Home Đam Mỹ Father (Phụ) – Chương 55: Fifty-fifth child

    Father (Phụ) – Chương 55: Fifty-fifth child

    Thuộc truyện: Father (Phụ)

    Sloth luôn luôn ngủ say, im lặng ngồi trên ngai vàng, tay trái chống má, lông mi thật dài che khuất mảnh màu đỏ sậm.

    Trong không gian tăm tối, không có ánh sáng, không có âm thanh, ngay cả một chút sinh khí cũng không có, thanh niên tóc đen giống như một bức tượng sáp tuấn tú tinh xảo được đặt trên ngai vàng, hầu như tĩnh lặng. Ma vương được bóng tối vây bọc như vậy, lại chỉ hiện rõ ra một sự cô quạnh, cái loại cao ngạo và cô độc ngấm thật sâu trên tấm lưng vương giả, dường như bất cứ ai cũng không có tư cách kéo y ra từ bóng đêm cô độc.

    Không có ai! Những người khác không được, người duy nhất có tư cách lại trốn y như trốn rắn. Cho nên Sloth chỉ có thể lựa chọn ngủ say. Tức giận, ngại ngùng, đố kỵ… tất cả đều dẫn đến lười biếng, khiến người ta không thể tiến hành hoạt động theo ý nguyện của mình. Y thật ra là không biết phải làm sao, vì y không biết, mình phải làm thế nào để ở chung với người phụ thân sợ hãi mình như vậy. Y đặt tất cả tâm lực của mình lên người người nọ, sau khi tỉnh dậy lại chỉ có thể hết lần này đến lần khác bất đắc dĩ, hết lần này đến lần khác đố kỵ, hết lần này đến lần khác nóng lòng, lại hết lần này đến lần khác bị những tình cảm đó làm hao phí tất cả tâm lực lâm vào ngủ say.

    Lust từng nói: Sloth lý trí cực điểm kia, lại đơn thuần đến mức hoàn toàn không biết làm thế nào để bày tỏ bản thân.

    Sloth lý trí sắp xếp tất cả, tính toán tỉ mỉ gần như hà khắc, gần như ép Cha bọn họ đến mức cực hạn – hầu như suy sụp lại không vượt qua điểm giới hạn, sau đó ngồi trong trầm lặng đợi người nọ thỏa hiệp.

    Lust nói với Sloth: Ngươi lý trí đạt được hiệu quả cao nhất, nhưng không xét đến tâm tình của father… Bị ép đến cực hạn, cũng có ngươi trong đó, Sloth.

    Pride nói với Sloth: Phụ thân đại nhân phát điên và phụ thân đại nhân luôn muốn chạy trốn, ta chỉ cảm thấy cái thứ nhất dễ độc chiếm hơn. Không ngẫm kỹ một chút về đề nghị của kẻ này sao, Sloth?

    Sloth nhắm mắt lại, cảm thấy mỏi mệt trước nay chưa từng có.

    Táp, táp, táp…

    Tiếng đế giầy khẽ khàng ma sát sàn nhà từ xa đi đến, người tới như con thú nhỏ thất kinh, cẩn thận thu chặt lực dưới lòng bàn chân, điểm rơi cuối cùng của tiếng bước chân thấp thỏm lo âu ở ngay ngoài cửa, người nọ dường như có chút chần chừ, sau đó đẩy cửa ra.

    Ánh sáng chiếu thẳng vào từ ngoài khe cửa, gầm rống xua đuổi bóng tối nhàm chán ra thành một đường sáng thẳng tắp, chiếu vào những hạt bụi nhỏ dọc theo đường đi khiến chúng lộ nguyên hình. Bụi giương nanh múa vuốt giữa không trung, cả không gian nháy mắt náo nhiệt lên, sự tĩnh lặng vô biên vô hạn kia bị đánh vỡ. Ánh sáng tự cao tự đại này cuối cùng dừng lại ở bậc thang, chỉ cách ngai vàng một nấc cuối, không dám leo lên thêm chút nữa, ngoan ngoãn khuất phục dưới chân người thống trị bóng tối. Cho nên trong bóng tối, không ai có thể thấy được, một chút nét cười thỏa mãn kéo lên bên khóe miệng thanh niên tóc đen.

    Phụ thân, phụ thân y, người duy nhất có tư cách đánh thức y từ trong bóng tối.

    Người nam đứng ở cửa mở to hai mắt, hắn thấy đường nét không chút tì vết của thanh niên trong bóng tối, thân thể muốn chạy trốn theo phản xạ, lại nghĩ tới gì đó mà ép buộc bản thân đi về phía ngọn nguồn bóng tối.

