Dương thư mị ảnh Nam phong ca – CHƯƠNG 74

    Thuộc truyện: Dương Thư Mị Ảnh

    CHƯƠNG 74

    Quân Thư Ảnh lấy thanh bảo kiếm đã lâu không dùng đến ra, bắt đầu luyện tập trong đình viện, Sở Phi Dương đứng một bên nhìn. Quân Thư Ảnh mặc y phục đạm bạc màu tím, vì bệnh tình mà y gầy ốm đi nhiều, nhưng nhờ vậy khi y xoay chuyển xuất chiêu, thân hình tuấn dật đẹp mê người

    Nhưng do không có nội lực, chiêu thức xuất ra không hề có uy lực. Tuy Sở Phi Dương đã hứa là sẽ giúp y khôi phục võ công, nhưng trước mắt thấy mình chỉ có thể ra chiêu mà không có tí uy lực nào, Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn.

    Sở Phi Dương nhìn y càng múa kiếm càng mạnh mẽ liền tiến lên đoạt kiếm của y, nói: “Quên đi, cũng không cần quá gắng sức. Dù sao ngươi cũng đang nhàn rỗi, ta lại muốn ra ngoài xem sao, ngươi theo ta ra ngoài một chút đi.”

    Sở Phi Dương kéo Quân Thư Ảnh ra ngoài. Quân Thư Ảnh cũng không muốn đi cùng hắn, đang muốn giãy ra, nhưng nghĩ lại, y muốn khôi phục công lực, thậm chí công lực có thể tăng thêm một tầng, đều phải nhờ vào Sở Phi Dương, hiện tại tốt nhất là không nên chống đối hắn. Y chỉ rút tay về, nhưng vẫn theo sát phía sau Sở Phi Dương.

    Hai người đi đến đình viện thì vô tình gặp Cao Phóng. Quân Thư Ảnh liếc mắt liền nhìn thấy tiểu hài tử trắng trẻo, nhỏ nhắn đáng yêu. Quân Thư Ảnh cứng người, mặt trầm xuống. Cao Phóng thấy sắc mặt y không tốt, vội vàng lên tiếng chào rồi rời đi. Tiểu hài tử từ đầu vẫn hướng đối mắt đen láy nhìn Quân Thư Ảnh đột nhiên hét lên một tiếng, vươn tay về y, vội vã vẫy vẫy như muốn y ôm mình. Quân Thư Ảnh sắc mặt càng trầm xuống, lộ vẻ ghét bỏ, nhanh chóng rời đi. Tiểu hài tử bật khóc, Cao Phóng có dỗ dành thế nào cũng vô ích. Quân Thư Ảnh vẫn không quay đầu lại, đi thẳng ra phía hành lang, đến khi không còn nghe tiếng tiểu hài tử khóc nữa y mới dừng lại.

    Sở Phi Dương đuổi theo, thở dài: “Ngươi cần gì phải như thế, nó còn nhỏ như vậy, chỉ muốn thân cận ngươi…”

    “Câm miệng.” Quân Thư Ảnh quát khẽ, bước nhanh ra ngoài. Sở Phi Dương bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể tiếp tục đuổi theo y.

    Sở Phi Dương vốn cũng không có chuyện gì quan trọng phải ra ngoài, chỉ là Quân Thư Ảnh bấy lâu nay ở nhà khó tránh tâm trạng càng lúc càng buồn bực, nên cố ý dẫn y ra ngoài hít thở không khí. Nhưng nhất thời cũng không biết phải đi đâu, hắn liền đưa y tới tửu lâu lớn nhất trong thành, chọn một bàn bên cửa sổ lầu hai. Quân Thư Ảnh vẫn không nói gì, đôi mày nhíu lại không biết đang suy nghĩ điều gì. Sở Phi Dương thức thời cũng không quấy rầy y.

    Tiếng huyên náo từ dưới lầu vang lên, thói quen hành hiệp trượng nghĩa của Sở Phi Dương lại nổi lên. Hắn liếc mắt nhìn Quân Thư Ảnh, chỉ thấy y bình thản tựa hồ như không nghe thấy gì. Sở Phi Dương dặn dò y đừng làm loạn, rồi xuống lầu xem xét tình hình.

    Vừa thấy hắn liền nhận ra người quen. Một cẩm y công tử đang muốn tấn công một thôn nữ ăn mặc giản dị, vị công tử đó chính là ca ca của Mai Hân Nhược, Mai Thần Anh.

    Sở Phi Dương lao về phía trước, cứu nữ tử khỏi tay Mai Thần Anh, quay sang nói với hắn: “Mai công tử, giữa thanh thiên bạch nhật lại ra tay với nữ nhân, thật không đáng làm trượng phu.”

