Dương thư mị ảnh Nam phong ca – CHƯƠNG 116 PN1

    Thuộc truyện: Dương Thư Mị Ảnh

    CHƯƠNG 116 PN1

    1 Phiền não cùng ngọt ngào của Sở Đại Hiệp

    Nửa đêm, khinh vân yểm nguyệt, côn trùng kêu vang bốn phía, gió đêm buốt lạnh.

    Một thân ảnh thon dài nhẹ nhàng đi đến trước một cánh cửa, tay khẽ gõ, chi nha một tiếng, cánh cửa khép hờ khẽ mở, ánh sáng lờ mờ ấm áp tràn ra ngoài. Bóng đen lắc mình qua cánh cửa chưa cài chốt.

    Cánh cửa khép kín, có tiếng người nói thì thầm đứt quãng từ trong phòng theo khe cửa truyền ra. Phút chốc đèn vụt tắt. Sau lúc lâu, liền có những thanh âm rên rỉ khiến người nghe phải cúi đầu đỏ mặt truyền ra, thanh âm vốn trong trẻo nhưng hòa lẫn hương *** nồng đậm mà trở nên mị hoặc hơn.

    ” Như vậy thoải mái không ?……” thanh âm mang theo trêu đùa nhẹ nhàng hỏi .

    ” không……” thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng như xuân thủy cúi đầu vang lên.

    ” không thoải mái sao?!”

    ” a!……” đột nhiên âm điệu cất cao, âm cuối khẽ run, tựa hồ như không chịu nổi cái người đang làm động tác thô bạo tàn sát bừa bãi ở trên người hắn, ” ngươi nhẹ chút……”

    Cúi đầu tiếng cười thoáng khàn khàn: ” vậy ngươi chính mình liền động đi, muốn nhẹ như thế nào liền như thế đó……”

    Âm thanh của sự hoan ái vang lên cùng với những tiếng thở dốc……

    Thân thiết qua đi, Sở Phi Dương vẫn y như cũ ôm lấy Quân Thư Ảnh đang nắm sấp trên người mình, vuốt ve hắn từng chút một, ngón tay quấn lấy mái tóc dài của hắn, chậm rãi thưởng thức. Quân Thư Ảnh mệt mỏi tựa vào trong ngực hắn, hơi thở hỗn độn chậm rãi bình ổn.

    Sở Phi Dương cúi đầu xuống hôn lên đỉnh đầu Quân Thư Ảnh, sau đó liền đem cằm đặt ở phía trên. Hắn dù sao vẫn thích làm cho Quân Thư Ảnh dựa vào trên người hắn, sức nặng của thân thể ấm áp kia có thể làm cho hắn có được sự an tâm cảm thụ. Hắn vốn tưởng rằng Quân Thư Ảnh sẽ bài xích loại động tác giống như đối đãi với nữ tử bình thường này, nhưng nguyên lai hắn căn bản không thèm để ý chút nào.

    Nghĩ đến cũng là do Quân Thư Ảnh ngay cả chuyện sinh đứa nhỏ, trong đầu ngoài việc để ý đến chuyện nội lực của hắn sẽ bị hấp thu, trừ cái đó ra dường như đúng là không có quan tâm gì khác, ngay cả mang thai cũng có thể sắc mặt không đổi mà hành tẩu ở trên đường ── Ban đầu, người bình thường ai nhìn đến bộ dáng của hắn, cũng thấy đáng tiếc một chút cho khuôn mặt anh tuấn xinh đẹp như vậy, lại cố tình không chú ý tới cái dáng người như của mấy ông nhà giàu có cái bụng phệ a, bất kỳ ai cũng sẽ không nghĩ đến kỳ thật đó là một mầm sống, thành quả của sự kết hợp mà hắn để lại trong thân thể y.

    ” Lại đang suy nghĩ dơ bẩn gì đó.” Quân Thư Ảnh ở trước ngực đột nhiên mở miệng, thanh âm thoáng có chút khàn khàn giống như của một con mèo hung hăng ở trong lòng hắn giương móng vuốt cào một cái. Sở Phi Dương ho nhẹ một tiếng, nắm thật chặt cánh tay của Quân Thư Ảnh nói: ” không có, không có, ngươi ngủ tiếp đi.”

    Quân Thư Ảnh hừ nhẹ một tiếng, nhắm hai mắt lại.

    Ai ~ tính tình thật sự là đa nghi, vỗ về một chút, thuận theo một chút ~ Quân Thư Ảnh không thèm để ý những thứ này không phải là rất tốt sao. Bởi vậy Sở đại hiệp mới có thể không hề cố kỵ ở trên người hắn, thực hiện toàn bộ ý muốn hạ lưu của mình mà không được phép thể hiện ra trước người khác . Nếu không phải quá trớn đến độ vượt qua giới hạn chịu đựng, thì Quân Thư Ảnh chung quy vẫn cố gắng phối hợp.

    Thê tử tốt như vậy, vi phu còn cầu gì nữa?! Sở Phi Dương cảm khái không thôi. Hắn nguyên lai còn lo lắng vạn nhất Quân Thư Ảnh đề ra những việc hắn phải như thế này thế nọ rồi lại thế nọ thế kia, hắn phải ứng đối như thế nào đây. Suy nghĩ một trăm hai mươi mốt biện pháp đối phó, nhưng không có đến một lần làm được a. Bởi vì Quân Thư Ảnh từ trước đến nay chưa từng đòi hỏi hắn điều gì. Sở Phi Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời lại cảm thấy có chút đau lòng xen lẫn hồi tiếc nổi lên.

    Đây chẳng phải là nói, Quân Thư Ảnh đối hắn căn bản không hề” có” hứng thú sao? Hắn rõ ràng nghĩ còn muốn đem tên Cao Phóng kia làm như vậy như vậy…… Hơn nữa Quân Thư Ảnh lúc đang ở trên giường nhìn ngoan ngoãn phục tùng như vậy đối với hắn chẳng phải đã là báo đáp rồi sao. Chung quy cảm thấy thiếu một chút gì đó……

    Tiểu Tùng nói Quân Thư Ảnh rất yêu thương mình, chính là hắn như thế nào vẫn chưa từng có cảm giác này? Cho dù có thể hiện một hai lần, cũng đều là lúc hắn chỉ còn một hơi thở, như vậy không được. Dù sao cũng phải nghĩ một cái biện pháp gì khiến Quân Thư Ảnh Thể hiện rõ ràng thương yêu mình, Sở đại hiệp ai oán nghĩ cách.

    ———————–

    2 Những Chuyện Không Thể Nói của Sở Đại Hiệp

    Sớm đã qua lập thu *, thời tiết vẫn nóng bức. Vào buổi tối trong sân cuối cùng cũng có chút gió lạnh, thoải mái sảng khoái.

    Sở Phi Dương mang giường trúc đem tới trong sân, ngửa người nằm ở trên đó, nhìn lên liền có thể nhìn thấy một vòng trăng sáng.

