Điều ước của dê con – Chương 28-30

    Thuộc truyện: Điều ước của dê con

    CHƯƠNG 28

    Lôi Khế Nhĩ vừa xuống phi cơ, vợ chồng Ngải Đức đã ra sân bay đón, cậu vội vàng nói lời tạm biệt với Mông Nã, ngồi trên xe nhà Ngải Đức. Mẹ Lý Ngang rất lo lắng tình trạng vết thương của Lôi Khế Nhĩ, vừa mới vào trong xe, liền đem quần áo Lôi Khế Nhĩ xốc lên xem xét.

    Mẹ Lý Ngang nhìn mũi khâu vết thương bên dưới băng gạc, lập tức đau lòng khóc.

    Lôi Khế Nhĩ luống cuống vội an ủi bà ấy, “Con thật sự không có việc gì rồi. Miệng vết thương tuy rằng thoạt nhìn thực đáng sợ, nhưng kỳ thật không có sâu.”

    “Con bây giờ còn đau không a?”

    Lôi Khế Nhĩ lắc đầu, cho dù đau cũng không thể thật sự nói cho bà biết. Mẹ Lý Ngang khóc rất thảm, so với cậu là nạn nhân dáng vẻ còn khổ sợ hơn, Lôi Khế Nhĩ biết bà đau lòng, trong lòng cậu cũng không thoải mái. Cậu biết bản thân mình không nên bướng bỉnh, sớm biết vậy nghe lời Mông Nã cứ cho tụi cướp lấy balo thì đã không ra cớ sự này.

    Đều do cậu không hiểu thói đời, thiếu kinh nghiệm, quá non nớt.

    “Dì, thực xin lỗi.” Cậu rõ ràng cảm giác được, mẹ Lý Ngang sau khi nghe xong câu đó, thân thể cứng đờ một chút, khóc dữ dội hơn.

    “Đứa nhỏ này thật là!”

    Lôi Khế Nhĩ bối rối.

    “Con sao lại gọi chúng ta là chú, là dì ? Lý Ngang không phải đã cầu hôn con rồi sao !”

    Lời nói vừa rồi của mẹ Lý Ngang, như đang thả một quả bom khiến Lôi Khế Nhĩ nổ tung, cả người muốn ngất xỉu, cậu nhìn về phía dì rồi nhìn sang phía chú.

    Trời ơi ! Họ đã biết ~~~~

    Quan hệ của cậu và Lý Ngang, bị chú và dì biết, phải làm sao? Cậu nên làm gì mới tốt đây ?

    “Lôi Khế Nhĩ, con sao vậy ? Sắc mặt trở nên rất kém a.” Mẹ Lý Ngang hỏi, bà đang rất lo cho cậu.

    “Dì, dì …. Con, con ~~~” Lôi Khế Nhĩ nói không ra lời.

    Thật đáng sợ.

    “Lý Ngang vẫn chưa nói rõ mọi chuyện với con sao? Bà xem, bà dọa Lôi Khế Nhĩ, Khế Nhĩ trên người còn mang thương tích đấy.” Chú ngồi ở ghế trước lái xe cuối cùng mở miệng, có chút trách cứ bà đã lỗ mãng. Từ gương chiếu hậu của xe, liên tiếp nhìn trạng thái Lôi Khế Nhĩ.

    “Hai người biết con, con và anh hai…” Lôi Khế Nhĩ sắc mặt trắng bệt, đầu cúi thấp nhìn xuống chân mình, hoàn toàn không dám đối mặt với ánh mắt của bà.

    Cậu rất lo lắng, cậu làm như vậy thực có lỗi với bọn họ.

    “Chúng ta đã sớm biết, từ lúc Lý Ngang nói muốn chuyển ra ngoài sống thì đã biết mọi chuyện.” Dì giải thích rõ ràng cho cậu, “Lý Ngang muốn chúng ta không nói cho con biết, sợ con cảm thấy có lỗi với chúng ta, rồi bỏ trốn lẩn tránh mọi người.”

    Cậu hiện tại quả thật rất muốn chạy trốn.

    “Con so với chúng ta càng mong muốn cho mối quan hệ này sớm được công khai hơn mới đúng chứ, sao con lại lo sợ như vây ?” Bà nhịn không được cảm thán, “Mẹ rất muốn cùng con và Lý Ngang thảo luận vấn đề này, hôn lễ là chuyện tốt mà con, mẹ với con sẽ bàn bạc xem chúng ta nên chọn kiểu dáng bánh cưới nào.”

    “Dì, dì ~~~”

    “Con bây giờ con gọi mẹ là dì ! Con rốt cuộc có muốn cùng Lý Ngang kết hôn không a ?”

    Lôi Khế Nhĩ rất sốc, tình huống ngoài tầm kiểm soát, vượt quá tưởng tượng. Dì kích động ép hỏi, khiến cậu trong lúc nhất thời đem những lời thật lòng đều nói ra.

