Duy quân – Chương 25-26

    Thuộc truyện: Duy quân

    CHƯƠNG 25

    Hạ Hầu Triển vui mừng nhảy nhót, thầm mắng mình thực bổn, đã sớm biết Viễn là người dễ dàng mềm lòng, còn không biết lợi dụng điểm này, chỉ biết một mặt cường ngạnh giữ lấy, liều mạng nghĩ muốn chen vào sinh mệnh của y, ngược lại đã quên nhu tình này là vũ khí lợi hại nhất. Hiện tại ngẫm lại, vài năm lãng phí kia thực oan a, lúc nào cũng chỉ biết lộ ra thái độ ác liệt cùng vô lại , duy nhất lại đem phần nhu tình săn sóc chôn sâu ở đáy lòng.

    May mắn, may mắn hiện tại đã thay đổi sách lược. Hạ Hầu Triển nắm chặt tay, nếu không phải là đang trong đêm tối, Khang Viễn đã có thể nhìn đến trên mặt hắn thái độ tự tin, không phải lo được lo mất biểu tình âm u, thay vào đó là thần thái phi dương, cặp mắt như tỏa ra quang mang rực rỡ.

    Khang Viễn nhìn lại, hoảng sợ, còn tưởng rằng có lang tiến vào trong sơn động, nhịn không được liền lui từng bước, cũng không đề phòng dưới chân có cái hố nhỏ, thân thể nghiêng một cái, chân trước truyền đến một cỗ đau đớn, không khỏi kêu lên một tiếng.

    “Xảy ra chuyện gì?” Hạ Hầu Triển vượt lên đỡ lấy hắn, một bên bất đắc dĩ nói:“Viễn, nơi này thực tối, ngươi vẫn chưa thích ứng được, trước không cần lộn xộn.”

    “Chân…… Giống như bị trật.” Khang Viễn trong lòng ảo não, thầm nghĩ thật sự là ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ*, lão thiên gia thật sự là muốn làm khó ta a. Ngay sau đó, chợt thấy Hạ Hầu Triển cúi người, không khỏi phân trần đã đem y bế lên, cười nói:“trật chính là trật, còn có giống với không giống gì nữa..”

    Khang Viễn xấu hổ muốn chết, nghĩ muốn giãy dụa xuống, nhưng mắt cá chân vẫn là đau nhức tận xương, đành phải nhịn xuống ý niệm này trong đầu, cũng may sơn động hắc ám, bằng không Hạ Hầu Triển khẳng định nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng của y, chắc sẽ chê cười hắn .

    Lần đầu tiên lấy tâm tình bình thản như vậy tiếp xúc cùng Hạ Hầu Triển trong khoảng cách gần như vậy, gần đến mức có thể cảm nhận được độ ấm trên khuôn mặt. Xuyên thấu qua áo khoác lạnh lẽo, từng trận ấm áp cũng chậm rãi truyền lại đây.

    Nghĩ đến chính người này, ở trong mộng đối với mình làm chuyện hoang đường cầm thú như vậy. Nhưng cũng chính là người này, ở tình huống đau khổ ái luyến chính mình năm năm không được đáp lại, lại không hề có một câu oán hận ở trong tình huống sinh tử lựa chọn cùng mình tiến thoái, trong nháy mắt, nội tâm Khang Viễn cảm thấy được có chút hồ đồ, cũng nói không rõ là tư vị gì.

    Hạ Hầu Triển tìm một cái góc sạch sẽ, đem Khang Viễn đặt xuống, trước đem áo choàng cởi xuống phủ trên mặt đất, rồi mới để Khang Viễn ngồi ở trên, tiếp theo lại đi ra bốn phía tìm rất nhiều cỏ khô, bởi vì nơi này là thảo nguyên, lại là mùa thu, cho nên cỏ khô cũng không khó tìm, không đến một lát, hắn đã muốn gom thành đống lớn, cẩn thận phủ áo choàng lên, sau đó mới để Khang Viễn ngồi lên, như vậy khí lạnh trên mặt đất giảm đi rất nhiều, hơn nữa ngồi xuống cũng có mềm mại thoải mái một ít.

