Home Đam Mỹ Dị Thế Đại Lĩnh Chủ – Chương 162: Năm tháng bình yên

    Dị Thế Đại Lĩnh Chủ – Chương 162: Năm tháng bình yên

    Thuộc truyện: Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

    Sáng sớm, Tống Mặc mở mắt ra, liền chạm phải đôi mắt màu biển xanh.

    “Sớm.” Rhys cúi đầu, nhẹ hôn trán Tống Mặc một cái, “Ngủ ngon không?’

    Tống Mặc ôm cổ Rhys, cọ cọ mặt Rhys, toàn thân như bị tháo khớp, lười biếng không muốn động.

    “Ngươi nói ta ngủ ngon không?”

    Rhys đờ ra một chút, hình như không ngờ Tống Mặc sẽ trả lời như thế. Hiếm khi thấy Rhys thế này, Tống Mặc không khỏi cười ra tiếng, tay len vào tóc Rhys, dùng lực vò tóc hắn, Rhys vẫn ngây ngốc, Tống Mặc cười càng dữ.

    “… Ưm.”

    Tiếng cười ngừng lại trong nụ hôn nóng cháy, tất cả âm thanh, trong thoáng chốc đều biến mất. Răng môi giao nhau, quấn chặt lấy nhau. Không biết tại sao, Tống Mặc đột nhiên nhớ tới hai câu nói này. Mở mắt ra, gương mặt gần trong gang tấc, lông mi cong lên lướt qua mặt mình, giống như một sợi lông vũ cọ qua, hơi ngứa, tê dại.

    Ôm lấy tay Rhys, tối qua, y không thể nhớ rõ bọn họ rốt cuộc quấn lấy nhau mấy lần, quấn quýt bao lâu, chỉ nhớ cảm giác động tâm đó, cứ như sắp nuốt chửng tất cả đau đớn và khoái cảm.

    Cánh tay trắng nõn trượt xuống từ bụng Tống Mặc, mang tới hơi nóng làm phiền lòng người, đầu gối bị giữ chặt, kéo lên, bắp đùi thon dài thẳng tắp gác lên bờ vai hữu lực, Tống Mặc vô thức bóp chặt tay Rhys, giây tiếp theo, lao tới mãnh liệt cuốn trôi thân thể Tống Mặc, y nhịn không được ngửa đầu, miệng tràn ra tiếng rên rỉ bị đè nén, mái tóc đen xõa tung trên gối, trong lúc lay lắt, đã giao vào mái tóc nâu.

    Rhys cúi đầu, đôi môi đỏ ấn lên đôi mắt bị bức đỏ của Tống Mặc, dịu dàng, mang theo thương tiếc chưa từng có, mười ngón giao nhau, giống như cuối cùng đã đạt được bảo vật khát vọng từ lâu, không muốn thả lỏng chút nào.

    “Thân ái… Ta yêu ngươi.” Lời yêu thương thầm thì vang lên bên tai. “Ta yêu ngươi…”

    Đi kèm lời nói dịu dàng, nụ hôn thương yêu, là nhiệt tình không cách nào khống chế và tấn công tựa hồ muốn cuốn Tống Mặc vào trong hắc ám.

    Lý trí, hình như cũng sắp tan vỡ…

    Tống Mặc nhìn gương mặt vì khoái cảm mà càng thêm yêu diễm mị nhân phía trên, như bị mê hoặc ngẩng đầu, hôn lên cổ Rhys.

    Giây tiếp theo, Tống Mặc liền hối hận đã làm thế.

    Nhưng trên đời này không có bán thuốc hối hận, Tống đại lãnh chủ vì hành động lỗ mãng của mình, đã nhận được ‘giáo huấn’ trước nay chưa có.

    Mà ‘giáo huấn’ này, sẽ duy trì thời gian rất dài.

    Ba ngày sau, lão quản gia John của phủ lãnh chủ vẻ mặt xanh mét đứng trước cửa phòng ngủ chính, kiên nhẫn bền bỉ gõ cửa phòng.

