Dị thế đại lãnh chủ – Chương 147-150

    Thuộc truyện: Dị thế đại lãnh chủ

    Chương 147: Hỗn loạn bắt đầu

    Tại Grilan, cuộc chiến của ma quân và cự long vẫn tiếp tục.

    Do bị ma quân phát hiện, kế hoạch nhân đêm xâm nhập Grilan tập kích của cự long bị hỏng, khi cự long đực và ma quân đánh nhau, các rồng cái thương lượng một chút, từ bỏ kế hoạch trước đó, quyết định làm theo phương thức cự long thích nhất, cướp trắng trợn! Chỉ cần Tống Mặc xuất hiện, lập tức động thủ cướp người!

    Hắc Viêm đồng ý với kế hoạch của rồng cái, thực tế, khi cự long dẫn đầu đánh với ma quân, trong đầu hắn đã lóe qua ý định này. Là vua một nước, hắn thích quang minh chính đại, đối chiến đao thật súng thật hơn. Tập kích là vì tỉ lệ thành công cao hơn chút, nếu tập kích vô dụng, thì dứt khoát chút, cướp thẳng.

    Kết quả các cự long lại tính sai lần nữa, Tống Mặc căn bản không cho họ cơ hội phát huy tinh thần ăn cướp, Tống đại lãnh chủ hiện tại căn bản không ở Grilan!

    Người đầu tiên phát hiện không đúng là Hắc Viêm, hắn có hiểu biết nhất định với Tống Mặc, tuy có vài lúc hành động của thanh niên tóc đen đó khiến người ta câm nín, chẳng hạn lần đầu tiên gặp đã ôm chân hắn, khóc tối tăm trời đất. Nhưng cũng phải nói, Tống Mặc là một người thượng vị hợp cách, lãnh chủ có trách nhiệm. Trong lãnh địa dù có phát sinh chuyện nhỏ, y cũng sẽ không làm lơ không lo. Huống hồ là cuộc chiến của ma quân và cự long.

    Hắc Viêm chọn Tống Mặc làm hoàng hậu của mình, trừ hảo cảm hắn dành bản thân Tống Mặc, còn suy nghĩ tới tính cách này của y. Hắn tin, không có người nào phù hợp trở thành vương hậu Obi hơn Tống Mặc. Giống như chiếc nhẫn bảo thạch đỏ hắn tặng cho Tống Mặc, tượng trưng vương thất, huy hiệu quyền lực, trời sinh đã nên đeo trên tay y.

    Nhưng, cả đêm, Tống Mặc từ đầu tới cuối không hề lộ mặt.

    Hắc Viêm có thể khẳng định, đây không phải phong cách hành sự của Tống Mặc. Xuất hiện tình huống này, chỉ có một khả năng…

    Nghĩ tới đây, Hắc Viêm đột nhiên giãy khỏi rồng cái bên người, bay đáp xuống đất. Quốc vương thẳng tắp tuấn mỹ, cho dù là một mình đứng trước mặt mọi người, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm giác được uy nghiêm vương giả lẫm liệt không thể xâm phạm trên người hắn.

    “Tống Mặc Grilan.” Đôi mắt màu vàng của Hắc Viêm nhìn xuyên một mạt tối tăm cuối cùng trong bóng đêm, “Y đang ở đâu?”

    Không ai trả lời hắn.

    “Y không ở tại Grilan?”

    Hắc Viêm lại hỏi một câu, người Grilan quay mặt nhìn nhau, hiện tại bọn họ mới làm rõ được nguyên nhân đám cự long này nửa đêm không ngủ, chạy tới Grilan đánh nhau với ma quân, thì ra, là vì lãnh chủ đại nhân sao?

    Bọn họ hiển nhiên không mang ý tốt với lãnh chủ đại nhân! Người Grilan siết chặt súng trường và vũ khí khác mang từ nhà ra, ánh mắt nhìn Hắc Viêm và các cự long trở nên bất thiện.

    Mấy con rồng cái lục tục đáp xuống, đứng sau lưng Hắc Viêm, bày vẻ kẻ hộ vệ.

    “Trả lời vấn đề của ta.”

    Người Grilan không lên tiếng, Hắc Viêm cảm thấy không kiên nhẫn, đôi mắt vàng lóe qua bực bội. Sức mạnh hoàn toàn thức tỉnh rất khó khống chế, đây cũng là nguyên nhân cự long kiên trì mang Hắc Viêm về long đảo. Cự long không có ký ức kế thừa hoàn chỉnh, sẽ bị sức mạnh cường đại trong người điều khiển, kết quả tệ nhất, là vì sức mạnh mà trở nên điên cuồng. Chỉ có trưởng lão cự long trên long đảo, mới có thể dạy Hắc Viêm cách hoàn toàn khống chế sức mạnh.

    Bọn họ phải nhanh chóng mang Hắc Viêm đi, nếu không phải suy nghĩ tới sự kiên trì của Hắc Viêm, bọn họ căn bản sẽ không phí lời với tể tướng Murphy như thế. Cự long muốn một quốc gia còn không phải rất dễ sao? Hủy diệt Obi, bọn họ có thể đoạt một nước khác, hoặc, trực tiếp sáng tạo một quốc gia cho Hắc Viêm trên đại lục Quang Minh!

    Lão quản gia John ra hiệu mọi người tạm yên đừng nóng, bước tới, nhìn Hắc Viêm và cự long sau lưng hắn, nói: “Lãnh chủ đại nhân quả thật không ở Grilan.”

    “Y đi đâu?”

    “Chisa.” Lão John không định che giấu, cái này không cần thiết, “Lãnh chủ đại nhân tham gia điển lễ đăng cơ của quốc vương Chisa, đã đi được vài ngày rồi.”

    Hắc Viêm híp mắt lại, nhìn lão John một lúc, lập tức quay người, hắn xác định, người trước mặt không nói dối, Chisa sao?

    Một con rồng cái gầm lên một tiếng kéo dài, các cự long lập tức vung hai cánh, thoát khỏi vòng chiến. Nếu mục tiêu không có mặt, bọn họ không cần phải ở đây lãng phí thời gian nữa.

    Các ma quân lục tục bắn tên nhắm vào cự long, binh sĩ sức tay kinh người, trực tiếp phóng trường thương vào cự long, bọn họ cực kỳ phẫn nộ!

    Mấy con bụng bự đáng chết này vỗ mông đi lấy người, nhưng bọn họ thì phải xử lý chuyện sau đó! Sau cuộc chiến, đất đai thê thảm, nhà mới xây bị dẫm nát, một phần ruộng đồng cũng gặp họa hủy diệt. Cực khổ và mồ hôi làm cả ngày lẫn đêm đều phí trắng. Ma quân không ai không nghiến răng nghiến lợi với cự long, hận không thể cắn rớt cái bụng bự đầy thịt của mấy tên đó!

    Quan trọng hơn là, nếu để cho vương phi Laurent đã về ma giới thấy tình cảnh này, bọn họ tuyệt đối không có quả ngọt mà ăn. Vương phi đánh thân vương cũng chẳng chút mềm lòng, xem đầu họ như bóng để đá càng là chuyện nhỏ.

    Tướng lãnh cao nhất của ma quân vung trường kiếm, gầm lên với cự long đã bay xa: “Ông và các ngươi thề không đội trời chung!”

    Tại Grilan, người có thể lý giải được tâm tình của ma quân lúc này chỉ có các tiền kỵ sĩ giáo hội, giúp ma quân cùng làm việc. Các ma quân bị các kỵ sĩ cảm động, đưa than trong tuyết, thật đúng là một đám người tốt!

    Hai tập đoàn chiến đấu vốn nên nước lửa bất dung, trong lao động cần cù, đã kết tình cảm cách mạng sâu sắc.

    Nếu đại chủ giáo của giáo hội thấy cảnh này, tuyệt đối lọt tròng mắt.

    Khi một nhà thân vương Myers mang theo mấy cái rương từ ma giới về, thấy chính là cảnh này. Ma quân và kỵ sĩ giáo hội, tay cầm tay, vai bá vai, dưới mặt trời rực rỡ, tiêu sái đổ mồ hôi hạnh phúc và hữu nghị… quả thật giống như tiểu mạch mọc trên gấm hoa, làm người kinh ngạc.

    “Đây là chuyện gì?”

    Laurent nhíu mày, thân vương Myers cũng vô cùng khó hiểu, Rhys thì có thể đoán được vài phần, nhướng một bên mày, “Cha, mẹ, tại Grilan, tất cả đều có khả năng.”

    Lão quản gia John thấy một nhà thân vương, thái độ khác hẳn trước kia, chủ động đi lên thăm hỏi.

    Thân vương và vương phi đều nhìn ông một cách quái dị, kỵ sĩ vàng ban đầu đánh cho thân vương ngã bẹp này, hôm nay sao lại dễ nói chuyện như thế? Rhys cũng cảm thấy được thái độ lão John vô cùng kỳ quái, hoài nghi nhìn ông, lập tức, nghi hoặc của hắn đã được giải đáp.

    “Ngươi là nói, cự long?”

    “Đúng.” Lão John nhìn Rhys, nói: “Mục tiêu của họ chắc là lãnh chủ đại nhân. Chẳng qua sau khi ta nói với họ lãnh chủ đại nhân không ở đây, đã đi tham gia điển lễ đăng cơ của quốc vương Chisa, thì đã đi rồi.”

    Đi rồi?

    “Lúc nào?”

    “Không lâu trước.”

    “Đáng chết!”

    Rhys lập tức giơ tay phải lên, vẽ một hàng phù văn đen giữa không, sau một trận cuồng phong, cốt long định cư trong rừng Phỉ Thúy, xuất hiện trên đầu mọi người. Rhys nhảy bật lên, đứng trên đầu cốt long, hắn không bận tâm gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng tới bên cạnh Tống Mặc.

    “Không thể cho con rồng mập đó thành công!” Rồng mập đáng chết, luôn có ý đồ với bà xã hắn, lần này tuyệt đối phải đánh chết tên đó!

    Cốt long dẫn Rhys đi xa, Laurent lạnh lùng nhìn lão John một cái, tiếp theo khuỵu một gối xuống, phù văn đen men theo lòng bàn tay chìm vào mặt đất, mặt đất nứt ra một đường thật lớn, cửa thông tới ma giới, được mở ra. Mấy chục địa hành long toàn thân áo giáp lục tục chui ra. Răng nanh thật lớn, dường như còn mang theo mùi tanh của huyết thịt cắn nuốt không lâu trước.

    “Ahaso, ngươi dẫn người đi theo con trai ta, giúp đỡ nó.”

    “Tuân lệnh, vương phi điện hạ!”

    Bộ phận tinh nhuệ nhất trong ma quân Sherlund, cưỡi trên địa hành long, tay cầm trường thương, đi theo Rhys. Chẳng qua, sau lưng những ma quân tinh nhuệ này, không ai ngoại lệ không mang theo một cây xẻng công binh, trong nhiều ngày lao động, ma quân phát hiện, công cụ Grilan cung cấp này, so với một vài vũ khí còn tiện dụng hơn nhiều…

    Thân vương Myers nhìn ma quân đi xa, quay đầu lại, nói với quản gia: “John Rand, ngươi cho rằng, mình rất thông minh?”