    “Sl… Sloth!” Tiếng Nei Bog như bị ép ra từ trong cổ họng, có vẻ vừa nhỏ yếu lại vừa đáng thương. “Ngươi có biết En… Envy…”

    Sloth từ từ mở mắt, con ngươi đỏ tươi chiếu ra bóng người nam. Phụ thân y đứng cách đó không xa, cúi đầu không dám nhìn thẳng y, cái gáy trắng nõn lộ ra trong bóng đêm có vẻ mong manh mà yếu ớt, tản ra một hương sắc mơ hồ, giống như chỉ cần duỗi tay ấn nhẹ xuống chỗ trắng bóng kia, là có thể dễ dàng bóp chết người nam trước mặt.

    “Hắn còn phải học, đã quay về Học viện Hoàng gia!”

    Nghe thấy câu trả lời ngập tràn biếng nhác, Nei Bog chớp mắt miên mang, một hồi lâu mới phản ứng được. Nỗi sợ hãi khi đối mặt với thanh niên tóc đen làm tê liệt tư duy và trì hoãn phản ứng của hắn, chỉ một khắc tạm dừng nho nhỏ, sự lặng im bốn phía liền bắt đầu hung hăng dồn ép khoảng cách giữa hai người, quả thật khiến người ta không thở nổi!

    Hầu kết Nei Bog lăn lộn một trận. “Ta… Ta muốn đi gặp, gặp hắn!”

    Sloth thả bàn tay chống đầu xuống, ngồi thẳng người, mắt y không còn nửa mở giống ngủ lại không phải ngủ nữa, đồng tử đỏ đen nghiêm túc nhìn phụ thân của mình bất an đứng đó. Thật lâu sau, thanh niên tóc đen cười mệt mỏi.

    “Phụ thân, ngươi không cần lo lắng, chúng ta không có giết hắn!”

    “Ta chỉ là, chỉ là ——” Phảng phất như bị một câu của đối phương nói trúng tâm tư, Nei Bog theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía Sloth, vô cùng chật vật muốn giải thích, nhưng lúc nhìn vào mảnh đỏ tươi kia lại đột nhiên mất tiếng.

    “—— Ngươi chỉ là không tin tưởng chúng ta!” Giọng Sloth nặng trầm, vừa khàn vừa thấp lên xuống trong bóng tối. “Nhưng phụ thân, chúng ta chưa hề lừa dối ngươi!”

    “Phụ thân, đừng trốn tránh chúng ta, được chứ?”

    Nei Bog không khẳng định trong nháy mắt đó, hắn có nhìn thấy tia sáng tương tự cầu xin trong mảnh đỏ tươi kia hay không. Kẻ thống trị bóng tối hạ mình thấp đến như vậy, thấp tới độ hắn căn bản không thể tưởng tượng ra, hắn cảm thấy trái tim thắt mạnh một cái, không phải là cảm giác đau khổ rành rành. Đây là lần đầu tiên, hắn bắt đầu nghiêm túc chú ý bộ dạng đứa con thứ nhất của mình, dường như cơn ác mộng máu thịt rất lâu trước kia đã bất tri bất giác nhạt đi. Nei Bog mở to hai mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn tràn ngập mỹ cảm xa hoa của Sloth, cái cảm giác hoa lệ ở tít trên cao kia, lại bày ra tư thái thấp đến như vậy, hạ giọng xuống nước như vậy, miễn cưỡng nhân nhượng như vậy… Ngay cả đuôi lông mày rũ xuống của Sloth cũng khiến Nei Bog cảm thấy, mình làm đối phương ấm ức như vậy, quả thật là xấu xa.

    “Ta… không trốn tránh?” Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Nei Bog dần nhuốm lên chứng cuồng loạn, hắn khàn giọng cười. “Ngươi bảo ta làm sao mà không trốn tránh?”

    Có lẽ là tư thái Sloth bày ra quá thấp, có lẽ là bị Envy đầu độc, có lẽ là đã kìm nén quá nhiều, Nei Bog không ngờ hắn có thể có một ngày như vậy: bất chấp tất cả hét to, trút hết nỗi lòng với thanh niên làm hắn sợ hãi nhất kia.

    “Tại sao cứ phải là ta! Là ta hả ——! Bố đây chó má nó thật xui xẻo! Mới bị vứt bỏ ở khu số bảy! Mới bị bắt đi làm thí nghiệm! Mới phải làm ngựa đực! Mới bị chúng bây đè! Bố không nên sống tiếp nữa phải không ——!!” Nei Bog dùng hai tay bịt mặt lại, tiếng cười khàn đặc truyền ra từ kẽ tay. “Các ngươi làm ra mọi chuyện, sau đó mẹ nó toàn bộ đổ lên người ta! Sau đó để ta đi gánh tất cả tội lỗi… Ha ha ha…”

    “Bố đây chính là một con thỏ đế, ta sợ mạnh hiếp yếu, ta đánh không lại các ngươi, ngươi nói xem, ngoại trừ trốn tránh ra, ta còn có thể làm được gì nữa hả…” Nei Bog nghiêng đầu trừng thanh niên tóc đen, hai mắt đỏ bừng như quỷ khóc. “Sai, sai! Đều sai hết cả rồi! Ta mẹ nó nên chết đi trong thực nghiệm, không nên làm ra các ngươi…”

    “Phụ thân, ngài cảm thấy chúng ta là một sai lầm thật sao?”

