Dương thư mị ảnh Nam phong ca – CHƯƠNG 64

    Thuộc truyện: Dương Thư Mị Ảnh

    CHƯƠNG 64

    Cổ họng Sở Phi Dương phát ra một tiếng gầm nhẹ, đem Quân Thư Ảnh đặt xuống đất. Quân Thư Ảnh nằm dưới thân hắn, đôi mày nhíu lại tựa như rất khó chịu. Sở Phi Dương lúc này mới nhớ tới thân thể khác thường của Quân Thư Ảnh, liền thu bớt lực đạo.

    Người bên dưới mang đến cảm giác chân thật đến đáng sợ, Sở Phi Dương dần dần tràn ngập dục niệm khiến hắn không phân rõ đâu là mộng đâu là tỉnh nữa. Hắn dùng tay vuốt ve vài sợi tóc trên trán Quân Thư Ảnh, dùng ánh mắt si mê thưởng thức dung nhan của y.

    Không một ai biết, dù đôi lúc hắn lạnh nhạt với Quân Thư Ảnh, nhưng hắn đã mê luyến y đến điên cuồng, mặc dù chính hắn cũng không rõ vì sao. Nếu Quân Thư Ảnh không ngoan cố như vậy, không ngoan độc như vậy, và nếu y không xem tâm ý của hắn như một sự sỉ nhục, thì hắn sẽ chỉ luôn đối xử ôn nhu vô hạn với y.

    Đầu ngón tay Sở Phi Dương chậm rãi dao động trên mặt Quân Thư Ảnh, lướt qua hàng lông mi, khóe mắt, chiếc mũi, rồi trượt xuống bờ môi y. Đầu ngón tay vuốt ve đôi môi luôn lộ vẻ khinh bạc nhưng mềm mại ấm áp.

    Quân Thư Ảnh chỉ im lặng nhìn Sở Phi Dương bằng ánh mắt ôn nhu. Sở Phi Dương nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt kia. Quân Thư Ảnh nhẹ khép mắt khi môi Sở Phi Dương đảo qua hàng lông mi của y.

    Quân Thư Ảnh không lên tiếng, thuận theo động tác của hắn khiến tia lý trí cuối cùng của hắn bị thiêu đốt trong dục hỏa. Hắn dùng hai tay nâng mặt Quân Thư Ảnh, hôn thật sâu. Quân Thư Ảnh nhíu mày, vươn hai tay nắm lấy tay Sở Phi Dương. Sở Phi Dương hôn cằm Quân Thư Ảnh, rồi xuống đến cổ. Quân Thư Ảnh ngẩng đầu, hai tay bị Sở Phi Dương đặt sang hai bên. Ánh mắt Sở Phi Dương trở nên điên cuồng, thô bạo xé mở y phục Quân Thư Ảnh, vội vã hôn lấy phần xương quai xanh cùng bộ ngực vừa lộ ra, tay phải thuận theo thắt lưng Quân Thư Ảnh trượt xuống, tiến vào trong tiết khố mà vuốt ve.

    Quân Thư Ảnh nhăn mặt cầm tay Sở Phi Dương ngăn lại, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào Sở Phi Dương. Sở Phi Dương hôn môi y trấn an, nhưng tay vẫn không giảm lực đạo.

    Sở Phi Dương đưa tay phải vào trong y phục của mình, cầm lấy dục vọng đã sớm sưng cứng không chịu nổi, vùi mặt vào ngực Quân Thư Ảnh, âm thanh khản đục: “Đừng nhúc nhích, như vậy là tốt rồi.” Sở Phi Dương ma sát dục vọng trong tay mình, há miệng thở dốc, hơi thở nóng hổi phả lên người Quân Thư Ảnh. Tay trái Sở Phi Dương khẽ vuốt người Quân Thư Ảnh, miệng không ngừng ở trước ngực Quân Thư Ảnh hôn lung tung. Thân thể Quân Thư Ảnh khẽ run, trên da đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

    Quân Thư Ảnh vươn tay ra, Sở Phi Dương thấy vậy liền đưa tay trái nắm lấy tay y. Hắn đưa tay vuốt ve tay Quân Thư Ảnh, xuống đến bàn tay đang nắm chặt của y, khẽ mở nó ra, hai bàn tay liền đan chặt vào nhau.

    Quân Thư Ảnh thả lỏng bàn tay đang cùng hắn giao triền. Sở Phi Dương lại ngẩng đầu lên hôn môi Quân Thư Ảnh. Sở Phi Dương cảm thấy một đợt sóng nước xô vào thân, động tác dưới tay phải vẫn không ngừng.

    Không biết trải qua bao lâu, Sở Phi Dương buông tay Quân Thư Ảnh ra, ôm lấy bả vai y, vùi mặt vào cổ y, không ngừng thở dốc.

    Sở Phi Dương cảm thấy Quân Thư Ảnh cũng nâng hai tay ôm lấy mình. Hắn than một tiếng, tiết ra chất lỏng trắng đục làm bẩn y phục cả hai.

    Sở Phi Dương nhắm mắt, chờ đợi dư vị của cao trào qua đi. Thân thể Quân Thư Ảnh mát lạnh như nước, tiếng nước róc rách từ phía cũng trở nên rõ ràng hơn. Sở Phi Dương dần dần khôi phục thần trí. Hắn mở to mắt, làm sao còn có thể nhìn thấy Quân Thư Ảnh?! Chỉ có ánh trăng phản chiếu dưới dòng nước lạnh chập chờn quanh thân. Sở Phi Dương khẽ vuốt trán, lắc đầu cười khổ.

    Cảm nhận được nhiệt độ trên người đã giảm bớt, Sở Phi Dương ra khỏi dòng suối. Giấc mộng này không biết đã trải qua bao lâu, thanh âm huyên náo truyền đến từ phía xa, có lẽ các sư huynh đệ của hắn vẫn còn vui đùa. Sở Phi Dương nhớ tới Tống Lam Ngọc đã bị hắn điểm huyệt, không biết đã đến lúc huyệt đạo tự giải khai hay chưa. Sở Phi Dương vừa đi vừa vận nội lực làm khô y phục của mình, nghĩ có lẽ nên đi xem tình trạng của Tống Lam Ngọc trước. Y không có võ công, bị điểm huyệt dù sao cũng không thể tránh tổn thương cho cơ thể.

    Sở Phi Dương mới đi được vài bước thì đột nhiên trên trời xuất hiện một ngọn pháo hoa màu xanh. Hắn cảm thấy kinh hoàng. Đây chính là loại pháo hiệu mà hắn đã đưa cho Quân Thư Ảnh, để y có thể tri thông cho hắn khi gặp nguy cấp. Ngọn pháo đầu tiên còn chưa dứt, ngọn pháo thứ hai đã xuất hiện, tiếp theo là thứ ba, thứ tư… Pháo hoa đầy trời che mất ánh sáng của vầng trăng tròn. Trên núi truyền một trận ồn ào, khiến cảnh tưởng càng thêm náo nhiệt.

    Sở Phi Dương đề khí chạy như bay về phía chân núi, lòng như lửa đốt. Hắn không nghĩ đó là Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng nhàm chán mà mở tiệc mừng đêm Trung thu đoàn viên. Từng đợt pháo hoa như thúc giục Sở Phi Dương. Sở Phi Dương tăng cước lực, thân hình như quỷ mị xuyên khỏi khu rừng.

    Thuộc truyện: Dương Thư Mị Ảnh