Dị thế đại lãnh chủ – Chương 55-58

    Thuộc truyện: Dị thế đại lãnh chủ

    Chương 55: Lời hứa của Rhys.

    Mệnh lệnh của quốc vương và mệnh lệnh của tể tướng bày ra trước mặt, Saivans hoàn toàn chìm vào nghi hoặc và không biết làm sao. Grilan thì muốn đánh, lãnh chủ Grilan thì muốn bắt, còn bắt sống? Quốc vương muốn vậy, muốn để làm gì…

    Saivans hai tay ôm đầu, hối hận vì lúc trước đã làm thế. Sớm biết vậy, thì không nên giải quyết Panvi, giờ thì hay rồi.

    Đội trưởng kỵ sĩ nhìn dáng vẻ Saivans khổ bức, thầm vỗ ngực, quả nhiên, so với làm người quyết sách, làm một tay sai vẫn hơn.

    Cuối cùng, Saivans cũng không nghĩ ra cách giải quyết nào tốt hơn. Trước mặt hắn chỉ có một con đường, dẫn quân đánh Grilan, sau đó bắt Tống Mặc, cột lại, đưa tới thủ đô.

    “Nếu thật đơn giản như vậy thì tốt rồi…”

    “Tổng đốc đại nhân?”

    “Không có gì, ta cần suy nghĩ, ngươi lui xuống trước đi.”

    “Tuân lệnh.”

    Đội trưởng kỵ sĩ đi rồi, Saivans ngẫm nghĩ, rồi lại viết một bức thư ngắn, phái thị tùng đưa tới Grilan. Hắn muốn gặp mặt Tống Mặc, âm thầm, không hy vọng bất cứ ai biết.

    Khi thị tùng mang thư tới Grilan, Tống Mặc đang tổ chức cho người dân trong lãnh địa bắt đầu gia cố tường thành, khoét một vài lỗ châu mai không bắt mắt ở những nơi khá kín của tường vây, đồng thời còn để anh em người lùn tăng tốc chế tạo vũ khí. Tốc độ chế tạo pháo cối quá chậm, tạm thời bỏ qua một bên, Giosan và Mosby hiện tại chủ yếu chế tạo súng trường và nỏ liên phát.

    Ba thợ rèn Ed với Hassan vân vân thì dẫn theo các học đồ bắt đầu chế tạo vũ khí phòng vệ số lượng lớn, máy bắn đá và máy bắn tên đã thu nhỏ một số, đủ để cho kẻ địch tấn công chí mạng.

    Người lùn Rode liên hệ với vài người bạn, khoáng thạch số lượng lớn được đưa tới Grilan. Lò luyện thép của anh em người lùn ngày đêm không ngừng bốc khói đen, tiếng lẻng kẻng bình bịch không lúc nào ngơi nghỉ trong mấy xưởng rèn.

    Hỏa dược được chế tạo thật nhiều, đạn dược của máy bắn đá, đạn của súng trường, gần như chất thành núi nhỏ.

    Johnson và Touro dẫn mấy nam nhân tăng mạnh huấn luyện, kiếm thuật của tám tu sĩ khiến mọi người phải nhìn bằng con mắt khác. Tám người này tay cầm trường kiếm và mâu tròn, vây thành một vòng, trợ chiến cho nhau, muốn công phá họ, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng, trận thế này, khiến Tống Mặc nhớ tới trận hình tròn của người La Mã cổ. So với những tu sĩ này, kiếm thuật các nam nhân học được ở chỗ đại quân hành tỉnh tây bắc không đủ ngó tới.

    “Nếu lại tăng thêm bốn trường thương binh, cho dù là kỵ sĩ đông gấp đôi, cũng không thể làm gì chúng ta.” Harold vừa lau mồ hôi vừa nói.

    Tống Mặc nhìn các tu sĩ tản trận hình, diễn tập phương pháp dùng trường kiếm và mâu tròn tấn công kẻ địch cùng bảo vệ mình, nói: “Ta cho rằng giáo hội đều là kỵ sĩ.”

    “Bí mật bị người khác biết, thì không còn là bí mật nữa.” Harold buông khăn tay xuống, nhìn Tống Mặc, “Quang Minh giáo hội đã lập giáo mấy ngàn năm trên lục địa, phát triển tới nay, không chỉ dựa vào giáo nghĩa và những kỵ sĩ giơ cao thanh kiếm chính nghĩa.”

    Tống Mặc quay đầu nhìn Harold, đột nhiên hỏi: “Các ngươi bị kỵ sĩ truy sát, trừ do cướp em gái tìm kích thích, có phải là còn có liên quan tới cái này không?”

    “Lãnh chủ đại nhân, ngài thật sự rất thông minh.” Harold thu lại biểu tình nhẹ nhõm, trở nên nghiêm túc, “Chúng tôi từng thề, sẽ không tiết lộ bí mật này cho bất cứ ai, hiện tại lời thề đã bị chúng tôi phá vỡ rồi.”

    “Cho nên?”

    “Cho nên, là người được lợi, ngài phải phụ trách cho chúng tôi!”

    Phụ trách? Tống Mặc xém chút rớt cằm. Sao y lại cảm thấy, Harold nói ra câu này, giống như là em gái thanh thuần bị đoạt đi trinh tiết, che mặt mà khóc, còn mình thì chính là đại thiếu hoa tâm khốn kiếp miệng ngậm thuốc, tựa vào đầu giường?

    Có điều, em gái này khá là hung hãn, đột nhiên bùng nổ lao tới bóp cổ đại thiếu hoa tâm, hung ác đánh cho hai đấm: “Nói, tiểu tử ngươi có phụ trách hay không?!”

    Harold buộc tóc dài lại, đi tới chỗ các nam nhân vung trường kiếm, lại một vòng luyện đấu, đột nhiên giơ kiếm trong tay, cao giọng nói: “Vì lãnh chủ đại nhân! Vì Grilan!”

    Bảy tu sĩ khác hưởng ứng hắn đầu tiên, sau đó là các nam nhân kiệt sức mệt mỏi, họ dùng kiếm trong tay gõ vào khiên, la lớn: “Vì lãnh chủ đại nhân, vì Grilan!”

    Tất cả mọi người, tựa hồ đều bị cảm xúc kích thích này cảm nhiễm.

    Harold quay đầu lại, trên mặt mang theo nụ cười chân thành như có thể xua tan tất cả bất an và âm trầm, “Lãnh chủ đại nhân, ta, Harold, trịnh trọng tuyên thệ, hiếu trung với ngài, bảo vệ mảnh đất tự do này!”

    Tiếng hô giống vậy lại vang lên lần nữa.

    Tống Mặc sờ mũi, quả nhiên, so sánh với thần côn chuyên nghiệp, trình độ lừa gạt của y, chỉ có thể nói là nghiệp dư hạng ba.

    Các nam nhân bận thao luyện, các nữ nhân bận làm thức ăn có thể trữ lâu, bất cứ thứ gì có thể ăn đều được dọn xuống thành ngầm. Lão nhân và hài tử cũng bận rộn giúp những chuyện nằm trong khả năng, cả lãnh địa, giống như một cỗ máy chiến tranh được khởi động, bắt đầu vận chuyển cao tốc.

    Trong lãnh địa bận nhiệt hỏa ngập trời, lúc này công tước Nelson lại chuồn ra khỏi phòng nhỏ, giơ hai tay yêu cầu cùng tham gia vào trong trận ‘chiến đấu của thần thánh’ này.

    “Ngươi nói gì?”

    Tống Mặc ngừng việc lau súng trường, chiến đấu của thần thánh?

    “Phải, chiến tranh thần thánh dùng sinh mạng và máu tươi bảo vệ nhà cửa này, chính là ‘thánh chiến’!”