    Quân Thư Ảnh chỉ mặc quần áo đơn giản mùa hè, lười nhác nằm cạnh bên, giữa hai đầu lông mày hơi nhíu lại , hình như có một chút không khoẻ.

    Sở Phi Dương ngồi ở bên giường, nắm tay Quân Thư Ảnh, chậm rãi vì hắn điều trị nội tức. Người đang mang thai luôn đặc biệt suy yếu, bởi vì tình huống đặc biệt, Quân Thư Ảnh lại càng bị khổ. Một thân công lực lại dần dần tản ra, so với lúc mang thai Tiểu Thạch Đầu vẫn không có chút dễ chịu. Sở Phi Dương tâm vô cùng đau đớn, đương nhiên cẩn thận chiếu cố .

    Kỳ thật trừ bỏ đau lòng, còn có một chút hổ thẹn.

    Hiện tại đứa nhỏ hoài thượng cũng được hai tháng . Về tác dụng của dược kia, là hắn gạt Quân Thư Ảnh. Hắn thật là đã hỏi qua Thanh Lang, Thanh Lang có nói cho biết,là dược kia có hai lần tác dụng, mà lại đều là nam hài. Hắn cho rằng một chút vấn đề nhỏ không ảnh hưởng toàn cục nên đã nói dối.

    Lời nói dối này đương nhiên không có khả năng giấu diếm được lâu. Hắn vốn đã nghĩ tới một ngày khi nói dối bị vạch trần thì phải như thế nào ứng phó cơn thịnh nộ của Quân Thư Ảnh. Kết quả Quân Thư Ảnh thật sự là nổi cơn thịnh nộ, nhưng đều là hướng về phía Thanh Lang, thế nhưng một chút cũng không có hoài nghi đến lí do hắn đã nói. Quân Thư Ảnh chung quy vẫn hay nói thỏ khôn có ba hang, nhưng thật sự là việc này đối với hắn có chút…… Hắn cũng bất quá thuận miệng nói như vậy, Quân Thư Ảnh khăng khăng một mực tin như vậy. Sở Phi Dương nghĩ không chút cắn rứt cũng không được.

    Phía sau giường trúc có một gốc cây đại thụ, trên cây buộc một cái dây bằng vải, đầu còn lại của dây được quấn quanh bụng nhỏ của Tiểu Thạch Đầu. Sợi dây chỉ tầm khoảng tám thước (1 thước = 1/3 mét), vừa đủ cho Tiểu Thạch Đầu bò tới bò lui ở trên mặt chiếu được trải sẵn, cũng không cần lo lắng bé bò đến nơi không thể thấy được.

    ” thế nào? Có dễ chịu chút nào chưa?” Sở Phi Dương thấp giọng hỏi.

    Quân Thư Ảnh ừ một tiếng, mày vẫn như cũ nhíu chặt , vừa thấy đó là bộ dáng khó chịu.

    Sở Phi Dương than nhẹ một tiếng, đem Quân Thư Ảnh ôm vào trong ngực, hôn nhẹ trán của hắn, nói: ” tuy rằng khó có thể chịu được, nhưng nhiều nhất vẫn còn có tám nguyệt(tháng)nữa. Về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa . Ta cam đoan.”

    Quân Thư Ảnh lại ừ một tiếng.

    Sở Phi Dương nghĩ nghĩ lại nói: ” Lại nói, Tiểu Thạch Đầu cũng một tuổi rồi . Đến lúc nên chọn đồ vật đoán tương lai.”

    Quân Thư Ảnh mở to mắt nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu đang bò tới bò lui trên chiếu, buồn bực nói: ” Cũng đã lớn như vậy , như thế nào vẫn giống cái nắm gạo nếp?!”

    Sở Phi Dương buồn cười nói: ” Ngươi thật là…… Tiểu hài tử đều như vậy, đương nhiên đều là mềm đích nộn nộn(ý nói bé bỏng dễ thương).” nói xong cũng nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu, vật nhỏ kia đang cúi đầu nghiên cứu cái nút thắt ở giữa bụng.

    ” Tiểu Thạch Đầu nên có một cái tên . Nên gọi cái gì cho tốt đây?” Sở Phi Dương vuốt vuốt mái tóc dài của Quân Thư Ảnh.

    Quân Thư Ảnh nhắm hai mắt lại, nói: ” Tùy tiện đi. Sở Tiểu Thạch, Sở Thạch Đầu liền rất tốt.”

    (ặc, có ai làm mama như Ảnh ca không trời, tên của con mà cũng lười đặt ah’)

    Sở Phi Dương lắc lắc đầu, thở dài: ” Tiểu Thạch Đầu của chúng ta lớn lên khẳng định cũng là làm nên đại sự, sao có thể kêu tên tùy tiện như vậy. Ngươi so với ta học vấn tốt hơn, ngươi tới thủ(chọn lấy) một cái đi.”

    ” Ngươi thủ.” Quân Thư Ảnh không kiên nhẫn nói.

    ” ngô…… Đây cũng khó xử cho ta quá.” Sở Phi Dương cau mày trầm tư suy nghĩ, ” Dương Thư ?! Phi Dương Ảnh ?!……”

    Quân Thư Ảnh mở to mắt nhìn về phía hắn, hai mắt như sao sáng lên mang theo chút đùa cợt kinh ngạc: ” Ngươi cứ như vậy thủ danh tự,đặt tên? Ngươi có đúng hay không rất sợ người khác không biết đây là nhi tử của ngươi cùng ai hả?!”

    Sở Phi Dương ngượng ngùng cười cười, nói: ” Không có, không có, ngươi suy nghĩ nhiều quá. Vẫn là kêu Tiểu Thạch Đầu đi, đơn giản lại dễ nhớ.”

    Sở Phi Dương nói xong liền nhìn lại xem Tiểu Thạch Đầu, vừa nhìn tới liền kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh, sợi dây vải một đầu vẫn còn buộc vào thân cây nhưng đầu còn lại đã trống không.

    Hai người luống cuống tay chân một phen nháo nhào đi tìm, rốt cục tại góc tường bên ngoài sân tìm được một cái tiểu thổ dân vừa trốn thành công chính là Tiểu Thạch Đầu.

    Quân Thư Ảnh đem hắn gắt gao ôm vào trong ngực, chưa hết hoảng sợ.

    Sở Phi Dương cười nói: ” Hắn là chính mình cởi bỏ kia dây chặn. Tiểu đông tây hảo thông minh.”

    Quân Thư Ảnh xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn bẩn của Tiểu Thạch Đầu, thở dài: ” nếu Cao Phóng ở đây thì tốt rồi…… hắn đối với Tiểu Thạch Đầu……”

    Sở Phi Dương sờ sờ cái mũi, nói: ” hắn cũng là một người có tâm sự của riêng mình. Sớm muộn gì cũng rời đi. Đây là hắn chính mình lựa chọn. Ngươi cũng không cần quá mức tự trách.”