    “Con, con vẫn chưa đồng ý với anh ấy ~~~”

    “Con sao không đồng ý với y ? Mọi chuyện là sao ? Con muốn chơi đùa với tình cảm của con trai ta à !” Dì thanh âm gay gắt.

    “Con không có đùa giỡn ~~~”

    “Vậy vì cái gì không đồng ý với y ! Con không muốn kết hôn sao ?”

    Nếu là bình thường thì chú đã kêu dì nên kiềm chế cảm xúc nhưng trong tình huống này thì chú lại im lặng chỉ nhíu mày, chăm chú nhìn kính chiếu hậu.

    Lôi Khế Nhĩ không ngờ rằng cả hai người họ đã sớm biết quan hệ của cậu và Lý Ngang, lại bị dì ép hỏi, cảm giác có chút giống bị ép bằng lòng kết hôn.

    “Không phải ….” Lôi Khế Nhĩ vốn không nghĩ ra lý do trả lời, vì cậu nghĩ họ không biết chuyện ai dè họ đã sớm biết tất cả làm cậu thật sự không biết phải nói gì. Lý Ngang cũng chưa đề cập qua với cậu, ngay cả ám chỉ đều không có, y là muốn gì ở cậu ? Muốn biết cậu có đủ dũng khí ngả bài với vợ chồng Ngải Đức không à ?

    Lôi Khế Nhĩ rất hiểu con người Lý Ngang, nhanh chóng đoán ra dụng ý của y.

    Hiểu được mọi chuyện, Lôi Khế Nhĩ cảm thấy vừa giận vừa thương Lý Ngang. Cậu cũng không biết anh cậu cẩn thận như thế, lại thiếu tự tin. Anh cậu là người tràn ngập tự tin, là người rất kiêu ngạo.

    “Con vẫn chưa nói với anh ấy mà thôi.” Lôi Khế Nhị dưới ánh mắt chất vấn của dì thẳng thắn nói. Cậu là muốn đồng ý Lý Ngang, cậu chỉ là chưa chính thức nói với y, hơn nữa cậu cũng không nghĩ đến chuyện tổ chức hôn lễ, khiến cho mọi người đều biết. Lôi Khế Nhĩ nhìn dì, dựa vào thái độ của bà, tựa hồ thực chờ mong hôn lễ.

    “Như vậy đi, con gọi điện thoại báo bình an, thuận tiện nói đồng ý với y.” Mẹ Lý Ngang lấy di động ra, nhét vào tay Lôi Khế Nhĩ.

    Lôi Khế Nhĩ thừ người ra một hồi, dì vội vã lấy lại di động, bấm số rồi đưa lại cho cậu.

    Xe vào trong gara, bọn họ đã về nhà, nhưng không ai xuống xe, ngay cả chú ngồi ở ghế trước lái xe cũng xoay người chăm chú nhìn Lôi Khế Nhĩ. Vợ chồng Ngải Đức tựa hồ không nên yêu cầu cậu ở trước mặt bọn họ nói rõ với con họ.

    Lôi Khế Nhĩ chờ đối phương nghe máy, tim đập mãnh liệt, cậu cư nhiên trước mặt hai vị này đáp ứng lời cầu hôn của Lý Ngang.

    “Mẹ ? Đã ra đón Lôi Khế Nhĩ chưa ?” Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm Lý Ngang, đây là số di động của mẹ y, mở miệng câu đầu tiên nói chính là hỏi Lôi Khế Nhĩ.

    Không có nghe hồi âm, Lý Ngang nghi hoặc, “Mẹ?”

    Lôi Khế Nhĩ hít sâu, lên tiếng gọi, “Anh hai~~~”

    “Lôi Khế Nhĩ ! Em đã khỏe hơn chưa ?”

    “Khỏe lắm, em không sao. Chúng ta hiện tại đã về nhà.”

    “Ân, em sau khi về nhà thì hảo haỏ nghỉ ngơi, anh vài ngày nữa có thể trở về.”

    “Mau nói với y đi.” Mẹ Lý Ngang một bên thúc giục nhắc nhở cậu, không cho phép cậu trốn tránh.

    Lôi Khế Nhĩ nuốt xuống nước miếng, “Anh, em có lời muốn nói với anh.”

    “Em nói đi.”

    “Em, em….” Lôi Khế Nhĩ trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, vợ chồng Ngải Đức chăm chú lắng nghe cậu nói, “Em đã suy nghĩ rồi, đáp án là em đồng ý.”

    Đáp án này đã thốt ra, cậu chỉ là không ngờ được vợ chồng Ngải Đức chúc phúc, bọn họ thoạt nhìn so với cậu còn chờ mong hôn lễ này hơn. Nói ra đáp án với y, cả nhà họ Lý đều vui mừng miệng cười toe toét.

    Trời ạ ! Cậu rốt cuộc đã làm gì mà có thể nhận được phúc lớn như vậy, làm sao mà cậu có thể gặp được những người tốt như thế.

    Lôi Khế Nhĩ suy nghĩ, cảm động khóc, mà đầu dây điện thoại bên kia Lý Ngang chậm chạp không có đáp lại cậu.

