Home Đam Mỹ Dị Thế Đại Lĩnh Chủ – Chương 143: Đều không dễ chọc

    Dị Thế Đại Lĩnh Chủ – Chương 143: Đều không dễ chọc

    Thuộc truyện: Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

    Sau khi giao trọng nhiệm đốc công cho Rhys, Tống Mặc liền phất tay làm ông chủ. Không phải y không xem trọng công việc trùng kiến lãnh địa, mà gần đây y còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

    Tống Mặc quyết định tiếp nhận lời mời của Nelson, tham gia điển lễ đăng cơ của hắn, thuận tiện tiêu diệt ý định muốn gả công chúa Olivia tới Grilan.

    Tống Mặc xuất phát trước kế hoạch, định ven đường tuần thị lãnh địa mới chiếm được một chút. Trừ thành Cary, những nơi này y vẫn chưa từng đi qua. Đối với một lãnh chủ mà nói, hiểu rõ lãnh địa mình thống trị, là cần thiết.

    “Trên đường cần phải tiêu hao không ít thời gian.” Tống Mặc tỉ mỉ nhìn bản đồ, trên bản đồ đã ghi chú lại phần đất nằm trong phạm vi thế lực của Grilan, so với một miếng đất nhỏ cô quạnh hồi xưa, Tống Mặc không thể không cảm thán mình thật sự đã trở thành hộ mới phát không hơn không kém.

    Cảm giác khi mới phát, rất tốt.

    “Lãnh chủ đại nhân, nếu những nơi này ngài đều muốn đi qua xem một lần, thì ít nhất phải tốn một đến hai tháng.” Lão John nhìn bản hành trình kế hoạch của Tống Mặc, nói; “Điển lễ đăng cơ của Nelson là vào nửa tháng sau, thời gian căn bản không kịp.”

    “Không đâu.” Tống Mặc lắc đầu, “Không cần phải đi trước điển lễ đăng cơ, sau khi về, ta cũng có thể đi.”

    Nói xong, chỉ vào một thành phố gần thành Cary nhất, nơi này là một thành phố thương nghiệp trọng yếu của đại lục Quang Minh một trăm năm trước, nhưng bị hủy trong chiến hỏa, vẫn không được xây dựng lại.

    “Nơi này, Harold nói với ta, vị trí nơi này tốt hơn thành Cary, ta định đi thực địa xem một chút. Nếu đúng vậy, thì xây dựng một thành phố ở đây, cũng không tồi.”

    Lão John gật đầu, Tống Mặc có thể nhìn ra điểm này, ông đương nhiên cũng có thể nhìn ra. Suy nghĩ tới nhân lực và vật lực phải tiêu tốn khi xây dựng thành phố, lãnh chủ đại nhân và quản gia đồng thời nhíu mày.

    “Sớm biết vậy, nên đòi cự long nhiều tiền chút.”

    “Lãnh chủ đại nhân…”

    “Ta biết.” Tống Mặc thở dài, tựa vào lưng ghế, ném bút lên bàn, “Quá đắc tội cự long không ích gì, sở dĩ ta dám bắt quân đội ma tộc ở lại làm lực lao động, đều là ỷ vào quan hệ của ta và Rhys.” Gãi đầu, “Cái này cũng hết cách thôi, người trong tay thật sự quá ít.”

    Nói rồi, Tống Mặc đứng lên, đi tới cửa sổ, nhìn các ma quân đang tuôn mồ hôi như mưa bên ngoài, “Đây đều là lực lao động miễn phí, không cần tiền. Chuyện tốt như thế, cũng chỉ có một lần mà thôi.”

    Lão John: “…” Dám xem ma quân như lực lao động miễn phí, trồng ruộng làm nhà, ngàn vạn năm nay, tính ra cũng chỉ có một Tống Mặc Grilan thôi đi?

    Hiện tại trong lãnh địa đã trở thành một công trường lớn, phế tích của thành ngầm đã được dọn dẹp, các địa tinh lại lần nữa rơi nước mắt đau khổ vì kiến trúc tận tâm xây dựng bị hủy, các ma quân cởi bỏ áo giáp, lộ ra thân hình cơ bắp, vung xẻng công binh, không tới một ngày, đã dọn dẹp sạch sẽ vách đổ đá nát trong thành ngầm, dựng lại móng, bắt đầu xây dựng thành ngầm mới.

