Thần điêu chi văn quá thị phi – chương 78

    Thuộc truyện: Thần điêu chi văn quá thị phi

    Chương 78

    Trong trấn nhỏ cách thành Tương Dương không xa.

    Người đến người đi trên đường rất vội vàng, ngã tư đường bình thường vốn chật chội giờ phút này trống trải vô cùng, tiểu thương trên đường đã không còn một ai, toàn bộ trấn nhỏ có vẻ tiêu điều vô cùng, rác rưởi trên mặt đất theo gió cuốn bay lung tung, nhà nào nhà nấy đều đóng kín cửa.

    Lúc này, từ một phía ngã tư đường, hai nam tử chậm rãi đi tới, một người trong đó mặc trường bào màu đen, tuổi tác rõ ràng vẫn tráng niên khỏe mạnh, nhưng mái tóc lại là màu trắng bắt mắt, diện mạo anh tuấn, chỉ là thần sắc trông rất lạnh lùng; còn người kia thì có mái tóc ngắn rất quái dị, mặc trường bào màu trắng, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra nụ cười ôn hòa, thoạt nhìn khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, thấp hơn hắc y nam tử bên cạnh một chút.

    Người đi đường nhìn thấy hai người, ánh mắt liền đồng loạt sáng ngời, hai người này tuy một lạnh lùng, một ôn hòa, nhưng đứng chung một chỗ lại vô cùng hòa hợp, thêm không khí ấm áp luân chuyển chung quanh bọn họ, càng làm cho người khác tán thưởng.

    Hai người này dĩ nhiên là Võ Tu Văn và Dương Quá rồi, bọn họ ở chỗ Tiểu Long Nữ vài ngày liền lên đường, bởi vì đến sinh thần của Quách Tương còn một quãng thời gian ngắn nữa, hai người liền đi khắp nơi du ngoạn một phen, chờ đến tháng chín mới bắt đầu xuất phát đi Tương Dương.

    Trong quãng thời gian này, tên tuổi của Võ Tu Văn và Dương Quá cũng rất nổi danh, được mọi người gọi là “Hắc bạch song hiệp”, lần đầu tiên Võ Tu Văn nghe người dân bàn tán đến tên gọi này, một giọt mồ hôi lạnh nhịn không được liền chảy xuống. Kỳ thật bọn họ chỉ thuận tay giải quyết mấy vụ cướp bóc, hoặc mấy tên cản đường, ai ngờ rốt cuộc lại biến thành như vậy, quả nhiên là giang hồ mà!

    Khi đến nơi này đã là tháng mười, cách sinh thần của Quách Tương chỉ vài ngày, vốn Võ Tu Văn còn cho rằng giống như trong nguyên tác, sinh thần của Quách Tương được tổ chức cùng lúc với đại hội Cái Bang, hẳn rất náo nhiệt. Nhưng ai ngờ, càng đến gần Tương Dương, thôn trang lại càng tiêu điều, trên mặt mỗi người đều là thần sắc nặng nề, còn có người bao lớn bao nhỏ rời đi.

    Võ Tu Văn chỉ có thể bất đắc dĩ thừa nhận, thế giới Thần Điêu này đã sớm hỗn loạn rồi, càng đến gần Tương Dương lại càng rối loạn. Thật vất vả mới tìm được một khách điếm vẫn chưa đóng cửa, chưởng quầy là một lão nhân, không có tiểu nhị, chắc là đã bỏ đi.

    “Chưởng quầy, xin cho hỏi một chút, nơi này đã xảy ra chuyện gì?” Võ Tu Văn nhìn thoáng qua trong điếm, hướng lão chưởng quầy có mái tóc trắng xoá, mặt đầy nếp nhăn hỏi.

    Chưởng quầy thở dài, nói: “Không phải nơi này xảy ra chuyện gì, mà là thành Tương Dương thành đã xảy ra chuyện lớn.”

    “Tương Dương? Đã xảy ra chuyện gì?” Võ Tu Văn nghi hoặc hỏi, Quách Tĩnh và Hoàng Dung không phải đang ở đó sao? Hình như còn chưa đến lúc thành bị công phá thì phải, nếu như người Mông Cổ công thành, những thôn dân này cũng không cần kinh hoảng như vậy, theo lý mà nói, bọn họ hẳn đã quen với việc bị đại quân Mông Cổ hai ngày ba lượt công thành rồi mới đúng. Lúc trước khi còn chưa tới Tương Dương, luôn nghe những người khác nói, có Quách Tĩnh ở, quân Mông Cổ căn bản không thể công thành thành công.

