bị một nhân ngư đánh bại, mặt mũi cậu còn để đi đâu.

    Sophie du ngoạn trong một dòng suối nhỏ, bên cạnh có một con Mã Khắc Đa thật lớn hộ tống, tất cả các sinh vật khác đều nhượng bộ lui binh. Tuy rằng Sophie hiện tại không còn năng lực nhưng cảnh giác vẫn còn, khảm đặc kia trốn trong bụi cỏ kia cậu đã chú ý khá lâu.

    Kỳ Nhĩ Á cố lấy hết dũng khí đi tới, ngửa đầu vô cùng kiêu ngạo, khinh bỉ nhìn sinh vật đang lóe sáng này, cậu tuyệt đối không thừa nhận đối phương xinh đẹp hơn mình!

    Sophie trồi lên mặt nước, giọt nước trong suốt tí tách nhiễu từ mái tóc dài mượt xuống dòng nước, rực rỡ dưới ánh mặt trời.

    “Ngươi chính là Sophie phải không.” Kỳ Nhĩ Á hỏi.

    “Thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, ta gọi là Kỳ Nhĩ Á, là đệ nhất mỹ nhân của bộ lạc Ba Tái Tư! Đệ nhất!” Kỳ Nhĩ Á cường điệu lặp lại từ đệ nhất.

    Sophie bất đắc dĩ gật đầu, tỏ vẻ có nghe qua, nghe nói người này suốt ngày quấn quít lấy Bàng Đốn.

    “Ta muốn quyết đấu với ngươi, vì quyền sở hữu Bàng Đốn.” Kỳ Nhĩ Á đã suy nghĩ rất nhiều, cậu phải để Sophie biết khó mà lui, quay về Đông Hải của cậu, lên bờ câu dẫn lỗ đạt làm cái gì!

    Quyết đấu? Sophie không khỏi bật cười, quyết đấu cái gì? Bàng Đốn vốn là của cậu, cậu cần gì phải quyết đấu với một khảm đặc cơ chứ?

    “Ta muốn quyết đấu may với ngươi! Ngươi nhất định không biết làm quần áo đi, thấy nhân ngư các ngươi suốt ngày để lõa thân mình, khó coi chết được.” Kỳ Nhĩ Á là một cao thủ may, Sophie nhất định không bằng cậu.

    Muốn quyết đấu may sao? Sophie nghĩ nghĩ, cũng thú vị, dù sao gần đây cậu cũng khá nhàn rỗi. Được, Sophie gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

    “Một khi đã như vậy, chúng ta sẽ đặt ra một quy định. Ngươi và ta làm một kiện quần áo, cho người trong tộc định đoạt, ai làm đẹp hơn người đó thắng, thế nào?” Kỳ Nhĩ Á hưng phấn nói, cậu thắng là cái chắc rồi.

    Đồng ý, Sophie gật đầu lần thứ hai, Kỳ Nhĩ Á có phải cao hứng quá sớm không a, nhân ngư không mặc quần áo bởi vì không cần thiết, nửa người dưới là đuôi, mặc đồ vào lại càng rườm rà hơn thôi.

    Bàng Đốn nghe thấy Sophie đáp ứng cùng Kỳ Nhĩ Á quyết đấu, còn tưởng rằng muốn đi đánh nhau liền vội càng chạy về nhà, hỏi ra mới biết là quyết đấu may quần áo.

    Sophie thông minh khéo tay mọi người đều biết, phi cơ đại pháo còn có thể làm ra, huống chi chỉ là một kiện quần áo.

    Kết quả không hề nghi ngờ, Sophie thắng, Kỳ Nhĩ Á tức giận đến giậm chân, cái này không chỉ liên quan đến tự tôn của đệ nhất mỹ nhân, ngay cả khéo tay cũng không bằng. Vì thế thở phì phì chạy tới nhà Sophie, lần thứ hai yêu cầu quyết đấu, lần này chủ đề là nấu nướng, Sophie vẫn đáp ứng. Vì thế kết quả vẫn không thay đổi, trù nghệ của Kỳ Nhĩ Á cũng đứng sau người ta. Kỳ Nhĩ Á không ngừng cố gắng, tiếp tục chạy tới nhà Sophie yêu cầu quyết đấu. Lần này ngay cả Bàng Đốn khuyên can cũng không được, ai dám cản cậu thì phải chết!

