Home Đam Mỹ Dị Thế Đại Lĩnh Chủ – Chương 138: Lần thứ hai cầu hôn

    Dị Thế Đại Lĩnh Chủ – Chương 138: Lần thứ hai cầu hôn

    Thuộc truyện: Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

    Tống Mặc rất muốn ở ngoài cửa chờ Rhys, y cảm thấy Rhys sẽ ở bên trong rất lâu.

    “Lãnh chủ đại nhân, ngài cần phải tham dự bữa tiệc tối nay.”

    Tống Mặc không trả lời lão John, cúi đầu, hai tay khoanh lại tựa bên tường, một chân chống lên mặt tường, ai cũng không đoán được hiện tại y đang nghĩ cái gì.

    “Lãnh chủ đại nhân?”

    “Quản gia.” Tống Mặc ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười có chút phức tạp, “Hiện tại ta mới biết, ta thích hắn thế nào.”

    “…”

    “Thích tới mức tim ta cũng loạn vì hắn.”

    “Lãnh chủ đại nhân, hắn sẽ không có chuyện gì.” Lão John nhíu mày, bước tới ấn tay lên vai Tống Mặc, “Người kế thừa của gia tộc Myers, sẽ không yếu ớt như thế.”

    “Vậy sao?” Tống Mặc sờ mũi, y quả thật là quan tâm nên loạn, nếu Rhys thật sự có chuyện, thân vương Myers và vương phi Laurent, tuyệt đối còn gấp hơn y, “Xin lỗi.”

    “Ngài không cần phải xin lỗi tôi.” Lão John thu tay về, “Ngài chỉ cần trở về phòng thay y phục, sau đó tham dự bữa tiệc tối nay. Người lùn và tinh linh đều sẽ tham gia, đoàn kỵ sĩ giáo hội và tu sĩ cũng là lần đầu tiên tham gia yến tiệc của Grilan, thân là lãnh chủ, ngài không thể vắng mặt.”

    “Ta biết rồi.” Tống Mặc quay đầu lại nhìn cánh cửa sắt đóng chặt một cái, “Ta sẽ không tùy tính.”

    Lão John gật đầu, “Tôi đi chuẩn bị những chuyện liên quan tới tiệc tối.”

    “Được.” Tống Mặc dự định cùng lão John đi ra, nếu không thể ở nơi này đợi nữa, đi sớm đi muộn đều như nhau. Đi được vài bước, Tống Mặc đột nhiên mở miệng nói: “Quản gia, nếu ta dự định lấy vợ, nếu tổ chức theo quy cách hôn lễ lãnh chủ, thì sẽ tốn bao nhiêu tiền?”

    Lão John: “… Ngài xác định là lấy sao?”

    “Phí lời!”

    “Nếu chiếu theo quy mô hôn lễ của tổ tiên ngài, sẽ không vượt qua hai trăm kim tệ. Nhưng, theo như thân gia của ngài hiện tại, số tiền này có hơi keo kiệt.”

    “Quả thật.” Tống Mặc thầm tính toán, sống hai đời rồi, hiếm khi kết hôn một lần, nên long trọng chút, áo cưới trang sức gì đó tính ra không cần y phải bỏ ra, nhẫn cưới thì vẫn phải tặng, cái khác, có lẽ có thể tham khảo hôn lễ của quý tộc khác một chút.

    “Quản gia, gần đây có ai kết hôn không?”

    Tống Mặc và lão John vừa đi, vừa thảo luận chi tiết hôn lễ, còn về vai chính khác của hôn lễ, vẫn không được nhắc tới. Theo suy nghĩ của Tống Mặc, cái tên tám đời không vợ đó, mình vui vẻ lấy hắn, hắn nên trộm cười rồi, còn dám có dị nghị à? Lão John thì lại cho rằng, bất luận kết quả cuối cùng có phải như lãnh chủ đại nhân muốn không, để cho y vui vẻ trước một chút, cũng không ngại.

    Hai chủ tớ thảo luận hưng phấn nhiệt liệt, ít nhất bề ngoài là thế.

