Home Đam Mỹ Đừng Nghĩ Ly Hôn – Chương 80: Bất ngờ

    Đừng Nghĩ Ly Hôn – Chương 80: Bất ngờ

    Thuộc truyện: Đừng Nghĩ Ly Hôn

    Một nam sinh bị người khác nói cậu có khả năng mang thai, dù là ai cũng sẽ thấy chỉ đùa giỡn mà thôi, không coi là chuyện to tát. Đương nhiên Cố Dương cũng không ngoại lệ, nở nụ cười tiếp tục uống trà sữa, lười biếng ngáp một cái.

    Đào Tử An nhìn ra cậu không coi là chuyện to tát, mím môi nghiêm túc nói: “Tôi không lừa ông, tôi nói thật.”

    Cố Dương gật đầu, qua loa nói: “Ừ, tôi tin ông mà.”

    Đào Tử An bất mãn mếu máo, há mồm muốn nói gì, Trang Húc tự nhiên giơ tay bưng kín miệng y, “Được rồi, đừng nói nữa.”

    Đào Tử An trừng mắt, cầm lấy tay anh muốn đẩy ra. Trang Húc cũng không thả, nhíu mày lạnh nhạt nói: “Sau này cậu bị đánh, tôi cũng sẽ không giúp.”

    Đào Tử An như bị thuyết phục, bĩu môi lầm bầm: “Bạn thân tôi sẽ không đánh tôi đâu, nhưng nói thật thì tại sao phải bị đánh, trên thế giới có ví dụ nam nhân mang thai mà…”

    Ba người bọn họ đánh một trận game, có điều Đào Tử An không phải nói đùa, tầm mắt dán chặt vào bụng Cố Dương, soi Cố Dương đến từng chân lông. Trang Húc cũng hơi tức giận, cứ bẻ mặt Đào Tử An lại, lạnh giọng nói: “Tôi chết rồi hả?”

    Đào Tử An chớp mắt hai lần, nghiêm túc đáp: “Anh không chết đâu, nhưng mà, anh không có gì đẹp đẽ để nhìn.”

    Nói xong, không khách khí vỗ vỗ tay Trang Húc, chê anh lắm chuyện, quay đầu nhìn về phía Cố Dương. Thái độ kia, hoàn toàn không phải đùa giỡn, cũng chính vì như vậy, càng khiến Trang Húc tức giận nghiến răng nghiến lợi.

    Cố Dương nhìn hai người đấu khẩu, cảm thấy rất vui, không nhịn được nở nụ cười.

    Xem thời gian không còn sớm, Cố Dương nói tạm biệt rồi tách ra, quay lại căn nhà gần trường học, đồ đạc dọn dẹp xem như xong xuôi, hai ngày nữa có thể bay đến Pháp.

    Cậu co quắp trên ghế sô pha trong phòng khách, y như cá mắm phơi nắng. Tuy hai năm qua Cố Dương ở Thanh Bắc là nhân vật nổi tiếng, tất cả mọi người nói cậu thật ưu tú giỏi giang, nhưng đây đều là kết quả của sự nghiêm túc cố gắng của cậu, cậu rất tự giác, mặc dù từ cấp ba lên đến đây, cũng chưa bao giờ thư giãn thoải mái vui chơi. Không quan tâm vào lúc nào, người khác tiến bộ, nhưng bạn ham chơi, bạn sẽ bị lùi về phía sau.

    Vinh dự Cố Dương có được đều phải đổ mồ hôi. Cậu sống lại, kinh nghiệm sống nhiều hơn người khác, trọng sinh cũng không phải thay đổi trí não, IQ vẫn giống nhau. Cố Dương xưa nay không biết mình thông minh đến đâu, chớ nói chi là cậu học trường đại học hàng đầu trong nước, có những người còn xuất chúng hơn cậu. Cho nên, cậu phải nỗ lực gấp hai, gấp ba lần người khác mới được.

    Hiển nhiên, cuối cùng nỗ lực của cậu đã gặt được thành quả tốt.

    Cố Dương xem tư liệu trường đại học mình sắp đến, xem một lúc, buồn ngủ ngáp một cái, nước mắt trào ra, giơ tay dụi dụi mắt, vốn định tỉnh táo hơn, kết quả dụi xong càng buồn ngủ.

