Home Đam Mỹ Dưỡng Ngư – Chương 34

    Dưỡng Ngư – Chương 34

    Thuộc truyện: Dưỡng Ngư

    *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

    Hôm nay Thiệu Niên Hoa phát hiện cư nhiên trên đảo có người nói được Tiếng Anh. Có chút vui vẻ, vì cuối cùng tiếng Anh hắn học cũng không phí.

    Tùy rằng hầu hết chủng tộc phi nhân loại đều có thể trực tiếp giao tiếp với con người, nhưng có thể dùng đầu suy nghĩ, hiểu được cùng ngôn ngữ tương thông, cảm giác vô cùng tốt.

    Nói được tiếng Anh chỉ có dực tộc, bọn họ tự xưng Bạch Vũ Thần tộc, đều có hình dạng thân người nhưng có móng vuốt chim, sau lưng mọc hai cánh, tóc màu nhạt, dung mạo ôn nhu. Theo mọi người kể, chủng tộc này bị tẩy não nghiêm trọng, kiên trì cho rằng mình là sứ giả theo tôn giáo phương Tây được thiên thần phái đến nhân gian.

    Bởi vì ngôn ngữ tương thông, từ đầu hai bên quan hệ ừm có chút không tồi. Ngươi không thể có cách nào tin tưởng được, loại sinh vật có thể tính như là loài chim này cư nhiên nhiệt tình yêu thương thích ăn canh trứng chim!!!!

    Nhưng sau bọn họ biết bạn đời của Thiệu Niên Hoa giới tính đực, ánh mắt họ sẽ không ôn nhu như lúc đầu.

    “Hôn nhân đồng tính không được thần đồng ý!!!!”

    “Ngươi bị mê hoặc!”

    “Ma quỷ cướp mất lòng liêm sỉ của ngươi!”

    “Nhất định do ngươi khuyết thiếu tín ngưỡng!”

    Thiệu Niên Hoa:

    “Các ngươi có biết tôn trọng là gì hay không?” (Ngưng Băng: Chém bừa câu gốc không hiểu QAQ)

    Bị một dàn nhân viên chào hàng nhiệt tình…. Không đúng là tu sĩ này, dây dưa có chút lâu, Thiệu Niên Hoa có chút không kiên nhẫn, mà Âu đem con mồi đến tìm hắn hiển nhiên càng không vui vẻ, phác lại đây, bổ nhào vào trên người Thiệu Niên Hoa, giơ lên đuôi cá bạch bạch bạch vỗ bay đám dực tộc kia, nhất thời một trận lông trắng tung bay, hỗn loạn gà bay chó sủa.

    Trước công chúng công nhiên ẩu đả, tính chất dữ dội ác liệt, Ngân Nguyệt đen mặt chạy tới, chỉ nhìn lướt qua, quyết định mỗi người đều đánh năm mươi đại bản:

    “Đều ném vào trong nước cho ta, phơi nắng nửa ngày!”

    Bạch Vũ Thần tộc:

    “……….”

    Âu vui vẻ tòng mệnh, ôm Thiệu Niên Hoa xuống biển đi phơi nắng.

    Một con giống cái điểu nhân ướt đẫm phẫn nộ kháng nghị về phía Ngân Nguyệt:

    “Không công bằng! Ngươi thiên vị! Ngươi là ác ma!”

    Mặc khác các thành viên còn lại của Bạch Vũ Thần tộc cũng đều đi theo kháng nghị, âm thanh của bọn họ đều bén nhọn uyển chuyển, tuy lớn tiếng la hét ầm ĩ lại không khó nghe.

    Ngân Nguyệt đi vào cửa hàng của Thiệu Niên Hoa tìm một cái chén lấy đậu hủ hoa thêm một ít mật cây đậu, lại tiện lấy thêm nửa nồi canh gà, thanh thản rời khỏi.

    Thiệu Niên Hoa nổi lềnh bềnh trên biển trộm lười hơn nửa ngày, dứt khoát liền dính cùng Âu, vừa lúc bàn chải lúc nào cũng mang theo bên người, chải đầu sẵn quét quét vảy cá, chơi đùa đến xung quanh đều ướt sũng.

    “Các ngươi… Các ngươi này! Xúc phạm!”

    Mặt các bé điểu đều đỏ bừng, thoạt nhìn như hai đốm của vẹt Huyền Phượng, líu ríu mà kêu.

    Âu vỗ vỗ đuôi, vung nước hắt qua bên họ, ôm eo Thiệu Niên Hoa, cọ cọ hõm vai hắn:

    “Đừng để ý nhóm bọn chúng, thần của chúng ta không giống với bọn họ!”

    Chú thích:

    Vẹt Huyền Phượng

    4f34e514b35fbe75533111c2cd8708d3_thumb

    normal_48f5566247ab9

    Thuộc truyện: Dưỡng Ngư