    Nghe từ này, Tống Mặc không khỏi run một cái, nhớ tới bổn x đăng bạo cúc hoa chú Sam trước, rồi lại bị chú Sam bạo đầu, sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn. Mọe, tên này là nguyền rủa y không thể chết yên sao?!

    Túm lấy cổ áo Nelson, công tước Gallia lại lần nữa bị lãnh chủ Grilan tha đi ném vào phòng nhỏ, trước khi đóng cửa, đặc biệt tìm hai địa tinh tới, “Trông chừng hắn, không vẽ cho xong thứ ta cần, không cho phép hắn ra ngoài!”

    Dưới ánh mắt chứa đầy lệ của Nelson, cửa phòng nhỏ đóng rầm một tiếng.

    Hai địa tinh dựng giá vẽ lên, nói với Nelson: “Công tước các hạ, ngài nên làm theo mệnh lệnh của lãnh chủ đại nhân đi.”

    Nelson: “…”

    Địa tinh: “Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ làm việc cùng ngài. Chỉ cần chân chính chìm nhập vào đó, ngài sẽ phát hiện, đây là một công việc khiến người ta thoải mái vui vẻ.”

    Nelson lau nước mắt, được rồi, hắn cũng không phải quá chống đối công việc này, tuy có hơi khác với ‘nghệ thuật vĩ đại’ trong tưởng tượng của hắn…

    Khi Nelson dự định động bút, địa tinh lại mở cửa ra: “Công tước các hạ, nội dung công việc hôm nay của chúng ta phải điều chỉnh một chút…”

    Mấy phút sau, trong phòng nhỏ truyền ra tiếng kêu chói lói của Nelson: “Thần Quang Minh tại thượng, tại sao lại vẽ lõa nam!? Hơn nữa còn là bốn mươi người!”

    Tống Mặc nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Nelson, ngoáy ngoáy lỗ tai, cổ họng của công tước này thật lớn, có thể đi hát opera được luôn. Nếu gọi thần Quang Minh có tác dụng, hiện tại hắn đã không bị mình nhốt trong phòng nhỏ.

    Rhys Myers ngồi đối diện Tống Mặc, ly trà trước mặt đã hơi lạnh.

    Tống Mặc ho nhẹ một tiếng, “Ta có việc muốn nhờ ngươi giúp…”

    Rhys một tay chống mặt, đuôi ngón tay vuốt qua khóe môi, mái tóc dài màu nâu trượt khỏi vai, đôi mắt màu biển xanh dần trở nên thâm sâu theo động tác mở miệng khép miệng của Tống Mặc.

    “… Ngươi đang nghe chứ?”

    Tống Mặc nói tới khô cả miệng, Rhys thì lại một chút phản ứng cũng không có. Y hoài nghi cái tên đối diện này có phải đang mở mắt ngủ hay không?

    “Đang nghe.”

    Rhys vươn tay ra, nâng cằm Tống Mặc lên, sáp lại gần, “Mỗi một từ đôi môi mềm mại này phun ra, đều giống như cánh hoa thơm tho, rơi vào trong thửa ruộng lòng ta.”

    “…” Tống Mặc không biết làm sao nắm cổ tay Rhys, “Chúng ta có thể nghiêm túc một lần không?”

    “Ta rất nghiêm túc.” Rhys lại sáp tới, “Mỗi một câu ta nói với ngươi, đều xuất phát từ chân tâm của ta.”

    Tống Mặc lặng lẽ cùng Rhys nhìn nhau hai giây, không biết làm sao thở dài, đứng lên, hôn một cái lên môi Rhys, hôn xong, ngồi lại, nhìn Rhys ngẩn người, “Hiện tại chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện chưa?” Hôn đã hôn rồi, tên này nếu còn không nghiêm chỉnh, y sẽ bắn cho một phát đạn!

    Ngón tay thon dài trắng nõn vuốt qua bờ môi, Rhys thầm thì: “Lần thứ hai rồi.”

    “Cái gì?”

    “Đây là lần thứ hai ngươi chủ động hôn ta.”

    Rhys đứng lên đi tới trước mặt Tống Mặc, kéo y dậy, ôm vào lòng, tay đỡ sau gáy y, cọ cọ bên mặt Tống Mặc, “Cái này có phải là biểu hiện ngươi cũng thích ta không?

    Tống Mặc gác cằm lên vai Rhys, không lên tiếng.

    Thích? Đối với đàn ông thuần mơ ước em gái mềm mại hơn hai mươi năm, cho dù mỹ nhân trước mắt có yểu điệu, thì cũng vẫn là đàn ông. Một người đàn ông vừa hôn vừa bế vừa ôm y, nếu là không lâu trước kia, pằng pằng mấy phát còn là nhẹ.

    Có thể hôn một cái, đã là cực hạn của Tống Mặc rồi.

    Nhưng Tống Mặc cũng phải thừa nhận, đối với Rhys, y vẫn có thể hôn được, nếu đổi lại là Gerrees…

    Nhớ tới gương mặt cục băng đó, Tống Mặc biểu thị, thật sự không thể làm nổi. Cho dù mình có thể hôn được, tinh linh đó cũng khẳng định bắn một mũi tên chọc y lủng một lỗ.

    Tư duy của Tống Mặc đang phiêu bay, môi lại bị chặn lấy.

    Đầu lưỡi lè khỏi môi, nhẹ liếm qua, ma sát nhẹ nhàng giữa môi và môi, mang theo sự run rẩy tê dại, ẩm ướt, ngọt ngào. Tống Mặc không phải lần đầu tiên cùng Rhys miệng đối miệng làm ‘hô hấp nhân tạo’, nhưng lần này, y cho dù có không muốn, cũng phải thừa nhận, nụ hôn này, rất thoải mái.

    Thoải mái tới mức khiến y nhịn không được nhắm mắt lại, tay ôm vai Rhys, tay kia thì vòng ra sau gáy Rhys, hung hăng hôn ngược lại!

    Hôn rồi hôn, một dòng nhiệt bắt đầu tụ tập tới bụng, cánh tay mát lạnh men vào vạt dưới áo sơ mi của Tống Mặc, Tống Mặc giật mình, lập tức hoàn hồn lại.

    Nhìn rõ tình cảnh trước mắt, sắc mặt vụt biến.

    Quả thật, Rhys đã thò tay vào trong y phục của y, nhưng y cũng đã kéo ngoại y của Rhys xuống, tay kia, còn đang đặt trên thắt lưng người ta, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo ra…

    Rhys phát giác được Tống Mặc cứng người, cọ cọ đỉnh đầu Tống Mặc, “Sao vậy?”

    Tống Mặc nhìn gương mặt yêu diễm vô cùng đang nhiễm rặng đỏ của Rhys, bụng dưới lại một hồi nóng lên, ý thức được sự thật vô cùng nghiêm trọng, ông đây lại đi phát tình với một nam nhân!? Mọe, nam nhân quả nhiên đều là động vật xúc động!

    “#%##^$^..&!”

    “Thân ái, ngươi đang nói tiếng nước nào?”

    “Tiếng thiên triều địa cầu.”

    “…”

    Bầu không khí kiều diễm lập tức biến mất, Rhys nhìn Tống Mặc sắc mặt đổi tới đổi lui, cảm thấy đặc biệt thú vị, không nhịn được nhéo mũi Tống Mặc, “Thân ái, muốn nhìn vẻ mặt ngươi hiện tại không?”

    “Ta muốn! Không biết ở đây có từ kính vạn hoa không?”

    Rhys sững sờ hai giây, tiếp theo lại cười ngã lên vai Tống Mặc, hơi thở ấm nóng phả lên cổ Tống Mặc, khiến y co cổ.

    Đẩy Rhys trên vai ra, “Được rồi, nói chuyện chính.”

    “Được rồi.” Rhys lau nước mắt trên khóe vì cười mà chảy ra, “Ngươi muốn ta giúp làm vũ khí đúng không? Không vấn đề.”

