Home Đam Mỹ Dị Thế Đại Lĩnh Chủ – Chương 159: Hôn lễ 3

    Dị Thế Đại Lĩnh Chủ – Chương 159: Hôn lễ 3

    Thuộc truyện: Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

    Hôm nay, đối với tất cả người Grilan mà nói, đều là một ngày quan trọng.

    Hôn lễ của lãnh chủ đại nhân, sẽ cử hành vào hôm nay.

    Trời còn chưa sáng, trong lãnh địa đã bắt đầu bận rộn. Các nam nhân dựng trụ gỗ thô bằng cánh tay ở trong địa động do địa tinh đào ra, rồi đắp đất lên, ép chặt. Các nữ nhân đem dây treo và hoa tươi đã chuẩn bị xong quấn lên trụ gỗ trang trí, các hài tử và địa tinh cùng nhau phủ thảm trải màu đỏ thật dài men theo con đường trải đầy hoa tươi và dây trang trí này. Thảm kéo dài từ phủ lãnh chủ tới thẳng lễ đài trước phủ lãnh chủ. Xuyên qua khu vực dành ọi người quan sát, ngừng lại ở lối vào thành ngầm.

    Sau khi màn tuyên thệ của hôn lễ kết thúc, mọi người bước vào thành ngầm, cử hành tiệc tối chúc mừng hôn lễ trong thành ngầm.

    Người trên mặt đất bận rộn tới nước cũng không kịp uống, người trong thành lũy ngầm, cũng bận rộn bù đầu.

    Học đồ giúp đỡ trong bếp đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, vì hôn lễ của lãnh chủ đại nhân, các hán tử trong lãnh địa lại đi vào rừng Phỉ Thúy một lần, tổng cộng có mười mấy con heo rừng, trên trăm con thỏ rừng gà rừng thảm ngộ độc thủ. Lại thêm động vật được nuôi trong lãnh địa, rau xanh được trồng, các nữ đầu bếp và hai đầu bếp của Chisa, đều có thể triển khai thân thủ.

    Rượu mạch người lùn đưa tới và rượu nho lãnh địa ủ chất thành núi trong sảnh tiệc. người tham gia bữa tiệc rất nhiều, lão John từng hỏi ý Tống Mặc, sảnh tiệc nên an bài thế nào.

    Lãnh chủ đại nhân vung tay, bất kể có đẹp mắt hay không, ít nhất, phải ọi người toàn bộ ăn no, uống đủ.

    “Thịt miếng lớn, rượu chén lớn, mới là vương đạo!”

    Bữa tiệc của Grilan và tiệc tối của quý tộc hoàn toàn khác nhau, căn bản không cần phải để ý những quy tắc của quý tộc, chỉ cần bản thân cao hứng là được.

    Tống Mặc đã hạ lệnh, thì lão John và mọi người tự nhiên sẽ tuân theo. Thế là, tiệc cưới trực tiếp từ vũ hội biến thành một bữa tiệc ăn uống, đối với cái này, không ai có ý kiến phản đối.

    “Thân ái.” Rhys tìm tới Tống Mặc trước hôn lễ, nói với y: “Thành viên và thân thích của gia tộc Myers, cũng tới tham gia hôn lễ của chúng ta.”

    “Vậy tốt mà.” Tống Mặc hỏi một câu: “Đại khái có bao nhiêu người?”

    “Ba ngàn sáu trăm tám mươi bảy.”

    “Bao nhiêu?” Tống Mặc ngoáy lỗ tai, cho rằng mình nghe lầm.

    “Ba ngàn sáu trăm tám mươi bảy.”

    “Ngươi xác định?”

    “Xác định.”

    “…” So với người lùn, đây mới là chân chính mang cả nhà tới ăn chực đi? Mà, bọn họ có cho phong bì không vậy?

    “Đây chỉ là những người thân thích trực hệ. Sau tiệc cưới, gia tộc Myers cũng muốn cử hành hoạt động chúc mừng, chiêu đãi tất cả thân thích và bạn bè. Đến lúc đó, cần ngươi cùng ta về ma giới.”

