Điều ước của dê con – Chương 13-15

    Thuộc truyện: Điều ước của dê con

    CHƯƠNG 13

    “Sẽ không. Sao lại hỏi như thế?” Ái Đức Mông nhìn về phía Lôi Khế Nhĩ. Hắn không ngờ Lôi Khế Nhĩ phát hiện, dù sao bọn họ cũng thể hiện quá rõ ràng.

    “Dù sao không phải ai cũng có thể chấp nhận đồng tính luyến ái.” Lôi Khế Nhĩ lúng ta lúng túng nói.

    “Cậu không thể chấp nhận sao?” Ái Đức Mông hỏi lại cậu

    “Tôi có thể chấp nhận, bản thân tôi….” Lôi Khế Nhĩ không đem lời nói hết, đột nhiên chuyển đề tài, “Anh cùng Mông Nã có nghĩ tới sẽ kết hôn không?”

    Cậu thấy hai người cũng chưa đeo nhẫn, cậu có chút tò mò, vấn đề này có lẽ cũng có thể cho cậu tham khảo.

    “Sẽ, chúng tôi sẽ kết hôn.”

    Ái Đức Mông trả lời rất đương nhiên, Lôi Khế Nhĩ ngược lại không biết nên suy nghĩ làm sao. Dù sao tình huống của bọn họ cũng không giống nhau, xem ra là không có biện pháp tham khảo.

    Người ta có thể hạnh phúc mỹ mãn bên cạnh người mình yêu, còn cậu thì u ám đến độ sắp tiêu tan.

    “Ái Đức Mông qua đây giúp gõ tam giác (một loại nhạc cụ)”

    Đại chỉ huy gia ra lệnh một tiếng, Ái Đức Mông không thể không theo, tiến đến gia nhập tổ hợp ba người, trở thành người phụ trách gõ nhịp giúp cho vị kia. Gõ tam giác cũng là một môn sinh động, muốn gõ tốt phải gõ cho thật khéo.

    Mông Nã lấy nước uống, vào cửa, vừa thấy chính là bộ dáng này. Mông Nã yên lặng không tiếng động đi đến bên cạnh Lôi Khế Nhĩ đang đứng một mình, chú ý tới cậu, cậu đang chăm chú nhìn về hướng người kia – chỉ có Lý Ngang. Trong ánh mắt trong suốt khó có thể che dấu tình yêu, làm người ta vừa nhìn hiểu ngay.

    Mông Nã không giống Ái Đức Mông cứ đắn đo như vậy, hắn từ trước tới nay là người thẳng thắn, dứt khoát, đối Lôi Khế Nhĩ hỏi, “Cậu cùng Lý Ngang có quyết định cùng một chỗ ? Tôi nghĩ cậu khẳng định trên lưng đang mang nhiều áp lực.”

    Dù sao người ở bên ngoài nhìn vào, bọn họ tựa như anh em, mà bọn họ đối với người ngoài cũng luôn giới thiệu như thế.

    Lôi Khế Nhĩ bị câu hỏi này hù dọa, cậu không nghĩ tới sẽ bị người khác nhìn ra manh mối, cậu nghĩ muốn che dấu, nhưng là cậu phản ứng không được. Phi thường hoang mang, cậu sốt ruột, ánh mắt đỏ, nước mắt sẽ tràn mi mà ra.

    “Người nhà anh ấy không biết, là tôi thích anh ấy” Lôi Khế Nhĩ giải thích, từ đầu đến chân phát lạnh.

    Mông Nã nhìn cậu như vậy, muốn nói cậu đừng sợ.

    “Anh làm gì em ấy hả?” Lý Ngang chú ý tới thay đối của Lôi Khế Nhĩ, trực tiếp ngưng diễn tấu, hướng Mông Nã thét lên, khóe miệng nhe răng như muốn ăn tươi Mông Nã, thật đáng sợ.

    Lôi Khế Nhĩ thấy anh cậu phát hỏa, bộ dáng còn kích động, đối Lý Ngang phất tay, “Không, không, là em nghe âm nhạc rất nhập tâm, cảm động nên khóc.”

    Cảm động nên khóc? Cách nói này rất không hợp, bọn họ diễn tấu là bản nhạc vui, còn chưa tới khúc có thể làm người khác xúc động mà khóc.

