Em Họ Không Dễ Nuôi – Chương 7

    Thuộc truyện: Em Họ Không Dễ Nuôi

    Chương 7
    Hôm sau trời vừa sáng, Đoàn Duệ Thanh liền tỉnh, trên thực tế đêm qua hắn ngủ không nhiều, lúc ba năm nằm viện thân thể hắn luôn “ngủ”, nhưng tư tưởng lại không muốn, một lần nữa khiến tư tưởng yên lặng ngủ, có chút không quen.
    “Dậy rồi à?” Hắn vừa ngồi dậy, Vân Thiệu Thần ngủ bên cạnh cũng liền mở mắt.
    “Ân.” Đoàn Duệ Thanh quay đầu cười trả lời anh.

    Vân Thiệu Thần ánh mắt thanh tĩnh, tựa như tối qua cũng ngủ không tốt, y nhu nhu trán, ngồi dậy hỏi : “Em đã nghĩ kĩ rồi? Chắc chắn sau này sẽ không hối hận?”
    Đoàn Duệ Thanh biết anh đang nói đến việc không thi đại học, liền gật đầu. “Đúng, em nghĩ kĩ rồi, sẽ không hối hận.” Hối hận thật sự ở kiếp trước hắn đã trải qua rồi, đây là điều đầu tiên hắn muốn làm để thay đổi vận mệnh bản thân.
    Vân Thiệu Thần gật đầu, không nói thêm gì nữa.
    Dù sao nhân sinh của mỗi người chỉ có thể do hắn tự quyết định, làm những gì, có bao nhiêu hậu quả, đều nên do hắn tự gánh vác.
    Tiểu Duệ hiện tại không muốn thi đại học cũng như tiếp tục học trung học, như vậy cậu đã muốn quyết tâm, sẵn sàng gánh vác hậu quả.
    Vân Thiệu Thần mặc dù nghiêm túc, nhưng không phải người cứng nhắc, có lẽ quyết định của tiểu Duệ sẽ khiến nhiều người nghĩ cậu là đứa nhỏ tùy hứng không hiểu chuyện, chờ hắn nhận đau khổ, liền hối hận ngay. Nhưng Vân Thiệu Thần lại có ý nghĩ ngược lại, y cảm thấy tiểu Duệ không nhất định sẽ thất bại, y tin tưởng cậu, không vì lí do đặc biệt gì.
    Hơn nữa cho dù tiểu Duệ thật sự thua, cậu vẫn còn trẻ, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại, huống hồ còn có y, y sẽ không để cậu phải nghèo túng.
    Đoàn Duệ Thanh rời giường đến nhà bếp giúp Đoàn Giai Thu làm đồ ăn sáng, ba người ăn xong, Đoàn Giai Thu liền thu xếp chuẩn bị đi làm, lại bị Vân Thiệu Thần lôi kéo.
    “Làm sao vậy?” Đoàn Giai Thu kỳ quái nhìn y.
    “Chỗ khách sạn của mẹ hiện tại có thiếu người không?” Vân Thiệu Thần hỏi.
    “Thiếu người không?” Đoàn Giai Thu tự hỏi một chút, nói “Cái này mẹ không rõ lắm, con hỏi làm gì?”
    Đoàn Duệ Thanh nhìn thoáng qua Vân Thiệu Thần, thấy anh vừa lúc nhìn qua, hai người liếc nhau, trong lòng hắn vừa động, lập tức hiểu được ý tứ của anh.
    Đoàn Duệ Thanh nhếch môi, nghĩ nghĩ một chút, như vậy cũng không tồi.
    Quả nhiên, Vân Thiệu Thần quay đầu nói với Đoàn Giai Thu “Con muốn nhờ mẹ ở khách sạn giúp tiểu Duệ tìm việc làm.”
    “Giúp tiểu Duệ đến khách sạn làm?” Đoàn Giai Thu cổ quái nhìn hai người, có chút mất hứng nhìn Vân Thiệu Thần “Tiểu Duệ không đi học sao? Năm cuối rất quan trọng, không tập trung học, làm sao lên được đại học?”
    “Cô, người đừng mắng anh họ, là quyết định của con, con không định thi đại học.” Đoàn Duệ Thanh chủ động giải thích.
    “Ai, cái đó…Vậy cha con nói gì? Ông ấy rất muốn con thi đại học mà.” Đoàn Giai Thu giật mình nhìn hắn, không thể lý giải.
    “Dạ, con đã cùng ông nói qua rồi.” Đoàn Duệ Thanh trước sau như một bình tĩnh, tươi cười ôn hòa tựa như không bao giờ kích động.