    Chỉ là trong quá trình xây dựng lại thành ngầm, thì xuất hiện vấn đề.

    Địa tinh tìm tới Tống Mặc, vừa lau nước mắt vừa cáo trạng: “Lãnh chủ đại nhân, những ma tộc đó rất quá đáng, dám nói bản vẽ chúng tôi thiết kế không chút ích lợi!”

    Tống Mặc chỉ có thể an ủi địa tinh một phen, nếu đã ‘nhận thầu’ công trình ra ngoài, y không định tính toán quá nhiều. Ma quân tinh nhuệ trở thành lực lao động miễn phí không cần tiền, nghĩ thôi cũng biết trong lòng những tên này khẳng định đều nghẹn một bụng hỏa, chỉ cần không quá mức, Tống Mặc sẽ không chen vào. Có Rhys ở đây, chắc những ma tộc đó cũng không dám làm ra công trình bã đậu hủ. Còn về thẩm mỹ quan gì đó… thân là quân đội tinh nhuệ nhất dưới tay thân vương và vương phi ma tộc, khẳng định cũng là những phần tử ‘cốt cán’, người như thế, thẩm mỹ quan chắc không quá mức lệch lạc.

    Việc tới nay, Tống Mặc cũng chỉ có thể an ủi mình như thế.

    So với thành ngầm, ruộng đồng trong lãnh địa là vấn đề lớn.

    Từng vết nứt giống như mấy đường bẫy, lãnh dân bước ở trên, hễ không cẩn thận thì sẽ rớt vào. Tuy thông đạo thông tới ma giới đã đóng, sẽ không xuất hiện tình trạng lỡ chân rớt vào ma giới du lịch, nhưng gãy chân bị thương thì vẫn có xảy ra.

    Công việc chủ yếu của các ma quân, trừ xây dựng lại thành ngầm, chính là đào đất lấp mấy khe nứt này. Tống Mặc còn nghĩ có lẽ có thể thấy cảnh đại binh ma tộc khiêng đòn gánh, vác sọt bận rộn trong lãnh địa, nhưng y đã quên, nếu là ma tộc, thì sao có thể không biết ma pháp.

    Từng hàng phù văn đen như con rắn chui vào trong khe nứt, vết nứt trên mặt đất bắt đầu khép lại với tốc độ mắt người thấy được.

    Nhìn tình cảnh này, Tống Mặc không thể không cảm thán, ma pháp thật sự là thứ tốt. Đáng tiếc là, ma pháp của ma tộc, nhân loại rất khó học được, giống như phù văn mà bọn họ sử dụng, tách ra, thì Tống Mặc có thể xem hiểu ý nghĩa của từng chữ, nhưng dính liền lại, thì liền mờ cả mắt. May là trong lãnh địa còn có một Houma, cho dù chức nghiệp trước kia của ma pháp sư này là sát thủ.

    Nhưng, đối với chuyện mình có thể xem hiểu phù văn ma tộc, Tống Mặc vẫn cảm thấy nghi hoặc, y đã nói chuyện này cho Rhys.

    Rhys kinh ngạc nhìn Tống Mặc, “Thân ái, ngươi từng học văn tự ma tộc sao?”

    “Không có.” Tống Mặc thành thật lắc đầu, “Ta chỉ học tiếng đại lục Quang Minh và tiếng thiên triều, năm đó điểu ngữ cấp bốn cũng chỉ tàng tàng.” (Điểu ngữ: Tiếng Anh)

    Rhys không hiểu tiếng thiên triều và điểu ngữ trong miệng Tống Mặc, nhưng lại hiểu Tống Mặc căn bản chưa từng tiếp xúc với ngôn ngữ ma tộc, càng không cần nói là học tập theo hệ thống.

    “Ngươi là nói, sau khi cha ta giải trừ khế ước trên người ngươi, mới xuất hiện tình huống này?”

