Home Đam Mỹ Đông Phương Bất Bại – Chi Tái Thế Tình Nhân – Chương 36

    Đông Phương Bất Bại – Chi Tái Thế Tình Nhân – Chương 36

    Thuộc truyện: Đông Phương Bất Bại – Chi Tái Thế Tình Nhân

    Ra khỏi cửa phòng, Dương Liên liền vận dụng khinh công bám sát theo phía sau Đông Phương Bất Bại, hai bóng người một trước một sau chạy về hướng Tàng Kinh các. Khinh công của Dương Liên là do Đông Phương Bất Bại tận tâm giáo dục ra, dùng lời nói của Đông Phương Bất Bại thì là, khinh công là võ công trụ cột nhất trong võ học, cũng là loại quan trọng nhất, bất quá Dương Liên lại cảm thấy Đông Phương Bất Bại chú trọng khinh công của hắn không phải là vì tạo điều kiện cho hắn chạy trối chết khi gặp nguy hiểm đó chứ. Bất quá mặc kệ nói như thế nào, khinh công cũng xác thực trở thành loại võ công Dương Liên vận dụng tốt nhất.

    Theo sát phía sau Đông Phương Bất Bại, Dương Liên cảm nhận được rõ ràng người phía trước vô cùng quen thuộc với lộ trình này, hai người một đường né tránh hòa thượng tuần tra, rất dễ dàng tiến vào Tàng Kinh Các.

    Sau khi tiến vào, Dương Liên lấy từ trên người ra một mồi lửa thắp nến lên, lại nhìn xung quanh một vòng, nơi này thực sự rất giống với thư viện ở hiện đại, từng hàng sách vở được sắp xếp chỉnh tề, danh mục rõ ràng. (Yami Ryu: điêu, ban đêm thắp sáng lên kiểu đấy thì ở ngoài phát hiện liền, dù sao TKC là trọng địa của Thiếu Lâm)

    Đông Phương Bất Bại chắp tay sau lưng hờ hững dạo qua từng hàng sách vở, sau khi dạo xong hết một vòng lại tiến về phía vách tường nhẹ nhàng gõ vài tiếng, Dương Liên thấy vậy cũng không tiếp tục tìm kiếm trong số sách này mà bắt đầu gõ gõ lên sàn gỗ.

    Đông Phương Bất Bại cau mày đảo mắt nhìn quanh bốn phía, trên tường và mặt đất đều không có cơ quan gì. Dương Liên vuốt cằm cố gắng nhớ lại những thể loại mật đạo đã từng thấy trên phim truyền hình? Tròng mắt đảo qua vách tường liền dừng lại trên bức họa đơn độc nơi đó, hắn cảm thấy hẳn là nên xem kỹ một chút.

    “Liên đệ… phát hiện cái gì sao?” Đông Phương Bất Bại đi đến bên cạnh Dương Liên hỏi.

    “Không phải trong truyện, kịch đều hay diễn như vậy sao?” Dương Liên một bên lẩm bẩm một bên xốc bức tranh lên.

    Ánh mắt Đông Phương Bất Bại sáng lên, phía dưới bức tranh vậy mà còn có một cái giá nến, y vươn tay gạt gạt vài cái, bức tường bên cạnh liền chậm rãi mở ra.

    Dương Liên buông bức tranh xuống mỉm cười nhìn Đông Phương Bất Bại, hai người cùng nhau bước vào trong, vừa đi vài bước đã thấy trước mắt sáng ngời, bên trong cũng đặt một cái giá sách nhỏ, chỉ đặt hơn mười quyển sách, bất quá chỉ cần lấy ra một quyển đều là bí tịch võ học, thậm chí còn có vài loại võ công hầu như đã thất truyền.