    “Vậy..kia..” Đoàn Giai Thu dù sao cũng đã trung niên, nàng hiểu rõ,ở tuổi này, những đứa nhỏ trừ bỏ cố gắng học để thi đại học để có tương lai, còn lại đều làm những việc không đàng hoàng, mà hiện tại người muốn làm việc không đàng hoàng này, lại là cháu mình, mà con trai nàng chẳng những không phản đối còn trở thành đồng lõa, nàng nhất thời không thể tiếp thu.
    “Mẹ nếu thấy khó xử muốn giúp đỡ cậu, cứ tìm việc cho tiểu Duệ là được, nhưng đừng nói cho cậu nơi hắn làm việc.” Vân Thiệu Thần trên mặt không có biểu tình gì, nhưng lời nói ra có điểm nghẹn người.
    Thật ra người giật mình nhất là Đoàn Duệ Thanh, hắn nguyên bản tưởng anh họ không phản đổi đã là nhượng bộ lớn, không nghĩ đến hắn chỉ nói muốn tự gầy dựng sự nghiệp, anh họ đã giúp hắn chuẩn bị bước đầu tiên đặt chân vào xã hội làm việc, Đoàn Duệ Thanh trong lòng có điểm cảm động.
    Cha lo lắng tiền đồ của hắn, nhưng chỉ nghĩ đến hối lộ, cứng rắn sắp đặt cuộc sống hắn, mà người anh họ cùng hắn không thân cận về huyết thống chẳng những vô điều kiện lắng nghe suy nghĩ của hắn, còn vì hắn suy xét nhiều thứ đến vậy.
    Đoàn Giai Thu trừng mắt nhìn Vân Thiệu Thần, có chút oán giận nói : “Tiểu Duệ lần đầu ra xã hội làm việc, để hắn ở bên cạnh mẹ trông chừng là tốt nhất.” Nàng nói xong lại thở dài “Trong khách sạn gần đây sinh ý tương đối tốt, hẳn là thiếu người, nhưng công việc rất vất vả, chỉ sợ con chịu không được.”
    “Con không sợ vất vả.” Đoàn Duệ Thanh nghĩ nếu là chính mình mười tám tuổi ở kiếp trước, nói không chừng thật sự không chịu được khổ, nhưng bước vào xã hội hơn mười năm, có yếu ớt đến đâu cũng sớm bị mài dũa trở nên mạnh mẽ rồi, những khổ cực ấy hắn tin tưởng bản thân tuyệt đối chịu được, sau này hắn còn muốn tiến xa hơn nữa.
    “Vậy được rồi, cô hôm nay đi làm sẽ giúp con hỏi qua, con cứ ở đây nghỉ ngơi chuẩn bị một ngày, nếu có tin tức buổi tối về ta sẽ báo cho con.” Đoàn Giai Thu thấy hắn đã quyết định, lại thấy con trai mình cũng ủng hộ, liền không nói thêm gì nữa, đương nhiên trong lòng nàng rõ ràng, có một số chuyện nàng có nhiều lời cũng vô dụng.
    Sự tình giải quyết rất tốt, hai người tiễn Đoàn Giai Thu đi làm rồi, Vân Thiệu Thần đối với Đoàn Duệ Thanh nói “Trước ra ngoài mua cho em vài bộ quần áo đã.”
    “Ách, không cần đâu, chờ em đi làm được rồi tính sau đi.” Đoàn Duệ Thanh không chút nghĩ ngợi lắc đầu cự tuyệt, trong người hắn hiện tại không xu dính túi, trừ bỏ bộ đồ trên người, cái gì cũng không mang theo, hiện tại mua quần áo, chắc chắn phải để Vân Thiệu Thần trả tiền.
    Vân Thiệu Thần nhìn cậu một cái, không nói gì, xoay người về phòng mình.
    Đoàn Duệ Thanh không biết anh muốn làm gì, bất quá hắn cảm thấy anh họ không phải vì mình cự tuyệt mà nổi giận chứ.
    Vân Thiệu Thần vào phòng rất nhanh liền trở ra, đem một tờ giấy đưa đến trước mặt Đoàn Duệ Thanh.
    “Cái gì vậy?” Đoàn Duệ Thanh cầm lấy giấy, lật qua lật lại nhìn, chỉ là một tở giấy trắng, không có nội dung gì.
    “Viết giấy nợ đi.” Vân Thiệu Thần không cảm xúc nói, sau đó mở ví lấy hai trăm tệ đưa đến trước mặt cậu.
    Đoàn Duệ Thanh lập tức hiểu được ý anh, anh họ là không muốn mình băn khoăn vì xài tiền của anh, nhất thời cảm thấy không được tự nhiên, viết cũng không được mà không viết cũng không được.
    “Viết đi.” Vân Thiệu Thần thúc giục.