    “Vậy cũng không có vấn đề gì.” Tống Mặc phất tay, thật ra y sớm đã muốn đến ma giới xem thử, tiệc mà ma tộc cử hành, nghĩ chắc cũng rất thú vị. Nhưng, nhiều thân thích như thế, còn chỉ là thân thích trực hệ… rốt cuộc là nhà Myers đặc thù hay là tất cả ma tộc đều thế?

    “Trên cơ bản, bảy đại gia tộc thân vương ma giới đều không kém gì nhau.” Rhys kéo Tống Mặc vào lòng, khi hôn lễ tới gần, mấy hôm nay hắn luôn cười tươi, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy. “Cha thông báo tin chúng ta kết hôn cho ông nội, cũng không biết ông nội của ta và các ông cố có chui ra khỏi đất tới tham gia tiệc cưới của chúng ta không.”

    Chui ra… khỏi đất?

    Trong đầu Tống Mặc đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng không mấy hài hòa. Tuy rằng đã từ thân vương Myers chứng kiến được đặc tính của gia tộc thân vương ma giới, nhưng Rhys nói thế, vẫn khiến Tống Mặc nổi đầy da gà da vịt, xoa tay, kiên quyết ném sạch cảnh tượng không đúng điệu trong đầu đi.

    Nghĩ kỹ lại, tuổi tác của những ma tộc này không phải trên ngàn, thì cũng trên mười ngàn, mấy trăm tuổi thì không được ra khỏi nhà, trừ khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, người của mỗi gia tộc gần như chỉ tăng không giảm, cũng khó trách chỉ có thân thích trực hệ, mà đã có trên ngàn người.

    Người tham gia hôn lễ lập tức tăng thêm hơn ba ngàn, bất luận là khu vực quan sát lễ trước phủ lãnh chủ, hay là đại sảnh tiệc trong thành lũy ngầm, đều cần phải bố trí lại.

    Lão quản gia John nghe Tống Mặc nói, cũng không oán trách gì, chỉ trực tiếp trưng dụng Houma, ma pháp sư duy nhất trong lãnh địa, chỉ dựa và sức người thì không cách nào làm xong tất cả trước hôn lễ, dứt khoát trực tiếp dùng ma pháp!

    Lần đầu tiên Houma sử dụng ma pháp như thế, không phải giết người, cũng không phải ám toán ai, chỉ là vì trải thảm dựng cột bày bàn, bàn ghế không đủ dùng, không kịp làm thêm, hắn còn phải chiếu theo kiểu dáng và kích cỡ lão quản gia John nói để làm thêm. Có kiểu đối xử ma pháp sư như thế sao? Ma pháp mà sử dụng như thế sao?

    Nói ra thì, mấy kẻ cùng nghề với hắn sẽ cười rớt răng!

    Houma không phải người tính toán chi li, ngặt nỗi chuyện trước mắt, quả thật khiến hắn nghĩ không thông. Nếu so ra, bảo sát thủ đi mổ heo, ít nhất cũng coi như nằm trong phạm vi nghề nghiệp, nhưng bảo sát thủ đi làm thợ mộc… được rồi, có lẽ hắn đã biểu hiện quá tốt trong việc giáo dục dạy người trong trường, tới mức khiến tất cả người Grilan đều đã quên công việc vốn dĩ của hắn.

    “Houma, nhanh lên!”

    Nghe thấy lời lão John, Houma chỉ có thể tạm thời ném một bụng oán thán sang một bên, giơ pháp trượng lên, tiếp tục làm bàn dài và ghế dài theo dặn dò của quản gia.

    Đối với một ma pháp sư mà nói, công việc này, nhìn sao cũng thấy cực bi thúc.

    Dưới sự điều khiển vĩ mô của Tống Mặc, sự chỉ huy thực tế của lão John, cùng lòng chân thành hợp tác của tất cả người Grilan, công tác chuẩn bị hôn lễ cuối cùng cũng Full toàn bộ khi mặt trời vừa lên!