    “Anh ~~~” Lôi Khế Nhĩ thanh âm run rẩy, sau khi gọi một tiếng, không có nói gì nữa.

    “Lôi Khế Nhĩ, anh không phải đang mơ đấy chứ ? Em nói lại một lần nữa xem.” Lý Ngang âm thanh tràn ngập kinh ngạc.

    “Em nói, em đồng ý.” Lôi Khế lặp lại lần nữa.

    Mẹ Lý Ngang chịu không nổi, đoạt lấy di động, đối Lý Ngang hét lên, “Cho nên con nhaanh chóng chuẩn bị hôn lễ ! Lôi Khế Nhĩ đến bây giờ còn gọi mẹ là dì kìa, con nói như vậy có được không ?”

    Lý Ngang vui sướng không lâu, nghe thấy cách nói của mẹ y, liền hỏi bà, “Cho nên Lôi Khế Nhĩ là bị ba mẹ thúc ép kết hôn sao ?”

    Y rõ ràng ngàn lần vạn lần dặn dò, không được cho Lôi Khế Nhĩ biết bọn họ đã sớm biết chuyện này.

    “Mới không phải!” Mẹ Lý Ngang kinh sợ, cố sức phủ nhận.

    “Con muốn cùng Lôi Khế Nhĩ nói chuyện.” Lý Ngang thực buồn bực.

    Điện thoại lại giao trên tay Lôi Khế Nhĩ, thanh âm di động rất lớn, Lôi Khế Nhĩ ở một bên đều nghe thấy bọn họ đối thoại.

    “Nếu em là bị buộc ──”

    “Em không có.” Lôi Khế Nhĩ cắt ngang lời y, nhìn vợ chồng Ngải Đức liếc mắt một cái, ý tứ có điểm không tốt lắm, tiếp tục nói, “Em vốn nghĩ muốn đồng ý anh, chỉ là không nghĩ tới có thể được chú và dì chấp nhận.”

    Cậu vốn nghĩ hai người phải lén đi công chứng còn phải giấu diếm vợ chồng Ngải Đức.

    “Nguyên lai bọn họ đã biết mọi chuyện.” Lôi Khế Nhĩ thở dài, “Anh thậm chí ám chỉ với em cũng không có, em chẳng hay biết gì.”

    “Anh ~~~” Lý Ngang muốn giải thích với cậu.

    Lôi Khế Nhĩ cắt ngang lời y, “Chờ anh trở về rồi nói sau.”

    Chấm dứt trò chuyện, trái tim Lý Ngang như đang treo lơ lửng, bất ổn .

    CHƯƠNG 29

    Lý Ngang tâm trạng không yên, tình trạng nghiêm trọng ảnh hưởng tiến độ dàn nhạc, đại chỉ huy gia biết người nhà của y gặp chuyện không may nên châm chước cho y nghỉ sớm vài ngày để y về trước xử lý tốt mọi chuyện.

    Lý Ngang may mắn mua được vé máy bay so với kế hoạch định ra về nhà trước một ngày.

    Trên đường về nhà, y tâm tình phức tạp, Lôi Khế Nhĩ đáp ứng lời cầu hôn của y khiến y cực kì vui mừng, mặt khác là Lôi Khế Nhĩ biết y sớm nói rõ mọi chuyện với ba mẹ, không biết nên ăn nói với cậu như thế nào những năm gần đây vẫn nói dối cậu. Điều quan trọng hơn là vết thương trên người Lôi Khế Nhĩ không biết như thế nào.

    Lôi Khế Nhĩ ngồi ở phòng bếp nhà Ngải Đức, ở trước mặt là một bàn đủ loại mùi vị, màu sắc khác nhau, bánh ngọt tinh tế, được trang trí khéo léo một trong số đó sẽ có chiếc bánh cưới của cậu và Lý Ngang.

    Lôi Khế Nhĩ phân tâm, không ngừng chú ý đến thời gian, lúc này anh cậu đã xuống sân bay, không biết có thuận lợi đón taxi về nhà không. Vợ chồng Ngải Đức hai người đều ở nhà, căn bản không ai có ý đến sân bay đón. Cho nên anh cậu chỉ có thể tự mình đón taxi về.

    “Đừng lo lắng, Lý Ngang đã là người trưởng thành rồi, y có thể tự đón xe về nhà mà.” Mẹ Lý Ngang muốn cậu đừng bận tâm quá, đem chú ý kéo về chiếc bánh kem trên bàn, “Sô-cô-la blueberry có vẻ rất ngon, con thấy như thế nào ?”

    Cả nhà Ngải Đức từ trên xuống dưới đều hướng Lôi Khế Nhĩ, mẹ Lý Ngang hoàn toàn không ý thức được Lôi Khế Nhĩ cũng đã lớn rồi, cậu đã trường thành chứ không còn là cậu bé ngày nào, lúc trước bọn họ căn bản không cần ra tận sân bay đón cậu tự cậu cũng có thể trở về nhà. Thiên vị quá rõ ràng, ai bảo Lôi Khế Nhĩ nhu thuận đáng yêu như thế rất được lòng nhà Ngải Đức.