    “Không, ta không nghĩ thế.” Trên mặt lão John không mang chút khẩn trương nào.

    “Ngươi lợi dụng con trai ta!”

    “Vậy sao?” Lão John đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Nếu hắn muốn trở thành bạn đời của lãnh chủ đại nhân, thì phải chứng minh bản thân!”

    “Cái gì?” Thân vương Myers và vương phi đồng thời ngạc nhiên, tiếp theo tức giận, vương phi Laurent tức giận nói: “Lẽ nào ngươi hoài nghi tình cảm con trai ta dành cho Tống Mặc Grilan?! Ma tộc có lẽ bỉ ổi gian xảo, nhưng, chúng ta đối với tình cảm của mình luôn thành thật, hơn nữa trung thành!”

    “Ta không hoài nghi điểm này.” Lão John nghiêm túc trả lời: “Ta chỉ hy vọng hắn chứng minh, hắn đủ tư cách đứng bên cạnh lãnh chủ đại nhân. Không liên quan thân phận hay tài phú. Hiện tại xem ra, hắn có vẻ làm được điểm này.”

    “…” Thân vương Myers và vương phi đồng thời trầm mặc. Lẽ nào, đây chính là nhà mẹ đẻ làm khó nhà chồng mà xã hội nhân loại nói tới sao? Lẽ nào người này không lo lắng Tống Mặc Grilan thật sự bị đám rồng mập đó cướp mất?

    “Không cần lo lắng.” Lão John cười, “Trừ kỵ sĩ đi theo bên cạnh lãnh chủ đại nhân, còn có một đội ngũ khác mai phục. Huống hồ, ta không tin, con trai của các ngươi, không an bài nhân thủ bên cạnh lãnh chủ đại nhân.”

    Lão John nói là thật, hôm Tống Mặc xuất phát, Harold và Touro thống lĩnh đội ngũ cũng xuất phát theo thông đạo địa tinh đào ra, đi theo Tống Mặc. Địa đạo tiện cho họ dễ dàng vận chuyển pháo cối và đại bác, có những thứ này, cự long không động thủ thì thôi, một khi động thủ, tuyệt đối nã họ không thương lượng. Còn sao dám chắc chắn Rhys sẽ an bài người bên cạnh Tống Mặc… tiền kỵ sĩ vàng biểu thị, giao thiệp với ma tộc gần hai ngàn năm, ông đối với thói quen của chủng tộc này thực sự rất quen thuộc.

    Thân vương và vương phi đồng thời không nói nữa. Nhìn nhau một cái, có một kẻ tâm tư thâm trầm lại xoi mói thế này bên cạnh Tống Mặc, con trai muốn lấy được bà xã, thật sự gánh nặng và đường xa.

    Chỉ là, bọn họ đều đã bỏ qua, một đám cự long bay trên trời, kỵ binh ma tộc cưỡi địa hành long, đồng thời xuất hiện trên đại lục Quang Minh, rốt cuộc có nghĩa là gì…

    Tống Mặc lúc này, không ý thức được vì mình, mà một trận hỗn loạn đã nổi lên trên đại lục Quang Minh.

    Sau khi điển lễ đăng cơ kết thúc, y tạm thời ở lại Chisa.

    Khế ước của Nelson ký với Harold coi như hoàn thiện, nhưng, Tống Mặc vẫn muốn bổ sung một vài nội dung, chẳng hạn, thầy dạy vương thất Nelson đáp ứng, cùng đầu bếp tay nghệ cao cấp.

    Nhìn nội dung mới thêm trên khế ước, Nelson không khỏi co giật khóe môi, thầy dạy hắn có thể lý giải, dù sao, cái này đã nói trước rồi, nhưng, đầu bếp?

    “Grilan thiếu đầu bếp sao?” Nelson đã ăn quen thức ăn của Grilan, ngược lại cảm thấy thức ăn trong cung đình mùi vị thật sự không ra gì.

    Tống Mặc gõ bàn, “Ta chỉ là thích tay nghề của ngự trù vương cung.”

    “Được rồi.” Chỉ là mấy đầu bếp mà thôi, Nelson không nhỏ nhen. Hắn cảm thấy, chuyện này căn bản không cần phải trịnh trọng viết vào khế ước.

    “Không thể nói như thé.” Tống Mặc lấy lại khế ước Nelson đã ký, nhìn một lượt, “Vẫn nên chính thức chút mới tốt, có thể bảo đảm lợi ích hai bên.”

    “Được rồi.” Nelson nhún vai, chỉ có khi ở riêng với Tống Mặc, hắn mới sẽ thả lỏng như thế, từ khi ngồi lên vương vị, hắn trở nên cẩn trọng ngôn hành, hắn không thể để cho người khác có cớ bắt lấy nhược điểm của mình, hắn phải trở thành quốc vương ưu tú hơn vương huynh, mới có thể hoàn toàn xóa đi điểm nhơ do hắn phản loạn giành lấy vương vị.

    Tống Mặc lý giải Nelson, bỏ đi không vui trước đó, y và Nelson coi như là bạn.

    “Ngươi không nên tự siết mình quá chặt, như vậy mệt lắm.”

    Tống Mặc hiếm khi nói như thế, Nelson hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, thở dài, nói: “Hết cách, trong cung đâu đâu cũng là tai mắt, một khi ta lộ chút sơ hở, những lão hồ ly ngửi được mùi tanh đó, sẽ lập tức nhào lên.”

    Lão hồ ly?

    Tống Mặc hứng thú sờ khóe môi, xem ra, mấy hôm nay lão Josh và lão Camer quả thật khiến Nelson rất khó chịu. Một nguyên nhân trong đó, rất có thể là do câu nói của Nelson với y, những quý tộc này cho rằng, quốc vương đem phần lớn công lao đoạt được vương vị của hắn quy cho một lãnh chủ địch quốc là không thích hợp, như vậy sẽ đẩy họ đi đâu?

    Sóng yên gió lặng vào điển lễ đăng cơ, rất nhanh sẽ bị mâu thuẫn tranh quyền đoạt lợi đánh vỡ.

    Nelson biết hiện tại vẫn chưa phải lúc động thủ, hắn phải điều quân riêng của mấy lão hồ ly đó đi trước, mới có biện pháp đối phó với từng người. Đây là Tống Mặc kiến nghị với hắn, không có quân đội, những người đó, tương đương với hổ đã bị nhổ nanh, mặc hắn vò nắn.

    “Cũng không thể quá đáng.” Tống Mặc nhắc nhở Nelson, “Dù sao, ngươi vẫn phải nhờ vào họ thống trị quốc gia.”

    “Ta biết.” Nelson gật đầu, đột nhiên mở miệng nói: “Olivia, đã tìm ngươi sao?”

    “Đúng.” Tống Mặc không cảm thấy kỳ quái vì Nelson biết chuyện công chúa Olivia từng gặp y, là chủ nhân cung đình, nếu Nelson không phát giác chuyện này, đó mới là vấn đề, “Cháu gái của ngươi, là một tiểu cô nương thú vị.”

    “Thú vị?” Nelson hỏi ngược lại một câu, lập tức vực tinh thần, người có thể khiến Tống Mặc nói thú vị, không nhiều.

    “Rất thú vị.” Tống Mặc nghĩ nghĩ, nói: “Cá nhân ta kiến nghị, tốt nhất ngươi đừng gả cô ta vào vương thất nước khác, nếu không, ngươi sẽ có phiền phức.”

    “Ngươi là nói, ta nên giữ nó lại?” Nelson siết chặt nắm tay, “Vậy không phải đúng như ý muốn của nó sao?”

    “Ngươi giết chết cha mẹ và anh trai của cô ta, quả thật nên có bồi thường cho cô ta.” Tống Mặc nghiêm sắc nói: “Giữ cô ta lại Chisa, cung cấp cuộc sống hậu đãi cho cô ta, tìm cho cô ta một người chồng anh tuấn giàu có, đây là việc ngươi nên làm.”

    “Anh tuấn, giàu có?” Nelson lẩm nhẩm lại lời Tống Mặc, ánh mắt lấp lóe, không bao hàm thế gia và quyền lực?

    “Ta không phải bắn tiếng đe dọa, cô ta là một nhóc con có dã tâm, cũng là một công chúa thân mang thù hận. Rất không may, ngươi là chú của cô ta, cũng là kẻ thù của cô ta. Cho dù có gả cô ta đi xa, chỉ cần vào vương thất, cô ta sẽ nghĩ hết mọi cách đạt được quyền lực.”

    “Vậy thì thế nào?”

    “Cô ta còn có một em trai.” Tống Mặc nói, “Ngươi gả chị đi xa, em trai, ngươi muốn làm gì? Chỉ cần công chúa Olivia nắm được quyền lực, cho dù cô ta cả đời không thể trở về Chisa, cũng sẽ trở thành hậu thuẫn cho em trai cô ta. Ngươi giết chết đại vương tử của quốc vương tiền triều rồi, gả công chúa đi xa rồi, nếu lại động thủ với tiểu vương tử, thần quân vương quốc, sẽ nhìn ngươi thế nào?” Thực tế, nếu vào ngày Nelson đoạt được vương vị, giết sạch cả nhà quốc vương, tuy sẽ bị người chỉ trích, nhưng sẽ không để lại mối họa ngầm nào, tình hình hiện tại là, công chúa Olivia tâm mang thù hận rất không an phận, cô ta và em trai của cô ta, sẽ mang tới cho Nelson phiền phức không nhỏ.

    Nelson trầm mặc.

    “Suy nghĩ cho kỹ đi.” Tống Mặc đứng lên, đi tới cạnh Nelson, vỗ vai hắn, “Khống chế nguy hiểm trong tay mình, mới là đúng đắn nhất.”

    Nelson cuối cùng gật đầu.

    Tống Mặc thở ra một hơi, y không phải vì muốn giúp Olivia mới nghĩ biện pháp thuyết phục Nelson, y chỉ là giữ lại một chọn lựa cho bản thân. Chỉ cần Nelson không nổi tâm tư khác, Olivia sẽ chỉ trở thành chứng cứ hắn thiện đãi con của tiền quốc vương. Nhưng, nếu hắn tính toán y giống như trước, Olivia và em trai của cô ta, sẽ là con bài không tồi.

    Tống Mặc không thích con người và tính cách của Olivia, nhưng, cái này không cản trở y giữ Olivia lại Chisa, để Nelson phải thương gân não.

    Đi trên hành lang vương cung Chisa, Tống Mặc hít sâu một hơi, y không thích tính toán người khác như thế, nhưng, vì bản thân, vì Grilan, y chỉ có thể làm thế.

    Lúc này, trong không khí bên cạnh đột nhiên xuất hiện xao động, ma tộc Tống Mặc từng thấy trước đó hiện ra giữa trời, “Lãnh chủ đại nhân, xin nhanh chóng rời khỏi Chisa. Rhys đại nhân đã trên đường tới đây, chúng ta bảo hộ ngài đi hội họp đại nhân.”