    Rời đi thật là Cao Phóng tự mình lựa chọn . Chính là Sở đại hiệp làm sao dám cho Quân Thư Ảnh biết, Cao mỹ nhân là ở hắn một phen dùng lời nói thấm thía thành tâm khuyên, lúc sau mới có lựa chọn này.

    ——————————————-

    Cha chả Phi Dương ca ah’, anh rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện dấu Thư Ảnh ca zậy. =.=!!!

    ——————————————–

    3 Ai Bắt Gian Ai !?

    (tiêu đề ta tự đặt nếu dở có thể góp ý ^^)

    Noãn Hương Các hương khí lượn lờ, cầm âm du dương. Đại sảnh to lớn, bốn phương tám hướng đều bố trí các ngọn đèn dầu chiếu sáng rực rỡ. Đằng trước phòng dựng một cái đài cao, từng mảnh lụa mỏng đem bố trí trên đài cao nhìn tựa như ảo mộng.

    Tối nay, đầu bài (đệ nhất mỹ nhân) của Noãn Hương Lâu là Thủy Nguyệt cô nương đấu giá đêm đầu tiên. Thủy Nguyệt vốn là thiên tư quốc sắc, đa tài đa nghệ, sớm đã nổi danh! Biết bao người thèm muốn (câu này ta phang, tại nguyên văn khó hiểu quá TT^TT). Chỉ vì nàng từ trước chỉ bán nghệ không bán thân, những vẻ mặt nôn nóng mờ ám này cũng nhiều lắm chỉ dám nói ngoài miệng những câu mê đắm, cũng không dám thật sự hành động thiếu suy nghĩ.

    Hiện giờ cuối cùng là đợi được ngày này, ai lại không muốn cướp đêm thứ nhất của mỹ nhân đẹp như tranh này ?! Phía dưới đài cao trong thính đường sớm đã tràn đầy khách nhân, vội vã hướng lên trên đài để nhìn mỹ nhân xuất hiện.

    Sở Phi Dương cũng ngồi ở trong đó, bưng bát trà vẻ mặt bất đắc dĩ.

    Hắn là thật không nghĩ muốn tranh nhất đàm hỗn thủy(ý là tranh giành ở trong cái chỗ hỗn tạp này), nhưng lại không thể cố tình mặc kệ mọi việc.

    Hắn khi thiếu niên vốn nhờ có duyên trùng hợp biết vị Thủy Nguyệt tiểu thư này. Thủy Nguyệt là người lương thiện am hiểu ý người khác, Sở Phi Dương cùng nàng rất hợp ý, coi như là một nửa hồng nhan tri kỷ. Sở Phi Dương từng nghĩ tới nên vì nàng chuộc thân, nàng lại khéo léo từ chối. Mỗi người đều có cách sống của chính mình, Sở Phi Dương cũng không bắt buộc. Chính là lúc này đây, Thủy Nguyệt xưa nay không sợ hãi bất cứ phong ba nào bỗng nhiên tìm tới hắn, khóc đến lê hoa mang vũ ruột gan đứt từng khúc thỉnh cầu hắn mua giúp đêm đầu tiên của nàng,trong thời gian này nàng liền có biện pháp vì mình chuộc thân. Sở Phi Dương như thế nào lại nhẫn tâm bỏ mặc.

    Sở Phi Dương nhìn một chút những người xung quanh hắn cùng một dạng như khuôn mẫu của những cậu ấm gia môn, khóe miệng dắt một nụ cười khổ. Ai ~ thân bất do kỷ, ta là thân bất do kỷ.

    Tiếng nhạc chậm rãi vang lên, tất cả mọi người an tĩnh lại, toàn bộ tầm mắt đều tập trung đến những mảnh lụa mỏng lúc ẩn lúc hiện trên đài cao. Mấy mảnh lụa nhè nhẹ khẽ động, mỹ nhân hoàng y diễm lệ chậm rãi bước ra, trăn thủ buông xuống ( câu này không hiểu lắm a) , tóc mai như mây, quần áo khinh bạc ngắn nhỏ cơ hồ che lấp không được dáng người uyển chuyển. Sở Phi Dương thanh thanh sở sở( rõ ràng) nghe được chung quanh vài tiếng nuốt nước miếng ừng ực. ( gúm wa’ đi =.=!!! )

    Ở trên đài tú bà ăn mặc tươi đẹp vẻ mặt tươi cười, đem Thủy Nguyệt đẩy về phía trước, làm bộ lơ đãng kéo kéo quần áo vốn đã mỏng manh của nàng, Thủy Nguyệt khẽ kêu một tiếng, vẻ mặt đỏ bừng, hai tròng mắt ủy khuất chứa đầy nước mắt.

    Tú bà nhìn dưới đài trong nháy mắt xôn xao lên, vừa lòng nhếch mép nở nụ cười.” Các vị lão gia, các vị công tử! Hôm nay là ngày lành tháng tốt Thủy Nguyệt cô nương của chúng ta đấu giá đêm đầu tiên. Ta cũng không nói thêm nhiều lời, ta đưa giá để bắt đầu . Khởi điểm là ba trăm lượng, giá nào cao thì sẽ thắng!” tú bà đối với dưới đài hô to xong, âm thầm nắm Thủy Nguyệt một phen, thấp giọng nói: ” Ngươi cười đi! Cho lão nương hảo hảo kiếm một khoản lớn, thì không thể thiếu cái tiểu tiện nhân ngươi a.”

    Thủy nguyệt làm sao còn cười được, trong mắt hàm lệ địa xuống đám người tìm Sở Phi Dương. Đám người ở phía dưới vừa thấy Thủy Nguyệt đang nhìn , đều ngả ngớn ồn ào nói: ” Mỹ nhân, xem nơi này! Đêm nay lão gia ta nhất định sẽ hảo hảo thương ngươi! Đươc như vậy chết ta cũng cam.” ( dê xồm)

    Sở Phi Dương hướng Thủy Nguyệt trấn an địa cười, ý bảo nàng an tâm một chút chớ nóng nảy.

    Giá đấu sớm đã bắt đầu, bảng giá mắt thấy nước lên thì thuyền lên.( ý là giá càng lúc càng cao)

    ” bốn trăm lượng!”

    ” năm trăm lượng!”

    ” một ngàn lượng!”

    ” hai ngàn lượng!”……

    ” năm nghìn lượng!” một thanh âm thấp trầm vang lên, lập tức đem bảng giá nâng lên đến năm nghìn lượng. Trong đám người nhất thời không có thanh âm, tất cả đều nhìn về phía nam nhân vừa hô lên giá cả.

    Nam tử kia cẩm y hoa phục, tướng mạo tuấn tú, còn có chút nho nhã khí chất. Thấy thế nào cũng không giống cái khách làng chơi háo sắc.

    Hắn nhìn chung quanh một vòng, thấy không có người trả giá thêm, ảm đạm cười nói: ” các vị, đa tạ. Đêm nay liền……”

    ” tám ngàn lượng.” Sở Phi Dương giơ tay đang cầm cây quạt lên.