    Rhys đột nhiên bạo phát ma lực khiến thân vương Myers và vương phi Laurent chấn động, ma lực của hắn, gần như vượt qua Orlando, thân vương Myers đời trước, thân vương Myers gần như sắp bị ma lực trên người Rhys phản chế.

    “Con trai.” Laurent phủ tay lên trán Rhys, cúi người, nhẹ giọng nói bên tai Rhys: “Người yêu của con, vừa rồi còn đang ở bên ngoài đợi con, hiện tại, y đã đi rồi. Nếu con không thể chống đỡ, còn có một con cự long đang đợi, hiểu ý ta chứ?’

    Hai mắt Rhys nhắm chặt vì ma lực bạo loạn đột ngột mở banh ra, con ngươi màu đỏ sậm, gần như muốn phun máu.

    “Tốt lắm.” Laurent ra hiệu với thân vương Myers, tiếp tục nói với Rhys: “Của con, thì phải là của con, những người khác đều không thể nào đụng vào. Cho nên, con trai, tiếp tục kiên trì, con sẽ đạt được tất cả những thứ con muốn, trên đời này, không có bất cứ ai có thể ngăn cản con!”

    Khóe môi Rhys chảy xuống dòng máu tươi, thân vương Myers phát hiện, ma lực vừa rồi còn cuồng bạo tới mức gần như muốn hủy diệt tất cả, đột nhiên thay đổi, cứ như có một dòng ý chí cường đại đang dẫn dắt. Thân vương biết, đây không phải là sức mạnh của mình, là ý chí của Rhys.

    Con trai của ông, sẽ trở thành người thừa kế và người lãnh đạo gia tộc Myers cường đại nhất lịch sử!

    Những vị tổ tông đang ngủ dưới đất đó, sau khi biết tin tức này, không biết có chủ động chui ra khỏi đất không?

    Có lẽ, thông báo những ông già này tới tham gia hôn lễ của con trai, là một chủ ý không tồi…

    Phòng tra tấn của thành lũy ngầm Grilan bị một nhà ma tộc chiếm cứ, địa điểm tiệc tối đổi thành phủ lãnh chủ trên mặt đất. May là đại thính phủ lãnh chủ đủ rộng rãi, chứa hơn một ngàn người trong lãnh địa, hoàn toàn không thành vấn đề.

    Các nữ đầu bếp đã bắt đầu bận rộn từ trưa, con mồi xử lý xong chất thành núi nhỏ, chiên nướng hầm luộc, các nữ đầu bếp sử ra thập bát ban võ nghệ, thể hiện thân thủ, trong phòng bếp bận rộn ngập trời, không qua bao lâu, đã bay ra mùi vị thịt làm người chảy nước miếng. Suy nghĩ tới thói quen ẩm thực của các tinh linh, Tống Mặc đặc biệt dặn dò, khoai tây, bắp, khoai môn và khoai lang, còn có các loại rau, đều phải làm một phần khác, bên trong không thể cho thịt, cơm nấu chín đầy mấy chục ống, gạo trong kho tiêu hao gần một phần ba.

    Hầm rượu tư nhân của lãnh chủ đã bị Hắc Viêm dọn sạch, Tống Mặc chỉ có thể hạ lệnh mở hầm rượu dùng để bán ra, bưng ra từng thùng rượu nho, chất đầy trong đại thính.

    Vào đêm, đại thính của phủ lãnh chủ đèn đuốc sáng trưng, từng cái bàn dài sớm đã ngồi đầy người, tuy số người nhiều, nhưng trong đại thính lại không hề ồn ào, mọi người tựa hồ đều đã hẹn ngầm trước tiệc, địa tinh, người lùn, nhân loại, tinh linh, mỗi bên tự chiếm một nơi, đặc biệt là tinh linh, cả chiếc bàn, trừ tinh linh, vị trí khác đều trống.

    Tống Mặc bước vào đại thính, thấy tình cảnh này, cũng không nói gì nhiều. Dù sao đợi lát uống rượu rồi, vách ngăn chủng tộc gì đó, tuyệt đối đánh vỡ không thương lượng.

    Trên bàn rượu, mới là thời khắc luận anh hùng!