    Mai Thần Anh đang hoảng hốt vì người trong tay bị người khác cướp đi, khi nhìn rõ là Sở Phi Dương, hắn liền nổi giận quát: “Sở Phi Dương, ngươi đừng xen vào việc của người khác. Ả kia cũng không phải là người tốt.” Vừa nói hắn vừa tiến lên muốn bắt lại cô nương đang rụt rè sợ hãi kia.

    Sở Phi Dương nâng kiếm lên ngăn hắn lại, nói: “Mai công tử, ngươi không giải thích rõ ràng, ta tuyệt không để ngươi làm tổn hại nàng ta.”

    Mai Thần Anh tức đến đỏ cả mắt, cả giận nói: “Ngươi phụ lòng mọi người, phụ lòng muội muội của ta, ta cũng không quan tâm, nhưng ngươi còn muốn cứu mạng kẻ muốn ám hại muội muội ta. Ta… ta liều mạng với ngươi!” Nói xong hắn liền lao vào tấn công Sở Phi Dương. Sở Phi Dương nghe xong liền cả kinh. Theo lời Mai Thần Anh, tựa hồ như Mai Hân Nhược đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Mai Thần Anh tức giận lao vào tấn công hắn, hắn cũng chỉ có thể ngăn chặn chứ không thể tấn công lại.

    Mai Thần Anh đương nhiên không phải là đối thủ của hắn, chỉ sau hai ba chiêu đã bị khống chế. Sở Phi Dương chưa kịp lên tiếng hỏi chuyện thì bên tai đã nghe một tiếng gầm giận dữ: “Tên nghịch đồ! Ngươi muốn làm gì Mai công tử?”

    Sở Phi Dương ngẩng đầu liền nhìn thấy Tín Bạch nổi giận đùng đùng đi tới, vài đệ tử chạy theo sau lão.

    Sở Phi Dương kêu lên: “Sư phụ…”

    “Tên nghịch đồ này!” Tín Bạch cả giận nói. “Còn không mau buông Mai công tử ra!”

    Sở Phi Dương cuống quít thả Mai Thần Anh ra, cung kính thi lễ với Tín Bạch, ngập ngừng nói: “Sư phụ.”

    Tín Bạch không để ý đến hắn, nhìn tứ phía tìm kiếm, nữ tử ăn mặc như thôn nữ kia đã thừa dịp náo loạn mà sớm tẩu thoát. Lão phân phó vài đệ tử đuổi theo ả. Sở Phi Dương ở một bên nhìn, liền biết chính mình nhất thời hồ đồ, muốn hành hiệp trượng nghĩa lại hiểu lầm, không khỏi hổ thẹn.

    Tín Bạch chọn một gian phòng trống, đưa Mai Thần Anh cùng vài đệ tử vào, vẫn như cũ không để ý tới Sở Phi Dương, vờ như không nhìn thấy hắn. Sở Phi Dương đành phải tự mình theo vào. Hắn khép cửa gỗ lại, tránh ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.

    Sở Phi Dương đứng bên góc im lặng lắng nghe, mới biết được nữ tử vừa rồi người hắn cứu chính là hung thủ mưu toan hạ độc hại Mai Hân Nhược.

    “Ả ta không biết phạm phải bệnh gì, một mực bảo rằng Mai Hân Nhược giết hại cả nhà ả. Giả trang trà trộn vào gia trang chúng ta, còn hạ độc Mai Hân Nhược. Hân Nhược ngay cả nhìn người khác giết gà cũng khóc, lại gặp phải tai họa bất ngờ như thế này.” Mai Thần Anh tức giận nói.

    Sở Phi Dương cảm thấy áy náy, lên tiếng hỏi: “Mai cô nương vẫn bình an chứ?”

    Mai Thần Anh chưa kịp trả lời, Tín Bạch đã lên tiếng: “Nơi này ngươi có quyền lên tiếng sao? Ngươi cho là ngươi còn có tư cách xen vào chuyện của Mai cô nương sao?”

    Sở Phi Dương cúi đầu không nói. Mai Thần Anh hết nhìn người này lại nhìn người kia, cảm thấy kỳ lạ. Trước kia Tín Bạch xem Sở Phi Dương như bảo bối, đến đâu cũng khoe khoang về hắn, như thể lão sợ người khác không biết Sở Phi Dương mặt mũi sao ra. Sao bây giờ lão lại lạnh nhạt, thậm chí ghét cay ghét đắng hắn đến vậy? Xem ra lời đồn Sở Phi Dương phản bội sư môn cũng không phải là vô căn cứ.