    “Ừ.” Tống Mặc gật đầu, xoa trán, “Lúc đó ta cho rằng là ảo giác, nhưng, từ đó về sau, bất luận là ngươi, cha ngươi, hay những ma tộc đó, phù văn các ngươi sử dụng, nếu tách ra từng chữ thì ta có thể hiểu, còn dính lại thì ta không hiểu.”

    Là vậy sao?

    Rhys cúi đầu, tì trán lên trán Tống Mặc, nhắm hai mắt lại, lặng lẽ, tựa hồ đang cảm thụ gì đó, qua một lúc, đột nhiên cười, có vẻ đã hiểu ra cái gì.

    “Thì ra là thế…” Rhys ôm eo Tống Mặc, nói: “Đây là chuyện tốt, đối với ta và ngươi.”

    “Chuyện tốt?”

    Tống Mặc kỳ quái nhìn Rhys một cái, không hiểu ý hắn.

    “Cha thu hồi máu của ông, nhưng lại để lại một chút ma lực của ông trên người ngươi.” Rhys cố gắng nói đơn giản, hy vọng Tống Mặc có thể hiểu, “Nói cách khác, ông thừa nhận thân phận của ngươi, ngươi hiện tại đã là thành viên của gia tộc Myers rồi. Phương thức này chỉ nhằm vào thành viên gia đình phi ma tộc, trong lịch sử gia tộc Myers, chỉ xuất hiện hai lần, ngươi là lần thứ ba.”

    Tống Mặc nghĩ nghĩ, không nói gì, đột nhiên bắt đầu cúi xuống cởi nút áo.

    Thấy Tống Mặc hành động như thế, Rhys sáng mắt, “Thân ái, ngươi đang mời gọi ta sao?”

    “Biến sang một bên!” Tống Mặc vung tay đẩy mặt Rhys ra, cởi sơ mi, tỉ mỉ nhìn thân thể của mình, sau lưng không thấy được, dứt khoát đi tới trước gương, quay sang nghiêm túc kiểm tra thân thể.

    “Thân ái, ngươi đang làm gì?”

    “Ta đang xem thử mình có phải lại thành nhị sư huynh rồi không.” (Nhị sư huynh: Trư Bát Giới)

    “Cái gì?”

    “Có nghĩa là, cha ngươi có phải lại để lại hoa văn ấn chương gì đó trên người ta không.”

    Tống Mặc giơ tay phải lên, chỉ nơi từng để lại đồ án hoa văn do khế ước lập với tinh linh, “Giống như khi ta lập khế ước với Gerrees, hiểu chưa?”

    Nói xong, lại cuối đầu tỉ mỉ kiểm tra, xác định thân trên không có, bắt đầu suy nghĩ xem có nên đuổi Rhys ra ngoài sau đó cởi quần tiếp tục tìm không. Nghĩ nghĩ, y và Rhys là quan hệ người yêu, cho dù thân vương Myers có sở thích ác liệt, cũng sẽ không để lại hoa văn ấn chương trên nửa người dưới đâu nhỉ? Như vậy thật sự là già mà không nghiêm.

    “Không cần lo lắng.” Rhys ôm eo Tống Mặc từ sau lưng, cằm gác lên vai Tống Mặc, cọ cọ mặt Tống Mặc, nhìn hai người trong gương, “Cha sẽ không làm như thế. Ông chỉ để lại ma lực trên người ngươi, như vậy, hễ là ma tộc, đều sẽ biết ngươi là thành viên của gia tộc Myers.”

    “Thật sao?”

    “Đương nhiên.” Rhys cười cắn tai Tống Mặc, “Nếu không, cha và mẹ sao lại yên tâm để ma quân lại Grilan, mặc ngươi sai phái?”

    “Không phải còn có ngươi sao?”

    “Lẽ nào ngươi không phát hiện, cho dù không có ta, bọn họ cũng sẽ không cãi lại mệnh lệnh của ngươi sao?”

    Tống Mặc nghiêng đầu suy nghĩ, hình như quả thật là thế, trước khi y bảo Rhys làm đốc công, những ma quân này cho dù ánh mắt nhìn y vô cùng bất thiện, cũng không có hiện tượng muốn tấn công y. Lẽ nào, thật sự như Rhys nói, bọn họ đều biết, y hiện tại đã là thành viên của gia tộc Myers?