    Vì thế hai người trong tương lai không ngừng quyết đấu, quyết đấu, sau đó lại quyết đấu, ngay cả Kỳ Nhĩ Á sau này cũng không nhớ lý do mình đi tìm Sophie quyết đấu. Mãi đến sau này cậu gả cho tộc trưởng đương nhiệm, vẫn không ngừng quyết đấu với Sophie, dù sao cậu chính là muốn quyết đấu với Sophie!

    Phiên Ngoại – Hai – Một ngày bộ lạc Tát Đức ở Phỉ Tư Thắc
    Rất nhiều năm trước, Lạc Khả cầm đầu bộ lạc Tát Đức theo chân thần tử, ly khai Dạ Chi vực tới sinh sống ở bộ lạc Phỉ Tư Thắc. Dân cư bộ lạc Tát Đức rất đông đúc, lều trại trong bộ lạc Phỉ Tư Thắc tạm thời không đủ dùng, Gia Á liền nghĩ tới một biện pháp, chính là đem tất cả tộc nhân của bộ lạc Tát Đức xếp vào nhà các lỗ đạt độc thân.

    Lạc Khả cũng bởi vì không muốn ở trong nhà một người xa lạ, nhưng lại không có biện pháp khác, vì thế đã chọn một người đã từng tiếp xúc, nhà Á Sắt. Á Sắt là lỗ đạt độc thân không thể nghi ngờ, anh vẫn còn độc thân nguyên nhân vô cùng đơn giản, anh cảm thấy khảm đặc quá yếu ớt, anh thích cường hãn một chút, nhưng Gia Á có đủ cường hãn đã bị Tắc Vạn nhắm trước.

    Á Sắt gõ cửa, thật là, muốn vào nhà mình lại còn phải gõ cửa. Đợi nửa ngày, bên trong không đáp lại, Á Sắc nghi hoặc đẩy cửa ra, hình ảnh Lạc Khả đang ngồi thiền đập vào mắt anh.

    “Ăn sáng.” Á Sắt nhìn Lạc Khả ngời đối diện trên giường.

    “Ngươi quấy rầy sự tập trung của ta.” Lạc Khả không vui mở to mắt.

    “Vậy ngươi tiếp tục ngồi thiền đi, ta sẽ không chừa cơm cho ngươi.” Á Sắt cười hì hì nói, nói xong liền quay người đi.

    “Ngươi.” Lạc Khả cuống cuồng , cậu biết Á Sắt nói không lưu thì nhất định sẽ không lưu, những lần trước đều là như vậy.

    “Ngươi từ từ a.” Lạc Khả đói có chút gấp gáp, mang giàu vào chạy tới. Cậu đường đường là tộc trưởng của bộ lạc Tát Đức, thế nhưng lại vì miếng cơm mà phải khom lưng, quả thực là bi thương a.

    “Đồ ăn cho ngươi, thịt là của ta.” Trên bàn cơm phân biệt rõ ràng, một bên toàn bộ là rau quả, một bên toàn là thịt.

    “Ngươi nghênh ngang ăn thịt trước mặt ta như vậy, ta sao nuốt trôi.” Lạc Khả hoàn toàn không thể tiếp nhận thói quen ẩm thực của đối phương, nhìn thấy là khó chịu.

    “Ta còn chưa nói nhìn thấy ngươi ăn mớ lá cây kia là mất hết cả khẩu vị.” Á Sắt không đồng ý nhún nhún vai.

    “Có thì cứ ăn đi, hiện tại là ta dưỡng ngươi, biết không?”

    “Hừ.” Lạc Khả ngời xuống, làm bộ như đối phương không hề tồn tại bắt đầu ăn cơm, hai người này có vẻ hoàn toàn không thích hợp ở chung.

