Home Đam Mỹ Dị Thế Đại Lĩnh Chủ – Chương 139: Cự long hiện thân

    Dị Thế Đại Lĩnh Chủ – Chương 139: Cự long hiện thân

    Thuộc truyện: Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

    Ngày thứ hai sau bữa tiệc, tinh linh cáo từ Tống Mặc, khởi hành về rừng tinh linh.

    Tống Mặc lịch sự níu giữ một chút, rồi hào phóng tặng cho tinh linh năm mươi thùng rượu nho, và trên ngàn cân gạo. Tinh linh dùng hạt giống trái cây đổi một vài hạt thóc. Số lượng không nhiều, nhưng hạt nào hạt nấy căng tròn, tinh linh vô cùng vừa lòng.

    “Lãnh chủ Grilan tôn kính, ta sẽ gởi lời thăm hỏi của ngài tới nữ vương bệ hạ, mong thần mặt đất tồn tại cùng ngài.”

    Tinh linh tóc đỏ nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa, thú một sừng trắng tuyết đạp đạp chân trước, phát ra tiếng hí dễ nghe, mấy con thú một sừng khác tựa hồ nhận được mệnh lệnh, đồng thời cất bước, tinh linh trên xe ngựa lập tức lịch sự cáo biệt Tống Mặc, gió thổi mái tóc dài màu đỏ và vàng nhạt của họ, lộ ra lỗ tai nhọn hoắc, trên lỗ tai đeo khuyên khảm bảo thạch xanh, dưới ánh sáng mặt trời, lấp lánh phát quang.

    Tống Mặc đứng nguyên tại chỗ, nụ cười trên mặt vẫn chưa hề biến mất, cho tới khi thú một sừng kéo xe ngựa các tinh linh đi xa, mới buông tay xuống, thở ra một hơi, xoa xoa cánh tay hơi tê, “Mệt chết ta rồi!”

    Chẳng qua, cực khổ là đáng giá!

    Tống Mặc nhìn mấy túi hạt giống tinh linh lưu lại, và mấy cái hộp quà tặng cho y, hai mắt phát sáng.

    “Mấy cái này toàn là đồ tốt nha.”

    Cầm cái hộp lớn bằng lòng bàn tay ở trên cùng lên, chiếc hộp chế tác vô cùng tinh mỹ, mở ra, bên trong đặt một cái vòng màu vàng, trên vòng khảm năm viên bảo thạch màu lục, tạo thành đồ án hình hoa. Tống Mặc cầm lên, cảm thấy rất xinh đẹp, chắc có thể đổi không ít tiền.

    Lão John thấy Tống Mặc tựa hồ không mấy để ý chiếc vòng này, mở miệng nói: “Lãnh chủ đại nhân, đồ án trên chiếc vòng này đại biểu cho nữ vương tinh linh, khẳng định là từng được chúc phúc trong thần điện của thần mặt đất mà tinh linh thờ phụng, nó sẽ mang tới may mắn cho ngài.”

    Tống Mặc nhìn lão John, lại nhìn cái vòng, y hiểu rồi, cái này giống như là cao tăng xx bảo quản phật châu, thần miếu xx là bảo hộ phù, thuộc về vật phẩm đó đó, nhất định phải cầm nhẹ đặt nhẹ, bảo quản chu toàn. Chỉ có thể biếu tặng, không thể mua bán.

    Tống Mặc đặt vòng vào lại trong hộp, đậy nắp hộp lại, đảo mắt nhìn mấy cái hộp kia, tính ra thứ bên trong cũng không khác gì cái vòng này, lập tức mất hứng thú. Nữ nhân thu mấy thứ này còn có thể làm đồ trang sức đeo chơi, y là một nam nhân, có thể dùng làm gì? Nấu chảy thành vàng dùng? Y sống đủ rồi mới làm vậy.

    Giao hết toàn bộ hộp cho lão John đưa tới kho bảo quản, ánh mắt Tống Mặc chuyển lên hạt giống tinh linh để lại, đây mới là mục đích chủ yếu của y. Trái cây đó! Grilan hiện tại không thiếu lương thực, thịt, rau xanh, chỉ thiếu trái cây!

    Nho dùng để ủ rượu, mía dùng để tạo đường, thỉnh thoáng có thể dùng để giải thèm, nhưng không thể ăn no bụng.