    “Ân, rất ngon.” Lôi Khế Nhĩ không chút để ý trà lời qua loa, ăn một miếng bánh kem sô-cô-la blueberry. Trong lòng vẫn là rất để ý tới thời gian, ánh mắt bay tới di động đặt trên bàn, kỳ quái anh cậu sao không nhắn cho cậu một tin nào.

    Cha Lý Ngang ở phòng khách đọc báo, nghe thấy ngoài cửa có tiếng vang, đối hai người bên trong nhắc nhở một tiếng, “Lý ngang đã về rồi.”

    Cửa mở ra, quả thật là Lý Ngang, thậm chí không có hành lý, cứ như vậy trở về.

    Lôi Khế Nhĩ vừa nghe thấy giọng nói của Lý Ngang, cả người thiếu chút nữa là nhảy lên, buông dĩa ăn trên tay, vội vàng tiến đến phòng khách, xem anh cậu. anh cậu đứng ở phòng khách nhìn chung quanh tìm người, cuối cùng dừng lại ở trên người cậu, hướng cậu đi tới. Anh cậu mới xuống máy bay khẳng định rất hoang mang rối loạn, nút áo sơmi cài lệch rồi cũng chưa phát hiện.

    “Lôi Khế Nhĩ, để anh xem vết thương của em.” Lý Ngang cao thấp nhìn cậu, xác nhận cậu không có việc gì.

    “Áo của anh cài nút sai rồi kìa.” Lôi Khế Nhĩ đưa tay ra giúp cài lại nút áo.

    Lý Ngang giật lại, y muốn xem vết thương như thế nào.

    Lôi Khế Nhĩ ngăn động tác của y, “Vết thương đã được băng bó, anh không nên nhìn.”

    “Được, ngày mai anh lại nhìn.”

    Đã nói không nên nhìn. Lôi Khế Nhĩ kéo áo mình xuống, bất quá Lý Ngang tính tình bá đạo cứ rắp tâm coi cho bằng được mới chịu yên lòng.

    “Về rất đúng lúc, mau tới xem bánh kem dùng trong hôn lễ.” Mẹ Lý Ngang đi vào phòng bếp thúc giục bọn họ.

    “Vừa mới xuống máy bay thôi mà, bà đừng làm khổ con cho con nghỉ ngơi đi. Huống chi đưa nhỏ này lại không ưa đồ ngọt.” Cha Lý Ngang cuối cùng mở miệng.

    Lôi Khế Nhĩ cúi đầu, cảm thấy chính mình không mặt mũi ngẩng đầu lên nhìn ai. Mọi người cư nhiên có thể bình thường thoải mái thảo luận chuyện này như thế, giống như việc này là sự kiện thường tình.

    “Không sao, dù gì cũng là bánh kem hôn lễ, con tốt nhất cũng nên thử qua.” Lý Ngang ôm vai Lôi Khế Nhĩ cùng mẹ y đi vào phòng bếp.

    Mẹ Lý Ngang đắc ý nói, “Con so với người nào đó có tâm hơn.”

    Ý có điều trách cứ chồng của bà, ông Ngải Đức hừ một tiếng, một lần nữa mở báo ra đọc.

    Lý Ngang tay vẫn khoát lên trên người Lôi Khế Nhĩ, bọn họ tới phòng bếp cũng không buông ra, cứ xem như đó là cử chỉ bình thường, hiện tại Lôi Khế Nhĩ lại cảm thấy có chút không được tự nhiên. Lôi Khế Nhĩ hơi chút nghiêng người đi, muốn tránh tay Lý Ngang, lại bị bắt được ngay, không chịu buông ra.

    “Em xảy ra chuyện gì? Muốn tìm cái gì sao?” Lý Ngang còn tưởng rằng cậu muốn tìm cái gì.

    “Anh, tay ~~~” Lôi Khế Nhĩ nhỏ giọng ra hiệu.

    Lý Ngang nhướng mày, sau khi hiểu ý, càng thêm không muốn buông tay. Lôi Khế Nhĩ vẻ mặt xấu hổ.

    Mẹ Lý Ngang cười khẽ, “Lôi Khế Nhĩ đừng thẹn thùng, chúng ta đã sớm thấy nhưng nhưng không thể trách.”

    Đã sớm thấy nhưng không thể trách ── Lôi Khế Nhĩ nghe nói, mặt càng đỏ hơn.

    Bên cạnh Lý Ngang một tay cầm lấy dĩa ăn, ăn một hơi bánh ngọt trên bàn, “Loại này có vị rất ngon.”

    “Đúng vậy, mẹ cũng thích sô-cô-la blueberry này.”

