Home Đam Mỹ Đừng Hỏi, Chính Là Không Bao Dưỡng! – Chương 16: Xin hãy nhìn em nhiều hơn một chút!

    Đừng Hỏi, Chính Là Không Bao Dưỡng! – Chương 16: Xin hãy nhìn em nhiều hơn một chút!

    Thuộc truyện: Đừng Hỏi, Chính Là Không Bao Dưỡng!

    163.

    Thế nhưng rất nhanh đã có người phát hiện điểm không thích hợp, đồng thời bình luận dưới bài viết.

    [Góc độ này… là chụp trộm hả? Đây không phải đời tư cá nhân của người ta sao].

    [Đi dùng bữa với người thân thì có gì không bình thường? Chuyện anh em nhà người ta thế nào liên quan gì đến cô hả? Tim mình đen nên nghĩ ai cũng thế chắc].

    [Nick mới lập cơ à, nhìn đã biết là nơi đắt tiền. Em trai vừa nổi chút đã vậy, sợ không lên nổi mặt bàn không ai thấy chắc].

    [ĐM chụp trộm, cô là chó săn đầu thai hả, có thể cách xa đời tư người khác chút được không].

    Vì phát hiện đây là ảnh chụp trộm, trọng điểm quan tâm liền trở thành mắng tài khoản đăng bài, ảnh chụp cũng không gây lên nhiều ồn ào.

    Có lẽ người đăng ảnh không cam lòng, đến 12h đêm lại có thêm vài nick thủy quân đăng lại hai tấm hình phối hợp với những tiêu đề mang tính hiểu lầm.

    Nhất thời khiến mọi người nghi hoặc không thôi.

    […Làm gì vậy, không phải chỉ chứng minh quan hệ hai anh em họ rất tốt hay sao?]

    [Xin lỗi chứ chắc tôi cầm thú quá, trọng điểm tôi quan tâm là…Đây đều là hàng tự nhiên chất lượng cao đấy, người nhà này lớn lên ai cũng đẹp vậy hả? Em trai đáng yêu khả ái thì còn nói là do tuổi xuân non mởn đi, cơ mà còn anh trai này… Tiểu cưa cưa có suy nghĩ đầu quân vào giới giải trí không, mị nhất định sẽ làm fan đầu tiên của ảnh!]

    [Ui cái tiêu đề như shit, đêm khuya cho dân tình ngủ cái, đừng suy đoán vớ vẩn… Anh em người ta rõ là hòa thuận, nhà họ Lục cũng nổi tiếng gia giáo, muốn bôi đen người ta thì đừng chọn thứ mưu hèn kế bẩn như thế].

    [Tỉnh đi A Doanh! Mẹ không cho phép con kiếm tiền từ việc hèn hạ như thế! Xem con đăng cái quỷ gì đây hả!]

    164.

    Hạ Điềm Điềm: [Cảm ơn vị nữ sĩ vô danh nào đó cho tôi biết con chúng tôi và anh trai nó hòa thuận cơ nào. Vốn còn lo nhà ẻm giàu quá không yên ổn, giờ thì tốt rồi không cần suy nghĩ nữa (mỉm cười). Thế nhưng chuyện ảnh được chụp như thế nào xin giải thích thích đáng cho mọi người cùng nghe, kẻ lén lút không xứng làm người đâu (mỉm cười)].

    Khi Hạ Kiều nhìn thấy bài đăng này đã là trưa ngày hôm sau, cậu cầm hộp cơm quét thanh toán ới biết được người chụp ảnh hôm qua đã phát tán hình ra ngoài.

    Bình luận hầu như đều là tiếng chửi mắng, khó lắm mới thấy mọi người không chửi cậu mà là chửi người chụp ảnh.

    Cậu còn đang xem chăm chú tới Trần Thù đã ngồi xuống cũng không phát hiện. Đến khi ngẩng đầu lên đã thấy anh ta đang ngồi cắn màn thầu.

    Hạ Kiều để điện thoại xuống, Trần Thù lại nói: “Tôi nghĩ mình biết người chụp ảnh là ai”.

    Hạ Kiều không nghĩ rằng Trần Thù sẽ nói thẳng với mình, thực ra hôm qua nhìn thấy góc váy kia cậu đã biết người đó là ai.