    “Nghe nói nữ nhi của Quách đại hiệp đã bị người Mông Cổ bắt, muốn dùng cô nương ấy để uy hiếp Quách đại hiệp. Ai, tuy rằng Quách đại hiệp là người rất nhân nghĩa, nhưng lần này lại khác, thân sinh nữ nhi bị bắt, làm cha mẹ sao có thể nhẫn tâm nhìn đứa nhỏ chịu khổ. Lần này chỉ sợ thành Tương Dương thật sự sẽ bị công phá. Nếu thành Tương Dương bị mất, những người dân ở đây liền nguy hiểm, cho nên tất cả mọi người đều đang chuẩn bị rời đi. Còn ta, người cũng đã già rồi, nên không muốn rời đi.” Lão chưởng quầy lắc lắc đầu, giận dữ nói.

    “Nữ nhi của Quách đại hiệp? Là nữ nhi nào?” Võ Tu Văn cau mày hỏi.

    Lão chưởng quầy suy tư, nói: “Nghe mọi người nói, hình như là Quách nhị tiểu thư.”

    Sắc mặt của Võ Tu Văn trầm xuống, không ngờ đó là Quách Tương, chẳng lẽ nội dung vở kịch dù được cải biến đến đâu, Quách Tương vẫn tránh không khỏi vận mệnh bị Kim Luân Pháp Vương bắt đi sao? Hiện tại xem ra, thời gian rõ ràng đã bị đẩy tới trước.

    “Ai, hai người trẻ tuổi các ngươi a, không có chuyện gì thì mau chạy đi, ai biết được ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì.” Lão chưởng quầy vừa lắc đầu vừa thở dài đi ra ngoài.

    Võ Tu Văn ngồi ở bên giường, tựa vào người Dương Quá. Dương Quá nắm vai y, hai người đều không nói gì. Thẳng đến bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hai người mới tách ra, Dương Quá đứng lên mở cửa, bên ngoài là lão chưởng quầy, trong tay ông bưng một cái khay, phía trên có vài cái bánh bao, ông đưa khay cho Dương Quá, nói: “Chỉ có những thứ này, khách quan dùng tạm.”

    Võ Tu Văn mỉm cười nói: “Chưởng quầy, có thể nấu nước tắm rửa không?”

    “Có thể, chỉ là, khí lực của lão chỉ sợ không thể giúp các ngươi xách lên đây mà thôi.” Lão chưởng quầy bất đắc dĩ nói.

    Võ Tu Văn lắc đầu, nói: “Không cần phiền ngươi, tự bọn ta nấu được rồi. Đúng rồi, trong khách điếm vẫn còn nguyên liệu nấu ăn chứ?”

    Lão chưởng quầy liên tục gật đầu nói: “Có, khách quan, ta dẫn các ngươi đi.” Sau đó xoay người đi xuống lầu, Võ Tu Văn và Dương Quá cũng đi theo phía sau.

    Dẫn hai người Võ Tu Văn tới phòng bếp ở hậu viện, lão chưởng quầy liền đi ra ngoài, Võ Tu Văn quan sát xung quanh, tuy mọi thứ thoạt nhìn có chút cũ kỹ, nhưng có thể coi như sạch sẽ. Y quay đầu, nhìn thấy Dương Quá đã lưu loát nhóm lửa, Võ Tu Văn nhìn thoáng qua, trên bếp đang nấu nước.

    Võ Tu Văn di chuyển một cái ghế nhỏ, ngồi xuống bên cạnh Dương Quá, bếp nấu rất ấm áp, nhìn lửa cháy đỏ rực trong bếp lò, Võ Tu Văn nhẹ nhàng nói: “Chúng ta làm gì bây giờ?”

    Dương Quá nắm tay Võ Tu Văn, nói: “Chắc trong lòng ngươi đã có chủ ý.” Tuy là đang hỏi, nhưng ngữ khí lại rất khẳng định.

    Võ Tu Văn nhịn không được bật cười, không hổ là Dương Quá, rất hiểu suy nghĩ của y, y gật đầu nói: “Ừ, chúng ta đi cứu Quách Tương đi.”

    “Được.” Dương Quá sáp tới, ngậm lấy đôi môi mang ý cười của Võ Tu Văn, Võ Tu Văn hơi sửng sốt một chút, sau đó chủ động vòng tay qua cổ Dương Quá, mở miệng, nghênh đón đầu lưỡi nhiệt tình dò xét, dây dưa mút vào.

    Chờ Dương Quá buông ra, vẻ mặt của Võ Tu Văn đã ửng hồng, trong mắt cũng hiện lên một tầng hơi nước, cả người tỏa ra hơi thở mê hoặc, khiến cho ánh mắt Dương Quá tối đi vài phần.