    Lý Ngang đi đến trước mặt Lôi Khế Nhĩ, sờ sờ mặt cậu, lau đi nước mắt, Lôi Khế Nhĩ cúi đầu nghĩ muốn tránh, nhưng Lý Ngang bắt buộc cậu ngẩng đầu lên.

    “Thật sự không có việc gì?”

    “Không có việc gì.” Lôi Khế Nhĩ trả lời. Ánh mắt nhất thời tránh đi, nhưng cảm thấy càng tránh đi thì Lý Ngang khẳng định sẽ không bỏ qua cho cậu, lại lần nữa chống lại tầm mắt của y, tăng mạnh ngữ khí, kiên định trả lời y, “Thật sự không có việc gì.”

    Lý Ngang vẫn hoài nghi, nhưng vẫn là buông cậu ra, trước khi rời đi liếc mắt Mông Nã một cái.

    Mông Nã bị ánh mắt hung ác kia cảnh cáo, hắn hai tay giơ lên, đầu hàng.

    “Mọi người tiếp tục, em đặc biệt thích bản nhạc này.” Lôi Khế Nhĩ bắt lấy góc áo anh cậu yêu cầu, dời đi chú ý của y.

    “Em đặc biệt thích a?” Lý Ngang tràn ngập nghi hoặc, bán tín bán nghi .

    “Ân, cực kì thích!” Lôi Khế dùng sức gật đầu.

    “Vậy được rồi.” Lý Ngang lại trở về, tiếp tục chơi bản nhạc vừa rồi nhưng ánh mắt luôn chú ý tới Lôi Khế Nhĩ.

    Bọn họ đang ghi âm bản nhạc diễn tấu, đại chỉ huy gia đem đoạn nhạc gián đoạn vừa rồi cắt bỏ, một lần nữa ghi âm lại, nhìn Mông Nã vài lần, xác định thực sự không có phát sinh chuyện gì, an tâm tiếp tục diễn tấu.

    “Tôi vừa rồi đã có hành vi lỗ mãng, tôi không phải cố ý muốn nghe hay tò mò chuyện riêng tư của người khác. Thực xin lỗi, tôi sẽ không nhắc lại, cũng tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài. Tôi thật sự có lỗi.” Mông Nã thành tâm thành ý giải thích với Lôi Khế Nhĩ.

    Lôi Khế Nhĩ khẽ gật đầu, tiếp nhận lời giải thích của đối phương.

    Ngày đầu tiên trao đổi âm nhạc, chấm dứt ở bản nhạc vui, đại chỉ huy gia rất vừa lòng, nguyên bản còn muốn quấn lấy Mông Nã cùng Lý Ngang hợp tấu một khúc, lại bị Ái Đức Mông chống đẩy mà chấm dứt.

    Lôi Khế Nhĩ cùng Lý Ngang trở về phòng, thay phiên tắm rửa, Lôi Khế Nhĩ tắm trước, Lý Ngang tắm sau. Lý Ngang rửa mặt chải đầu xong, bước ra phòng tắm, phát hiện Lôi Khế Nhĩ chơi game trên máy tính, lại là trò công thành võng lộ.

    Lý Ngang nhìn cậu đang rất tập trung chơi.

    “Đừng chơi nữa, ngủ thôi.” Lý Ngang nghĩ muốn trực tiếp tắt máy tính, lại sợ Lôi Khế Nhĩ giận y, chỉ có thể đứng ở phía sau cậu, nhìn cậu chơi.

    “Ân, trận này chấm dứt, em sẽ đi ngủ.”

    “Trận này khi nào chấm dứt?”

    “Rất nhanh.” Lôi Khế Nhĩ ánh mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình

    Rất nhanh? Lý Ngang cười nhạt, đối cậu nói, “Anh chỉ cho em năm phút đồng hồ.”

    “Năm phút đồng hồ?” Lôi Khế Nhĩ còn muốn cò kè mặc cả, nhưng trên màn hình trận đấu đang vào hồi gây cấn, diễn biến phức tạp cậu thật sự không muốn thua.

    Toàn bộ bị tiêu diệt, tất cả đều trở lại điểm xuất phát.