    “Cô ta…”. Trần Thù nhíu mày tựa như nhớ đến điều gì không vui vẻ, “Thường đi theo tôi, khi tôi xong việc về nhà thỉnh thoảng cũng nhìn thấy cô ta theo sau”.

    “Nhưng tối hôm qua không thấy”, Trần Thù lại cắn một miếng bánh, giương mắt, “Hôm qua cô ta không theo đuôi tôi”.

    165.

    “Trước tiên tôi nên xin lỗi cậu, xin lỗi đã mang cho cậu không ít phiền phức rồi?”

    Trần Thù biểu hiện rất bình tĩnh, khí định thần nhàn cắn bánh, vừa ăn vừa nói.

    “Chuyện này không liên quan tới anh”, Hạ Kiều nói, “Anh cần gì phải nói xin lỗi với tôi?”

    Nghe Hạ Kiều hỏi vậy, Trần Thù sửng sốt, cười lắc đầu, “Liên quan chứ, dù sao đó cũng là fan… fans của tôi”.

    Hạ Kiều: “Như vậy cũng coi là fan sao?”

    Trần Thù: “Cậu nói vậy cũng đúng”.

    Hạ Kiều cũng từng bị người ta chĩa điện thoại vào mặt, đèn flash làm mắt khó chịu, lại nghe thấy có người trực tiếp hỏi: “Đây cũng là minh tinh hả, có nổi không?”

    Cậu cũng không phải chưa từng bị đối xử ác liệt.

    Nhưng cậu cũng từng thấy sự quan tâm.

    Nhận được quà tặng và thuư tay fan viết, có người sẵn lòng gọi tên cậu, cũng có người yên lặng nhìn kỹ bóng lưng cậu. Họ giơ cao camera ghi lại tất cả, sửa banner cổ vũ cậu, cũng sẽ không quản đường xa chạy tới chỉ vì nói một cậu “Hôm nay em diễn tốt lắm”, “đệ cố lên”, “ca ca cố lên”.

    Họ thật sự rất dịu dàng.

    Máy quay cách cậu rất xa sẽ tự nhắc nhở nhau ‘chúng ta nên cách xa chút, cẩn thận chen em ấy’.

    Những điều như vậy mới thật sự đáng ghi nhớ.

    166.

    Hạ Kiều: “Tôi nói sai sao?”

    Trần Thù: “Không phải, thực ra cô ta không phải fan, có lẽ cũng không thích tôi”.

    Hạ Kiều: “?”

    “Nếu tôi làm chuyện gì cô ta không thích, cô ta sẽ tức giận. Cô ta không thích con người tôi, người cô ta thích là con người cô ta tự ảo tưởng nên. Vậy nên mới nói…”, Trần Thù cười ăn nốt chiếc màn thầu, “loại yêu thích như thế cũng sẽ không lâu dài”.

    Đó là một loại vọng tưởng cuồng nhiệt lấy bản thân làm trung tâm, cuối cùng người cô ta yêu vẫn là chính mình mà thôi.

    Trần Thù: “Cẩn thận cô ta lại để mắt tới cậu đó”.

    Hạ Kiều: “Sao vậy được, bây giờ cô ta hẳn là đang tức chết mới đúng, đã chụp trộm còn bị chửi”.

    Trần Thù yên lặng nhìn về phía sau: “Ừ, người đại diện của cậu tới rồi”.

    Hạ Kiều run lên, vô thức nhớ xem hôm qua mình lại chọc họa gì.

    167.

    Hôm nay Khang Viễn bất ngờ cũng xem được bức hình kia.

    Theo lý thuyết thì việc này hoàn toàn bình thường, phản ứng đầu tiên của anh chính là ‘hai anh em ăn với nhau một bữa có gì không tốt’.

    Thế nhưng đóng điện thoại xong càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nhịn không được lại gọi cho La Diệu.

    La Diệu: “Dạo này cậu gọi cho tôi nhiều như vậy lại đều không phải vì tôi. Để đoán nhé, Hạ Kiều lại xảy ra chuyện?”

    Khang Viễn: “Cậu ta và Lục Trần là anh em”.

    La Diệu chớp mắt, “Ờ”.

    “Nhưng tôi thấy ánh mắt Hạ Kiều có gì đó không đúng”.

    La Diệu bên kia không nói gì.

    “Xem ra ra mắt nhìn của tôi cũng không đúng”.

