Dược biệt đình – Chương 7

    Thuộc truyện: Dược biệt đình

    ☆, Bệnh thứ 7

    Một tiếng chim hót truyền vào trong phòng, Nguyễn Văn Hách mở mắt ra nhúc nhích cổ, nâng tay lau lau khóe mắt ươn ướt. Cậu xoa cổ rời giường, cũng đẩy cái gối đầu sỏ xuống khỏi giường. Thấy trời sáng rồi, cậu ngoảnh đầu nhìn bốn phía, sau đó chạy đến cửa, hai vị y tá đang lần lượt mở khóa.

    “Đường lang vẫn không có đó?” Nguyễn Văn Hách hỏi y tá mở khóa.

    “Đường lang gì?” Y tá buồn bực.

    Tiểu Cao mở khóa đối diện nói, “Cậu ta đang hỏi bác sĩ Tiền, hai ngày tới bác sĩ Tiền sẽ không đi làm.”

    “Không đến nữa?” Nguyễn Văn Hách mở cửa chạy đi hỏi Tiểu Cao, “Tại sao không đến nữa, anh ta cũng đi luôn? Anh ta cũng không muốn gặp ta nữa, hả? Lừa đảo! Anh ta nói sẽ không đi mà, lừa đảo lừa đảo lừa đảo, mấy người chính là lừa đảo Bạch cốt tinh phái tới!”

    Nguyễn Văn Hách vừa nói vừa đánh Tiểu Cao, hai y tá thấy Nguyễn Văn Hách kích động như vậy, bắt lại cái tay đánh người loạn xạ của cậu. Nguyễn Văn Hách đánh người không được nữa thì bắt đầu đá, một người trong đó lại ôm chân cậu, sau đó hợp lại ném cậu về phòng bệnh. Sau khi đóng cửa lại, một người trông Nguyễn Văn Hách, một người trở lại lấy thuốc an thần.

    Không bao lâu, trên hành lang đi tới mấy bác sĩ y tá, một người trong đó bắt đầu khóa cửa các phòng bệnh. Các bệnh nhân trong phòng bệnh nghe lộn xộn đều thò đầu ra ngoài dòm, thấy có nhiều bác sĩ y tá tới như vậy, ai nấy đều yên lặng như ve sầu mùa đông không dám lên tiếng.

    Mấy người này xông vào phòng bệnh của Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách lớn tiếng xua đuổi bọn họ. Bọn họ không nói gì đè Nguyễn Văn Hách gầy yếu ngã xuống đất, sau đó một người ra tay tiêm thuốc an thần cho Nguyễn Văn Hách. Mấy phút sau, Nguyễn Văn Hách còn đang mắng ầm lên an định lại, rất nhanh tiến vào mộng đẹp. Bọn người nâng Nguyễn Văn Hách lên giường, sợ sau khi cậu tỉnh dậy sẽ phá đồ, mang đi toàn bộ những vật nguy hiểm có thể di dời trong phòng, chỉ chừa lại cái giường kia cùng bàn học khiêng không nổi.

    Tích tích tích tích…

    Trong giấc mộng Nguyễn Văn Hách nghe thấy tiếng nước, cậu mở to mắt nhìn bốn bề, một đứa bé co rúc trên đất, tiếng tích tích kia chính là phát ra từ trên người đứa nhỏ này.

    “Anh bạn nhỏ?”

    Nguyễn Văn Hách đi đến gần em bé, em bé nghe được ngẩng đầu nghi vấn. Mặc dù cự ly của hai người rất gần, nhưng Nguyễn Văn Hách lại không cách nào nhìn rõ được mặt mũi của đứa bé, mà ánh mắt khóc đỏ của em bé, cùng nước mắt chảy xuống nơi khóe mắt lại có thể trông thấy rất rõ ràng.

    “Đừng khóc.” Nguyễn Văn Hách ngồi xổm xuống khuyên bé.

    “Vậy đại ca ca cũng đừng khóc.” Bé dùng thanh âm non nớt hồi đáp.

    “Anh làm sao mà khóc?”

    Nguyễn Văn Hách cười nói, bé lại vươn tay chạm vào khóe mắt Nguyễn Văn Hách, đưa bàn tay ướt át cho Nguyễn Văn Hách xem, cậu hung hăng chùi mắt lau sạch nước.

    “Anh không khóc.”

    “Đại ca ca rất cô đơn?” Bé ngoẹo đầu hỏi.

    Nguyễn Văn Hách lên tiếng phủ nhận, mắt cũng không nháy bé cứ như vậy mà nhìn Nguyễn Văn Hách, cậu dừng một hồi rồi gật đầu, “Họ đều đi cả rồi.”

    Bé giang hai tay ra ôm lấy Nguyễn Văn Hách, “Nếu không thể dựa vào mọi người, vậy thì học cách dựa vào chính mình.”

    Nguyễn Văn Hách đột nhiên mở mắt, trong phòng một mảnh tối đen. Cậu nằm trên giường một hồi rồi quay đầu nhìn cửa sổ, ánh trăng treo cao bên ngoài sáng tỏ phá lệ, cậu đứng dậy đến trước song cửa ngưỡng đầu ngắm…

    “Thế nào rồi, tình huống của 438 thế nào rồi?” Tiền Hàng đến bệnh viện, thấy người khác liền hỏi tình hình của Nguyễn Văn Hách.