    Hai người người kia chú ý đến bánh kem, Lôi Khế Nhĩ sắp xếp lại cảm xúc, đến tận bây giờ cậu cũng thực kích động. Lý Ngang cầm dĩa bánh kem trên tay xúc một muỗng nhỏ cho cậu ăn thử. Lôi Khế Nhĩ vốn không chú ý tới y nhưng ánh mắt Lý Ngang rất trực tiếp, cậu nếu không ăn thì sẽ không yên với y đâu ngaz.

    Lôi Khế nhĩ ăn bánh ngọt, nhai một vài lần, nuốt.

    “Như thế nào ? Ăn ngon không ?”

    Lôi Khế nhĩ rất muốn nói, cậu vừa rồi đã nếm qua tất cả các loại bánh.

    “Ăn ngon.”

    “Xem ra chúng ta đều cảm thấy loại này ăn rất ngon. Hôn lễ dùng loại này đi.” Lý Ngang nhanh chóng quyết định, hảo hảo mà thỏa mãn mẹ y, rồi kéo Lôi Khế Nhĩ lên lầu trở về phòng nghỉ ngơi, “Con vừa xuống máy bay mệt chết đi được, về phòng ngủ trước. Mẹ đừng ăn nhiều đồ ngọt.”

    “Uhm, mẹ biết rồi. Con ngủ đi.”

    “Ngủ ngon.”

    Lý Ngang đẩy Lôi Khế Nhĩ chạy nhanh lên lầu, đem người vào phòng tắm.

    “Anh còn chưa muốn ngủ, phải tắm rửa.” Lôi Khế Nhĩ bị đẩy mạnh vào phòng tắm, cậu cảm thấy y chắc chắn sẽ buộc cậu tắm cùng, thật sự rất làm người ta ngượng ngùng.

    “Tắm với anh được không ?” Lý Ngang cúi đầu, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ yêu cầu.

    “Chúng ta còn đang ở nhà, anh không cần như vậy…” Lôi Khế Nhĩ muốn đẩy y ra nhưng là không có đủ khí lực, Lý Ngang ghé vào lỗ tai cậu nói chuyện, cậu cả người đều tê dại.

    “Ba mẹ cũng đều biết. Hơn nữa, anh muốn em, em không muốn anh sao?”

    Cậu đương nhiên muốn.

    Lý Ngang kéo áo cậu, thấy băng gạc trên người cậu, sửng sốt một hồi, lập tức thu hồi ngữ điệu quyến rũ, còn nghiêm túc nói, “Vẫn là không nên tắm chung, em bị thương.”

    Rồi mới đuổi Lôi Khế Nhĩ ra khỏi phòng tắm, cả người thần hồn vẫn chưa khôi phục. Thẳng đến khi trong phòng tắm tiếng nước vang lên, mới hồi phục tinh thần lại. Lôi Khế Nhĩ ngẩn người ngồi trên giường, thân thể cậu bị châm ngòi đi lên, anh cậu lại mặc kệ cậu, cậu nên làm sao? Chính mình tự xử à?

    Thực đáng giận.

    Lý Ngang tắm rửa thật lâu, ở bên trong đơn giản giải quyết nhu cầu sinh lý, đi ra trên người quấn một cái khăn ở thắt lưng, tràn ngập mị lực cơ thể dính bọt nước, tùy theo từng cử chỉ hành động của y mà chảy xuống.

    Thấy thế Lôi khế Nhĩ lại động sắc tâm, làm bộ ủy khuất đối anh cậu nói, “Anh hai, em bị anh làm cho ‘đi lên’, anh lại mặc kệ em.”

    “Em bị thương, không thể di chuyển quá mạnh.” Lý Ngang cũng thực bất đắc dĩ, lên giường, trấn an dê con của y, “Muốn anh giúp em tới không ?”

    Lôi Khế Nhĩ nghe thế, tầm mắt hướng cửa phòng ngắm, xác nhận cửa đã khóa, mới thu hồi tầm mắt, đối anh cậu gật đầu.

    Lý Ngang kéo quần lôi Khế Nhĩ xuống, cởi cả quần lót, vỗ về chơi đùa ‘tiểu tử’ đang rất ngạnh kia, y biết rõ Lôi Khế Nhĩ nhạy cảm khu vực nào nên cứ thể mà thoải mái vân vê. Thỉnh thoảng kích thích, có thể nge thấy Lôi Khế Nhĩ nhỏ giọng rên rỉ thở hỗn hển. Lý Ngang cúi người, đem ‘tiểu đệ đệ’ của Lôi Khế Nhĩ ngậm vào trong miệng, thong thả phun ra nuốt vào. Lôi Khế Nhĩ nắm tóc y, khó nhịn mà xoay thân thể.

    “Anh, Lý Ngang ….”

    Lôi Khế Nhĩ hô to Lý Ngang đạt tới cao trào, cậu muốn gọi y nhanh chóng rút lui vì cậu đã không chịu nỗi nữa nhưng lại rất muốn ở trong miệng y mà bắn ra, cho nên hô to tên y, ra hiệu. Sau khi cao trào qua đi, có chút mờ mịt, nhìn anh cậu bất động thanh sắc xử lý thứ mà cậu vừa bắn ra, Lôi Khế Nhĩ thật cao hứng.