    Khang Viễn không nói gì xem Hạ Hầu Triển bận rộn, mà hết thảy, chỉ là vì làm cho mình thoải mái một chút. Ánh mắt y dán chặt vào thân ảnh đang không ngừng di chuyển, tựa hồ hôm nay lần đầu tiên nhận thức người này.

    “Viễn, ngươi cứ ngồi đó chờ một chút, ta đi ra bên ngoài kiểm chút nhánh cây cùng cỏ khô nhóm lửa, như vậy bầy sói cũng không dám dễ dàng vào được.” Hạ Hầu Triển nhẹ giọng đối Khang Viễn nói, liền đi ra ngoài động, lúc này đây qua một khoảng thời gian dài, đang lúc Khang Viễn trong lòng có chút bất an, đã thấy đối phương trở lại, trên lưng mang theo một đống nhánh cây được bó buộc, hai tay còn mang hai bó cỏ khô.

    “Ân, có mấy thứ này, hẳn là chống đỡ được một đêm này .” Hạ Hầu Triển mang củi cùng cỏ khô buông xuống, đứng dậy lau mồ hôi trên đầu, lại nhíu mày nói:“Đáng tiếc lần này vì để đuổi kịp ngươi, đi rất vội vàng, không kịp để Kim Quý cùng tín nhân hoàng huynh đi theo, bằng không dụng cụ đánh lửa đều có, sẽ tiện hơn rất nhiều.”

    “Không có dụng cụ, ngươi làm sao nhóm lửa a?”

    Khang Viễn cũng nhíu mày, lại nghe Hạ Hầu Triển cười nói:“Không quan hệ, có biện pháp.” Tiếp theo hắn ở trong sơn động kiếm hai khối đá nhỏ,“Ba ba” tiếng hai tảng đá ma sát vang lên, bởi vì thời tiết khô ráo, hắn khí lực lại mạnh mẽ, Khang Viễn chỉ thấy một chuỗi đốm lửa văng khắp nơi bay xuống đống cỏ khô, chỉ chốc lát sau liền nổi lên ngọn lửa.

    Khang Viễn kinh ngạc nhìn Hạ Hầu Triển, sao cũng không nghĩ đến, tiểu Vương gia này ngày thường sống an nhàn sung sướng, thế nhưng có khả năng như thế. Mấy thứ này nếu để mình làm, căn bản là không thể. Kinh ngạc đến mức quên che dấu , Hạ Hầu Triển vừa quay đầu lại, liền thấy được ánh mắt tán thưởng bội phục cùng kinh ngạc của y.

    Trong lòng bỗng có một đợt sóng ôn nhu dần lan ra, cũng không rõ là cảm giác gì. Tựa hồ là hỗn hợp thỏa mãn cùng hạnh phúc . Xoay người lại, đem đống lá khô cùng cây cỏ bên cạnh đống lửa dọn dẹp một chút, đem đám cỏ của Khang Viễn kéo lại đây, như vậy hai người có thể cùng nhau sưởi ấm .

    Tiếng lang chậm rãi tiếp cận, Hạ Hầu Triển thị lực hơn người, đã muốn thấy rõ ngay tại đống cỏ khô kia, một con dã lang đang dè chừng tiếp cận, hắn nhíu mày, cuối cùng đứng lên đi ra động, lại lục tìm rất nhiều nhánh cây ném vào, đại khái phía trước cũng là một rừng cây, cho nên cỏ khô tùy thời đều tìm được.

    Khang Viễn tâm tình phức tạp nhìn bóng dáng kia, thân thủ bị lửa cháy bập bùng che mất, vừa định mở miệng kêu Hạ Hầu Triển trở về, dị biến lại phát sinh ngay tại giờ phút này.