    Trong đám người bắt đầu khe khẽ có tiếng thì thầm dâng lên. Nam tử nho nhã kia nhíu mày, lại nói: ” một vạn lượng.”

    ” một vạn năm nghìn lượng.” Sở Phi Dương mặt không đổi sắc tiếp tục tăng giá.

    Nam tử nho nhã kia nhìn Sở Phi Dương, Sở Phi Dương cũng nhìn trở về hắn, thản nhiên cười. Cuối cùng nam tử kia khẽ lắc đầu, làm cái thỉnh thủ thế.(ý là xin mời)

    Sở Phi Dương thong dong đáp lễ, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra. Nếu lại tăng thêm hắn khả không trả nổi, đây đã là toàn bộ của cải hắn còn dư ra (haha, bắt quả tang anh tàng trữ quỹ đen nha) . Nguyên bản trong biệt viện kia có số tài bảo nhiều đếm không xuể, là do hắn thu được trong lúc đánh bọn thổ phỉ, nhưng toàn bộ hắn đều phân phát tiếp tế người nghèo. Lưu lại chừng đó ngân lượng vốn là để cho Quân Thư Ảnh cùng Tiểu Thạch Đầu dùng cho thoài mái, hiện giờ lại đều bị hắn dùng hết, chính là tiêu hết ở cái loại địa phương này, Ai……

    Tú bà nhìn một chút từ trên xuống dưới, một màn tĩnh lặng, nghĩ rằng không ai nguyện ý ra thêm giá . Bất quá một vạn năm nghìn lượng cũng vượt quá mong muốn của nàng. Nàng lại lên đài, hắng giọng một cái nói: ” nếu như không có ai ra thêm giá, Thủy Nguyệt đêm nay liền thuộc tất cả về vị đại gia này……”

    ” hai vạn lượng.” một cái thanh âm trong trẻo đột nhiên vang lên, cắt ngang lời tú bà.

    (téng tèng teng cuối cùng cũng xuất hiện rùi a)

    Mọi người đều là cả kinh, nhìn theo tiếng nói. Chỉ thấy một cái thanh niên áo trắng đang từ lầu thượng hoa lệ chậm rãi đi xuống cầu thang. Hắn thân hình thon dài, khuôn mặt tuấn tú, mặt không chút biểu tình làm khí chất lại tăng thêm vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng. Hắn từng bước một đi xuống, giống như toàn bộ ngọn đèn tại đại sảnh đều tụ tập ở trên người của hắn, nhuệ khí bức người rồi lại tuấn mỹ đoạt nhân.

    ( nổi hơn cả nhân vật chính nữa a ) )

    Sở Phi Dương vừa nghe đến này thanh âm, chỉ biết, việc lớn không tốt rồi.

    Hắn là tốn nhiều khí lực mới đem con người lãnh tâm lãnh tình Quân Thư Ảnh thu vào tay, chết đi sống lại mới có giai nhân trong ngực.

    Hiện giờ, hắn phải như thế nào mới giải thích được cái hoàn cảnh lộn xộn này đây?!

    Sở Phi Dương cũng nhìn qua. Đối lại tầm nhìn của Quân Thư Ảnh không hàm chứa một tia cảm xúc.

    Cặp mắt kia vô hỉ vô nộ nhìn về phía hắn, Sở Phi Dương đoán không ra trong lòng hắn đang nghĩ gì Tuy rằng cũng không có làm cái gì trái với lương tâm, khi ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia nhìn lại, Sở Phi Dương vẫn là có chút gì không dễ chịu cho lắm, không khỏi lại sờ sờ cái mũi.

    Thân hình Quân Thư Ảnh tuy rằng vẫn như trước cao ngất thon dài, nhưng Sở Phi Dương biết hắn đang có mang trong người. Mặt của hắn tròn da trắng mượt mà, cũng đều là Sở đại hiệp hắn từng chút từng chút thương yêu sủng ái mới hiện ra……

    Mặc kệ trong lòng lại suy nghĩ miên man như thế nào, chuyện cần làm trước mắt cũng không có thể bị Quân Thư Ảnh quấy rầy. Hắn hướng lại trên đài vừa thấy, không nghĩ đến Thủy Nguyệt cư nhiên cũng đang nhìn Quân Thư Ảnh xuất thần, trên mặt một tầng ửng đỏ, hiển nhiên là bị mê hoặc tâm trí……

    Sở Phi Dương mặt không chút thay đổi xoay người lại, cất cao giọng nói: ” hai vạn năm nghìn lượng.”

    ” tam vạn lượng.” Quân Thư Ảnh không chút do dự tăng giá…… Ngươi ăn ở đều là của ta, không nên có nhiều như vậy tiền nhàn rỗi?!…… Ta ít nhất cũng từng là đứng đầu Thiên Nhất Giáo, ta có bao nhiêu tiền há lại là cho cái đại hiệp ngươi tính được sao.

    ( haha, Ảnh ca càng ngày càng giống lão bà của Dê ca rùi )

    ” tứ vạn lượng.” Sở Phi Dương cắn răng một cái, lớn tiếng nói.

    ” ngũ vạn lượng.” Quân Thư Ảnh ảm đạm cười.

    ” lục vạn lượng!” Sở Phi Dương nói tiếp.

    Quân Thư Ảnh không hề mở miệng, cười lạnh một tiếng, xoay người bước đi. Sở Phi Dương rõ ràng theo trong mắt của hắn nhìn ra một tia trào phúng, tuyệt đối là đang nói, ta xem ngươi tới chỗ nào lộng được lục vạn lượng bạc kia.

    Khóc không ra nước mắt. ( đáng đời anh, ai biểu vợ mang bầu hok lo chạy ra chơi đấu giá, còn khóc cái gì nữa)

    Trải qua một đoạn này nhạc đệm( sự việc xen giữa), sau cùng cõi trần cuối cùng cũng được bình ổn. Sở Phi Dương thành vị khách cho đêm đầu tiên của Thủy Nguyệt. Hắn đi theo tới phòng của Thủy Nguyệt, rồi an ủi Thủy Nguyệt vài câu, liền nhảy cửa sổ mà đi, cấp tìm Quân Thư Ảnh.

    Quân Thư Ảnh kỳ thật vẫn chưa đi xa, mà là bị nam tử nho nhã lúc trước cùng Sở Phi Dương cạnh tranh lúc đấu giá gọi lại.

    ” tại hạ Phương Quân Hạo. Đối công tử vừa thấy hợp ý, tại hạ đã sai người chuẩn bị trong tửu lâu rượu và thức ăn, không biết công tử có đồng ý chấp nhận ?” nam tử kia cười mời. Tuy rằng bình sinh tác muội (có hành vi mờ ám) , hắn mời như vậy nhưng không chút nào cảm thấy đột ngột. Hắn có một loại khí chất làm cho người ta thân cận, hoặc là nói có bản lĩnh.