    Thần sắc ma tộc có hơi bất thường, Tống Mặc ngừng bước, nhìn ma tộc trước mắt, ánh mắt chậm rãi híp lại. Rốt cuộc, có chuyện gì xảy ra?

    Chương 148: Chiến đấu chấn động đại lục 1

    Ngày hôm sau, Tống Mặc cáo biệt Nelson, rời khỏi vương đô Chisa.

    Tống Mặc đột nhiên muốn đi, Nelson hơi khó hiểu, nhưng cũng không níu giữ nhiều. Hắn đã thực hành kế hoạch điều binh Tống Mặc đề nghị, không lâu sau, Chisa sẽ phát động chiến tranh với Angris. Tuy trong cung đình có rất nhiều người cho rằng Nelson vừa mới đăng cơ đã phát động chiến tranh với bên ngoài là không thông minh, nhưng những quân đội và bình dân Chisa đã cùng Angris đánh trận cả đời thì lại vô cùng ủng hộ tân quốc vương của họ. Một vài tiểu quý tộc cũng cấp thiết trông mong thông qua quân công để biểu hiện trước mặt tân quốc vương.

    Đám đại quý tộc như Josh và Camer ngửi ra được mùi vị không tầm thường trong một loạt hành động của Nelson, nhưng bọn họ không thể công khai đối kháng với Nelson, chỉ có thể trân mắt nhìn Nelson phân chia từng chút từng chút quân đội dưới tay họ, bề ngoài nói là ‘mượn binh’, thực tế, ai biết mượn rồi có trả nữa không?

    Lão Josh dứt khoát triệu hồi Nadun Josh có biểu hiện không tồi ở thành Cary về, thành Cary đã bị tân quốc vương tặng cho lãnh chủ Grilan, Nadun tiếp tục ở lại thành Cary, không có bất cứ ý nghĩa nào nữa, không bằng đưa hắn vào quân đội.

    “Năng lực của Nadun rất tốt.” Lão Josh nói với Joad, cha của Nadun rằng: “Hành động của quốc vương bệ hạ chắc con cũng thấy rồi, chúng ta không thể công khai phản đối, như vậy đồng nghĩa với đứng đối lập cùng tất cả quốc dân, nhưng cũng không thể từ bỏ quân đội trong tay mình. Để Nadun vào quân nhận chức, là chọn lựa tốt nhất trước mắt.”

    Joad không cảm thấy kinh ngạc với quyết định của lão Josh, thật ra, cho dù lão Josh không đưa ra, ông cũng sẽ nghĩ cách để Nadun rời khỏi thành Cary, trở về vương đô, nhận một chức quan nào đó trong quân đội hoặc cung đình.

    Nadun có biểu hiện rất ưu tú tại thành Cary, đủ để che phủ một vài chỗ không đạt yêu cầu. Sau khi Nelson ngồi lên vương vị, địa vị của gia tộc Josh đã hơn xưa, tranh đấu giữa Joad và hai anh em khác càng thêm kịch liệt. Mặt khác ông có lẽ không sánh bằng hai anh em kia, nhưng có một điểm mà anh em của Joad có cưỡi ngựa cũng theo không kịp, ông có một đứa con trai ưu tú, hơn nữa từng được lão Josh khen ngợi!

    Trên gương mặt già nua của lão Josh phủ đầy rãnh, đôi mắt trong suốt thì lại không hề có chút vẩn đục nào, “Chúng ta phải nhanh chóng một chút, gia tộc Camer và mấy gia tộc đi theo quốc vương bệ hạ khởi binh, hoặc nhiều hoặc ít đều có chủ ý giống ta. Quốc vương bệ hạ sẽ không để cho chúng ta đều như nguyện, nhưng cũng sẽ cho chúng ta vài phần thể diện, chỉ có hành động nhanh, mới có thể để Nadun đứng vững trong quân đội, sẽ không bị người khác thay thế.”

    “Chúng ta không tiếc sức ủng hộ quốc vương bệ hạ, nhưng bệ hạ…” Joad Josh vẫn không nhịn được, oán tránh với lão Josh vài câu, “Quốc vương bệ hạ làm thế, lẽ nào không lo lắng làm tâm thần tử rét lạnh sao?”

    “Nói cẩn thận!” Gậy trong tay lão Josh gõ mạnh xuống đất, ánh mắt như lưỡi dao bén nhìn Joad, “Lời như thế, ta không muốn nghe lần thứ hai!”

    “Cha?”

    “Con không hiểu quốc vương bệ hạ.” Lão Josh nói: “Quốc vương bệ hạ, sẽ trở thành quân chủ cường thế hơn cả anh của mình, lời của con, rất có thể chuốc họa cho gia tộc, hiểu ý ta chứ?”

    Joad Josh tuy không thông minh bằng lão Josh, nhưng cũng không phải đồ ngốc. Nhớ tới quốc vương làm sao tranh đoạt vương vị, lại làm sao đối đãi với tiền quốc vương và con của hắn, trên trán Joad liền đổ mồ hôi lạnh.

    “Cha, con sai rồi.”

    “Joad, nhớ kỹ, là kẻ thượng vị, cần phải cẩn trọng ngôn hành.”

    “Con bảo đảm, con sẽ không phạm phải sai lầm như thế nữa, cha.”

    Joad cúi đầu, trong ngữ khí mang theo buồn bực, nhưng trong mắt lại có chút vui sướng. Ông biết, lão Josh chịu nói với ông như thế, chứng minh lão đã quyết định sẽ xem ông là người kế vị mà bồi dưỡng. Câu thế này, cha ông chưa từng nói với anh em của ông.

    Cảnh tượng và cuộc đối thoại giống vậy, gần như đồng thời phát sinh tại mấy nhà đại quý tộc khác và nhà Camer, mỗi gia tộc đều không thiếu kẻ biết thời, bọn họ có thể nhìn ra ý đồ của Nelson, nhưng cũng chỉ có thể làm một chút động tác nhỏ trong phạm vi quốc vương cho phép.

    Nadun Josh không phải cá biệt, đợi khi hắn trở về vương thành, sẽ phát hiện, con cháu quý tộc cùng hắn tranh đoạt vị trí trong quân, không dưới mười người.

    Trong nhất thời, giác đấu tranh quyền đoạt lợi của các quý tộc Chisa, từ cung đình truyền tới quân đội.

    Tống Mặc không cảm thấy hứng thú với đấu đá của quý tộc Chisa trong quân đội, y sẽ cung cấp đề nghị cho Nelson, nhưng không chân chính chen tay vào. Nelson dù sao là quốc vương một nước, Tống Mặc sẽ không tự đại tới mức cho rằng bản thân có thể chỉ vẽ bất cứ chuyện nào. Là người hợp tác, y biết rõ giới hạn ở đâu.

    Cho dù là con rối, cũng có lúc không vừa lòng muốn giãy khỏi trói buộc.

    Hiện tại Tống Mặc phải làm, chính là để Nelson cho rằng hắn có năng lực quyết định chuyện của mình, dây thừng trói buộc hắn, không hề chặt như hắn vẫn nghĩ.

    Tống Mặc thành công, trong thời gian rất dài sau đó, y và Nelson đều duy trì quan hệ hợp tác tốt đẹp.

    Còn về công chúa Olivia, trước khi Tống Mặc rời khỏi vương đô Chisa, Olivia lại nghĩ cách gặp mặt y một lần. Công chúa cho rằng bản thân làm thần không biết quỷ không hay, mà không ngờ, nhất cử nhất động của cô, đều nằm trong mắt Nelson.

    Như Nelson đã nói, trong cung đâu đâu cũng là tai mắt, công chúa Olivia tuy thông minh, nhưng quá trẻ tuổi, cũng quá thiếu kinh nghiệm.

    Tống Mặc thấy Olivia thì không kinh ngạc, y biết tiểu cô nương tràn đầy dã tâm này sẽ không dễ dàng chết tâm.

    “Lãnh chủ đại nhân.” Olivia thấy Tống Mặc, tươi cười đầy mặt, giống như con chim nhẹ nhàng, gần như dán sát lên người Tống Mặc, “Ngài muốn rời khỏi Chisa sao?”

    Tống Mặc nhíu mày, “Công chúa, xin chú ý ngôn từ hành động của ngài.”

    Trên mặt Olivia vụt qua chút khó xử, lập tức ẩn đi, hơi cấp thiết hỏi: “Vậy, chuyện ta đề cập với ngài trước kia, ngài suy nghĩ thế nào rồi?”

    “Chuyện đó à.” Tống Mặc ngồi lại ghế, “Ta đã nói với Nelson rồi, hắn sẽ không gả ngươi đi xa, sẽ cho phép ngươi ở lại Chisa, sinh sống tại đây.”

    “Thật sao?” Olivia không thể khống chế được vui sướng, đi tới mấy bước, tay móc lên nút áo ngoài của Tống Mặc, “Lãnh chủ đại nhân, ta…”

    “Ngươi đừng hiểu lầm, chuyện này không đại biểu ta sẽ hợp tác với ngươi.” Tống Mặc kéo tay Olivia ra, “Tốt nhất ngươi nên đánh tan ý định trong đầu đi.”

    Olivia thấy Tống Mặc không giống đang nói đùa, cắn chặt môi, “Lẽ nào, ta không xinh đẹp sao? Ta là công chúa Chisa! Ta nguyện ý trả cho ngươi thứ mà vô số nam nhân nằm mơ cũng cầu!”

    Nghe Olivia nói vậy, Tống Mặc chỉ cảm thấy buồn cười, được rồi, y không nên cười một tiểu cô nương, nhưng, tình cảnh trước mắt, thật sự không khác gì với mấy tình tiết cẩu huyết. Y còn từng ngưỡng mộ vai chính trong phim, nhưng mà đổi lại thành mình, thì chỉ cảm thấy buồn cười.

    “Công chúa, ta vô cùng cảm tạ tình yêu của ngươi. Nhưng.” Tống Mặc cười cười, híp mắt lại, “Ta có người yêu rồi, hơn nữa, ta dự định cho hắn trở thành vợ của ta, nói thế, ngươi hiểu không?”

    “Cô ta tốt hơn ta sao?”

    “Ừm, nói thế nào nhỉ?” Tống Mặc xoa cằm, “Hắn quả thật rất xinh đẹp, thứ lỗi cho ta nói rằng, so với trái cây thanh thuần, nam nhân càng thích đào mật thành thục hơn.”

    Tống Mặc nhớ tới sự kinh diễm khi gặp Rhys lúc đầu, y không nói dối, khi ma tộc biến thành em gái, quả thật là đại mỹ nữ không thể chê bai.

    Olivia cảm thấy mình bị sỉ nhục, cô hối hận đã tìm người này. Cô nhận thức được rõ ràng, trong mắt nam nhân tóc đen trước mặt, cô không khác biệt gì với một kẻ xấu xí.

    Sao cô lại ngu xuẩn như thế? Nam nhân có thể giúp Nelson đoạt được vương vị từ tay cha cô, chỉ là cô hiện tại có thể đối phó sao?