    Đông Phương Bất Bại tìm được Quỳ Hoa Bảo Điển trên tầng cao nhất, không khỏi kích động nắm chặt tay lại, đợi đến khi mở sách ra xem trang đầu tiên thì sắc mặt đã biến hóa khôn lường. Dương Liên nhìn thấy thần sắc này của y, không khỏi hít sâu một hơi trong lòng, phỏng chừng đúng là Quỳ Hoa Bảo Điển rồi, rốt cuộc cái gai trong lòng Đông Phương cũng được nhổ ra, Dương Liên liền đảo tay im lặng nắm lấy bàn tay Đông Phương để cổ vũ.

    Đông Phương Bất Bại điều chỉnh lại tâm tình rồi ngẩng đầu mỉm cười nhìn Dương Liên, sau đó bỏ Quỳ Hoa Bảo Điển vào trong ngực áo.

    “Chờ một chút, chúng ta cứ cầm đi như vậy, nếu chẳng may có người phát hiện bí tịch đã mất liền sẽ cảm thấy chúng ta có liên quan.” Nói xong Dương Liên lại nhìn một chút lên giá sách, “Đông Phương, ở đây có bí tịch gì có quan hệ tới Hoa Sơn hay không?”

    Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Dương Liên một chút rồi chọn ra một quyển sách giao cho Dương Liên, “Quyển này là bí tịch đã thất truyền từ lâu của Hoa Sơn, không nghĩ đến Thiếu Lâm Tự vẫn còn cất giữ.”

    “Vậy là tốt rồi.” Dương mỉm cười thần bí tiếp nhận quyển sách kia, sau đó lại cẩn thận tráo đổi bìa sách với Quỳ Hoa Bảo Điển, đến khi làm xong còn cẩn thận quan sát quả thật không có gì sai lầm mới đặt quyển ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’ phiên bản bí tịch Hoa Sơn kia lên giá sách, còn Quỳ Hoa Bảo Điển thật lại được cả hai cho vào ngực áo mang đi.

    Đợi đến khi về phòng, Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liên không khỏi bật cười, “Trò đùa như vậy, mệt cho Liên đệ ngươi có thể nghĩ ra được.”

    Dương Liên gãi gãi đầu mỉm cười thầm nghĩ, còn không phải do hồi đó đi học lén đọc tiểu thuyết võ hiệp mà phát hiện chiêu này sao? Ngẩng đầu lên thấy Đông Phương Bất Bại đã bắt đầu tháo dây lưng, nhất thời liền giật mình bước đến nắm lấy tay y.

    Đông Phương Bất Bại quay đầu nghi ngờ nhìn hắn. Dương Liên lại vòng tay qua hông y, thấp giọng nói: “Đông Phương, ta giúp ngươi thay y phục.”

    Thanh âm ấm ách của Dương Liên khiến lỗ tai Đông Phương Bất Bại đỏ lên một chút, bàn tay đang nắm lấy đai lưng cũng run rẩy khe khẽ. Dương Liên cười nhẹ, bàn tay đang khoác trên hông y từ từ cởi từng lớp y phục ra, đợi đến khi tất cả vải vóc đều được tháo xuống, cơ thể mảnh mai của Đông Phương Bất Bại liền hoàn toàn bại lộ trong không khí, nhiệt độ lạnh lẽo khiến làn da mịn màng của y nổi da gà. Dương Liên thấy vậy chỉ cười cười, liền ôm Đông Phương Bất Bại ngồi lên giường, đắp chăn lên người y.

    Dương Liên cũng nhanh chóng cởi y phục của mình ra, hắn chỉ hận không thể lập tức chui vào trong chăn.

    Đông Phương Bất Bại đỏ mặt nhìn biểu tình háo sắc của Dương Liên, khóe môi không khỏi lộ ra nụ cười tươi tắn, còn chủ động ôm cổ Dương Liên dâng môi mình lên.

    Dương Liên đè lên người Đông Phương Bất Bại, dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe mắt đã thấm ướt lệ quang của y, đợi khi thấy ánh mắt của đối phương đã trở nên thanh tỉnh lại mới thấp giọng cười một tiếng, “Đông Phương, ngươi nói xem nếu người của Thiếu Lâm Tự biết chúng ta không chỉ cầm bí tịch của họ đi mà còn làm loại chuyện này ở trong thiền phòng, liệu cái lão Phương Chứng kia có giận đến mức thổ huyết hay không?”

