Home Đam Mỹ Dị Thế Đại Lĩnh Chủ – Chương 35: Lần đầu gặp Hắc Viêm 2

    Dị Thế Đại Lĩnh Chủ – Chương 35: Lần đầu gặp Hắc Viêm 2

    Thuộc truyện: Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

    Xe ngựa dừng trước đại môn vương cung, Tống Mặc xuống xe, đột nhiên có cảm giác hoa mắt.

    Từ xa nhìn còn chưa thấy gì, đi tới gần vương cung rồi, tòa cung điện hùng vĩ này, cứ như dung làm một cùng vách núi cao vợi, trên cửa cung cao trăm mét khắc hoa văn thô thiển, đường văn màu đỏ sậm cứ như nhuộm máu tươi. Một con cự long chiếm giữ trong đó, đi gần mới phát hiện, mắt và vảy của cự long đều là do bảo thạch làm ra, ánh sáng chiếu lên, lấp lánh lóa mắt.

    Nhìn con cự long này, Tống Mặc có một lỗi giác, cứ như y sắp bước vào không phải là vương cung của nhân loại, mà là hang động của quái thú viễn cổ. Nghĩ tới đây, Tống Mặc liền nóng da đầu.

    Vội lắc đầu, lỗi giác, nhất định là lỗi giác!

    Yến hội trong vương cung đã kết thúc, quý tộc và các tổng đốc đều đã đi. Cũng bớt cho Tống Mặc bị các quý tộc Obi vây xem.

    Hắc Viêm ngồi trên vương tọa cao cao, một tay chống cằm, nhìn Tống Mặc bước vào từ cửa điện.

    Tống Mặc theo quan thị tùng cung đình đi thẳng tới chủ điện, tâm tình thấp thỏm bất an dần bình tĩnh lại. Dù sao chuyện đã thế rồi, so với sợ hãi, không bằng cứ mặc kệ, binh tới tướng ngăn nước tới đắp đê. Tống Mặc đã nghĩ thông rồi, quốc vương Obi sẽ không thật sự muốn giết y, nếu không sẽ không đặc biệt bảo các đại binh ‘mời’ y tới. Dù sao, vẫn là do những vũ khí kia gây họa.

    Saivans muốn vũ khí, lẽ nào quốc vương Obi không muốn sao?

    Làm ăn cùng quốc vương, so với cùng tổng đốc thì kiếm được nhiều hơn đúng không? Còn không thì mình tuấn kiệt một chút, bỏ chút máu, cũng có thể cho đối phương vừa lòng.

    Cửa cung điện được đẩy ra, Tống Mặc hít sâu một hơi, bước nhanh vào, bước này là quỷ môn quan hay là hoạn lộ thênh thang, thì phải xem biểu hiện tiếp theo của y.

    Tống Mặc tự nói với mình, bình tĩnh, bình tĩnh mới có thể trấn định. Nhưng khi y ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hắc Viêm ngồi trên vương tọa, lập tức ngẩn người.

    Cái gì kia, đẹp trai cao ráo giàu có bản thăng cấp sao!

    Hắc Viêm tựa trên vương tọa do hoàng kim và bảo thạch làm nên, trường bào đen thêu chỉ vàng bao bọc thân hình thon dài khỏe mạnh, đôi chân dài gác nhau trên vương tọa, mái tóc đen dài từ vai rũ thẳng xuống, làn da trắng tới mức gần như trong suốt, con mắt màu vàng nhạt, đường nét sâu sắc, đôi môi màu đỏ, ngón tay dài chống bên má, trên ngón tay là chiếc nhẫn bảo thạch đỏ nói rõ sự tôn quý và địa vị của hắn.

    Hắc Viêm chỉ lặng lẽ ngồi đó, đã tạo cho Tống Mặc một cảm giác không thể kháng cự, khiến y không dám nhìn thẳng. Cảm giác áp bách này thậm chí vượt qua sự kinh động do ngũ quan tinh xảo của người này gây ra.

    Đây là một vẻ đẹp thuần nam tính, có thể nói là vương giả trời sinh, y coi như đã được mở rộng kiến thức.

    Khí thế này, thật không giống như nhân loại có thể có, lẽ nào, vị này không chỉ có huyết thống cự long, còn xuất hiện hiện tượng lại giống? (Lại giống: Các đời con cháu lại có những điểm đặc trưng của tổ tiên các đời trước)

    Tống Mặc chớp chớp mắt, tưởng tượng Hắc Viêm trước mắt thành một con cự long chiếm giữ vương tọa, ngửa cao cái đầu to bự, mở rộng miệng, nhìn trời hú dài, phun ra một ngọn lửa…

    Một con cự long đội vương miện ngửa đầu hú dài…

    Cự long có cái đầu bự, bụng bự, mắt bự, đôi cánh dơi, cái đuôi thô…

    Trong đột nhiên, cảm giác áp bách gì đó, uy hiếp của vương giả gì đó đều biến mất một cách thần kỳ.