    Một con lang từ sau đống cỏ bỗng nhiên nhảy ra, hung tợn hướng sau gáy Hạ Hầu Triển tấn công, động tác kia mau đến nỗi Khang Viễn chỉ kịp phát ra một tiếng kêu sợ hãi, nhìn đến móng vuốt sói hạ xuống bả vai Hạ Hầu Triển, Hạ Hầu Triển đột nhiên ngã xuống.

    Sợ hãi cùng thống khổ như thủy triều đánh úp lấy Khang Viễn, kêu tên Hạ Hầu Triển, liều lĩnh nghĩ muốn lao ra, lại sau khi đứng dậy liền lại ngã sấp xuống, mắt cá chân đang đau nhức nhắc nhở y, hiện tại y chỉ là một người bất lực.

    Xoay tay lại rút ra một cây củi khô đang cháy hừng hực, Khang Viễn nhẫn nhị đau đớn, khập khiễng gian nan bước chân, muốn đi thăm dò xem Hạ Hầu Triển như thế nào. Giờ khắc này, y thật sự hối hận muốn chết, nếu không phải mình bốc đồng rời nhà trốn đi, Hạ Hầu Triển sẽ không theo tới, cũng sẽ không làm cho hắn lâm vào hiểm cảnh.

    Quá độ hối hận cùng đau lòng làm cho nước mắt Khang Viễn rơi xuống như mưa, y chỉ có một ý niệm trong đầu, muốn tìm thi thể Hạ Hầu Triển, chẳng sợ chính mình cũng sẽ táng thân lang phúc (mất mạng trong bụng sói), cũng nhất định phải tìm được thi thể đối phương.

    Hạ Hầu Triển không phải thích y sao? Vậy cùng hắn chết cùng một chỗ cũng được, sau khi đến âm phủ, chính mình đáp ứng gả cho hắn, xem như đối hắn bồi thường, chính là…… Này có tác dụng sao? Thật sự có thể bồi thường Hạ Hầu Triển một mạng sao? Hắn còn cả một đời còn bao nhiêu chuyện.

    Khang Viễn cứ như vậy một bên miên man suy nghĩ, một bên chậm rãi hướng ngoài động nơi Hạ Hầu Triển gặp nạn, tâm loạn tới cực điểm, cho nên y không có chú ý tới địa phương không ổn kia, sau khi con lang tấn công lại không thấy động tĩnh gì.

    Vừa rời khỏi động khẩu vài chục bước, y thấy giữa bụi cỏ khô một thân ảnh chậm rãi ngồi dậy. Trong nháy mắt, Khang Viễn ngây dại, lăng lăng nhìn Hạ Hầu Triển chỉ lộ ra một cái đầu cùng cổ, nghĩ thầm rằng Hạ Hầu Triển chết không cam lòng, hắn là bởi vì ta mới tử, cho nên hắn không cam lòng, hắn là muốn tới tìm ta lấy mạng đi, cũng được thôi, vốn chính là ta thực sự xin lỗi hắn, mạng này hắn muốn lấy cũng không sao.

    “Viễn, ngươi sao lại đi ra ? Cẩn thận.” Theo tiếng nói, si ngốc nhìn người kia đột nhiên như con báo nhảy lên, chạy như bay tới, cơ hồ là cùng lúc đó , Khang Viễn nghe được một tiếng tru thê lương kêu lên, kinh hách hồi hồn lại, mới phát hiện một con bạch lang chỉ cách mình một bàn tay ở không trung đang rơi xuống.

    “Tiểu…… Tiểu Vương gia, ngươi…… Không chết?” Khang Viễn nhìn Hạ Hầu Triển chạy vội đến trước mắt mình hồng hộc thở, trong nháy mắt liền đã quên trường hợp nguy hiểm tới cực điểm vừa rồi kia, y có chút không chắc chắn nâng tay, sờ sờ gương mặt Hạ Hầu Triển, đầu ngón tay truyền đến một trận cảm giác lạnh lẽo, nhưng chậm rãi sau đó, một cỗ ấm áp liền xuyên thấu qua đầu ngón tay truyền lại đây.