    Vừa nói, vừa chỏ chỏ miệng Tống Mặc, cúi đầu ghé vào tai Tống Mặc thổi hơi, “Chỉ cần ngươi muốn, thì ta đều sẽ cho ngươi.”

    Chương 56: Quân đoàn xương khô?

    “Tổng đốc Saivans muốn gặp ta?”

    “Đúng, lãnh chủ đại nhân.”

    Saivans muốn gặp riêng y, so với việc Saivans thống lĩnh quân đội đánh qua, còn khiến Tống Mặc cảm thấy khó tin hơn. Y biết Saivans là người như thế nào, có lẽ hắn sẽ báo tin cho mình, nhưng tuyệt đối sẽ không nghịch lại mệnh lệnh của quốc vương. Chỉ cần Hắc Viêm không thu hồi mệnh lệnh, cho dù Tống Mặc có biến mình thành một cây rụng tiền, đong đưa theo Saivans, Saivans vẫn có thể huơ đao chém mình.

    “Thật ra là…” Tùy tùng do dự một chút, vẫn nói tin tức mình biết cho Tống Mặc, “Tể tướng đại nhân đã đưa một mệnh lệnh khác, muốn bắt sống ngài áp giải tới thủ đô. Nghe nói, có liên quan tới quốc vương.”

    “Đây là tổng đốc đại nhân bảo ngươi nói cho ta biết?” Trong thư Saivans không viết những thứ này.

    “Không.” Tùy tùng lắc đầu, “Ngài từng nói, chỉ có khi còn ngài, tôi mới có thể sống sót, hơn nữa sống càng tốt hơn.”

    Ý của tùy tùng rất rõ, Saivans không dự định tiết lộ mệnh lệnh của tể tướng cho Tống Mặc biết.

    Điều này khiến Tống Mặc không khỏi chìm vào trong luận âm mưu. Lẽ nào, Saivans định lừa mình qua, bắt giữ, sau đó nhân lúc Grilan như rồng không đầu, tiến hành công chiếm?

    Tựa hồ, đây cũng không phải không có khả năng…

    Có lẽ, mình nên tiên hạ thủ vi cường?

    Tống Mặc sờ cằm, lại nhìn thị tùng đứng trước mặt mình, đang vò mũ rõ ràng là nôn nóng bất an.

    “Ngươi không cần lo lắng, Saivans tổng đốc sẽ không biết là ngươi tiết lộ mệnh lệnh này cho ta.” Tống Mặc kéo ngăn tủ, lấy ra một túi kim tệ nhỏ, đặt lên bàn, “Đây là của ngươi.”

    Thị tùng nhận kim tệ, cất vào lòng. Hắn không phải lần đầu tiên lấy kim tệ của Tống Mặc, nhưng lần này, luôn cảm thấy lấy nó thật không chân thật. Chuyện không thể kết thúc đơn giản như thế. Hắn có hơi hối hận đã nói mệnh lệnh của tể tướng ra.

    “Ngươi trở về nói cho Saivans, ta đáp ứng gặp mặt hắn.” Tống Mặc ngừng một chút, nói tiếp: “Địa điểm tạm định là ở rìa rừng Phỉ Thúy, nơi chúng ta gặp mặt lần trước.”

    “Ngài…”

    “Ngươi không cần hỏi nhiều, cứ làm như ta nói.” Tống Mặc gõ bàn, “Nhưng ta hy vọng ngươi có thể hiểu, còn sống, quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Hiểu ý ta chứ?”

    Thị tùng nuốt nước miếng, hắn biết, Tống Mặc đang nhắc nhở hắn, mũi tên đã bắn ra rồi thì không thể thu hồi, hắn đã phản bội Saivans tổng đốc, đừng tiếp tục phản bội Tống Mặc. Nếu không, hắn chỉ có một con đường chết.

    Sau khi cửa phòng đóng lại, lão quản gia John nói với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, như vậy tốt không?”

    “Cái gì?”

    “Không xác định được mục đích chân thật của tổng đốc hành tỉnh tây bắc, đã tùy tiện tới gặp, nếu vạn nhất thì sao?”

    “Không có vạn nhất.” Tống Mặc tựa lên ghế, tiếp tục lau súng trường của y, thời gian này, y luôn thích làm thế. Súng trường gỗ trước kia chu nho làm cho y, đã được Tống Mặc lau qua ba bốn lần, cho dù nó căn bản không thể dùng, chỉ có thể làm đồ trang trí trong phòng.

    “Nhưng…”

    “Quản gia, đây chỉ là suy đoán của chúng ta, Saivans không nhất định sẽ làm thế, có lẽ hắn chỉ là muốn tìm ta thương lượng một chút.” Tống Mặc ngắt lời lão John, ngẩng đầu, cười nói: “Cho dù hắn muốn thiết kế cạm bẫy cho ta chui vào, cũng không có nghĩa là cạm bẫy này nhất định kiên cố. Huống hồ, chỗ là do ta chọn, ai bẫy ai, còn chưa nhất định đâu.”

    Nói xong, Tống Mặc đứng lên, duỗi lưng, “Lẽ nào ông đã quên, các địa tinh đã đào thành ngầm tới đâu sao?”

    “Sắp tới trung tâm rừng Phỉ Thúy rồi, ngài nói không an toàn, bảo họ dừng lại trước.”

    Lão John nói rồi bừng tỉnh đại ngộ: “Ngài là nói?”

    “Đúng.” Tống Mặc siết chặt tay trái, đập vào lòng bàn tay phải, “Nếu Saivans tới tìm ta thương lượng, thì mọi người có gì nói đó. Nếu hắn ôm tâm tư khác, thì ta sẽ cho hắn biết, hai chữ hại người viết như thế nào!”

    “Hại… hại người?”

    “Chính thế, quản gia, cái gọi là hại người, chính là một môn học vấn bác đại tinh thâm. Nào nào lại đây, để ta giao lưu một chút vấn đề này với lão nhân gia ông…”

    Tục ngữ nói rất hay, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, một mình hại người, thực sự không có hiệu quả tốt như cả một đám hại người.

    Là quản gia của y, lão John không thể đổ trách nhiệm cho người khác.

    Hai mươi phút sau, quản gia sắc mặt như thường rời khỏi phòng, tùy tùng Johnson nhìn thấy lão John đi tới, vừa định chào hỏi, đã bị lão John kéo tay, “Johnson, đi triệu tập tất cả tùy tùng, ta muốn bổ túc cho mọi người một bài học quan trọng, học vấn hại người!”

    “…”

    Sau khi thị tùng trở về hành tỉnh tây bắc, đã chuyển lại nguyên văn lời của Tống Mặc cho Saivans. Saivans gật đầu, ý bảo hắn có thể đi rồi.

    Sau khi thị tùng đi, lúc đi ngang hành lang, đã đi ngang qua bảy tám kỵ sĩ giáo hội. Tại hành tỉnh tây bắc, gặp kỵ sĩ giáo hội không có gì hiếm lạ, nhưng hắn kinh ngạc ở chỗ, nam nhân đi trước tiên, áo khoác trên người lại là màu vàng! Tướng mạo kỵ sĩ vô cùng anh tuấn, mái tóc màu lửa đỏ, như ngọn lửa có thể thiêu rụi tất cả mọi thứ.

    Mắt thị tùng lập tức trừng lớn, kỵ sĩ màu vàng địa vị cao nhất trong đoàn kỵ sĩ giáo hội, sao lại xuất hiện ở đây?

