Điều ước của dê con – Chương 4-6

    Thuộc truyện: Điều ước của dê con

    CHƯƠNG 4

    Lý Ngang nhìn tin nhắn trong di động, cố gắng áp chế tức giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi đọc kĩ càng tin nhắn Lôi Khế Nhĩ.

    Đây là tin nhắn gửi lúc hơn mười giờ sáng, lúc y nghỉ trưa mới thấy, nhịn xuống phẫn nộ sắp bùng nổ, trả lời tin nhắn.

    Y hiện tại không có biện pháp gọi điện thoại cho Lôi Khế Nhĩ, y biết mình nhất định sẽ không khống chế được mà mắng cậu, y biết tính tình của mình không tốt, cũng hiểu được nếu y mắng, Lôi Khế Nhĩ sẽ có ác cảm với y. Lúc Lôi Khế Nhĩ có ác cảm với y, đặc biệt im lặng, không giống với im lặng thường ngày nhẫn nhịn chịu đựng, chính là cảm giác im lặng lạnh lùng. Mà ngay cả khoảng cách địa lý xa xôi, y cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng ấy.

    Lôi Khế Nhĩ rất nhanh nhắn lại.

    Bên kia dừng thật lâu không có nhắn lại, Lý Ngang chờ đến nỗi lòng nóng như lửa đốt, dàn nhạc công đi qua y vốn muốn hỏi y muốn ăn đồ ăn Trung Quốc hay không, lại bị áp suất thấp của y dọa sợ, sợ tới mức không dám tiếp cận.

    Lý Ngang lại nhắn tin qua,

    Ở mặt ngoài thỏa hiệp, nhưng trên thực tế y phi thường tức giận. Nhưng nếu không làm như thế, Lôi Khế Nhĩ căn bản sẽ không để ý đến y.

    <Được, em sẽ chơi thật vui. Cám ơn> Lôi Khế Nhĩ rất nhanh hồi âm, quả thực tạm dừng vừa rồi là cố ý.

    Cảm ơn cái gì! Y căn bản không phải thật lòng!

    Lý Ngang hít sâu một hơi, cất di động, vừa vặn gặp chỉ huy Sử Đế Phân, nhiệt tình kéo đi ăn cơm, đồng hành còn có vài nhạc công khác. Nhân cơ hội xây dựng cảm tình lẫn nhau cũng tốt, không khí đoàn thể hòa thuận, mới có thể có diễn xuất hài hòa.

    Cho dù tâm tình của y lúc này không tốt, vẫn phải mỉm cười xã giao, cùng mọi người chuyện trò vui vẻ.

    Hết thời gian nghỉ trưa, dàn nhạc tiếp tục luyện tập với cường độ cao, bọn họ hôm nay phải tổng duyệt tất cả các hạng mục, những bài hát của họ được xếp hạng đầu tại các nhà đài ở Pháp. Mulberry St’s bản giao hưởng dân gian số 3, đại chỉ huy đột nhiên linh quang chợt lóe, phải bổ sung thêm bài hát này. Dựa theo cách nói của y, bởi vì bọn họ đang ở Pháp nên những bài hát này không có sẵn.

    Lý Ngang thuận theo, thời gian một tháng ở nơi này bọn họ đã luyện tập kĩ rất hài lòng với năng lực của mọi người, dàn nhạc ở đây tốn rất nhiều công sức, người Pháp bản tính lãng mạn, khiến y cảm thấy có chút khó giải quyết. Ví như nam nghệ sĩ đàn vi-ô-lông ngồi bên cạnh y nhìn trộm y vài lần, thậm chí còn bóng gió ra ám hiệu ngầm với y, luôn luôn mời y đi đây đi đó.

    Lý Ngang đương nhiên cự tuyệt, cũng trực tiếp hướng đối phương tỏ vẻ không muốn, y không có hứng thú ở nơi tha hương làm tình một đêm hay là tình nhiều đêm, trong lòng y đã có người khác.

