Dị Thế Đế Vương Luyến – Chương 6

    Thuộc truyện: Dị Thế Đế Vương Luyến

    Màn đêm buông xuống, một vòng trăng sáng chẳng biết từ lúc nào lặng lẽ hiện trên ngọn cây. Ánh trăng vừa lúc hé ra sa mỏng (vải voan mỏng ế), giống như bao phủ khoảng không trên hoàng thành tại Đông Diệu quốc.

    Hôm nay đối với Đông Diệu quốc mà nói là ngày đáng chúc mừng. Từ khi Đông Diệu, Nam Măng, Tây Si, Bắc Kềnh trở thành cường quốc, vì khắp nơi lê dân bách tính không chịu nổi khổ quanh năm chiến loạn, bốn quốc không mưu mà hợp đạt chung nhận thức —- chính là cứ mười năm một lần, phân công trọng thần triều đình đi trước chỉ định quốc bang giao. Hiện nay vừa vặn là kì hạn mười năm, lần này các quốc gia bang giao chỉ định tại Đông Diệu quốc.

    Trong hoàng cung lúc này, đèn đuốc sáng trưng, phòng giữ nghiêm ngặt. Quế viên nơi nơi giăng đèn kết hoa, trăm hoa đua nở cả vườn phiêu hương (tản ra hương thơm). Bên trong vườn, cung nữ mặc cung trang màu sắc sặc sỡ hình thành hai đường thẳng tắp có điều không ngừng qua lại ở ngự thiện phòng.

    Sau khi nhận được khẩu ngự của Hoàng Thượng, Mộng quý phi lại phái người dậy cho Hiên Viên Nghệ một ít lễ nghi cơ bản trên yến hội. Nói dai như giẻ rách nửa ngày, mắt thấy Hiên Viên Nghệ ở bên cạnh sắp bạo phát mới rời đi. Tình Nhi sợ chủ tử bị đói, len lén lấy chút điểm tâm cho Hiên Viên Nghệ ăn lót bụng, sau đó cẩn thận chỉnh cho hắn cách ăn mặc một lúc, mới hướng Quế viên đi.

    Quế Hoa viên.

    Các đại thần cùng đặc sứ tam quốc hàn huyên với nhau, nhóm hoàng tử cũng đang cùng một số đại thần bàn tán. Mấy vị công chúa cười đùa không biết đang nói những chuyện về những thứ gì, toàn bộ trong viên đã phi thường náo nhiệt.

    “Lục hoàng tử đến” Thái giám ngoài viện thông truyền.

    Nghe được thái giám truyền báo, tất cả sự chú ý trong vườn đều chuyển hướng lên Hiên Viên Nghệ. Hình dáng tinh mỹ mặc vào cẩm bào nặng nề chứng tỏ thân phận hoàng tử của Hiên Viên Nghệ. Đôi mắt như thủy tinh lóng lánh, mũi thanh tú, môi đỏ mọng mê người, hợp với nước da như trân châu sáng bóng. Tuy rằng còn là một hài đồng nhưng không có chỗ nào là không khiến mọi người ở đây trợn mắt há hốc mồm.

    Sau nửa nén hương, đại thần cùng nhóm đặc sứ mới hồi phục tinh thần, tiến lên hành lễ.

    Hiên Viên Nghệ buồn bã ỉu xìu quan sát tứ phía. Đúng lúc cũng cách đó không xa, hoàng tử cùng công chúa ánh mắt tương giao. Làm như không có việc gì, hắn dời tầm mắt xoay người đi về phía ghế của mình.

    Vốn mấy hoàng tử đang cùng đại thần lôi kéo quan hệ, cùng một nhóm công chúa bên cạnh nói chuyện phiếm, nghe thấy thông báo của thái giám quay đầu chậm rãi nhìn thân ảnh nho nhỏ đang đi tới. Nội tâm hiếu kỳ rằng trong một năm nay bọn nô tài xa xa thấy Lục hoàng đệ liền đủ loại hoảng sợ, rốt cuộc là người có dáng dấp như thế nào.

