Dương thư mị ảnh Nam phong ca – CHƯƠNG 54

    Thuộc truyện: Dương Thư Mị Ảnh

    CHƯƠNG 54

    ————————————

    Chương này dành tặng bạn Ki, bởi hôm nay sinh nhật bạn :”>

    ———————————–

    Sở Phi Dương đưa Quân Thư Ảnh đến một nơi yên tĩnh, xung quanh thấp thoáng cây cối, ánh dương rọi xuống qua những tán cây tạo thành những điểm sáng trắng tuyệt đẹp. Cánh cửa gỗ ngăn chia một khoảnh sân với khu rừng, cách đó không xa có một dòng suối nhỏ chảy từ núi xuống mang theo tiếng nước róc rách. Trong sân là một căn nhà gỗ không lớn lắm, trong phòng bài trí đồ đạc đơn sơ, nhưng nơi đây lại không có một bóng người.

    Quân Thư Ảnh nhìn xung quanh đánh giá một phen, nửa cười nửa không nói: “Ngươi chuẩn bị căn nhà này để làm gì? Dưỡng lão sao?”

    Sở Phi Dương thản nhiên liếc y một cái, nói: “Đây vốn là nơi ở của một vị tiền bối đã thoái ẩn giang hồ. Lão thích dạo chơi khắp nơi, nơi này đã bị bỏ hoang gần hai năm rồi. Bình thường không có người đến đây, ngươi cứ an tâm ở đây.”

    “Thoái ẩn giang hồ?!” Quân Thư Ảnh hừ mũi khinh thường: “Thoái ẩn giang hồ dưới mắt đại môn phái đệ nhất Trung Nguyên?! Quả thực là cao nhân a.”

    “Đệ nhất môn phái ở Trung Nguyên?!” Sở Phi Dương lạnh nhạt cười, “Hóa ra Quân huynh cũng để mắt tới Thanh Phong Kiếm phái như vậy, tại hạ thật là vinh hạnh.”

    Quân Thư Ảnh hừ lạnh, phất tay ra vẻ không kiên nhẫn nói: “Ngươi nhanh đi tìm người đi, địa giới Thanh Phong Kiếm phái các ngươi ta không quen.”

    Sở Phi Dương thở dài rời đi. Một lúc sau hắn trở về mang theo một bao đựng các vật dụng hàng ngày, rồi sửa sang lại một căn phòng nhỏ trong nhà. Sở Phi Dương bận bịu làm việc ngược lại chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng của Quân Thư Ảnh, hắn liền nói: “Ta không thể để ngươi ngụ ở khách *** được, trước khi tìm được người ngươi hãy ngoan ngoãn mà ở đây, ít gây phiền toái cho ta.”

    Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, y im lặng nhìn bóng dáng vội vội vàng vàng của Sở Phi Dương một lúc lâu mới lên tiếng: “Nơi này là lãnh địa của các ngươi, nhưng ta khuyên người đừng giở trò gì, nếu không…”

    “Ngươi không thể nghĩ tốt cho ta sao?!” Sở Phi Dương quăng một vật gì đó trong tay đi, khó thở đi đến trước mặt Quân Thư Ảnh, nhíu mày cố áp chế cơn lửa giận đang chực chờ bùng phát: “Ngươi cho là cả thế giới này đều đê tiện giống như ngươi? Ta chiếu cố ngươi lâu như vậy ngươi không thể có chút biết ơn ta sao?”

    Quân Thư Ảnh mím môi đối mặt với Sở Phi Dương, ánh mắt lạnh lùng khiến bao nhiêu tức giận của Sở Phi Dương lập tức tan biến. Sau một lúc lâu Sở Phi Dương mới thở dài nột hơi nói: “Loại vong ân phụ nghĩa như ngươi có điểm gì tốt chứ…”

    “Ngươi nói gì?” Quân Thư Ảnh tức giận lên giọng.

    “Ngươi im đi!”