    Cả lãnh địa đều thay đổi hình dạng, ngay cả bên hàng rào nuôi bì bì thú và các động vật khác, đều được dọn dẹp như mới, tất cả mọi người đều chỉ có một suy nghĩ, nhất định phải khiến hôn lễ hôm nay hoàn thiện tuyệt mỹ.

    Chuông trên tầng đỉnh phủ lãnh chủ, lần đầu tiên gõ vang, chiếc chuông đồng do người lùn chế tạo, vẫn luôn được xem là đồ trang trí, phát ra tiếng vang kéo dài truyền đi thật xa, tuyên cáo khánh điển sắp bắt đầu.

    Mọi người bắt đầu tụ tập tới trước phủ lãnh chủ, địa tinh và chu nho đứng cùng với người Grilan, người lùn tinh linh cũng mặc lễ phục chính thức xuất hiện trước mặt mọi người. Đoàn kỵ sĩ tiền giáo hội và những ma quân ở lại Grilan phụ trách công tác bảo vệ hôn lễ. Theo như suy nghĩ của hai kỵ sĩ vàng, tốt nhất là dùng đấu khí bao kín cả lễ đài, vừa mỹ quan lại kiên cố.

    Lão John nghiêm túc suy nghĩ kiến nghị này một chút, dù sao, hôm nay người tới tham gia hôn lễ rất nhiều, trừ người nhận được lời mời, không thiếu đội thương buôn có buôn bán qua lại với Grilan, ai biết trong đó có thám tử nước khác trà trộn vào không? Từ khi tên của Tống Mặc và thành thương nghiệp ngầm được cả đại lục này biết tới, chuyện này đã không thể tránh khỏi.

    Tống Mặc thì lại không tán đồng đề nghị của Airth và Bobbys, y chỉ là kết hôn mà thôi, chứ không phải giống như nguyên thủ râu nhỏ diễn thuyết (Hitler), phải chịu nguy hiểm bị ám sám, mai rùa vàng gì đó, kiên quyết không thể dùng!

    Đề nghị bị bác bỏ, hai kỵ sĩ vàng muốn biểu hiện một chút cũng hết cách, chỉ có thể đích thân dẫn kỵ dĩ dưới tay, vây kính lễ đài để bảo hộ, một khi xuất hiện bất cứ hình huống nào, đều có thể kịp thời phản ứng.

    Ngày hôn lễ, trời chưa sáng Tống Mặc đã dậy, đứng trước gương thay áo, nhìn thanh niên tóc đen trong gương, một tay đặt lên mặt gương, đột nhiên có cảm giác kỳ diệu, y sắp kết hôn rồi, cũng sắp có một gia đình thuộc về mình, thân nhân thuộc về mình tại thế giới này.

    Tất cả những gì trên trái đất, tựa hồ đều đã cách y thật xa, càng lúc càng xa, rất nhiều ký ức, đều trở nên mơ hồ, Tống Mặc nghĩ, phải chăng sẽ có một ngày, y sẽ quên mọi thứ trên trái đất, triệt để trở thành một lãnh chủ quý tộc của đại lục Quang Minh?

    “Thân ái, đang nghĩ gì vậy?”

    Rhys mặt đồ đỏ đột nhiên xuất hiện sau lưng Tống Mặc, so với lần mặc thử lễ phục trước đó, hôm nay hắn mặc càng thêm hoa lệ. Trên trường bào màu đỏ, còn phủ ngoại bào tơ vàng sợi bạc thuê hoa, lưu tô hoa lệ đung đưa dưới thắt lưng bảo thạch, phấn đỏ trên mặt khiến hắn càng thêm yêu diễm, trên mái tóc dài màu nâu điểm xuyết trân châu và bảo thạch đủ màu, hoa tai bảo thạch đỏ rũ xuống bên tai, tô điểm làn da trắng tuyết, như mộng như ảo.