    Tống Mặc mở mấy túi, cầm từng nắm hạt giống lên nhìn, sau đó mặt không biểu cảm đặt về.

    Không phải là hạt giống trái cây tinh linh để lại khiến y không vừa lòng, mà là những hạt giống này y căn bản không biết.

    Hỏi lão John, quản gian cũng lắc đầu. Hỏi người trong lãnh địa, càng không có ai biết.

    Tống Mặc dứt khoát không hỏi nữa, trực tiếp chia ra một phần đất, phân làm bảy mẫu, chính giữa dựng hàng rào, lấy một phần nhỏ hạt giống trái cây ra trồng xuống. Lại đi tìm Houma, muốn hỏi hắn, có cách nào có thể khiến trái cây mọc nhanh hơn một chút, tốt nhất là buổi sáng trồng, buổi chiều đã ra hoa kết quả.

    Houma lặng yên nhìn Tống Mặc mấy giây, cuối cùng mở miệng: “Lãnh chủ đại nhân, ngài tỉnh ngủ chưa?”

    Tống Mặc: “…”

    Được rồi, y bệnh hiểm vội tìm bác sĩ, căn bản không nên tìm hắn!

    Cuối cùng, Tống Mặc chỉ có thể đợi những trái cây này tự nảy mầm.

    An bài người đặc biệt trông coi trái cây, Tống Mặc lại đặt tinh lực vào trong việc xây dựng thành thương nghiệp ngầm. Đoạn thông tới thành Cary trên cơ bản đã hoàn tất, tiếp theo, liền bắt đầu ‘chiêu thương’. Những công việc này, Tống Mặc không thể tự làm xuể, may là, y không thiếu trợ thủ.

    Đám người Harold lên đường suốt ngày, mệt mỏi kiệt sức, sau khi về Grilan, trực tiếp được đưa về phòng nghỉ ngơi. Mấy địa tinh Joybis cũng đang trên đường về, Tống Mặc nhìn khế ước và thư tay của Nelson do Harold mang về, chân mày nhướng lên, “Quản gia, Nelson mời ta đến tham gia điển lễ đăng cơ của hắn.”

    “Ngài định đi sao?”

    “Ta đang suy nghĩ.” Tống Mặc vò thư, “Một khi ta lộ diện, đại thần Chisa có muốn ăn ta không? Dù sao, ta cướp mất nhiều đất đai của họ như vậy.”

    “Những phần đất đó, có một phần rất lớn trước kia không thuộc về họ.” Lão John mở cửa phòng, thị nữ đưa điểm tâm và trà nóng tới, “Hiện gại ngài nên lo lắng là quốc vương Angris.”

    “Nói đúng.”

    Tống Mặc bỏ thư của Nelson xuống, một tay chống cằm, gõ gõ lên bàn, gần đây kỵ binh tuần tra biên cảnh Grilan càng lúc càng nhiều, bọn họ đều là thân quân của lão quốc vương Julien, cái này đại biểu cho điều gì, không cần nói rõ, Tống Mặc cũng có thể đoán được.

    Lão Julien đã tỏ rõ lòng cảnh giác đối với Tống Mặc, thực tế, Tống Mặc và lão Julien, đã sắp tới mức trở mặt đối chọi đấu đá luôn rồi. Nếu lão Julien được ăn cả ngã về không, một trận chiến tranh là không thể tránh khỏi.

    “Nếu có thể không đánh trận, ta thật sự không muốn đánh trận.”

    Tống Mặc bưng ly trà lên, uống một hớp. Y có thể giúp Nelson vạch ra kế hoạch, hào phóng chi viện pháo núi cho hắn, nhưng không có nghĩa là y thích chiến tranh. Lần này không giống với hai lần đối phó giáo hội trước đó, kẻ địch của y là lão Julien, không phải là những đại binh ngoài lãnh địa, càng không nên là người Angris.

    Đánh trận sẽ chết người, Tống Mặc không phải đồ tể hiếu sát. Nếu đổi lại là Hắc Viêm hay Rhys, khẳng định đã dẫn binh đi chém đầu lão Julien rồi đi?

    “Lãnh chủ đại nhân, chuyện này ngài phải sớm có chuẩn bị.”