    “Tốt lắm, em có thể rời khỏi trò chơi, tắt máy tính.”

    Lôi Khế Nhĩ thua, đành phải cùng bằng hữu nói tiếng thật có lỗi, cậu phải logout, ngay lập tức rời khỏi cũng tắt máy.

    Lý Ngang mang Lôi Khế Nhĩ lên giường, đem Lôi Khế Nhĩ ôm thật chặt, điều chỉnh tư thế thoải mái cho cả hai. Lôi Khế Nhĩ tuy rằng đưa lưng về phía y, nhưng tay thì ôm lấy cánh tay Lý Ngang, cậu thích tư thế như vậy, điều này làm cho cậu cảm thấy rất an tâm.

    “Lôi Khế Nhĩ, vừa rồi rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?” Lý Ngang ghé vào lỗ tai cậu cọ xát, hướng cậu hỏi.

    Lôi Khế Nhĩ đáng lẻ cũng tiến vào trạng thái muốn ngủ, chợt nghe câu hỏi nên tử trong chăn ngóc đầu dậy, lại nghĩ tới bọn họ còn đang ở nhà người khác, theo bản năng nhìn phía cửa phòng, xác nhận cửa đã khóa, mới nhả ra khí.

    “Lôi Khế Nhĩ?” Lý Ngang còn chờ cậu trả lời.

    Lôi Khế Nhĩ suy nghĩ một hồi, thở dài, “Mông Nã phát hiện quan hệ của chúng ta.”

    Lúc trước cậu nên kiên trì cùng Lý Ngang ngủ khác phòng, không nên bị thuyết phục hai người ngủ cùng một phòng. Bất luận an hem thân thiết như thế nào, ngủ ở cùng giường dù sao vẫn rất kỳ quái. Ngày mai, cậu ngày mai liền sẽ xin ngủ trong phòng khác. Lôi Khế Nhĩ tính như vậy.

    “Biết làm sao bây giờ, chúng ta là người yêu, tình đầu ý hợp.” Lý Ngang nói, đem người trong lòng ôm càng thêm chặt.

    “Chúng ta vẫn là anh em mà!” Lôi Khế Nhĩ nhắc nhở y một câu.

    “Lại không có cùng huyết thống.” Lý Ngang phản bác, ở sau đầu cọ xát , không an phận động tay động chân.

    CHƯƠNG 14

    “Anh … Đừng như vậy.” Lôi Khế Nhĩ muốn tránh, nhưng là bị cọ có chút nóng. Tay Lý Ngang tham nhập tới bộ vị rất mẫn cảm của cậu, nhanh kháp không tha, vừa chà xát vừa vân vê.

    “Anh….”

    “Ân — ?” Lý Ngang trầm thấp, có chứa thanh âm khiêu khích vang lên ở bên tai, càng thêm thử thách lực nhẫn nại của Lôi Khế Nhĩ.

    “Ở nhà người khác …. “ Lôi Khế Nhĩ phát ra kháng nghị

    “Để anh sờ sờ em là tốt rồi. Động tĩnh quá lớn sẽ làm ồn người khác.” Lý Ngang có điểm vô lại, mặc kệ Lôi Khế Nhĩ giãy dụa, đem người đến quần cũng đều cởi ra. Bàn tay to duỗi ra, rút mấy miếng khăn giấy để ngay trước Lôi Khế Nhĩ, để tránh cho chất lỏng tràn ra, dính vào ra giường.

    Lôi Khế Nhĩ thấy ngăn không được hưng trí của Lý Ngang, vùi đầu vào gối, đem tiếng rên rỉ thở dốc toàn bộ chôn ở bên trong.

    “Lôi Khế Nhĩ, đừng chôn, anh muốn nghe thanh âm của em.” Lý Ngang không muốn cậu làm như thế, nghĩ muốn cắn cổ cậu.

    Lôi Khế Nhĩ lắc đầu, không để ý tới yêu cầu của y.

    “Ô…” Lôi Khế Nhĩ kêu một tiếng, Lý Ngang cư nhiên cắn cổ cậu, thân thể cậu co rụt lại, không vùi đầu vào gối nữa. Trừng Lý Ngang, để y đừng nháo.