    “Viễn, ngươi sao lại ra đây?” Hạ Hầu Triển lúc này cũng không thấy cao hứng, mắt thấy hai mươi mấy con lang vây quanh ở bên người bọn họ, súc sinh phi thường giảo hoạt, biết thừa dịp này đưa bọn họ vây quanh ở ngoài sơn động, dùng đầu ngón chân cũng biết, muốn trở lại trong sơn động, sẽ không dễ dàng, cũng may chỉ là tiểu bầy sói, phải mau chóng đánh lui chúng nó rồi trở lại sơn động, bằng không đại đội bầy sói tới, chỉ có thể chờ chết .

    Hạ Hầu Triển trong lòng nhanh chóng chuyển chủ ý, bỗng nhiên không nói hai lời đem Khang Viễn ôm lấy, tiếp theo cởi xuống đai lưng đem hai người trói cùng một chỗ, trầm thanh nói:“Viễn, ôm chặt ta, đừng buông tay.”

    CHƯƠNG 26

    Hai con lang đồng thời nhảy lên, Hạ Hầu Triển động thân tránh được một con, lại lảo đảo quỳ rạp xuống một con lang khác bên cạnh, đang lúc Khang Viễn vừa muốn thét chói tai, đã thấy hắn tay phải giương lên, tiếp theo một đạo hàn quang hiện lên, máu loãng trong nháy mắt bắn tung tóe, con lang kia té trên mặt đất, run rẩy vài cái liền bất động.

    Không đợi Khang Viễn phục hồi tinh thần lại, trong lúc điện quang hỏa thạch*, Hạ Hầu Triển lại giải quyết đồng thời ba con lang vừa tiến lên, chẳng qua lúc này đây, hắn cũng không còn vẻ tiêu sái như lúc trước, dù sao trên người thêm một người, động tác khó tránh khỏi có chút trì trệ, hơn nữa hắn phải bảo vệ Khang Viễn, không nghĩ làm cho y chịu chỉ một chút thương tổn, làm như vậy kết cục chính là hắn bị thương tổn.

    Giải quyết xng con lang thứ chín, trước ngực Hạ Hầu Triển cùng cánh tay, trên đùi đã muốn thêm vài chỗ bị thương, huyết theo miệng vết thương chậm rãi chảy ra bên ngoài, rất nhanh liền nhiễm đỏ cẩm y của hắn. Khang Viễn ngơ ngác nhìn miệng vết thương, trong lòng hết chua xót lại là ngọt ngào.

    Cho nên nói tình yêu, thật sự rất kì diệu, nhất là trong hoàn cảnh phù hợp.

    Khang Viễn ngay từ đầu đối với Hạ Hầu Triển hận đến hàm răng đều ngứa, ở trong lao ngay cả nghĩ đến tên của hắn cũng không dám, tưởng tượng liền thấy hình ảnh khuất nhục, trong lòng cũng hận hắn muốn chết, hận không thể lập tức nghe được tin tức Hạ Hầu Triển tử. (éc… e ác.. ôn nhu gì… dám trù chồng à.. ở giá suốt đời đấy nha..)

    Nhưng vào lúc này, nhìn đến hắn bởi vì chính mình lại cùng bầy sói giao tranh đẫm máu, trên người đã đầy vết thương, lại vẫn đang cố chấp bảo vệ, cứ thế đến bây giờ chính mình vẫn là lông tóc vô thương (không hề hấn gì, chồng hứng hết ùi còn đâu). Trong tâm Khang Viễn thật sâu rung động, đột nhiên, y cứ như vậy không hy vọng Hạ Hầu Triển chết đi. Chẳng sợ chính mình cũng bị lang cắn chết, chỉ cần đối phương có thể sống, y cũng cam tâm tình nguyện.