    Quân Thư Ảnh nhìn hắn một cái, quay đầu nói: ” dẫn đường đi.”

    Sau khi hai người ở nhã gian tửu lâu ngồi xuống, Phương Quân Hạo tự mình rót rượu cho cả hai, cười nói: ” Tại hạ bất tài, hiểu sơ chút thuật xem tướng. Tại hạ xem tướng mạo công tử, chính là nhân trung long phượng chi tương. Hiện giờ tuy rằng long du thiển đàm, cũng không đắc chí, ngày khác lại nhất định thăng chức rất nhanh, nhất triển hoài bão.”

    ( nguyên văn câu này có ý nói Ảnh ca là một người xuất chúng, tuy đang gặp trắc trở nhưng cũng đừng buông xuôi, rồi sẽ có cơ hội để phát triển)

    Quân Thư Ảnh nghe được lời này dễ chịu đến cực điểm, lại biết người này không thể khinh thường. Cái gọi là vô sự xum xoe…… Quân Thư Ảnh thản nhiên cười nói: ” nhận được cát ngôn. Một chén này tại hạ kính Phương huynh.”

    Phương Quân Hạo mừng khấp khởi liền uống ngay rượu, lại nói: ” không biết công tử như thế nào xưng hô?”

    ” Quân Thư Ảnh.”

    ” Nguyên lai là Quân huynh. Gặp lại tức là hữu duyên, cạn thêm chén nữa.” hai người lại là uống một hơi cạn sạch.

    Phương Quân Hạo nhìn nhìn Quân Thư Ảnh, đột nhiên chính sắc còn hơi chút khẩn trương nói: ” không dối gạt Quân huynh. Tại hạ hôm nay vừa thấy được Quân huynh, đã cảm thấy ta và ngươi là có nhân duyên. Quân huynh tuấn tú lịch sự như thế, tại hạ chỉ cảm thấy…… Tại hạ cũng không có ý mạo phạm, chính là……” Phương Quân Hạo có chút ngượng ngùng địa nhìn Quân Thư Ảnh, trên khuôn mặt tuấn nhã nổi lên một tia màu đỏ. (cái đồ dê xồm, thấy vợ người ta đẹp là tươm tướp ah’ )

    Quân Thư Ảnh biết Phương Quân Hạo này tuyệt đối không phải là người nói trên vài ba câu là có thể đỏ mặt, da mặt kia nhìn ra so với tường thành còn muốn dày hơn. Thế nhưng tư thế điệu bố hắn không thể hiện như vậy. Quân Thư Ảnh ảm đạm cười, nâng chén nói: ” cụng ly.”……

    Sở Phi Dương đứng bất động tại nóc nhà, gió lạnh từng trận, hắn không nói được một lời chỉ nghe hai người ở dưới không coi ai ra gì địa” đánh tình mạ tiếu”( ý như liếc mắt đưa tình, tại anh Phi Dương ghen quá nên nghĩ như vậy đó mà). Tiểu hoàng điểu ở trong tay bị tra tấn kêu chiêm chíp, bất đắc dĩ thân mình nhỏ giọng âm cũng nhỏ, không thể nghe thấy tiếng kêu thật là đáng thương.

    (Mọi người còn nhớ con chim này không? Đây là con chim mà Dê ca dùng để tìm Ảnh ca đó)

    Đối với sắc thái người khác cũng không giả dối, đối với sắc lang này nhưng thật ra rất nhiệt tâm……

    Sở Phi Dương lại đã quên, Quân Thư Ảnh rốt cuộc từng là Thiên Nhất Giáo Tả sứ, những chuyện như thế hội chưa quen thuộc sao.

    Quân Thư Ảnh mới vừa trở lại phòng, còn chưa kịp đốt đèn, đã bị một người bức tới góc tường. Hắn cả kinh, ngửi được là hương vị của Sở Phi Dương, mới trầm tĩnh lại.

    ” Ngươi đi làm cái gì ?” Sở Phi Dương hung tợn nói.

    ” Uống rượu.” Quân Thư Ảnh đáp lại thản nhiên.

    ” Cùng ai uống?” hương vị ghen tuông tràn ngập hết tâm trí Sở Phi Dương, làm hắn chua xót đến độ muốn chết.

    ” Không mượn ngươi xen vào.” Quân Thư Ảnh lạnh lùng nói.

    ” Ta quản được .” Sở Phi Dương vô lại nói.

    ” Ngươi cho là ngươi là ai?!” Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng.

    ” Ta là ai?!” Sở Phi Dương cười quái dị một tiếng, ” Hỏi rất hay! Ta là ai? Hôm nay ta khiến cho ngươi hảo hảo nhớ kỹ ta là ai!”

    Một hồi sau tiếng va chạm lách cách vang lên,động tĩnh qua đi liền an tĩnh lại, không bao lâu liền vang lên từng đợt thanh âm êm ái trầm thấp cùng hơi thô thô thở dốc.

    Tiểu Thạch Đầu lắc lư đi đến cạnh cửa, trên bụng nhỏ như cũ buộc sợi dây thừng được kết phức tạp vô cùng. Hắn vươn tay nhỏ bé mập mạp đẩy cánh cửa, nhưng cánh cửa không động.

    ” nha?” Tiểu Thạch Đầu đem tiểu lỗ tai dán tại khe cửa nghe xong một lát, lại lắc lư đi chỗ khác .

    buổi trưa, ngày kế.

    Quân Thư Ảnh nằm sấp trên giường, thân ảnh có vẻ yếu đuối vô lực. cái chăn tơ đắp ngang thắt lưng, lộ ra vai trần trên lưng tràn đầy những dấu ngân đáng sợ do bị giày vò thê thảm .( ọc, anh phi dương ghen ghê quá)

    Sở Phi Dương bưng đồ ăn đi đến, thần thái sáng láng.

    ” Tiểu Thạch Đầu ăn no rồi. Tới phiên ngươi.” Sở Phi Dương đi qua, vén vén mái tóc dài của Quân Thư Ảnh, ôn nhu nói: ” đứng lên ăn cơm.”

    Quân Thư Ảnh không tiếng động quay đầu đi.

    Sở Phi Dương cười cười, đưa tay với đến phía dưới cái chăn tơ, nắm lấy một điểm ở trên cái chăn, nhẹ nhàng không gây ra tiếng động .Ngừng lại một chút , đột nhiên mạnh mẽ kéo xuống phía dưới, Quân Thư Ảnh thân thể chấn động, hừ nhẹ một tiếng.

    Sở Phi Dương cắn ở trên bả vai quang lỏa(vai trần) của hắn, lẩm bẩm nói: ” ngươi không muốn ăn cũng không việc gì, không ăn chúng ta liền tiếp tục. tiểu đông tây hảo vẫn còn muốn chơi, tinh thần ngươi còn khá lắm, chúng ta từng bước từng bước đến……”

    Lại là xuân sắc khôn cùng.