    Vị nam nghệ sĩ vi-ô-lông kia bày ra dáng vẻ của người Pháp trông rất lãng mạn thể hiện 1 tình cảm sâu đậm. Đối với lối suy nghĩ phóng khoáng của phương Tây thì tình nhân là tình nhân, vợ là vợ, trong quan niệm của bọn họ hai người này là hoàn toàn có thể tách ra, không ảnh hưởng gì.

    Đây là cái quan niệm quỷ quái gì! Lý Ngang cảm thấy phẫn nộ, y không có biện pháp lý giải tình cảm lãng mạn sâu đậm như vậy.

    Nam nghệ sĩ vi-ô-lông theo đuổi y vài lần không được, cuối cùng hiểu được biết khó mà lui, không tiếp tục dây dưa.

    May mắn đối phương coi như chuyên nghiệp, không vì một chút tình cảm hoang đường ấy mà gây ra xích mích ảnh hưởng tới sự phối hợp của dàn nhạc, nhưng đôi khi vô tình chạm phải ánh mắt ai oán của đối phương, sẽ làm y cảm thấy dị thường bực bội. Cùng bực bội khi đối mặt với Lôi Khế Nhĩ hoàn toàn bất đồng, đối với người Pháp này y thật muốn chửi tục, hoặc là đánh một trận, mà đối Lôi Khế Nhĩ y luôn không nề hà, không có cách với cậu.

    Buổi tối, Lôi Khế Nhĩ chủ động nhắn tin cho y. Chỉ là như thế, y liền cảm động đến nỗi đem cảm giác không thoải mái lúc trước đều ném ra sau đầu, quên sạch sành sanh.

    Thời điểm nhắn tin là hơn tám giờ tối bên kia, lúc y đọc tin nhắn là hơn mười giờ tối bên này, Lôi Khế Nhĩ còn kèm theo ảnh chụp trong trò chơi, cùng y chia sẻ vui sướng.

    Lý Ngang vừa tức lại vừa buồn cười, nhắn lại cho cậu (ý là ảnh chụp khuôn mặt thật gần )

    Đại khái tạm dừng một chút, Lôi Khế Nhĩ thật sự gửi ảnh qua, ảnh chụp phi thường phi thường gần, Lý Ngang chỉ có thể nhìn thấy cái mũi trên mặt cậu, gần đến nỗi ngay cả tiêu cự đều trở nên mơ hồ, Lôi Khế Nhĩ gửi tin nhắn dưới ảnh chụp,

    <Đừng nháo, anh muốn nhìn em> Lý Ngang thở dài, thật sự là không có cách với cậu.

    Qua thật lâu, Lôi Khế Nhĩ nhắn lại, không có ảnh chụp,

    Lý Ngang nhìn cậu cự tuyệt, cảm giác bực bội kia lần thứ hai dâng lên, y không có khả năng buông tha, bấm điện thoại, y thật sự muốn gặp cậu một lần.

    CHƯƠNG 5

    Chuông reo rồi lại tắt, tắt rồi lại reo

    “Cậu không nghe sao?” Ba Đốn hỏi.

    Hắn cùng với Bao Đức đều bị tiếng chuông làm cho mất hứng chơi game, ba người sáu con mắt nhìn chằm chằm điện thoại đang vừa rung vừa đổ chuông. Bản giao hưởng Định mệnh của Beethoven! Đăng đăng đăng đăng! Vang vọng khắp phòng, phi thường có hiệu quả hí kịch.

    “Tôi lấy tư cách chủ nhà yêu cầu cậu nghe điện thoại, không được tắt máy!” Bao Đức gào thét, hắn thật sự thấy ồn lắm ngaz, tiếng chuông điện thoại cứ reo suốt, con mẹ nó buổi tối ngủ sẽ mơ thấy ma!

    Lôi Khế Nhĩ bất đắc dĩ, cuối cùng nhận điện thoại, đổi thành bộ dáng nhu thuận nghe lời, đối với người trong bức ảnh nói một tiếng “Ngủ ngon!”