    Tể tướng Murphy ngay lúc Tống Mặc bước vào đã nhíu mày, lãnh chủ Grilan này rất khác so với lời đồn. Y rất trẻ tuổi, tuấn tú, không có sự chán nản của quý tộc nghèo nàn, cũng không có sự sợ hãi của người ở nơi nhỏ bé. Cho dù đối diện với quốc vương chí cao vô thượng, cũng chỉ hơi ngạc nhiên một lúc, tiếp theo, liền biểu hiện vô cùng trấn định, chỉ là, ánh mắt y nhìn quốc vương, có hơi kỳ quái.

    Không phải ngưỡng mộ, cũng không phải kinh diễm, càng không phải sợ hãi.

    Nếu mình không nhìn lầm, trong mắt y thậm chí còn vụt qua một chút ý cười.

    Tể tướng Murphy không khỏi nhu nhu mắt mình, tuổi của ông đã lớn tới mức hoa mắt rồi sao?

    Hắc Viêm thì rất hứng thú nhìn Tống Mặc, hắn phát hiện, Tống Mặc thú vị hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.

    Tống Mặc cong lưng, một tay đặt trước ngực, nói: “Gặp được ngài rất vinh hạnh, vương của Obi vĩ đại, chủ của Hắc thành.”

    “Gặp ngươi cũng rất cao hứng, lãnh chủ Grilan tới từ Angris.”

    Trong giọng nói của Hắc Viêm dường như có mang theo một loại âm luật khiến người mê say, Tống Mặc không khỏi nuốt nước miếng, y coi như đã hiểu rõ, tại sao Saivans không được vài câu đã bán mình đi, đổi lại là y, cũng hold không nổi!

    Tể tướng Murphy rất bất mãn vì Tống Mặc không hỏi han ông, nhưng chợt nghĩ lại, thì liền thư thái như cũ. Tính toán với tiểu tử nghèo tới từ quê xa, không cần thiết.

    Thực tế, Tống Mặc không phải không chú ý tới ông, mà là không cách nào xác định thân phận của ông.

    Ai bảo tể tướng Murphy tuổi tác rất lớn, nhưng một sợi râu cũng không để, vẫn bảo dưỡng rất tốt, còn đứng cách quốc vương rất gần, khiến Tống Mặc trạch trò chơi không có kiến thức gì đã nghĩ tới một nghề nghiệp không tốt lắm: Hoạn quan, còn gọi là thái giám.

    Nhưng nghĩ lại, lão đầu không để râu này ăn mặc còn sang trọng hơn cả Saivans, khả năng là hoạn quan không lớn. Nhưng nếu nói ông là quan viên cung đình, thì Tống Mặc lại không cách nào xác định ông là quan mấy phẩm, dứt khoát không để ý tới ông, dù sao y tới từ nơi nghèo khó, chưa từng thấy qua thế sự, không hiểu lễ nghĩa, tính ra vị đại nhân này cũng sẽ không tính toán với y.

    Ít nhất trước mặt quốc vương, ông không thể tính toán.

    Tống Mặc nghĩ đúng, Murphy quả thật không thể tính toán với Tống Mặc.

    Phát tác với Tống Mặc trước mặt quốc vương chỉ vì y không hỏi han mình? Ông cảm thấy mình sống đủ rồi mới làm như vậy.

    Quyền thần, trong cung đình Obi tuyệt đối là một cấm kỵ. Nếu đổi lại thành quốc vương của những quốc gia khác, nhiều nhất là đoạt đi quan vị và đất phong, đầu thì vẫn còn ở yên trên cổ. Nhưng tại Obi, thì sẽ chết người.

    Bắt đầu từ thời quốc vương đầu tiên, hứng thú giết đại thần của mỗi đời quốc vương, đều vô cùng nồng đậm.

    Hắc Viêm đột nhiên rời khỏi vương tọa, Tống Mặc nhìn Hắc Viêm đi tới chỗ mình, bờ lưng thẳng tắp không thể không cong xuống lần nữa.

    Lễ nghĩa cung đình đáng chết này!

    Hắc Viêm đi tới trước mặt Tống Mặc, thắt lưng trang trí bảo thạch sang trọng ôm chặt eo hắn, một viên kim cương trong suốt trên thắt lưng vừa hay đập vào mắt Tống Mặc.

    Kim cương?

    OMG!

    Có tiền đây, thật sự là có tiền mà! Kim cương đem dùng khảm thắt lưng!

    Khi Tống Mặc đang thầm phỉ nhổ, cằm đột nhiên bị Hắc Viêm cầm lấy, ngón tay lạnh lẽo của Hắc Viêm như viên đá không có nhiệt độ, nhưng Tống Mặc lại cảm thấy nơi bị chạm phải dâng lên cảm giác lửa thiêu nóng cháy, không khỏi híp mắt lại.

    Nếu đánh rớt cái móng vuốt này khỏi cằm mình, có bị lôi ra chém đầu không?

    Suy nghĩ đắn đo, Tống Mặc cảm thấy, vẫn là mạng nhỏ quan trọng hơn, cho nên, bị nâng cằm như trêu ghẹo thế này, y có thể nhịn!

    Nhưng phát triển tiếp theo, khiến Tống Mặc cảm thấy, thanh đao trên đầu không chỉ lơ lửng mà thôi, nó đang bắt đầu gọt xuống.