    Người này quả thật rất cưng chiều cực kì yêu thương, thậm chí cậu đem thứ ấy phát tiết trong miệng y, y cũng không có một câu oán trách.

    “Lôi Khế Nhĩ, băng gạc của em bị rớt ra rồi, để anh xem vết thương của em.” Lý Ngang thấy băng gạc sắp bung ra, nhân nhân cơ hội mở miệng.

    Có thể là vừa rồi vặn vẹo thân thể rất kịch liệt, đem băng gạc cọ rớt. Lôi Khế Nhĩ quay đầu, Lý Ngang đã muốn sờ trên vị trí băng gạc, thật cẩn thận xé mở.

    Lý Ngang thấy vết khâu, hết sức kinh ngạc.

    “Vết thương không sâu, thoạt nhìn có vẻ đáng sợ nhưng qua vài ngày thì có thể cắt chỉ. Không cần lo lắng.”

    Lý Ngang trong lúc nhất thời không nói lời nào, trầm mặc hồi lâu, mới nghe thấy y nói, “Anh đi lấy thuốc bôi lên.”

    Lôi Khế Nhĩ cảm giác được anh cậu đang giận, không khí trở nên ngột ngạt, “Anh giận em ?”

    “Không có.”

    “Vậy anh đừng nóng giận, em không thích anh giận dữ.” Lôi Khế Nhĩ nhìn y.

    “Đừng nháo, anh giúp em bôi thuốc.”

    “Em biết, em rất đau a.” Lôi Khế Nhĩ nói, thuốc bôi trên vết thương làm cho cậu có chút đau rát.

    Lý Ngang không nói chuyện, chỉ là dáng vẻ của y rất buồn phiền.

    Tự trách mình cái gì? Không có bảo vệ tốt cho cậu? Bọn họ cách nhau quá xa, ai có thể bảo đảm an toàn cho ai.

    Ngu ngốc! Đứa ngốc!

    “Anh vì sao không nói cho em biết chuyện anh đã cùng ba mẹ thẳng thắn thừa nhận quan hệ của chúng ta ?” Lôi Khế Nhĩ hỏi, tuy rằng cậu đã phần nào đán được đáp án.

    “Anh hy vọng em có thể thẳng thắn nói ra với ba mẹ.” Tuy rằng cuối cùng Lôi Khế Nhĩ cũng không hướng ba me y nói ra, Lý Ngang bất đắc dĩ lại sợ hãi, hỏi cậu, “Lôi Khế nhĩ nếu ma mẹ anh không đồng ý chuyện chúng ta, em sẽ lựa chọn rời xa anh sao ?”

    “Em sẽ không rời khỏi anh, nhưng em sẽ cực kì đau lòng.” Lôi Khế Nhĩ trả lời.

    Lý Ngang cẩn thận suy nghĩ câu trả lời, y tựa hồ có thể tưởng tượng được nếu ba mẹ y cự tuyệt, Lôi Khế Nhĩ sẽ rất đau khổ. Lôi Khế nhĩ khẳng định sẽ không tha thứ cho chính cậu.

    “Cám ơn thượng đế, đã khai sáng cho ba mẹ, bọn họ thương em thậm chí so với anh còn nhiều hơn. Em nên biết bọn họ có bao nhiêu bất công đi?”

    “Em biết, em thật sự rất may mắn.” Lôi Khế Nhĩ nâng tay Lý ngang lên hôn, cảm động khóc, “Em rất yêu thương mọi người trong nhà.”

    “Hừ, em yêu anh là đủ rồi.” Lý Ngang tự phụ

    Lôi Khế Nhĩ vừa khóc vừa cười, Lý Ngang cúi đầu hôn môi cậu hai má cùng trán, xoay người áp đảo đối phương, lại đến.

    Liên tục gây sức ép tới tận khuya mới ngủ.

    CHƯƠNG 30

    Sáng hôm sau, Lôi Khế Nhĩ và Lý Ngang cùng xuống lầu, mẹ Lý Ngang chuẩn bị bữa sáng xong gọi hai người xuống ăn, thúc giục bọn họ nhanh đến nhà ăn ăn cơm.

    Lôi Khế Nhĩ trả lời bà, “Dì, sớm an.”

    Mẹ Lý Ngang rõ ràng sửng sốt, tầm mắt nhìn phía Lý Ngang.

    “Mau gọi mẹ.” Lý Ngang lập tức sửa Lôi Khế Nhĩ.

    Lôi Khế Nhĩ chần chờ hồi lâu, dè dặt đáp lại, “Mẹ, sớm an.”

    Các hoạt động tiếp theo rất kịch tính. Mẹ Lý Ngang cảm động rơi lệ, kịch tính cầm lấy điện thoại bàn trong nhà gọi đến cơ quan làm việc của chồng bà, sau khi đem tình huống nói xong lại đưa điện thoại giao cho Lôi Khế Nhĩ. Lôi Khế Nhĩ dưới ánh mắt ân cần của mọi người, nhẹ gọi đầu dây phía bên kia một tiếng “Ba”.