    Tại Grilan, lão quản gia John thành công truyền đạt tinh thần hại người của Tống Mặc cho đám người Johnson, các tùy tùng phát huy phẩm đức tốt đẹp vui một mình không bằng vui nhiều mình, nhanh chóng truyền bá tinh thần này khắc cả lãnh địa, thế là, người Grilan, sau khi được cải tạo thành kẻ cướp, lại bổ sung thêm thuốc hại người, lực chiến đấu nhanh chóng tăng lên 2.5 phần trăm tiêu chuẩn.

    Hình vẽ đại bác Tống Mặc đưa cho Rhys đã biến thành vật thật, năm khẩu đại bác 150 xếp thành hàng, miệng pháo ngắm trời, thân pháo đen kịt, giống như một con cự thú bằng thép lạnh lẽo, khiến người e dè, run sợ.

    Tống Mặc nhìn mấy khẩu đại bác này, mà như thấy năm mỹ nhân ngực khủng gợi cảm mặc bikini, môi đỏ nóng bỏng, eo thon chân dài, lập tức hai mắt phát sáng, nước miếng tuôn rơi.

    “Đồ tốt, đúng là đồ tốt…” Tống Mặc dán hai lòng bàn tay lên ống pháo lạnh lẽo, “Có mấy thứ này rồi, ông còn sợ ai chứ!”

    Gặp thần nã thần, gặp phật nã phật!

    Khi Tống Mặc đang say mê, thợ rèn Ed từ xa chạy tới, vừa chạy vừa la, “Lãnh chủ đại nhân, không tốt rồi! Khoáng thạch và thép trong kho mất tiêu hết rồi!”

    Tống Mặc trừng to mắt, có người dám tới lãnh địa của y trộm đồ sao? Không biết đây là ổ ăn cướp à?!

    “Ed, ngươi phát hiện nguyên liệu bị mất hồi nào?”

    “Nửa tiếng trước! Khoáng thạch và thép đầy cả kho, đột nhiên đều biến mất trước mắt tôi!”

    Nửa tiếng trước?

    Nếu y nhớ không lầm, lúc đó đúng là lúc Rhys tạo ra những đại bác này. Tống Mặc quay sang nhìn Rhys, không phải như y nghĩ đó chứ?

    Rhys nhún vai, “Chế tạo đồ vật, cần phải có nguyên liệu.”

    “Cho nên?”

    “Cho nên, đều đang ở trước mặt ngươi.”

    “Vậy pháo cối trước kia?”

    “Cũng giống vậy.” Rhys cười chỉ chỉ trán Tống Mặc, “Chỉ là dùng số ít, không ai phát hiện mà thôi.”

    Tống Mặc đờ ra.

    Y thật ngu, thật ngu, y vốn cho rằng ma pháp sư là sinh vật thần kỳ, có thể biến ra vũ khí y cần, không cần tốn một đồng kim tệ của y, nhưng cuối cùng, tiền tạo đại bác này, vẫn tính trên đầu y?!

    Mọe, trả lại nhan sắc y đã hy sinh ra đây!

    Khi Tống Mặc đang ai điếu cho kim tệ của mình, Rhys đặt tay lên miệng đại bác sau lưng Tống Mặc, cúi đầu, nhìn Tống Mặc sắc mặt khó coi, nói: “Mà này, trừ ngươi, còn có người biết thao tác những vũ khí này sao?”

    Nói gì?!

    Tống Mặc ngẩng phắt đầu lên, trán chuẩn xác đụng vào cằm dưới của Rhys, Rhys thì không sao, nhưng nơi bị đụng tới của Tống Mặc nhanh chóng đỏ lên, chớp mắt đã sưng lên một cục.

    Tống Mặc che đầu ngồi xổm xuống, nước mắt đầy mặt.

    Không ai cho y biết, thân thể ma tộc cũng nghịch thiên như năng lực của họ. Độ cứng của bộ xương này, sắp sánh bằng kim cương rồi.

    Rhys cũng ngồi xổm xuống, buồn cười xoa trán Tống Mặc, một luồn mát mẻ thấm vào nơi sưng đỏ, vết sưng lập tức biến mất.

    “…”

    Đau đớn qua đi, đầu óc tỉnh táo không ít. Tống Mặc cúi đầu không nói, bắt đầu phản tỉnh. Quả nhiên kế hoạch đại nhảy vọt gì đó là không thể. Vũ khí chế tạo ra không ai biết dùng, cũng chỉ có thể đem đi trang trí. Cho dù y có thể dạy cho người Grilan sử dụng những khẩu đại bác này, nhưng số người thao tác mỗi khẩu đại bác đều có yêu cầu riêng, chút người của Grilan, căn bản không đủ. Khó trách chủ tịch nói, người nhiều sức mạnh lớn, người ít, thật sự là vấn đề lớn.

    Quay đầu lại nhìn, thật sự không nỡ mà…

    “Thật ra chuyện này rất dễ giải quyết.”

    “Giải quyết thế nào?”

    “Không phải chỉ có người sống, mới có ích.”

    Rhys kéo Tống Mặc dậy, vẽ mấy hàng phù văn đen uốn khúc giữa không, quỳ một gối xuống, úp bàn tay xuống đất, phù văn màu đen kết thành từng sợi xích, vây quanh người hắn, một vết nứt xuất hiện trên mặt đất, theo vết nứt dần khuếch đại, một bàn tay, nói đúng hơn, một bàn tay trơ xương, thò ra.

    Tiếp theo, là cánh tay, thân thể, không tới một phút, một bộ xương hoành chỉnh, xuất hiện trước mặt Tống Mặc.

    Tống Mặc đầu tiên là giật mình kêu lên, oái một tiếng nhảy lên người Rhys, đợi khi y nhìn rõ toàn diện bộ xương, lại đờ mặt nhảy khỏi người Rhys.

    Bộ xương diễn bộ phim kinh dị bản dị thế cho Tống Mặc coi, chỉ cao không tới eo y!

    Sau bộ xương đầu tiên, liên tiếp có mấy tên kích cỡ giống nó mò ra. Chuyện đầu tiên mấy con này làm sau khi leo lên, chính là duỗi tay duỗi chân, theo lý giải của Tống Mặc, rõ ràng là nghẹn quá lâu rồi, nên phải duỗi người vận động một chút.

    “Rhys.” Tống Mặc cứng đờ quay đầu, nói với nam nhân bên cạnh mình: “Đây là, chiện gì?”

    “Thân ái, ngươi lại loạn ngôn ngữ rồi.”

    “…”

    Mọe, biến ra một đống xương khô trước mặt y, còn không cho phép y dùng ngôn ngữ thiên triều biểu đạt tâm tình kích động một chút sao?

    “Đây đều là chu nho.”

    “Chu nho?”

    “Ít nhất là khi còn sống.”

    Rhys vừa nói, vừa vẫy tay, bộ xương nhỏ chui ra đầu tiên bước tới cọt kẹt.

    Ngón tay Rhys điểm lên đỉnh đầu bộ xương, một hàng phù văn đen men theo đầu ngón tay hắn chảy vào thân bộ xương, không tới mấy giây, hõm mắt vốn chỉ là hai cái lỗ đen của bộ xương, cháy lên hai nhúm lửa màu đen.

    “Chủ nhân.”

    Âm thanh như dùng lưỡi dao cạo lên miếng sắt vang lên bên tai Tống Mặc, Tống Mặc ngạc nhiên nhìn bộ xương, lại nhìn Rhys, Rhys cười nhéo chóp mũi Tống Mặc, “Hiện tại, chúng đều là của ngươi.’

    Tống Mặc biết chu nho là chủng tộc thông minh nhất trên đại lục, cũng biết năng lực học tập của họ rất mạnh, hoàn toàn có thể nắm vững thao tác chính yếu của đại bác trong thời gian ngắn, nhưng y lo lắng là, cái tay vừa mới chạm qua đầu bộ xương, lại nhéo mũi y như vậy?

    Bộ xương chôn dưới đất không biết bao nhiêu năm…

    Không biết loại cúm x, vi rút x gì đó có lấy mạng người không?!