    ——————————————-

    Quân quân, ngươi như thế nào đi bắt gian đều có thể biến khiến chính mình đến cái nông nỗi kia……

    Câu ai oán của tác giả a… =.= đó cũng chính là câu ai oán của edit ta luôn

    ———————————-

    4 Sự Buồn Phiền của Sở Đại Hiệp

    (tựa do ta đặt)

    Lần ngoại dương thư mị ảnh lần ngoại ngũ

    Sở đại hiệp gần đây có chút buồn phiền nguyên nhân chính chính là mối quan hệ của hắn với Quân Thư Ảnh. Nghĩ cặn kẽ một chút, tựa hồ Quân Thư Ảnh đối với hắn luôn một bộ thái độ không vô sở vị (chẳng có lien quan gì), tựa hồ Sở đại hiệp hắn tồn tại kỳ thật cũng không phải là gì đặc biệt đáng giá để ý.

    Đối với Sở Phi Dương mà nói, Quân Thư Ảnh là máu thịt của hắn , chiếm một vị trí quan trọng trong tim hắn. Có khi đêm khuya tỉnh lại , muốn đem người bên cạnh gắt gao ôm vào, sự ấm áp nhu hòa trong lòng ngực kia là xúc cảm an tâm không gì sánh được. Khẽ vuốt thân thể y, khẽ hôn trán của y, gương mặt y, rõ ràng là cái nam nhân giống như hắn võ nghệ cao cường, cũng không mềm mại nhỏ bé và yếu ớt, nhưng luôn làm cho hắn muốn yêu thương cưng chiều và che chở, khi đối mặt với hắn quả thực không biết phải như thế nào mới có thể thổ lộ tình yêu đầy ngập của hắn. Thế nhưng khi nhìn Quân Thư ảnh, Sở đại hiệp tựa hồ chỉ có thể than thở mộ câu: khả hữu khả vô. ( như có như không)

    Ô hô thương thay, thật đáng buồn thật đáng buồn.

    Nghĩ đến từ khi quen biết tới nay, Quân Thư Ảnh duy nhất một lần lo lắng cho hắn, chính là thời điểm hắn bị thương nặng.

    Dù sao hắn vẫn tìm cách khiến y lại một lần nữa thành thật thể hiện thương tiếc đối với hắn, Sở Phi Dương ai oán địa nghĩ. Nhưng hiện giờ võ công của hắn sớm so với không thể so sánh với trước kia. Từ trước còn là đệ nhất thiên hạ không người có thể địch, hiện giờ do một nhân duyên trong họa có phúc nhân kia, lại càng đạt đến trình độ tuyệt hảo. Muốn bị thương, nói dễ hơn làm.

    Sở Phi Dương là thật tâm phiền não vấn đề này, Thiên Nhất Giáo chủ lại bị kéo tới nghe hắn kể khổ , âm thầm nghiến răng một cái. (ảnh nghiến răng bởi vì điên tiết đó mà, có ai đời than khổ vì mình siêu quá không ai làm bị thương được)

    ” Muốn thụ thương, còn không dễ dàng sao.” Thanh Lang liếc tà Sở Phi Dương một cái, ” lấy thái đao tự cấp tự túc đi. Muốn nặng bao nhiêu thì sẽ nặng bấy nhiêu.”

    ” không được, ta có chân khí hộ thể. Muốn tự sát đều không chết được.” Sở Phi Dương nhíu mày thở dài. (a đang khoe khoang hử)

    Thanh Lang khóe môi khẽ động một chút. Con mẹ nó ngươi được tiện nghi còn khoe mẽ! Đương nhiên, chỉ có thể suy nghĩ thế thôi.

    Thanh Lang buông chén ngọc vô giá, đau lòng địa sờ sờ vết xước trên mặt chén bị chính mình làm ra, bất đắc dĩ nói: ” Sở huynh, ngươi còn không biết, Quân Thư Ảnh dạng người như vậy sao ? Hắn đối với ngươi đều tự nguyện làm người ở dưới , còn vì người mà sinh cái : mập mạp tiểu tử, ngươi còn muốn thế nào?!”

    ” không đủ, không đủ.” Sở Phi Dương vẻ mặt ngưng trọng lắc lắc đầu, ” Yến đối với ngươi ngoan ngoãn phục tùng, ngươi tự nhiên không hiểu ta khó xử. Ai.”

    ” Nếu hắn phải đợi ngươi chết mới biết thương tâm, vậy ngươi đi chết đi.” Thanh Lang tức giận nói.

    ” không ổn, không ổn.” Sở Phi Dương ngưng thần suy tư một lát, lại lắc đầu nói: ” ta thương hắn kính hắn, ta đối với hắn tuyệt sẽ không lừa gạt. Quên đi, ngươi như thế, nói ngươi cũng không hiểu.”

    Răng rắc, chén ngọc tinh xảo trong tay Thanh Lang rốt cục cũng tới số tan nát. (tội nghiệp cái chén )

    ※※※

    Quân Thư Ảnh phong trần mệt mỏi từ ngoài quay về. Trước đó vài ngày nghe nói ở trong một cái thành nhỏ vô danh tại biên thuỳ xuất hiện một số bảo vật vô giá bị thổ phỉ cướp, liền động tâm tư. Tại trong biện viện yên tĩnh này cũng rảnh rang nhàn rỗi đã lâu, một thân gân cốt lười biếng sắp lên cả mốc đến nơi. Khi đó Sở Phi Dương cũng không ở đây, liền viết phong thư, để lại , đồng thời đưa Tiểu Thạch Đầu đem nhờ một hộ săn bắn láng giếng hảo tâm trông giữ, liền đi thẳng. Đi một tháng có thừa, thu hoạch không nhỏ, cướp đoạt chút tài bảo thần binh bí tịch võ công, còn thay Tiểu Thạch Đầu đầu làm ra một viên thạch đầu đông ấm hạ lạnh. Tuy rằng không biết là vật gì, Thế nhưng cũng xác định đây là một vật phi phàm.

    Về tới trước cửa tiểu viện liền thấy, đại môn đóng chặt, trước cửa lá rụng một mảng, nghiễm nhiên vẫn là trạng thái khi hắn rời đi . Quân Thư Ảnh mi đầu hơi nhíu, liền đi trước đem Tiểu Thạch Đầu đón trở về. Khéo léo từ chối lời mời nhiệt tình lưu hắn ăn cơm chiều của hàng xóm, ôm Tiểu Thạch Đầu buồn ngủ trở lại biệt viện, đem Tiểu Thạch Đầu đặt đến trên giường, liền đi kiểm kê đồ vật này nọ vừa mang về.