    Đắc chí nhất chính là Lý Ngang, hướng người trong nhà công khai quan hệ bọn họ khiến y cảm thấy thực thích.

    Vào buổi tối, vợ chồng Ngải Đức cực kì ăn ý chuẩn bị đại tiệc, mẹ Lý Ngang chuẩn bị một bàn toàn những món ăn ngon, ông Ngải Đức tan tầm trở về còn mang thêm con gà tây. Bữa tối phong phú đồ ăn ba ngày ba đêm đều ăn không hết.

    Lý Ngang không có biện pháp ở trong nước lâu, rất nhanh lại bay qua Đức, hoàn tất chuyến lưu diễn của y. Tuy rằng y rất muốn mang Lôi Khế Nhĩ theo cùng nhưng Lôi Khế Nhĩ còn phải ở nhà dưỡng thương bởi vậy buông tha cho cậu.

    Lôi Khế Nhĩ ở nhà dưỡng thương nhưng vẫn không nhàn hạ, mỗi ngày đều luyện tập đàn violon, rảnh rỗi thì chơi game, bạn tốt Ba Đốn và Bao Đức biết được cậu bị thương đều tỏ vẻ cảm thông nhưng sự cảm thông ấy rất nhanh chấm dứt. Không máu không nước mắt nói một câu “Lưng bị thương mà thôi cũng không phải đứt tay đứt chân”, lập tức chỉ huy cả bọn cùng nhau công thành. Liên tục nhịn hai ngày hai đêm, sau khi đại chiến 300 hiệp, cuối cùng thuận lợi đánh hạ thành trì, uổng phí công sức bỏ ra để dưỡng thương.

    Lôi Khế nhĩ thức đêm chơi game bị mẹ Lý Ngang phát hiện, bà rầy la cậu một trận, hiện tại đã không giống như lúc trước Lôi Khế Nhĩ bây giờ là danh xứng với thực chính là người trong nhà, càng phải mạnh mẽ quở trách. Lôi Khế Nhĩ thực đau thương bị cấm chơi game một tuần, laptop của cậu cũng bị tịch thu.

    Đương nhiên thông tin gì của Lôi Khế Nhĩ thì Lý Ngang đều biết, sau khi biết chuyện Lý Ngang nổi giận đùng đùng gọi điện thoại về trách cứ cậu thức khuya chơi game thật là không biết nghe lời.

    “Em thực buồn chán a” Lôi Khế Nhĩ ai oán, không vui vẻ nói, Lý Ngang liền nghiêm mặt nói, “Em bớt cãi lời.”

    Lôi Khế Nhĩ sau khi lời vừa ra khỏi miệng có chút hậu hối, cậu gần đây quá đắc ý vênh váo, đã quên thu liễm cảm xúc chính mình, không cẩn thận liền biểu hiện ra tính nết thật của mình.

    Lý Ngang lại nở nụ cười, chỉ cười không nói gì.

    Lôi Khế Nhĩ bị thái độ của y biến thành có chút hỗn loạn, không biết y vui cười cái gì, cậu vừa mới nói chuyện khẩu khí rõ ràng thật không tốt.

    “Lôi Khế Nhĩ, em giấu đầu lòi đuôi. Tuy rằng em thực đáng yêu, nhưng trên thực tế tính tình em không tốt hơn nhiều so với anh ngaz, điều này anh biết.”

    Lôi Khế Nhĩ ngữ khí sụp đổ.

    “Hừ, chúng ta là cùng nhau lớn lên, em nghĩ rằng anh không phát hiện ra khuynh hướng tính cách của em sao.” Lý Ngang hừ nói, “Anh chỉ là không muốn làm bại lộ chân tướng của em mà thôi.”

    “Em sau này bớt làm bộ trước mặt anh, anh sẽ càng thêm yêu em.”

    Lôi Khế Nhĩ sửng sốt hồi lâu, mới phản ứng lại, hồi y một câu, “Anh bây giờ không đủ yêu em sao?”

    “Yêu, cực kì yêu, em không thể hình dung được tình yêu của anh đâu.”

    “Kia vẫn duy trì nguyên dạng là tốt rồi.” Lôi Khế Nhĩ đáp lại, cậu thật đúng là chưa từng cùng anh cậu cãi nhau.

    Lý Ngang cười khẽ, tâm tình tốt lắm.

    Hai người sau khi chúc ngủ ngon, chấm dứt trò chuyện.

    Ngày hôm sau, Mông Nã đến thăm, mang theo quà biếu, món quà chính là bộ sưu tầm cầm phổ nhạc jazz của hắn trong một thời gian dài, Lôi Khế Nhĩ nhìn thấy món quà tâm tình đột nhiên phấn khởi. Cùng Mông Nã hảo hảo nghiên cứu, hai người ở trong phòng, phòng cách âm đặc biệt tốt, làm cho bọn họ luyện tập đàn vi-ô-lông không làm ồn đến người khác, bên ngoài đều không nghe thấy thanh âm.