    Xong bữa sáng, Á Sắt cùng các lỗ đạt khác ra ngoài săn thú, Lạc Khả ngồi trong nhà suy nghĩ, cậu không thể cứ dựa vào Á Sắt như vậy, giống như mình phải lệ thuộc vào đối phương, ngay cả ăn cơm cũng phải xem sắc mặt Á Sắt, cuộc sống thế này quả thực không chấp nhận được. Lạc Khả quyết định ra ngoài lao động, dùng hai tay mình tự tiềm kiếm thức ăn.

    Quyết định ong, không hề biết rừng rậm có bao nhiêu nguy hiểm, Lạc Khả sau lưng mọi người một mình ra ngoài. Đi bộ trong rừng mưa sum xuê, bốn phía là tiếng côn trùng kêu vang không dứt, thời tiết tốt lắm, chính là cậu phải đi đâu tìm thức ăn a? Số rau dại Á Sắt tìm tới cậu chưa từng nhìn thấy, sao hái được a? Hoa quả thì có trên cây gì a? Lạc Khả ngước đầu nhìn đám cây cối xa lạ có chút buồn bực.

    Có lẽ có thể xin giúp đỡ từ những tiểu động vật đáng yêu, tộc nhân của bộ lạc Tát Đức đều có khả năng tương thông với sinh linh, Lạc Khá bắt đầu tìm kiếm con thỏ và số sinh vật linh tinh trong rừng, chính là chỉ nhìn thấy những quái vật to lớn, trốn còn không kịp, Lạc Khả sao dám chạy qua tiếp xúc a.

    Đột nhiên trước mắt Lạc Khả xuất hiện một sinh vật giống như con cẩu, Lạc Khả cảm nhận đối phương hẳn là không có ác ý, vì thế cố lấy dũng khí đi qua.

    “Xin chào, ta gọi là Lạc Khả.” Lạc Khả thử câu thông với đối phương.

    Con mạc nhĩ ác lang bị tụt lại phía sau đàn quay đầu lại, trước mắt là một khảm đặc, nó đang tìm bầy đàn của mình, khảm đặc này lại dám chạy tới nói chuyện với nó, kỳ quái nhất chính là nó phát hiện ra nó lại có thể hiểu được.

    “Ta đang tìm thức ăn và hoa quả, xin hỏi, ngươi có biết chúng ở nơi nào không?” Lạc Khả hỏi.

    Please, vấn đề này đi mà đám cây cỏ đi, hỏi nó sao nó biết chứ! Con mạc nhĩ ác lang này vừa mới ăn no nê nên tạm thời lười công kích khảm đặc, hơn nữa mạc nhĩ ác lang cũng không thích đối địch với lỗ đạt.

    “Ai, sự tình là như vậy.” Lạc Khả bất đầu thao thao bất tuyệt oán hận. Đem chuyện Á Sắt làm người ta nghe đến oán hận, quả thực giống như ác bá, mạc nhĩ ác lang vừa nghe xong một đầu đầy hắc tuyến.

    “Vì thế ta mới ra đây, ta nhất định phải dùng năng lực của mình nuôi sống mình, không thể để anh ta xem thường a!” Lạc Khả kể tội đến thỏa mãn, mạc nhĩ ác lang đi vòng quanh người cậu, náo loạn hết nửa ngày hóa ra khảm đặc này là từ Dạ Chi vực tới, là một tên nhà quê ngay cả nó là động vật ăn thịt cũng không biết, tấm tắc, thật đáng thương.

    “Ngươi giúp ta được không?” Lạc Khả hỏi.

    Mạc nhĩ ác lang suy nghĩ một chút, nghe khảm đặc này hình dung, lỗ đạt tên Á Sắt kia hẳn là lỗ đạt có hình dạng là cửu vĩ hồ, sinh vật cường hãn như vậy nó không thể trêu vào, nếu ăn thịt khảm đặc này nhất định sẽ bị báo thù đi.

    Vẫy vẫy cái đuôi, ý bảo Lạc Khả đi với nó, tới những nơi có nhiều cây cỏ tụ tập có lẽ Lạc Khả sẽ tìm được thứ gì đó. Lạc Khả lần đầu tiên ra thế giới bên ngoài thành công câu thông với động vật, hơn nữa còn được trợ giúp, tâm tình thực vui vẻ, cười tủm tỉm đi theo phía sau mạc nhĩ ác lang.