    Hai người ở đây nhìn thấy đều muốn tự chọc hai mắt dứt khoát không mở mắt, làm bộ như không phát hiện, nhắm mắt làm ngơ.

    “Ngủ ngon ~~~~ em đang làm cái gì?” Lý Ngang hỏi cậu

    “Em đang nói chuyện với anh” Lôi Khế Nhĩ trả lời.

    Câu trả lời rất khó chịu, có vẻ như nhu thuận, thực chất lại mang chút bất mãn, đối kháng, cậu cho là y không biết sao? Cậu chỉ là cố làm theo ý y mà thôi!

    “Em mới vừa làm cái gì?”

    “Cùng một nhóm bạn chơi game” Lôi Khế Nhĩ thành thật trả lời, bổ sung thêm một câu, “Bọn em đang chơi Zuma đối chiến, vốn là em và Ba Đốn PK, nhưng em thua, hiện tại đổi lại thành Ba Đốn PK Bao Đức.”

    Lý Ngang bật cười thành tiếng tỏ ý châm biếm, Ba Đốn cùng Bao Đức cảm thấy xấu hổ đến nỗi tìm một cái lỗ chui xuống, không còn mặt mũi nào gặp Giang Đông phụ lão a. Mất mặt a!

    “Các em chơi vui vẻ.” Lý Ngang nhướn mày, không hề vui vẻ, nghiến răng nghiến lợi nói.

    “Sẽ, chúng em sẽ vui vẻ.” Lôi Khế Nhĩ uyển chuyển cười, khiêm tốn tiếp thu lời chúc của y. Nhưng cố ý cường điệu từ “chúng em”, dường như nghiện chọc vào nỗi đau của người khác

    Lý Ngang đầu bên kia trừng mắt người trong ảnh, hô hấp nặng nề, thật sợ y cứ như vậy chửi ầm lên.

    Lôi Khế Nhĩ cũng biết như vậy là không tốt, nhanh chóng vuốt lông, quan tâm y, “Dàn nhạc các anh luyện tập đến lúc nào mới thả người a?”

    “Không có. Sau khi kết thúc luyện tập, nhà tài trợ mời dàn nhạc đi ăn, cho nên mới kéo dài thời gian mới muộn như thế.” Lý Ngang giải thích.

    Lôi Khế Nhĩ trả lời vài câu, biểu thị nghe thấy được. Hai người nói chuyện một lát, thấy thời gian không còn sớm, mới kết thúc trò chuyện, Lôi Khế Nhĩ để Lý Ngang nghỉ ngơi sớm một chút, sắp đến ngày biểu diễn, phải bảo trì trạng thái tốt nhất mới được.

    Lôi Khế Nhĩ kết thúc cuộc nói chuyện, đối phương khẳng định tức giận, cảm giác mình tựa hồ hơn đối phương một chút, không khỏi có chút đắc ý. Bình thường luôn luôn nghe theo đối phương, cậu lần này muốn phản nghịch một lần. Mặc dù ngoài mặt vẫn là nghe lời, nhưng trên thực tế lần này là ngỗ nghịch thật lớn.

    “Hai người nói xong rồi?”

    “Nói xong rồi. Các cậu ai thắng ai thua, đến lượt tôi chơi.” Lôi Khế Nhĩ vui sướng một lần nữa gia nhập nhóm chơi game, đem việc Lý Ngang đang tức giận quăng ra sau đầu.

    Lý Ngang nhìn hình Lôi Khế Nhĩ nhếch môi mỉm cười, trong lòng y bùng lên ngọn lửa vô danh, cảm giác bực bội không cách nào áp chế, hận cái người đáng chết kia không thể hiện tại đứng trước mặt y, y muốn ── y muốn ──

    Lý Ngang nắm chặt gối đầu (cái gối nằm), phẫn nộ không nói nên lời.

    Cậu cư nhiên gạt mình lén chạy tới nhà bạn qua đêm, không chỉ có như vậy, sau khi sự việc bại lộ, vẫn như trước không hề thay đổi, kiên trì ở lại đến cuối tuần. Cái tên đáng chết kia!