    “Anh yêu em.” Lý Ngang vui vẻ cười, hướng cậu nói lời yêu thương.

    Lôi Khế Nhĩ nhìn y, vốn muốn nói cái gì đều đã quên, trong mắt chỉ còn có Lý Ngang.

    Lý Ngang khom người về phía trước hôn môi của cậu, “Lôi Khế Nhĩ, em còn chưa có trả lời anh.”

    Lôi Khế Nhĩ muốn cùng y hôn môn, cậu biết tính cách của y, nếu không trả lời lại thì sẽ không thỏa mãn cho cậu. Rõ ràng biết tình cảm của cậu nhưng vẫn lo sợ bất an, cậu và y thật sự giống nhau.

    Lôi Khế Nhĩ tới gần tai y, giọng nói đầy quyến rũ, “Em yêu anh. Mời anh hôn em.”

    Lý Ngang nghe được đáp án mà y muốn nghe, khẩn cấp hôn môi Lôi Khế Nhĩ, y so với Lôi Khế Nhĩ càng khát vọng, Lôi Khế Nhĩ ở trong lòng y run lên vài cái, đạt tới cao trào, khăn giấy trên tay sớm ướt đẫm.

    “Em tới rồi.”

    “Ân.” Lôi Khế Nhĩ trả lời, có chút luyến tiếc, cậu còn muốn cùng Lý Ngang hôn môi nhiều hơn.

    Nhưng Lý Ngang đẩy ra, thối lui, xuống giường, muốn tới phòng tắm.

    Lôi Khế Nhĩ nhìn y, luyến tiếc y đi, cậu hô to một tiếng, “Anh?”

    Lý Ngang không đáp lại.

    “Muốn em giúp anh không?” Lôi Khế Nhĩ hỏi, tựa như anh cậu giúp cậu làm vậy, cậu sẽ giúp y lấy tay tiết ra.

    “Không cần, em mà tới gần anh sẽ khống chế không được.”

    Đơn giản một câu, Lôi Khế Nhĩ đã hiểu, không đòi nữa, chính là tầm mắt vẫn chăm chú nhìn cửa phòng tắm, cách một cánh cửa, anh cậu ở bên trong sẽ phát tiết như thế nào? Lôi Khế Nhĩ suy nghĩ, cậu lại ‘lên’, tay đi xuống vuốt ve chính mình, tưởng tượng anh cậu, tưởng tượng cảm giác lúc thân thể chính mình được vuốt ve.

    Lý Ngang, Lý Ngang ──

    Cậu ở trong lòng hò hét tên anh cậu, xấu hổ cùng phóng túng giải phóng lần thứ hai.

    Cậu thật tâm yêu Lý Ngang – một tình yêu bất trị, y là con một của ân nhân, thế nên cậu luôn cảm thấy có tội, cậu làm sao có thể làm ra chuyện tình quá mức như thế? Cậu đúng là một con sói không có lương tâm.

    Phòng tắm truyền đến tiếng nước, Lý Ngang lại tắm một lần nữa, lần này tắm sơ mà thôi. Đột nhiên cửa phòng tắm bị mở ra, Lôi Khế Nhĩ đi đến, nhìn về phía y liếc mắt một cái, đi đến trước mặt, cùng y tắm nước lạnh.

    “Xảy ra chuyện gì?” Lý Ngang nhìn nét mặt của cậu không thoải mái, hỏi cậu một tiếng, xem xét cậu có gì khác lạ.

    Lôi Khế Nhĩ vẫn là không nói lời nào, mặt đối mặt, ôm lấy thắt lưng Lý Ngang.

    “Sao lại đột nhiên xuống tinh thần?” Lý Ngang ngoài ý muốn, một tay vỗ vỗ lưng, một tay điều chỉnh chế độ nước ấm.

    “Anh hai, anh còn nhớ rõ lần đầu tiên của chúng ta không?”

    “Lần đầu tiên nào?”

    “Lần đầu tiên…..chính là lần đầu tiên chúng ta quan hệ đó.” Lôi Khế Nhĩ nói rõ, cậu nhớ rõ rất rõ ràng, “Là chính em cọ đi lên, anh ngay từ đầu cự tuyệt em.”