    Trong những bảo vật tốt nhất dễ làm người khác chú ý chính là một thanh trường kiếm mang hình dáng phong cách cổ xưa, trầm ổn lại rất nặng, cũng không mất đi sự sắc sảo. Lúc đó khi ở giữa một đống thần binh lợi khí vô giá, nó lẳng lặng nằm ở một góc phòng, nhưng tự bản thân nó xuất ra một khí thế vương giả đạm mạc xuất trần. Quân Thư Ảnh liếc mắt một cái liền nhìn ra nó. Tay cầm trường kiếm hướng về ánh mặt trời ngoài cửa sổ, lại tràn đầy ánh sáng lấp lánh khiến người mê say.

    Chợt nghe cánh cửa ở phía ngoài sân truyền đến một hồi tiếng vang khác lạ, Quân Thư Ảnh tâm hạ cảnh giác, đưa tay vỗ vào ám cách( nút mở cơ quan cửa ngầm – hay thường có trong phim chưởng HK đó mà) đầu giường, sàng phô chậm rãi xoay lật bề mặt trên nghiêng xuống , Tiểu Thạch Đầu cũng tỉnh lại, dùng tay nhỏ bé dụi dụi con mắt, tay bấu ở đầu nghiêng của sàng phô đang xoay úp nghi hoặc kêu nha một tiếng.

    Quân Thư Ảnh tiến lại gần sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, dịu dàng cười nói: ” Tiểu Thạch Đầu ngoan, đừng lên tiếng.” liền lại vỗ ám cách một cái, giường trở mình quay về nguyên dạng.

    ( ở đây chắc nhiều người đọc cũng không hiểu lắm nhỉ, đại khái là cái ván giường của Ảnh ca nó xoay được , sau khi nhấn nút để bé iu xuống dưới gầm giường dấu liền xoay về nguyên dạng như bình thường)

    Quân Thư Ảnh hướng phía ngoài cửa đi ra, đã thấy Thanh Lang nghênh diện tiến vào, sửng sốt một chút, nghi hoặc nói: ” ngươi……”

    Thanh Lang hướng hắn khoát tay áo, xoay người về phía sau. Hai gã thủ hạ Thiên Nhất Giáo liền mang một người tiến vào.

    ” đặt ở trên mặt đất, đặt xuống.” Thanh Lang mệnh lệnh nói. Lại xoay người hướng Quân Thư Ảnh nói: ” Sở Phi Dương sắp chết, chịu khó chăm sóc hắn đi.”

    ” cái gì?!” Quân Thư Ảnh cả kinh nói, ” Thanh Lang, ngươi lại có cái gì quỷ kế?!”

    Thanh Lang tà tà cười nói: ” ta nếu có chút cái gì quỷ kế, liền trực tiếp giết Sở Phi Dương, bắt ngươi trở về cùng làm bạn với Yến rồi, ngươi nói có tốt không?”

    Quân Thư Ảnh trong mắt hàn quang chợt lóe, thân hình khẽ nhúc nhích, vài điểm hàn quang đánh về phía Thanh Lang. Thanh Lang xoay người một cái, từ trong tay áo giũ rớt xuống đất vài cái ám khí, bất đắc dĩ nói: ” vẫn là cái người không biết đùa như cũ a. Quên đi, ta đi rồi, nhĩ nhĩ hảo hảo chiếu cố nam nhân của ngươi đi.”

    Quân Thư Ảnh chán ghét nhìn cái tên Thanh Lang kia rời đi, đợi tới khi hắn và hai tên thủ hạ biến mất ở ngoài tầm nhìn, mới ngồi xổm xuống, đem người nằm trên mặt đất kia kéo lại.

    Sở Phi Dương sắc mặt trắng bệch, đang hôn mê .

    ” Sở Phi Dương?!” Quân Thư Ảnh hô một tiếng, hiển nhiên không có một tiếng đáp lại. Khẽ thở dài, liền đem hắn đặt ở trên giường trong phòng, tra xét đơn giản một chút. Sở Phi Dương hơi thở mỏng manh, mạch ở tay bất ổn, giống như thật sự là bị thương không nhẹ.

    Quân Thư Ảnh cảm thấy thất kinh. Cư nhiên hiện tại còn có người có thể gây tổn thương Sở Phi Dương, mà người này lại là địch không phải bạn, thật sự là rất không ổn, về sau sợ phải càng cẩn thận hơn .

    Lúc này trên giường Sở Phi Dương giật giật, cau mày hừ nhẹ tỉnh lại.

    ” Ngươi tỉnh. Là ai đả thương của ngươi? Ngươi làm sao lại là trêu chọc tới loại địch nhân khó giải quyết như vậy?!” Quân Thư Ảnh không hờn giận nói.

    Sở Phi Dương gian nan muốn ngồi dậy, Quân Thư Ảnh chỉ ở một bên lãnh nhãn nhìn, Sở Phi Dương vừa dậy được phân nửa liền ngã lại xuống giường, khổ sở ho một trận. Quân Thư Ảnh bàng quan một lúc lâu sau, cuối cùng than nhẹ nghiêng người tới trước vì hắn thuận khí.

    Sở Phi Dương rốt cục hơi thở cũng bình ổn, sắc mặt bởi vì một trận ho khan vừa rồi nổi lên chút mất tự nhiên liền đỏ ửng.” sắc mặt của ta thoạt nhìn như thế nào?” Sở Phi Dương mở miệng hỏi.

    Quân Thư Ảnh tinh tế quan sát một chút, trả lời: ” thật không tốt.”

    Sở Phi Dương lại hỏi: ” vậy ngươi cảm thấy được như thế nào?”

    ” cái gì?!” Quân Thư Ảnh khó hiểu nhíu mày.

    Quân Thư Ảnh trong mắt nào có dáng vẻ dù chỉ là nửa điểm đau lòng?! Sở Phi Dương thất bại lắc đầu nói: ” không có việc gì.”

    Quân Thư Ảnh nói: ” hiện giờ gặp phải đối thủ lợi hại như vậy, sau này có phiền phức đây . Ngươi trước tiên điều trị nội tức cho mình, cần phải mau chóng khôi phục mới tốt.” nói xong liền đứng dậy. Sở Phi Dương giữ chặt tay hắn, vội la lên: ” Ngươi đi đâu vậy?”

    Quân Thư Ảnh kỳ quái nói : ” ngươi phải chữa thương, ta tự nhiên không tiện quấy rầy.”

    ” ta không chữa thương.” Sở Phi Dương phẫn nộ nói.

    ” vì sao?!” Quân Thư Ảnh khó hiểu, bỗng nhiên lại như hiểu được, gật đầu nói: ” đúng vậy, ngươi không cần chữa thương. Phản chính ngươi chân khí trong cơ thể khả hộ ngươi chu toàn.”

    ” Ngươi chính là chắc chắc ta chết không được đúng không?!” Sở Phi Dương buông tay Quân Thư Ảnh ra, tức giận trong lòng.

    Quân Thư Ảnh sắc mặt cũng khó xem, nhíu đôi mi im lặng không lên tiếng.