    Cốc ~~~ Cốc~~~ (âm thanh gõ cửa phòng)

    “Đi đi, tôi không có gọi phục vụ phòng!” Lý Ngang hướng phía cửa rống to không hề có chút ý tứ muốn mở cửa phòng

    “Là tôi, Eide đây.” Đối phương trả lời lại y như thế.

    Là tôi? Tôi là ai? Ai thèm quan tâm ! Tôi không biết anh! Lý Ngang bực bội, ngọn lửa thứ hai lại bùng lên, đối phương kiên nhẫn gõ cửa, khiến y càng ngày càng tức giận. Hấp tấp đứng dậy mở cửa, rất có khí thế muốn đánh nhau.

    Cửa bị mở một cách thô lỗ, doạ người ngoài cửa nhảy dựng lên, không nghĩ tới cơn giận của người bên trong lại lớn như thế, vẻ mặt kinh hoảng.

    Lý Ngang vừa thấy đối phương là nam nghệ sĩ đàn vi-ô-lông luôn xum xoe kia, càng thêm không kiên nhẫn, nhưng ngại quan hệ hợp tác, y ép chính nén xuống cơn giận hừng hực. Mặc dù như thế, y như trước không có cách trưng ra vẻ mặt ôn hòa, “Anh có chuyện gì sao?”

    “Tôi ──” Đối phương ngại ngùng

    Ông trời của tôi. Lý Ngang đoán được ý đồ của hắn rồi, y không nghĩ tới cho dù y đã tìm mọi cách cho hắn thấy lập trường của mình, còn chưa đủ để dập tắt yêu thương nhiệt tình của người Pháp này với y.

    “Thật ngại tôi còn có chút việc, không hy vọng bị quấy rầy, nếu như anh không ngại ──” Lý Ngang ý muốn đóng cửa, muốn đối phương có thể biết khó mà lui

    Nhưng hiển nhiên, y đánh giá quá thấp tình cảm mà vị tiên sinh này đối với mình, đối phương cư nhiên túm tay y, không cho y đóng cửa lại.

    “Tôi có thể vào không? Lý Ngang?”

    Nghe đối phương gọi tên của mình, Lý Ngang từ tâm lý đến sinh lý đều cảm thấy khó chịu, y không cho rằng bọn họ có quan hệ thân mật như thế này.

    “Không tiện” Lý Ngang kiên quyết cự tuyệt

    “Tôi van cậu”

    Thực sự là mặt dày mày dạn, cách gì cũng dám dùng

    Hai người đứng ở cửa, một không cho vào, một liều mạng muốn vào.

    Stephen (Tên tiếng Anh của đại chỉ huy Sử Đế Phân) vừa vặn đi qua, thấy hình ảnh này, cười hỏi bọn họ, “Đang làm cái gì vậy?”

    “Mr.Stephen!”

    “Mr.Stephen.” Cả hai người đều thất kinh, Lý Ngang có vẻ tỉnh táo hơn nhiều.

    “Bây giờ đã tối rồi, cậu tới khách sạn chúng tôi có chuyện khẩn cấp gì sao? Có lẽ tôi có thể giúp cậu” Stephen cười nói, tình huống thế nào ông ấy vừa nhìn liền biết, rốt cuộc thuận lợi giúp y giải vây.

    “Không, không có gì, tôi~~~ tôi đang muốn đi.” Nói xong, người cũng không quay đầu lại mà đi.

    Lý Ngang thấy người ta cuối cùng cũng chịu đi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đối Stephen nói cám ơn, khiến ngài ấy chế giễu.

    “Hắn khẳng định nói qua với cậu cái lý luận tình nhân là tình nhân, vợ là vợ.” Stephen trêu ghẹo.

    “Đại chỉ huy biết?”

    “Đúng vậy, tôi cũng từng bị hắn dây dưa.” Stephen nhún vai, ông ấy không rõ suy nghĩ của người trẻ tuổi, cư nhiên đối với lão nhân như ông cũng có hứng thú.