    Lãnh chủ và ‘phu nhân’ của y từ sau khi tiệc cưới kết thúc liền không hề rời khỏi phòng ngủ! Ông có thể thông cảm nhiệt tình tân hôn của người trẻ tuổi, nhưng, ba ngày rồi, không phải là ba tiếng! Nhiệt tình cũng nên có hạn độ chứ? Không sợ tinh tẫn nhân vong sao?!

    Lão John tin chắc Tống Mặc sẽ không hồ nháo như thế, nhất định là tên ma tộc đáng chết đó không tốt!

    Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, nhưng trong phòng lại không có bất cứ hồi đáp nào, trên trán lão John nổi lên một hàng gân xanh, giây tiếp theo, ông tựa hồ muốn co chân đạp cửa.

    “Xin chào.”

    Âm thanh vang lên sau lưng, quản gia quay đầu lại, thì thấy Sean từ sau hôn lễ vẫn nằm ỳ ở phủ lãnh chủ không đi. Quản gia cảm thấy đau đầu, mấy ma tộc này, một người hai người, sao đều đáng ghét như thế!

    “Xin chào.” Lão John cong lưng hành lễ, nói: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, ngài có thể dời bước tới nhà ăn.”

    Hàm ý là: Mau biến đi, đừng phiền ta!

    Sean làm như không hiểu ý đuổi người trong lời lão John, cười híp mắt tựa lên vách tường, nghiêng nghiêng đầu, hai tay khoanh lại, mái tóc dài rũ xuống bên vai, “Vậy ngươi thì sao?”

    “Gọi lãnh chủ đại nhân dậy.”

    Nhìn mặt Sean, liền không tránh được nghĩ tới Rhys, nghĩ tới Rhys, đỉnh đầu quản gia liền bắt đầu bốc khói đen. Ông thề, đời này sẽ cùng ma tộc không đội trời chung!

    Sean không chút để tâm tới sự bài xích của lão John, ngược lại bước tới, một tay gác lên vai lão John, nhìn thấy con ngươi đối phương co rút lại, hắn cười, “Ta cảm thấy, vẫn đừng nên quấy rầy họ tốt hơn, làm phiền vợ chồng thân mật, là sẽ bị địa hành long phun nước miếng.”

    Lão John: “…” Thân mật ba ngày rồi, còn chưa đủ sao? Tiếp tục như thế, công việc chất thành núi ai sẽ làm?!

    “Ta cảm thấy, sở dĩ ngươi nghiêm túc cứng nhắc như thế, chính là vì thiếu một người yêu.” Nụ cười trên mặt Sean nhiễm lên sự mê hoặc riêng biệt của ma tộc, giọng nói cũng hạ thấp hơn. “Ngươi thấy sao?”

    Lão John đẩy tay Sean ra, “Không liên quan tới ngươi.”

    “Không, có liên quan, rất liên quan.” Sean phát huy phẩm chất tốt đẹp mặt dày mày dạn của ma tộc một cách hoàn hảo, lại gác tay lên vai lão John, nếu không phải suy nghĩ tới lực chiến đấu của quản gia, hắn đã muốn dán hết cả người lên lưng lão John, “Ngươi cảm thấy, ta thế nào?”

    “Ngươi?” Lão John nhướng một bên mày, “Ta không hứng thú.”

    “Tại sao?” Sean bất mãn lầm bầm, “Ta không đẹp sao?”

    “Ta đã hơn một ngàn tám trăm tuổi rồi, với tiêu chuẩn của nhân loại mà nói, ta không thích hợp tìm người yêu nữa.”

    “Không sao, ta lớn tuổi hơn ngươi.” Sean cười híp mắt nói. “Ta đã một ngàn chín trăm tuổi rồi.”

    “…” Lão John câm nín, chỉ có thể chỉ chỉ mặt mình, cho dù anh tuấn như cũ, phong độ đường đường, nhưng gương mặt này, cũng không còn trẻ tuổi, “Thẩm mỹ quan của ngươi có vấn đề.”

    Trong mắt Sean nhanh chóng vụt qua một tia sáng, búng tay một cái, một hàng phù văn đen lóe qua trước mặt lão John. Lão John theo phản xạ đẩy Sean ra, trên người dâng lên đấu khí vàng, nhưng lập tức phát hiện, phù văn Sean vẽ ra, không có bất cứ lực công kích nào.

