Dương thư mị ảnh Nam phong ca – CHƯƠNG 92

    Thuộc truyện: Dương Thư Mị Ảnh

    CHƯƠNG 92

    Sau một lúc lâu, Sở Phi Dương đứng lên, hơi lảo đảo.

    Quân Thư Ảnh nhấc chân muốn hướng về phía trước, nhưng chỉ được nửa bước y lại dừng lại, đứng tại chỗ khoanh tay nhìn hắn.

    Sở Phi Dương tựa người vào bức tường bên cạnh, mày nhíu chặt, ho nhẹ vài tiếng. Sau trận ho, Sở Phi Dương đi đến bên cửa lao, đưa tay về phía Quân Thư Ảnh, đôi môi khô nứt nở nụ cười, nói: “Mới vài ngày mà sao ngươi lại gầy đi nhiều vậy. Lại đây, để ta sờ ngươi một chút.”

    Tống Lam Ngọc ở trong góc nghe nói như thế mở to hai mắt, kinh hãi hết nhìn Sở Phi Dương lại nhìn Quân Thư Ảnh.

    Quân Thư Ảnh nghe vậy nét mặt trầm lại, tức giận nói: “Sở Phi Dương, đến bây giờ mà ngươi vẫn không nhận thức rõ tình cảnh của mình sao? Ngươi chỉ là một tên tù nhân…”

    Sở Phi Dương cười, bàn tay hướng về phía Quân Thư Ảnh cũng thu về, ngón tay khẽ chạm vào môi y, cười nói: “Ta… từ trước đến giờ vẫn là tù nhân của ngươi…”

    “Câm miệng!” Sắc mặt Quân Thư Ảnh càng thêm khó coi. Y hừ lạnh, nói: “Ngươi nếu còn muốn sống thêm mấy ngày nữa thì hãy quên những chuyện trước kia đi. Ngươi đã cứu ta, ta có thể bỏ qua những ngàyngươi sỉ nhục ta, nhưng…”

    “Ngươi cho rằng thời gian ta và ngươi sống chung là một sự sỉ nhục?!” Sở Phi Dương ngắt lời y. Tuy gương mặt vẫn tươi cười, nhưng ý cười trong mắt đã dần biến mất.

    “Đúng vậy.” Quân Thư Ảnh bướng bỉnh trả lời.

    “Thì ra là vậy…” Sở Phi Dương nghiêng người dựa vào cửa lao, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi, lẩm bẩm. Sau một lúc lâu hắn đột nhiên lắc đầu cười thành tiếng, giơ tay lên che ngực, cúi đầu cười.

    “Ngươi cười cái gì?” Quân Thư Ảnh nhíu mày, tức giận nói.

    Sở Phi Dương ngừng cười, thở dài một tiếng, nói: “Giải dược.”

    “Ngươi cho rằng là do ta hạ độc?!” Quân Thư Ảnh lạnh lùng nói.

    “Ai hạ độc không quan trọng. Ngươi có thể tìm được giải dược mà. Nghe ta, bọn họ đều là người vô tội, ngươi đừng liên lụy đến họ.” Giọng nói Sở Phi Dương tràn đầy vẻ mệt mỏi.

    Quân Thư Ảnh hừ nhẹ, cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai?! Ngươi…”

    Sở Phi Dương ngắt lời: “Đúng, ta chẳng là ai cả, ta cũng không nên vọng tưởng Quân giáo chủ nhọc công đi lấy giải dược cho ta.”

    Quân Thư Ảnh không nghĩ tới việc bị hắn đáp trả lại một câu như vậy, đôi mày nhăn lại, cắn cắn môi dưới, không biết nói thế nào.

    “Ngươi cũng thấy đấy, với tình trạng hiện giờ của ta, hoàn toàn không có chút khí lực để nhiễu loạn kế hoạch của ngươi. Ngươi có thể an tâm rời khỏi đây, ta muốn cứu người.” Sở Phi Dương nói.

    “… Độc là do Thanh Lang hạ, nhất định hắn có âm mưu gì đó…” Quân Thư Ảnh nói ra suy nghĩ của mình.

    “Liên quan gì đến ta?” Sở Phi Dương khẽ cười nói.

    Quân Thư Ảnh nghe vậy tức giận nói: “Hắn làm như vậy chính là muốn ngươi chết. Ngươi sợ mình không chết sớm sao…?

    “Chuyện đó, thì liên quan gì đến Quân giáo chủ?” Khóe miệng Sở Phi Dương hơi nhếch lên.

    “Ngươi!” Quân Thư Ảnh bước đến gần cửa lao, quắc mắt nhìn hắn, gương mặt đầy tức giận.

    Sở Phi Dương lui về sau, cười nói: “Quân giáo chủ, ngươi cho chúng ta kỳ hạn mười ngày. Ta tin giáo chủ biết trọng chữ tín. Thỉnh giáo chủ quay về.”

    Quân Thư Ảnh cắn răng căm tức, sau một lúc y hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bước nhanh ra ngoài.

    Cao Phóng liếc nhìn Sở Phi Dương. Sở Phi Dương không nhìn hắn, tiếp tục giúp Tống Lam Ngọc bức độc ra. Cao Phóng thu hồi ánh mắt, trong mắt bỗng hiện lên một tia nghi ngờ, nhưng vẫn cất bước đuổi theo Quân Thư Ảnh.

    “Sở đại ca, huynh đừng nên hao phí nội lực. Lúc huynh giúp Mai tiểu thư bức độc ta đã thấy tính mạng huynh đang nguy hiểm. Huynh sẽ chết mất.” Tống Lam Ngọc khóc lóc nói.

    Sở Phi Dương ngồi bên cạnh Tống Lam, dựa vào tường, thở dài: “Được rồi…”

    “Ta không sợ chết, một chút cũng không sợ.” Tống Lam Ngọc dựa vào ngực Sở Phi Dương.

    Sở Phi Dương xoa đầu Tống Ngọc nói: “Ta biết…”

    “Chỉ cần có thể chết bên cạnh Sở đại ca là ta mãn nguyện rồi.” Tống Lam Ngọc thút thít.

    “Ngốc, Sở đại ca sẽ không để ngươi chết.” Sở Phi Dương cười nói.

    “Ta không muốn huynh lại bức độc cho ta nữa!” Tống Lam Ngọc vội la lên.

    “Được, được, ta nghe rồi. Chịu đựng lâu như vậy, ngươi cũng mệt rồi. Ngủ đi…” Sở Phi Dương thấp giọng nói.

    Tống Lam Ngọc “ừm” một tiếng, một lát sau liền ngủ say.

    Sở Phi Dương gọi cai ngục – một tên giáo chúng Thiên Nhất Giáo mặc y phục đen, cả tấm mạng che mặt cũng màu đen, nói: “Trở về nói với Thanh Lang là ta đáp ứng yêu cầu của hắn.”

    Thuộc truyện: Dương Thư Mị Ảnh