    Lão John vô cùng hiểu rõ tính cách của Tống Mặc, đối với việc y thỉnh thoảng đa sầu đa cảm không hợp lúc, cũng không thấy kỳ quái. Điều này có nghĩa là y là một kẻ thượng vị thích hợp, nếu có một ngày Tống Mặc không còn đặt mạng người trong lòng, lão John mới sẽ thật sự thất vọng.

    “Quản gia, ta biết.” Tống Mặc ăn xong điểm tâm, lau tay, lấy giấy viết thứ ra, cầm bút lên, “Ta sẽ tham gia nghi thức đăng cơ của Nelson, ngoài ra, cũng phải cho lão Julien một lời cảnh cáo.”

    Đầu bút trượt trên trang giấy, để lại một dấu vết màu đen, “Ta sẽ cho quốc vương bệ hạ của Angris biết, được ăn cả ngã về không, không phải là một chuyện tốt.”

    Harold tỉnh ngủ, mệt mỏi trên đường đã không còn, mặc sơ mi vào, sau khi rửa ráy đơn giản, bụng bắt đầu kêu vang.

    Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Harold mở cửa, thị nữ tóc đỏ Anne đứng bên cửa, đôi đại bạch thỏ trước ngực run run hấp dẫn ánh mắt Harold, khiến hắn càng đói.

    Anne cố ý ưỡn ngực, hất cằm, “Harold đại nhân, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, mời ngài xuống dưới dùng cơm.”

    Nói xong, quay người đi, chỉ để lại cho Harold một bóng lưng duyên dáng. Dòng máu cướp em gái trong người Harold lại lần nữa sục sôi, các thánh nữ trước kia chiếm cứ hết toàn bộ tâm tư của hắn đã bị hắn ném vào trong sa mạc hoang vu, giờ này phút này, trong đầu hoắn toàn bộ đều là cần cổ ưu mỹ của nữ hài tóc đỏ, và đôi đại bạch thỏ khiến hắn xém chút chảy nước miếng…

    Anne đi ngang vai mấy thị nữ, mọi người trao đổi một ánh mắt chỉ cần hiểu ý, không thể truyền lời, các cô nương Grilan trở nên càng lúc càng nhiệt tình lớn gan, đã nhắm chuẩn mục tiêu, thì tuyệt đối phải giành trước hạ thủ. Anne đã hạ quyết tâm, trừ muốn trở thành thị nữ đứng đầu thành công nhất phủ lãnh chủ, còn phải lấy được Harold!

    Trước kia lãnh chủ đại nhân đã có dặn dò, lại bị cô nương cô nhìn trúng, thì ngoan ngoãn bó tay chịu bắt đi! Anne vừa nghĩ tới bộ dáng của Harold vừa rồi, nụ cười trên mặt muốn giấu cũng giấu không được.

    Harold ăn cơm tối xong, lập tức hồi báo tình hình Chisa hiện tại cho Tống Mặc, so với văn kiện hắn mang về, nói miệng càng tỉ mỉ hơn, cũng thiết thực hơn.

    “Nelson không trảm tận giết tuyệt?”

    “Bề ngoài là thế.” Harold ngừng một chút, “Quốc vương và vương hậu uống thuốc độc tự sát, đại vương tử Calavi chết trong ngục, nghe nói, là sợ tội tự sát. Ba thê tử và hai hài tử quốc vương để lại, được an bài sống trong cung điện phía tây của vương cung Chisa, được chiếu cố không tồi, chỉ là, không còn được tự do tiến xuất cung đình, cũng rất khó gặp được thành viên vương thất và đại thần quý tộc nào khác ngoài Nelson.”

    “Bị giam lỏng, đúng không?”

    “Có thể nói thế.” Harold gật đầu, “Nhưng so với các đời quốc vương soán vị, cách làm của Nelson đã coi như nhân từ, ít nhất trong Chisa đều nói như thế. Còn có một vài quý tộc kiến nghị tân quốc vương diệt cỏ tận gốc, ít nhất không thể để tiểu vương tử còn sống. Còn về công chúa Olivia, sắp sửa tròn mười sáu rồi, chỉ cần gả công chúa tới một tiểu quốc xa xôi, kiếp này sẽ không có bất cứ uy hiếp nào với vương vị của Nelson nữa.”