    Dọc theo con sông đi tới là một bình nguyên bát ngát, thực vật, cây cỏ, động vật sinh sống tràn ngập. Lạc Khả vẫn tiếp tục đi theo sau mạc nhĩ ác lang, phát hiện tất cả sinh vật nhìn thấy bọn họ đều nhượng bộ lui binh.

    “Ngươi rất đáng sợ sao? Hay là bộ dạng ta thực đáng sợ?” Lạc Khả không hiểu rõ lắm, giống cẩu này ở chung rất tốt a.

    Kia là bởi vì ngươi là đồ nhà quê! Mạc nhĩ ác lang oán thầm.

    “Di, ngươi bị thương sao?” Lạc Khả quan sát trên bộ lông rám nắng của đối phương có một vết đỏ sậm.

    Mạc nhĩ ác lang trên bụng có vết thương bị cào, đây là lần trước chiến đấu lưu lại, vẫn còn chưa lành hẳn.

    Lạc Khả ngồi xổm xuống, hai tay phát ra ánh sáng trắng nhè nhẹ xẹt qua miệng vết thương, mạc nhĩ ác lang đột nhiên cảm thấy tốt hơn nhiều, miệng vết thương lại chậm rãi biến mất, năng lực của khảm đặc này thật thần kỳ a!

    “Cám ơn ngươi.” Mạc nhĩ ác lang phát ra âm thanh, không biết đối phương nghe có hiểu không.

    “Không cần cám ơn.” Lạc Khả kết giao được bằng hữu vô cùng vui vẻ.

    Vận khí của Lạc Khả tốt lắm, ngày đầu tiên ra ngoài gặp phải một con lang ăn no, đối phương dẫn cậu đi tới một nơi có rất nhiều thực vật cây cỏ, nhóm đọng vật nói cho cậu biết cái nào có thể ăn, cái nào không thể ăn, Lạc Khả thu thập được một ba lô đầy, sau đó mạc nhĩ ác lang hộ tống cậu quay về bộ lạc Phỉ Tư Thắc, cách không xa nhìn thấy Á Sắt cũng cùng lúc trở về.

    “Cám ơn ngươi trợ giúp, ngươi thật sự là một động vật tốt.” Lạc Khả sờ sờ đầu mạc nhĩ ác lang làm biểu tình của nó vô cùng bất đắc dĩ.

    “Về sau đừng chạy loạn, rừng rậm rất nguy hiểm.” Mạc nhĩ ác lang dặn dò một câu liền xoay người đi.

    Á Sắt nhìn thấy tình cảnh trước mắt, kinh ngạc đến đau đầu, người kia? Lần này đổi thành Lạc Khả nghênh ngang đi qua trước mặt Á Sắt, vừa nhấc cằm kiêu ngạo nhìn anh.

    “Hừ!” Lạc Khả hừ một tiếng, có gì đặc biệt chứ, tự cậu cũng có thể nuôi sống mình.

    Á Sắt dở khóc dở cười, đây là tình huống gì a?

    “Sao ngươi lại một mình chạy ra ngoài?” Á Sắt ngẫm lại cảm thấy thực đáng sợ.

    “Miễn cho ngươi hở ra lại nói ta ăn nhờ, hôm nay ta nhận thức rất nhiều bằng hữu, về sau không cần dựa vào ngươi cũng có thể sống được.” Lạc Khả rất có cốt khí nói.

    Á Sắt chớp chớp mắt, này, có chút thú vị……………..

    “Uy, ta hình như không có nói ta để ý ngươi ăn nhờ đi.” Á Sắt cũng đi theo, anh để ý người trong bộ lạc Tát Đức luôn bày ra bộ dáng khinh bỉ lỗ đạt. Dường như bộ lạc Tát Đức xem lỗ đạt là một sinh vật thấp kém.

    “Ngươi có, sáng nay ngươi nói, cái gì mà có thì ăn đi, còn nói bây giờ là ngươi dưỡng ta!” Lạc Khả thực để ý những lời này, dù sao cậu cũng là một tổng trưởng, không thể bị người khác xem thường.

    “Vậy được rồi, ta giải thích.” Á Sắt nhượng bộ.