    La Diệu lên tiếng: “Hả? Viễn Viễn đừng nghĩ nhiều, chỉ là Lục Trần không thích cậu thôi”.

    “Câm miệng, tôi biết! Nhưng ý tôi không phải vậy, anh ta có ý đối địch với tôi”.

    “Với bất cứ ai ở gần em trai cậu ta, cậu ta cũng có ý đối địch hết”.

    Khang Viễn: “Có ý gì?”

    La Diệu “Ừm” một tiếng.

    Rồi hoàn toàn không nói gì thêm nữa.

    Khang Viễn đã hiểu.

    168.

    Khang Viễn nén giận vào phòng, trực tiếp lôi Hạ Kiều ra ngoài.

    Hạ Kiều còn đang nghĩ hôm nay mình đã làm gì sai thì Khang Viễn đã mở lời: “Cách xa tên anh trai cậu chút đi, nếu không muốn yêu đương gì đó với anh ta”.

    Hạ Kiều khiếp sợ.

    Khang Viễn mặt không đổi ôm tay, “Tôi đã nhắc nhở như vậy rồi, nghe hay không là quyền của cậu, đừng suốt ngày ngốc nghếch…”

    “Yêu, nếu yêu thì thế nào?”

    Khang Viễn im lặng, sau đó mới hừ lạnh: “Không thế nào cả, nhiều lắm là đau mông”.

    Hạ Kiều: “…Sao anh lại nói vậy”.

    Khang Viễn: “Tôi cũng đâu có mù, sao không nhìn ra cậu thích Lục Trần chứ?”

    Rõ ràng vậy hả?

    Hạ Kiều không biết nữa, chỉ là mỗi lần thấy Lục Trần mắt sẽ dán lấy như bị bôi keo, lời nói ra cũng sẽ không tự giác mà thấy ngọt ngào.

    Khang Viễn: “Đợi quay xong bộ phim này, cậu trở về nên viết bài hát mới đi”.

    “Hạ Kiều, cậu đã nghĩ về tương lai chưa?”

    169.

    Trước đây Hạ Kiều đã từng nghĩ tới.

    Sau này thì không dám nghĩ nữa.

    Khi ấy tình trạng cậu không tốt, mỗi lần suy nghĩ về tương lai đều mơ hồ.

    Trước khi Khang Viễn đi theo Hạ Kiều đã từng làm việc cùng không ít người, gặp người quy tắc ngầm lại càng không thiếu, chính là ngăn cũng ngăn không được ấy.

    Nguyên nhân anh chọn Hạ Kiều ngoại trừ lần đó thấy tên ngốc này rất thú vị, còn là bởi anh thấy trên người Hạ Kiều có bóng dáng của mình, lỗ mãng ngây thơ, không để ý tương lai mà xông vào giới này.”

    “Tóm lại hãy suy nghĩ cho kỹ”, Khang Viễn nhìn Hạ Kiều, “Có những thứ tôi không nói ra được mà cần cậu tự hiểu lấy”.

    Mong muốn nhất của anh là Hạ Kiều có thể tìm ra lối đi đúng đắn cho tương lai.

    Hạ Kiều: “Em muốn hát”.

    Khang Viễn không muốn nghe cậu trả lời nhanh như vậy, điều anh muốn là cậu có thể nghĩ nhiều hơn, tìm cho mình một mục tiêu, để biết mình đang và nên làm gì, mỗi việc mình làm sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào. Qua chuyện Lục Trần lần này, anh mong Hạ Kiều có thể rõ ràng mọi thứ.

    Thế nhưng Hạ Kiều lại trả lời nhanh chóng đến vậy.

    “Em nghĩ kỹ rồi, phải cố gắng hát thật tốt, cũng muốn học tập cho giỏi để không phụ những người đã yêu thích em”.

    “Và người em yêu nữa”.

    170.

    Một tháng sau, Hạ Kiều kết thúc phần diễn của mình, rời khỏi thành phố Giáp.

    Chuyện lần đó vẫn đang tiếp diễn, tỷ như tìm được thân phận cô gái chụp trộm đúng là fan tư sinh của Trần Thù. Mọi người còn điều tra đước những việc xấu cô ta làm trước đây.

    Hạ Kiều đăng một stt: [Tôi hy vọng mình có thể đem đến niềm vui cho mọi người, vui vẻ, tích cực].

