Thần điêu chi văn quá thị phi – chương 54

    Thuộc truyện: Thần điêu chi văn quá thị phi

    Chương 54

    Phiên Ngoại nhỏ

    Tháng sáu đầu hè, trời sáng rất sớm, trong rừng vô cùng yên tĩnh, lâu lâu mới vang lên tiếng hót thanh thúy của con chim nào đó, hoặc là tiếng gầm của một loại động vật nào đó mà thôi.

    Trời trong xanh không một áng mây, không khí trong rừng vô cùng tươi mát, ánh mặt trời chiếu xuyên qua những khe hở những tán lá cây xuống mặt đất, phản xạ trên mặt cỏ xanh biếc.

    Ở giữa rừng là một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, ánh mặt trời nghịch ngợm chui vào trong thông qua các khe hở trên cửa sổ, chiếu lên giường. Một thân ảnh thon dài lẳng lặng nằm ở trên giường, mái tóc dài đen nhánh có chút hỗn độn, tán loạn ở trên gối đầu, lông mi thật dài rũ xuống, trên mặt là biểu tình nhu hòa.

    Đầu hạ, không khí trong rừng vào buổi sáng coi như ấm áp, một nam tử nằm đắp chăn trên giường, hai tay thò ra bên ngoài, bắp đùi phía dưới cũng lộ ra ngoài chăn. Trên cái cổ trắng nõn là những vết hồng đậm dầy đặc, trên cánh tay cùng bắp đùi, cả trên bụng cũng có, dọc theo lồng ngực càng trở nên chi chít, liền có thể tưởng tượng bộ phận bị chăn che lại có tình cảnh như thế nào.

    Từ ngoài cửa, một hắc y nam tử đi vào, gương mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sắc bén, bả vai rộng lớn, thân hình cao ngất, tất cả đều cho thấy người này thật anh tuấn bức người, hắn cầm mấy loại trái cây tươi ngon mọng nước trong tay, nhìn nam tử đang nằm ngủ say trên giường, gương mặt liền trở nên nhu hòa. Đặt trái cây trong tay lên bàn, hắn đi đến gần, nhìn nam tử nằm trên giường, dùng tay vén mấy sợi tóc tán loạn trên mặt y ra.

    Cúi đầu, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nam tử đang ngủ, ở trên cánh môi ấy, nhẹ nhàng vuốt ve. Bởi vì cảm nhận được cảm giác quen thuộc trên môi, Võ Tu Văn hơi hé môi. Ánh mắt Dương Quá tối sầm, đầu lưỡi theo khe hở kia, linh hoạt chui vào trong.

    Ôn nhu liếm một lượt hàm trên mẫn cảm của đối phương, rồi khuấy động đầu lưỡi của y, tư vị tốt đẹp làm cho con ngươi sắc bén của người bên trên trở nên tối lại, lực đạo dần tăng lên, từ ôn nhu biến thành điên cuồng, dây dưa với đầu lưỡi non mềm của y, càng hôn càng sâu. Tay cũng thuận thế vén chăn lên, sờ soạng trên da thịt bóng loáng tinh tế của người phía dưới. Có thể dễ dàng nhìn thấy dấu hôn màu đỏ khắp thân thể của người phía dưới, từ đó dễ dàng suy ra chủ nhân thân thể này tối hôm qua đã được hung hăng yêu thương cỡ nào.

    Thẳng đến Võ Tu Văn vì khó chịu mà khẽ giãy dụa, Dương Quá mới buông tha đôi môi đã sưng đỏ kia, thuận tiện liếm đi chất lỏng lưu lại ở khóe miệng Võ Tu Văn, rồi theo cần cổ trắng nõn di chuyển xuống phía dưới, mút lên những ấn ký màu đỏ trên da, làm nó càng trở nên rực rỡ hơn.