    Đầu hơi nghiêng nghiêng, cuối cùng vẫn không chịu nổi, bất tri bất giác nằm nhoài trên tay vịn ghế sô pha, nhắm mắt ngủ say, tư liệu cầm trong tay trượt xuống thảm trải sàn.

    Không biết qua bao lâu, Cố Dương cảm giác trên mặt ngứa, bất mãn bị quấy rầy giấc ngủ, giơ tay muốn đẩy ra, nhưng không thành công, trái lại bị giữ chặt hôn một cái.

    Cố Dương mở mắt ra, mới vừa tỉnh ngủ, toàn thân mềm nhũn, không có sức lực, phát hiện mình ngồi trong lồng ngực Lục Ngôn, cũng không thẹn thùng tránh né, rất tự nhiên ỷ lại ôm cổ hắn, mặt kề sát bên gáy Lục Ngôn, làm nũng cọ cọ.

    Lục Ngôn cúi đầu hôn một cái lên mặt cậu, tay vỗ nhẹ lưng Cố Dương, thấp giọng nói: “Em ngủ ngon không?”

    Cố Dương hàm hồ a một tiếng, cũng không biết đang trả lời cái gì.

    Lục Ngôn nhìn cậu buồn ngủ đến vậy, tự nhiên đau lòng, nhiều lần thiếu chút nữa nhịn không được muốn nói Dương Dương không cần khổ cực như vậy, có hắn là được rồi. Nhưng Dương Dương muốn phải thay đổi bản thân để tốt hơn, làm sao hắn có thể ích kỷ ngăn cản chứ? Cho nên cũng chỉ còn cách giúp đỡ cậu càng nhiều càng tốt, để cho cậu thoải mái một chút.

    Hai người đều bận rộn, ôm nhau ngồi một chỗ dĩ nhiên sẽ muốn ôn tồn một lúc, hơi thở lượn lờ bên nhau, triền miên ám muội, nhưng lại vào lúc này, một âm thanh không hòa hài phá vỡ bầu không khí.

    “Occ —— ”

    Cố Dương ôm bụng, mặt đỏ bừng.

    Lục Ngôn cười cười, “Dương Dương đói bụng rồi? Vậy chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi.”

    Nói xong, tỉ mỉ nhẹ nhàng giúp Cố Dương sửa lại quần áo ngổn ngang, lau khóe miệng ướt át, nắm tay cậu, chuẩn bị ra ngoài.

    Cố Dương được dẫn đi, nghiêng đầu cau mày suy nghĩ, mệt mỏi mờ mịt —— hình như mình mới ăn xong không bao lâu mà? Còn uống một ly trà sữa size L, nhanh như vậy đã đói bụng?

    Cố Dương vừa đi vừa tự hỏi bụng của mình liên kết với hố đen vũ trụ phải không, vô cùng bất mãn.

    Không bao lâu, hai người đến nhà hàng tư nhân nổi tiếng gần đó, đây là nhà hàng năm ngoái Lục Ngôn dùng danh nghĩa Cố Dương mở ra, phong cách bày trí cổ điển, xung quanh yên tĩnh, nhân viên phục vụ đều mặc đồ cổ trang, khiến người đi vào rất có cảm giác. Quan trọng nhất, đương nhiên là chất lượng, hương vị đầy đủ, còn rất đặc biệt. Cũng không lâu lắm, nhà hàng đã có tiếng tăm, muốn tới ăn còn phải đặt trước.

    Lục Ngôn mở nhà hàng này, cũng không phải vì kiếm tiền, quan trọng nhất vẫn là lo lắng Cố Dương ăn uống trong trường học không ngon miệng. Cho nên, hắn mở nhà hàng gần trường học lấy danh nghĩa Cố Dương. Vẫn luôn để một phòng cho Cố Dương đến dùng bữa, còn căn cứ vào thời gian của Cố Dương để chuẩn bị trước những món cậu thích, để cậu vừa đến đã có cơm nước nóng hổi.