    Cậu và Lục Trần gặp nhau nhiều lần được bắt gặp, mọi người đều cho răng tình cảm huynh đệ giữa hai người đặc biệt cảm động.

    Khang Viễn thật muốn chửi bậy.

    Trước đây có sự kiện bao nuôi, tất cả mọi người đều cho rằng họ ở bên nhau thì hai người thực ra chỉ là anh em!

    Bây giờ mọi người đều biết họ là anh em, bắt đầu cảm động tình cảm anh em này nọ thì hai người này lại ở bên nhau thật!

    Khang Viễn trợn mắt nhìn trời, mẹ nó không biết nói gì?!

    Bây giờ có ai nói hai người yêu nhau cũng không ai tin, chỉ có thể chính nghĩa nói: Tình cảm anh em tốt chút thì có làm sao? Mi ghen tỵ chắc, hứ!

    Khang Viễn: Thôi thôi, đ** buồn nói nữa.

    171.

    Ngày lên máy bay Lục Trần cũng đi cùng họ, lần này mấy người ngồi ghế thương gia.

    Như La Diệu nói: “Cậu ta bắt cóc nghệ sĩ nhà tôi, tôi khiến cậu ta tiêu pha chút thì có làm sao?”

    Khang Viễn cầm điện thoại: “Anh cũng có chút tiền đồ đó cơ à”.

    “Ầy”, La Diệu thở dài, “Tôi thực sự không giám ngăn đâu, thiếu gia cậu ta làm việc độc ác lắm, có đánh tôi cũng đánh không lại”.

    Khang Viễn: “Lục Trần? Đánh nhau?”.

    Tưởng tượng không ra đó.

    “Nhớ ngày xưa thành lập ban nhạc, có một cô gái thích cậu ta đến mức địa chỉ nhà cửa cũng bị moi hết, bị cậu ta cảnh cáo tránh xa người nhà mình ra. Cô gái đó tức giận đi cáo trạng với đối tượng của mình, người đó chặn Lục Trần trước cửa định đánh, ai ngờ lại bị Lục Trần dạy cho một bài học. Đến khi nằm ra đất rồi vẫn bị cậu ta nói…”.

    “Nói gì?”

    “Anh nằm đây nếu làm em trai tôi ngã thì lần sau đừng mong nhìn thấy cổng trường nữa”.

    172.

    “…Đệt”, Khang Viễn chùi mặt nhìn hai anh em phía trước.

    Hạ Kiều vui vẻ đến mức đuôi vểnh hết lên, càng đi càng sát lại người Lục Trần, miệng nói không nghỉ.

    Fans theo sau hai người đều giữ một khoảng cách nhất định, im lặng lấy máy ảnh lưu lại nụ cười đẹp đẽ của thiếu niên.

    Fans: “Hạ Hạ quay xong trông vui vẻ quá”.

    Hạ Kiều sờ mũi.

    Fans: “Sao lại xấu hổ rồi? Anh trai em đang nhìn kìa”.

    Hạ Kiều: “Ai ai đừng nói nữa mà”.

    “Chắc em cảm giác sai nhưng hôm nay hình như có nhiều người tới hơn”.

    “Không phải ảo giác đâu! Em là fan mới nè! Hạ bảo mau nhìn em!”

    Hạ Kiều cười: “Thấy rồi, cảm ơn đã thích”.

    Hôm nay cậu mặc đồ đen nhìn qua rất khốc, đến khi cười lên lại lộ ngay bản tính. Rõ là cao hơn fans hâm mộ không ít nhưng đứng cạnh anh trai lại như một bạn nhỏ.

    Lên máy bay được một lúc, Lục Trần đột nhiên hỏi: “Có thể nhìn em không?”

    Hạ Kiều lập tức gật đầu: “Có thể có thể! Anh nhìn em nhiều chút cũng được!”

    Lục Trần xoa đầu Hạ Kiều.

    Em ấy ngốc như vậy, nếu đã coi trọng thì không thể làm mất nữa.

    Lời tác giả:

    Thành công vượt qua 50k chữ, sau này không bao giờ đặt mục tiêu nữa, cũng xóa văn án luôn!!! Chương sau là kết thúc rồi, có 2 PN.

    – Hết chương 16-

    Thuộc truyện: Đừng Hỏi, Chính Là Không Bao Dưỡng!