    Nhưng, tại sao y lại giúp cô ở lại Chisa?

    “Điểm này, ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ.” Tống Mặc nhìn Olivia, nếu có thể, y cũng không muốn ăn hiếp một tiểu cô nương, nhưng hành động của cô nương này trước kia, khiến y khó chịu. Cho dù y vẫn cần cô ta trở thành một con cờ để khống chế Nelson, cũng nhất định bắt cô ta nhận rõ hoàn cảnh và địa vị của bản thân hiện tại, “Sau khi nghĩ ra, ngươi sẽ biết mình nên làm gì. Có lẽ, sẽ còn cảm tạ ta.”

    Cảm tạ?

    Olivia trợn mắt nhìn lãnh chủ tuấn tú trước mắt, đôi mắt màu đen đó, giống như vực sâu, nhìn không thấy đáy.

    Tiểu công chúa chỉ cảm thấy chợt giật mình, siết chặt tay, cầm vạt đầm lên, không nói một lời chạy khỏi phòng Tống Mặc.

    Tống Mặc biết, Olivia sẽ nghĩ ra. Đợi sau khi cô ta nghĩ ra, cô ta có lẽ sẽ không thật sự cảm tạ mình, nhưng sẽ không vì chuyện hôm nay mà xem y là kẻ địch.

    Thời gian đi đã tới rồi.

    Năm mươi kỵ sĩ Grilan hộ vệ ở bên đội xe, Tống Mặc bước lên xe ngựa, đi cùng còn có mười thầy giáo vương thất Chisa và hai ngự trù Tống Mặc từng khen. Bọn họ không tình nguyện rời khỏi vương đô tới Grilan của địch quốc, nhưng đây là mệnh lệnh của quốc vương, bọn họ không thể nghịch lại, huống hồ Tống Mặc hứa cho thù lao cũng không tồi, đủ khiến họ động tâm.

    Nelson đứng trên tường cung, do quy tắc vương thất, hắn không thể đích thân tiễn Tống Mặc, chỉ có thể đứng trên cao nhìn theo đội quân đi xa, trong đầu không ngừng lóe lên từng chút một những chuyện khi ở cùng Tống Mặc tới nay. Nam nhân này, nam nhân trong có vẻ không cường đại, hứa với hắn, sẽ cho hắn trở thành quốc vương Chisa. Mà nay, y thực hiện lời hứa, hắn đã đứng trên đỉnh cao quyền lực Chisa, giống như vương huynh của hắn, cúi nhìn đất đai Chisa…

    Đột nhiên, Nelson bước tới một bước, hai tay chống lên tường, lớn tiếng nói: “Tống Mặc Grilan! Ngươi là bằng hữu vĩnh viễn của Nelson!”

    Gió mang lời Nelson truyền vào tai Tống Mặc, Tống Mặc hạ lệnh đội xe dừng lại, đẩy cửa xe ngựa ra, bước xuống, đứng thẳng người, nhìn hướng Nelson, khoảng cách hơi xa, y chỉ có thể thấy đường nét, nhưng không nhìn rõ biểu tình của Nelson lúc này, y vòng hai tay bên miệng, cũng la lớn: “Ngươi cũng là bạn của ta vĩnh viễn, Nelson!”

    Tống Mặc hô thẳng tên của Nelson khiến các đại thần Chisa vô cùng bất mãn, chẳng qua thấy nụ cười trên mặt quốc vương bệ hạ, không ai ngu tới mức đi chỉ trích chuyện này.

    Tống Mặc và Nelson nhìn lẫn nhau, có lẽ từ nay về sau họ sẽ gặp đủ tình huống, còn có thể vì lợi ích của mình mà đứng ở phía đối lập, nhưng vào giờ phút này, bọn họ đều thật tâm muốn xem đối phương là bạn.

    Tống Mặc lại bước lên xe ngựa, đi không quay đầu lại.

    Đội xe rời khỏi vương đô Chisa, đi về hướng đông, Rhys thông qua ma tộc truyền tin nói thực tình cho Tống Mặc, hơn nữa, hắn sẽ đợi y giữa đường.

    “Ngươi nói, nguyên nhân Rhys tới đón ta, là vì cự long sẽ chặn đường ta giữa đường?”

    Tống Mặc gọi ma tộc truyền tin vào xe ngựa, đối với tin ma tộc mang tới, y bán tín bán nghi. Y và cự long vẫn còn quan hệ hợp tác thì phải? Lẽ nào, mấy con rồng bụng bự này đột nhiên thay đổi tính nết, không thèm quan tâm kim tệ nữa, mới có thể trở mặt không chút áp lực như thế.

    Ma tộc ngồi đối diện Tống Mặc, toàn thân trùm trong áo khoác, chỉ có một đôi tay hơi tái trắng lộ ra ngoài.

    “Đại nhân nói thế.” Thái độ và giọng nói của ma tộc đều rất nghiêm túc, “Vì bảo vệ ngài, ngài ấy còn dẫn theo một trăm chiến sĩ địa hành long.”

    Địa hành long?

    Tống Mặc nghe xong lời ma tộc, đột nhiên có một dự cảm vô cùng không tốt, mỗi lần khi y có dự cảm này, bên cạnh đều sẽ phát sinh chuyện lớn. Chẳng hạn, thành ngầm cực khổ tu sửa mấy lần bị hủy…

    Đội xe đi được nửa đường, Tống Mặc phát hiện, y quả thật có tiềm chất miệng quạ.

    Đội xe tới một thôn xóm bỏ hoang. Quang Minh đại lục chiến loạn nhiều năm, Chisa trải qua chiến tranh cùng Angris và phản loạn của Nelson, phế tích thôn xóm thế này đâu đâu cũng có.

    Ma tộc dẫn đầu mở cửa xe, bước xuống, giơ tay phải lên, một hàng phù văn đen thành hình giữa không, giống như có sinh mạng tụ lại, sau một tia lóe đen, một con chim màu đen, giống như chim ưng, tung cánh bay ra từ phù văn, sau khi luẩn quẩn trên đỉnh đầu ma tộc một vòng, thì bay đi xa.

    Tống Mặc bước xuống xe ngựa, nhìn con chim đen bay xa, cho dù đã nhiều lần thấy Rhys chế tạo đại bác và súng ống đạn dược, nhưng tình cảnh trước mặt, vẫn không khỏi khiến y trầm trồ.

    Khó trách Quang Minh giáo hội và những chủng tộc khác trên đại lục đều ngứa mắt ma tộc, chủng tộc cường hãn thế này, quả thật sẽ khiến người ta đỏ mắt.

    Nhưng, Rhys chế tạo đại bác tiêu hao khoáng thạch trong lãnh địa, vậy thì, làm ra con chim lớn có máu có thịt này… Tống Mặc lập tức thổi bay ý nghĩ nổi lên trong đầu, quá x quá xx rồi!

    Chim bay đi rồi, Tống Mặc hạ lệnh đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi, mấy ngày nay, đều do ma tộc dùng phương thức dò đường này. Đội xe cũng đi thuận lợi không trở ngại, Tống Mặc gần như đã sắp quên, trước mặt còn có một đám rồng bụng bự đợi cướp đường y.

    Qua một lát, ma tộc thả chim đi đột nhiên đứng lên, có chút kích động nhìn phía trước, mặt đất truyền tới một cơn chấn động, giống như có vô số tảng đá cực lớn nện liên tục lên mặt đất, mọi người trong đội xe cũng đứng lên nhìn phía trước, trong khói bụi mù mịt, trên trăm con địa hành long to lớn đáng sợ, đang nhanh chóng chạy tới. Binh sĩ ma tộc thân mặc áo giáp, đứng trên lưng địa hành long, trong tay cầm trường thương sắc bén, khí thế bén nhọn cường hãn ập tới, mấy con ngựa trong đội xe bắt đầu hí vang, ngửa đầu, dẫm đạp vó, cố gắng muốn thoát khỏi dây cương, các kỵ sĩ còn chưa tỉnh táo lại khỏi chấn động khi thấy ma quân địa hành long, vội vàng nắm dây cương lại. Địa hành long càng lúc càng gần, đám người Tống Mặc gần như có thể đếm rõ được răng nhọn trong cái miệng lóe hàn quang đó, ngựa trong đội xe không con nào không nhũn chân, khuỵu xuống đất, ngay cả các kỵ sĩ, cũng không khỏi rét lạnh.

    Đây chính là, ma quân địa hành long tung hoành rong ruổi trên đại lục, vào thời kỳ hắc ám sao?

    Lại một tiếng rống kéo dài, một con cốt long thật lớn xuất hiện trên không trung, Rhys một thân trường bào trắng đứng trên đỉnh đầu cốt long, gió thổi mái tóc dài màu nâu, đôi mắt màu xanh lam, không chớp nhìn chăm chăm Tống Mặc đang ngửa đầu nhìn hắn, đôi môi đỏ cong lên hoàn mỹ, nhưng lại hiện rõ độ cong tinh nghịch. Không đợi cốt long chạm đất, hắn trực tiếp nhảy xuống, trường bào trắng bay phần phật trong gió, giống như đôi cánh đang vỗ.

    Tống Mặc nhìn mỹ nhân từ trời rơi xuống, hoảng hốt trong một thoáng, tiếp theo, được ôm vào vòng tay quen thuộc.

    “Thân ái.” Rhys ôm chặt Tống Mặc, nhẹ hôn lên môi y, “Ta rất nhớ ngươi.”

    Cốt long vẫn bay trên không, các ma quân điều khiển địa hành long tới gần, trên trăm con địa hành long đồng thời cúi đầu, răng nanh sắc bén đâm xuống đất theo động tác cúi đầu, không biết tại sao, vốn nên là cảnh tượng uy nghiêm trang trọng, nhưng trong mắt Tống Mặc, lại có hơi buồn cười.

    Thực tế là, dáng vẻ địa hành long cắm răng nanh vào đất, rồi lại nhổ lên, hoàn toàn xua tan ấn tượng đáng sợ ban đầu của chúng. Cứ cảm thấy, mấy con to xác này, còn đáng yêu hơn rồng bụng bự nhiều.

    Rhys ôm Tống Mặc, không để ý Tống Mặc kêu lên giật mình, trực tiếp mang y lên cốt long, tốc độ xe ngựa quá chậm, hắn phải nhanh chóng mang Tống Mặc về.

    Lần đầu tiên Tống Mặc đứng trên chỗ cao như thế nhìn xuống đất, y không thể không thấy mừng vì mình không có chứng sợ độ cao. Nhìn mọi người và xe ngựa càng lúc càng nhỏ dưới chân, cảm thụ gió thổi qua mặt, một đôi tay ôm lấy y, Tống Mặc thừa nhận, cảm giác này, coi như không tồi.

    Rhys giơ tay phải lên, “Xuất phát!”

    Các địa hành long ầm ầm kêu lên quái dị, quay đầu chạy ngược về. Kỵ sĩ và ma tộc bị rớt lại quay mặt nhìn nhau, tiếp theo nhanh chóng thu xếp xe ngựa, đồ dư thừa đều bỏ lại hết, chỉ để nhanh chóng đuổi kịp đội ngũ phía trước.