    “Xảy ra chuyện gì? Hiện tại sao lai nhắc tới chuyện cũ?” Lý Ngang không hiểu sao đột nhiên nhắc tới, lúc ấy y quả thật cự tuyệt Lôi Khế Nhĩ.

    Lôi Khế Nhĩ lắc đầu, “Lúc trước là em cám dỗ anh, còn anh thì không mấy quan tâm.”

    Lý Ngang vừa nghe, mặt đều trầm.

    “Anh thật sự là hỗn trướng.” Lôi Khế Nhĩ nói, thở dài thật mạnh, cậu thật muốn khóc, đem Lý Ngang ôm thật chặt. Cậu thật sự không biết phải làm gì, cậu không có biện pháp buông ra người này.

    Lý Ngang nói trong tim y khắc tên một khối bảo vật. Nhưng Lý Ngang không nói cho cậu biết trái tim y chính là khắc tên Lôi Khế Nhĩ.

    “Lôi Khế Nhĩ” Lý Ngang nâng mặt cậu, thật sự nghiêm túc nói cho cậu, “Chúng ta yêu nhau, không ai là người có lỗi. Vậy nên tất cả những chuyện đã xảy ra, anh không cho phép em nhận lỗi về phía mình.”

    “Em muốn làm.” Lôi Khế Nhĩ yêu cầu, cậu hiện tại phi thường cần hai người chặt chẽ tương liên, mới có thể hồi phục cảm xúc.

    Lý Ngang ôn nhu hôn môi, đáp lại yêu cầu của người yêu.

    Đến nỗi, sáng sớm mai, Lôi Khế Nhĩ ngủ say không dậy nổi, Lý Ngang để cậu tiếp tục ngủ, trước đi xuống lầu cùng chủ nhà. Mông Nã cùng Ái Đức Mông thức dậy sớm, hướng Lý Ngang lên tiếng chào. Lý Ngang đáp lại, ở bàn ăn tùy ý tìm vị trí ngồi xuống.

    “Tối hôm qua ngủ ngon không?”

    “Tốt lắm. Em trai tôi tối hôm qua quá mệt mỏi, bây giờ còn đang ngủ. Tôi nghĩ đến giờ cơm trưa, em ấy còn chưa thức dậy, tôi lại đi đánh thức em ấy.” Lý Ngang thuận đường giải thích, lý do Lôi Khế Nhĩ không cùng y xuống dưới.

    “Hai người…” Ái Đức Mông đang muốn lên tiếng.

    Bên cạnh hắn, Mông Nã, ánh mắt lập tức trừng hắn, để hắn đừng nhiều lời.

    Lý Ngang thấy ánh mắt hắn, cũng không úp mở làm gì, đi thẳng vào vấn đề nói thẳng, “Chúng tôi cũng giống như hai người, là một đôi tình nhân. Tuy rằng tôi không biết chuyện này có gì mà phải giấu diếm, tôi cũng không kiêng kị cho hai người biết, nhưng Lôi Khế Nhĩ là người tinh tế nhạy cảm, em ấy không dám để cho người khác biết quan hệ của chúng tôi. Còn mời các người phối hợp, liền cùng đại chỉ huy gia, giả ngu.”

    “Ba tôi cũng biết quan hệ của hai người?” Ái Đức Mông có chút không ngờ.

    “Ngài ấy đương nhiên biết, ánh mắt đại chỉ huy gia sắc bén, ai với ai như thế nào ngài ấy có thể nhận ra ngay, nhưng không muốn nói ra mà thôi. Vả lại, nếu có người hỏi tôi, tôi cũng sẽ không giấu diếm. Tôi sở dĩ chưa nói, chính là bởi vì Lôi Khế Nhĩ sợ hãi quan hệ chúng tôi sáng tỏ.” Lý Ngang nói, cười khổ, “Tôi hy vọng chuyện này có thể nhanh sáng tỏ, như vậy em ấy sẽ không cả ngày lo lắng đề phòng, trốn trốn tránh tránh.”

    “Cho dù sáng tỏ, cậu ấy vẫn là cả ngày lo lắng đề phòng.”

    “Tôi biết.” Lý Ngang thực không biết làm thế nào, “Tôi thật không biết nên sao mới tốt.”