    Dù sao, trước khi chết, y cũng đã biết được tư vị được người ái mộ yêu y thề sống chết bảo hộ, kia có phải là tình yêu hay không y không biết, y chỉ biết là, giờ khắc này, y thật sự muốn dùng mạng mình đổi lấy mạng Hạ Hầu Triển, mà thời điểm khi y ra quyết định này, trong lòng dĩ nhiên là có chút thương cảm phiền muộn, không phải bởi vì sẽ chết, mà là, y bỗng nhiên không nghĩ rời đi người này.

    Hảo nghĩ muốn…… Lại nhìn hắn liếc mắt một cái, hảo hảo liếc hắn một cái, ở trong lòng cố gắng khắc thượng khuôn mặt rõ ràng vẫn còn nét trẻ con, lại bởi vì chính mình mà trở nên trầm tư tàn nhẫn. Khang Viễn thậm chí đã hối hận, vì sao trước kia lâu như vậy, chính mình đều không có hảo hảo nhìn xem Hạ Hầu Triển, nếu có thể thấy rõ hắn, có phải hay không có thể phát hiện sớm một chút trong mắt kia như thâm tình như biển, có phải hay không nếu có thể nhớ kỹ hắn đối xử mình thật là tốt, để giờ khắc tiếc nuối này, hẳn là cũng sẽ ít đi một chút.

    “Viễn, ngươi làm gì thế?” Hạ Hầu Triển lập tức liền nhận ra động tác của Khang Viễn, y thế nhưng đang gỡ ra đai lưng chế trụ hai người.

    “Hạ Hầu Triển, ngươi vướng thêm ta, không thể đối phó nhiều lang như thế .” Khang Viễn ngữ khí nhất quán ôn nhuận bình tĩnh, động tác trên tay cũng không ngừng nghỉ:“Việc này nguyên nhân, đều là do ta, phải chết, cũng có thể là ta chết, ngươi không nên chôn cùng ta, hiểu chưa? Ta biết, nếu chỉ có một mình ngươi, ngươi nhất định có thể rời đi , cho dù có bị thương, cũng nhất định có thể rời đi.”

    “Nói bậy.” Hạ Hầu Triển một tay bắt được cánh tay Khang Viễn đang giải đai lưng, hai mắt đề phòng nhìn bốn phía. Miệng lại rống to ra tiếng.

    Hắn chưa từng đối Khang Viễn rống qua, hắn đối Khang Viễn, yêu còn không kịp, sao có thể đi rống hắn, nhưng là lúc này đây bất đồng, sống chết trước mắt, nếu không thể làm cho Khang Viễn dừng lại động tác, bọn họ hai người đều đừng nghĩ sống rời đi nơi này, khoảng cách bầy sói công kích là thực ngắn ngủi , hắn phải tại thời gian này đây hoàn toàn làm cho Khang Viễn buông tha cho ý niệm ngốc nghếch trong đầu.

    “Ngươi cho rằng ngươi đối với ta là gì? Ngươi cho rằng không có ngươi, ta sẽ tiếp tục sống một mình? Ngươi có biết hay không Thái hậu vì sao lại giúp ta hãm hại ngươi, đó là bởi vì nàng biết, con trai của nàng nếu mất đi Khang Viễn, sẽ chết, sẽ biến thành cái xác không hồn ngươi biết không? Viễn, ngươi chỉ cần bám chặt vào lưng ta, đúng vậy, chỉ cần không buông ra ta, ôm chặt ta, chính là trợ giúp lớn nhất đối ta. Chúng ta hai người phải cùng nhau sống, phải cùng nhau chết, ta nói rồi, cho dù cùng trời cuối đất, ta cũng không thả ngươi ra.” (ớ ớ..)

    Hạ Hầu Triển một bên rống, một bên liền đem đai lưng nắm thật chặt, cũng chính là ở phía sau, bầy sói thông minh phát động lần công kích thứ năm.