    Mẹ Lý Ngang vừa thấy Lôi Khế Nhĩ vui mừng như thế, trong lòng phi thường để ý, giúp con mình làm gián điệp, luôn luôn đưa nước trà đưa điểm tâm.

    “Xin đừng ngại. Không bằng chúng ta cùng nhau thảo luận. Âm nhạc phải có người thưởng thức mới tốt.” Mông Nã thấy bà thường xuyên ra vào như thế, đơn giản thản nhiên mời bà gia nhập cùng bọn họ.

    Mẹ Lý Ngang cũng đã từng học âm nhạc, đối với âm nhạc vẫn là hiểu biết, sau khi cùng bọn họ nghe xong một hồi, hoàn toàn say mê vừa kéo đàn vừa phóng điện Mông Nã, ngay cả bữa tối cũng không quản không để ý. Cuối cùng bọn họ là kêu pizza, giải quyết bữa tối.

    Mông Nã đến lúc phải đi, Lôi Khế Nhĩ khăng khăng muốn đưa hắn ra tàu điện ngầm, trên đường Mông Nã nói ý định của hắn, hắn muốn cùng nhà sản xuất âm nhạc trao đổi về chuyện cho ra album.

    “Đối phương xem qua hình ảnh chúng ta diễn tấu trong chuyến du lịch, rất nhanh đáp ứng.”

    “Anh thật sự là một ngôi sao tuyệt vời.”

    “Tôi nghĩ rằng trong chuyện này cũng nhờ sự giúp đỡ của đại chỉ huy gia.” Mông Nã cười khẽ, nhưng rất nhanh lên tinh thần, “Bất quá tôi là có thực lực, đúng không.”

    “Ân, anh xem ngay cả mẹ tôi cũng rất thích.” Lôi Khế Nhĩ dùng sức gật đầu, điểm ấy tuyệt đối là không cần hoài nghi.

    “Đúng, đúng!” Mông Nã thực vui vẻ, bọn họ đi đến trạm tàu điện ngầm, Lôi Khế Nhĩ cùng hắn đi xuống, thật sự không thể cùng nhau đi tiếp, hai người mới tạm biệt. Mông Nã cho cậu một cái ôm thật to.

    “Cám ơn anh.”

    “Tôi chờ mong album của anh.”

    “Đến lúc đó còn mong nhiều người cổ vũ.” Mông Nã hi cười nói nói.

    “Chắc chắn rồi, tôi sẽ cổ vũ.” Lôi Khế Nhĩ gật đầu, đến lúc hai ngươi tách ra, đối Mông Nã nói, “Tôi đồng ý lời cầu hôn Lý Ngang.”

    “Chúc mừng cậu!”

    “Khi chúng tôi tổ chức hôn lễ có thể mời anh không?”

    “Đương nhiên có thể, làm ơn nhất định mới tôi! Cần tay nhạc chơi trong hôn lễ, tôi khẳng định không thể chối từ – …..Ân, nếu thời gian không trùng với việc gì, tôi chắc chắn không thể thoái thác!” Mông Nã nghĩ đến hành trình trong tương lai, lại sửa miệng, không dám mạnh miệng nói lung tung.

    Lôi Khế Nhĩ cười ra tiếng, cảm tạ tâm ý hắn. Cuối cùng hai người tản ra, mắt thấy Mông Nã tiến vào tàu điện ngầm.

    Cậu thật tình thích vị bằng hữu này – Mông Nã, cậu có thể cùng hắn đi du lịch cùng chia sẻ bí mật của cậu, điều quan trọng hơn là có thể giúp đỡ nhau trưởng thành, qua chuyến du lịch lần trước cậu hiểu rõ quan hệ của cậu và Lý Ngang, mà Mông Nã cũng tìm được đáp án của chính mình.

    Tuy rằng cuối cùng bị cướp, nhưng tóm lại mà nói lần du lịch này phi thường đáng giá.

    Lôi Khế Nhĩ thực không thích không khí của thời gian, luôn như vậy có chút sầu não, cậu nhìn xem thời gian đại khái là 8h tối, Lý Ngang luyện tập hẳn là đã xong.

    Lôi Khế Nhĩ gọi điện thoại cho y, điện thoại vang thật lâu, khi cậu nghĩ đối phương có thể đang ở việc, điện thoại cuối cùng cũng có người bắt máy. Lý Ngang thanh âm tại đầu kia vang lên, một lát sau mới nhìn thấy hình ảnh đối phương, không được rõ ràng, tín hiệu cũng đứt quãng.

    Bất quá đối Lôi Khế Nhĩ mà nói, có thể nhìn Lý Ngang cậu liền thỏa mãn. Cậu nhìn di động chăm chú ngây ngô cười với Lý Ngang, im lặng không nói chuyện.

    Thuộc truyện: Điều ước của dê con