    “Xèo!” Ngay lúc Dương Quá chuẩn bị sáp tới lần nữa, trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên âm thanh đột ngột, Võ Tu Văn nhìn lại, thì ra do nồi nước sôi kia phát ra. Nhìn thấy ánh sáng quen thuộc trong mắt Dương Quá, Võ Tu Văn liền đỏ mặt, chuyển tầm nhìn sang chỗ khác. Nhìn thấy nước trên bếp đã bắt đầu toát ra hơi nước, y nói: “Ta xách nước lên trước.” Y đứng lên, đổ nước vào trong thùng gỗ, sau đó không nhìn Dương Quá, lập tức đi lên lầu.

    Ngâm mình ở trong làn nước ấm áp, Võ Tu Văn thoải mái thở dài, khí trời đã vào tháng mười, trên đường gió bụi rất lớn, trên người y cũng đã sớm bám đầy bụi đất, Võ Tu Văn ngâm mình trong nước một lúc, sau đó bắt đầu dùng khăn mặt cẩn thận chà xát trên người, không chừa bất kỳ chỗ nào. Đột nhiên nhớ đến ánh mắt vừa rồi của Dương Quá, sắc mặt Võ Tu Văn liền ửng hồng, y đưa tay mình đến chỗ phía sau, tẩy rửa sạch sẽ.

    Ngón tay chậm rãi chà xát chỗ kia, khi tiếp xúc với nước ấm, vật phía trước của y cũng bị kích thích mà hơi đứng thẳng, làm cho sắc mặt của Võ Tu Văn ngày càng đỏ hơn. Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Võ Tu Văn cả kinh, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc kia mới bình tĩnh lại, nghe thấy tiếng bước chân kia đi về phía này, y cuống quít đem ngón tay còn ở phía sau rút ra.

    Dương Quá đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm người trong nước, tay cũng bắt đầu cởi quần áo ra, Võ Tu Văn bị tầm mắt nóng như lửa của Dương Quá làm cho toàn thân cũng nóng lên, còn chưa kịp đào tẩu, Dương Quá đã tiến vào trong nước.

    Võ Tu Văn chỉ cảm thấy mặt nước xuất hiện chút dao động, người đã rơi vào trong lòng Dương Quá, lưng dán lên một lồng ngực nóng như lửa của hắn, đồng thời, một đôi bàn tay to nóng càn quấy vuốt ve thân thể y. Võ Tu Văn dựa người vào trong lòng người phía sau, đầu hơi hơi ngẩng lên, thừa nhận nụ hôn điên cuồng từ phía trên, nước bọt không kịp nuốt xuống liền chảy xuống dọc theo cái cổ trắng nõn của y, dục vọng phía dưới hơi đứng thẳng rất nhanh được vuốt ve, làm cho Võ Tu Văn thở hổn hển không thôi.

    Môi bị buông ra, cổ mẫn cảm liền bị mút vào, Võ Tu Văn chỉ có thể ôm lấy đầu Dương Quá, ngón tay đan vào trong tóc hắn, vật phía dưới bị Dương Quá tiến công, rất nhanh liền phóng thích, bắn ra một cỗ chất lỏng màu trắng, trôi lơ lửng trong nước, khiến cho Võ Tu Văn ngượng ngùng quay đầu sang chỗ khác.

    Dương Quá ngẩng đầu, hôn một cái lên khóe miệng Võ Tu Văn, đồng thời, Võ Tu Văn cũng cảm giác được nơi phía sau có một ngón tay tiến vào thăm dò, như là cảm giác được nơi này lúc nãy từng được khai thác qua, ánh mắt của Dương Quá càng trầm xuống, hắn ngậm lấy môi của Võ Tu Văn, đầu lưỡi kịch liệt càn quét bên trong. Ngón tay rút khỏi chỗ phía sau, dùng hai tay nắm lấy eo Võ Tu Văn, dục vọng cương cứng nóng như lửa để ở cửa huyệt, chậm rãi tiến vào.

    Dương Quá nhìn người trước mặt hơi nhíu mày, ánh mắt phiếm hơi nước, mặt cũng ửng đỏ, tóc ngắn ẩm ướt rũ xuống vầng trán trắng noãn, tay đặt ở thắt lưng Võ Tu Văn dùng lực, toàn bộ lập tức mạnh mẽ tiến vào. Võ Tu Văn hô to một tiếng, khóe mắt nhịn không được chảy xuống một giọt lệ. Dương Quá trấn an sờ sờ hông y, Võ Tu Văn dần dần trầm tĩnh lại, ôm lấy Dương Quá, nghênh đón những đợt va chạm mãnh liệt hơn sau đó.

