Home Đam Mỹ Dị Thế Đại Lĩnh Chủ – Chương 4: Lãnh chủ hóa bi phẫn thành sức mạnh

    Dị Thế Đại Lĩnh Chủ – Chương 4: Lãnh chủ hóa bi phẫn thành sức mạnh

    Thuộc truyện: Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

    Đêm khuya, Tống Mặc đang ngủ ngon, đột nhiên lại bị kéo dậy, tiếp theo một thanh đoản kiếm sắn bén gác lên cổ họng y.

    “Không được lên tiếng!”

    Tống Mặc đảo mắt trắng, miệng bị bịt kín, ngay cả mũi cũng bị bịt, thở còn là vấn đề, còn lên tiếng sao được?!

    Người tới không muốn lấy mạng Tống Mặc, tuy trong mắt họ, mạng của nhân loại không tính là gì, nhưng Tống Mặc dù sao cũng là lãnh chủ của lãnh địa Grilan, bọn họ không muốn vì vậy mà chuốc phiền phức.

    Bod buông tay bịt miệng Tống Mặc ra, đoản kiếm thì vẫn giữ nguyên tại chỗ, ra hiệu với Gerrees sau lưng một chút, Gerrees đứng trước cửa sổ, dưới ánh trăng, ngâm nga ngôn ngữ cổ xưa, thuộc về các tinh linh.

    Âm thanh rõ ràng như nước chảy róc rách, ngữ điệu thoải mái, mang theo sự hài hòa kỳ diệu.

    Ý thức của Tống Mặc vẫn thanh tỉnh rõ ràng, nhưng không thể khống chế hành động của mình, giống như có một đôi tay vô hình đang thao túng cơ thể y, khiến y lấy túi đựng kim tệ dưới gối ra, một trăm sáu mươi hai đồng kim tệ, một đồng cũng không thiếu.

    Hoa văn trên túi, cùng hoa văn trên ống cắm tên trên lưng Gerrees và Bod giống nhau như đúc.

    Bod và Gerrees xác định đây là túi tiền bị địa tinh trộm đi, xem ra, địa tinh này còn chưa kịp cất giấu kim tệ đã bị nhân loại này bắt được.

    “Nhân loại, nếu chúng ta đã lấy lại được vật bị mất, thì không truy cứu trách nhiệm của ngươi nữa.”

    Bod thu đoản kiếm, chiếc cằm trắng bóc hấc lên độ cong kiêu ngạo. Gerrees rõ ràng không muốn phí lời với nhân loại nữa, bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn. Theo dõi tên đó hơn một tháng, giữa rừng Phỉ Thúy bị mất đầu mối. Nếu không phải con địa tinh to gan bằng trời kia dám trộm túi tiền của họ, họ căn bản không muốn thêm chuyện rắc rối.

    “Bod, nên đi rồi.”

    Gerrees chống một tay lên cửa sổ, nhảy vọt lên, gió đêm thổi vành mũ lên, mái tóc dài màu vàng nhạt, lỗ tai nhọn lộ ra. Gương mặt anh tuấn không nhiễm khói bụi nhân gian mang theo nét không kiên nhẫn, con mắt màu xanh lục đảo qua Tống Mặc, khiến y không rét mà run.

    Đây chính là tinh linh sao?

    Bod búng tay một cái, Tống Mặc lập tức đông cứng như con rối, toàn thân trên đưới chỉ có hai con mắt đen là có thể động.

    Tống Mặc không thể động, cũng không thể lên tiếng, chỉ có thể trân mắt nhìn Gerrees và Bod trước sau nhảy khỏi cửa sổ, biến mất trong sắc đêm mênh mông.

    Y, bị cướp sao?

    Ngay tại nhà mình, phòng ngủ của mình, trên giường của mình, bị cướp?!

    Là ai nói tinh linh là nhân sĩ chính phái?

    Kim tệ của y, tiền của y a…

    Tống Mặc duy trì một tư thế từ nửa đêm tới sáng, nước mắt thành sông.