    Thiệt tình phiền não.

    “Cậu có muốn công khai?” Mông Nã thấy thái độ rõ ràng của y, hai người kia căn bản là cực kì yêu đối phương, chính là thân phận quá nhạy cảm.

    “Tôi đương nhiên muốn công khai. Nhưng em ấy cảm thấy chuyện của chúng tôi sẽ bị gièm pha.” Y dùng mọi thủ đoạn, cũng không thể lay chuyển được Lôi Khế Nhĩ.

    CHƯƠNG 15

    “Tôi hiểu tâm trạng của Lôi Khế Nhĩ, sợ rằng quan hệ hai người bị phát hiện, sẽ ảnh hưởng những người thân.” Mông Nã nhìn về phía Ái Đức Mông, bởi vì hắn trước kia cũng từng như vậy.

    “Sau đó, hai người làm thế nào để công khai?” Lý Ngang hỏi

    Ái Đức Mông mỉm cười, không có nói tỉ mỉ.

    Ai có thể tưởng tượng người có được khí chất vương tử cao ngạo tôn quý, sẽ có lúc giống như kẻ vô lại, ở trên sân khấu kìm lòng không đậu hôn môi người yêu đồng tính của hắn chứ? (nói về cặp đôi Ái Đức mông x Mông Nã)

    “Tôi thật hy vọng có thể nhanh kết hôn, chứng thực quan hệ chúng tôi, tôi còn muốn làm một hôn lễ thật long trọng linh đình.” Lý Ngang không truy vấn chi tiết, lẩm bẩm, nói ra tương lai tốt đẹp mà y muốn có.

    Ái Đức Mông đồng ý gật đầu, tỏ vẻ phi thường đồng ý.

    Mông Nã nghe xong lại cảm thấy không đúng, cho dù kết hôn, bất quá chính là tờ giấy, hai người lén lút đi công chứng một chút, đem giấy chứng nhận mang về nhà là tốt rồi. Nhưng là hôn lễ linh đình long trọng? Y là muốn bức tử Lôi Khế Nhĩ đi? Đều nói cậu ấy là người tinh tế nhạy cảm, có thể chấp nhận làm ầm ĩ như vậy sao? Đến lúc đó toàn thế giới đều biết đến.

    Mông Nã nhìn y, nhưng thật ra nghĩ đến một vấn đề mấu chốt, “Người nhà Lý gia biết chuyện tình hai người sao?”

    “Đương nhiên biết.”

    Đương nhiên biết? Mông Nã kinh ngạc, nói thẳng, “Nhưng Lôi Khế Nhĩ nói, người nhà Lý gia không hề biết sự tình.”

    Lý Ngang nghe nói, hừ thanh vài câu, “Em ấy không biết thôi. Tôi sớm cùng người nhà nói thật.”

    “Một khi đã như vậy, vì cái gì không cùng cậu ấy nói rõ?” Ái Đức Mông không hiểu dụng ý thâm sau của Lý Ngang.

    “Tôi hy vọng Lôi Khế Nhĩ cũng có thể thẳng thắn thú nhận với ba mẹ tôi. Tôi muốn, Lôi Khế Nhĩ phải có đủ dũng khí để làm điều này. Nếu em ấy thật sự yêu tôi như em ấy nói, thì em ấy phải làm được như thế.” Lý Ngang cười khổ, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ, rõ ràng y đã dùng hết dũng khí để thú nhận thì thật tâm y cũng mong Lôi Khế Nhĩ làm được, nhưng mà, “Em ấy vẫn không dám đối mặt, em ấy cho rằng chuyện này quá hổ thẹn đối với công ơn dưỡng dục của ba mẹ tôi.”

    Lý Ngang tạm dừng một hồi, nhìn phía Mông Nã cùng Ái Đức Mông, đối với hai người này y cũng có chút tò mò, “Cha mẹ hai người đều biết chuyện sao?”

    Ái Đức Mông cùng Mông Nã liếc mắt với nhau một cái, cuối cùng Mông Nã nói chuyện, “Người nhà của tôi không thể chấp nhận, đuổi tôi ra khỏi nhà, gặp được Ái Đức Mông là sau khi chuyện xảy ra. Mãi cho đến hiện tại người nhà của tôi vẫn không chịu liên lạc với tôi.”