    Quả nhiên, Võ Tu Văn vừa ôm lấy hắn, Dương Quá liền nắm lấy eo Võ Tu Văn, bắt đầu mãnh liệt va chạm, mỗi lần đều chuẩn xác đánh vào nơi mẫn cảm của Võ Tu Văn, tốc độ mãnh liệt khiến nước trong thùng gỗ không ngừng bắn tung tóe ra ngoài. Lúc ban đầu Võ Tu Văn còn miễn cưỡng đè nén rên rỉ, nhưng không bao lâu, y không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, làm cho ánh mắt của Dương Quá càng tối lại, động tác dưới thân cũng thêm mãnh liệt. Theo những đợt ra vào không ngừng, nước ấm cũng theo vật cứng rắn kia tiến vào trong cơ thể Võ Tu Văn, làm cho bên trong của Võ Tu Văn càng trở nên nhạy cảm.

    Bàn tay Dương Quá dời đi, chuyển đến vuốt ve hai bên nhô lên của Võ Tu Văn, dưới thân cũng không ngừng di chuyển thẳng lên trên, kích thích mãnh liệt khiến cho vật phía trước của Võ Tu Văn bắt đầu chảy ra vài giọt dịch thể màu trắng, không bao lâu sau liền bắn ra, đồng thời phía sau cũng bắt đầu kịch liệt co rút. Toàn thân Dương Quá buộc chặt, cảm thụ vật phía dưới bị hút lấy tạo ra khoái cảm cực hạn, hắn hung hăng va chạm thêm vài cái, mới ôm lấy Võ Tu Văn, đồng thời hôn lên đôi môi của y, một cỗ chất lỏng nóng bỏng cũng phun vào chỗ sâu nhất bên trong cơ thể Võ Tu Văn.

    Cả người Võ Tu Văn xụi lơ tựa vào người Dương Quá, vô lực đón nhận nụ hôn của Dương Quá, Dương Quá ôn nhu liếm lộng khắp ngõ ngách trong miệng y, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của y mà mút vào một lúc lâu mới chịu buông ra. Rút vật kia của mình ra khỏi cơ thể Võ Tu Văn, Dương Quá dùng ngón tay của mình đưa vào trong, thay Võ Tu Văn rửa sạch, sau đó mặc quần áo cho y, rồi ôm người ngồi vào bàn.

    Trên bàn trừ bỏ bánh bao trắng lúc trước lão chưởng quầy bưng tới, còn có hai chén cháo, bên trên có rắc một ít hành, thoạt nhìn rất ngon miệng. Võ Tu Văn cảm thấy thèm ăn, hơn nữa, vừa rồi vận động kịch liệt như vậy, y cũng đói rồi. Y vươn tay ra, còn chưa đụng tới thìa, thìa đã bị một đôi bàn tay to màu đồng cầm lấy. Võ Tu Văn còn chưa kịp phản ứng, một thìa cháo đã được đưa tới bên miệng.

    Võ Tu Văn mỉm cười với Dương Quá, hé miệng, bắt đầu ăn, nhiệt độ của cháo rất vừa, ấm mà không nóng, vừa vặn thích hợp. Võ Tu Văn rất nhanh liền ăn hết cả chén, khi Dương Quá cầm thêm một chén nữa qua, Võ Tu Văn ngáp một cái, lắc lắc đầu ý bảo không ăn nữa. Dương Quá cũng không miễn cưỡng, nhìn Võ Tu Văn một chút, sau đó ôm y lên giường, đắp kín chăn, khẽ nói: “Ngươi ngủ trước đi.”

    Võ Tu Văn gật gật đầu, rút vào trong chăn, mắt nhắm lại, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp. Dương Quá nhìn người trên giường đầy cưng chiều, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, cầm bánh bao, tô cháo còn lại, rất nhanh liền ăn xong. Sau đó hắn đi vòng ra phía sau tấm bình phong dọn sạch sẽ đống hỗn độn bên trong, xách nước đổ đi, xong hết mọi thứ mới trở về giường, cởi bỏ áo khoác rồi lên giường. Võ Tu Văn cảm giác được hơi thở quen thuộc, tự mình dịch chuyển cơ thể, dán lên ngực Dương Quá, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười nhu hòa. Dương Quá dùng tay ôm lấy eo Võ Tu Văn, ôm cả người y vào trong ngực mình, ngửi ngửi khí tức trên thân y, rồi hắn nhắm mắt lại, rất nhanh cũng tiến nhập mộng đẹp.

    Thuộc truyện: Thần điêu chi văn quá thị phi