    Lão quản gia John một đêm ngon giấc, một trăm sáu mươi hai đồng kim tệ, đối với đại quý tộc gia tài bạc triệu mà nói, chỉ là lông gà vỏ tỏi, nhưng đối với nhà Grilan mà nói, quả thật là một món tiền lớn! Ba bữa của lãnh chủ từ nay về sau, cuối cùng có thể cáo biệt bánh mì đen rồi. Tiền lương của các nô bộc, cũng có thể phát đủ rồi.

    Cho dù là khi nhà Grilan nghèo khó, cũng không đuổi việc nô bộc và thị nữ trong phủ lãnh chủ, bọn họ đều là lãnh dân của Grilan, công việc này, đối với họ rất quan trọng. Trước kia lão John còn lo lắng tiền lương tháng sau phủ lãnh chủ phát không nổi, hiện tại, tất cả vấn đề đã được giải quyết!

    Nhưng, tâm tình tốt đẹp của lão John cũng chỉ có thể đến đây mà thôi. Khi ông đẩy cửa phòng ngủ của lãnh chủ, vốn muốn nói một tiếng buổi sáng tốt lành với lãnh chủ như mọi ngày, lại thấy Tống Mặc sắc mặt trắng bệch, không chút động đậy ngồi trên giường.

    “Lãnh chủ đại nhân, ngài bị sao vậy?!”

    Lão John vội kéo chuông gọi người, một thị nữ bước vào, lão John lớn tiếng nói với cô: “Đi gọi thầy thuốc George tới, nhanh!”

    Năm phút sau, thầy thuốc George thở phì phò xuất hiện trong phòng ngủ của lãnh chủ, tiến hành kiểm tra tỉ mỉ cho Tống Mặc đang ngồi không nhúc nhích, sau đó đẩy kính một tròng, nói với lão quản gia John: “Lãnh chủ đại nhân không sinh bệnh.”

    “Nhưng lãnh chủ đại nhân hoàn toàn không thể động!”

    Suy nghĩ tới vấn đề mặt mũi của lãnh chủ, thầy thuốc George ghé vào tai lão quản gia John, thấp giọng nói vài câu, sau đó cầm rương thuốc ra về.

    Lãnh chủ không thể động đậy là vì duy trì tư thế ngồi này mấy tiếng, thân thể bị tê sao?

    Ý thức được nguyên nhân này quả thật không thể nói ra, quản gia lập tức đuổi thị nữ ra khỏi phòng, đóng cửa, đi tới bên giường nói với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

    Quản gia không nhắc còn tốt, vừa nhắc tới chuyện này, Tống Mặc đã lặng lẽ câm nín chảy hai hàng lệ, run rẩy hai tay, nắm lấy cánh tay của lão John, mang theo âm khóc nói một câu: “Quản gia, cuộc sống này thật không chịu nổi…”

    Một tiếng sau, lão quản gia John lơ mơ bước ra khỏi phòng ngủ của lãnh chủ, trong đầu còn đang tiêu hóa chuyện Tống Mặc nói với ông.

    Hai tinh linh vào phòng ăn cướp?

    Hai tinh linh cao quý, tay cầm vũ khí vào phòng ăn cướp?

    Hai tinh linh cao quý mỹ lệ, lưng đeo cung dài, tay cầm đoản kiếm, xâm nhập vào phòng ngủ của lãnh chủ thực hành ăn cướp?

    Trời ạ, ông chỉ biết tinh linh thích dùng cung tiễn tuyên dương hòa bình, chứ chưa từng biết, tinh linh lại giống như cự long, thích ăn cướp…

    Nhưng mà, hiện tại không nên suy nghĩ vấn đề tinh linh trở thành ăn cướp, không có kim tệ, cuộc sống tiếp theo nên làm sao? Sớm biết vậy, hôm qua ông không nên hào phóng như thế!