    Lưng Tống Mặc lại lần nữa nổi lên làn khí đen, lôi súng ngắn K54 ra, nhắm vào Rhys nã một phát! Ông nhịn mi lâu lắm rồi! Chúng ta thù mới nợ cũ tính hết luôn!

    Bộ xương chu nho còn đang không ngừng chui ra khỏi đất, bộ xương cháy lửa đen trong mắt đã tổ chức mọi người xếp đội làm vận động co duỗi rắc rắc tập thể.

    Gerrees đứng ở cửa sổ phòng lầu hai, nhìn cảnh tượng diễn ra không xa, đôi mắt màu xanh lục hơi híp, “Xương khô?”

    Chương 57: Hoa nho

    Năm khẩu đại bác 150 đã ngốn hết nguyên liệu khoáng thạch hiện có của Grilan, khi Tống Mặc còn đang xoắn xuýt có nên bảo Rhys dỡ bỏ hai khẩu không, thì đợt khoáng thạch mới đã đưa tới. Rode đắc ý bừng bừng đứng bên cạnh bạn của hắn, hai người lùn đều cao bằng nhau, cổ thô như nhau, mặt đầy râu như nhau.

    Nếu không nhìn áo mũ trên người họ, Tống Mặc thật sự rất khó phân biệt ra rốt cuộc người nào là Rode, người nào là bạn của hắn.

    Cũng giống như hai anh em Giosan và Mosby, cho tới nay, người trong lãnh địa, vẫn thường xuyên gọi lầm tên họ.

    “Bạn ta Galland, một trong những người lùn đáng tín nhiệm nhất!”

    Rode vỗ mạnh lên vai Galland, Galland thì nện một cú vào ngực Rode, nghe binh một tiếng, Tống Mặc nghe mà cũng cảm thấy đau ngực.

    “Rode, ngươi phải nói Galland chính là người lùn đáng tín nhiệm nhất, không ai sánh được!”

    “Bạn ta!”

    Đập qua đánh lại, nện qua đá lại một phen, hai người lùn mới kết thúc phần thăm hỏi đặc biệt của họ.

    Galland tới đã giúp Tống Mặc giải quyết nan đề lớn nhất trước mắt, Tống Mặc hiếm khi hào phóng một lần, trả kim tệ cho Galland theo giá của khoáng thạch, rồi lại thần bí móc ra hai quyển sách nhỏ, nhét vào tay Galland, “Đây là khuyến mãi.”

    Galland nghi hoặc nhìn quyển sách nhỏ trong tay, bìa sách vô cùng giản dị, rất khó nhìn ra bên trong rốt cuộc là cái gì.

    Tính cách người lùn thẳng đuột, cũng không có kiên nhẫn, Galland trực tiếp lật một quyển trong đó, sau đó, thì phản ứng y hệt như Rode lúc trước, máu mũi chảy dài, bịch một tiếng, ngất xỉu.

    Tống Mặc chớp chớp mắt, nhìn Rode, thì ra người lùn đều yếu ớt như thế? Đúng là súng bằng thiết, đẹp mắt mà vô dụng…

    Tống Mặc đang nghĩ thế, Galland đột nhiên tỉnh lại, lau sạch máu mũi, nhét hai quyển sách nhỏ vào ngực, hai mắt phát sáng nhìn Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, loại sách này, ngài cần đại lý tiêu thụ ra ngoài không?”

    Phản ứng của Galland không chỉ nằm ngoài dự liệu của Tống Mặc, mà ngay cả Rode cũng cứng đờ tại chỗ.

    “Ngươi xác định?”

    “Ta xác định.” Galland hào hùng vỗ ngực. “Galland là thương nhân giữ chữ tín nhất! Nếu ngài có thể để ta làm đại lý tiêu thụ của ngài, ta bảo đảm, mỗi quý đều sẽ đưa tới cho ngài ba xe khoáng thạch sắt! Miễn phí!”

    Tống Mặc xoa cằm, mở lòng bàn tay ra, dựng thẳng năm ngón.

    “Năm xe? Không vấn đề!”

    “Năm mươi xe!”

    “Không thể nào!”

    Galland lập tức phủ quyết yêu cầu của Tống Mặc, “Đây đã vượt qua một nửa lượng giao dịch của đội thương buôn trong quý, ta sẽ phá sản.”

    “Ba mươi xe, không thể giảm nữa.” Tống Mặc chống nạnh, cười híp mắt nhìn Galland, chỉ ngực hắn, nơi đó đã đặt hai quyển sách nhỏ y tặng cho Galland, “Nếu ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta không chỉ trao quyền đại lý cho ngươi, hơn nữa, cũng không lấy không khoáng thạch của ngươi, mỗi xe khoáng thạch, đều trả tiền theo giá thị trường. Thế nào?”

    Galland hoài nghi nhìn Tống Mặc, Tống Mặc thì vẻ mặt chân thành, “Ngươi có thể hỏi Rode thử, hắn đã bắt đầu làm đại lý tiêu thụ loại sách này rồi, lợi nhuận, vô cùng khả quan.”

    Galland quay đầu lại nhìn Rode, Rode đã vẻ mặt đỏ bừng, may mà hắn mọc đầy râu, không tới mức khiến bạn già nhìn ra sự lúng túng của mình.

    Tống Mặc liếc mắt nhìn Rode, ý tứ rất rõ ràng, đừng phá đám, nếu phá đám, hậu quả tự chịu.

    Cuối cùng, Rode vẫn khuất phục dưới dâm uy của Tống đại lãnh chủ, gật đầu.

    Người lùn Galland, dưới lời ngon tiếng ngọt của Tống Mặc, cùng bạn tốt Rode trợ Trụ hành ác, ký vào khế ước khiến hắn sau này nhớ tới liền muốn đụng tường.

    Khế ước quy định, người lùn Galland mỗi quý sẽ đưa ba mươi xe khoáng thạch tới Grilan, Tống Mặc sẽ chiếu theo giá thị trường trả tiền, còn trao quyền cho người đại diện Galland tiêu thụ sách nghệ thuật thân thể, mỗi lần bán ra một quyển, sẽ chia cho Tống Mặc năm trăm kim tệ.

    Khế ước này nếu nhìn sơ qua, thì là Galland chiếm lợi, nhưng thực tế trong nó ẩn giấu mánh lới.

    “Trả tiền theo giá thị trường” và “trả đủ tiền theo giá thị trường”, hoàn toàn là hai khái niệm.

    Rode trân mắt nhìn Galland ký tên vào bảng khế ước này, không khỏi ngửa đầu thở dài, lại một người đáng thương, rơi vào trong cạm bẫy của ma quỷ. Nhưng, từ khi tinh thần hại người truyền khắp Grilan, Rode cũng không thể nào may mắn thoát khỏi sự công kích tinh thần mạnh mẽ. Nếu để mình lọt xuống hố bị người gọt xẻo, không bằng kéo huynh đệ tới cùng lọt hố chung.

    Galland mang kim tệ và năm mươi quyển tiểu x thư đi, có bản khắc in ấn của chu nho và sự gia nhập của quân sinh lực là công tước Nelson, sự nghiệp tiểu x thư của lãnh địa đã bắt đầu phát triển mạnh mẽ. Nghĩ tới sự khác biệt giữa chủng tộc, Tống Mặc còn gợi ý cho địa tinh trừ bản nhân loại, nghiên cứu thêm bản người lùn, bản chu nho, tinh linh… được rồi, có Gerrees ở đây, Tống Mặc không có gan phát triển bản tinh linh.

    Gerrees đã đem nho tới trồng, chỉ là nơi trồng có hơi kỳ lạ, bên tường đá ở rìa lãnh địa. Nếu không phải Tống Mặc ngăn cản, ngay cả mía Gerrees cũng định trồng ở đó.