    Khi nhìn thấy hài đồng có khuôn mặt tinh mỹ tuyệt luân kia đi vào bên trong vườn, tất cả mọi người đều cho rằng đứa nhỏ này nhất định là tinh linh! Bởi vì bị lạc phương hướng mà ngộ nhập nhân giới đi tới nơi này. Đang chú ý tới tinh linh mặc cẩm bào, hoàng tử lúc sau cũng trong nháy mắt choáng váng, hắn chính là Lục hoàng tử — Hiên Viên Nghệ? Lục đệ của chúng ta?

    Ngây ngốc không biết nên phản ứng thế nào khi ánh mắt giao nhau với tinh linh xinh đẹp này, lại thấy hắn đối chính mình làm như không thấy, dời tầm mắt đi tới bữa tiệc.

    Nhất thời hâm mộ, ghen tị, phẫn nộ, các loại tâm tình phức tạp bất đồng tràn ngập, không biết khi nào hai tay đã muốn nắm thành quyền, móng tay hãm vào trong lòng bàn tay.

    Tình Nhi đi theo phía sau Hiên Viên Nghệ, gặp vài vị hoàng tử công chúa nhìn chủ tử mình biểu tình lúc sau là lạ, cuống quít tiến lên nhỏ giọng nhắc nhở: “Chủ tử, vừa rồi bên kia chính là Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ Hoàng Tử, Ngũ hoàng tử cùng với Đại công chúa, Nhị công chúa, Tam công chúa. Bọn họ đều là huynh trưởng của ngài, ngài không qua sao?”

    Hiên Viên Nghệ tức giận liếc nàng một cái: “Nếu đi tới nhất định phải vấn an sao? Tuy rằng không cần phải quỳ xuống nhưng muốn hướng mấy tiểu hài tử kêu hoàng huynh. . . . . . Ách, ngẫm lại đều rùng mình.” hai tay ôm ngực làm bộ rét lạnh. Quay đầu nhìn Tình Nhi lại nhún nhún vai không chút để ý nói: “Huống hồ ta hôm nay ngay cả hoàng đế cũng không cấp mặt mũi, có cần thiết cho các nàng mặt mũi sao?”

    “. . . . . . Dạ dạ dạ, tiểu tổ tông của ta. Đông Diệu quốc người nào mà không biết thủ đoạn của Hoàng Thượng? Người của hắn ngỗ nghịch dù cho có là thân nhi tử cũng giết không tha, mà ngay cả bình thường mấy hoàng tử được sủng ái cũng đều không dám đối Hoàng Thượng có nửa điểm cãi lời. Hôm nay ngài thật lợi hại, nên làm hay không nên làm tất cả đều làm. . . . . . Trời ạ. . . . . . Tình Nhi thật không dám tưởng tượng sau này sẽ có kết cục gì ” Tình nhi câm như hến.

    “Aha ha ha ha, đừng lo! Mọi sự đã có ta, thả lỏng, thả lỏng, ha hả ha hả.” Thấy biểu tình của Tình Nhi, Hiên Viên Nghệ trêu ghẹo an ủi.

    Thấy Hiên Viên Nghệ trêu ghẹo mình, bộ dáng như mọi việc hết thảy không liên quan đến mình, làm cho Tình nhi khóc không ra nước mắt. Ngay khi Tình Nhi đang muốn phản bác vài câu thì ngoại viện thái giám hô lớn: “Hoàng Thượng giá lâm”

    Được hấp thụ giáo huấn ban ngày, Tình Nhi lúc này cũng không dám chậm trễ tiến lên từng bước kéo chủ tử mình cùng nhau quỳ xuống hành lễ giống mọi người. Bị lôi kéo tâm bất cam tình bất nguyện (không cam tâm tình nguyện) không muốn hướng hoàng đế quỳ xuống, Hiên Viên Nghệ buồn bực vô cùng, lại ngại trước quần thần không tiện phát tác đành phải lần thứ nhất thầm mắng quân chủ lễ nghi biến thái này.