    “Lúc đó ngài làm cách nào thoát khỏi hắn?” Lý Ngang hiếu kỳ, lập tức hỏi

    “Tôi nói với hắn, tôi chung thuỷ với nữ nhân chiếc nhẫn này, trong lòng chỉ có vợ tôi mà thôi, tuyệt không hai lòng.” Stephen kiêu ngạo khoe chiếc nhẫn trên tay, “Hơn nữa, cái thứ tình cảm sâu đậm của hắn thì liên quan gì đến tôi? Tôi cũng không phải người địa phương, dù là nhập gia tùy tục thì cũng không phải như thế.”

    “Đúng vậy”. Lý Ngang gật đầu, phi thường đồng ý cách nói của Stephen. Y thật cũng có thể đeo nhẫn như đại chỉ huy, y cũng rất muốn y và người kia có thể quang minh chính đại như vậy, để y có lý do đuổi hết những kẻ lởn quởn quanh mình.

    “Nói như thế, hai chúng ta vì là đồng hương nên có cùng suy nghĩ rồi! Quan niệm hẳn là giống nhau” Stephen nói xong, sang sảng cười to.

    “Là giống nhau. Tôi cũng cho rằng một người chỉ có thể chung thuỷ với một người, không nên trêu chọc người khác”

    “Không sai, không sai” Stephen phụ họa. Nói đến hăng hái, lấy bóp da luôn mang theo người ra, đem ảnh gia đình bên trong lấy ra khoe một trận. Gia đình của ông ấy thật hạnh phúc!

    Lý Ngang thịnh tình không thể chối từ, nhìn ảnh chụp gia đình của Stephen, nghe ông ấy kể chuyện thú vị trong nhà.

    Càng nghe, y càng nhớ Lôi Khế Nhĩ.

    Phi thường phi thường muốn nhanh chóng nhìn thấy cậu.

    CHƯƠNG 6

    Chủ nhật, là ngày chấm dứt công diễn của Lý Ngang ở nước Pháp.

    Theo lý mà nói, Lôi Khế Nhĩ phải về nhà. Nhưng mà cậu còn chưa về nhà, cậu mặt dày mày dạn ở nhà Bao Đức không chịu đi, Ba Đốn đã về từ thứ sáu. Trong phòng chỉ còn lại có cậu cùng Bao Đức, hai người trừng mắt nhau.

    “Cậu còn không trở về nhà?” Bao Đức hỏi.

    “Cậu muốn đuổi tôi về?”

    “Cũng không phải đuổi ── nhưng thật ra như vậy có một chút không tiện, cậu không đi tôi làm sao về quê a! Đại gia!” Bao Đức không khách khí nói thẳng, lúc trước nói chỉ đợi đến tuần này, hiện tại còn không chịu đi.

    Lôi Khế Nhĩ cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, “Cậu sao có thể nhẫn tâm đem tôi đá ra khỏi cửa? Tôi không chỗ ở có thể đi đâu?”

    “Cậu rõ ràng có nhà để về ngaz!”

    “Cậu cho tôi ở nhờ thêm một ngày, tôi xin cậu”

    “Chỉ một ngày! Tôi mua vé xe ngày mai, ngày mai hai người chúng ta đều phải đi” Bao Đức không khách khí, lập tức đi đặt vé xe.

    Lôi Khế Nhĩ cũng biết đạo lý chỉ trốn được một lúc, không trốn được cả đời, rồi lại ôm ý tưởng tiêu cực một ngày tính một ngày, cậu có chút sợ hãi phải đối mặt với Lý Ngang. Dù sao đã biết lần này thật sự là nhổ râu sư tử.

    Cho nên Lôi Khế Nhĩ vào lúc mười một giờ buổi sáng chủ nhật nhận được điện thoại của Lý Ngang, kích động đến thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất, rõ ràng đã dọa đến Bao Đức vốn đang thờ ơ, hắn chưa từng nhìn thấy có người vì nhận được điện thoại mà bị dọa thành như vậy, so với nhìn thấy quỷ còn muốn kinh hoảng hơn.