    Đông Phương Bất Bại híp mắt suy nghĩ một chút cũng không khỏi bật cười, “Ừ, phỏng chừng sẽ tức giận đến mức thổ huyết… Ôi, Liên đệ, đừng nhúc nhích.”

    “Hắc hắc…” Dương Liên thấy vẻ mặt cam chịu của Đông Phương Bất Bại thì không khỏi cố ý cử động một chút, liền nghe được người kia phát ra thanh âm khó nhịn, “Đông Phương, là thoải mái hay khó chịu.”

    Đông Phương Bất Bại đỏ mặt lên trừng mắt nhìn Dương Liên, im lặng không nói lời nào, thế nhưng lại bị động tác bên dưới của hắn ép cho không thể không lên tiếng.

    “Là thoải mái hay khó chịu? Nói mau.” Dương Liên đang cố ý hành hạ đối phương, bắt đối phương trả lời.

    Đông Phương Bất Bại cắn môi, sau đấy lại bị Dương Liên cố ý lướt qua điểm nào đó trong cơ thể vài lần, vòng tay ôm siết người nọ không khỏi căng chặt một chút, thở gấp cũng nặng nề hơn, rốt cục vẫn không chịu được mà lên tiếng xin khoan dung: “Thoải mái, Liên đệ… nhanh, ngươi…”

    Nghe được câu trả lời vừa ý, rốt cục Dương Liên không tiếp tục dằn vặt Đông Phương Bất Bại nữa mà nhanh chóng khiến người nọ chìm trong vui sướng.

    Đợi đến hơn nửa đêm Dương Liên mới đứng dậy đi lấy nước lau người cho Đông Phương Bất Bại, lại cất kỹ y phục dạ hành vào tay nải, bấy giờ mới lên giường ôm chặt lấy ái nhân chìm vào giấc ngủ.

    Sáng sớm hôm sau, cũng là Dương Liên đích thân đánh thức Đông Phương Bất Bại.

    Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mày tránh khỏi tay Dương Liên, tiếp tục vùi đầu vào gối ngủ say sưa.

    Dương Liên cười cười, tiếp tục lay lay đối phương, bàn tay cũng nâng đầu Đông Phương Bất Bại dậy ấn lên môi một nụ hôn, “Đông Phương, phải đi rồi.”

    Đông Phương Bất Bại nhíu mày, lúc này mới không quá tình nguyện mở mắt ra.

    “Tối hôm qua không phải ngươi đã nói, sáng sớm nay chúng ta liền rời đi sao?” Dương Liên cười cười vuốt tóc cho Đông Phương Bất Bại nói.

    “Ừ…” Đông Phương Bất Bại nặng nề hừ một tiếng rồi mới đáp lời.

    Dương Liên mỉm cười nhéo nhéo đầu vai của y rồi đỡ người ngồi dậy, lại đưa y phục qua giúp Đông Phương Bất Bại mặc vào. Được Dương Liên hầu hạ, Đông Phương Bất Bại càng lười cử động, trực tiếp áo đến giơ tay, mãi đến khi Dương Liên dùng khăn ướt lau mặt cho y thì đôi mắt vẫn ríu lại kia mới chịu mở ra.

    Dương Liên lắc đầu, lại tiếp tục giúp Đông Phương Bất Bại súc miệng, sau đó kéo người ngồi dậy chải đầu vấn tóc, cuối cùng mới rảnh rỗi chỉnh sửa y phục của bản thân, chải đầu rửa mặt một phen.

    Đông Phương Bất Bại chống đầu ngồi ở bên cạnh bàn, một bên ngáp dài một bên nhàm chán nhìn động tác của Dương Liên, đợi đến khi hắn thu thập xong quay đầu nhìn lại đã thấy người nọ lười biếng nằm dài lên bàn, ánh mắt ôn nhu nhìn mình, bất quá càng lúc càng híp rịp lại.