    Tống Mặc cũng đau lòng vì mất kim tệ, nhưng sau khi đau đớn trôi qua, y nhớ tới địa tinh bị mình nhốt dưới mật thất…

    Địa tinh không biết mình sắp gặp phải vận mệnh bi thảm ra sao, nó đang bận rộn đào địa đạo, muốn chạy khỏi mật thất tối tăm này. Nhân loại đáng ghét đó tựa hồ đã quên, địa tinh đều là tay đào hang cừ khôi, chúng có năng lực này, không hề thua kém người lùn xây dựng thành phố khổng lồ đưới lòng đất.

    Đáng tiếc là, cảm quan phương hướng của địa tinh không tốt lắm, nó bắt đầu đào từ tối hôm qua, đào tới bây giờ, vẫn không tìm được lối ra. Đột nhiên, trước mắt nó xuất hiện một tia sáng, địa tinh lập tức hưng phấn bừng bừng, đào tầng đất xung quanh khối đá lớn nhất trên đỉnh đầu, sau đó dùng lực đẩy!

    Ánh sáng!

    Cùng với ánh sáng, là tiếng kêu thét vang vọng và ẩu đả không phân xanh đỏ tím vàng!

    Địa tinh còn chưa kịp phát ra tiếng, đã bị đánh thành một cái đầu heo màu xanh, ném vào lại địa đạo. Sau một tảng đá lớn hơn nữa bị nhét vào lỗ hang, ánh sáng lần nữa biến thành bóng tối.

    Tống Mặc đứng ở lối vào địa đạo do địa tinh đào ra, nghe tiếng truyền ra trong địa đạo, quay đầu hỏi quản gia, “Tên này đào tới đâu?”

    Quản gia hơi suy nghĩ một chút, đáp: “Lãnh chủ đại nhân tôn kính, chắc là phòng thay đồ của nữ bộc.”

    Phòng thay đồ của nữ bộc?

    Tống Mặc và quản gia đồng thời ngửa bốn mươi lăm độ nhìn trần nhà, vẻ mặt mê mẩn…

    Địa tinh bị đánh thành đầu heo bò ra khỏi địa đạo, ôm tay co thành một cục run run rẩy rẩy.

    Tống Mặc cong lưng, vỗ lên vai địa tinh, cười híp mắt nói: “Không cần sợ.”

    Địa tinh càng run ghê hơn.

    Tống Mặc tiếp tục nói: “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi có thể chọn hợp tác, cũng có thể chọn không hợp tác, đương nhiên, ta đề nghị ngươi tốt nhất nên chọn hợp tác.”

    Địa tinh nhìn Tống Mặc, không nói gì. Rất rõ ràng, nó không nguyện ý hợp tác.

    “Thật đáng tiếc.” Tống Mặc phẩy tay với quản gia, “Lôi tên này xuống, mổ thịt, rửa sạch lột da, thêm vào cơm tối nay. Tuy vóc dáng hơi nhỏ, nhưng dù sao cũng là thịt.”

    Cái zề?!

    Địa tinh bị dọa nước mắt tung bay, lăn lê bò lết chạy tới dưới chân Tống Mặc, ôm đùi y: “Ta hợp tác, kiên quyết hợp tác!”

    Tống Mặc dùng mũi chân đá đá địa tinh, “Thật sự hợp tác?”

    “Thật!”

    “Đây là ngươi cầu ta đó.”

    “Vâng, ta thỉnh cầu ngài, đại nhân!”

    “Tốt lắm.” Tống Mặc khom người, một tay nhấc địa tinh lên, nhìn vào hai mắt địa tinh, hỏi: “Gần đây, có thôn xóm của địa tinh chứ?”

    Thôn xóm địa tinh?

    Địa tinh đáng thương tựa hồ hiểu ra nhân loại này muốn làm gì, nhưng hiện tại nó đã dê vào miệng cọp, không hợp tác, thì sắp phải vào nồi…

    “Ở phía đông rừng Phỉ Thúy, có một thung lũng hình bán nguyệt, nơi đó không thuộc về vương quốc Angris cũng không thuộc về vương quốc Obi…”

    Nghe địa tinh thuật lại, Tống Mặc cười.