    Đây là… lão John nhíu chặt mày, đợi khi phù văn tan biến, ông nhìn Sean, ma tộc này, làm trò quỷ gì?

    Sean dương dương đắc ý huýt sáo với lão John, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra ý đồ không tốt của hắn, giống như công tử nhà giàu giễu cợt con gái nhà lành. Sắc mặt lão John càng trở nên khó coi.

    Lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, rất hiển nhiên, quản gia đại nhân gõ cửa không ngừng hồi nãy đã có tác dụng. Tiếng vang lớn như thế, cho dù là cự long, cũng sẽ bị đánh thức.

    Tống Mặc đứng bên cửa, trên người mặc sơ mi màu trắng hơi lớn, mái tóc đen hơi rối, khí sắc thì lại không tồi, y trợn mắt nghẹn họng nhìn quản gia đứng trước mặt mình, không tin xoa xoa mắt, hơi hồ nghi mở miệng nói: “Quản gia?”

    Lão John không để ý tới Sean nữa, hành lễ với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, chào buổi sáng.”

    Tống Mặc chớp chớp mắt, âm thanh không đổi, chiều cao thể hình cũng không đổi, y phục cũng hoàn toàn giống quản gia thường mặt, nhưng… giây tiếp theo, Tống Mặc đột nhiên bước tới một bước, kéo thắt lưng của lão John, dùng lực giật ra, cúi đầu nhìn vào bên trong một cái.

    Lão John cứng đờ, Rhys đứng sau lưng Tống Mặc hóa đá, nụ cười trên mặt Sean cũng không còn.

    Thời gian dừng lại, thế giới an tĩnh.

    Nhưng Tống Mặc thì lại ra vẻ đúng thật là vậy sờ cằm gật đầu, ừm, lần trước địa tinh uống say từng tiết lộ, mặc cái loại màu này, thì đích thật là quản gia không sai. Ngẩng đầu lên, nam nhân tóc bạc mắt xanh, trẻ tuổi anh tuấn trước mặt, quả thật là quản gia của y không cần nghi ngờ.

    Nhưng, sao ông lại đột nhiên biến thành thế này?

    Ánh mắt hoài nghi rơi lên gương mặt thần sắc cổ quái của Sean, “Chuyện này, là ngươi làm?”

    Sean cuối cùng cũng hoàn hồn lại khỏi đả kích vừa rồi, gãi đầu, “Ừ, ta làm. Ta sẽ phụ trách.”

    Tống Mặc híp mắt lại, phụ trách? Phụ trách cái gì chứ? Nhìn lão John đột nhiên thay đổi hình dáng, lại nhìn vẻ ác quỷ háo sắc của Sean, y bừng tỉnh đại ngộ, mọe nó thì ra tên này đang có ý đồ với quản gia nhà y?!

    Lá gan thật lớn nha, có được sự đồng ý của y chưa?!

    “Tên lưu manh thúi đáng chết nhà ngươi!”

    Tống Mặc tức giận tăng cao, đẩy Rhys đang hóa đá sau lưng mình ra, chạy vào phòng, sau một trận binh binh, Tống Mặc trở lại, trên vai vác Mauser 98, trên eo giắt hai khẩu súng lục, trước ngực đeo một băng đạn, cánh tay còn trống duy nhất cũng cầm một trái lựu đạn, lãnh chủ đại nhân vũ trang toàn bộ, thề rằng phải chiến đấu để bảo vệ quản gia của mình.

    “Ông pằng pằng ngươi!”

    Tiếng súng như nướng đậu vang lên, tiếp đó là tiếng nổ của lựu đạn, kèm theo tiếng gầm của lãnh chủ, vang khắp cả phủ lãnh chủ.

    Mọi người chạy tới chỉ thấy lãnh chủ đại nhân ném súng lục đã hết sạch đạn đi, vác ống hỏa tiễn lên, họng pháo nhắm vào Sean đang đu mình trên chùm đèn thủy tinh ở nóc nhà.

    Oành một tiếng, chùm đèn thủy tinh tan theo mây khói, nóc nhà bị lủng một lỗ, ánh mặt trời rọi xuống từ đó, đúng lúc bao trùm lấy Sean.