    Một điều đáng nhắc tới là, mấy thầy giáo vương thất và đầu bếp Tống Mặc dẫn từ Chisa về cũng xém chút bị dán mác đồ dư thừa, trực tiếp bỏ lại. Vẫn là bọn họ phát huy tinh thần kiên cường bất khuất, sống chết níu chặt cửa xe ngựa, mới được giữ lại.

    Rhys hành động không thể nói là không nhanh, nhưng chợt có mấy tiếng rồng gầm cao lớn kéo dài, nên tới, vẫn phải tới.

    Hắc Viêm không duy trì hình rồng, mà mặc trường bào màu đen, đứng trên đỉnh đầu một cự long. Tay cầm trường kiếm, lạnh lùng đợi đám người Rhys tới.

    Dưới chân hắn là một cự long đực thân hình to lớn, tuy cự long biểu hiện ra đủ loại không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn không hất Hắc Viêm xuống khỏi đầu mình.

    Các rồng cái đối với ấu long có lòng bao dung cực lớn, cho dù yêu cầu của Hắc Viêm có quá đáng, bọn họ vẫn cố gắng thỏa mãn hắn. Còn về con cự long làm vật cưỡi cho hắn sử dụng… không sao, cứ coi như lĩnh hội lạc thú làm cha trước đi, có con cự long đực nào mà không chở con của mình đâu chứ?

    Đây là vinh quang!

    Khi cự long chở Hắc Viêm, bay qua một vài thôn trang và thành phố, vô số người bị cảnh tượng trên không chấn động, ngây ra, sau đó kêu vang, “Kỵ sĩ rồng!”

    Quang Minh giáo hội lại bị kinh động lần nữa, bọn họ nhận được tin tức, lập tức phái người tới xác minh. Đáng chết, không phải nói quốc vương Obi là cự long sao? Sao lại biến thành kỵ sĩ rồng?!

    Tin tức kỵ sĩ rồng nếu là thật, vậy chuỗi kế hoạch hắt nước bẩn lên người quốc vương Obi Hắc Viêm trước đó, đều phí trắng rồi sao.

    Nhưng giáo hội không ngờ, khi bọn họ đuổi tới, không phải chỉ thấy kỵ sĩ rồng, mà còn có địa hành long!

    Cự long và ma tộc?

    Người giáo hội trốn đằng xa trợn to mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc, cho dù bọn họ cả ngày bôi nhọ ma tộc, cũng không nói tốt cự long, nhưng bọn họ rõ hơn ai hết, ma tộc và cự long cường hãn đáng sợ thế nào!

    Tình cảnh trước mắt, giống như trở về thời đại hắc ám mấy ngàn năm trước, lúc đó, chủng tộc cường đại mới là kẻ thống trị trên đại lục Quang Minh!

    Tống Mặc đứng trên đỉnh đầu cốt long, nhìn một đám rồng bụng bự trước mặt, lại ngó một đám địa hành long bên dưới, trong đầu đột nhiên lóe qua ý nghĩ không phù hợp, không gì khác, chính là: đây là thời đại tiền sử với cuộc chiến của Godzilla a…

    Chương 149: Chiến đấu chấn động đại lục 2

    Cự long mở rộng hai cánh, tiếng rồng gầm kéo dài chấn điếc lỗ tai, gai xương sau đầu địa hành long dựng thẳng lên, răng nanh lóe hàn quang, trong tiếng gào thét, khiến người rét lạnh.

    Ma tộc và cự long, bá chủ bầu trời và mặt đất, vào thời đại hắc ám, là chủng tộc cường hãn nhất thống trị đại lục Quang Minh.

    Rhys và Hắc Viêm mỗi bên đứng trên đỉnh đầu cốt long và cự long, vương giả uy nghiêm và ma tộc ngạo nghễ, gió thổi trường bào và tóc dài của họ, trường kiếm và hắc cung trong tay, cứ như giây tiếp theo sẽ đoạt đi tính mạng kẻ địch.

    Cự long bay trên trời, mở to miệng, phả ra long khí nóng bức, dường như muốn thiêu hủy tất cả trong thế gian, địa hành long ngẩng cao đầu, trong tiếng kêu quái dị, ma tộc đứng trên lưng nó triển khai phù văn đen, ngăn cách long khí đáng sợ ở bên ngoài.

    Đây là cuộc chiến của kẻ mạnh.

    Vào thời khắc khẩn trương gió cát tung bay, sát khí lan tràn, trời đất như đều tiêu điều, một âm thanh không hợp cảnh vang lên, “Rhys, thân ái, có thể để ta xuống trước không.”

    Rhys và Hắc Viêm đồng thời nhìn sang Tống Mặc vừa nói.

    Do Rhys bận gác tên lên cung, Tống Mặc chỉ có thể ôm eo hắn, mới có thể duy trì tư thế đứng thẳng. Cho dù xung quanh Rhys có giăng phù văn, cũng nói với y, căn bản không cần lo lắng sẽ rớt xuống khỏi cốt long, nhưng Tống Mặc vẫn không dám mạo hiểm.

    Đùa à, y không phải là phi nhân loại có thể bay trên trời, từ độ cao này mà rơi tự do, khẳng định không chết cũng tàn. Y vẫn còn nhân sinh tốt đẹp, không muốn lại đi gặp thượng đế như thế. Huống hồ, y thấy người Grilan đi theo sau đội ngũ địa hành long, trong tay họ có vũ khí phòng thân, y phải hội họp với họ. Y quả thật thích Rhys, nhưng khi chuyện liên quan sống chết, Tống Mặc vẫn muốn tin tưởng mình hơn.

    “Thân ái, mau để ta xuống, các ngươi mới có thể đánh thoải mái hơn một chút, không phải sao?” Tống Mặc thấy Rhys nhìn mình, nói tiếp: “Đánh nhau còn mang theo phiền toái như ta, không hợp đâu, sẽ bó tay bó chân.”

    “Thân ái,” Rhys thở dài, hắn rất hiểu Tống Mặc, “Ngươi không tin ta.”

    “Nào có a.” Tống Mặc cười gượng hai tiếng, “Ta tin ngươi, thật mà, thật hơn cả trân châu.”

    “Vậy ngươi còn muốn xuống không?”

    “Ta là vì tốt cho ngươi.” Tống Mặc bày vẻ ta thật sự là vì tốt cho ngươi, “Ngươi nhìn đối diện đi, người ta cưỡi là rồng thật, dưới chân ngươi chỉ là một bộ khung xương thôi, vốn đã ở thế yếu, lại thêm kẻ vướng tay vướng chân như ta, cho dù muốn vung tay thoải mái, chỉ sợ cũng…”

    Tống Mặc nói chưa xong, đã bị Rhys ngắt lời, “Ngươi vẫn không tin ta, thân ái, ta rất thương tâm.”

    Cốt long dưới chân tựa hồ cũng cảm thấy tức giận vì câu nói của Tống Mặc, nó vung mạnh đôi cánh to lớn của mình, tiếng rồng gầm không dứt bên tai, tựa hồ đang nói: “Ông cho dù chỉ là một bộ khung xương, cũng là tổ tông của hai thằng nhóc đối diện! Ta vẫn có thể đánh cho họ tìm răng đầy đất!”

    Tống Mặc tức tới nghiến răng.

    Ngược lại Hắc Viêm thấy tình trạng đối diện, mở miệng nói: “Rhys Myers, ngươi đang sợ ta sao?”

    “Cái gì?” Rhys nghe Hắc Viêm nói, nhướng một bên mày, “Ngươi đang đùa sao?”

    “Vậy thì,” Hắc Viêm giơ trường kiếm trong tay lên, mũi kiếm chỉ vào Rhys, “Để y xuống! Ta không muốn tổn thương y, đừng để ta cho rằng ngươi là một tên nhược phu ngu xuẩn!”

    Nghe Hắc Viêm nói thế, sắc mặt Rhys lập tức trở nên xanh mét, hắn chỉ muốn để thân ái có thể thấy được tư thế anh hùng đánh ngã rồng mập của hắn ở cự ly gần! Vậy mà lại bị tên đáng ghét đó xuyên tạc thành thế này? Ma tộc có sức mạnh thân vương, không thể bảo vệ một nhân loại hay sao?

    Đôi mắt màu xanh lam của Rhys nhiễm lên mạt đỏ, ngọn lửa màu đỏ cháy bùng trong đôi mắt hắn.

    Không đợi Rhys nói, Tống Mặc đã mở miệng trước, “Cái này, quốc vương bệ hạ.” Tống Mặc từng thấy hình dáng cự long của Hắc Viêm, suy nghĩ đắn đo, vẫn quyết định gọi hắn là quốc vương, “Ngươi nói vậy không đúng.”

    Rhys và Hắc Viêm lại lần nữa nhìn y, bị hai mỹ nhân nhìn không chớp mắt, Tống Mặc lập tức cảm thấy áp lực như núi. Nhưng vẫn chống đỡ áp lực mở miệng, đây không phải là Grilan, một khi lời của Hắc Viêm truyền ra ngoài, nói người yêu của Tống Mặc Grilan là kẻ nhược phu tham sống sợ chết, dùng y làm đệm thịt, y còn mặt mũi gặp người sao?

    “Rhys không phải người như thế.” Tống Mặc ưỡn thẳng lưng, trong đôi mắt đen vụt qua tia sáng kiên nghị, “Hắn là người thế nào, ta rõ hơn ngươi. Có lẽ hắn gian xảo, bỉ ổi, hành sự xảo quyệt, nhưng, tuyệt đối sẽ không đối xử với ta như ngươi nói.”

    Lời của Tống Mặc khiến hai phi nhân loại đồng thời trầm mặc. Đôi mắt màu vàng của Hắc Viêm nhìn chằm chằm Tống Mặc, tay cầm trường kiếm siết tới mức cán kiếm muốn nứt.

    Rhys hơi bất đắc dĩ, hắn nên vui mừng vì thân ái tin tưởng hắn, hay là khổ não vì hình tượng của mình trong lòng Tống Mặc lại là như thế? Gian xảo, bỉ ổi, hành sự xảo quyệt… được rồi, phần lớn ma tộc trên cơ bản đều là thế, nhưng, bị Tống Mặc nói thế, hắn, còn có ưu điểm sao?

    “Cho nên.” Tống Mặc bắt đầu tổng kết từ ngữ, “Ta tin tưởng hắn! Ta không xuống nữa!”

    Nói xong, Tống Mặc làm một hành động ngoài dự liệu, y trực tiếp leo lên lưng Rhys, hai tay ôm cổ Rhys, hai chân vòng chặt qua eo Rhys, vung nắm đấm, “Đánh chết ông cũng không xuống nữa! Thân ái, lao lên!”