    “Thân ái.” Rhys đứng sau lưng Tống Mặc, hai tay gác lên vai Tống Mặc, ngón tay linh hoạt, cởi từng nút áo ngủ của Tống Mặc, đem lễ phục đã chuẩn bị xong, mặc lên người y từng cái.

    Giống Rhys, lễ phục của Tống Mặc cũng là màu đỏ. Cũng hoa lệ, chói mắt, chỉ là khi mặc lên người Tống Mặc, thì cảm giác hoàn toàn khác với mặc trên người Rhys.

    Mày mắt màu đen, mang theo sự tuấn tú của thanh niên và kiên nghị già dặn được mài giũa ra, đứng bên cạnh Rhys, không hề thua kém nửa phần.

    Tống Mặc kéo vạt áo, để mặc Rhys dùng khăn tay ấm nóng lau mặt mình, sau khi y thức dậy đã tự rửa qua, nhưng đối với sự dịu dàng của Rhys, y không muốn cự tuyệt.

    Thị nữ trong phòng đều đã bị làm lơ. Bắt đầu từ giờ phút hiện tại, Rhys không muốn lại để cho tay bất cứ ai chạm vào người yêu, bạn đời của hắn, người cùng hắn chung sống cả đời nữa.

    Ngón tay Rhys vuốt qua mặt Tống Mặc, nhẫn quyền lực trên ngón cái tỏa ra ánh sáng chói mắt.

    Tống Mặc mở mắt ra, lặng lẽ nhìn Rhys, từ khi tới thế giới này tới nay, y cuối cùng cũng có cảm giác được thuộc về.

    Rhys cầm tay Tống Mặc lên, đôi môi đỏ đặt lên mu bàn tay Tống Mặc, ngón tay vuốt qua đôi mày đen của Tống Mặc, vuốt đuôi mày y, người này, bắt đầu từ hôm nay, sẽ hoàn toàn thuộc về hắn.

    Tống Mặc không để Rhys bôi phấn lên mặt mình, cười hê hê vài tiếng, lấy ra khăn phủ màu đỏ sớm đã chuẩn bị xong. Suy nghĩ tới đoạn đường còn phải đi từ phủ lãnh chủ tới lễ đài, Tống Mặc dứt khoát đổi khăn phủ màu đỏ thành một tấm sa đỏ dài, có lẽ cái này cũng coi như là một sở thích ác liệt. Rhys chỉ cười cười, búng tay một cái, sa đỏ giống như nước chảy trượt khỏi tay Tống Mặc, bay lên, lại nhẹ nhàng đáp xuống, che phủ mắt Rhys, chỉ lộ ra chiếc cằm hình dáng ưu mỹ, và đôi môi đỏ.

    Tống Mặc lại ngây người lần nữa, y bắt đầu hoài nghi, để Rhys phủ cái này, hình như không phải là chủ ý tốt.

    “Không thì, ngươi tháo xuống đi…” Mọe nó như vậy cũng quá câu dẫn người rồi. Nếu không phải y ý chí kiên định, chỉ sợ sẽ lập tức hóa thành sói, bổ nhào lên cắn vài phát.

    “Không thích sao?” Rhys hơi nghiêng đầu, nâng cằm Tống Mặc lên, “Lẽ nào ta không đẹp sao?”

    “Đẹp thì đẹp.” Tống Mặc buồn bực xoa ngón tay, “Ngươi dứt khoát biến thành Rhis đi.”

    Ít nhất, cô nương xinh đẹp là điều đương nhiên, nam nhân xinh đẹp như thế, mọe nó quá yêu nghiệt.

    Rhys cúi đầu, sáp lại gần Tống Mặc, cho dù có một tầng đỏ che phủ, Tống Mặc vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng bóng đổ của mình trong đôi mắt màu biển xanh đó.

    “Thân ái, ta sẽ không biến.”