    Nhà hàng này thành danh đến vậy, phần lớn nguyên nhân là nằm ở bếp trưởng. Đó là nhờ Lục Ngôn mời đến, thành thạo các loại món ăn các vùng, Cố Dương ăn hai năm, cũng chưa ăn hết món bếp trưởng biết làm.

    Ngày hôm nay đến đây, hai người vẫn ngồi trong phòng riêng. Bây giờ học kỳ của Cố Dương đã kết thúc, đến dùng bữa không đúng giờ, nên mới bắt đầu gọi món ăn.

    Không biết có phải vì quá đói bụng hay không, lúc Cố Dương gọi món ăn, nhìn món nào cũng muốn ăn, bất giác chọn đến tận mười món, sau khi gọi xong, nhân viên phục vụ mỉm cười nghiêng mình, sau đó đi hạ đơn.

    Cố Dương mới chậm chạp phản ứng lại, “Hình như em gọi hơi nhiều món?”

    Hai người, mười món, đương nhiên nhiều đến mức ăn không hết.

    Lục Ngôn lắc đầu một cái, đáy mắt tràn đầy dung túng, mới vừa rồi hắn nhìn dáng vẻ hai mắt sáng lấp lánh của Cố Dương xem thực đơn, cảm thấy thực sự đáng yêu không chịu được, kêu vài món thức ăn thì tính là gì? Hắn ước mình có thể đem toàn bộ thực đơn xếp lên đầy bàn.

    “Không nhiều, Dương Dương thích thì ăn.”

    Cố Dương nhìn ra vẻ sủng nịch trong mắt hắn, cảm giác như bị mật đường bao lấy, rất ngọt, đè xuống khoé miệng vừa cong lên, nói: “Anh nghĩ em là heo hả?”

    Sau đó ——

    Cậu ăn sạch sành sanh toàn bộ thức ăn trên bàn.

    Lục Ngôn gần như không ăn bao nhiêu.

    Đều là cậu ăn.

    Cậu… Thật sự là heo.

    Cố Dương một mặt khiếp sợ choáng váng, nhiều đồ ăn như vậy, cậu ăn hết kiểu gì? Vẫn không có cảm giác no bụng? Rất thỏa mãn, thậm chí còn có thể ăn thêm một chút?!

    Cố Dương cúi đầu, trầm mặc, vành tai đỏ chót.

    Lục Ngôn nhìn phản ứng của cậu, đi tới sờ sờ vành tai cậu, ôm vào trong ngực.

    Thật đáng yêu! Không ôm không phải người rồi!

    Mặc dù Lục Ngôn không ăn bao nhiêu, nhưng hắn thấy Cố Dương ăn say sưa ngon lành, thỏa mãn nheo mắt lại, quai hàm cộm lên, tú sắc khả xan, chỉ nhìn thôi cũng thấy no rồi.

    Cố Dương lại không cao hứng chút nào, thay vào đó là vẻ mặt đau buồn vùi vào lồng ngực Lục Ngôn, xoa xoa bụng mình nghi ngờ nhân sinh, cứ ăn vậy đi, không mập mới là lạ.

    Thích chưng diện cũng không phải chỉ có phái nữ, phái nam cũng rất để tâm vóc người của mình, mập lên mặc quần áo sẽ không đẹp trai.

    Cố Dương ưu sầu thở dài, nói: “Lục tiên sinh, anh biết hôm nay em và An An ra ngoài chơi chứ?”

    Lục Ngôn nghe đến tên Đào Tử An, nhíu nhíu mày, có chút không vui, nhưng vẫn thể hiện mình là người yêu hiểu chuyện, mặt không thay đổi gật gật đầu, “Ừm.”

    Cố Dương nói tiếp: “Cậu ấy nói em ăn nhiều, bảo em như mang thai…”

    Sắc mặt Lục Ngôn trở nên phức tạp, còn hơi tức giận, “Nói bậy!”

    Cố Dương gật đầu, “Đúng vậy, cậu ấy đùa thôi.”

    Lục Ngôn nhíu mày: “Đùa cũng phải có chừng mực, chuyện này đùa cũng chẳng vui gì, không nên nói lung tung. Hơi quá đáng, Dương Dương phải nói rõ ràng với cậu ta.”