    Rhys: “…”

    Hắc Viêm: “…”

    Cự long và địa hành long đang đấu nhau: “…”

    Tay cầm cung của Rhys run rẩy, hắn hối hận rồi, hắn căn bản không nên muốn triển khai tư thế anh dũng gì đó, sao hắn lại quên tính cách của Tống Mặc? Ban đầu hắn nên để Tống Mặc xuống đi! Chống tay lên trán, thân vương tương lai hối hận không thôi.

    Hắc Viêm nhìn Rhys và Tống Mặc trên lưng Rhys, mặt âm trầm bất định, một con rồng cái bay tới cạnh Hắc Viêm, mở miệng hỏi: “Bảo bối, ngươi xác định, muốn cướp nhân loại này về sao? Sao ta cảm thấy, tính cách của y có hơi bất thường?”

    Bị cự long nghi vấn tính cách, có thể thấy, Tống Mặc Tống đại lãnh chủ, kỳ lạ cỡ nào.

    Đôi mắt vàng của Hắc Viêm híp lại, mặt cố chấp trong tính cách triển lộ kiên quyết, “Ta muốn y!”

    Rồng cái và cự long đực đang chở Hắc Viêm cùng nhìn nhau một cái, vô thanh thở dài, quả nhiên, con nít luôn tùy tính. Nhưng không sao, muốn, thì cứ cướp là được.

    Cuộc đấu của Hắc Viêm và Rhys, các cự long sẽ không chen vào, muốn cướp người trong lòng mình, Hắc Viêm phải tự động thủ.

    Còn về địa hành long và ma tộc trên mặt đất, các cự long quyết sẽ không nhân nhượng!

    Dám khiêu chiến cự long, cho dù là ma tộc, cũng phải trả giá! Các cự long cực kỳ vô lý, hoàn toàn đã quên, căn bản không phải là ma quân chủ động khiêu chiến họ, mà là họ muốn cướp người yêu của người ta về nhà làm bà xã, chuyện thế này, là nam nhân đều không thể nhịn!

    Hắc Viêm và Rhys vẫn đối kháng, cự long trên trời đã lao tới tấn công ma quân dưới đất, cự long há to miệng, phả ra long khí, địa hành long cất bốn chân thô tráng, chạy trên mặt đất, gai xương sắc bén như kiếm trên thân được bắn ra, nhắm vào cự long, đồng thời, phát ra từng tiếng kêu quái dị, giống như đang gào thét: “Có ngon ngươi xuống đây!”

    Cự long biết địa hành long không dễ đối phó, lại thêm ma tộc trên lưng chúng, nếu sơ ý, bản thân rất có thể sẽ lật thuyền trong mương.

    Tránh khỏi gai xương của địa hành long, các cự long dựa vào thân hình cường hãn, lao tới tấn công ma quân, bọn họ muốn giải quyết ma tộc có thể bảo vệ chỗ yếu hại trên lưng địa hành long trước, rồi mới phân thây xẻ thịt cái đám dám lấy gai xương tấn công họ!

    Gai xương trên người địa hành long sau khi bắn ra, có thể tự động sinh trưởng, gặp cự long là liền nhào tới, trong tiếng kêu quái dị phấn đấu tấn công cự long.

    Tông đầu ngươi!

    Lực chiến đấu của địa hành long vô cùng đáng sợ, nhưng bọn chúng cũng có một nhược điểm chí mạng, một khi bắt đầu chiến đấu, thì sẽ mất đi lý trí, bất kể tất cả, chỉ muốn giết chết đối phương. Như thế, luôn luôn sẽ bại lộ nhược điểm chí mạng nhất trên cơ thể trong lúc tấn công, vì thế, có thể bảo vệ khống chế chúng, chỉ có ma tộc.

    Trừ ma tộc, không có bất cứ chủng tộc nào có thể đứng trên lưng nó, cho dù là tinh linh cũng không được.

    Đương nhiên, tinh linh cũng sẽ không cưỡi địa hành long, quá không phù hợp với thẩm mỹ quan của họ. Bọn họ thích thú một sừng hơn, còn là thú một sừng toàn thân trắng tuyết, thú một sừng đen như Osafei mà Hắc Viêm cưỡi, trừ khi thẩm mỹ quan đột biến, nếu không tinh linh hoàn toàn không hứng thú.

    Cuộc chiến của cự long và địa hành long bắt đầu, đoàn người Grilan đứng không xa cũng làm theo lúc thao luyện bình thường, nhanh chóng bày trận hình phòng vệ. Súng trường tùy thân và ba khẩu pháo cối được kéo ra khỏi xe ngựa, thầy dạy vương thất và hai đầu bếp mang từ Chisa theo trốn ở phía cuối run run rẩy rẩy, bọn họ hối hận rồi, sớm biết sẽ gặp chuyện này, còn không bằng nửa đường bị xem là vật phẩm dư thừa mà ném bỏ…

    Đột nhiên, dưới đất truyền tới chấn động, người Grilan đều nhìn xuống chân. Tại nơi bọn họ vừa mới đứng, nổi lên một đụn đất, đụn đất càng lúc càng lớn, một địa tinh, phá đất chui ra.

    Địa tinh quẫy đầu cho rớt bụi bặm trên đầu và vai, nhìn rõ người xung quanh mình, bên tai nghe tiếng gào thét của cự long và địa hành long, lớn tiếng kêu: “Chính là nơi này!”

    Nói xong, lại chui vào.

    Xung quanh liên tiếp nổi lên mấy đụn đất như vừa rồi, năm sáu địa tinh đồng thời chui ra khỏi đất, sau đó lập tức mở rộng, kéo dài cái động đã đào ra, khi hang động mở rộng xong, một ống pháo lóe hàn quang được đẩy ra…

    Harold và Touro đi ra từ một hang động khác, vỗ bụi đất trên người, đi tới chỗ các kỵ sĩ mở miệng nói: “Lãnh chủ đại nhân đâu?”

    Kỵ sĩ dẫn đội nửa ngày không phản ứng lại được rốt cuộc là có chuyện gì, cho tới khi Harold lại hỏi hắn lần nữa, hắn mới vô thức chỉ cốt long trên trời.

    Harold nhíu mày, tiếp theo thấy con cốt long cũng coi như quen thuộc quay đầu bay về phía mình, ma tộc tóc nâu đứng trên cốt long, lãnh chủ đại nhân của họ, trên lưng ma tộc…

    Harold biết mình không nên kinh ngạc, sóng to gió lớn cũng đã trải qua rồi, tình cảnh trước mắt, thực sự không tính là gì. Nhưng, thấy tư thế đó của lãnh chủ đại nhân, hắn thực sự cảm thấy có hơi đó đó, dâng lên xúc động muốn chui lại xuống đất.

    Rhys đưa Tống Mặc xuống mặt đất, kéo y khỏi lưng, không nhìn tới mấy người Grilan trợn mắt nghẹn họng xung quanh, nói với Tống Mặc: “Vừa rồi là ta không đúng, ngươi ở lại đây đi. Đợi ta đánh chết con rồng mập đó rồi, sẽ dẫn ngươi về nhà.”

    Tống Mặc xoa mũi, hắt xì một cái, nhiệt độ trên không và mặt đất cách biệt quá lớn, những phi nhân loại này không cảm giác, nhưng y thì cảm thấy không thoải mái.

    Thấy Rhys nói xong quay người định đi, y vội kéo áo Rhys lại, nâng cằm hắn lên, hôn lên môi hắn, trong ánh mắt kinh ngạc của Rhys, hung ác nói: “Nếu dám thua, ta sẽ cho ngươi biết tay! Hiểu chưa?”

    Rhys cười, thoáng chốc, dường như trăm hoa cùng nở, vẻ đẹp rực rỡ, khiến người không dám nhìn thẳng.

    Hắn hôn trán Tống Mặc, mang theo thành kính như kẻ sùng đạo, “Thân ái, ta xin thề với ngươi.”

    Cốt long bay lại lên không, Tống Mặc đứng thẳng người dạy, siết chặt nắm tay, nếu có thể, y thật muốn tự thu thập đám rồng bụng bự đó, đám rồng bụng bự này, chiếm ích lợi của y, vậy mà còn dám đánh chủ ý với y, thiếu đánh!

    Đáng tiếc trong tay không có đại bác, nếu không, nã x hắn!

    Harold và Touro bước tới, “Lãnh chủ đại nhân, xin ngài thứ lỗi chúng tôi tới muộn.”

    Tống Mặc quay đầu nhìn hai người và pháo cối sau lưng họ một cái, lắc đầu, “Không sao. Có mang thuốc gây mê tới không?”

    “Có, chỉ là số lượng không nhiều.”

    “Có bao nhiêu?”

    “Đều ở đây.”

    Harold chỉ hai rương được địa tinh mang ra khỏi động, một rương là đạn pháo, một rương là đạn, Tống Mặc bước qua, nhìn ký hiệu quen thuộc trên rương, khóe miệng cong lên, đủ rồi.

    Trên không trung, sau mấy mũi tên, Rhys từ bỏ trường cung, tay cầm trường kiếm đen, chiến đấu với Hắc Viêm. Cốt long và cự long dưới chân họ cũng chiến đấu, long khí phả ra, cùng móng vuốt sắc nhọn, liên tục tấn công đối phương.

    Nếu để Tống Mặc nhận xét, thì cuộc chiến của hai vật khổng lồ này, quả thật chính là cãi nhau đánh nhau phiên bản đời sống. Trước tiên là phun nước miếng, hỏi han tổ tông mười tám đời đối phương, tiếp theo là vung vuốt cào, cào tới khi ngươi sống không thể tự lo!

    Có lẽ đều cố kỵ người đứng trên đầu mình, cốt long và cự long đều không sử dụng phương thức chiến đấu sở trường nhất của cự long, dùng thân thể to lớn tông vào đối phương, cho dù là thế, cũng đủ khiến mấy người Chisa chưa thấy sự đời trợn mắt nghẹn họng.

    Tống Mặc tập trung pháo trong quân và pháo Harold mang tới lại với nhau, đếm số lượng đạn pháo có thể dùng, đạn pháo bình thường không có tác dụng với mấy kẻ này, chỉ có đạn gây mê mới có thể bắn ngã họ, nhưng y cũng phải cẩn thận, nơi này không phải Grilan, ai biết giữa đường có xuất hiện vấn đề gì không.

    Tống Mặc an bài vị trí pháo xong, nhìn Rhys và Hắc Viêm trên không, buộc phải thừa nhận, bọn họ đều là kẻ mạnh, bình tâm nhận xét, bất luận là ai, đều phải gọi là thiên chi kiều tử.

    Đáng tiếc, lòng người luôn thiên vị, trừ Rhys, Tống Mặc không cảm thấy hứng thú với thiên chi kiều tử khác, huống hồ là thiên chi kiều tử không có ý tốt với mình.

    Lúc này, một địa tinh đi tới cạnh Tống Mặc, kéo vạt áo Tống Mặc, “Lãnh chủ đại nhân.”

    “Sao vậy?”

    “Chỗ đó.” Địa tinh chỉ một tảng đá, “Có vài kẻ đáng nghi ẩn trốn.”