    Dương Liên khom người cắn lên môi Đông Phương Bất Bại một cái, gọi người dậy, “Giáo chủ đại nhân, còn chưa tỉnh sao?”

    Đông Phương Bất Bại lại ngáp một cái, khóe mắt liền nước mắt lưng tròng, Dương Liên chỉ đành lắc đầu lau mặt cho y, “Được rồi, đợi tí nữa ta gọi một chiếc xe ngựa, ngươi lên xe rồi lại ngủ tiếp, hiện tại phải ăn điểm tâm.”

    “Ừ…” Đông Phương Bất Bại gật đầu, lúc này mới có tinh thần hơn một chút đợi Dương Liên mang cơm từ bên ngoài vào.

    Hai người từ tốn dùng điểm tâm, Đông Phương Bất Bại thỉnh thoảng còn ghét bỏ liếc nhìn thức ăn trong mâm, bất quá Dương Liên vẫn không ngừng gắp thức ăn bỏ vào chén y. Tuy trước giờ sức ăn của Đông Phương Bất Bại cũng không lớn, thế nhưng lại thích những món có khẩu vị đậm một chút, cực kỳ không thích những món nhạt như nước luộc rau này, bất quá mặc dù cơm canh ở Thiếu Lâm Tự hơi bị đạm bạc, thế nhưng đều là rau dưa tươi mới tự trồng, ăn vào vừa ngon miệng vừa có dinh dưỡng, đúng là nên ăn nhiều một chút mới tốt cho thân thể.

    “Dù có thế nào thì nhất định cũng phải uống hết chén cháo này.” Dương Liên thấy Đông Phương Bất Bại đã đặt đũa xuống mà cháo trong chén vẫn còn hơn phân nửa liền nhét đũa lại vào tay y, rất nghiêm khắc ra điều kiện.

    Đông Phương Bất Bại cầm đũa chọt chọt cái chén, lại dùng tay chống cằm nhìn Dương Liên, “Không muốn ăn, chẳng có mùi vị gì.”

    “Không được, không ăn sẽ không đi, ngươi cũng đừng mong được ngủ.” Dương Liên lắc đầu, đẩy chén cháo đến trước mặt Đông Phương Bất Bại lần nữa.

    Đông Phương Bất Bại cau mày vô cùng bất mãn, Dương Liên thấy thế không khỏi lắc đầu cầm lấy chén cháo của y trực tiếp đổ vào miệng mình, Đông Phương Bất Bại thấy vậy ánh mắt liền sáng lên, trên mặt cũng lộ nét tươi cười.

    Dương Liên nhướng nhướng mày lập tức kéo Đông Phương Bất Bại qua, trực tiếp áp lên môi y cứng rắn chuyển toàn bộ cháo trong miệng mình qua miệng đối phương.

    Đông Phương Bất Bại bị làm cho hoảng sợ vội vàng ngậm chặt miệng, bất quá bị Dương Liên vuốt ve thắt lưng vài cái liền không khỏi mở miệng ra, bất đắc dĩ nuốt cháo xuống. Dương Liên còn thuận thế dùng lưỡi quét một vòng trong miệng Đông Phương Bất Bại rồi mới hài lòng buông người ra.

    “Liên đệ…” Đông Phương Bất Bại trừng mắt nhìn Dương Liên, thần sắc vô cùng xấu hổ.

    Thế nhưng Dương Liên chỉ cười ha ha mấy tiếng rồi vươn tay nhéo nhéo mũi y, “Sau này nếu không ăn cơm liền làm như vậy, đến đây, ăn hết mấy món này.” Nói xong vẫn thấy Đông Phương Bất Bại trưng ra bộ dạng không tình nguyện, hắn liền gắp một đũa rau lên, “Nếu không, lại làm thêm một lần nữa.”

    Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Dương Liên một cái bén ngót, rồi mới vội vàng cầm lấy đôi đũa, cau mày ăn hết tất cả thức ăn trong mâm.

    Thuộc truyện: Đông Phương Bất Bại – Chi Tái Thế Tình Nhân