    “Cùng khảm đặc phân cao thấp không phải lỗ đạt tốt, là ta vui vẻ dưỡng ngươi, như vậy có thể đi.” Á Sắt bất đắc dĩ nói.

    “Ai muốn ngươi dưỡng a!” Sự tình hôm nay làm Lạc Khả tin tưởng, tuy rằng hoàn cảnh bất đồng nhưng tộc nhân của thần tộc vẫn có thể dựa vào chính mình để sinh tồn.

    “Được rồi được rồi, ngươi không cần ta dưỡng, chính là sau này ra ngoài phải báo cho mọi người một tiếng, miễn cho tộc nhân lo lắng. Này, có thể đi?” Á Sắt lần thứ hai nhượng bộ.

    “Có thể.” Lạc Khả đáp ứng.

    Á Sắt nhẹ nhàng thở ra, xem ra chính mình về sau lại có thêm phiền phức. Sau đó, cứ khoảng ba hay năm ngày Lạc Khả sẽ ra ngoài một lần, đương nhiên trước đó sẽ báo cho mọi người một tiếng. Vì thế Á Sắt trở nên thật bận rộn, anh phải lén đi theo phía sau hộ tống, Lạc Khả muốn đi hướng nào anh phải chạy tới trước mở đường, chỉ chừa lại đám sinh vật ôn thuần đáng yêu, còn lại đuổi sạch số sinh vật nguy hiểm, còn cảnh đám đám sinh vật trí năng phải giữ bí mật, việc này không thể để Lạc Khả có tự trọng cao ngất kia biết được, vì thế Á Sắt thật sự rất bận rộn bận rộn…….

    “Sinh vật ngoại giới thật sự tốt quá.” Lạc Khả lần thứ hai xúc động.

    “Đúng vậy………..” Á Sắc trở mình xem thường, có thể không tốt được sao.

    “Ta nghĩ, ta có lẽ nên dẫn tộc nhân bộ lạc Tát Đức tới một nơi phụ cận mở một chỗ ở mới.” Lạc Khả bắt đầu hướng về tương lai.

    “Cái gì!” Á Sắt khổ ra mặt, anh sẽ bận đến chết mất………….

    “Cái kia, chuyện mở nơi ở mới không cần gấp, ngươi chừng nào thì suy nghĩ chuyện hai ta a?”

    “Chuyện hai ta gì?” Lạc Khả khó hiểu.

    “Ta lần trước không phải nói với ngươi rồi sao, ngươi làm bầu bạn của ta đi.” Á Sắt đã nói qua vài lần, người trong bộ lạc ai cũng biết, nhưng diễn viên chính lại không nhớ được a.

    “Ta là thần tộc, không thể có bầu bạn.” Lý do của Lạc Khả rất đơn giản.

    “Cái gì, cái gì trong tộc ngươi A Tháp, Lạp Á còn có Ni Phù, tóm lại là cả đống người còn chưa đủ sao.” Á Sắt thực bi thương, vì sao người khác đều thông suốt, nhưng anh lại khó khăn như vậy a.

    “A! Chuyện từ khi nào!” Lạc Khả vội dứng dậy, sao cậu không hề hay biết a!

    “Ai u tổ tông của ta ơi, người ta suốt ngày thân thiết trước mặt ngươi, thế mà còn không phát hiện a.” Á Sắt hết chỗ nói rồi.

    “Không được, ta phải đi ngăn cản bọn họ.” Lạc Khả vô cùng tức giận.

    Á Sắt đỡ trán, không nhịn được lắc đầu, ôm lấy Lạc Khả đang chuẩn bị đi hỏi tội, nhanh nhẹn khiêng lên vai. Lại còn muốn đi quấy rầy vợ chồng người ta thân thiết, thật sự là ngoan cố.

    “Gia Á nói đúng, loại người như ngươi phải trực tiếp áp dụng hành động.” Á Sắt thì thào tự nói.

    Bầu trời đêm vang vọng âm thanh thở hổn hển giận dữ của Lạc Khả.

    “Uy, Á Sắt, ngươi làm gì vậy! Thả ta xuống!”

    -‘๑’-Toàn Văn Hoàn -‘๑’-

    Thuộc truyện: Dị thế chi thú nhân bộ lạc