    “Cậu ta? Vẫn tốt, vẫn chưa nháo.” Bác sĩ được hỏi nói.

    Tiền Hàng hơi yên tâm, nói cám ơn liền khập khà khập khễnh đi về phía phòng bệnh Nguyễn Văn Hách. Trong phòng bệnh Nguyễn Văn Hách rất yên tĩnh, Tiền Hàng đến trước cửa nhìn vào trong, không thấy người. Tiền Hàng cẩn thận mở cửa, quét nhìn phòng bệnh, ở góc tường phát hiện Nguyễn Văn Hách đang co rúc trên đất.

    “Lừa đảo, đường lang là lừa đảo.” Nguyễn Văn Hách nói mang tiếng nấc, cũng không ngước mắt nhìn anh.

    Tiền Hàng kéo Nguyễn Văn Hách một phen, chân thật sự quá đau nên dứt khoát ngồi xuống trước mặt Nguyễn Văn Hách, “Hôm qua không đi làm là bởi vì tôi được nghỉ, mà chân tôi bị thương nên ở nhà dưỡng thương. Nhưng mà cũng không phải đại thương gì, dưỡng hai ngày liền tốt.”

    Nguyễn Văn Hách hơi hơi nhúc nhích, Tiền Hàng thấy cậu đang nhìn chân mình, bèn vỗ vỗ chân của mình nói: “Hôm đó vừa ra khỏi cửa liền bị một tài xế xỉn lái xe quẹt, thiếu chút nữa đụng gãy tôi luôn, còn may còn may.”

    Nguyễn Văn Hách ngoẹo đầu nhìn chân trái của Tiền Hàng, tựa hồ đã tin tưởng hơn phân nửa.

    “Đáng ra hôm nay cũng có thể nghỉ ngơi, lại nghe nói cậu nháo trong phòng bệnh, tôi liền vội vội vàng vàng chạy tới.” Tiền Hàng giả bộ dạng đáng thương, “Chân có chút đau, chúng ta đứng dậy có được chưa?”

    Nguyễn Văn Hách đứng dậy từ dưới đất, vỗ vỗ mông ngồi lên giường.

    Tiền Hàng quét nhìn phòng bệnh Nguyễn Văn Hách, phát hiện rất nhiều đồ vật đều không thấy nữa, đoán hẳn là ở chỗ các bác sĩ khác, anh lại nhìn phát hiện Nguyễn Văn Hách vẫn luôn ngoẹo đầu.

    “Đầu của cậu bị sao vậy, sái cổ hả?” Tiền Hàng đi đến trước mặt Nguyễn Văn Hách, đưa tay chạm vào cổ Nguyễn Văn Hách.

    Lực chú ý của Nguyễn Văn Hách lại không đặt trên tay Tiền Hàng, mà là nhìn chăm chăm chân Tiền Hàng, cũng đá cái chân phải có chút khập khiễng. Tiền Hàng bị đá đau, thuận tay trảo một nắm trên cổ Nguyễn Văn Hách.

    “Mi cái tên điên này.” Nguyễn Văn Hách bưng cổ mắng mỏ.

    “Còn chưa tới phiên thằng điên cậu mắng tôi.” Tiền Hàng xoa xoa chân mình, “Thành thực ở đây, tôi đi lấy lại đồ của cậu.”

    Tiền Hàng tìm đến chủ nhiệm, chủ nhiệm nói cho anh biết đồ đạc của Nguyễn Văn Hách đang ở phòng làm việc của chính anh, anh vội vàng chạy trở về phòng làm việc. Mở cửa đi vào, vừa cúi đầu đã thấy trên đất có một thùng giấy, mở ra thì thấy chứa không ít thứ rải rải rác rác, bản bút ký trống không cùng với hộp giấy của Nguyễn Văn Hách đều ở đây. Tiền Hàng thuận tay cầm hộp giấy lên nhìn, trên mặt viết chi chít không ít thứ, có cái như Hán tự, có cái lại như ngoại văn, còn có một con chim nhỏ và con rùa.

    Tiền Hàng ôm hộp giấy lên trở lại phòng bệnh, Nguyễn Văn Hách đang mở mắt trong mong dòm anh trở lại, thấy thùng giấy trong ngực anh thì đoạt lấy lật xem, tựa như không thiếu thứ gì mới thả lại bàn.

    “Nguyễn Văn Hách à, trên hộp giấy kia của cậu viết cái gì vậy?” Tiền Hàng rất là hiếu kỳ, nhóc điên này phải chăng là thông hiểu ngôn ngữ trong ngoài nước, hay là phía trên này là viết bí phương làm sao để trị liệu bản thân của chính cậu ta.

    Nguyễn Văn Hách bỏ hộp giấy vào trong ngăn kéo, nghe thấy câu hỏi của Tiền Hàng thì cẩn thận nhìn ra ngoài cửa, sau đó lấy hộp giấy ra thần thần bí bí mà ngoắc ngón tay với Tiền Hàng, Tiền Hàng cẩn thận sáp qua.