    Sở Phi Dương nhanh chóng thu dọn sạch sẽ căn phòng nhỏ. Hắn quay đầu lại nhìn Quân Thư Ảnh đang ngồi bên cạnh bàn, gương mặt chán chường không hề thay đổi, ngược lại trong mắt Sở Phi Dương lại là dáng vẻ nhu thuận vạn phần vô tội. Khi Quân Thư Ảnh đáp lại ánh mắt của hắn, khóe miệng y khẽ nhếch lên khinh thường. Sở Phi Dương nhắm mắt lại. Hắn không thể lúc nào cũng hoa mắt vì y như vậy!

    “Ta lên núi tìm người sẽ mất chút thời gian. Ngươi cứ ngụ lại đây, có chuyện gì khẩn cấp cứ bắn pháo hiệu này, ta thấy sẽ lập tức chạy đến.” Sở Phi Dương đưa cho y một hòn đá lửa.

    Quân Thư Ảnh nhận lấy, nhìn nhìn. Y im lặng một lát rồi trầm thanh nói: “Ba ngày. Nhiều nhất là ba ngày. Nếu sau ba ngày không có tin tức gì của ngươi, ta sẽ không chờ đợi nữa.”

    Sở Phi Dương khép mi trầm ngâm một lát rồi bất đắc dĩ gật đầu. Hắn lại nói: “Nhưng ba ngày nay ngươi phải ngoan ngoan mà ở đây. Thanh Phong Kiếm phái từ trước đến nay rất nhiều người lui tới, xung quanh đều là nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên. Ngươi không cần phải gây chuyện phiền phức.”

    Quân Thư Ảnh cười lạnh nói: “Ta sẽ cư xử đúng mực.”

    Sở Phi Dương đương nhiên không thể tin Quân Thư Ảnh sẽ cư xử đúng mực, bất quá bây giờ hắn cũng không còn biện pháp nào khác. Sở Phi Dương cất bước ra khỏi cửa phòng rồi vẫn không yên tâm xoay ngươi lại. Quân Thư Ảnh nhíu mày hỏi: “Ngươi còn muốn gì nữa?”

    Sở Phi Dương lặng im một chút rồi nói: “Quân Thư Ảnh, lúc trước ta tha mạng cho ngươi, còn cứu mạng ngươi, là do ngươi chưa phạm phải lỗi lầm gì to lớn. Ngươi hiện giờ hãy tự lo liệu cho tốt.”

    Quân Thư Ảnh nghe vậy sửng sốt một lúc, trong lòng y thấy tức giận nhưng trên mặt chỉ hiện ra nụ cười lạnh, nói: “Vậy, nếu ta giết người ở lãnh địa của Sở đại hiệp ngươi, ngươi sẽ xử trí ta như thế nào? Giết ta?!”

    Sở Phi Dương trầm thanh nói: “Hiện giờ ngươi có chuyện cầu ta. Ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ giúp ngươi tìm người. Ngươi nếu sinh sự, ta lập tức mang ngươi rời xa nơi này để ngươi không thể tìm được người cần tìm nữa.”

    “Ngươi dám uy hiếp ta?!” Quân Thư Ảnh cao giọng thể hiện sự căm tức oán hận Sở Phi Dương, nhưng ánh mắt Sở Phi Dương vẫn không dao động chút nào. Sau một lúc lâu Quân Thư Ảnh mới gượng cười, nghiến răng nói: “Sở đại hiệp quá lo lắng. Ta đã nói ba ngày, chắc chắn sẽ kiên nhẫn chờ đủ ba ngày. Ngươi nói ta không thể suy nghĩ tốt cho ngươi, nhưng chẳng phải ngươi cũng không tin tưởng ta?!”

    Sở Phi Dương nghe vậy thu lại ánh mắt, thở dài: “Ta không chỉ sợ ngươi lạm sát kẻ vô tội, ta còn sợ ngươi sẽ bị thương.”

    Nói xong không đợi Quân Thư Ảnh đáp lời, hắn liền triển khai khinh công, phút chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

    Thuộc truyện: Dương Thư Mị Ảnh