    Hai người im lặng đối mặt trong giây lát, Sở Phi Dương đột nhiên đưa tay kéo Quân Thư Ảnh, nhưng bởi vì không có khí lực, Quân Thư Ảnh cũng vì nhất thời không chuẩn bị liền ngã lệch về phía giường. Quân Thư Ảnh lửa giận nổi dậy, dùng sức vẫy tay Sở Phi Dương ra, lại không biết động đến chỗ nào của hắn, Sở Phi Dương miệng kêu đau một tiếng. Quân Thư Ảnh vội không dám cử động nữa. Sở Phi Dương nhìn hắn bất động , liền không quan tâm muốn đem hắn nhấc lên giường đặt ở dưới thân. Quân Thư Ảnh bất đắc dĩ nói: ” Sở Phi Dương, ngươi phát điên cái gì?”

    Sở Phi Dương cũng không nói, nỗ lực dùng mọi thủ đoạn giữ y. Quân Thư Ảnh cảm nhận hơi thở đang từ miệng hắn thở ra, cũng không biết hắn rốt cuộc bị thương ở nơi nào, liền thật sự không làm sao dám giãy giụa, cuối cùng cũng ỡm ờ nằm im ở dưới thân của Sở Phi Dương .

    ” Cư nhiên vừa đi hơn một tháng cũng không có âm tín. Ta nghĩ ngươi chết bầm chỗ nào rồi. Để cho ta làm.” Sở Phi Dương nghiến răng chịu đựng liền nói.

    Quân Thư Ảnh ngăn Sở Phi Dương đang muốn áp chế mình dưới thân hắn, nhắc nhở nói: ” Thương thế của ngươi……”

    Sở Phi Dương dùng đôi mắt đỏ rực nhìn y nói ” Không chết được.” , liền hung tợn hôn xuống. Quân Thư Ảnh thỉnh thoảng nghe âm thanh Sở Phi Dương không tự giác hít thở dồn dập, trong ngực đều thay hắn đau đến hoảng loạn. Bất quá nếu chính hắn không thèm để ý, y cũng không cần vì hắn khẩn trương. Hơn một tháng không gặp, mọi tưởng niệm đều không phải là đều vì Sở Phi Dương hắn sao……

    ※※※

    Sau tấm màn lụa mềm mại ngát hương . Ở trong một gian kỹ viện lớn nhất trong thành .

    Thanh Lang tay trái ôm nam nhân xinh đẹp đang nơm nớp lo sợ, tay phải chuyên chú nâng chén rượu ấm nhẹ nhàng phe phẩy, bất đắc dĩ nhẹ giọng nói nhỏ, cũng không biết là lầm bầm lầu bầu hay là đang hướng nam nhân sợ sệt không ngớt trong long ngực của chính mình nói: ” Cho nên a, là người đôi khi phải hiểu được lúc nào thì nên cảm thấy đủ. Cái tên kia đi ra ngoài cướp bóc còn biết cấp tướng công của hắn mang về một thanh kiếm. Ngươi thì sao? Ngươi đang làm gì? Ngươi sẽ ở tại thời điểm lúc ta không biết, lấy tiền của ta đi ra đánh bạc, phiêu kĩ. Ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ đây, Yến……”

    Sau cuộc mây mưa đã qua, xuân ý tràn đầy .

    Sở Phi Dương từ phía sau đem Quân Thư Ảnh ôm vào trong ngực, một tay nắm lấy y , từ từ chậm rãi mút lấy đôi môi kia . Quân Thư Ảnh từ từ nhắm hai mắt, đợi dư vị kia qua đi, mở miệng nói: ” ta đây lần này ra ngoài, thăm dò và đem về cho ngươi một thanh bảo kiếm.”

    ” Thật không?” Sở Phi Dương giọng mơ hồ nhẹ nói, ” Ngươi đã xem qua thì nhất định là tốt nhất.”

    Quân Thư Ảnh cười cười, lại nói: ” Còn cấp Tiểu Thạch Đầu……”

    Quân Thư Ảnh đột nhiên không có thanh âm, thân thể cũng đột nhiên cứng đờ.

    ” Làm sao vậy?!” Sở Phi Dương phát giác dị trạng của hắn, vội thân thiết hỏi.

    Quân Thư Ảnh nhắm lại đôi mắt, chua xót nói: ” Tiểu Thạch Đầu ở ám cách dưới ván giường……”

    ※※※※※※※※※※※※※※※※

    Tác giả: Sở đại hiệp, Quân Giáo chủ, tuy nói tiểu công thì phải bồi dưỡng tiểu bảo bối của mình…… Chính là các ngươi làm cha cái kiểu này…… hài tử này mà trưởng thành thì sẽ thành một cái dạng gì đây a.

    7 Phiên ngoại nhỏ của phiên ngoại *^^* Mèo đen + mèo trắng = ?

    Ánh mặt trời chiếu rọi lên bãi cỏ xanh mướt.

    Một con mèo trắng ưu nhã nằm trên bãi cỏ xanh tươi, gần bên tai có cái một nhánh hoa lan nhỏ, nhẹ nhàng lắc lư theo gió, thỉnh thoảng chạm vào lỗ tai nó. Mèo trắng không ngừng run run tai.

    “Meo meo oa ──” Một con mèo đen đi tới, lông hắn bóng mượt tỏa sáng, thân hình cường tráng.

    Mèo đen nằm bên cạnh mèo trắng, cẩn thận đem nhánh hoa lan nhỏ đặt ở bên dưới cằm. Nó vươn đầu lưỡi liếm mèo trắng, mèo trắng không chịu đựng được kêu một tiếng, mở ra đôi mắt màu xanh xinh đẹp.

    Mèo đen tự hào ưỡng ngực ngồi thẳng, trong thanh âm tràn đầy vẻ dương dương tự đắc: “Meo meo oa! Meo meo oa ── meo meo meo meo oa ──” ── Mọi người đều nói ta là tiểu công hợp cách duy nhất được mười hai vạn khu vực tán thành và ủng hổ a, quả thực là lòng người đều hướng về ta.

    “Meo meo.” Mèo trắng khinh thường nhìn nó một cái, rồi nhắm mắt lại.

    “Meo meo oa~” Mèo đen lại nằm xuống lần nữa. Tiếp tục ôn nhu liếm mèo trắng.

    Gió nhè nhẹ hiu hiu, ánh nắng ấm áp nhu hòa, tất cả đều rất an tĩnh.

    Đột nhiên, mèo trắng rất cảnh giác bật dậy, tai giật giật: “Meo meo?!”

    Mèo đen cũng đứng lên, kêu lên một tiếng kéo dài: “Meo meo oa ──” ── a, Tiểu Thạch Đầu đến.

    Mèo trắng nhanh nhẹn bổ nhào về phía trước.

    “Mao oa mao oa~” Một con mèo bò sữa (bộ lông giống như lông bò sữa, trắng đốm đen hoặc đen đốm trắng) nhỏ chân ngắn tung tăng chạy đến.

    ===

    Thuộc truyện: Dương Thư Mị Ảnh