    “Tại sao trồng ở đây?” Tống Mặc nhìn nho đã bắt đầu leo dây, “Chỉ cần chiến tranh, chắc chắn đều sẽ tổn thất.”

    “Vậy sao?” Gerrees không cho là vậy, ôm tay tựa vào một thân cây, nhìn dây nho đang leo tường với tốc độ mắt người có thể thấy, “Ngày mai, ngươi sẽ biết nguyên nhân.”

    Ngày mai sao?

    Tống Mặc không hiểu lắm. Cách nói chuyện nửa vời của tinh linh khiến Tống Mặc ngứa đầu.

    Sáng sớm hôm sau, cơm sáng Tống Mặc còn chưa kịp ăn, đã vội chạy tới rìa lãnh địa, nhìn nụ hoa đã trổ trên dây leo. Những nụ hoa nhỏ màu xanh nhạt giấu mình giữa những chiếc lá hình bàn tay, rất khó phát hiện. Nếu không phải trong gió có mang theo mùi hương, Tống Mặc hoàn toàn sẽ không chú ý tới.

    Tống Mặc lần đầu thấy hoa nho, nhịn không được vươn tay chạm một cái, không ngờ nụ hoa bị y chạm vào lại đột nhiên phình lớn, cánh hoa mở ra, bao kín lấy nửa khớp ngón tay của Tống Mặc!

    Có thể cảm giác được rõ ràng ngón tay bị gai nhọn sắc bén hình răng cưa cào rách, máu tươi chảy ra theo kẽ giữa các cánh hoa.

    Dùng sức kéo ra, nhưng lôi thế nào cũng không đứt, lấy dao găm ra cắt, nhưng lại giống như cắt lên gân trâu, dao găm sắc bén bị bắn ngược lại.

    Tống Mặc đờ ra, chỉ có thể ngây người nhìn nụ hoa lớn bằng hạt gạo đó giống như tửu quỷ, liều mạng hút máu ở đầu ngón tay mình, dây nho tại đó bị nhuộm thành màu đỏ hồng.

    Đây là chuyện gì?

    Lẽ nào, Gerrees không phải trồng nho, mà là trồng hoa ăn thịt người biến chủng?!

    “Cho nên ta nói, hôm nay ngươi sẽ biết đáp án.” Giọng nói của Gerrees đột nhiên vang lên sau lưng Tống Mặc, “Loại thực vật này, tại rừng tinh linh, dùng để xây dựng hàng rào, xua đuổi mãnh thú.”

    Ngón tay trắng nõn gần như trong suốt lướt qua nụ hoa đang cắn Tống Mặc, tia sáng màu xanh tràn vào dây nho, cánh hoa mở ra, Gerrees nắm cổ tay Tống Mặc kéo ra. Ngón tay bị cắn, phần bụng còn lưu lại vết thương rõ ràng, một giọt máu tươi chảy ra, giống như trân châu màu máu đỏ.

    Tống Mặc cuối cùng cũng ý thức được đau đớn, muốn rút tay về, nhưng lại bị chuyện xảy ra tiếp theo dọa ngay cả tóc cũng dựng đứng.

    Gerrees cúi đầu, ngậm lấy ngón tay bị thương của y!

    Ánh mặt trời sáng sớm, rọi lên người tinh linh, Tống Mặc phát hiện, lông mi của Gerrees, cũng là màu vàng.

    Chỉ mấy giây, Tống Mặc lại cảm thấy như đã qua mấy tiếng. Rút tay về, vết thương trên đó đã lành lại, không còn một chút dấu tích nào.

    “Gerrees…”

    “Cái gì?”

    “Ngươi không phải ăn chay sao? Uống máu của ta rồi, có bị tiêu chảy không? Nếu có, nhất thiết đừng nín.” Tống Mặc nhớ Gerrees từng nói, có vài ‘thức ăn’, đặc biệt là mặn, có hại với thân thể của tinh linh. Máu, cũng tính là đồ mặn đúng không?

    Gerrees: “…”

    “Sao không nói gì?”

    “Chúng ta đã ký khế ước tinh linh.”

    “Hả?”

    “Cho nên, không chỉ là uống máu ngươi, cho dù có ăn ngươi, thân thể của ta cũng sẽ không có vấn đề gì.”

    Tống Mặc: “…”

    Tinh linh ăn thịt uống máu? Trong đầu Tống Mặc đột nhiên hiện ra cảnh tượng Gerrees đầu cắm lông vũ, mặc đầm da hổ, cầm côn nanh sói, chạy quanh đống lửa hô lê ca hát… trước mặt y là Gerrees sao? Không phải là ai khác giả dạng chứ?

    “Thu lại suy nghĩ lung tung trong đầu ngươi, nếu không, sau khi khế ước kết thúc, ta lập tức giết ngươi.”

    Nghe câu nói này xong, Tống Mặc lập tức thở phào, trước mặt là Gerrees, trăm phần trăm!

    Đợi đã! Người khác nói muốn giết y, y lại thở phào sao?

    Mọe! Lẽ nào bản chất của y lại là một M ẩn giấu rất sâu?!

    Nhìn Tống Mặc ôm đầu như muốn đụng tường, Gerrees sờ miệng mình, máu của nhân loại này tựa hồ có hơi kỳ lạ. Chắc chắn không phải là vì cấm chú của ma tộc, cũng không phải vì khế ước cùng tinh linh, vậy vì cái gì?

    Có lẽ, hắn nên xác định một chút…

    Gerrees quay đầu lại, nhìn Tống Mặc, Tống Mặc bị đôi mắt màu xanh lục đó nhìn mà sống lưng lạnh toát, nhịn không được lùi về một bước, cảnh giác nhìn Gerrees, tay thì đã đặt lên khẩu súng ở eo.

    Một làn gió đen bỗng nổi lên, Rhys xuất hiện sau lưng Tống Mặc, ôm y vào lòng. Người ngu ngốc nhất, cũng có thể nghe ra được sát khí và tức giận trong giọng nói của hắn.

    “Tinh linh, ta từng cảnh cáo ngươi rồi.”

    Mắt Tống Mặc bị tay Rhys che mất, y không nhìn thấy chuyện gì xảy ra, chỉ có thể cảm giác được gió mạnh nổi lên và cánh tay Rhys ôm chặt.

    Đợi khi tất cả hồi phục bình ổn, Rhys buông tay, Tống Mặc phát hiện, mình đã trở về trong phòng, Gerrees, không thấy bóng dáng.

    “Yên tâm, ta không giết chết hắn.”

    Rhys ôm Tống Mặc, gác cằm lên vai y, một tay vòng ôm eo Tống Mặc, một tay cầm ngón tay bị Gerrees ngậm qua, đưa vào miệng mình.

    “Ngươi là của ta.” Rhys nhẹ cắn đầu ngón tay Tống Mặc, “Chỉ có thể là của ta.”

    Tống Mặc rất muốn cho cái tên phát ngôn bừa bãi sau lưng một bạt tai, nhưng thân thể lại giống như đột ngột mất hết sức lực, chỉ có thể tựa vào ngực Rhys, mặc môi lưỡi hắn liếm qua đầu ngón tay mình, mu bàn tay, lòng bàn tay, theo đường gân cổ tay chậm rãi đi xuống, để lại một đường ẩm ướt, cuối cùng chạm vào giữa cổ mình.

    Nút áo sơ mi bị cởi ra, cằm bị nâng lên, bộ vị yếu ớt nhất cơ thể, lộ ra trước mắt.

    Tống Mặc cảm thấy môi Rhys ở bên cổ mình, hàm răng tỉ mỉ cọ sát, giống như giây tiếp theo, cổ mình sẽ bị cắn lủng, sinh mạng sẽ bị đoạt đi.

    Cái tên đang ôm mình là ma tộc sao? Không phải quỷ hút máu sao?