    Nghĩ nghĩ, Tống Mặc đột nhiên biến sắc, không đúng, chuyện này không đúng!

    Trước kia y muốn lấy bà xã, với tình hình hiện tại, y còn lấy cái gì mà lấy? Không phải là gả cũng là ở rể!

    “Thân ái…”

    Tống Mặc bên này đang nghĩ, một cánh tay không mang ý tốt đã cởi thắt lưng của y, ma sát trên vòng eo gầy trơn lẵng, thấy Tống Mặc không phản đối, được voi đòi tiên từ eo trượt vào…

    Tống Mặc chỉ cảm thấy nơi nào đó bị nắm lấy, tiếp theo thân thể liền mềm, không thể khống chế ngã vào lòng Rhys, vội giữ cánh tay đang làm loạn trên người mình lại, “Đừng quậy, ta lát nữa còn có chuyện phải làm!”

    “Thân ái, cho ta, được không?” Rhys thổi hơi vào tai Tống Mặc, một tay khác đặt lên ngực Tống Mặc, kẹp một điểm trước ngực y, nhẹ kéo, “Ngươi xem, ngươi cũng muốn, không phải sao?”

    Tống Mặc hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt rơi vào trên chiếc gương ở trước hai người, mặt gương nhẵn bóng, phản chiếu tình cảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập, y đứng trước gương, quần đã mắc lỏng lẻo trên xương hông, ẩn ẩn có thể thấy cánh tay đang làm loạn trên người mình, mỹ nhân tóc nâu sau lưng dùng tay chống đỡ cho y, trong đôi mắt màu biển xanh ấp ủ nhiệt tình khiến người si mê, đôi môi như hoa tươi đỏ tới mức muốn nhỏ máu, đặt lên giữa vai và cổ y, để lại từng dấu vết rõ ràng, Tống Mặc bắt đầu miệng khô lưỡi nóng, y là nam nhân, nam nhân, luôn rất khó khống chế bản thân vào tình huống này, cho dù ý chí có kiên cường, cũng làm không được.

    Thị giác và xúc giác cùng tấn công cuốn sạch cảm quan của Tống Mặc, y chỉ có thể ngẩng đầu lên, nâng tay lên, ôm cổ Rhys, hầu kết rục rịch lên xuống, hơi thở dốc trở nên thô nặng: “Mạnh lên!” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

    Trong mắt Rhys vụt qua ý cười, dùng sức ôm eo Tống Mặc, cắn lên xương quai xanh của y…

    Cả buổi chiều, Tống Mặc và Rhys đều không ra khỏi phòng, cho tới tối, mới xuất hiện trên bàn ăn. Lão John mặt cứng ngắt không nói một lời. Tống Mặc nhìn gương mặt nghiêm túc của quản gia, đột nhiên có cảm giác chột dạ. Giống như cảm giác cùng người yêu thân mật không cẩn thận bị trưởng bối bắt gặp.

    Rhys thì tươi cười đầy mặt, toàn thân trên dưới tỏa ra mùi kích thích tố nồng đậm, lực sát thương cực lớn, bất luận là nam nữ già trẻ, đi ngang người hắn, đều không tự chủ mặt đỏ tim đập. Ngoại lệ duy nhất là lão John, nếu ánh mắt có thể giết người, ma tộc trước mắt, sớm đã bị ông chém thành tám mảnh!

    Có lẽ mỗi người cha bị dụ mất con, đều sẽ có tâm tình chua xót này…

    Một tuần sau, lãnh địa mặt mũi không nguyên vẹn đã thay đổi.

    Công trình xây dựng lại thành ngầm đã tiến hành được một nửa, tốc độ xây nhà của ma tộc không sánh bằng địa tinh, nhưng từ kiến trúc Full có thể thấy, thẩm mỹ quan của họ vẫn có thể tiếp nhận. Hơn nữa trên loại đá ma tộc sử dụng đều có khắc phù văn ma pháp, dùng chất liệu thế này xây dựng nhà ở, tuyệt đối đông ấm hè mát, ngay cả bên trong thành lũy, ma tộc cũng đều tiến hành trù tính lại, Tống Mặc nhìn bản vẽ ma tộc thiết kế, ngây người đủ năm phút.