    “Đến a, các ngươi trước a, muốn ăn Viễn sao? Đi, trước hết phải cắn chết ta a.” Hạ Hầu Triển rống lớn, thanh âm ở sơn dã không ngừng quanh quẩn, tuy rằng không có thề non hẹn biển vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, nhưng mà ai cũng không thể phủ nhận, đây là thông báo tối ngọt ngào lúc này.

    Trên người Hạ Hầu Triển sát khí cũng bị hoàn toàn phóng ra, sau khi trên đùi cùng hai cánh tay trái xuất hiện thêm miệng vết thương, lại có thêm năm con lang ngã dưới chân hắn.

    Khang Viễn gắt gao bắt được quần áo Hạ Hầu Triển. Nước mắt tuôn rơi, miệng liên tục lặp lại một câu:“Tội gì, ngươi tội gì, ta có gì tốt.” không thể nói được câu nào khác.

    “Theo ý ta, ngươi không có một chỗ nào không tốt.” Hạ Hầu Triển suyễn trứ khí thô, khóe miệng bởi vì này câu mà mỉm cười bày ra một chút hạnh phúc. Đại khái là nghĩ tới thời gian lúc trước, Khang Viễn mặc dù không để ý tớ mình, nhưng đa số thời gian đều chỉ có hai người.

    Bầy sói không biết là bị Hạ Hầu Triển thủ đoạn tàn ác dọa sợ, vẫn là bị những lời này cấp buồn nôn. Tóm lại, sau thời gian ngắn ngủi, còn lại tám chín con lang cuối cùng phất đuôi không vừa lòng bỏ đi, vừa đi vừa liên tiếp quay đầu lại, có thể thấy được bọn chúng vì không có biện pháp đem thức ăn ngon đến miệng mà tiếc nuối.

    Hạ Hầu Triển trên người toàn bộ đều là hỗn hợp mồ hôi cùng máu loãng, thẳng đến lúc bầy lang không còn thấy bóng dáng, thân thể vẫn buộc chặt cuối cùng mới thả lỏng, chân mềm nhũn,“Bùm” một tiếng liền quỳ rạp xuống bụi cỏ.

    “Hạ Hầu Triển, Hạ Hầu Triển…..” Khang Viễn luống cuống tay chân cởi đai lưng, cởi xong liền đỡ lấy Hạ Hầu Triển, đã thấy hắn bày ra một cái cười tươi nói:“Không có việc gì, đều là chút bị thương ngoài da mà thôi. Đi, chúng ta trở về sơn động.” Vừa nói, liền đứng lên, thuận tay nắm lên một con lang, tay kia thì nắm lấy Khang Viễn, liền hướng trong sơn động đi đến.

    “Ngươi…… Ngươi mang theo cái này làm gì?” Khang Viễn khó hiểu nhìn con lang, con này chắc cũng khoảng hai ba mươi cân đi, Hạ Hầu Triển mang theo, chính hắn còn chưa xong, muốn chiến lợi phẩm cũng không phải lúc này a.

    “Ngươi không đói bụng sao? Gây sức ép thời gian dài như thế, trời đã muốn sáng, trước cắt mấy khối thịt nướng ăn rồi nói sau.” Hạ Hầu Triển nhìn nhìn sắc trời:“Ân, bầy sói bị chúng ta đánh sợ, một chốc sẽ không đến lại. Chúng ta hảo hảo nghỉ một chút, sau đó liền xuống núi.” Hắn hô hấp vững vàng hơn, này thương trừ bỏ có một số chỗ đụng phải xương cốt, thật đích xác đều là chút bị thương ngoài da.

    Khang Viễn lặng yên không nói, Hạ Hầu Triển nhìn y nói:“Xảy ra chuyện gì Viễn? Ngươi vẫn là không nghĩ về nhà sao? Không nghĩ gả cho ta?” Vừa dứt lời, liền nhìn đến Khang Viễn lắc lắc đầu, rầu rĩ nói:“Không phải như thế.“

    (*) hành động nhanh chóng, trong chớp mắt nhanh như tia lửa

    Thuộc truyện: Duy quân