    “Tôi nói cậu với anh trai cậu có phải bị vấn đề gì hay không?”

    “Vấn đề gì?” Lôi Khế Nhĩ khẩn trương hỏi lại.

    “Tôi làm sao biết là vấn đề gì, tôi nói anh ấy không phải sẽ đánh cậu chứ? Nếu không cậu sao lại sợ như vậy?” Bao Đức hỏi, mặc dù miệng hắn rất xấu, nhưng là thật lòng quan tâm tình trạng của Lôi Khế Nhĩ. Hắn từng nghe nói đứa trẻ được nhận nuôi ít nhiều sẽ gặp phải ngược đãi, hắn thật sự rất sợ Lôi Khế Nhĩ nằm trong số đó, mà không dám nói ra.

    “Cậu suy nghĩ quá nhiều, anh của tôi không có đánh tôi” Lôi Khế Nhĩ cười nói, cảm thấy suy nghĩ này của hắn có chút hoang đường.

    “Vậy cậu làm sao lại bị dọa thành như vậy?” Bao Đức chất vấn.

    “Ân ──” Lôi Khế Nhĩ trầm ngâm một lúc, mới nói, “Anh của tôi, anh ấy đã trở về, anh ấy nói mấy ngày nay tôi nhận được sự chiếu cố của cậu, muốn đến mời cậu ăn một bữa cơm.”

    “Ai, anh ấy sao lại khách sáo như vậy! Đã đặt chỗ nhà hàng chưa? Cần tôi đi đặt chỗ trước không?” Bao Đức ngoài miệng nói vô cùng khách khí, nhưng thái độ phi thường tích cực, đó là tính cách của hắn

    “Không cần, anh ấy đã đặt trước rồi, một lát nữa sẽ đến đón chúng ta” Lôi Khế Nhĩ vừa nói vừa sửa sang lại hành lý của chính mình, kỳ thật phải gặp Lý Ngang cậu cực kì lo lắng

    “Đặt nhà hàng nào? Chúng ta ăn cái gì?” Bao Đức chỉ để ý điều này.

    “Đồ ăn Pháp.”

    “Ah a~~~, đồ ăn Pháp rất ngon! Thuận tiện có thể nghe anh ấy nói một chút chuyện thú vị ở Pháp, nói không chừng có khi anh trai cậu diễm ngộ (gặp được người đẹp) gì đó. Dù sao anh cậu tài hoa như vậy, diện mạo tuấn mỹ vóc người lại đẹp, khẳng định một đống người ngưỡng mộ hy vọng có được anh ấy. Nói thật, người làm việc trong lĩnh vực âm nhạc như anh ấy lại có được dáng người hoàn mỹ như vậy thật sự là hiếm thấy.” Bao Đức bày ra bộ dáng hâm mộ.

    Nghe thấy hai chữ diễm ngộ, Lôi Khế Nhĩ dừng hành động đang làm lại, cảm giác có điểm bị đả kích, nhưng rất nhanh lại khôi phục động tác.

    “Cậu có thể hảo hảo hỏi anh ấy, tôi cũng rất muốn biết.” Lôi Khế Nhĩ nói, cố tỏ vẻ trấn định.

    “Ân, cũng không biết anh ấy bình thường làm sao tập luyện, tôi nhất định sẽ hỏi! Tôi đảm bảo!” Bao Đức vỗ ngực, xác định trước.

    Nhưng Lôi Khế Nhĩ muốn biết cũng không phải chuyện này, cậu tò mò chính là chuyện gặp được người đẹp kia. Đối với sự hiểu lầm của Bao Đức, Lôi Khế Nhĩ cũng không giải thích gì nhiều, yên lặng sửa lại hành lý của mình.

    Sửa lại hành lý xong, lại đợi một chút, hai người tán gẫu vài câu, điện thoại lần thứ hai vang lên. Lý Ngang tới rồi, đang chờ dưới lầu nhà Bao Đức. Hai người xuống lầu, Bao Đức cũng giúp Lôi Khế Nhĩ xách một túi hành lý, vừa xuống dưới, cùng Lý Ngang chạm mặt đã bị Lý Ngang “xách giùm”.