    Đại thính cao gấp đôi, phòng ngủ chính cưỡi ngựa không thành vấn đề, nhà tắm… mọe, sao y không biết, dưới đất Grilan còn có suối nước nóng?

    Một ma tộc phụ trách thiết kế thành ngầm nói với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, cái này không phải suối nước nóng, mà là căn phòng do hồng thạch có khắc phù văn tạo nên. Đương nhiên, cũng có thể gọi là suối nước nóng nhân tạo.”

    Tống Mặc sờ cằm, mắt híp lại, tên trước mắt, ngữ khí rất thành khẩn, thái độ rất cung kính, nhưng, sao y luôn có cảm giác mình bị xem như đồ nhà quê thiển cận vậy?

    Nhưng lãnh chủ đại nhân cũng phải thừa nhận, nhà ở thế này, khẳng định là hưởng thụ cấp đế vương.

    Theo cách nói của các ma quân, cho dù là nhân loại, cũng là người yêu của người kế thừa thân vương Myers vĩ đại, thành viên gia tộc Myers, nơi ở, đương nhiên không thể nào quá bủn xỉn!

    Tống Mặc câm nín, các địa tinh lại lần nữa cắn khăn tay khóc, thì ra, thành ngầm mà trước kia họ lấy làm kiêu ngạo, trong mắt những ma tộc này, lại có thể dùng từ ‘bủn xỉn’ để hình dung sao?

    Hít sâu một hơi, Tống đại lãnh chủ miễn cưỡng khắc chế dục vọng muốn giết người, thế giới tốt đẹp như thế, không khí trong lành như thế, y không tính toán với những phi nhân loại này!

    Đồng ruộng bị hủy hoại đã lại trổ mầm xanh. Các ma quân không giỏi trồng ruộng, nhưng có thể chấp hành mệnh lệnh rất tốt, bọn họ tiến hành cày cấy, gieo mầm đúng như yêu cầu của Tống Mặc, không biết có phải do ma pháp không, mà Tống Mặc luôn cảm thấy, đợt cây trồng lần này, lớn nhanh hơn trước kia một chút.

    Hạt giống trái cây có được ở chỗ tinh linh, cũng được trồng xuống, trừ dâu tây, Tống Mặc vẫn không nhận ra được loại nào khác.

    Nhưng, chỉ mỗi dâu tây đã đủ cho Tống đại lãnh chủ niềm vui bất ngờ. Ba ngày trước khi xuất phát đến Chisa tham gia điển lễ đăng cơ của Nelson, Tống Mặc đang chuẩn bị hành trang đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, thị nữ đi tới mở cửa, ngoài cửa là Airth và Bobbys một thân máu đỏ.

    Tống Mặc và thị nữ đều bị dọa, đây là sao?!

    Sáp lại ngửi ngửi, dịch thể màu đỏ trên người họ, tỏa ra hương thơm của trái cây, không phải là máu. Tống Mặc thở ra một hơi, dựa vào mai rùa cường hãn của kỵ sĩ vàng, trước mắt vẫn không có ai có thể đánh cho họ chảy máu mặt.

    Airth mở miệng: “Lãnh chủ đại nhân, ruộng trái cây có chuyện, ngài mau đi xem!”

    “Có chuyện?”

    Tống Mặc cùng hai kỵ sĩ vàng một thân thê thảm đi mau tới ruộng trái cây, nhìn ‘bom màu đỏ’ bay vụt qua trên trời, trong lòng liền có vô số con ngựa chạy qua.

    Mọe, cây nông nghiệp không dễ chọc, ngay cả trái cây cũng không hiền lành sao?

    Mọe nó toàn bộ đều không dễ chọc!

    Đang nghĩ thế, một trái ‘bom màu đỏ’ đột nhiên bay tới chỗ Tống Mặc, huênh hoang vượt qua đấu khí kỵ sĩ vàng mở ra, bốp một tiếng, đập lên trán Tống Mặc…

    Thế giới, an tĩnh.

    Thuộc truyện: Dị Thế Đại Lĩnh Chủ