    Tống Mặc bước nhanh tới cái bàn ở đầu, lão quản gia John vỗ tay hai cái, trong đại thính lập tức yên tĩnh, các thị nữ của phủ lãnh chủ nối đuôi nhau bước vào, trong tay nâng từng cái mâm lớn, còn có từng cái bồn lớn, sau lưng là các thị tùng nâng cơm và rượu nho còn chưa khui, nhất thời, cả đại thính đều tràn đầy mùi thơm thức ăn.

    Tống Mặc cũng nhịn không được hít mũi vài cái, chỉ có khi tinh linh ngửi được mùi thịt, sắc mặt không tốt cho lắm, nhưng các thị nữ lại đi thẳng đến trước bàn họ, đặt mâm trong tay lên bàn, thức ăn trên bàn của họ hơi khác biệt, đợi khi mở nắp lên, các tinh linh phát hiện, trong mâm đều là các loại lương thực và rau xanh được trồng ở Grilan, hương vị có vẻ không tồi, hình thức nhìn cũng rất hợp khẩu vị.

    Nhìn biểu tình các tinh linh, Tống Mặc thầm thở ra. Dựng ngón cái với lão John, làm tốt lắm! Lão John xua tay, “Là công lao của nữ đầu bếp.”

    Đợi khi tất cả các bàn đều đã chất đầy thức ăn, các thị nữ lại đặt trước mặt mỗi người một ly rượu, mở thùng đựng rượu nho ra, lập tức, hương vị ngọt ngào lan tỏa. Người Grilan đã vô cùng quen thuộc với mùi vị này, kỵ sĩ giáo hội và các tu sĩ trợn to mắt, bọn họ lần đầu tiên tham gia yến tiệc của Grilan, chưa từng biết, lãnh chủ Tống Mặc Grilan, tổ chức một bữa tiệc lại hào phóng như thế!

    Ai còn dám nói Tống Mặc Grilan là kẻ nghèo rớt mùng tơi, bọn họ liều với kẻ đó!

    Các tinh linh nhìn dịch thể màu đỏ sậm trong ly, cầm ly rượu lên, lắc lắc, nhìn dịch thể dính bên mép ly, một tinh linh trong đó lắc lắc đầu với mấy tinh linh khác, tiếp theo lại gật đầu, ý của hắn là, phương thức ủ loại rượu nho này, hoàn toàn khác với phương thức ủ của họ, nhưng chất lượng thì không tồi.

    Tống Mặc không đặc biệt chú ý tới phản ứng của các tinh linh, giơ ly rượu lên, cao giọng tuyên bố yến tiệc bắt đầu. Theo lời của Tống Mặc, mọi người tận tình ăn uống, đêm nay, rượu thịt đủ dùng, không say không về!

    “Đầu tiên phải nói trước, chơi trò say rượu làm càn là không được!” Tống Mặc vỗ bàn, “Đặc biệt là dám rượu say làm càn với hoa cô nương trong phủ lãnh chủ, là cực cực không được!”

    Câu này mang theo màu sắc vui đùa, lập tức khiến bầu không khí trong đại thính dâng cao, các nữ nhân cười càng lợi hại hơn nam nhân, thậm chí có mấy cô nương lớn gan, trực tiếp nói: “Ai giở trò với ai, ai chiếm tiện nghi của ai, còn không nhất định đâu!”

    Nói xong, ánh mắt của các cô nương, đồng thời đặt lên người mấy nhân viên tiền giáo hội từng biểu diễn múa cực hạn chế, ánh mắt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên đảo rồi đảo, dùng lực đảo, đảo tới mức họ đứng ngồi không yên, lỗ tai cũng đỏ lên.

    Tống Mặc cũng cười ra tiếng, uống cạn rượu nho trong ly, “Mời mọi người!”

    “Mời lãnh chủ đại nhân!”

    Âm thanh của người Grilan gần như muốn chấn sụp mái nhà, người lùn và tinh linh tham gia yến tiệc hơi ngạc nhiên, nhưng không biểu hiện ra. Bọn họ biết Tống Mặc rất được các lãnh dân yêu kính, đây cũng không có gì phải kỳ quái, một lãnh chủ có thể nghĩ cách phát triển lãnh địa, cho các lãnh dân sống tốt hơn, quả thật đáng để tôn kính.