    “Thật hay là bọn họ có thể nghĩ ra.” Tống Mặc nhẹ hừ một tiếng, lắc đầu. Chẳng qua là thắng làm vua thua làm giặc, cộng thêm y cũng là đồng phạm, hiện tại nói gì cũng chỉ là già mồm, càng là dư thừa. Huống hồ y cũng không có lan tràn ái tâm để quan tâm một cô công chúa có dựng tám sào cũng không liên quan tới mình.

    “Còn có…”

    “Cái gì?”

    “Không phải tất cả mọi người đều ủng hộ gả công chúa Olivia đi xa, ý kiến của họ là, làm vậy không tốt cho danh tiếng của Nelson, mấy quý tộc biết quan hệ hợp tác của ngài và Nelson, đề nghị…”

    “Nói tiếp đi.”

    “Đề nghị gả công chúa Olivia cho ngài, liên hôn với Grilan.”

    “… Nelson đáp ứng rồi sao?”

    “Không có. Nhưng, cũng đang suy nghĩ.”

    Tống Mặc câm nín nửa ngày. Y đang nghĩ, Nelson chắc biết quan hệ của y và Rhys đi? Chắc cũng biết thân phận của Rhys đi? Dù sao hắn sống ở Grilan lâu như thế, cho dù là vậy, hắn cũng vẫn định gả cháu gái ình sao?

    Đầu hắn có phải bị lừa đá rồi không?

    Harold thấy sắc mặt Tống Mặc khó coi, không nói gì, chỉ bổ sung: “Thật ra, đề nghị này không được nhiều người tiếp nhận, bọn họ vẫn ủng hộ gả công chúa Olivia đi xa.”

    “À.” Tống Mặc gật đầu, thật tâm cảm thấy mình có vận khí gì đây? Muốn em gái lâu như thế, kết quả tình nhân lại là anh trai. Hiện tại không muốn em gái nữa, em gái lại chủ động đưa tới cửa, chẳng qua, em gái này lại đại biểu phiền phức, phiền phức cực lớn!

    Tống Mặc ý bảo Harold đi trước, y mở ngăn tủ, lấy bức thư viết cho Nelson mà chưa gửi ra, Nelson mời y tham gia điển lễ đăng cơ, chắc không phải là có ý đồ khác chứ?

    Tống Mặc ngồi ngẩn trước bàn, cửa sổ trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng, Tống Mặc quay đầu, Rhys mặc trường bào màu trắng, mái tóc màu nâu, trước ngực là một bó hoa tươi xinh đẹp, đang ở ngoài cửa sổ cười nhìn y.

    Tống Mặc mặt không biểu cảm đi tới cửa sổ, mở ra, Rhys quỳ một gối lên bệ cửa sổ, đưa hoa cho Tống Mặc, “Thân ái, tặng cho ngươi, ngươi còn mỹ lệ hơn hoa, khiến ta si mê. Trong mơ cũng toàn là thân ảnh của ngươi, a, ta yêu ngươi như thế đó!”

    Tống Mặc: “…”

    Đây đã là lần thứ bảy trong năm ngày nay rồi! Ma tộc thành niên, còn đại biểu cho chạy điên cuồng trên con đường biến thái hoàn toàn sao?

    Cho dù biến thái hoàn toàn, cũng phải chọn thời gian chứ?

    Mọe nó thành ngầm còn đang dọn dẹp xây dựng lại kia kìa! Quan trọng nhất là, vàng thỏi tinh linh đưa tới cho y, mọe nó đều bị chôn dưới phế tích của thành ngầm rồi!

    Tống Mặc không nhận bó hoa trong tay Rhys, mà quay người đi tới bên tường, lấy súng trường treo trên đó xuống, mở chốt, nhắm họng súng vào Rhys, “Biến mất khỏi mắt ta, lập tức, tức khắc!”

    “Thân ái…”

    “Không biến mất cũng được, lập tức hồi phục thành ngầm lại nguyên dạng cho ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi!”

    “Thân ái…”

    “Hai chọn một, nếu không, bắn nát ngươi!”

    Rhys nhìn Tống Mặc một lúc, không tiếp tục quấn nữa, đứng lên, vặn nát từng đóa hoa trong lòng, “Ta biết rồi.”