    Cuối cùng, Rhys buông Tống Mặc ra, Tống Mặc sờ nơi bị cắn trên cổ, còn tốt, không bị rách. Khi Tống Mặc suy nghĩ xem có nên cắn trả lại hay không, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền tới tiếng nện thụi, Tống Mặc ngẩng đầu lên, thì thấy một cái đầu lâu đang bám vúi trên góc cửa sổ, ngọn lửa đen trong hốc mắt chập chờn, nhìn chằm chằm vào y.

    Phản ứng đầu tiên của Tống Mặc không phải kinh hãi, mà là tên này rốt cuộc đã ở đó nhìn bao lâu rồi?!

    Mọe, thì ra bộ xương cũng nhìn trộm?!

    Chương 58: Phiền phức lớn hơn

    Tống Mặc trong cửa sổ trừng mắt, bộ xương ngoài cửa sổ quang minh chính đại ‘nhìn trộm’. Không bao lâu, thì đã từ một biến thành mười mấy, tiếp theo là mấy chục, gần như chen đầy cửa sổ.

    Tình huống này không phải lần đầu tiên phát sinh, chỉ cần có thể thấy được một bộ xương, thì những bộ xương khác sẽ chen chúc tới.

    Nhìn một đống bộ xương ngoài cửa sổ, nghe tiếng leo cửa sổ răng rắc, Tống Mặc bắt đầu hoài nghi, Rhys lôi những bộ xương này ra khỏi đất, không phải để giúp đỡ y, mà là tới gây phiền toái cho y đi?

    “Thân ái, ngươi hiểu lầm ta rồi.” Rhys cọ vào má Tống Mặc, “Nếu không thích, đưa chúng trở về là xong. Ta lại tìm cái mới cho ngươi.”

    Rhys vừa nói, vừa quay đầu nhìn mấy bộ xương ngoài cửa sổ một cái, chỉ nhìn một cái, mấy bộ xương vốn chen kín cửa sổ lập tức tan ra, thoáng chốc biến mất tăm.

    Tống Mặc đột nhiên có một suy nghĩ kỳ cục, quả nhiên là người hiền bị khi dễ, người ác mới vô địch sao? Y có phải nên ném luôn chút thiện tâm còn tồn lại ra góc tường trồng nấm không…

    Thực tế, các bộ xương không phải cố tình khiến Tống Mặc khó chịu.

    Chúng đã học được cách thao tác đại bác, Tống Mặc tận mắt nhìn mấy chục bộ xương ‘lắp ráp’ lại ra hình kim tự tháp, dùng tốc độ không thể tin nổi hoàn thành chuỗi thao tác định vị, lắp đạn, bắn, một tiếng nổ vang, mục tiêu bị nổ thành bã, sau khi khói bụi tan đi, để lại một hố sâu đường kính mấy chục mét.

    Các chu nho sống trong lãnh địa của Tống Mặc, nhìn thấy động tác tiêu sái, thân thủ nhanh nhạy và cả đầu óc thông minh không chút thua kém khi còn sống của những bộ xương này, toàn bộ đều hai mắt hiện ngôi sao.

    Một chu nho tuổi tác nhỏ nhất, ủn vào lòng mẹ, cắn ngón tay, nung nấu chí nguyện to lớn, nó hy vọng, sau khi trưởng thành có thể trở thành một bộ xương thông minh nhất lợi hại nhất!

    Tống Mặc lau mồ hôi, rất muốn nói, nhóc, hiện tại đã nghĩ tới chuyện này là quá sớm đó.

    Phần lớn bộ xương đều máy móc hoàn thành mệnh lệnh của Tống Mặc, chúng chuẩn xác, hiệu quả cao như cỗ máy do bộ xương tạo thành. Chỉ có một con là ngoại lệ, đó là bộ xương mà trong mắt có hai nhúm lửa đen.

    Con này vóc dáng không tới eo Tống Mặc, thực sự gây không ít phiền phức cho Tống Mặc.

    Sau khi học xong cốt lõi thao tác đại bác, các bộ xương hầu như đều mê đại bác. Nhưng nếu không có mệnh lệnh của Tống Mặc, thì phần lớn cũng chỉ mỗi ngày làm vận động co duỗi, sau đó rửa ráy ngủ nghỉ. Bộ xương này thì cả ngày chạy theo Tống Mặc, hai chùm lửa đen u ám nhìn chăm chăm vào Tống Mặc, cằm dưới động răng rắc, dùng âm thanh như dao mài vào đá nói sau lưng Tống Mặc: “Chủ nhân, bắn một phát, chủ nhân, bắn một phát nha?”

    Lần đầu tiên nghe thấy câu này của bộ xương, Tống Mặc liền lảo đảo, trực tiếp ngồi xuống đất.

    Chủ nhân, bắn một phát, còn nha?

    Tên này còn có công năng đó sao?

    Nếu không phải Tống Mặc biết bộ xương này chỉ là muốn bắn đại bác phát nghiện, không phải thật sự muốn làm vận động thiếu nhi không nên biết, chắc chắn sẽ bẻ bộ xương này thành khúc bổ nồi hầm.

    Nhưng có một câu nói rất hay, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.

    Mới đầu chỉ một con này, theo thời gian dần trôi, càng lúc càng nhiều bộ xương gia nhập vào trong đội ngũ chen chúc quanh Tống Mặc, có thể tưởng tượng một đống xương cốt quanh ngươi, yêu cầu bắn một phát không?

    Các bộ xương kiên nhẫn miệt mài cầu bắn pháo, Tống Mặc ưu thương ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, quả nhiên nên để Saivans tùy nghi tấn công qua?

    Để những bộ xương này và đại binh hành tỉnh tây bắc đi bắn pháo!

    Mọi người trong lãnh địa cũng thấy cảnh tượng những bộ xương bắn đại bác, Harold trầm mặc nửa ngày, chỉ nói với Tống Mặc một câu: “Lãnh chủ đại nhân, thế gian không có chuyện nào bi thảm hơn trở thành kẻ địch của ngài.”

    Tống Mặc chớp chớp mắt, đây là khen hay đang xỏ y?

    Rode càng trực tiếp, vỗ ngực, “Ông trời, may mà lúc đầu ngươi không dùng những kẻ này đối phó ta! Nhưng mà, ngươi quả nhiên không phải người, có thể khiến những kẻ này thích ngươi như vậy…

    Tống Mặc giận, nói y không phải người? Đây là mắng người chắc chắn là mắng người mà?!

    Lại một lần nữa bị vây trong đoàn xương khô, bị mọi người ngó, Tống Mặc bùng nổ.

    Hơn một trăm khẩu súng trường, hơn hai trăm cây nỏ liên phát được phân ra, Tống Mặc yêu cầu các nam nhân phân làm hai đội, xếp hàng cách năm trăm mét, mặt đối mặt luân phiên bắn lẫn nhau. Mỹ kỳ danh rằng: Thao luyện năng lực thực chiến.

    Tuy súng trường không lắp đầy đạn thật, mũi nỏ dùng mũi tên đầu gỗ tròn thay thế, khi bắn cũng tránh chỗ yếu hại, nhưng bắn lên người, cũng đau nha.

    Tống Mặc chắp tay đứng cách một trăm mét, nhìn các nam nhân nhe răng méo miệng xếp hàng bắn nhau, lạnh giọng cười hê hê vài tiếng, vui chứ? Kích thích chứ? Sảng tới không thể tưởng tượng chứ? Dám cười chê y, thì phải có giác ngộ sảng tới đỉnh điểm!

    Vào sau trưa một ngày đông, trong tuyết trắng sương mờ, Tống đại lãnh chủ đã cho các nam nhân Grilan nhận thức được sâu sắc, vây xem, cũng phải tìm đúng đối tượng.