    Sau khi đạt được đáp án mong muốn, Tống Mặc dẫn địa tinh cùng rời khỏi mật thất, tên này giỏi đào hang, y thực sự không yên tâm. Vạn nhất nhân lúc nô bộc trông coi không chú ý, đào hang chạy mất thì làm sao?

    Địa tinh bị nhốt trong gác xép ở tầng đỉnh phủ lãnh chủ, có một nô bộc chuyên trách trông coi nó. Vẫn không có tự do, nhưng địa tinh đã tràn đầy thỏa mãn, cái này tốt hơn bị rửa sạch lột da bỏ nồi nhiều.

    Tiểu kim khố của Tống Mặc vừa có chút tiền vào, đã bị tinh linh cướp đi, y không thể đi gồng tay với tinh linh võ lực cường hãn, tập đoàn kẻ trộm xú danh vang xa, các địa tinh, trở thành mục tiêu hạ thủ của y.

    “Lãnh chủ đại nhân, ngài thật sự muốn làm như thế? Như vậy hình như không mấy phù hợp với thân phận quý tộc của ngài.”

    Lão John cũng lo âu cho vấn đề tài chính của phủ lãnh chủ, nhưng một quý tộc, lại đi cướp của địa tinh?

    “Quản gia, ông nên hiểu, vật chất cơ bản mới có thể quyết định kiến trúc thượng tầng. Vật chất văn minh phong phú rồi, mới có thể phát triển tinh thần văn minh. Cho nên, kim tệ, còn thực tế hơn giáo điều quý tộc.”

    Huống hồ cướp một tên cũng là cướp, cướp một đám cũng là cướp, không hơn kém gì.

    “… Tôi nên khen ngợi ngài sao?”

    “Đương nhiên!” Tống Mặc hất đầu, một chân dậm lên ghế, một tay giơ cao kiếm gãy, ý chí sục sôi, “Ta sẽ thống lĩnh mọi người, phát dương quang đại sự nghiệp ăn cướp đầy tiền đồ này, làm đến tổ chức nghiêm mật, hành động hiệu quả cao, có thể tiếp tục phát triển. Thực hiện thành công ăn cướp vượt chủng tộc, ăn cướp vượt lãnh địa, ăn cướp vượt quốc gia! Bánh mì đen đi gặp quỷ hết đi, đến lúc đó mọi người một ngày sáu bữa bánh mì trắng, ăn ba bữa, ném ba bữa!”

    “…” Đây là xúi giục phạm tội sao? Hơn nữa là xúi giục tập đoàn phạm tội.

    “Chẳng qua trước đó, còn có chuyện phải làm.” Trước khi làm việc gì, phải chuẩn bị vũ khí. Muốn ăn cướp, thì nên có vũ khí thuận tay, cầm gậy gỗ cướp cái gì? “Giúp ta gọi thợ rèn trong lãnh địa tới đây, nếu thợ rèn không có, thợ mộc cũng được.”

    “Lãnh chủ đại nhân, thân là quản gia trung thành của ngài, tôi không thể không nhắc nhở ngài, tiền của ngài, còn không đủ rèn một con dao găm.”

    “Vấn đề tiền không cần lo lắng.” Tống Mặc lấy một xấp giấy trong lòng ra, bày trước mặt lão John, “Ta đã chuẩn bị tốt rồi.”

    Lão John hồ nghi cầm một tờ lên, chỉ thấy trên tờ giấy bị xé thành kích cỡ hai ngón tay, viết chỉnh tề: Thiếu thợ rèn nào đó __ đồng kim (ngân) tệ. Lãnh chủ: Tống Mặc Grilan.

    Trên giấy còn đóng huy hiệu gia tộc Grilan.

    Đối với tình trạng tiền vốn không đủ, Tống Mặc cuối cùng lấy ra vũ khí tất sát của xã hội văn minh: Ghi nợ!

    Thuộc truyện: Dị Thế Đại Lĩnh Chủ