    Nói xong, trực tiếp nhảy xuống cửa sổ.

    Tống Mặc sững người, phản ứng của Rhys rất không bình thường, khiến lòng y giật nảy, nhịn không được đi tới cửa sổ, nhưng lại bị một bóng người đột nhiên xuất hiện dọa giật mình, bàn tay nóng ấm phủ lên cổ y, môi bị chặn lại, khí tức quen thuộc lắp đầy hơi thở y, mùi vị ngọt ngào giống như độc dược có thể khiến người mất đi lý trí, chỉ cần dính một giọt, thì vạn kiếp bất phục.

    “Thân ái, ngươi không phải thật tâm đuổi ta đi, đúng không?”

    Mang theo dụ hoặc, âm thanh ma mị vang lên bên tai, Tống Mặc chỉ cảm thấy đầu ong lên một tiếng, trừ thân thể nóng bức, cái gì cũng không rõ…

    Rhys ôm ngang Tống Mặc lên, trở về phòng, đặt y lên giường, búng tay một cái, Tống Mặc đang ở trạng thái mê mang, thoáng chốc thanh tỉnh lại, nhìn Rhys ngồi bên giường, chớp chớp mắt, tựa hồ mới ý thức được vừa rồi xảy ra chuyện gì.

    “Sao ngươi…” Tống Mặc nuốt nước miếng, năng lực lý trí và tư duy cùng trở về, y đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, Rhys trước kia chưa từng như thế, lẽ nào, đây chính là khác biệt của thành niên và vị thành niên sao?

    “Đừng sợ.” Rhys cúi người, nhẹ hôn lên trán Tống Mặc, “Ta sẽ không tổn thương ngươi.”

    Nụ hôn dịu dàng như lông vũ lướt qua trán, mặt, mũi, cuối cùng đặt lên môi Tống Mặc, nhẹ nhàng cọ sát, liếm mút, đầu lưỡi linh hoạt không như trước kia len vào môi Tống Mặc, chỉ lưu luyến trên môi y, miêu tả đường nét môi y, mang theo một sự tê dại.

    Tống Mặc nhịn không được gập chân lên, cảm giác dâng lên từ đốt cuối cột sống khiến thân thể y mềm đi.

    “Thân ái, thích không?” Tiếng cười trầm thấp luẩn quẩn bên tai, “Thích ta chứ?”

    “Phí lời!” Tống Mặc nắm tóc rũ xuống của Rhys, “Ta đương nhiên thích ngươi! Nếu không, ta sẽ không lo lắng ngươi như vậy… tên khốn kiếp ngươi, còn hủy thành ngầm của ta! Ngươi biết dựng lại tốn bao nhiêu tiền không… ưm!”

    Lời tiếp theo, đều bị chặn lại, Tống Mặc mở banh hai mắt, tức giận trừng ma tộc đang hôn mình, cho dù tự nói với mình phải ý chí kiên định, nhưng vẫn không nén được eo nhũn chân mềm, đây chính là bi ai khi tìm một người yêu ma tộc sao?

    Chỉ cần Rhys thành tâm, y căn bản không thể kháng cự được.

    Mọe nó tại sao tên này phải thành niên sớm chứ?! Hồi trước không phải nói còn bốn năm sao?!

    Trong bóng tối, một con cự long rời khỏi long đảo, cuối cùng tìm được khí tức của ấu long, lập tức rống lên một tiếng kéo dài, nói tin tức này cho nhóm người khác. Các cự long nhận được tin tức, liên tiếp kêu lên mấy tiếng vui vẻ. Mấy con hỏa long tính khí nóng nảy, trực tiếp phả long khí, một cung điện của vương cung, bất hạnh bị thiêu hủy, còn cho rằng bị kẻ địch tấn công. Đợi khi quân đội tập kết, kẻ tạo nên hỗn loạn, sớm đã không thấy bóng dáng.

    Các cự long không chút để ý cư dân trên đại lục sẽ có phản ứng gì, bọn họ chỉ muốn nhanh chóng tìm được con ấu long thức tỉnh đó, cự long mang huyết mạch nhân loại, thông qua huyết thống lại giống thức tỉnh, thì sẽ không kế thừa ký ức, bọn họ phải nhanh chóng tìm được hắn, dạy hắn làm sao trở thành một cự long hợp cách!