    Nhìn ma tộc lông tóc vô thương, chỉ có hơi nhếch nhác, Tống Mặc lắp đầy đạn pháo thứ hai, không tin không nã chết ngươi! Vừa định bắn, tay lại bị ấn về.

    “Rhys?” Tống Mặc nhíu mày, “Đừng cản ta, cẩn thận ta nã luôn cả ngươi!”

    Rhys bị lời của Tống Mặc làm nghẹn một chút, “Thân ái, chúng ta vừa kết hôn.”

    “Vậy thì thế nào? Có tin diệt ngươi rồi ông đây lập tức có thể tìm được mùa xuân thứ hai không!”

    Rhy biết nghe lời phải buông tay ra, bất đắc dĩ nhún nhún vai với Sean trên nóc nhà, ý tứ rất rõ, anh em, ta tận lực rồi, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.

    Sean vung nắm đấm với Rhys, đồ trọng sắc khinh bạn!

    Rhys nhướng mày, so với vị anh họ từ nhỏ đã không biết đối phó sao, đương nhiên là vợ quan trọng hơn! Bên ngoài còn có một con rồng mập bất cứ lúc nào cũng đợi khoét góc tường, người kế thừa thân vương nói rằng, hắn hoàn toàn không có áp lực với hành vi bỏ mặc anh em của mình.

    Sean không biết làm sao, chỉ có thể lại nghĩ biện pháp né tránh tiếp, nhưng không ngờ, Tống Mặc vẫn bị cản lại.

    Lão quản gia John không tán đồng nói với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, cho dù muốn diệt hắn, cũng không nên khai hỏa trong phủ lãnh chủ. Ngài nhìn xem nóc nhà và vách tường bị tổn hại đi, tu sửa lại phải tốn không ít phí dụng.”

    Tống Mặc chớp chớp mắt, ánh mắt đảo qua nóc nhà bị lủng lỗ, và vách tường đầy lỗ đạn, chột dạ co cổ, “Quản gia, ta chỉ là nhất thời kích động. Tên đó vậy mà dám có ý đồ với ông, thứ này, nhất định phải diệt!”

    “Ta biết.” Lão John cười, “Ngài yên tâm, nên làm sao trừng trị hắn, ta tự có chủ trương.”

    “Thật sao?”

    “Thật.”

    “Vậy được rồi.”

    Tống Mặc thu ống hỏa tiễn lại, Sean miễn cưỡng thoát được một kiếp. Nhìn ánh mắt rõ ràng bất thiện của lão John, Tống Mặc thầm nghĩ, quản gia rốt cuộc sẽ trừng trị hắn thế nào? Giết mổ? Hay là đánh cho hắn sống không thể tự lo? Hình như khả năng trước lớn hơn một chút.

    Chẳng qua, tuy rằng Sean dám cả gan có ý đồ với quản gia, không thể tha thứ, nhưng hình dáng khi trẻ tuổi của quản gia, thật sự là cực kỳ anh tuấn, tuấn lãng tới thiên hạ vô địch nha.

    Tống Mặc ném ống hỏa tiễn vào trong lòng Rhys, cong lưng nhặt súng lục lên, vác lên vai, đi tới bên cạnh lão John.

    “Quản gia, về phí dụng tu sửa nhà cửa, ta nghĩ, chúng ta có thể thương lượng với các đại chủ giáo trong phòng nhỏ một chút…” Đi được vài bước, Tống Mặc đột nhiên quay đầu, nói với Rhys, “Xử lý hắn đi, ném về ma giới hay là đào hố chôn luôn đều được, nếu không không cho phép ngươi bước vào phòng ngủ của ta nữa!”

    Nhìn lãnh chủ đại nhân và quản gia của y đi xa, người kế thừa thân vương ma tộc và công tước ma tộc bị bỏ lại đó quay mặt nhìn nhau, mắt Rhys chậm rãi híp lại, Sean đột nhiên thấy rét sống lưng.

    “Rhys, ngươi nhất thiết đừng làm bậy!”