    Địa tinh có độ cảm ứng với uy hiếp cực mạnh, nếu không phải vậy, bọn họ sớm đã bị những kẻ ghét mình đuổi tận giết tuyệt.

    Tống Mặc nhìn hướng tảng đá, nhíu mày, gọi mười mấy kỵ sĩ tới, cùng địa tinh đi bọc sườn. Sau khi mấy kẻ đó bị dẫn tới, Tống Mặc vui vẻ.

    Những kẻ này toàn bộ mặt trường bào màu trắng của giáo hội bên dưới áo khoác xám. Vừa nhìn đã biết giá không thấp, trong giáo hội, địa vị khẳng định không thấp, ít nhất cũng là cấp bậc của Harold trước kia.

    Quả nhiên, đợi khi Harold nhìn thấy những người này, liền nói với Tống Mặc: “Người này là chủ giáo, hai người kia, là chủ giáo kiến tập.”

    Mắt Tống Mặc sáng lên, không ngờ, vây xem đánh nhau, lại có thể bắt được mấy con cá lớn này.

    Không quản tới cự long và ma tộc đánh chết đánh sống nữa, Tống Mặc xoa tay, khom người xuống, cười híp mắt nhìn ba nhân sĩ giáo hội bị ấn ngã dưới đất, nói: “Ồ, gặp các vị, ta thật sự rất cao hứng. Ba vị muốn chết thế nào? Nói đi, ta bảo đảm thỏa mãn các ngươi.”

    Nghe Tống Mặc nói thế, sau lưng ba nhân sĩ giáo hội đồng thời phát lạnh, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một vùng đấu khí ma pháp màu đen đúng lúc bùng nổ trên không sau lưng Tống Mặc, tô điểm cho gương mặt Tống Mặc lúc ẩn lúc hiện, còn đáng sợ hơn cả ác ma…

    Ba người lập tức ngẩn ra, sao không ai cho họ biết, trốn sau tảng đá quan sát cũng có nguy hiểm tính mạng…

    Chương 150: Chiến đấu chấn động đại lục 3

    So với Harold và tu sĩ thủ hạ của hắn, ba vị chủ giáo đại nhân trước mắt, lực chiến đấu và năng lực kháng cự nghiêm hình bức cung chỉ là bã. Tống Mặc không biết giáo hội rốt cuộc bồi dưỡng tu sĩ và kỵ sĩ thế nào, cũng không biết khảo hạch thăng cấp kiểu gì, nếu y là đại chủ giáo, ba vị này, ngay cả áo bào của chủ giáo kiến tập cũng không sờ tới được.

    “Lẽ nào, giáo hội thăng chức cũng phải dựa vào quan hệ bám váy?”

    Tống Mặc nhìn ba chủ giáo trước mặt đang như ống trút đậu, chỉ thiếu điều nói luôn cả màu quần trong của đại chủ giáo là gì, vẻ mặt hoài nghi không hiểu.

    “Harold, rốt cuộc Quang Minh giáo hội là tổ chức thế nào?” Lẽ nào, đám người Harold ban đầu vì quá mức ưu tú, nên bị bài xích, nội tâm bất bình, mới sản sinh tâm lý phản nghịch, lại cướp em gái tìm kích thích, cuối cùng dẫn tới bọn họ bước trên con đường quyết tuyệt với giáo hội, gia nhập vào vòng tay nhân dân Grilan quảng đại?

    “Nội bộ giáo hội, hoàn toàn là sự độc đoán của sáu đại chủ giáo.” Harold khinh thường nhìn ba đồng liêu ngày xưa nằm bệt dưới đất run như cầy sấy, nếu hắn không nhớ lầm, một chủ giáo kiến tập trong đó, vào thời kỳ tu sĩ, từng cùng hắn làm việc trong một phân giáo đình. Hắn đi đã lâu như thế, vậy mà vẫn chỉ ở vị trí chủ giáo kiến tập, hắn không biết nên đồng tình tên này, hay là cảm thán giáo hội hiếm khi có một lần trong sạch chính trực.

    “Như vậy à, vậy thì, giáo hội có nguyện ý bỏ tiền chuộc vì họ không?”

    “Nếu là kỵ sĩ giáo hội, có lẽ chủ giáo chiến đấu và đại chủ giáo còn suy nghĩ, nhưng họ thì, với sức trói gà không chặt, chỉ có thể dùng đầu và miệng lưỡi, đại chủ giáo sẽ không lãng phí tiền. Chỉ cần đề bạc một hai người trong tu sĩ thuộc hạ là có thể bù vào khoảng trống của họ ngay.”

    Tống Mặc à một tiếng, tỏ ý đã hiểu.

    Cũng có nghĩa là, loại người có lực chiến đấu là bã, năng lực phản ứng cũng là bã, năng lực thừa nhận tâm lý và năng lực chống khảo vấn cũng toàn là bã, trong mắt đại chủ giáo, trên cơ bản không có gì khác biệt với pháo hôi, cho dù thân ở vị trí chủ giáo cũng vậy.

    “Có thể nói thế.” Harold cười lạnh một tiếng, “Quang Minh giáo hội phổ ái thế nhân, đại chủ giáo là sứ giả của thần Quang Minh tại nhân gian, rất châm biếm, đúng không?”

    Tống Mặc biết Harold vẫn luôn tồn tại oán niệm với giáo hội, hiện tại xem ra, oán niệm này đã thăng cấp lên thành khinh thường. Nếu trước kia Quang Minh giáo hội ở trong mắt đám người Harold còn coi như là đối thủ, hiện tại, tính ta bọn họ đã khinh thường không thèm ngó tới đối thủ thế này rồi.

    Nói ra thì, lực lượng vũ trang mạnh nhất của giáo hội, đoàn kỵ sĩ giáo hội, hai lần bị Tống Mặc diệt đoàn, chủ giáo chiến đấu và tập đoàn tu sĩ mạnh nhất giáo hội, đang bị lừa đảo dưới tay Tống Mặc, thông qua hợp tác với Hắc Viêm, Tống Mặc lừa được mấy trăm tới trên triệu kim tệ của giáo hội, hình như, y đã là thành tử địch của giáo hội rồi?

    Tống Mặc xoa cằm, nhìn ba chủ giáo đã khai hết kế hoạch và mưu tính của giáo hội, nếu giáo hội sẽ không vì họ trả tiền chuộc, vậy y sẽ nghĩ cách bắt vài kẻ giáo hội nguyện ý trả tiền chuộc. Chuyện ‘đào đất’ hơn một ngàn bảy trăm năm khiến tổ tông Grilan và nhân dân quảng đại Grilan vô cùng đau đớn, khiến Grilan nghèo khó hơn cả ngàn năm, hại y vừa mới xuyên qua, đã phải ăn bánh mì đen cả mấy tháng liền, cũng nên để giáo hội chảy máu một lần.

    Tống Mặc biểu thị kỵ sĩ dời chân đang dậm trên người một chủ giáo ra, cúi người, hai tay chống lên đầu gối, cười ha ha nhìn hắn, không nói gì.

    Chủ giáo bị Tống Mặc nhìn mà lòng phát lạnh, vội nói: “Các hạ, nên nói ta đều đã nói rồi, ta dùng danh nghĩa thần phát thệ, không che giấu bất cứ điều gì.”

    “Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ngươi sao?” Nụ cười của Tống Mặc vẫn không thay đổi, nhưng lời nói ra lại khiến chủ giáo và hai người khác thấy lạnh sống lưng, “Nếu ngươi còn không nói thật, ta sẽ ném ngươi vào trong chiến trường, có thấy không?”

    Tống Mặc dùng ngón cái chỉ sau lưng, một con địa hình long đúng lúc tông vào một con cự long, thân hình to lớn của cự long không để cho địa hành long chiếm bất cứ tiện nghi nào, nhưng cũng không thể tông ngã địa hành long. Gai xương sau đầu địa hành long không đâm lủng da dày của cự long, nhưng cũng khiến cự long không dễ chịu gì.

    Hai con to xác khổng lồ va mạnh vào nhau, giống như đại lực sĩ đang đấu vật, không hề nhân nhượng. Ma tộc trên lưng địa hành long không ngừng thao túng phù văn trong tay, vung trường thương, nhân khoảng cách đâm cho cự long một cái, trường thương gãy ngang, liền trực tiếp dùng xẻng công binh, thề phải xẻo một miếng thịt của kẻ địch!

    Xẻng công binh chém sắt như bùn, trên móng vuốt cự long bị cắt mất hai phiến vảy, lộ ra một phần thịt nhỏ bên dưới. Cự long vô cùng tức giận, ma tộc đáng chết, dám dùng một thứ như cái xẻng, làm vảy của hắn bị thương!

    Cự long bạo nộ ngẩng đầu lên, gầm lên một tiếng, long khí nóng bức như nham thạch phun vào địa hành long và ma tộc đối chiến với hắn, ông thiêu chết ngươi!

    Trên không trung, cuộc chiến của Rhys và Hắc Viêm đã tiến vào hồi gay cấn, không ai có thể nhìn rõ động tác của hai người hiện tại, thân ảnh hai người nhanh như chớp điện, cứ như hai đường sáng do sức mạnh ngưng kết, không ngừng va vào nhau, chỉ có tiếng kim loại va nhau vang lên, diễn thuyết trận chiến của hai người kịch liệt thế nào.

    Tống Mặc dùng roi ngựa ‘mượn’ của kỵ sĩ nâng cằm chủ giáo lên, “Có hứng thú không, đến cự ly gần chiến trường quan sát một chút? Trốn ở sau tảng đá vây coi, không kích thích bằng quan sát cự ly gần.”

    Ba chủ giáo bị Tống Mặc dọa giật nảy, chủ giáo gần Tống Mặc nhất đã tái mặt, nếu có thể, hắn thật sự muốn đảo mắt trắng lập tức ngất xỉu. Nhưng hắn không dám, hắn lo vạn nhất mình ngất rồi, lãnh chủ vô huyết vô lệ, lòng đạ đen tối trước mắt, sẽ lập tức ném hắn vào trong chiến trường, cho những con vật to lớn kia dẫm bẹp.

    “Các hạ, lãnh chủ các hạ!” Chủ giáo khóc lớn như muốn sụp đổ, “Ta nói toàn là thật, xin ngài nhất định phải tin tưởng ta!”

    Giọng chủ giáo đã biến điệu, Tống Mặc hoài nghi, nếu còn bức nữa, chỉ sợ hắn sẽ phun máu trước mặt y. Y vẫn có lòng từ bi, không nhẫn tâm bức chết người ta. Đó không phải tác phong của Tống đại lãnh chủ, cũng không phải mục đích của y. Ba con cá trước mặt vẫn còn có ích, vì câu con cá lớn hơn, để giáo hội chảy máu, bọn họ đều phải còn sống.

    “Được rồi, ta tin ngươi.”

    Tống Mặc thu roi ngựa lại, thẳng người lên, ý bảo kỵ sĩ Grilan dìu chủ giáo đại nhân dậy, dựa vào hai cái chân mềm như cọng bún của hắn hiện tại, đứng cũng là một vấn đề.