    Đương nhiên, người lùn và tinh linh đều không biết, địa bàn của vị lãnh chủ này, không phải chỉ có Grilan, hiện tại đất đai trong tay Tống Mặc, gần như có thể sánh với một nước nhỏ. Nếu y nguyện ý, hoàn toàn có thể mặc hoàng bào lên người, không làm lãnh chủ nữa, tự làm quốc vương.

    Nelson muốn ngồi lên vương vị, còn phải liều chết liều sống chảy máu ra trận, cùng vương huynh cháu trai của mình đánh nhau, mà Tống Mặc hoàn toàn không cần.

    Mấy ly rượu vào bụng, bầu không khí của bữa tiệc bắt đầu lên cao trào, các người lùn lại lần nữa phát huy tính cách hào sảng của họ, đổi ly rượu sang chén rượu, một tay cầm miếng sườn lớn, cắn xé thịt được nướng tỉ mỉ trên đó, tay kia cầm chén rượu, uống từng hớp lớn, dịch rượu đỏ sậm nhuộm đỏ râu của họ, các người lùn không chút để ý, bắt đầu lớn tiếng nói cười với người xung quanh.

    Địa tinh và chu nho sinh sống tại Grilan đã có thể cùng hòa thuận với người Grilan, Rahn và người trong thôn của hắn được đặc biệt mời tới lại biểu hiện vô cùng cẩn trọng. Bọn họ thấy đám địa tinh Mills trừ nói cười với chu nho, còn cụng ly với nhân loại, thậm chí còn cùng với người lùn nói vài câu, chỉ cảm thấy tất cả trước mắt đều trở nên không chân thật.

    Thịt nướng thơm phức, cơm gạo trắng tinh, rượu nho ngọt ngào, bọn họ không phải chưa từng ăn thịt, nhưng phần lớn đều là trộm được, hoặc dùng kim tệ trộm được để mua về. Tất cả trước mắt, theo như lời lãnh chủ đại nhân nói, là bọn họ dùng lực lao động chính đáng đổi về!

    Rahn và thôn dân trầm mặc một chút, vẫn là Mills phát giác được cảm xúc của những địa tinh này, ghé tai nói với một địa tinh trẻ tuổi vài câu, địa tinh trẻ tuổi gật đầu, đi tới, kéo vai Rahn nói vài câu, sau đó giơ ly rượu lên, ý bảo Rahn và thôn dân của hắn tận tình ăn uống, tối nay, lãnh chủ đại nhân thành ý mời bọn họ, bọn họ không thể làm mất hứng!

    Rahn và thôn dân của hắn chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ trong bữa tiệc, thực tế, khi bọn họ ăn miếng thức ăn đầu tiên, đã không còn rảnh bận tâm cái khác nữa.

    Thức ăn ngon miệng thế này, rượu nho mỹ vị thế này, bọn họ vẫn là lần đầu tiên được nếm!

    Người lùn đã hòa hợp với người Grilan, chỉ có tinh linh vẫn thái độ như cũ, chẳng qua người ta đều cho là bình thường, tất cả chủng tộc trên đại lục Quang Minh đều biết, tinh linh chính là bộ dáng lãnh đạm như thế, vạn nhất ngày nào đó một tinh linh nào đó biểu hiện nhiệt tình như người lùn, mới sẽ khiến người ta rớt mắt kính.

    Xuất phát từ lịch sự, các tinh linh vẫn giơ ly kính rượu với Tống Mặc, trừ thóc, bọn họ cũng bắt đầu thấy hứng thú với rượu nho của Grilan. Mùi vị của loại rượu nho này không thua kém tinh linh ủ ra, nếu có thể, bọn họ muốn mang một ít về.

    Tống Mặc sẽ không cự tuyệt yêu cầu của tinh linh, nhưng khi tinh linh trả tiền thì uyển chuyển cự tuyệt, y nói thẳng, nếu có thể, y muốn một vài hạt giống thực vật. Tinh linh thu hồi kim tệ, để lại cho Tống Mặc bảy tám hạt giống thực vật, phần lớn là trái cây.