    Rhys nhếch môi, giơ tay phải lên, “Ngươi yên tâm, anh họ, ta sẽ không làm bậy, ta chỉ muốn nhanh chóng xử lý ngươi.”

    Sean nhìn phù văn màu đen đang lao tới, vừa tránh né tấn công, vừa nước mắt đầy mặt, hai vợ chồng này, quả thật là không nói lý như nhau!

    Không lâu sau, các nước trên Quang Minh đại lục đều nhận được một tin tức khiến người chấn động, lãnh chủ Tống Mặc của Grilan kết hôn cùng một ma tộc. Không đợi mọi người kinh ngạc vì Tống Mặc lại ở chung với một ma tộc, lại có một tin mới truyền tới, sáu đại chủ giáo của Quang Minh giáo hội đều mất tích ở Grilan, theo tin tức đáng tin, hết tám chín phần là bị bắt cóc rồi!

    Không lâu sau, một bức thư được đưa tới Quang Minh giáo hội, chứng thực tin tức này. Ý tứ trung tâm của bức thư chỉ có một, đại chủ giáo của giáo hội và các thủ hạ đắc lực nhất của họ đều ở trong tay y, muốn đòi người về, nhất định phải trả tiền chuộc! Số tiền chuộc cũng đã liệt kê tỉ mỉ trong thư, từ đại chủ giáo tới chủ giáo, chủ giáo kiến tập tới tu sĩ, mỗi người đều khác. Ký tên cuối thư là Tống Mặc Grilan.

    Lúc này, Quang Minh giáo hội triệt để thành nồi cháy.

    Sáu đại chủ giáo cùng bị bắt cóc, yêu cầu tiền chuộc, thật sự là trước giờ chưa nghe thấy, quả thật là nghe liền kinh người!

    Nếu chuyện này không phải là vu oan hãm hại, thật sự là Grilan làm, thì lãnh chủ Grilan nhất định là điên rồi, lẽ nào y muốn trở thành kẻ địch của cả Quang Minh giáo hội sao?

    Sự thật chứng minh, Tống Mặc không điên. Người Quang Minh giáo hội phái tới Grilan đàm phán, được chứng kiến vũ khí nóng kiểu mới của Grilan, cũng nhìn thấy tu sĩ và đoàn kỵ sĩ giáo hội đã mất tung tích trước kia, còn thấy địa tinh, chu nho, người lùn, tinh linh và mấy chủng tộc khác đi qua đi lại trong Grilan, lại thêm tổng đốc Saivans của hành tỉnh tây bắc tới giúp đỡ, liên tưởng tới quốc vương Obi mấy lần hạ thủ với giáo hội, người giáo hội lập tức toàn thân phát lạnh, như rơi vào hầm băng. Bọn họ biết, chuyện này đã không còn chỗ nào để thương lượng nữa, phương pháp giải quyết duy nhất, chính là nhận mệnh, Tống Mặc đòi bao nhiêu, bọn họ đưa bấy nhiêu, muốn cương ngạnh? Không nói không có cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có, chỉ sợ ống khói cũng bị chặn luôn.

    Và thế là, các nước trên đại lục Quang Minh lại lần nữa ngã bể mắt kính, Quang Minh giáo hội ngông cuồng tự đại, vậy mà lại khuất phục, ngoan ngoãn đưa tiền?! Tống Mặc thậm chí không phải là quốc vương một nước, chỉ là một lãnh chủ quý tộc! Còn là một lãnh chủ của một quốc gia không nhập lưu gì!

    Quốc vương và các quý tộc nhận được tin liền chìm vào trầm tư. Một vài quốc vương nước lớn, chẳng hạn Jiera của Seeger, Seti của Lancey, Xihas của Iger, đã có ý định trục xuất giáo hội khỏi quốc thổ của mình. Mà Hắc Viêm về tới Obi, đã bắt đầu động thủ làm thế rồi.

    Quốc gia thực lực hơi kém một bậc, chỉ có thể tiếp tục quan sát, một khi nước lớn đều động thủ, lập tức nương theo. Còn quốc gia nhỏ hơn, tạm thời còn chưa có thực lực để đối kháng với giáo hội trong nước, chỉ có thể trông ngóng các đại boss đè trên đầu mình ban cho chút sức, làm thế lực giáo hội bị tổn hao nhiều, tiện cho họ động thủ.