    Tống Mặc đờ ra, y luôn cảm thấy, câu nói này còn có một hàm nghĩa khác, nhưng Rhys lại không cho y thời gian suy nghĩ kỹ, trực tiếp nắm cổ tay Tống Mặc, mở cửa, đi ra ngoài.

    “Đợi đã!”

    “Không thể đợi.” Rhys vừa đi nhanh tới trước, vừa quay đầu lại, sa đỏ nhẹ bay lên theo động tác của hắn, giống như một vùng sương mù đỏ, khiến người ta nhìn qua là khó quên.

    Nhìn nụ cười trên mặt Rhys, tay Tống Mặc liền vô lực giãy thoát, chỉ có thể bước theo hắn ra khỏi phủ lãnh chủ.

    Ngay khi cửa mở ra, tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay như sấm vang lên bên tai, con đường trải thảm đỏ trước mặt hai người, thông thẳng tới lễ đài. Lão quản gia John mặc lễ phục màu đen, đứng một bên, nhìn thấy Tống Mặc, một tay phủ trước ngực, cong lưng hành lễ, “Lãnh chủ đại nhân, chúc mừng ngài!”

    Nô bộc và thị nữ của phủ lãnh chủ đứng sau lưng lão John, cùng hành lễ với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, chúc mừng ngài!”

    Sau động tác của họ, tất cả người Grilan, địa tinh, chu nho, anh em người lùn được y thu lưu, và người Sabisand, người Chisa, còn có các tu sĩ và kỵ sĩ giáo hội, đều dùng lễ nghi riêng của mình, biểu đạt kính ý của họ dành cho Tống Mặc, cùng lời chúc phúc cho hôn lễ.

    “Lãnh chủ đại nhân, chúc mừng ngài!”

    Các tinh linh được mời tham gia hôn lễ ném hạt giống màu xanh ra, dây mây màu xanh phá đất chui lên, thoáng chốc, muôn màu đủ vẻ nở rộ hai bên con đường trải thảm đỏ, dây mây màu xanh lục giao nhau thành hành lang uốn khúc màu xanh.

    Tống Mặc ngẩng mắt nhìn, Gerrees đứng trong số tinh linh, hơi nghiêng đầu, mái tóc dài màu vàng nhạt rũ xuống bên vai, “Lãnh chủ Grilan, nguyện ánh sáng mặt đất cùng tồn tại với ngươi.”

    Tống Mặc lần đầu tiên thấy Gerrees mặc lễ phục chính thức như thế, trên trường bào màu trắng, trải hoa văn màu xanh lục, cứ như tất cả sự tốt đẹp của thế giới đều đang ca tụng sự mỹ lệ của chủng tộc này.

    Tống Mặc hoảng hốt trong phút chốc, tiếp theo chỉ cảm thấy tay bị siết chặt, ngẩng đầu, Rhys đang bất mãn nhìn y, “Bọn họ đẹp hơn ta sao?”

    Tống Mặc vội cười, nắm lại tay Rhys, “Ngươi đẹp nhất! Bất luận là ai, trong lòng ta, đều không đẹp bằng ngươi.”

    Rhys thỏa mãn, lỗ tai hơi đỏ lên đáng nghi. Lão John ở bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, kìm không được co giật khóe môi, miễn cưỡng ấn gân xanh muốn nổi lên trán về, hôm nay là ngày vui của lãnh chủ đại nhân, ông phải khắc chế, không thể đánh người vào hôm nay!

    “Lãnh chủ đại nhân, xin cùng bạn đời của ngài bước lên lễ đài.”

    Tống Mặc gật đầu, cầm tay Rhys, bước từng bước trên con đường trải đầy hoa tươi. Tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay lại lần nữa vang lên. Vào lúc này, trong không trung đột nhiên xuất hiện hai cánh cửa đen to lớn, cửa vô thanh mở ra, một con cốt long to lớn thò đầu ra khỏi cửa, tuy mặt mũi dữ tợn, nhưng phối hợp với động tác như đang nhìn trộm của nó, thì nhìn thế nào, cũng thấy thật khôi hài.