    Giọng Sloth rất nhẹ, nhẹ đến độ nếu không chú ý thì sẽ tan đi trong bóng tối, đồng tử đỏ sậm của thanh niên nhìn Nei Bog không chớp mắt, đau khổ từng điểm từng sợi lan tràn trong bóng tối.

    “Nếu ngài cho rằng bản thân chúng ta chính là một sai lầm, vậy tại sao chúng ta lại tồn tại cơ chứ?”

    “Nếu ngài cho rằng chuyện chúng ta làm là sai…”

    “Nhưng mà, phụ thân…” Vẻ mặt Sloth lần đầu tiên tỏ ra bất lực và bi ai như thế. “Ngài chưa hề chỉ dạy chúng ta.”

    Nei Bog kinh ngạc nhìn Sloth, trong đầu trống rỗng. Không biết tại sao, một cảm giác bi thương sâu sắc trào lên từ cổ họng.

    Hóa ra là thế… sao? Hắn luôn vọng tưởng cảnh cha con bình thường ở chung, luôn oán hận bọn họ phản bội đạo đức không màng luân lý, luôn oán hận bọn họ ép hắn phải đi “phạm tội”, nhưng lại quên mất một điểm mấu chốt ban đầu, trong cuộc sống của họ, hắn dường như chưa từng gánh vác trách nhiệm của một người cha. Trẻ con bình thường, trong quá trình trưởng thành luôn được hưởng sự chở che và dạy dỗ của cha mẹ, nhưng trong sự trưởng thành của các con, hắn vẫn luôn đóng vai một người ngoài cuộc. Ngay từ đầu, chính là “bọn trẻ” chủ động hướng về phía hắn, thân thiết, mờ mịt, ngốc nghếch —— mà theo đuổi bản năng, hắn bị bề ngoài quá mức trưởng thành của chúng đánh lừa, luôn xác định mình là người bị hại, bỏ mất cơ hội tốt nhất để sửa sai, thế là mọi người liền không ngừng truy đuổi trong quan hệ méo mó.

    Nei Bog mờ mịt nghĩ, cảm thấy cả tư duy đều bị mảnh đỏ tươi kia khuấy nát, thậm chí cũng không chú ý bàn tay người nọ vươn tới.

    Sloth mở năm ngón tay ra, tay y khớp xương rõ ràng, lúc mở rộng, gân cốt nhô ra hình thành độ cong thanh tú, trong bóng đêm hơi nổi lên khí lạnh, khiến lòng người rét buốt tựa như bản thân nó vốn không có nhiệt độ. Y xuyên qua kẽ hở ngón tay nhìn Nei Bog, bàn tay mở ra phảng phất như hoàn toàn nắm giữ phụ thân trong tay mình, mảnh đỏ sậm sắp đặc lại thành màu đen để lộ một chút cảm xúc của y.

    Chỉ cần một sự khống chế rất đơn giản, phụ thân trước mắt sẽ bị tẩy thành trống rỗng, trở thành búp bê chỉ thuộc về mình mình, sẽ không sợ hãi mình, sẽ không trốn tránh mình, sẽ không bài xích mình… sao…

    Quản gia tóc vàng híp mắt cười đề nghị: Không ngẫm kỹ một chút về đề nghị của kẻ này sao, Sloth?

    Có lẽ ngay cả chủ nhân của bàn tay cũng không biết, bàn tay vươn ra đó là đại diện cho sự khống chế cường thế, hay vãn cầu vô lực.

    “Phụ thân, xe đến khu thứ tư đã chuẩn bị xong!”

    Bàn tay trong không khí buông xuống như đã hao hết sức lực, Sloth biếng nhác khép nửa con mắt, lông mi dài nhọn run nhẹ mấy cái ở không trung, cuối cùng đóng lại như không còn chống đỡ được nữa, hoàn toàn che lấp mảnh đỏ sậm sâu thẳm.

    “Xin ngươi tạm thời đừng xuất hiện ở trước mặt ta, được chứ?”

    “……”

    Tiếng táp táp táp chạy trốn dần đi xa, bỏ lại không gian khép kín đen sẫm trước sau như một, còn có kẻ thống trị bóng tối ngủ say.

    Thuộc truyện: Father (Phụ)