    Mông Nã sau khi nói chuyện này ra, nuốt vào nước miếng chính mình, có chút nghẹn ngào. Nhưng hắn vẫn là mỉm cười đối mặt, Ái Đức Mông nắm tay hắn, cho hắn thêm sức mạnh.

    “A…… Thực xin lỗi.” Lý Ngang xin lỗi, y không phải cố ý bới móc vết sẹo của người khác.

    “Người nhà cậu biết hai người cùng một chỗ không phản đối sao?” Mông Nã hỏi, suy cho cùng thì cũng giống như nhà ngài Sử Đế Phân rất cởi mở

    “Sao lại không phản đối, trước khi tôi đề cập đến vấn đề này, Lôi Khế Nhĩ còn chưa trưởng thành. Cha tôi luôn cho rằng là tôi ép buộc Lôi Khế Nhĩ phải nghe theo sự chi phối của tôi, đem tôi hung hăng đánh một trận, còn muốn đuổi ra khỏi nhà. Chính là ông không nghĩ tới, tôi sẽ đem cả Lôi Khế Nhĩ đi ra ngoài.” Lý Ngang hồi tưởng lại tình huống lúc đó, vui vẻ nở nụ cười. Thật sự là y đã lấy hết dũng khí để đưa ra quyết định.

    Lúc ấy, cha y đánh y một trận, ngay tại phòng khách bàn bạc chuyện đuổi y ra khỏi nhà, mẹ y ở một bên vẫn khóc, nói không ra lời. Lôi Khế Nhĩ tan học về, phát hiện bầu không khí trong nhà bất hòa, Lôi Khế Nhĩ thực tự nhiên đi đến bên cạnh y, hỏi bọn họ xảy ra chuyện gì.

    “Không có gì, chúng ta đang bàn bạc chuyện Lý Ngang chuẩn bị ra ngoài sống.” Cha y tùy tiện tìm một lý do, ánh mắt Lý Ngang chăm chú nhìn Lôi Khế Nhĩ.

    “Anh hai phải dọn ra ngoài sống sao?” Lôi Khế Nhĩ bộ dáng lúc đó rất buồn, tuyệt không giống như phản ứng của người bị ép buộc.

    Người nhà y nhất thời hiểu được sự tình, những điều y nói là sự thật, y cùng Lôi Khế Nhĩ hai người thật tâm yêu nhau, không có chuyện ai ép buộc ai.

    “Đúng vậy. Anh thuê phòng gần trường học, chúng ta sẽ ở cùng nhau, như vậy sẽ rất tiện.” Lý Ngang cười nói, rất vừa lòng với phản ứng vừa rồi của Lôi Khế Nhĩ.

    Người nhà kinh ngạc, rõ ràng là bàn bạc cho y ra ngoài sống.

    Y thấy Mông Nã cùng may mắn nhiều lắm, tuy gia đình hắn không thể chấp nhận nhưng hắn đã tìm được tình yêu thật sự còn được gia đình đối phương chấp thuận và chúc phúc.

    “Chưa trưởng thành —- “ Mông Nã bắt được vấn đề, “Được rồi, tôi nghĩ chúng ta có thể ngưng thảo luận đề tài này.”

    Lúc này người chủ của đề tài đang từ lầu đi xuống, đi đến nhà ăn, lên tiếng chào, “Sớm an”

    Lôi Khế Nhĩ dường như vừa tỉnh ngủ, còn mơ màng chưa được tỉnh táo cho lắm, dụi mắt đi đến bên vị trí cạnh anh cậu ngồi xuống, vừa ngồi xuống liền ngáp một cái.

    “Tỉnh chưa? Sao không ngủ thêm chút nữa?” Lý Ngang sờ sờ đầu y, cực kì cưng chiều.

    “Lạnh.” Lôi Khế Nhĩ trả lời. Bởi vì mất đi nhiệt độ cơ thể từ người, cho nên tỉnh dậy. Lôi Khế Nhĩ thoáng hoãn lại, cậu bây giờ đang ở nhà người khác, đối diện còn có người khác, nhất thời cơ thể cứng ngắc đứng lên. Vội vàng lấy tay anh cậu che mặt, nói, “Anh lại coi em như đứa trẻ.”