    Số lượng không nhiều, nhưng Tống Mặc vẫn cảm thấy vui bất ngờ, y đã bắt đầu chờ đợi, trái cây có thể khiến tinh linh nói mùi vị không tồi, rốt cuộc sẽ ngon tới trình độ nào!

    Thời gian từng chút trôi qua, trăng treo trên trời, bữa tiệc tiến vào cao trào, tiếng người huyên náo tràn đầy đại thính, Tống Mặc tựa lên ghế, mặt mỉm cười nói cười với người kính rượu y, nhưng trong lòng thì đang nghĩ tới tình huống của Rhys.

    Lúc này, đám người Harold đã rời khỏi vương thành Chisa, suốt đêm lên đường về Grilan. Hiệp ước với Nelson đã ký, hắn muốn đích thân đưa văn kiện chính thức này về cho Tống Mặc. Rời Grilan đã mấy tháng, Harold lần đầu cảm thấy, tâm trạng muốn nhanh chóng về nhà là như thế nào.

    Hai tu sĩ cùng hắn ra ngoài cũng thế. Từ sau khi rời khỏi giáo hội, bọn họ đã không còn nhà để về, là lãnh chủ Grilan thu giữ họ, cho bọn họ nơi dừng chân, hiện tại, nơi đó trở thành nhà của họ.

    Nhân sắc đêm lên đường, không chỉ là đám người Harold. Dưới mặt đất, Joybis dẫn các địa tinh tiếp tục đào thông đạo sau khi nghỉ ngơi tạm thời. Bọn họ mang theo kim tệ và khế ước mua bán vũ khí với quốc vương Seeger Jiera, theo mệnh lệnh của Tống Mặc, trở về Grilan. Đoạn thông tới thành Cary của thành thương nghiệp ngầm đã xây dựng hoàn tất, tinh lực chủ yếu của các địa tinh từ nay, sẽ bỏ vào trong xây dựng và kinh doanh thành ngầm. Còn cửa tiệm trên mặt đất, Tống Mặc có an bài khác.

    “Joybis, lãnh chủ đại nhân nói, sẽ phân cho chúng ta một vài tiệm kinh doanh, là thật sao?’

    “Đương nhiên.” Joybis biểu thị mấy địa tinh bị rớt lại đi lên, cẩn thận thò đầu ra khỏi lỗ thông gió vừa đào, xác định phương hướng một chút, trước mặt chính là biên giới, Seeger cách Grilan hơi xa, muốn trở về, còn phải đào mấy ngày, “Lãnh chủ đại nhân có lúc nào lừa chúng ta chưa?”

    “Đúng vậy.”

    Các địa tinh xác định tin tức xong, trong lòng bắt đầu trở nên nóng ruột. Có cửa tiệm tự kinh doanh, thì đồng nghĩa có thu nhập càng ổn định, bọn họ có thể nỗ lực kiếm sống, kiếm thêm càng nhiều kim tệ vì lãnh chủ và cũng vì mình.

    “Lãnh chủ đại nhân còn nói, lần này về, nếu chúng ta muốn, có thể đưa các hài tử trong tộc vào trường học trong lãnh địa.”

    “Thật sao? Tốt quá!” Một địa tinh gần như quên mất đây là ở trong hang, trực tiếp nhảy lên, bị đụng đầu, lúng túng xoa cái bánh bao trên đỉnh đầu, “Ta chỉ là quá cao hứng.”

    “Ai không cao hứng?” Một địa tinh khác nói: “Ta trở về nói với trưởng lão, ta nhất định phải đưa hài tử tới trường học! Nơi đó có thể học được nhiều bản lĩnh hay!”

    Mấy địa tinh càng nói càng hưng phấn, Joybis đột nhiên quay đầu, “Xuỵt, nhỏ tiếng chút!”

    “Sao vậy?”

    Joybis ý bảo một địa tinh khác leo lên, chỉ bóng đen thật lớn trên không, “Ngươi xem, đó là gì?’