    “Cậu vất vả, tôi làm là được rồi.” Lý Ngang tiếp nhận hành lý, khoác vai Lôi Khế Nhĩ đi tới cốp xe bỏ hành lý vào.

    Lôi Khế Nhĩ nhìn y ngoài cười nhưng trong không cười, rõ ràng đang mất hứng, cậu rất sợ Bao Đức phát hiện, theo Lý Ngang đi đến phía sau xe, nhỏ giọng gọi y, “Anh”

    “Ân” Lý Ngang nghe xong, trả lời một tiếng. Vốn thấy hai người bọn họ sóng vai xuất hiện, làm cho y thực phẫn nộ, lại bởi vì Lôi Khế Nhĩ mềm mại gọi y một tiếng, cơn tức này lập tức tiêu tán hết, biểu tình nhu hòa rất nhiều.

    “Đừng dọa bạn học của em.” Lôi Khế Nhĩ nhắc nhở một câu. Anh cậu thật sự không phải người tốt tính gì đó.

    Lý Ngang khẽ hừ một tiếng, không trả lời cậu, đem hành lý bỏ hết vào cốp xe, xong xuôi mới trở về chỗ ngồi chuẩn bị lái xe.

    Lôi Khế Nhĩ trở về chỗ ngồi phía sau, đẩy đẩy Bao Đức, ngồi vào chỗ.

    Đợi mọi người đều ngồi vào vị trí của mình, Bao Đức vẫn quan sát hồi lâu cuối cùng không chịu nổi, cùng thần tượng làm người ta sùng bái bắt chuyện, “Anh Lý Ngang, thực ngại quá đã khiến anh tốn kém.”

    “Đâu có, nên như vậy” Lý Ngang lái xe, quay đầu lại, hung hăng trừng mắt Lôi Khế Nhĩ ngồi phía sau, nói, “Em xem anh như tài xế có phải không?”

    Lôi Khế Nhĩ sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại, sau khi giải thích xong, lập tức xuống xe ngồi vào ghế phó lái. Bao Đức sửng sốt, còn chưa rõ ràng, bạn học bên cạnh cũng đã đổi vị trí.

    “Thắt đai an toàn.” Lý Ngang nhắc nhở một tiếng.

    Lôi Khế Nhĩ kéo đai an toàn, mắt thấy Lý Ngang đến gần, thắt đai hộ cậu. Hành động này dọa Lôi Khế Nhĩ nhảy dựng, phải biết rằng phía sau bọn họ còn có Bao Đức. Lôi Khế Nhĩ nhanh trí bắt chuyện, “Đai an toàn xe hình như bị gì đó, phải hai người mới cài được.”

    Vì hành động của bọn họ vừa rồi tìm một cái lý do.

    Lý Ngang nghe giải thích Lôi Khế Nhĩ, cười khẽ, “Hảo, trở về nhớ rõ nhắc nhở anh đưa xe đi kiểm tra, thuận tiện đổi lại đai an toàn.”

    Lôi Khế Nhĩ trừng y, dù sao Bao Đức phía sau nhìn không thấy vẻ mặt của cậu.

    Bao Đức quan sát một chút, phát hiện không khí không nên khẩn trương như vậy, lại bắt đầu nói chuyện với Lý Ngang. Đối vấn đề của Bao Đức, Lý Ngang đều đáp lại, ngẫu nhiên sẽ nhìn về phía Lôi Khế Nhĩ. Lôi Khế Nhĩ vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, không hề nhìn lại y. Cho dù như thế, Lôi Khế Nhĩ cách y rất gần, mà không phải ở bên cạnh người khác, y đã cảm thấy rất tốt, thực thỏa mãn. Cho nên y rất nhẫn nại nhất nhất đáp lại mấy câu hỏi không dinh dưỡng lại không thú vị của Bao Đức.

    Thuộc truyện: Điều ước của dê con