    “Lãnh chủ các hạ…”

    “Lời cảm tạ tạm không cần nói.” Tống Mặc lấy một cái hộp nhỏ dẹp trong túi áo ra. Mở nắp hộp, nói với chủ giáo vừa rồi xém chút bị dọa hồn bay phách lạc, “Mở miệng.”

    Chủ giáo nhất thời không kịp phản ứng, kỵ sĩ đang dìu hắn trực tiếp thực hiện, banh cằm hắn ra, một viên thuốc nhỏ màu trắng được đưa vào miệng hắn, lập tức, một mùi vị đắng chát lan tràn trong miệng, Tống Mặc hảo tâm cầm bình nước tùy thân lên, cho hắn uống vài hớp, giúp viên thuốc trong miệng dễ nuốt hơn.

    “Rất đắng?”

    Chủ giáo vội gật đầu, Tống Mặc nhếch môi, “Đắng là đúng rồi.”

    Giề?

    “Đây là thuốc độc, có thể không đắng sao?”

    Thuốc độc?!

    Phản ứng đầu tiên của chủ giáo là thò tay muốn móc cổ họng mình, muốn phun thuốc đã nuốt đó ra, Tống Mặc giao bình nước cho địa tinh bên cạnh, ôm tay mát mẻ nói: “Đã nuốt xuống rồi, ngươi không thể nhổ ra được.”

    “Lãnh chủ các hạ, tại sao?”

    Chủ giáo vẻ mặt bi phẫn, Tống Mặc không để ý tới hắn, mà làm theo y hệt đút thuốc cho hai chủ giáo kiến tập kia, ba nhân sĩ giáo hội toàn bộ tái mặt, cứ như giây tiếp theo sẽ ngất đi.

    Tống Mặc tung hộp chứa thuốc lên xuống, nói: “Ta biết, bản lĩnh trị liệu của giáo hội rất phát đạt, nhưng, cho dù là chủ giáo y thuật cao minh nhất, cũng đừng mơ giải được độc trên người các ngươi. Bọn họ thậm chí còn không tra ra được độc các ngươi trúng. Thế nào, có phải trong bụng bắt đầu có cảm giác đảo lộn cuộn trào không?”

    Ba chủ giáo không tự chủ sờ bụng mình, quả thật, bọn họ đều có xúc động muốn chạy vào nhà xí.

    “Cho nên.” Tống Mặc cười tiếp tục nói, “Nếu muốn lấy được thuốc giải từ tay ta, các ngươi phải nghe theo an bài của ta, làm như ta nói. Nếu không, không quá nửa tháng, các ngươi sẽ toàn thân hư thoát mà chết, đến lúc đó, ngay cả thần Quang Minh cũng không cứu được các ngươi!”

    Sắc mặt ba chủ giáo đã không thể dùng tái nhợt hình dung nữa, toàn bộ nhuộm lên màu xám xịt mạng ta sắp đứt.

    “Ta sẽ không để các ngươi làm chuyện nằm ngoài phạm vi năng lực của mình.” Tống Mặc hảo tâm bổ sung một câu, “Ta cho các ngươi nửa phút suy nghĩ, nếu đáp ứng điều kiện của ta, ta sẽ cho các ngươi một nửa thuốc giải. Nếu không đáp ứng, các ngươi không chỉ không có được thuốc giải, mà còn bị ném vào đó!”

    Tống Mặc chỉ tay ra sau lưng, lời nói ra mạnh mẽ. Ba chủ giáo đã không còn chọn lựa nào khác, so với trung thành cùng giáo hội, vẫn là mạng nhỏ của mình quan trọng hơn chút.

    Sau khi đạt được đáp án mình muốn, Tống Mặc thỏa mãn gật đầu, “Tốt lắm.”

    Tiếp theo cong lưng xuống, ghé vào tai một chủ giáo thấp giọng nói một hồi thế này thế kia, thế kia thế này, “Chính là như thế, không khó đúng không?”

    Hai chủ giáo kiến tập cách rất gần, cũng nghe thấy yêu cầu Tống Mặc đưa ra, ba chủ giáo quay mặt nhìn nhau, chỉ đơn giản như thế?

    Tống Mặc nhún vai, “Ta từng nói, sẽ không bảo các ngươi làm chuyện vượt qua phạm vi năng lực của mình, hơn nữa, yêu cầu này cũng không tính là phản bội giáo hội, thế nào?”

    Ba chủ giáo biết mục đích của Tống Mặc không đơn giản như y đã nói, nhưng nếu chỉ là dẫn một hai đại chủ giáo tới Grilan… sáu đại chủ giáo, không phải toàn bộ là đối tượng bọn họ hiếu trung, ném đối thủ của cấp trên vào cạm bẫy, có lẽ, đại chủ giáo còn khen thưởng họ…

    Nhìn thần sắc biến hóa của ba người trước mặt, Tống Mặc khẳng định, mục đích của mình đã đạt được.

    Ba chủ giáo gật đầu, Tống Mặc lập tức thả họ ra, chuyện đầu tiên họ làm sau khi được thả, chính là tìm nhà xí. Thực sự là, không thể nhịn, cũng nhịn không nổi!

    “Harold, tìm vài người đi theo họ.” Tống Mặc quay lại nói với Harold, “Giám thị nhất cử nhất động của họ, đừng để họ phát hiện.”

    “Tuân lệnh, lãnh chủ đại nhân.” Harold nói xong, có hơi chần chờ hỏi: “Lãnh chủ đại nhân, thứ ngài cho họ uống, thật sự là thuốc độc?”

    “Ngươi rất hiếu kỳ?” Tống Mặc lấy hộp đựng thuốc ra, đưa cho Harold, “Có muốn nếm thử một viên không?”

    “…” Thuốc độc có thể tùy tiện uống sao? Cho dù có thuốc giải, cũng không thể!

    “Đây không phải là thuốc độc.” Tống Mặc cười híp mắt mở nắp hộp ra, bên trong xếp chỉnh tề ba hàng thuốc nhỏ màu trắng lớn cỡ móng tay, “Thật ra, đây là thuốc tiêu hóa.” ‘Thuốc độc’ và ‘thuốc giải’ y cho ba chủ giáo uống, đều lấy từ trong hộp này ra.

    “Thuốc tiêu hóa?”

    “Đúng.” Tống Mặc đóng hộp lại, “Thật không thể xem thường đám Mies và Roger, thuốc mới nghiên cứu hiệu quả thật tốt.”

    Harold: “…”

    “Ta đã quyết định đặt tên cho loại thuốc này là thuốc kích thích tiêu hóa bản xxx, Harold, ngươi thấy sao?”

    Harold: “…”

    Giải quyết ba nhân sĩ giáo hội vây xem xong, lực chú ý của Tống Mặc trở lại trên chiến trường, cự long và địa hành long đánh khó phân, Rhys và Hắc Viêm cũng không phân trên dưới, tiếp tục như thế, trong thời gian ngắn rất khó phân định thắng bại, cho dù có thể phân cao thấp, kết quả cũng là lưỡng bại câu thương.

    Tống Mặc sờ cằm, ánh mắt nhìn ngó xung quanh, phải biết, vây xem ở đây, không phải chỉ có ba nhân sĩ giáo hội.

    “Touro, dẫn người, giải quyết sạch mấy kẻ xem náo nhiệt đi.”

    “Giết chết sao? Ông rất lâu không giết người rồi, tính ra sẽ thấy lạ tay, không còn nhanh lẹ như hồi xưa nữa.”

    “… Không cần, đánh bán sống là được.”

    “Tuân lệnh!”

    Touro dẫn người đi thu thập nhân sĩ vây xem, không bao lâu, xung quanh đã vang lên tiếng khóc như quỷ tru và tiếng cầu tha. Tống Mặc chép miệng, có câu xem trộm có nguy hiểm, vây xem phải cẩn trọng, y coi như dạy miễn phí cho những thám tử này một lớp quan trọng.

    Bám đuôi, cũng cần phải phân đối tượng.

    Đợi khi Touro giải quyết các thám tử vây xem, Tống Mặc lập tức xoay chuyển họng pháo, nhắm vào chiến trường. Harold có hơi kinh ngạc, “Lãnh chủ đại nhân, ngài là muốn?”

    “Cùng pằng pằng.”

    “… Như vậy được không?” Một bên trong đó, là người yêu của ngài và thủ hạ của hắn.

    “Không có gì không được. Ta không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây.” Y còn phải tuần tra lãnh địa mới, cần phải lập tức giải quyết chuyện phiền phức này, nếu không, rất nhiều việc phải kéo dài. Huống hồ, những con cự long nói một đằng làm một nẻo này khiến y rất khó chịu, mà nhắc mới nhớ, lần trước họ chỉ mới trả có một phần tiền chuộc, tiền thiếu còn chưa thanh toán xong đâu!

    Dám động thủ với chủ nợ, nhất định phải cho máy con cự long này biết mặt!

    Còn ngộ thương người của mình… Tống Mặc nói rằng, tin rằng Rhys sẽ lý giải y, lý giải vạn tuế mà!

    Harold thấy Tống Mặc đã quyết, cũng không nói nữa.

    Gần ba mươi khẩu pháo cối toàn bộ lắp đầy đạn, Tống Mặc giơ tay phải lên, vung mạnh xuống, địa hành long và cự long đang đánh náo nhiệt bị nã trúng không khác gì nhau, khác ở chỗ, đạn pháo bắn lên người cự long nhiều hơn một chút, địa hành long phần nhiều chỉ là bị liên lụy, chẳng qua hai bên toàn bộ đều da dày thịt thô, không để ý bị nã vài phát.

    Địa hành long lần đầu tiên được chứng kiến uy lực của đại bác, phản ứng y hệt cự long lúc trước, toàn thể ngây ra, cự long thoáng chốc nhớ lại thảm ngộ tại Grilan trước đó, ý thức được tình huống không hay. Tống Mặc không cho cự long cơ hội, sau vòng bắn thử đạn bình thường đầu tiên, toàn thể lắp đạn gây mê, tuy số lượng đạn dược không đủ, nhưng cũng đủ để một nửa cử long ngã, cho dù có địa hành long bị ảnh hưởng cũng không sao, địa hành long và ma tộc còn lại, cộng thêm người mình mang theo, cũng đủ ứng phó.

    Tiếng pháo lại vang lên lần nữa, các cự long, lại lần nữa trải nghiệm nỗi đau không thể thừa nhận trong đời rồng…

    Dưới sự chứng kiến của thám tử các nước bị đánh chỉ còn lại nửa cái mạng xung quanh, cự long cường đại, liên tiếp ngã xuống dưới họng pháp của lãnh chủ Grilan. Vũ khí nóng, mang tới một lần tẩy lễ triệt để cho cách thức chiến tranh của Quang Minh đại lục…

    Màn này, đúng lúc rơi vào mắt Laurent và thân vương Myers vì lo cho con trai mà chạy tới giúp đỡ, hai vợ chồng dừng chân, đồng thời cảm thán, con dâu nhà Myers, quả thật anh võ bá khí!

     

    Thuộc truyện: Dị thế đại lãnh chủ