    Bóng đen khổng lồ, to như ngọn núi bay ngang qua, đôi cánh cực lớn giống như có thể bóp nát trời đêm.

    Địa tinh bị Joybis kêu lên lập tức bị dọa không dám lên tiếng, kinh sợ không thôi nhìn Joybis, “Cự… long?”

    Cùng lúc này, trong thành ngầm của Grilan đột nhiên truyền tới một tiếng vang lớn, Tống Mặc gần như lập tức đứng lên, lao ra khỏi đại thính. Lão John ý bảo mọi người trong đại thính không cần kinh hoảng, “Không sao.”

    Thật ra, phần lớn mọi người đều đã uống say rồi, không hề cảm giác được trận dao động vừa rồi. Chỉ có các tinh linh quay nhìn nhau, nhíu mày, nhìn theo hướng Tống Mặc vừa đi, ngẫm nghĩ gì đó.

    Tống Mặc chạy tới lối vào thành ngầm, cong lưng, hai tay chống lên đầu gối, thở phì phò, y chưa từng chạy nhanh như thế, tim cũng sắp nhảy ra khỏi hốc mắt.

    Thở dốc xong, Tống Mặc ngẩng đầu lên, nhờ ánh trăng, nhìn rõ tình hình trước mắt.

    Một nhà ba người ma tộc không chút tổn thương đứng trước mặt y, dưới chân họ, là một, hố sâu cực lớn.

    Tống Mặc câm nín nửa ngày. Khó trách cha của Rhys muốn tìm nơi đúng tiêu chuẩn như hầm trú ẩn, như thế này, thật sự là hầm trú ẩn cũng hold không nổi!

    Rhys từ trên trời đáp xuống, một thân trường bào màu đen, lưu tô màu vàng đung đưa trên eo, nhẫn quyền lực trên ngón cái tựa hồ cũng phát sinh biến hóa, ánh mắt Tống Mặc đảo qua, cuối cùng dừng trên mặt hắn.

    Ngũ quan không đổi, chiều cao không đổi, nhưng, người trước mắt, lại khác biệt rất lớn với trước kia. Tống Mặc không nói được, nhưng có thể chân thật phát giác được sự thay đổi của Rhys.

    Cái này giống như khách sạn ba sao, bỗng chốc nhảy vọt lên thành tám sao, kẻ mù mới không thấy.

    Rhys đi tới trước Tống Mặc, đột nhiên quỳ một gối xuống, cằm tay Tống Mặc lên, đôi môi đỏ tươi, nhẹ đặt lên đầu ngón tay Tống Mặc, “Thân ái, ta đã thành niên rồi, chúng ta kết hôn đi, được không?’

    Tống Mặc mặt không biểu cảm nhìn Rhys, “Ngươi cho ta biết trước, cái hố đó, có phải do ngươi làm không?”

    “…”

    “Thành lũy ngầm còn hay không?”

    “…”

    “Không nói gì, chính là ngầm thừa nhận rồi?”

    “Thân ái…”

    “Thân ái cái đầu mi!”

    Tống Mặc cho Rhys một đấm, đấm được giữa đường, đột nhiên nhớ tới thể chất biến thái của tên này, đấm quyền này, nắm đấm của y khẳng định gặp tai ương. Bức ép mình thu nắm đấm về, không mang ý tốt cong môi lên, tay chậm rãi sờ tới eo…

    Trong bóng đêm, tiếng súng như đậu nổ lại vang lên lần nữa, cùng nó là tiếng gầm của lãnh chủ đại nhân: “Rhys Myers, ngươi còn dám chạy?!”

    Còn về vợ chồng thân vương đứng trên trời, bị hoa lệ bỏ qua.

    Người đang phẫn nộ, luôn sẽ làm ra chuyện không thích hợp lắm, chẳng hạn, đánh con trai người ta ngay trước mặt cha mẹ.

    Bạn đang

    Chẳng qua, nhìn biểu hiện của vợ chồng thân vương, hình như bọn họ cũng không phải rất để ý… còn có chút, vui sướng quan sát?

    Thuộc truyện: Dị Thế Đại Lĩnh Chủ