    “Đây là Quỳ hoa bảo điển đó, ha ha ha!”

    Nguyễn Văn Hách cười lớn lấy hộp giày đập lên mặt Tiền Hàng, hộp giày trợt xuống từ trên mặt Tiền Hàng. Mắt kính Tiền Hàng méo xẹo, mơ hồ còn có thể trông thấy chữ trên mặt, Nguyễn Văn Hách thấy thế lại nhảy lại nhót trong phòng. Tiền Hàng máy móc chỉnh lại mắt kính, một phát tóm lấy Nguyễn Văn Hách đang nhảy lung tung bên người mình, lột quần xuống hung hăng vỗ mấy cái lên mông cậu.

    “Đường lang là lưu manh, đại lưu manh”

    Nguyễn Văn Hách bị đánh gào to, đạp Tiền Hàng một cước giãy khỏi anh, vừa kéo quần vừa chạy ra ngoài. Một cước kia của Nguyễn Văn Hách chính là đạp lên chân trái của Tiền Hàng, anh cà nhắc đuổi theo Nguyễn Văn Hách. Tiền Hàng chạy khỏi phòng bệnh, không biết sao Nguyễn Văn Hách đột nhiên quay trở về, hai người đâm sầm vào nhau.

    Nguyễn Văn Hách ôm đầu oán hận, “Mọc bốn con mắt chi mà không nhìn đường, mi thật đúng là đui.”

    “Cậu nói cái gì!” Tiền Hàng huơ nắm đấm muốn đánh người.

    “Nói mi là đường lang đui.” Nguyễn Văn Hách trả lời còn sờ cổ mình, có chút kinh hỉ mà nói, “Ha ha không đau nữa, đường lang mi thật đúng là vật cát tường của ta mà.”

    “Tôi cũng không muốn được cậu cúng bái đâu.” Tiền Hàng chỉ vào chân mình, “Món nợ đạp tôi tính sao?”

    Nguyễn Văn Hách ngẩng đầu liếc nhìn Tiền Hàng một cái, ngồi xổm xuống dòm chân Tiền Hàng, Tiền Hàng theo bản năng lui ra sau, dù sao cũng đã từng bị thằng điên này cắn.

    “Xin lỗi!”

    Nguyễn Văn Hách hô to một tiếng nhào về phía Tiền Hàng, ôm lấy hai chân Tiền Hàng. Tiền Hàng bị ôm trở tay không kịp ngửa ra sau, mà Nguyễn Văn Hách ôm anh cũng không buông tay, anh giữ thăng bằng không được mà ngã xuống đất.

    “Hai người các cậu làm cái gì đây?” Ngoài cửa chủ nhiệm đi ngang qua nhìn xuống bọn họ, bác sĩ bệnh nhân quan hệ tốt không sao, ban ngày ban mặt ôm nhau nằm một chỗ lại là chuyện gì.

    “Giỡn, giỡn chơi thôi mà.” Tiền Hàng khẩn trương đẩy Nguyễn Văn Hách ra đứng dậy.

    Chủ nhiệm cười cười, “Người trẻ tuổi có tinh thần là chuyện tốt, đừng chơi quá lố.”

    “Dạ dạ, chủ nhiệm nói phải.” Tiền Hàng gật đầu khom lưng cung tiễn chủ nhiệm rời đi.

    Nguyễn Văn Hách bị đẩy ra cũng đã đứng dậy, vịn hông Tiền Hàng nấp sau lưng anh, “Đại ma vương đi rồi hả, đường lang mi không phải là thủ hạ của đại ma vương à, sao cũng vỗ mông ngựa* lão ta?” [vỗ mông ngựa: nịnh hót]

    “Cậu cũng nói tôi là thủ hạ của lão ta, tôi có thể không vỗ mông ngựa lão sao.” Tiền Hàng giơ tay trình ra một trận dao động lung tung, “Đại ma vương biết Thiên mã lưu tinh quyền, một chiêu là có thể đánh cậu bay tới chân trời, cho nên cậu cẩn thận chút cho tôi.”

    “Ha ha, Tiền Hàng mi thật giống thằng ngốc, còn Thiên mã lưu tinh quyền, bị thằng ngốc hôn rồi sao?” Nguyễn Văn Hách lớn tiếng châm biếm Tiền Hàng.

    Tiền Hàng có chú buồn bực, nhóc điên này hiện giờ thật tỉnh táo.

    “Yè ye ~ đường lang bị thằng ngốc hôn ~ đường lang bị… Ố!”

    Nửa đoạn sau bị miệng của Tiền Hàng chặn lại, Nguyễn Văn Hách trừng to mắt nhìn chăm chăm Tiền Hàng.

    Tiền Hàng liếm liếm khóe miệng, “Cứ hôn đó rồi sao?”

    Cả gương mặt Nguyễn Văn Hách đỏ bừng, dư quang khóe mắt phát hiện ở cửa đứng một người, là Tiểu Hoa.

    Thuộc truyện: Dược biệt đình