    Tay trực tiếp đặt lên vật trụ đã gần như đứng thẳng ở phía dưới, ma sát lên xuống, tối hôm qua thân thể này đã được hung hăng yêu thương qua nên mẫn cảm vô cùng, vật trụ phía dưới hiện ra màu hồng phấn xinh đẹp, bởi vì tối hôm qua làm quá kịch liệt, hiện tại bị Dương Quá nhẹ nhàng chạm vào liền có chút đau đớn, phối hợp với khoái cảm trên người, dần dần sinh ra một loại cảm giác khác thường.

    Võ Tu Văn hét lớn một tiếng, hai tay theo thói quen ôm lấy cái đầu đang chôn ở cổ, ngón tay luồn vào tóc của hắn, hàng mi khẽ run, nhưng y vẫn chưa mở mắt ra, mà chỉ không ngừng run ru mí mắt, báo hiệu cho người kia biết y sắp tỉnh dậy.

    Dương Quá ngậm lấy hầu kết của Võ Tu Văn, hung hăng hút một hơi, quả nhiên nghe được phía trên truyền đến âm thanh rên rỉ. Khóe miệng giương lên một nụ cười tà mị, môi lưỡi tiếp tục dời xuống, dịch đến chỗ hai đóa hồng mai còn sưng đỏ đứng thẳng, một bên dùng môi lưỡi liếm láp ngậm lấy, một bên lấy tay nhẹ nhàng xoa nắn, thay phiên đảo vị trí hai bên.

    Đậu đỏ bị làm như vậy có chút đau, hơn nữa hạ thân không ngừng truyền tới khoái cảm, khiến cho Võ Tu Văn nhịn không được nữa mà bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ lớn hơn, hai tay ôm lấy đầu Dương Quá, không biết là muốn đẩy ra hay là kéo vào, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.

    Trên đầu Dương Quá đều là mồ hôi, hầu kết trượt lên trượt xuống ngày càng nhanh, dục vọng ở phía dưới đã sớm nhếch cao đầu, môi lưỡi hung hăng hút lấy đậu đỏ trong miệng, đồng thời tay cũng ma sát nhanh hơn, Võ Tu Văn liền run rẩy phóng thích, cả người mềm nhũn, đầu óc trống rỗng.

    Dương Quá dùng một tay yên lặng trượt xuống dưới, đi vào khe mông, nhẹ nhàng đâm vào nơi đó. Tối hôm qua, sau khi hoan ái, hai người cũng chưa rửa sạch nơi này, bởi vì động tác vừa rồi, nơi đó đã chảy ra một ít chất lỏng do tối hôm qua lưu lại, nhờ chất lỏng bôi trơn, ngón tay Dương Quá rất nhanh liền đi vào. Hình như là có chút đau, cho nên Võ Tu Văn khó chịu giật giật cơ thể, Dương Quá hôn lên môi y trấn an. Nơi mất hồn phía sau cũng được Võ Tu Văn chậm rãi thả lỏng, bắt đầu mấp máy co rút, rất nhanh, cả ba ngón tay Dương Quá liền có thể ra vào rất dễ dàng, mà thân thể quen bị tiến vào kia cũng bắt đầu đạt được khoái cảm.

    Chính là, nơi đã quen thuộc bị vật thể thô to cắm vào kia bắt đầu không hài lòng với ba ngón tay của hắn mà có chút khó chịu giật giật thân thể, mở đôi mắt mê mang nhìn chằm chằm người phía trên.

    Dương Quá nhẹ nhàng hôn trán y, nhìn chằm chằm ánh mắt của y, kéo đôi chân thon dài của y ra, đem dục vọng đã muốn bùng nổ kia tiến vào miệng huyệt màu hồng phấn lúc mở lúc đóng này, hắn dùng sức một cái, liền đâm đến chỗ sâu nhất.