    Hắc Viêm buông cằm Tống Mặc ra, đưa tay phải ra cho Tống Mặc, chiếc nhẫn bảo thạch đỏ trên ngón tay xém chút làm Tống Mặc chảy nước miếng.

    “Ta cho phép ngươi.”

    Cho phép y? Cho phép cái gì?

    Tống Mặc chớp chớp mắt, nhìn tay Hắc Viêm, sau đó, hiểu. Sau khi hiểu thì đen mặt.

    Đây là phát minh của ai vậy?!

    Sau khi tiếp tục nguyền rủa lễ nghi cung đình, Tống Mặc bắt đầu nguyền rủa lễ hôn tay. Bị người khác hôn mu bàn tay y đã cảm thấy da gà da vịt nổi lên, hiện tại còn muốn y đi hôn mu bàn tay người khác? Hơn nữa còn là mu bàn tay nam nhân không hơn không kém?!

    Hắc Viêm cúi đầu nhìn Tống Mặc một hồi, hắn có thể cảm thấy được Tống Mặc không tình nguyện. Biểu hiện này khiến hắn rất mới mẻ, ngay cả quốc vương Angris, cũng nguyện ý quỳ rạp dưới chân hắn, hôn góc bào hắn, mà mình cho phép y hôn tay mình, y lại tràn đầy không tình nguyện?

    Rất thú vị.

    Ngoài ý muốn, Hắc Viêm không tức giận, không còn tiếp tục ‘làm khó’ Tống Mặc, mà chậm rãi cong khóe miệng lên, thu tay phải lại.

    Màn này rơi vào trong mắt tể tướng Murphy, ông cảm thấy, quốc vương hôm nay, hình như tâm tình tốt quá mức. Quý tộc nghèo nàn của Grilan này, thật sự quá may mắn.

    Hắc Viêm trở về vương tọa, cầm một hình vẽ trên án bên cạnh, nói với Tống Mặc: “Saivans nói, những cái này là ngươi cho hắn?”

    Tống Mặc nhìn hình vẽ pháo công thành trong tay Hắc Viêm, thầm nói một câu: Nói tới trọng điểm rồi.

    “Đúng, bệ hạ. Ta dùng hình vẽ pháo công thành, đổi lương thực và vải vóc với tổng đốc Saivans.”

    “Vậy cái này thì sao?”

    “Đây là máy bắn đá, ta bán cho tổng đốc Panvi.” Tuy rất bất mãn với hành vi Saivans bán đứng mình, nhưng Tống Mặc lại không định vạch trần Saivans. Nói với Hắc Viêm Panvi là do Saivans tiêu diệt cũng không có bất cứ ích lợi gì với y. Ngược lại, từ nay về sau việc phát tài của y có rất nhiều chỗ cần Saivans giúp đỡ, cho nên, Tống Mặc nói dối mà mặt không đỏ tim không đập.

    “À.” Hắc Viêm gật đầu, nói tiếp: “Ta rất hiếu kỳ, nếu ngươi có thể thiết kế những vũ khí này, tại sao không dùng để trang bị ình?”

    “Bệ hạ, Grilan vô cùng nghèo khổ.”

    “Cho nên?”

    “Cho nên, ta không biện pháp nào làm.”

    “Thật sự nghèo như thế?”

    “Thật, bệ hạ.” Vì tăng mạnh lực thuyết phục, Tống Mặc không chút do dự ngồi xuống đất, lấy khăn tay nhỏ ra vừa lau nước mắt vừa bắt đầu kể nghèo, “Trước khi chưa giao dịch với tổng đốc hành tỉnh tây bắc, ta chỉ có thể dựa và bánh mì đen lấp bụng! Cho dù hiện tại, ăn một bữa bánh mì trắng, cũng là chuyện vô cùng xa xỉ! Bệ hạ, ngài không biết, cuộc sống rất khổ sở đó….”

    Hắc Viêm không nói gì, tể tướng chỉ có thể tiếp lời: “Vậy ngươi bán cung nỏ cho Saivans, cũng là vì nguyên nhân này?”

    “Vị đại nhân này, ngài thật nhìn xa trông rộng! Quốc vương bệ hạ, ngài thật anh minh! Các lãnh dân Grilan từ khi sinh ra chưa được ăn no, thấy lương thực, thì giống như có hận với nó, liều mạng nhét vào miệng, một bữa chia làm ba bữa ăn, mệnh ta thật khổ mà…”

    Tống Mặc dứt khoát COS kẻ lưu manh, bất kể ngươi có hoài nghi hay không, dù sao quyết cắn chặt núi xanh không há miệng, ông rất nghèo, không phải nghèo bình thường, cả lãnh địa đều nghèo tới mức sắp không có cơm ăn, làm gì có tiền dư mà đi phát triển võ lực?

    Tống Mặc ôn nghèo kể khổ, nước mắt nước mũi, Hắc Viêm và tể tướng Murphy đều có cảm giác bị nghẹn một chút.

    Như vậy làm sao hỏi tiếp?

    Thuộc truyện: Dị Thế Đại Lĩnh Chủ