    “Rhys, là thân vương và vương phi sao?”

    “Ừ.”

    Tống Mặc và mọi người cùng ngửa đầu nhìn trời, cùng sự xuất hiện của cốt long, một con rồi một con địa hành long đi sát theo sau, đỉnh đầu của cốt long, là thân vương và vương phi Myers, trên lưng địa hành long, là ma tộc trang phục lộng lẫy hoặc đứng hoặc ngồi. Bọn họ lục tục bước ra khỏi cửa lớn trên trời, Tống Mặc chỉ nhận ra vợ chồng thân vương và Sean sau lưng họ, những người khác, Tống Mặc không nhận ra một ai. Mọi người nhìn mà mắt không chớp lấy một cái, những ma tộc mới bước ra khỏi cửa này, thật sự là, rất xinh đẹp.

    Trên lễ phục toàn đen điểm xuyết các loại bảo thạch, trên thân mỗi người đều có đeo trang sức tinh xảo, khi vung tay, ánh sáng lưu chuyển, nếu nói vẻ đẹp của tinh linh khiến người ta tán thưởng, thì những ma tộc này, lại khiến người ta không khỏi đỏ mặt, chìm vào trầm mê, đây là một sức hấp dẫn không thể dùng ngôn ngữ giải thích.

    Tống Mặc chép miệng, chọt chọt tay Rhys, quả nhiên, mê hoặc người gì đó, thật sự là cha truyền con nối.

    Các ma tộc xuất hiện trên không trung, gió thổi vạt áo hoa lệ của họ, cánh tay trắng nõn vẽ ra từng hàng phù văn trên không, thoáng chốc, trên không trung bao trùm vầng sáng trắng chói mắt, sau đó, một dòng thác màu bạc từ trên không đổ xuống, đóa hoa chói mắt nở rộ trên đầu mọi người, trong gió vang lên ma âm mê người.

    Các thiếu nữ tinh linh bước ra khỏi đám người, tay kéo đàn hát lên lời ca cổ xưa, giống như đang cộng hưởng với ma âm trong gió, tổ thành một chương nhạc hoa mỹ, khiến người khó quên.

    Trong tiếng ca, Tống Mặc và Rhys bước từng bước lên lễ đài, đứng trên bục, hai tay giao nhau, trao đổi lời thề trung thành và tình yêu. Thân vương Myers và vương phi nhảy xuống khỏi cốt long, đứng bên cạnh họ.

    “Thân ái, con ta.” Vương phi nhẹ ôm Tống Mặc, đặt lên trán y một nụ hôn nhẹ, “Dùng danh nghĩa Laurent Sherlund Myers, chúc phúc con.”

    Laurent vừa nói xong, một tia sáng chói mắt rọi từ trên không xuống, các ma tộc rải kim tệ có khắc ma văn chúc phúc, người tham gia hôn lễ, đều bị chuyện vàng rớt xuống đầu làm ngu người. Nhìn vàng rơi xuống như mưa, tất cả mọi người đều cảm thán ma tộc xuất thủ hào phóng, nhưng không ai cúi xuống nhặt kim tệ bên chân, đùa à, trên mặt có ma văn, ai dám lấy?!

    Tống Mặc nhìn kim tệ từ trên trời rơi xuống, hai mắt phát sáng, “Mọe, cuối cùng cũng không quên mang theo phong bì!”

    Rhys: “…”

    Cùng lúc này, mấy bóng đen thật lớn đang bay qua trời, nhắm tới Grilan. Đoàn người đang đi trên mặt đất ngẩng đầu nhìn bóng đen trên trời, nhíu chặt mày.

    “Đại chủ giáo Alpha, là cự long. Xem ra, bọn họ cũng muốn tới Grilan.”

    Đại chủ giáo Alpha kéo mũ trùm màu bạc lên, thần sắc tối tăm không rõ.

    Thuộc truyện: Dị Thế Đại Lĩnh Chủ