    Hắc Viêm hiện tại đang ở trong thời kỳ khó chịu nhất sau khi thức tỉnh, thời gian này, sức mạnh của hắn thường xuyên không chịu khống chế, thân thể cũng không ngừng chuyển hoán giữa hình thái nhân loại và cự long, nhà ở của các quan viên hành tỉnh tây bắc đã bị hắn hủy gần hết, nếu còn tiếp tục như thế, quốc vương bệ hạ sẽ phải ngủ lề đường. Tể tướng Murphy cũng nhận được tin tức, đang ngày đêm lên đường, hơn nữa hạ lệnh Saivans lập tức phong tỏa tin tức, lập tức tra xét bắt giữ thám tử các nước trong hành tỉnh tây bắc, nhưng khi Saivans nhận được mệnh lệnh thì đã muộn.

    Quang Minh giáo hội đã nhận được tin, thám tử của những quốc gia khác cũng đã đưa tin về nước.

    Mấy quốc gia đều có người chăm chăm vào thân ảnh cự long bay qua trên trời, cự long tái hiện, lời suy đoán cự long dự định công chiếm đại lục Quang Minh vang lên khắp nơi.

    Dị động của Quang Minh giáo hội không che giấu được con mắt tể tướng Murphy, ông hiểu rõ những tên thần côn này có ý đồ gì, ông phải nhanh chóng đón quốc vương bệ hạ về đô thành, nếu không, rất có thể sẽ bị giáo hội nhân thời cơ.

    Tể tướng Murphy gấp như lửa đốt, các cự long cũng gấp rút.

    Cự long nhận được tin tức của ấu long, đều lũ lượt tập trung tới hành tỉnh tây bắc, trong một đêm, trên bầu trời hành tỉnh tây bắc bay lượn không dưới mười con cự long!

    Mọi người ra khỏi cửa, nhìn những con vật khổng lồ trên trời, kẻ nhát gan trực tiếp đảo mắt trắng ngất cho xong chuyện. Kẻ lớn gan thì cũng không khỏi mềm chân.

    Hắc Viêm bước ra khỏi phòng, cự long trên bầu trời khiến hắn cảm thấy thân cận theo bản năng, nhưng là vương giả, hắn vẫn bảo trì cảnh giác.

    Thấy Hắc Viêm, các cự long liên tiếp phát ra tiếng rồng gầm vui vẻ hưng phấn, một con cự long đồng dạng mặc áp giáp đen trong đó đáp xuống, hai cánh cực lớn, tạo nên một cơn cuồng phong, các hắc giáp kỵ binh không chút chần chờ tụ lại chỗ Hắc Viêm, dùng vũ khí trong tay bảo vệ quốc vương của họ. Hắc long khinh thường nhìn những kỵ binh này một cái, chỉ cần động móng vuốt, những kỵ binh này sẽ thành cái bánh thịt. Nhưng vì thấy Hắc Viêm khiến tâm tình của bà cực tốt, tạm thời không định gây phiền cho những nhân loại này.

    Hắc long thu hai cánh lại, thân thể khổng lồ bắt đầu thu nhỏ, cho tới khi tia sáng bao trên người tan đi, một mỹ nữ cao gầy có mắt vàng tóc đen giống Hắc Viêm, đứng trước mặt mọi người. Làn da của mỹ nữ là màu lúa mạch khỏe mạnh, thân hình hỏa bạo, núi cao trước ngực hoàn toàn có thể phân cao thấp với vương phi ma tộc.

    Hắc Viêm nhíu mày nhìn mỹ nhân trước mặt, không lên tiếng, nhưng mỹ nhân thì hai mắt phát sáng bổ nhào tới chỗ Hắc Viêm, mở rộng hai tay, lớn tiếng nói: “Bảo bối thân yêu, nào, tới cho dì đây ôm cái!”

    Hắc Viêm vẫn vẻ mặt lạnh tanh, nhưng những người khác thì lập tức khổ bức. Cẩn thận nhìn ánh mắt sát nhân của quốc vương bệ hạ, tất cả mọi người đều nổi lên một suy nghĩ, hiện tại bọn họ đi chết, còn kịp không vậy?

    .

    Thuộc truyện: Dị Thế Đại Lĩnh Chủ