    Chẳng qua xếp đội thao luyện bắn nhau quả thật mang tới hiệu quả không tồi, các nam nhân ngắm bắn trúng tăng lên không ít, tin rằng khi thật sự lên chiến trường, cũng sẽ không xuất hiện tình trạng nhũn chân.

    Có đại bác rồi, có súng trường và nỏ liên phát rồi, có hơn ba trăm hán tử cứng cỏi trải qua rèn luyện, vốn liếng của Tống Mặc đã rất đủ. Dùng một câu để hình dung tâm tình Tống Mặc hiện tại, đó chính là: Tới đi, tiểu gia hiện tại không sợ ai hết!

    Đến ngày Tống Mặc hẹn gặp mặt, Saivans đã sớm chờ đợi ở bên rìa rừng Phỉ Thúy. Trước khi gặp mặt, Saivans không phải chưa từng nghĩ nhân cơ hội bắt giữ áp giải Tống Mặc, trực tiếp đưa về thủ đô. Nhưng suy nghĩ này chỉ vụt qua, đã bị gạch ngay một dấu chéo lớn.

    Chỉ cần là người từng có giao tiếp với Tống Mặc, đều sẽ không cho rằng giở trò với y là chủ ý hay. Vì trước khi mình kịp giở trò, khẳng định sẽ bị đá cho một phát, trăm phần trăm mặt chạm đất trước.

    Tống Mặc trước giờ không giữ thể diện cho kẻ địch, Saivans vô cùng rõ điểm này, cho nên, hắn nuốt ngược tất cả âm mưu toan tính vào bụng.

    Khi Tống Mặc tới điểm hẹn, Saivans đã đợi một lúc rồi.

    “Tổng đốc đại nhân, đã lâu không gặp.”

    Tống Mặc nhìn Saivans bước xuống xe ngựa, lên tiếng thăm hỏi trước.

    “Lãnh chủ các hạ, lời khách sáo xin miễn đi.” Saivans trực tiếp vào thẳng vấn đề, “Ta nghĩ, chúng ta hiện tại đều đối diện với một phiền phức lớn.”

    “Ta cho rằng phiền phức chỉ có Grilan.”

    “Không.” Saivans lắc đầu, khóe môi hiện lên nụ cười khổ, “Gặp phải Grilan, đã là một phiền phức rồi.”

    Tống Mặc cười, y đã có thể đoán được thái độ của Saivans, hắn không thể nghịch lại mệnh lệnh của quốc vương, nhưng lại không muốn hoàn toàn trở mặt với mình, đến chết không qua lại. Theo tình hình trước mắt, cái hố lớn dưới đất, chắc không cần dùng tới.

    Nếu là mấy ngày trước, luận thực lực, Tống Mặc tuyệt đối không phải là đối thủ của Saivans, nhưng hiện tại à, Tống Mặc sờ cằm, nếu đánh thật, các đại binh của hành tỉnh tây bắc, đừng mơ lấy được chút ích lợi gì trong tay y.

    “Tổng đốc đại nhân, ý của ngài ta hiểu rồi.” Tống Mặc đi tới gần Saivans, thấp giọng nói: “Chuyện luôn có cách giải quyết, chỉ phải xem ngài có thành ý hay không…”

    Thành ý?

    Con ngươi Saivans co lại, thành ý mà Tống Mặc nói, hắn quá hiểu, mấu chốt là, mệnh lệnh của tể tướng, so với mệnh lệnh của quốc vương, càng nan giải.

    Công đánh Grilan có thể làm ra vẻ, nhưng bắt Tống Mặc đưa tới thủ đô, thì là làm thật, không thể giả đò một chút nào. Tống Mặc cũng nghĩ tới điểm này, nhưng phương thức suy nghĩ của y và Saivans không giống nhau, Saivans chỉ là suy nghĩ từ kết quả, hắn chỉ có hai chọn lựa, chấp hành mệnh lệnh, hoặc chống lại mệnh lệnh. Tống Mặc thì cho rằng, phương pháp giải quyết tốt nhất, là phải bắt tay từ đầu sỏ.

    Tể tướng mệnh lệnh Saivans bắt y, đưa tới thủ đô Obi, vì quốc vương.

    Vậy, mục đích Hắc Viêm muốn bắt y là gì? Nếu có thể đưa ra điều kiện trao đổi đầy đủ, Hắc Viêm có bỏ qua ý định này không?

    “Như vậy…”

    Nghe Tống Mặc phân tích xong, Saivans cũng cảm thấy lời của y không phải không có đạo lý. Nhưng rốt cuộc là cái gì mới có thể đả động quốc vương?

    “Rất đơn giản, kim tệ, và vũ khí.”

    Tống Mặc không biết khi Hắc Viêm hạ lệnh trong đầu đang nghĩ gì, nhưng y lại rõ ràng, nên bắt tay làm từ chỗ nào, để nâng cái chân đang muốn dẫm lên đầu mình kia.

    “Nhưng mà, trước đó, chúng ta cần đánh một trận, hơn nữa đánh phải thật lớn. Tốt nhất có thể khiến chiến trường trở thành trận chiến giằng co, trận chiến tiêu hao, như thế, chuyện sẽ dễ hơn rất nhiều.”

    “Ngươi xác định?”

    “Xác định.”

    “Nhưng…”

    “Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì.” Tống Mặc cười híp mắt gác tay lên vai Saivans, “Không biết tổng đốc đại nhân có từng nghe qua hay chưa, có một từ, gọi là ‘diễn tập quân sự’.”

    “Diễn tập quân sự?”

    “Đúng, nói đơn giản là, trận thì vẫn đánh, nhưng người thì không cần chết nhiều thế làm chi…”

    Khi Tống Mặc đang truyền bá tính thực dụng và tính trọng yếu của diễn tập quân sự cho tổng đốc hành tỉnh tây bắc Saivans, lại một đội kỵ sĩ giáo hội tới hành tỉnh tây bắc.

    Kỵ sĩ vàng tóc đỏ Airth nhận thủ lệnh của đại chủ giáo do các kỵ sĩ mang tới, thần sắc trở nên vô cùng nghiêm túc.

    “Đại nhân Airth, đại chủ giáo cho ngài toàn quyền phụ trách xử lý chuyện này.”

    “Thứ đó thật sự ở Grilan sao?”

    “Vâng.” Kỵ sĩ ngẩng đầu nói: “Đại chủ giáo nói thế.”

    Airth gật đầu, Grilan không có phân nhánh của giáo hội, đột nhiên xông vào, sẽ khiến chuyện trở nên phức tạp. Tuy hắn không cho rằng một lãnh địa nghèo mạt sẽ có dũng khí kháng cự kỵ sĩ giáo hội, nhưng đây dù sao vẫn tổn hại tới thể diện giáo hội.

    Chẳng qua, quốc vương Obi hạ lệnh tổng đốc hành tỉnh tây bắc công đánh Grilan, đã cho họ cơ hội. Trận chiến này, họ không thể bàng quan.

    Airth lập tức quả đoán, “Ta muốn đi gặp tổng đốc hành tỉnh tây bắc, chuyện này, phải nhanh chóng giải quyết.”

    “Tuân lệnh!”

    Lúc này, Airth và phần lớn mọi người, chỉ biết Hắc Viêm hạ lệnh hủy diệt Grilan, mà không biết mật lệnh tể tướng Murphy chuyển cho Saivans, cũng không biết mối quan hệ giữa Saivans và Tống Mặc. Nếu hắn biết những thứ này, chắc chắn sẽ không cho rằng mình xen vào trận chiến của hành tỉnh tây bắc và Grilan là một chủ ý tốt.

    Nhưng có tiền cũng không thể mua được ‘biết sớm’, khi hắn biết, tất cả đã muộn rồi.

     

    Thuộc truyện: Dị thế đại lãnh chủ