    Nhất thời, Quang Minh giáo hội tứ bề thọ địch, đâu đâu cũng là kẻ địch, cho dù không bị đập một phát chết luôn, cũng bị thương gân động cốt.

    Tiền chuộc Tống Mặc đòi được từ giáo hội, liền đổ vào trong việc xây dựng thành thương nghiệp ngầm, thông qua từng con đường thương nghiệp ngang dọc, kết nối Grilan cùng những lãnh thổ mới, từng thửa ruộng trồng hoa màu cao sản cung cấp đủ lương thực cho lãnh dân mới, từng thành phố có thể tiếp đãi dung nạp thật nhiều đội thương buôn tới lui cũng bắt đầu thành hình.

    Cuối cùng, vào một năm sau, Tống Mặc chính thức tuyên bố thoát ly Angris, xây dựng một quốc gia thuộc về mình. Lão quốc vương Julien của Angris không nói một tiếng đối với việc này, ngay cả gởi thư chỉ trích một chút cũng không có. Đối với lão Julien mà nói, thực lực của Tống Mặc hiện tại, đã không phải lão có thể lay động, không cần phải lãng phí nước miếng và thực lực. Thương nhân và quý tộc vương thất của Angris cũng bắt đầu làm ăn với Tống Mặc, lão Julien cũng nhận được không ít ích lợi từ đó. Dù sao Grilan chống thuế rất nhiều năm, đánh lại đánh không lại, độc lập thì độc lập đi.

    Mà Chisa giao hảo với Tống Mặc, một vài quý tộc và quốc vương có mối quan hệ thương nghiệp tới lui mật thiết với Tống Mặc, đều vui mừng vì Tống Mặc độc lập dựng nước. Dù sao, làm ăn với một quốc vương, và làm ăn với một lãnh chủ, vẫn không giống nhau.

    Ngày qua ngày, năm qua năm, Grilan càng lúc càng phồn vinh, chẳng qua kỳ quái là, hạt giống lương thực của Grilan, khi gieo trồng ở nơi khác, căn bản không có gì khác biệt với cây trồng bình thường, căn bản sẽ không xuất hiện bất cứ dấu hiệu cuồng bạo nào.

    Không chỉ Tống Mặc, ngay cả tinh linh giỏi gieo trồng nhất, cũng nghĩ hoài không hiểu.

    Tống Mặc từng nghĩ, cái này có phải có quan hệ với thân vương Myers từng chôn mình ở Grilan không?

    Rhys gật đầu, chắc là thế.

    “Nhưng cha đã được đào ra rồi mà?” Tống Mặc gõ trán, “Lẽ nào, dưới đất còn chôn một người nữa?’

    Rhys không nói gì.

    Tống Mặc trợn mắt, há miệng, còn thật sao? Mọe, lẽ nào, thân vương nhà Myers, đều địa Grilan để đào hố chôn người sao?

    Rhys lấy lòng ôm Tống Mặc, hôn lên khóe miệng y một cái, “Thân ái, chuyện nhỏ này, đừng tính toán được không?”

    Đây là chuyện nhỏ sao?

    Rhys gật đầu.

    Tống Mặc liếc Rhys một cái, “Vậy đối với ngươi, cái gì mới là chuyện lớn?”

    Rhys liếm miệng, cười yêu diễm mê người, ghé vào tai Tống Mặc, thấp giọng nói vài câu, mặt Tống Mặc liền đỏ lên, cằm văn kiện trên bàn đập Rhys, “Đồ không cần thể diện ngươi… ưm!”

    Lời còn lại, đều bị chặn trong miệng.

    Ánh mặt trời rực rỡ sau trưa, gió thổi rèm cửa sổ, như đang tấu dây đàn của nữ thần mặt đất, soạn ra một chương nhạc động lòng người.

    Gió và mặt trời, đều sẽ ghi nhớ, đây là, câu chuyện của một thanh niên tóc đen sinh sống ở thế giới xa lạ…

    _ CHÍNH VĂN HOÀN _

    Thuộc truyện: Dị Thế Đại Lĩnh Chủ