    Cố Dương cũng không để ý, nhưng cảm giác Lục Ngôn không thích Đào Tử An cho lắm, nói: “Từ trước đến nay cậu ấy hay nói chuyện trên đời dưới đất, em không tin đâu. Lục tiên sinh không thích em và An An chơi với nhau sao?”

    Lục Ngôn ôm eo cậu, rũ mắt giả vờ khổ sở, “Cũng không phải không thích, mấu chốt ở chỗ Dương Dương thường thường cùng cậu ta đi chơi, về nhà hay nhắc đến tên Đào Tử An, cảm giác vị trí cậu ta trong lòng em chiếm một phần không nhỏ.”

    Cố Dương buồn cười, giữ mặt Lục Ngôn, “Lục tiên sinh, An An là bạn thân của em, không thể so sánh với anh được, anh là người quan trọng nhất trong lòng em.”

    Lục Ngôn nghe nói như thế, khóe miệng nhếch lên thoả mãn, tâm tình tốt hơn rất nhiều.

    Tuy nhiên, Lục Ngôn vẫn không thích Đào Tử An, không chỉ vì y cướp đi quá nhiều sự chú ý của Cố Dương, còn một điểm vì Đào Tử An cho người khác cảm giác quá quái lạ, nói chuyện quái gở, hành động cũng ba chấm, đáng sợ hơn chính là lời y nói ra như tiên đoán, sẽ trở thành thật.

    Nói chuyện khiến người không tìm được manh mối, có khi lại chuẩn đến đáng sợ, nhờ y, Lục Ngôn còn tránh được tai họa xui xẻo hai lần, một lần là thứ gì đó từ trên trời rơi xuống, một lần là đối thủ cạnh tranh đào hố. Lục Ngôn vô cùng biết ơn y, nhưng cũng hơi sợ y mở miệng.

    Mặt khác, thời cấp ba Đào Tử An đưa cho Cố Dương một thỏi vàng cũng quỷ dị cực kì, không phải đồ chơi, mà là vàng thật, giá trị đến bốn mươi vạn. Tiền là thứ yếu, điểm đáng nói là ở chỗ tiện tay đưa cho người khác một thỏi vàng? Lẽ nào y mang vàng đi học? Nghĩ như thế nào cũng thấy kỳ lạ.

    Cố Dương không biết Lục Ngôn đang suy nghĩ gì, vì lời Đào Tử An nói, thuận miệng giả thiết nói: “Nếu như chúng ta thật sự có con, Lục tiên sinh có vui không?”

    Lục Ngôn lấy lại tinh thần, nghe nói như thế, phản ứng tự nhiên đầu tiên xông tới là không thích. Trước đây từng nghĩ tới, hắn không thích có người xen vào cuộc sống giữa hắn và Dương Dương, cho dù là một đứa nhỏ cũng không được. Nhưng suy nghĩ này, làm sao có thể để Dương Dương biết được chứ?

    Lục Ngôn cong khóe miệng, ôn nhu cười, biểu cảm hết sức hoàn mỹ, nói: “Nếu như chúng ta có con, chắc chắn sẽ vô cùng đáng yêu, đương nhiên tôi sẽ rất vui.”

    Dáng vẻ mong đợi không chút do dự, thực sự che giấu tâm tư vô cùng tốt, Cố Dương cũng không nhìn ra có cái gì không đúng.

    Lục Ngôn có thể nói thuận miệng đến vậy, vì biết đến hai người đều là nam nhân, không thể mang thai. Nhưng nếu như là nhận nuôi mà nói, thủ tục phức tạp, điều kiện nghiêm ngặt, hợp tình hợp lý không nhận nuôi. Lục Ngôn cũng không lo lắng, trước nói nhận nuôi cũng vì thấu Cố Dương thích trẻ con, dỗ cậu vui vẻ mà thôi.

    Lúc này Lục Ngôn cũng không biết.

    Chẳng bao lâu nữa, Dương Dương sẽ cho hắn một “Bất ngờ”.

    __________

    Tác giả có lời muốn nói: Lục tiên sinh: Mẹ, tự mình làm mất mặt đau quá:)

    Thuộc truyện: Đừng Nghĩ Ly Hôn