    *************************************

    Hoàng đế đã đến, yến hội cũng chính thức bắt đầu.

    Cung nữ bưng rượu cống phẩm “Xuyên Toa Vu” rót cho từng người trên bàn tiệc. Trong yến hội, huyền cầm tuyệt đẹp diễn tấu nhạc khí thanh thúy, ca múa dào dạt, danh mục đa dạng. Trên sân, ca kĩ múa nhu tình tựa thủy, bế nguyệt tu hoa (hoa nhường nguyệt thẹn) nhìn đến nhóm đặc sứ các quốc gia vui mừng nhếch mày.

    Lúc này hoàng đế trên cao mặt không biến sắc, bưng lên chén rượu đang bày trước bàn, vừa uống ánh mắt vừa liếc về phía Hiên Viên Nghệ. Hắn đang nhấm nháp đánh giá mùi ngon của mỹ thực, theo thói quen mà quay đầu, trên mặt anh tuấn không có một tia cảm xúc nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì.

    Ca múa qua đi, kế tiếp chính là ngâm thi tác đối. Ngâm thi tác đối không chỉ là giải trí, cũng là hiểu biết văn hóa lễ tiết của các quốc gia, một loại phương thức nhân văn phong tình. Đồng thời cũng quan hệ đến vinh dự quốc gia mình, nói lên quốc gia cường đại như thế nào. Cho nên đặc sứ các quốc gia tất cả cũng đều là có chuẩn bị mà đến, mỗi người không chỉ có tài đức vẹn toàn mà lại trí dũng song toàn. Làm cho chủ sự lần này, Đông Diệu quốc nào dám chậm trễ? Văn võ đại thần phân chia ra trận so sánh cao thấp.

    Nhấm nháp xong mỹ thực trước mắt, Hiên Viên Nghệ buồn bực như trước không đổi, không nhìn ra một đôi tử mâu nhanh như chớp đảo qua nhìn chằm chằm hắn. Từ lúc yến hội bắt, đầu hoàng đế đã bị hắn từ đầu tới đuôi hoàn toàn bỏ qua.

    Nhớ rõ lần đầu tiên trông thấy hắn là lúc mình một tuổi ở lễ chọn đồ vật đoán tương lai, hiện tại cũng đã qua bốn năm . Trong bốn năm, trên khuôn mặt anh tuấn tuyệt luân của hắn chưa từng lưu lại bất kỳ dấu vết gì, vĩ ngạn mê hoặc, thân thể con người mang theo khí phách vương giả không biết làm cho bao nhiêu phi tử thần hồn điên đảo yêu đến chết đi sống lại, tiết mục hậu cung tranh thủ tình cảm cũng càng diễn càng mạnh. . . . . . Nghĩ tới đây Hiên Viên Nghệ cười đến vui sướng khi người gặp họa, thầm nghĩ trong lòng: chậc ~ chậc ~ thật sự là nghiệp chướng nặng nề.

    Nghiêng đầu chống cằm nhàn nhã định thần, nghiêng lệch thân mình thảnh thơi cười lạnh nhìn thấy đối diện đang nghị luận tranh chấp của các đại thần. Lại không biết một màn này vừa vặn bị hoàng đế trông thấy, trong ánh mắt lợi hại hiện lên một tia bí hiểm.

    Cho đến đêm khuya yến hội mới chấm dứt, nửa chết nửa sống trở lại trong vườn, dưới sự giúp đỡ của Tình Nhi, tắm rửa thay quần áo sau liền nặng nề ngủ. Nhưng không biết tối nay vận mệnh bàn quay đã bắt đầu chuyển động, tương lai đã có thay đổi.

    Hết chương 6.

    Thuộc truyện: Dị Thế Đế Vương Luyến