    Đoàn Duệ Thanh hấp háy môi, vẫn là cầm lấy bút anh đưa tới, quy củ viết giấy nợ.
    Hai trăm tệ ở thời điểm này rất đáng giá, có thể mua được hai bộ quần áo chất liệu tốt.
    Vân Thiệu Thần chờ Đoàn Duệ Thanh viết xong, đem giấy nợ bỏ vào ví, nói “Đi thôi.”
    Đoàn Duệ Thanh trên người vẫn đang mặc bộ quần áo học sinh từ lúc xuyên không đến giờ, Vân Thiệu Thần không nghĩ mua cho cậu quần áo quá mắc tiền, hai người đi trên đường dành cho người đi bộ, tìm một cửa tiệm có quần áo thích hợp với cậu.
    Bởi vì thành phố này không lớn, nên đường cũng không quá dài. Tuy hai người đều là đàn ông, nhưng lại tương đối kiên nhẫn, đi dạo một vòng cũng không cảm thấy phiền, ngược lại nhìn trúng mấy bộ đồ không tồi.
    Năm nay quần jeans đã bắt đầu tràn vào từng “phố lớn ngõ nhỏ”, nhưng còn chưa thành mốt, ở trong thành phố đã phổ biến khắp cả, nhưng ở nông thôn còn rất ít.
    Hai người cuối cùng đồng thời mua hai cái quần jeans, một áo sơ mi, một áo len, khăn tắm, và nội y (>”<). Hiện tại mọi người đối với việc giữ ấm vào mùa đông cũng không giống như sau này kĩ lưỡng, cho dù có cũng không phải người nào cũng bỏ tiền ra mua được áo ấm, đa số mọi người vẫn tự dùng lông có sẵn dệt thành áo mặc vào, tuy nhìn có chút mập mạp, nhưng có thể giữ ấm. Đoàn Giai Thu chỉ có đứa con trai là Vân Thiệu Thần, nên từ nhỏ đến lớn nàng đều chuẩn bị cho y không ít áo lông, nàng lại là người cẩn thận, quần áo tuy rằng Vân Thiệu Thần đã mặc không vừa, nàng vẫn đem chúng giặt thật sạch bỏ vào thùng cất, hiện tại lấy ra cho Đoàn Duệ Thanh mặc vừa lúc, đỡ phải chi thêm tiền uổng phí. Đợi mua xong đủ đồ, Vân Thiệu Thần nói anh phải đi làm, bảo hắn cứ tiếp tục đi dạo xung quanh, rồi đưa chìa khóa nhà cho hắn, dặn hắn buổi nhất định phải về nhà, có gì phải đến tìm anh, nếu không thấy hắn anh sẽ nhờ người trong sở đi tìm, còn nói cho cha hắn biết. Đoàn Duệ Thanh dù sao cũng không phải đứa nhỏ phản nghịch, sẽ không vô duyên vô cớ khiến người khác lo lắng, nên không chút nghĩ ngợi gật đầu cam đoan mình trước khi trời tối sẽ trở về nhà. Vân Thiệu Thần nhìn ánh mắt nghiêm túc của cậu, cùng vẻ mặt ổn trọng không hợp tuổi, không nói thêm gì nữa, gật đầu rời đi. Đoàn Duệ Thanh nhìn Vân Thiệu Thần rời đi xong, đem quần áo về nhà, mới trở lại đi dạo xung quanh. Kiến trúc hai bên đường vẫn cũ kĩ như vậy, một chút bộ dạng như hai mươi năm sau đều nhìn không ra, thậm chí khiến Đoàn Duệ Thanh cảm thấy xa lạ. Đoàn Duệ Thanh dạo một vòng thành phố, sau đó trực tiếp đi ra ngoại ô, bởi vì nơi hắn ở là vùng đất trung du, đồi núi, cho nên bên ngoài thành phố phồn hoa có rất nhiều triền núi, ngọn núi nhỏ. Mà ở những mảnh đất trống bên ngoài được gieo trồng một ít cây nông nghiệp, vài mảnh đồng ruộng và những căn nhà nhỏ xập xệ, nhìn qua không hề có giá trị. Nhưng Đoàn Duệ Thanh trong lòng biết rõ, những mảnh đất nơi đây mười năm sau giá trị sẽ tăng rất cao, đến lúc đó cho dù có tiền, cũng chưa chắc đã có người đồng ý bán. Tuy rằng hiện tại trên người hắn không có đồng nào, thậm chí còn đang thiếu tiền anh họ, lại ăn nhờ ở đậu, nhưng hắn cũng không vì thế mà sốt ruột. Đoàn Duệ Thanh nhìn qua một lần xong, lại xoay người đi tới chợ ở phía nam thành phố.

    Thuộc truyện: Em Họ Không Dễ Nuôi