    Lôi Khế Nhĩ ngẩng đầu nhìn hai người phía đối diện bàn, xấu hổ cười.

    Với hai người sớm biết rõ quan hệ của bọn họ, họ cũng không muốn phá vỡ những hành động muốn che dấu của Lôi Khế Nhĩ, nên chỉ mỉm cười, không nói gì nhiều.

    Mông Nã nhìn bộ dáng trốn tránh của cậu như vậy, trong lòng có chút đồng cảm với cậu. Yêu một người mà phải thận trọng, luôn nơm nớp luôn sợ, nhưng lại không thể che giấu tình yêu của chính mình đối với người kia. Vì vậy, hắn thật lòng muốn giúp cậu.

    “Cái vụ tôi nói lần trước cuộc hành trình âm nhạc đó, vừa đi du lịch vừa diễn tấu, cậu nghĩ như thế nào rồi?” Mông Nã hướng Lôi Khế Nhĩ nhắc lại một lần.

    “Cái gì hành trình âm nhạc?” Lý Ngang hỏi lại, cùng tham gia vào đề tài của bọn họ.

    Mông Nã đưa dự tính hành trình âm nhạc chia sẻ, sẽ là một chuyến lữ trình rất thú vị rất ý nghĩa, hắn cũng phi thường chờ mong.

    “Em sao không bàn bạc qua với anh?” Ái Đức Mông có chút trách cứ, chuyện thú vị như thế, hắn cũng muốn tham gia.

    “Không được, anh có dàn nhạc làm thế nào theo cùng được.” Mông Nã loại bỏ hắn ra, tuy rằng từng nghĩ qua sẽ cùng nhau đi nhưng hắn cùng không có biện pháp, thế nên thuyết phục Lôi Khế Nhĩ, “Như thế nào? Cậu sẽ đi cùng tôi chứ?”

    “Tôi …”

    “Đương nhiên không được.” Lý Ngang phản đối

    “Vì cái gì không được.” Mông Nã không hiểu

    “Rất nguy hiểm.”

    “Sẽ không nguy hiểm, chúng ta cùng nhau đi mà”

    Mắt thấy Lý Ngang vẫn cự tuyệt, Lôi Khế Nhĩ giữ chặt góc áo Lý Ngang, ngăn cản y tiếp tục phản bác Mông Nã, cậu nói, “Anh hai! Em muốn đi.”

    “Lôi Khế Nhĩ!”

    “Dù sao trong kì nghỉ hè này anh vẫn phải tiếp tục lưu diễn, căn bản không có thời gian bên em. Em muốn được đi đây đi đó.” Lôi Khế Nhĩ ánh mắt sáng lên, đối với âm nhạc cậu cũng có niềm đam mê không thua bất kì một ai.

    “Ân, chúng tôi có khi sẽ đi qua thành phố cậu lưu diễn, lúc đó sẽ ghé thăm cậu.” Mông Nã gật đầu, rất nhanh đem chính mình cùng Lôi Khế Nhĩ như bạn bè thân thiết.

    Lý Ngang khóe miệng vừa kéo, còn nói, “Em đã quên, em đáp ứng anh một chuyện.”

    “Không, không quên! Em sẽ suy nghĩ trong chuyến du lich.” Lôi Khế Nhĩ nói nhanh, rất sợ anh cậu trong lúc không chú ý buộc miệng nói ra. Chuyện kết hôn, cậu vẫn nhớ, không dám quên.

    “Được rồi, anh đem kế hoạch cuộc hành trình nói rõ. Tôi cần biết.” Lý Ngang hướng Mông Nã nói, xem như đồng ý.

    “Tuyệt.” Mông Nã cười nói. Trên thực tế, hắn không có cái gì gọi là kế hoạch hành trình ngaz, vốn tính là đi tới đâu thì diễn tấu tới đó, có thể ở đầu đường ca hát kiếm chút lộ phí để đi xa. Nhiều lắm chỉ có thể cho y biết bọn họ sẽ đi tới nơi nào thôi.

    Du lịch tới những nơi thú vị, chính là không có tiêu chuẩn.

    Thuộc truyện: Điều ước của dê con