    Mai Thần Anh vốn là người không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, huống chi đây lại là cơ hội để hạ thấp kẻ hắn vô cùng chán ghét là Sở Phi Dương, hắn làm sao có thể bỏ qua. Hắn liền nhàn nhã lên tiếng: “Sở đại hiệp đây đã phạm phải sai lầm gì, có thể khiến cho Tín lão tiền bối tức giận như vậy? Chẳng lẽ giang hồ đồn đãi chuyện Sở đại hiệp đại nghịch bất đạo, chĩa kiếm vào sư phụ, phản bội sư môn, tất cả đều là sự thật?”

    Sắc mặt Tín Bạch trầm xuống. Lão không muốn chuyện này bị lưu truyền ra ngoài, nhưng đã bị người khác biết, lão cũng không thể chối cãi. Mai Thần Anh nhìn mặt lão là có thể khẳng định đó là chuyện thật, vui sướng nhìn Sở Phi Dương gặp họa.

    Sở Phi Dương vội quỳ xuống, khẩn thiết nói: “Sư phụ là người đệ tử kính trọng nhất, Thanh Phong Kiếm Phái là gia môn của đệ tử. Cho dù phải mất mạng, đệ tử tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với sư phụ và môn phái.”

    Tín Bạch nghe hắn thành khẩn như vậy, nét mặt hơi dịu lại, nói; “Ngươi là đồ đệ ta thương yêu nhất, chỉ là ngươi nhất thời hồ đồ, ta sao nhẫn tâm trách móc ngươi. Chỉ cần ngươi giết tên yêu nhân kia, theo ta trở về, ta sẽ không truy cứu sai lầm trước kia của ngươi.”

    Sở Phi Dương nhíu mày, nói: “Sư phụ, y không phải là ác nhân. Đệ tử không thể giết y được.”

    Tín Bạch vừa nghe xong, lửa giận ngút trời, nói: “Hỗn trướng, còn hồ ngôn loạn ngữ! Chẳng lẽ ngươi nguyện ý cứu sống một tên tà giáo mà đối ngịch với Thanh Phong Kiếm Phái, với toàn bộ võ lâm?”

    “Sư phụ…”

    “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi rốt cuộc muốn đứng về phía tên yêu nhân kia, hay giết hắn đem đến thỉnh tội với ta?” Tín Bạch cả giận nói.

    Sở Phi Dương cúi đầu, trầm thanh nói: “Đệ tử sẽ không giết y.”

    “Ngươi…” Tín Bạch tức giận nhìn quanh, đoạt lấy cây roi trong tay một đệ tử đang nơm nớp lo sợ bên cạnh, cả giận nói: “Hôm nay ta đánh chết tên nghịch đồ người, rửa sạch sư môn!”

    Mai Thần Anh nãy giờ vẫn ở một bên xem chuyện vui, bước lên trước trấn an lão: “Tín lão tiền bối chớ vì một kẻ không đáng mà ra tay. Việc nhỏ như thế, cứ giao cho vãn bối.” Hắn cầm lấy cây roi. Tín Bạch trở lại ghế ngồi, gương mặt đỏ lên vì tức giận, thở dồn dập. Sở Phi Dương lo lắng nhìn lão, kêu: “Sư phụ…” Tín Bạch chỉ thản nhiên quay mặt đi, không muốn nhìn hắn.

    Mai Thần Anh cầm roi đi tới, thản nhiên cười: “Sở đại hiệp, ta biết ngươi nội lực cao, cây roi này quất lên người ngươi cũng không thể gây thương tích đau đớn cho ngươi. Ngươi nếu muốn Tín lão tiền bối tha thứ, phải tỏ ra có chút thành ý chứ, đúng không?”

    Sở Phi Dương nhìn về phía Tín Bạch, cúi đầu, triệt tiêu nội lực.

    Mai Thần Anh thấy vậy, khóe miệng nhếch lên cười, nói: “Sở đại hiệp, xin đắc tội.” Nói xong liền giơ roi lên đánh. Một roi quất vào, liền xuyên qua lớp y phục, lưu lại một lằn sưng đỏ trên ngực. Sở Phi Dương tuy không hé răng, nhưng đau đến nổi cả người run lên.

    Mai Thần Anh cười một tiếng, lại tiếp tục đánh. Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, một bóng người lao đến chộp lấy cây roi, lại lao đến bên người Sở Phi Dương, lạnh lùng nhìn mọi người trong phòng.

    Thuộc truyện: Dương Thư Mị Ảnh