    “A…”

    Võ Tu Văn kinh hãi thở gấp một tiếng, bắt lấy bả vai Dương Quá. Dương Quá cúi đầu, hôn lên môi y, đồng thời, hạ thân cũng bắt đầu mãnh liệt va chạm. Bởi vì có chất lỏng đêm qua lưu lại bôi trơn, lại trải qua tiền hí đầy đủ, Võ Tu Văn rất nhanh đạt được khoái cảm trong những lần va chạm không ngừng kia, nơi vừa mới phát tiết qua lúc nãy cũng run rẩy đứng thẳng.

    Võ Tu Văn cúi đầu rên rỉ, hai tay vô lực cầm lấy cái chăn dưới thân, hơi thở dồn dập, khoái cảm không ngừng dâng lên, khiến cho y không ngừng rên rỉ, chỉ có thể bị động nhận lấy khoái cảm mãnh liệt không ngừng do người phía trên mang đến.

    Hai chân bị tách ra, một đôi bàn tay mang theo vết chai do tập kiếm nhẹ nhàng vuốt ve cái mông vểnh của y, vật trụ đứng thẳng ma sát vào bụng đối phương, mang đến từng trận khoái cảm.

    Dương Quá dùng sức, đem người đang xụi lơ kia ôm vào ngực, lại đem thân thể y đè xuống. Loại tư thế này, so với vừa rồi càng làm cho vật trụ kia tiến sâu vào trong cơ thể y hơn. Võ Tu Văn ‘A’ một tiếng, ngửa cổ lên, vật trụ do đạt đến cao trào mà bắn ra. Do vậy, huyệt khẩu cũng kịch liệt co rút khiến cho Dương Quá phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, hung hăng hôn xuống đôi môi của Võ Tu Văn đang không tự chủ mà hé mở, cái lưỡi kịch liệt vũ động, không ngừng dây dưa với lưỡi của đối phương. Hạ thân cũng không chút lưu tình, càng lúc càng tăng tốc độ va chạm, làm cho người nọ còn đang đắm chìm trong cảm giác cao trào không thể chịu nổi, vật trụ dưới thân lại lần nữa đứng lên, không bao lâu liền bắn ra một ít chất lỏng loãng.

    Tối hôm qua hoan ái đến hơn nửa đêm, hiện tại lại kịch liệt hoan ái khiến cho Võ Tu Văn không thể chịu nổi, nhưng y đã không còn chút sức lực nào, chỉ có thể dựa sát vào người hắn, đầu cũng tựa vào trên vai Dương Quá, phát ra âm thanh cầu xin tha thứ: “Không… Muốn…”

    Đem người đang suy yếu thả xuống giường, Dương Quá luật động thêm vài cái mạnh, không tra tấn người nọ nữa, một dòng nhiệt lưu nồng đặc phun vào bên trong dũng đạo ấm áp chặt chẽ kia, khiến cho người dưới thân run run một trận.

    Ghé vào trên người Võ Tu Văn, xoay người một cái, để cho Võ Tu Văn nằm ở trên người mình, Dương Quá nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của y, giúp y điều hòa hô hấp.

    “Ngươi, lấy cái kia lấy ra.” Võ Tu Văn mơ mơ màng màng đập lên người Dương Quá.

    “Ngủ đi, ta bồi ngươi.” Dương Quá nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y.

    Võ Tu Văn không thoải mái giãy dụa, muốn Dương Quá lấy cái vật đang dần biến lớn lần nữa kia ra, nhưng thể lực đã tiêu hao gần hết, cùng hơi thở quen thuộc làm cho mí mắt y nhanh chóng khép lại, dưới sự trấn an của Dương Quá, không bao lâu liền thiếp đi.

    “Văn nhi.” Dương Quá cúi đầu gọi, nhìn Võ Tu Văn nằm úp sấp ở trước ngực với vẻ mặt nhu hòa, còn có sự ấm áp khắng khít dưới thân kia. Như thế vẫn không đủ, hắn dường như còn muốn đem người này hòa tan vào trong máu thịt của mình, chỉ có như vậy, từ nay về sau liền cùng một chỗ, không bao giờ tách ra nữa.

    Thuộc truyện: Thần điêu chi văn quá thị phi